Gửi bài:

Chương 78

Bác sĩ Smith có tâm trạng hết sức tồi tệ. Ông đã trải qua một kỳ nghỉ cuối tuần lẻ loi, lại càng cô đơn một cách khó chịu vì ông đã không thể tiếp xúc với Barbara Tompkins. Thứ Bảy là một ngày tuyệt đẹp, ông nghĩ cô có thể thích thú với một chuyến du ngoạn bằng xe hơi xuyên qua Westchester, ngừng lại một lát để ăn trưa tại một trong những quán ăn nhỏ dọc theo sông Hudson.

Ông đã để lại một tin nhắn trong máy điện thoại, tuy nhiên nếu cô có ở nhà đi nữa, cô đã không trả lời.

Chủ Nhật không có gì tốt đẹp hơn. Thông thường vào Chủ nhật, Smith buộc lòng xem mục Nghệ thuật và sự thư nhàn của tờ Times để tìm một vở kịch hoặc một buổi độc tấu hoặc một màn trình diễn mới ở trung tâm Lincoln để tham dự. Nhưng ngày hôm ấy ông không còn lòng dạ nào cho việc đó. Phần lớn Chủ nhật ông nằm dài trên giường, mặc quần áo đầy đủ, ngắm nghía bức ảnh của Suzanne trên tường.

Những gì mình đã hoàn thành thật hết sức kì diệu, ông tự bảo. Cô gái thô kệch một cách đau đớn đó, đứa con gái xấu tính mà ông bố bà mẹ lại rất đẹp đã được ra đời lần thứ hai, và nhiều thứ nữa. Ông đã cho cô sắc đẹp hết sức tự nhiên, hết sức rực rỡ khiến cho bất cứ ai trông thấy cũng phải sửng sốt.

Sáng thứ Hai ông thử gặp Barbara tại văn phòng và được người ta cho hay cô đang trên đường công tác đến California, hai tuần nữa mới trở về. Bây giờ ông thật sự bối rối. Ông biết đó là một sự dối trá. Trong lúc ăn tối vào đêm thứ Năm, Barbara đã kể chuyện cô phải tham dự một bữa ăn trưa và công việc tại nhà hàng La Grenouille thứ Tư tuần này. Ông còn nhớ bởi vì cô đã nói cô chưa bao giờ tới nhà hàng đó và rất mong đợi cơ hội này.

Trong phần còn lại của ngày thứ Hai, Smith cảm thấy khó tập trung vào các bệnh nhân của ông. Không phải vì có quá nhiều cuộc hẹn. Dường như ông càng ngày càng có ít bệnh nhân, và những người đến khám bệnh lần đầu tiên ít khi quay lại. Quả thực, không phải ông lo lắng: càng ít bệnh nhân càng có khả năng tạo nên sắc đẹp thật sự.

Và một lần nữa ông cảm thấy đôi mắt của Carpenter theo dõi ông. Bà ta rất được việc, nhưng ông đã quyết định có thể đã đến để cho bà ta đi. Ông đã để ý thấy ngày hôm kia, trong lúc giải phẫu mũi, bà ta đã nhìn ông như một bà mẹ đầy lo âu, hi vọng đứa con của mình thực hiện vai diễn của nó không vấp váp trong một vở kịch ở trường.

Khi cuộc hẹn lúc ba giờ rưỡi của ông bị hủy bỏ, Smith quyết định về nhà sớm. Ông sẽ lấy xe chạy thẳng tới văn phòng của Barbara và đậu xe ở bên kia đường. Thông thường cô ra về mấy phút sau năm giờ, nhưng ông muốn đến đó sớm để phòng hờ. Ý nghĩ cô cố tình trốn tránh ông thật không sao chấp nhận được. Nếu ông hay biết đó là sự thật...

Ông vừa bước qua tiền sảnh của tòa nhà trên đại lộ 5 thì ông chợt trông thấy Kerry McGrath đang tới gần. Ông liếc nhanh chung quanh để tìm cách tránh mặt nàng, nhưng không thể được. Nàng đang chặn ngang lối đi của ông.

- Bác sĩ Smith, tôi vui mừng được gặp ông. - Kerry nói. - Có chuyện rất quan trọng tôi cần nói với ông.

- Bà McGrath, bà Carpenter và nhân viên tiếp tân vẫn còn ở trong văn phòng. Bất cứ bà cần việc gì hai người ấy cũng có thể xử lý. - Ông quay người và cố gắng bước qua mặt nàng.

Nàng liền bước theo ông.

- Bác sĩ Smith, bà Carpenter và cô tiếp tân không thể thảo luận với tôi về con gái của ông, và cả hai người đó không có ai chịu trách nhiệm về việc đẩy một người vô tội vào tù.

Charles Smith phản ứng tựa hồ nàng vừa tạt hắc ín nóng vào người ông.

- Làm sao bà dám? - Ông dừng chân và nắm chặt cánh tay của nàng.

Kerry đột nhiên nhận thức rằng ông sắp sửa đánh nàng. Mặt ông méo mó vì tức giận, miệng ông mím lại thành một vạch mỏng. Nàng cảm thấy cơn run của bàn tay ông  trong lúc các ngón tay ông bấu vào cổ tay nàng.

Một người đàn ông đi qua nhìn họ một cách hiếu kỳ và dừng bước.

- Cô vẫn ổn chứ? - ông ta hỏi.

- Tôi vẫn ổn chứ, bác sĩ? - Kerry hỏi, giọng nàng vẫn bình tĩnh.

Smith buông cánh tay nàng.

- Tất nhiên. Tất nhiên.

Ông bắt đầu bước nhanh dọc theo đại lộ 5. Kerry vẫn sải bước theo ông.

- Bác sĩ Smith, ông thừa biết cuối cùng ông sẽ phải nói chuyện với tôi. Và tôi nghĩ sẽ tốt hơn nhiều nếu ông chịu nghe lời tôi nói trước khi mọi việc ra khỏi tầm tay và một tình thế rất khó chịu xảy đến.

Ông không trả lời. Nàng vẫn bên cạnh ông. Nàng nhận thấy hơi thở của ông nhanh hơn bình thường.

- Bác sĩ Smith, tôi bất kể ông bước nhanh như thế nào. Tôi có thể chạy theo kịp ông. Chúng ta có thể quay lại văn phòng của ông, hoặc có một nơi nào đó quanh đây để chúng ta uống một tách cà phê? Chúng ta cần phải nói chuyện. Nếu không, tôi e rằng ông sẽ bị bắt giữ và bị buộc tội theo dõi một người khác.

- Bị buộc tội... gì? – Một lần nữa Smith xoay người đối diện với nàng.

- Ông đã chú ý tới Barbara Tompkins khiến cô ấy hoảng sợ. Có phải ông cũng đã làm cho Suzanne hoảng sợ? Ông đã ở đó đêm cô ấy chết, phải không? Hai người, một phụ nữ và một cậu bé, đã trông thấy một chiếc Mercedes màu đen ở trước nhà. Người phụ nữ đã trông thấy một phần của bảng số xe, một con số 3 và một chữ cái L. Hôm nay tôi được biết bảng số xe của ông có một con số 8 và một chữ cái L. Đủ để có thể liên tưởng. Bây giờ, chúng ta sẽ nói chuyện ở đâu?

Ông tiếp tục nhìn đăm đăm vào nàng một hồi lâu, vẻ tức giận vẫn còn lóe sáng trong mắt ông. Rồi nàng trông thấy vẻ nhẫn nhục dần dần xâm chiếm ông, trong lúc toàn thân ông dường như nhũn ra.

- Tôi sống phía dưới đường phố này. - Ông nói, không còn nhìn nàng nữa. Họ đang ở gần góc đường, và ông chỉ tay sang bên trái.

Kerry xem lời nói đó như một lời mời. Phải chăng mình đang phạm sai lầm khi đi vào trong nhà với ông ta? Nàng tự hỏi. Ông ta dường như không còn khả năng chịu đựng. Trong nhà có gia nhân nào không?

Nhưng nàng quyết định bất kể nàng có ở một mình với Smith hay không, nàng không thể bỏ qua cơ hội này một lần nữa. Những gì nàng vừa nói với ông có lẽ đã làm lung lạc một điều nào đó trong tâm thần của ông. Nàng tin chắc bác sĩ Smith không quan tâm tới việc gặp một người khác trong tù, nhưng sẽ không thích thú với triển vọng ra trước tòa tại ghế bị cáo.

Họ tới số 28 Washington Mews. Smith lấy chìa khóa, và với một cử chỉ chính xác đút nó vào trong ổ khóa, quay một vòng và đẩy cánh cửa mở ra.

- Xin mời bà vào nếu bà muốn, bà McGrath. – Ông nói.

Ngày đăng: 21/04/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?