Gửi bài:

Chương 13

Alex gọi lại ông nửa tiếng đồng hồ sau khi nhận được lời nhắn của Coop. Cô còn bận làm các thủ tục giấy tờ cho một ca bệnh mới thu nhận, tiếp đó lại có một bé sơ sinh khác có vấn đề ở van tim. Khiếm khuyết này coi như đã được sửa chữa, nhưng đứa bé vẫn cần theo dõi sát. Giọng cô như người đang bận việc, và không chú ý lắm khi gọi lại Coop.

- Chào anh. Chuyện gì vậy?

- Sáng nay em bận lắm à? - Ông rất bồn chồn nhưng không muốn cho cô biết. Rồi Cooper chợt nhận ra, Alex đối với ông vô cùng có ý nghĩa, không phải vì tài sản của cô, mà ông không muốn làm cô đau khổ, hay mất cô.

- Cũng không bận lắm. Công việc vẫn đến đều đặn, nhưng cũng chưa đến nỗi làm mình rối lên. - Giọng Alex rất bình tĩnh, nhưng hoàn toàn chủ động công việc của mình. Nhưng mỗi khi có chút thì giờ rảnh, cô thấy sung sướng chuyện trò với mấy ông trong máy.

- Em có thì giờ để chúng ta làm một bữa ăn trưa nhanh không? - Coop cố giữ giọng nói bình tĩnh.

- Em rất tiếc, Coop à. Không thể bỏ đây đi đâu được. Em hiện là bác sĩ trực chính ở đây, phải túc trực cho hết phiên, chẳng thể nào rời đây được.

- Em khỏi cần phải đi đâu. Anh đến dùng một tách cà phê với em được chứ?

- Được lắm, nếu anh lại chỗ em. Có gì không ổn chăng? - Cô nghe như có gì khác trong giọng nói của ông. Trước giờ chưa bao giờ ông chịu đi bệnh viện cả. Không biết có phải vì ông nhớ cô không.

- Không, chẳng có gì. Anh chỉ muốn gặp em thôi.-Câu nói trên cũng không làm cô bớt lo lắng. Ông bảo sẽ đến khoảng trưa, và cô vừa gác máy thì một trường hợp cấp cứu chợt đến, khiến cô quên mất vụ này.

Trong khi Alex còn đang thu dọn những thứ lặt vặt, và ký vào giấy tờ thì người chuyên viên ở bàn giấy phía trước bảo cô biết có người muốn gặp.

- Có phải đây là người mà tôi đoán không?- Người phụ nữ hỏi Alex khi bà đi vào văn phòng cô. Giọng bà ta đầy vẻ kinh ngạc làm Alex bật cười lớn khi trả lời.

- Có lẽ người đó.

- Trời đất! Ông ta đẹp lão quá!- Bà ta lên tiếng khen ngợi trong khi Alex đặt các giấy tờ xuống bàn.

- Đúng ông ấy đấy. Nhờ bảo ông ấy tôi ra ngay. - Cũng đã đến lúc nghỉ xả hơi một chút. Alex hối hả bước ra trong chiếc áo choàng trắng, chân mang guốc, ống nghe khám bệnh lủng lẳng trên cổ và đôi găng tay cao su thò ra trong túi áo. Tóc cô buộc túm lại phía sau, và như thường lệ chẳng có chút trang điểm, trông chẳng khác một cô bé lứa tuổi choai choai trong bộ trang phục của một bác sĩ.

- Chào anh, Coop.- Cô cười thật tươi trong khi những người khác đang lảng vảng quanh ICU kín đáo nhìn ông. Giờ thì Alex đã quen với chuyện này rồi. Coop vẫn là con người ăn diện như bao giờ với chiếc áo gió vải tuýt xo cổ ôm màu vàng nhạt, quần kaki ủi thẳng nếp và đôi giày da lộn màu nâu, trông như một người trong một tạp chí thời trang, khiến Alex có cảm tưởng mình là người từ một bộ lạc nào đến.

Cô bảo người chuyên viên nọ, là mình đi xuống bên dưới kiếm chút gì bỏ bụng, và nếu cần gọi máy.

- May ra, có thể họ để em được yên mười phút - Cô nhón chân hôn lên má Coop, và ông choàng tay qua lưng cô trong khi cả hai bước vào thang máy đưa xuống tầng trệt. Alex mỉm cười khi cửa thang máy đóng lại, vì thấy mọi người đang trố mắt nhìn mình và Coop. Ông quả là một con người trong mộng tưởng. - Trông anh tuyệt vời. anh vừa làm em thấy mình quan trọng thêm gấp nghìn lần quanh đây. Coop âu yếm kéo sát cô vào người khi Alex nói câu trên.

- Em cũng vậy. Trông em như một nhân vật đáng nể với những thứ ấy trên người. - Cô đang mang máy nhắn tin. Ống nghe bác sĩ, và một cây kẹp quên tháo vẫn còn kẹp ở túi áo. Với những thứ trên, trông cô có vẻ trưởng thành hơn. Dáng điệu khi Alex lướt nhanh qua bàn giấy, chỉ thị cho một trong những nữ y tá trước khi lên tiếng chào ông, đã tạo một ấn tượng mạnh đối với Coop. Quả là một cô gái đặc biệt. Điều này càng khiến ông thấy căng thẳng thêm khi nghĩ đến chuyện mình sắp nói cho cô nghe. Ông không có cách gì để biết phản ứng của Alex, nhưng biết mình phải nói cho cô nghe trước khi cô nghe được câu chuyện từ một người khác.

Cả hai đều chọn bánh xăng uýt đặt vào khay, rồi Alex rót cho mỗi người một tách cà phê.

- Thứ này khá nguy hiểm đấy nhé - cô đưa tay chỉ vào tách cà phê. Truyền thuyết bảo nó chứa chất độc và em tin vào chuyện này. Ăn xong em sẽ đưa anh sang phòng cấp cứu nếu thấy cần.

- Cảm ơn Chúa đã cho em làm bác sĩ. - Ông trả tiền rồi đi theo cô đến một chiếc bàn nhỏ ở góc phòng. Cũng may quanh họ chẳng có ai, và dường như chẳng ai nhận ra hai người ở đây. Ông để dành vài phút đầu lấy lại bình tĩnh trước khi tiết lộ câu chuyện, nhưng Alex thấy tay ông run khi đổ đường vào cà phê.

- Có chuyện gì vậy Coop ?- Giọng Alex trầm tĩnh, đầy tình cảm. Đôi mắt cô dịu dàng nhìn ông chờ câu trả lời.

- Chẳng có gì...à, không.... có chuyện vừa xảy ra sáng nay. - Alex chăm chú nhìn ông chờ đợi câu giải thích. Giờ thì cô đã nhìn thấy vẻ lo lắng trên gương mặt ông. Coop không hề đụng đến cặp xăng uýt và tách cà phê.

- Chuyện tệ lắm à?

- Chuyện làm bực mình. Anh muốn nói chuyện với em về nó đấy. - Alex không sao đoán được chuyện gì, vì đôi mắt ông không tiết lộ điều gì cả. Coop hít một hơi dài, bắt đầu câu chuyện mà ông e là sẽ đưa mình một vùng nước xoáy. - Alex, trong đời anh đã từng làm một vài chuyện điên rồ. Không nhiều lắm, nhưng cũng có vài chuyện. Trong hầu hết những trường hợp đó, anh đã có một khoảng thời gian vui vẻ sung sướng. Anh không hề làm khổ ai, và thường rất sòng phẳng đối với những ai hiểu luật chơi.

Alex bắt đầu thấy hốt hoảng khi nghe ông nói mấy câu trên. Cô chắc ông sắp báo cho mình biết cuộc tình giữa hai người đã chấm dứt. Cô đã từng trải qua một kinh nghiệm như thế, cách đây chẳng lâu lắm, và đã không để mình mềm lòng trước một người nào khác, mãi cho đến khi gặp Coop. Cô đã để lòng mình buông thả kể từ đó, và giờ đây nghe những câu nói trên, cô nghĩ đó là những câu mở đầu của một cuộc chia tay. Cô dựa người ra ghế, nhìn ông chăm chú, nhất quyết sẽ cố chịu cơn đau nhức sắp tới một cách can đảm và trong niềm tự trọng. Nhìn ánh mắt, Coop thấy Alex như đang thu người lại, thối lui trong một tư thế sẵn sàng tự vệ. Nhưng ông phải tiếp tục.

- Anh chưa bao giờ lợi dụng ai. Anh không hề tạo những cảm tưởng sai lạc cho một phụ nữ nào. Hầu hết những người có quan hệ với anh đều rất tỉnh táo khi họ dấn thân vào. Anh từng phạm phải một vài sai lầm, nhưng thường thì mọi việc đều ổn thỏa. Không có tổn thất, không có nạn nhân. Và khi chia tay hai bên đều vui vẻ từ giã và cám ơn nhau. Theo chỗ anh biết thì không ai thù ghét anh cả. Những lầm lỗi đều có tính chất nhất thời và được sửa chữa ngay.

- Và giờ đây câu chuyện giữa chúng ta cũng là một lầm lỗi hở Coop? - Alex cố nén những dòng nước mắt chực trào ra khi nghe ông nói. Nhưng Coop lại có vẻ sửng sốt khi nghe cô hỏi thế.

- Giữa chúng ta ư? Dĩ nhiên đâu phải. Em nghĩ là những câu nói vừa rồi của anh có nghĩa như thế à? Ôi, cô bé... Không phải chuyện về chúng ta mà là về một chuyện ngu ngốc anh đã làm trước khi gặp em. Cô chợt thấy nhẹ hẳn người khi ông cầm tay cô nói tiếp. - Anh sẽ cố thuật thật nhanh. Không lâu trước khi gặp em, anh có quan hệ với một phụ nữ trẻ, một cô gái thường, có tham vọng làm diễn viên, những vai cô ta đóng chỉ nằm trong các phim viđeo loại khiêu dâm hay những màn trao đổi tình dục. Cô tac chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một cô gái hấp dẫn, anh và cô ấy đã vui đùa một thời gian. Cô ta không phải là kẻ ngốc nghếch, rất biết luật chơi. Anh chưa bao giờ tạo cho cô ta một hiểu lầm nào trong vụ này, chưa bao giờ làm ra vẻ yêu thương cô ta. Chẳng qua đây chỉ là một vụ trao đổi tình dục giữa hai người đã trưởng thành, không gì khác hơn. Và nội vụ đã kết thúc nhanh. Anh không thể nào dan díu lâu với một người mà mình chẳng chuyện trò gì được. Sự việc thật đơn giản và hoàn toàn vô hại.

- Rồi sao nữa? - Alex không chịu được sự hồi hộp căng thẳng. Rõ ràng Coop không bảo mình yêu cô gái ấy, nhưng ông đang nói cho cô biết chuyện gì đây?

- Sáng nay cô ta gọi điện thoại đến. Cô ta có thai.

- Vớ vẩn! Alex chỉ thốt lên mấy tiếng trên, nhưng thấy người nhẹ nhõm hẳn khi nghe ông bảo không yêu cô gái nọ.

- Ít nhất cũng chưa đến giai đoạn cuối, cô ta có thể giải quyết dễ dàng. Cô nó. Coop thấy vừa như cất đi khỏi vai một gánh nặng ngàn cân. Cô đã không đứng lên bước ra khỏi phòng hoặc bảo không muốn gặp ông nữa. Nhưng câu chuyện vẫn chưa hết.

- Còn một vấn đề nữa. Cô ta muốn sinh đứa con ấy.

- Chà!. Chuyện này có hơi rắc rối rồi đấy. Nhưng em hiểu được lý do cô ta muốn làm thế. Một đứa con của một người có tiếng tăm. Coop, cô ấy có hăm dọa bắt chẹt anh không? Thông minh, thực tiễn và thấy xa, Alex đã làm cho câu chuyện ông nói với cô dễ dàng hơn ông nghĩ.

- Gần như thế. Cô ta muốn tiền, bảo không làm việc trong khi mang thai. Anh chắc họ không thực hiện những cuốn viđêo khiêu dâm với các phụ nữ mang thai - Thấy Coop có vẻ không vui, cô bóp mạnh tay ông để an ủi. Cô ta muốn anh phải cấp dưỡng cho cô ta và đứa con sau này. Anh đã bảo cô ấy là anh không muốn có con, với cô ấy hay với bất cứ ai... Coop mỉm cười nhẹ, sửa lại - ngoài con của em. Ông thấy mình đã quá điên rồ khi thú nhận tất cả những chuyện đó với cô, nhưng lại nghĩ mình không nên giấu giếm gì với Alex. Anh không cho cô ta biết về em, sợ cô ta nổi cơn tam bành lên. Con người cô ta rất bình thường, vừa khóc lóc đe dọa xong, lại đổi sang giọng ngọt ngào về "đứa con của chúng ta" ngay. Vừa đáng tởm vừa đáng sợ. Anh không biết cô ta sẽ làm gì, và liệu cô ta có thật sự muốn cho ra đời đứa bé không. Hoặc đi tiết lộ chuyện này cho những tờ báo lá cải. Một khẩu đại pháp nạp đạn sẵn.! Anh đã gửi cho cô ta một chi phiếu để chi trả vụ phá thai, nhưng đó là điều duy nhất anh sẵn lòng làm vào lúc này, và anh cũng đã bảo cô ta như thế. Toàn bộ vụ lăng nhăng này kéo dài ba tuần lễ. Lẽ ra vào tuổi này, anh nên thận trọng hơn, nhưng lúc ấy anh đang thấy buồn chán, và cô ta trông cũng thú vị lắm. Giờ đây thì cái hậu này lại chẳng có gì thú vị cả. Alex, anh xin lỗi đã mang đến cho cuộc sống của chúng ta sự lộn xộn này; nhưng anh muốn cho em biết. Anh nghĩ em có quyền biết, nhất là khi cô ấy có thể đưa vụ này lên các báo lá cải. Cô ta dám làm chuyện này lắm. Và các tờ báo chẳng thích gì hơn.

- Chắc cô ta sẽ làm thế. - Alex nói với vẻ thông cảm. Anh có chắc cô ta mang thai không? Có thể cô ấy chỉ cố moi tiền anh. Nghe anh nói thì cô ta có vẻ chẳng tử tế gì cho lắm.

- Ừ, chẳng tử tế gì. Anh không biết liệu cô ta có mang thai hay không, hay có phải là con của anh hay không?

- Anh có thể yêu cầu làm xét nghiệm DNA. Họ có thể làm một cuộc trắc nghiệm thai cô ta. Cô ấy có thai được bao lâu rồi?

- Có lẽ khoảng hai tháng.

Coop đã cùng cô liên hệ được 6 tuần lễ, như vậy ông đã nói thật khi bảo dan díu với cô gái ngay trước khi gặp cô. Cỡ chừng hai tuần lễ trước. Alex tự nhủ là việc làm của ông trước đó chẳng liên can gì đến cô cả.

- Coop, vậy anh tính giải quyết vụ này như thế nào? - Alex hỏi, trong khi vẫn cầm tay ông trong tay mình. Cô rất vui thấy ông đã thành thật với mình, và càng thấy mình gần gũi với Coop hơn. Cô biết những chuyện như thế vẫn xảy đến, nhất là trong thế giới của Coop, với những người có tiếng tăm, những mục tiêu dễ tấn công khai thác, bắt chẹt của những kẻ tham lam.

- Anh cũng chưa biết. Vào lúc này mình cũng chẳng làm được gì nhiều, ngoài việc chờ xem cô ấy làm gì. Anh chỉ muốn báo trước cho em biết là có thể có một quả mìn nằm trên lối đi của chúng ta, nếu cô ấy cho phổ biến rộng rãi vụ này ra ngoài.

- Liệu anh có cưới cô ấy nếu cô ấy có con không? - Giọng cô có chút lo lắng.

- Em điên à? Anh hầu như không biết gì về cô ấy. Ngoài đôi chân dài cũng những thứ phụ tùng khác trên người cô ta, những gì anh biết về con người cô ta anh chẳng thích chút nào. Anh không hề yêu, và sẽ chẳng bao giờ yêu cô ta. Anh cũng chẳng khờ dại gì hay muốn tỏ ra cao thượng lấy cô ta trong những hòan cảnh như thế này. Trường hợp tệ nhất là anh sẽ phải gửi tiền chu cấp đứa bé, còn tốt nhất là toàn bộ nội vụ sẽ tan biến đi. Anh đã bảo thẳng cô ta là sẽ không bao giờ nhìn mặt đứa bé.

Nhưng chuyện này lại đưa đến một điều tế nhị khác liên quan đến trách nhiệm và đạo đức. Cô biết sau này chắc ông sẽ xem xét lại quan điểm này nếu cô thật sự có con với ông. Nhưng ít thì ông đã không yêu cô gái nọ và không có ý định cưới cô ta. Điểm chính yếu là vụ này chẳng ảnh hưởng gì đến mối quan hệ giữa cô và Coop, ngoài việc nó có thể tạo vài vụ bàn tán trên báo lá cải. Chuyện đó chẳng làm Alex lo lắng tí nào. Cô chỉ cần biết là ông có yêu thương mình hay không.

- Em không thích nói ra chuyện này. - Coop nín thở chờ đợi điều này sắp nói. - Và em chắc anh thấy khó chịu về vụ trên, nhưng theo em thì nó chẳng có gì to tát lắm. Những chuyện như thế vẫn xảy đến với những người thuộc loại như anh. Khó chịu thật, nhưng cũng không phải là chuyện trời rung đất lở. Em thấy dễ chịu hơn nhiều khi biết vụ này, và không nghĩ đó làm một vấn đề lớn. Nó làm ta lúng túng, có thể lắm, khi được phổ biến rộng rãi ra ngoài. Nhưng những chuyện như thế vẫn thường xẩy ra. Thoạt đầu em cứ ngỡ anh sắp bảo em là câu chuyện giữa chúng ta đã chấm dứt.

- Em thật tuyệt vời.! Ông ngửa người ra ghế, thở một hơi dài, nhìn cô thật lâu. - Anh thật tình yêu em. Anh chỉ sợ nghe xong em sẽ ném anh luôn xuống sông.

- Làm gì có chuyện đó! - Cả hai mải mê chuyện trò quên cả ăn. - Em nghĩ anh là người rất tốt. - ông cũng đang nghĩ về cô như thế, định nói ra thì máy nhắn tin của cô đã bật lên. Alex đưa mắt liếc nhìn rồi nói:

- Quỷ thât!- cô uống vội ly cà phê rồi đứng lên. - lại có một đứa đang ngoắc ngoải....em phải đi...anh đừng lo, mọi việc ổn cả rồi....em yêu anh....sẽ gọi anh sau - Alex vừa hối hả đi ngang qua được nửa căn phòng, và Coop cũng vừa đứng lên gọi theo cô, thì chợt nhận ra mọi người quanh ông đang trố mắt nhìn mình.

- Anh yêu em, - ông gọi lớn theo. Alex quay lại cười đưa tay vẫy trong khi một người đàn ông đội lưới bao tóc cầm một tấm khăn ướt lau bàn nhìn ông cười.

- Đúng!- Coop nhìn lại ông ta mỉm cười, rồi bước ra khỏi phòng ăn, lòng vui phơi phới, không như những bước chân nặng nền lúc ông vừa bước vào đây. Alex quả là một phụ nữ phi thường, và cho dù có chuyện gì xảy ra, cô vẫn là của ông.

Ngày đăng: 25/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?