Gửi bài:

Mở đầu

Nếu có gã đàn ông nào biết điều khiển cơn say của anh ta thì đó là Jake Linley. Có Chúa biết được chàng đã luyện tập nhiều – và nó cũng là điều tốt, nếu không hẳn chàng đang say túy lúy vào lúc này. Thật không may, bất kể tối nay chàng đã uống nhiều bao nhiêu cũng chẳng thể làm tê liệt cảm giác cay đắng mà chàng có thể cảm nhận.

Jake đã quá mệt mỏi, và bực bội, sự phẫn uất đầy chua cay của chàng đang lớn dần lên theo từng giây mà chàng trải qua trong phòng khiêu vũ xa hoa đông đúc này. Tách mình ra khỏi nhóm bạn, chàng lang thang tới hàng lang chạy dọc theo phòng khiêu vũ, ngước nhìn bầu trời tối lờ mờ và đầy lạnh lẽo bên ngoài khung cửa sổ lộng lẫy. Ở cuối hành làng, Robert, ngài Wray, đang được bao quanh bởi đám đông bạn hữu tươi cười nói lời chúc mừng, tất cả bọn họ đang chúc mừng anh ta vì hôn ước vừa được loan báo cách đây một giờ.

Jake luôn yêu mến Wray, một anh chàng khá dễ chịu – tổ hợp của trí thông minh và sự hài hước có chừng mực làm anh ta luôn được chào đón ở bất cứ đâu. Mặc dù vậy, ở thời điểm đặc biệt như hiện tại, một cảm giác khinh rẻ cuộn lên trong bụng Jake ngay khi chàng thoáng thấy gã đàn ông này. Chàng đố kị với Wray, kẻ chưa từng nhận ra mức độ tốt số của hắn khi có được bàn tay tiểu thư Lydia Craven. Người ta đã nói rằng sự kết hợp này có lợi ích của quý cô Craven lớn hơn của Wray, rằng vị trí trong xã hội của nàng sẽ rất được coi trọng khi vận may đã cho nàng một tước hiệu rất đáng kính trọng. Jake biết rõ hơn thế. Lydia thật đáng để ngươì ta phải mơ ước, bất chấp nguồn gốc của gia đình nàng.

Nàng không có một sắc đẹp theo lối thường - Nàng có màu tóc đen và chiếc miệng rộng của cha, chiếc cằm chứa hơi quá sự quyết đoán cho phái nữ. Dáng người nàng mảnh mai với bộ ngực nhỏ nhắn, thiếu hoàn toàn chuẩn mực khóai lạc để được đánh giá là vô cùng khêu gợi. Nhưng có một nét gì đó của nàng thật không thể cưỡng lại được – có lẽ là sự lơ đãng duyên dáng làm gã đàn ông nào cũng muốn quan tâm tới nàng, hay tính cách khôi hài rất kích thích sự tò mò ẩn náu dưới vẻ ngoài trầm ngâm của nàng.Và dĩ nhiên đó là đôi mắt nàng ... Đôi mắt xanh lá đẹp lạ kỳ dừơng như không thể có trên một khuôn mặt ngọt ngào và thông minh như vậy.

Thở dài dứt khoát, Jake rời khỏi chỗ hàng lang bức bối, bước ra ngoài đi vào đêm mùa xuân mát mẻ. Không khí ẩm và đầy sức sống, được lấp đầy bằng hương thơm của hồng Damask đang đâm chồi từ khu vườn bậc thang bên dưới. Con đường rông được lát đá trải dài suốt theo luống trồng cây hẹp đầy phong lữ và một lớp dày hoa cúc cánh trắng. Jake đi lang thang không định hướng dọc theo lối đi, gần như đến cuối đường, nơi uốn nhẹ chuyển thành những bậc cầu thang đá đi xuống khu vườn thấp hơn.

Chàng dừng lại đột ngột ngay khi nhìn thấy một phụ nữ đang ngồi trên một chiếc ghế dài. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô ta ngoảnh đi vì cô ta gập người giữ gì đó trong vạt áo. Là người khách kỳ cựu của các sảnh đường và phòng khiêu vũ, cảm nghĩ ban đầu của Jake là người phụ này chắc chắn đang đợi để gặp gỡ người tình trong vài khoảnh khác vụng trộm. Tuy nhiên, chàng đã trải nghiệm cảm giác choáng váng trong chốc lát ngay lúc chàng nhìn thấy mái tóc đen như lụa và những nét sắc sảo trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng.

Lydia, chàng nghĩ khi nhìn chằm chằm vào nàng một cách khao khát. Nhân danh chúa, nàng đang làm quái gì ngoài này một mình, chẳng bao lâu sau khi lời hứa hôn của nàng được công bố?

Mặc dù chàng không tạo ra tiếng động nào, Lydia ngẩng đầu lên, và nàng nhìn chàng bằng cái nhìn thiếu nhiệt tình dễ nhận thấy. "Bác sĩ Linley."

Rút khoảng cách lại gần hơn, Jake nhận ra vật nằm trong vạt áo nàng là một mớ giấy ghi chép nhỏ được nàng viết vội vàng với mẩu viết chì gãy. Phương trình toán học, chàng đoán. Sự ám ảnh của Lydia Craven với những đeo đuổi nam tính như toán học và khoa học đã bị đồn thổi từ nhiều năm nay. Mặc cho những người bạn tốt bụng đã khuyên nhà Craven ngăn cản những sở thích khác người này, họ vẫn làm ngược lại, tự hào về trí thông minh đầy khéo léo của con gái họ.

Đẩy những vật đang cầm một cách vội vàng vào túi xách, Lydia gửi cho chàng một cái nhìn liếc cau có.

"Không phải nàng nên ở bên trong với vị hôn phu của mình sao? " Jake hỏi với giọng chế giễu êm ái.

" Tôi muốn có vài phút riêng tư". Nàng ngồi ngay ngắn lại, bóng tối nô đùa nhẹ nhàng trên những đường nét mượt mà của cơ thể nàng và dáng mờ của chiếc áo lót bằng lụa trắng. Vết nhăn giữa hai đôi cánh lông mày đen và nét buồn rầu trên khóe môi của nàng quá tương phản với cái hình ảnh được- làm-cô-dâu-mắt-lấp-lánh-như-sao-trời thế nên Jake không thể nén nổi đột ngột nở một nụ cười nhăn nhở.

"Wray không biết rằng nàng đang ở ngoài này, đúng không ?"

"Không ai biết, và tôi sẽ rất biết ơn nếu ngài giữ được sự việc theo hướng đó. Nếu ngài vui lòng rời đi..."

"Không trước khi ta gửi tặng lời chúc mừng". Chàng đánh thức vẻ lười biếng của nàng, sự xúc động của chàng thể hiện nhanh hơn qua âm điệu nhanh và mạnh. Vẫn như mọi khi, sự gần gũi nàng làm khuấy động chàng, đẩy nhanh huyết mạch chàng và phát đi những tín hiệu điên cuồng tới các tế bào thần kinh chàng. "Làm tốt đấy, tiểu thư Craven—nàng vừa túm được một bá tước, và cũng là một gã giàu có. Ta cho là không có thành tích nào vĩ đại hơn điều đó đối với một phụ nữ trẻ tuổi ở vị trí của nàng."

Lydia đảo tròn mắt. "Chỉ có ngài mới có thể đưa ra những lời chúc mừng đầy tính xúc phạm như thế. Linley".

"Ta cam đoan với nàng, những lời chúc tốt đẹp của ta là chân thành." Jake thoáng nhìn vào khoảng không trên chiếc ghế dài bên cạnh nàng.
"Ta có thể ? " chàng hỏi và ngồi xuống trước khi nàng có thể từ chối.

Cả hai cùng nghiên cứu đối phương một cách chăm chú, cái nhìn chằm chằm của họ khóa chặt đầy thách thức. "Ngài đã uống rượu" Lydia nói ngay khi cảm nhận được mùi của brandy trong hơi thở chàng.

"Phải". Giọng chàng sít lại yếu ớt. "Ta đã nâng cốc chúc mừng nàng và vị hôn phu của nàng. Hết lần này đến lần khác."

"Tôi trân trọng lòng nhiệt tình của ngài dành cho lễ hứa hôn của tôi", Lydia nói một cách ngọt ngào, dừng lại một chút với sự tính toán thời gian lão luyện trước khi thêm vào, "hay phải chăng đó là nhiệt tình với brandy của cha tôi?"

Chàng cười một cách cộc cằn, "Lời hứa hôn của nàng với Wray, dĩ nhiên. Nó sưởi ấm con tim đầy hoài nghi của ta để làm chứng cho lời thề nguyện nồng nhiệt mà hai người biểu lộ với nhau."

Lời chế giễu của chàng làm mặt nàng ửng hồng vì bực mình. Lydia và ngài bá tước khó mà là cặp đôi thân tình nhất được. Không có những cái liếc nhìn thân mật, không có sự gặp gỡ tình cờ giữa các ngón tay họ, không có gì diễn ra dù là một chút sự hấp dẫn về cơ thể có thể nhận ra giữa họ. "Ngài Wray và tôi, cả hai đều cảm mến và tôn trọng đối phương." Lydia trả lời một cách thủ thế. " Đó là nền tảng tuyệt vời cho hôn nhân".

"Còn tình yêu thì sao ?"

Nàng nhún vai và cố gắng ra vẻ thạo đời. "Như người ta vẫn nói, đó chỉ là phù du thôi".

Miệng Jake méo lại vì mất kiên nhẫn. " Làm thế nào nàng biết? Nàng chưa từng trải qua khoảnh khắc của tình yêu chân chính nào trong đời cả".

"Tại sao ngài nói thế?"

" Bởi vì nếu như nàng biết, nàng sẽ không bước vào cuộc hôn nhân mà chỉ có sự nồng nhiệt đầu thừa đuôi thẹo ở bàn ăn tối qua."

"Mô tả của ngài về mối quan hệ của tôi và ngài Wray là hoàn toàn sai lầm. Chàng và tôi khao khát đối phương rất nhiều, nếu như ngài muốn biết."

"Nàng không biết mình vừa nói gì đâu".

"Oh, tôi biết chứ! Nhưng tôi từ chối phân tích chi tiết về cuộc sống riêng tư của mình chỉ đơn thuần để chứng minh rằng ngài sai".

Khi Jake nhìn chằm chằm vào Lydia, cơ thể chàng cuồn cuộn ham muốn. Dường như là vô vọng để nàng có thể từ bỏ một người đàn ông lịch thiệp và ôn hòa như Wray. Chàng lướt ánh nhìn xuống chiếc miệng của nàng, đôi môi mềm mại gợi cảm đã cám dỗ và giày vò chàng nhiều năm nay. Và chàng tiến gần cánh tay nàng bằng đôi bàn tay chàng, da thịt nàng ấm áp và mềm mại dưới làn vải lụa. Chàng không thể ngăn cản chính mình – chàng phải chạm vào nàng. Ngón tay chàng trượt lên chậm rãi, thưởng thức cảm giác được chạm vào nàng. "Nàng đã để cậu ấy hôn nàng, ta tin là thế. Còn gì nữa? "

Lydia nuốt nhanh, khung xương vai nàng mỏng manh và căng ra trong đôi tay chàng. "Tôi không trả lời một câu hỏi như thế." Nàng do dự trả lời.

"Chắc hẳn không đi xa hơn những nụ hôn. Một người phụ nữ đã thức dậy những đam mê toát ra một vẻ gì đó rất rõ ràng. Và nàng không có điều đó."

Trong bốn năm quen biết nàng, Jake hiếm khi chạm vào nàng. Chỉ trong những tình huống xã giao bắt buộc,ví dụ như giúp nàng đi ngang qua một đoạn đường gồ ghề, hay khi họ đổi bạn nhảy trong buổi khiêu vũ đồng quê. Ngay cả trong những lúc hời hợt như thế, phản ứng của chàng là không thể lờ nàng đi được.

Nhìn vào bóng mắt xanh lá của nàng, Jake tự bảo với mình rằng nàng đã thuộc về kẻ khác. Và chàng nguyền rủa bản thân vì muốn nàng, mặc dù ngay lúc này cơ thể chàng rắn lại vì khao khát và tất cả những suy nghĩ lý trí đang bắt đầu tan biến trong cơn lốc dục vọng. Chàng đã đối diện với một cuộc đời mà những đêm dài không có nàng, những nụ hôn họ không bao giờ cùng sẻ chia, những lời sẽ không bao giờ được nói. Trong tương lai được sắp đặt đó, vài khoảnh khắc kế tiếp sẽ chẳng quan trọng với ai ngoài chàng. Chàng xứng đáng có nàng ít nhất phải nhiều hơn lúc này – chàng trả giá cho điều này bằng từng ấy năm mong đợi.

Giọng chàng thấp và đầy lưỡng lự khi chàng nói. "Có lẽ ta nên ban cho nàng một ơn huệ, Lydia. Nếu như nàng sẽ cưới kẻ máu lạnh như Wray, nàng ít nhất cũng nên biết sự khao khát có cảm giác ra sao"

"Gì cơ?" nàng hỏi yếu ớt, ánh mắt nàng đầy bối rối.

Jake biết đây là một sai lầm, nhưng chàng chẳng màng đến. Chàng cúi đầu xuống và chạm môi chàng vào môi nàng, lướt nhẹ, cơ thể to lớn của chàng run rẩy với cố gắng cư xử dịu dàng. Môi nàng mềm mại và ngọt ngào, làn da nàng mượt như tơ khi chàng lướt đầu ngó tay dọc theo gờ xương hàm của nàng.

Bắt được một chút mùi vị dịu nhẹ, khó cưỡng của nàng, chàng tìm kiếm nhiều hơn, áp lực của môi chàng thêm mạnh mẽ. Tay của Lydia đập yếu ớt vào ngực chàng...chàng ý thức được sự do dự của nàng, sự ngạc nhiên vì cái ôm đầy tôn sùng của chàng. Giữ chặt cổ tay nàng một cách cẩn trọng, Jake kéo chúng vòng quanh cổ chàng. Lười chàng tìm kiếm sự nóng ấm mềm mại sâu thẳm trong miệng nàng, sự thâm nhập nhẹ mang cho chàng niềm vui thích vô tận. Chàng muốn lấp đầy nàng bằng mọi cách có thể, chìm vào trong nàng cho đến khi chàng tìm được sự giải thoát mà chàng đã khao khát từ rất lâu.

Sự đáp lại vô thức của Lydia phá hủy sự bình tĩnh còn lại của chàng. Nàng dựa mạnh vào lồng ngực chàng, một trong hai tay mảnh mai của nàng trượt xuống dưới áo khoác để tìm kiếm hơi ấm cơ thể sau hàng lớp áo của chàng. Sự đụng chạm của nàng kích thích Jake vượt xa sức chịu đựng, xa sự đúng mực, và chàng ngờ ngợ nhận ra rằng nó sẽ không khó khăn hơn thế này với chàng để đập tan ảo tưởng cao độ kia.

Người chàng rắn đanh hòan tòan, mạch máu đập mạnh với đam mê chưa tan hết. Sự cố gắng kéo mình xa khỏi Lydia làm chàng thốt ra một tiếng rên từ kẽ răng nghiến chặt. Chàng tách miệng mình khỏi nàng, thở đầy khắc nghiệt khi chàng tìm lại sự tự chủ. Thật đáng nhạo báng chàng phản xạ như thế với tất cả kinh nghiệm của mình, chàng chưa từng trở nên rối như thế chỉ bằng một nụ hôn ... từ một trinh nữ, như vừa rồi.

Chật vật để đứng dậy, Lydia kéo mạnh chiếc áo dài và vuốt phẳng vạt áo, trong lúc đó không khí đêm làm nàng rùng mình. Sau một lúc lâu, nàng nói với khuôn mặt quay đi, " Thật là một bài học hay." Nàng gắng để nói một cách hụt hơi "Nhưng kể từ bây giờ, tôi sẽ không yêu cầu thêm bất cứ bài học nào từ ngài nữa". Và nàng bỏ chàng lại bằng những bước dài mạnh mẽ, như thể nàng rõ ràng đang cố gắng tránh không chạy.

Ngày đăng: 14/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?