Gửi bài:

Chương 14

Jennifer và Adam Warner hầu như tối nào cũng ở bên nhau.

Anh ngủ đêm đầu tiên ở căn hộ nhỏ bé, thiếu tiện nghi của cô và sáng hôm sau anh tuyên bố.

- Chúng mình sẽ nghỉ hôm nay để đi tìm chỗ ở tươm tất cho em.

Họ cùng nhau đi tìm nhà và sẩm tối Jennifer đã ký thuê một căn hộ ở tòa nhà chọc trời mới gọi là Tháp Balmont gần Sutton Place. Biển trước cửa tòa nhà đề chữ "đã bán".

- Sao chúng mình lại vào làm gì, - Jennifer hỏi.

- Em sẽ thấy.

Căn hộ họ xem là một nhà gồm 5 phòng đáng yêu nhất, trang trí đồ đạc rất đẹp. Đó là căn nhà xa xỉ nhất mà Jennifer từng thấy. Có một phòng ngủ chính và phòng tắm ở trên gác, dưới nhà là phòng ngủ cho khách với bồn tắm riêng, và một phòng khách trông ra cảnh ngoạn mục của sông Đông và của thành phố. Căn hộ có thềm nhà rộng, có bếp và phòng ăn.

- Em có thích nó không? - Adam hỏi.

- Thích không ấy à? Em mê nó là khác. - Jennifer thốt lên. - nhưng có hai vấn đề, anh yêu ạ. Thứ nhất là em không đủ tiền. Và thứ hai là nếu như có đủ, nó lại thuộc về người khác rồi.

- Nó thuộc về công ty luật của bọn anh. Các anh cho các nhân vật quan trọng thuê khi đến thăm đây. Anh sẽ bảo họ tìm thuê nơi khác.

- Thế tiền thuê nhà thì sao?

- Anh sẽ lo cho. Anh...

- Không được.

- Đừng có điên, em yêu. Anh có thể dễ dàng lo việc đó và...

Cô lắc đầu:

- Anh không hiểu em, Adam ạ. Em không có gì cho anh cả ngoài chính mình. Em muốn đó là quà cho anh.

Anh ôm cô vào lòng và cô nhích gần vào anh và nói:

- Em biết sẽ làm gì... Em sẽ làm việc buổi tối...

Vào ngày thứ 7 họ miệt mài đi mua sắm. Adam mua cho Jennifer một bộ váy ngủ lụa và váy rốp rất đẹp ở cửa hàng Bonwit Teller, và Jennifer đã mua cho Adam một chiếc áo sơ mi nhãn Tumbull và Asser. Họ cùng mua một bộ cờ vua ở hiệu Gimbel và bánh pho mát ở hiệu Junior gần cửa hàng Abraham và Straus. Họ mua bánh pudding mận hãng Fortnum và Mason, và sách ở cửa hàng Doubleday. Họ đã đến cửa hàng Gammon và Cas-well-Massey, và Adam mua cho Jennifer đủ nước hoa để dùng trong 10 năm. Họ ăn tối ở góc phố cạnh căn hộ của họ. Họ thường gặp nhau tại căn nhà vào buổi tối sau giờ làm việc và thảo luận các vấn đề trong ngày, và Jennifer thường nấu ăn trong khi Adam dọn đẹp bàn. Sau đó, họ đọc sách hay xem vô tuyến truyền hình, hay chơi bài hoặc cờ vua. Jennifer hay nấu các món ăn mà Adam ưa thích.

- Em không biết xấu hổ, - cô nói với anh. - Em sẽ không dừng lại trước bất cứ việc gì.

Anh ghì chặt lấy cô.

- Em đừng làm như vậy.

Thật lạ lùng, Jennifer thầm nghĩ. Trước khi có tình ý với nhau họ thường gặp nhau công khai. Nhưng giờ là đôi uyên ương rồi, họ không dám xuất hiện cùng nhau trước công chúng, bởi vậy họ đến những nơi mà họ sẽ không gặp bạn bè, như các hiệu ăn gia đình nhỏ ở trung tâm, hay buổi hoà nhạc thính phòng tại khu trường âm nhạc ở phố thứ Ba. Họ đi xem vở kịch mới tại Câu lạc bộ nhà hát Ommi ở phố Mười Tám và ăn tối tại tiệm ăn Ý Grotta Azzurra trên phố Broome và ăn nhiều đến nỗi mà họ thề không đụng đến đồ ăn Ý trong một tháng trời. Chỉ có điều chúng ta không có được một tháng mà thôi, Jennifer thầm nghĩ. Mary Beth sẽ trở về sau hai tuần nữa.

Họ đến rạp Half Note để nghe nhạc Jazz tiền phong trong khu Làng và nhìn qua những cửa sổ của những phòng tranh nghệ thuật nhỏ.

Adam rất thích thể thao. Anh đã đưa Jennifer đi xem trò chơi Knichs, Jennifer thích thú trò chơi đến nỗi cô reo hò đến lạc giọng vào chủ nhật họ thường ngủ lười, mặc bộ đồ ngủ, ăn sáng, thay nhau đọc từng phần tờ Thời báo và lắng nghe những tiếng chuông nhà thờ vọng khắp vùng Manhattan, mang theo những lời nguyện cầu của chúng.

Jennifer nhìn sang phía Adam đang tập trung giải trò đố chữ và thầm nghĩ: Hãy nói một lời cầu nguyện cho em, cô biết rằng những gì cô đang làm là sai lầm.

Cô biết điều đó không thể kéo dài được. Vậy mà cô chưa hề biết niềm hạnh phúc và sự sung sướng như vậy.

Những đôi tình nhân sống ở thế giới đặc biệt, nơi mọi giác quan nhạy bén hơn, và niềm vui với Adam mà hiện nay Jennifer đang cảm thấy đáng hơn mọi giá mà sau này cô sẽ phải trả. Cô biết rằng cô sẽ phải trả giá.

Thời gian đã đi theo một chiều khác Trước kia cuộc sống của Jennifer được tính từng giờ và những cuộc gặp gỡ với khách hàng. Bây giờ thời giờ của cô được đếm từng phút mà cô có thể dành cho Adam. Cô nghĩ về anh khi cô bên anh và cô nghĩ về anh khi cô xa anh.

Jennifer đã đọc về những chuyện người đàn ông bị đau tim trong vòng tay tình nhân của họ, bởi vậy cô đã ghi số điện thoại bác sĩ riêng của Adam vào cuốn sổ tay điện thoại riêng của cô và đặt bên giường, để nếu có chuyện gì xảy ra thì có thể giải quyết một cách kín đáo và Adam sẽ không bị ngượng.

Jennifer tràn ngập những tình cảm chưa hề có trong mình. Cô chưa từng nghĩ mình sẽ là người nội trợ nhưng cô muốn làm mọi thứ cho Adam. Cô muốn nấu ăn cho anh, giặt giũ và sắp xếp quần áo cho anh vào buổi sáng. Cô muốn chăm sóc anh.

Adam để một bộ quần áo tại căn hộ đó và anh dành mọi tối cho Jennifer. Cô sẽ nằm bên anh, ngắm anh ngủ thiếp đi và cô sẽ cố gắng thức càng lâu càng tốt, lo sợ mất đi giây phút của quãng thời gian quí giá bên nhau: Cuối cùng khi Jennifer không thể mở mắt được nữa, cô sẽ rúc vào cánh tay của Adam và ngủ thiếp đi, cảm thấy hài lòng và an tòan. Chứng mất ngủ từ lâu quấy rầy Jennifer đã biến mất. Bất cứ ma quỉ đêm khuya nào giày vò cô đã đều tan biến. Khi cô cuộn tròn trong vòng tay của Adam cô cảm thấy bình yên ngay.

Cô thích dạo quanh căn hộ trong những chiếc áo sơ mi của Adam và buổi tối cô thường mặc áo ngủ của anh. Nếu như buổi sáng cô còn ngủ khi anh rời nhà thì Jennifer sẽ lăn qua phía của anh trên giường. Cô yêu mùi da thịt ấm áp của anh.

Dường như tất cả những bài hát về tình yêu đang phổ biến mà cô nghe được đều viết cho riêng Adam và cô Jennifer thầm nghĩ: Noël Coward đã nói đúng. Thật đáng kinh ngạc là thứ âm nhạc rẻ tiền lại có thể hữu hiệu như vậy.

Hồi lâu Jennifer đã nghĩ rằng, những cảm giác thân thể tràn ngập mà họ dành cho nhau sẽ tan đi theo thời gian, nhưng ngược lại nó càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Cô đã nói với Adam về bản thân mình, những điều mà cô chưa từng nói với ai. Với Adam không cần phải che giấu gì. Cô là Jennifer Parker, bị lột trần trụi và anh vẫn yêu cô, đó là một điều kỳ lạ. Và họ cũng chung một sự kỳ lạ khác: đó là tiếng cười.

Không thể tưởng tượng được là cô ngày càng yêu Adam hơn. Cô mong muốn những gì họ có sẽ không bao giờ kết thúc. Nhưng cô biết điều đó sẽ xẩy ra. Lần đầu tiên trong đời cô trở nên mê tín. Adam thích một loại cà phê Kenya và cô mua chúng thường xuyên.

Nhưng mỗi lần cô chỉ mua một hộp nhỏ.

Một trong những nỗi lo sợ của Jennifer là có điều gì không hay sẽ xảy ra với Adam khi anh không ở bên cô và cô chỉ biết điều đó khi đọc báo hoặc nghe đài. Cô không bao giờ nói với anh về nỗi lo đó.

Khi có việc bận phải về muộn Adam thường để giấy lại để báo cho cô biết. Anh luôn để chúng ở những nơi mà Jennifer sẽ tình cờ tìm thấy: trong ổ bánh mỳ, ngăn tủ lạnh, có khi lại ở trong giày của cô nữa. Cô rất thú vị với trò đó và giữ những mảnh giấy ấy làm kỷ niệm.

Những ngày cuối cùng của họ bên nhau trôi đi thật nhanh với những hoạt động vui vẻ. Cuối cùng, đã là buổi tối mà hôm sau Maly Beth sẽ trở về. Jennifer và Adam ăn tối trong căn hộ của cô, nghe nhạc và ân ái.

Cả đêm đó Jennifer thao thức ghì chặt Adam trong lòng. Cô nghĩ về những ngày hạnh phúc của họ bên nhau.

Nỗi đau còn chưa đến.

Adam nói với cô trong bữa ăn sáng ngày hôm sau.

- Dù có gì xảy ra chăng nữa. Anh muốn em biết điều này: em là người phụ nữ duy nhất mà anh thực sự yêu.

Và nỗi đau đã đến.

Ngày đăng: 30/10/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?