Gửi bài:

Epilogue (The end)

Một giờ sau khi Master John Robert Cannon được sinh ra, Sir Ross bế cậu con trai sơ sinh bước ra phòng khách, nơi mà bạn bè và cả gia đình đang chờ đợi. Một tràng những tiếng kêu vui thích nhẹ nhàng chào đón chiêm ngưỡng cậu bé đang ngủ được quấn trong cái chăn mỏng.

Trao cậu bé cho người mẹ rạng rỡ của mình, Catherine, Sir Ross bước tới một chiếc ghế và tự ngồi xuống với một hơi thở dài.

Học tập người anh rể, Nick làm như anh chưa từng trông thấy ngài nhìn quá kiệt sức và mất bình tĩnh. Ngài Ross đã bất chấp luật lệ bằng việc ở lại bên vợ mình trong lúc cô lâm bồn, khi ngài không thể nào chờ đợi bên ngoài trong khi cô đang phải trải qua những cơn đau thắt của việc sinh nở. Với mái tóc đen rối bời và lòng tự trọng cuối cùng của ngài tạm thời bị bỏ sang một bên, Sir Ross thể hiện vẻ trẻ trung khác xa thường lệ... một người đàn ông bình thường sẽ rất cần một ly rượu.

Nick đổ một ly brandy ở bàn và mang nó đến cho ngài. "Sophia thế nào?" Anh hỏi.

"Khốn nạn là tình trạng của cô ấy còn khá hơn tôi nữa". Sir Ross thừa nhận và vui vẻ nhận cốc rượu. "Cảm ơn".

Nhắm mắt lại, ngài uống một ngụm brandy, để cho chất lỏng đó xoa dịu những dây thần kinh đã quá căng thẳng. "Ơn chúa, tôi không biết tại sao phụ nữ lại làm thế" Ngài lẩm bẩm.

Hoàn toàn mù tịt về lĩnh vực sinh đẻ của phụ nữ, Nick ngồi xuống một chiếc ghế gần đó và quan tâm với cái nhìn bối rối. "Sophia đã rất khó khăn trong lúc đó à?"

"Không. Nhưng thậm chí những ca sinh nở dễ dàng nhất dường như cũng đòi hỏi sự ráng sức đối với tôi".

Dường như để xả hơi, Sir Ross uống thêm brandy. Ngài khiến Nick ngạc nhiên bởi sự thật thà hiếm có. "Nó khiến cho một ông chồng sợ hãi mỗi khi trở lại giường với vợ anh ta, biết rằng cuối cùng sẽ dẫn đến điều gì. Khi cô ấy đang sinh nở, tôi thật khó để tin rằng tôi là người chịu cái trách nhiệm đặt cô ấy vào tình trạng đó". Ngài mỉm cười nhăn nhó. "Nhưng sau đó, tất nhiên, những bản năng tự nhiên của một người đàn ông cuối cùng sẽ chiến thắng mọi thứ".

Nick đột ngột liếc qua Lottie với sự khiếp đảm.

Như những người phụ nữ khác, cô đang thì thầm trò chuyện với đứa bé, khuôn mặt cô thư giãn và rạng rỡ. Một bàn tay cô nhẹ nhàng đặt trên đường viền của bụng, nơi đứa con của họ đang lớn lên. Cảm nhận cái nhìn của anh, Lottie nhìn lên với một nụ cười và nhăn nhăn cái mũi tinh quái.

"Khốn thật" Nick lầm bầm, nhận ra rằng rồi anh cũng sẽ rơi vào tình trạng chẳng tốt đẹp gì hơn Sir Ross khi đứa con của anh được sinh ra.

"Anh sẽ sống sót thôi" Sir Ross quả quyết với anh bằng một nụ cười toe toét đột ngột, đọc thấu những suy nghĩ của anh. "Và tôi sẽ ở đó để giót brandy cho cậu khi xong xuôi".

Họ trao đổi một cái liếc nhìn thân thiện, và Nick cảm thấy một cảm giác bất ngờ của sự ưa thích đối với người đàn ông đã từng là kẻ đối địch với anh nhiều năm trước. Lắc lắc cái đầu với một nụ cười rầu rĩ, anh đưa tay ra với Sir Ross. "Cảm ơn".

Sir Ross lắc tay anh ngắn gọn, một cái siết chặt dường như hiểu điều mà Nick muốn cảm ơn ngài là về cái gì. "Nó thật đáng giá, phải không?" Ngài hỏi lặng lẽ.

Ngồi lại vào ghế của mình, Nick nhìn vợ anh một lần nữa, cảm thấy yêu cô với một cảm giác mãnh liệt anh chưa từng tin rằng mình có thể có. Lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, anh cảm thấy thư thái đối với bản thân cũng như với thế giới, không còn nữa sự săn đuổi của những cái bóng trong quá khứ.

"Đúng vậy", anh đơn giản nói, tâm hồn anh hân hoan tỏa sáng khi Lottie nhìn lại anh lần nữa.

**THE END**

Ngày đăng: 22/04/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?