Gửi bài:

Chương 18

Căn phòng theo "sự lựa chọn" của Mitchell hóa ra lại nằm trên tầng thượng của khách sạn ở cuối hành lang. Cửa ra vào căn phòng khép hờ, và một tấm bảng bằng đồng nằm kín đáo trên phía tường sát cửa cho biết đó là Phòng Tổng thống.

Mitchell mở toang cửa cho cô, Kate vượt lên trước anh, bước vào một không gian rộng lớn, sau đó rẽ trái và nín thở. Phần tường nhìn ra phía ngoài của căn phòng sang trọng như một cung điện được ốp toàn bằng kính, cho khách có một tầm nhìn toàn cảnh vịnh Caribbean từ phía tây sang phía bắc. Thảm trải sàn màu xanh biển , các đồ nội thất chủ yếu là màu trắng, với những lọ hoa rất lớn cắm đủ loại hoa nhiệt đớ tươi tắn rực rỡ sắc màu.

Phía cuối phòng kê bộ bàn ăn sáu ghế. Thẳng ở ngay giữa phòng, đối diện với cửa sổ, là một chiếc giường lớn phủ một lớp chăn lông vịt màu trắng tinh và một chồng gối cao. Nó được đặt ở đó để cho khách nằm trên giường vẫn nhìn thấy được toàn cảnh Carribean. Dàn đèn ẩn trên trần tỏa thứ ánh sáng dìu dịu xuống giường. Ánh sáng cũng được bố trí sao cho khách có thể thấy được những gì họ đang làm với nhau... Kate kéo giật ánh mắt chằm chằm của mình khỏi cái giường và bước thêm vài bước nữa.

Phía bên kia giường, ngay phía trước cửa sổ, là một dãy ghế sofa trắng và ghế tựa bọc gối tròn sắp theo hình chữ U để khách nhìn ra biển Caribbean.

"Nơi này thật đẹp," Kate thú nhận.

"Anh rất mừng vì em thích," Mitchell đáp lại, tiến về hướng ban công lớn mở ra phía tây căn phòng. Một người đàn ông mà Kate cho là Diederik đang đứng ngoài đó bên cạnh chiếc bàn, tay rót rượu vào cốc. "Hãy dành một vài phút dạo quanh trong lúc anh xem liệu Diederik đã chuẩn bị đồ ăn gì chưa."

"Nghe như anh đang đói ngấu ấy." Kate đùa.

Anh quay lại và Kate cảm nhận được một sức mạnh quyến rũ trong nụ cười trắng lóa chậm rãi và cái nhìn trực diện của anh. "Anh có một vị giác rất ngon miệng, Kate."

Lời nói của anh hàm ý không thể nào nhầm lẫn được, toàn bộ cơ thể Kate căng ra, phần vì lo lắng và phần vì căng thẳng. Anh đã tỏ ra quá lơ đãng và xa cách lúc ở trong xe đến nỗi cô phải tự hỏi liệu có phải anh đang bàn tính đến một việc khác ngoài việc lên giường với cô không. Sau lời nhận xét vừa rồi của anh, giờ Kate lại thắc mắc liệu có phải anh tính toán ăn chưa với cô ngay tại đây để tiết kiệm thời gian không. Muộn màng nhận ra rằng cô đang đứng đó như thể chân cô mọc rễ dưới nền thảm sàn nhà, Kate bước chầm chậm theo sau anh.

Một quầy bar lớn với bốn chiếc ghế cao được đặt ở gần cửa ra vào ban công. Trong bức tường phía bên phải quầy là lối vào một phòng khác, hóa ra đó là phòng thay đồ kèm phòng tắm với bức tường khảm mô tả cảnh một hòn đảo. Chính giữa căn phòng, bên dưới mái vòm lộ thiên lấy ánh sáng trời, bốn bậc thang dẫn xuống một cái bồn lớn lót bằng những viên gạch nhỏ và bao quanh bởi các trụ lớn. Một buồng tắm lớn đủ cho bốn đến năm người ốp kính trong suốt ba mặt có các vòi sen treo cao thấp khác nhau.

Kate đặt túi xách của mình lên trên bàn trang điểm chạy dọc gần như hết chiều dài phòng, và dùng phòng tắm. Cô đang làm khô tay thì vô tình nhìn xuống chiếc túi và những tin nhắn điện thoại của Evan bất thần quay lại ám ảnh cô.

Cô đã luôn biết rằng anh quan tâm đến cô rất nhiều, nhưng cô chưa bao giờ hình dung ra anh có thể phát điên lên vì lo lắng và sợ hãi cho cô đến mức đã cầu hôn cô ngay trên điện thoại – không, trên tin nhắn thoại mới đúng. Quả là một việc làm bốc đồng không đúng với tính cách của anh. Cho đến tận bây giờ, anh đã cho phép cô trốn tránh chủ đề hôn nhân, và Kate luôn cho đó là vì thâm tâm anh mãn nguyện với hiện trạng cuộc sống của mình – một cuộc sống đầy những công việc mà anh đam mê, một phụ nữ anh yêu quý và khoảng thời gian chơi golf xen kẽ giữa hai thứ trên.

Nhưng có lẽ điều đó không hoàn toàn đúng. Anh có lẽ đã quan tâm đến cô nhiều đến múc anh sẵn sàng trì hoãn một cuộc hôn nhân vì anh không muốn gây áp lực bắt cô phải thực hiện một cam kết cho đến khi cô hoàn toàn sẵn sàng cho việc đó.

Cách anh cư xử mới dịu dàng, vị tha và rộng lượng làm sao....

Kate lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác tội lỗi trong lòng; sau đó cô cầm túi xách lên và mang nó theo vào phòng chính. Cô đặt túi lên mặt quầy, bước về phía ban công, dừng lại và vơ vẩn quanh đó. Lúc trước, khi cô kiểm tra tin nhắn thoại, thấy có ba tin nhắn nhưng cô chỉ nghe hai. Tin nhắn thứ ba có lẽ là từ Louis ở nhà hàng. Nếu thế, cô thực sự nên xem lại. Quay lưng về phía ban công, cô lôi di động ra từ trong túi, và sau đó bật máy.

Nếu tin nhắn đó là từ Evan thì cô không thể còn lòng dạ nào nghe nổi. Không phải bây giờ. Không khi cô vừa mới làm thủ tục nhận phòng khách sạn với một người xa lạ, người mà cô bị hút vào như một thỏi nam châm, và trên nhiều mức độ gây nhầm lẫn, cô không tài nào hiểu được cái gì đang xảy ra nữa. Tất cả những gì cô biết chắc là rằng cô đã cảm thấy một điều nào đó sâu sắc và huyền diệu tối qua, và cô muốn trải nghiệm lại nó môt lần nữa, mọi thứ xung quanh nó: nỗi khao khát tuyệt vọng đến từ những nụ hôn của Mitchelll; niềm hân hoan vui sướng được ở trong vòng tay của anh với cơ thể anh áp sát vào cô; và cảm giác gần gũi không thể nào giải thích nổi mà cô cảm nhận được trong những lúc chỉ cần nhìn thấy anh hay lắng nghe anh nói.

Nhưng không thể phủ nhận thực tế cô chỉ biết anh mới chỉ một ngày, và rồi những gì cô đang suy tính dường như trở nên hoàn toàn rối loạn. Hoàn toàn thiếu thận trọng. Và có chút điên cuồng.

Tình trạng căng thẳng và do dự siết chặt lấy các bó cơ ở sau cổ thành một gút cứng ngắc. Tưởng mình có thể ở bờ vực một cơn đau đầu nhức nhối mặc cho đã dùng thuốc, Kate chà tay xoa bóp phần gáy, sau đó cô kéo sợi dây thun buộc tóc ra.

Đứng trên ban công, Mitchell dõi theo mái tóc dày của Kate xõa tung tràn xuống hai bờ vai thành một dòng thác đỏ sẫm, anh lơ đãng quên mất cả những gì người phục vụ đang nói. Cô đang vật lộn để đưa ra một quyết định nào đó, anh cảm nhận được điều đó ở cô và rồi cô hất đầu lên, xoay gót bước thẳng đến chỗ anh. Nâng li rượu lên môi giấu nụ cười tán thưởng, anh quan sát cô tiến vào ban công – một cô gái thuần Mỹ lành mạnh, bình thản trông vô cùng nữ tính trong chiếc áo T- Shirt và quần jeans... một cô gái Ai len hay đi lễ nhà thờ giữ những nguyên tắc cao cả, một trái tim hiền dịu đáng ngạc nhiên, và một vị hôn phu – tương – lai con nhà gia giáo, giàu có sống trong cùng một thành phố với cô.

Mitchell không có quyền đưa cô lên giường và hủy hoại bất cứ điều gì trong số những điều mà cô có.

Cô bước hẳn ra ban công tới bên anh – người phụ nữ quyến rũ, đam mê, tươi cười với khuôn miệng rất đáng được hôn, đôi mắt xanh biếc dưới hàng mi dài rợp bóng làm anh tan chảy, và một thân hình mảnh dẻ mà anh thèm muốn được vuốt ve và kéo cô áp thật sát vào với anh.

Mitchell dứt khoát rằng anh có mọi quyền đưa cô lên giường, miễn là anh trung thực với cô trước và đảm bảo rằng cô không có bất kỳ ảo tưởng sai lầm hay những kỳ vọng thiếu thực tế nào.

Anh đưa cho cô một ly vang trắng. "Dirderik đang kể cho anh nghe về những người khách trước đây của căn phòng này." Nét mặt Kate cho cô biết anh chẳng màng đến chuyện này ngoài việc tỏ ra lịch sự mở lời với cô trong lúc Diederek còn có mặt ở đó.

Diederik độ gần bốn mươi tuổi, hói đầu và bộ ria mép cắt tỉa gọn gàng, anh ta hẳn đã liệu trước cơn thèm ăn của Mitchell. Đủ các khay hoa quả và pho mát, cùng mới một đĩa salad đầy tận ngọn, một đĩa to sandwich, một liễn súp, và hai cái bát nóng bỏng bốc hơi nghi ngút đặt trên bàn, anh ta đang xếp những lát chanh và mùi tây quanh một cái đĩa đầy tôm padan. Anh ta nói chuyện với Mitchell bằng tiếng Hà Lan, song khi có mặt cô anh tự động chuyển sang ngôn ngữ tiếng Anh vì đó là thứ tiếng mà Mitchell sử dụng với cô. "Các vị khách là đôi vợ chồng trẻ mới cưới, thiếu kinh nghiệm du lịch nước ngoài, đã đến trước ba ngày so với đăng ký phòng trọn gói 4 ngày với chúng tôi." Diederik giải thích. "Ngay ngày đầu tiên, họ đi thăm các khu chợ phía bên kia hòn đảo, và ăn phải đồ ăn ôi thiu. Sáng hôm sau, họ ốm đến độ bác sĩ của khách sạn phải cho uống thuốc trị ngộ độc thực phẩm, và kể từ đó họ không ra nổi giường, ngoại trừ những lúc thật cần thiết,"

Kate nhớ đến cuộc thảo luận ngắn ngủi giữa Mitchell và vị quản lý lúc ở tiền sảnh, và cô chiếu cái nhìn buộc tội vào Mitchell trong lúc hỏi thẳng Diederik. "Giờ đôi vợ chồng đó ở đâu?"

"Anh nhờ người lôi họ ra và quẳng xuống vách đá rồi," Mitchell trả lời thay.

"Họ ở phòng khác," Diederik buột miệng. "phòng mà Ông Wyatt đã rất vui lòng đề nghị thanh toán thay họ. Vị chú rể trẻ đã rất lo đến chi phí cho căn phòng mà họ không thể hưởng thụ được hết," Mãn nguyện với cách bài trí đĩa tôm, anh ta ngước lên bảo Kate. "Tôi sẽ dỡ đồ cho cô trước khi đi. Cô có cần gì thêm nữa không?"

"Không, cám ơn anh," Kate đáp lời và nhặt nửa khoanh bánh kẹp và bước tới lan can thành cao của ban công để nhìn xuống dưới rõ hơn.

Đằng sau cô, Diederik lên tiếng, "Tôi đã là toàn bộ quần áo, thưa ông Wyatt, và treo trong tủ."

Không nhận ra Mitchell đã theo cô, Kate quay phắt lại và gần như đập khoanh bánh mì vào ngực anh, "Anh có quần áo mặc?" cô vui sướng kêu lên.

Chống hai tay lên bức tường hai bên cô, anh giữ cô lại trong cái bẫy của mình và quan sát cô với sự mê hoặc thích thú. "Em trông có vẻ mừng vui với sự khuây khỏa đó nhỉ."

Trước khi Kate mở miệng đáp lại, Diederik lịch sự xen vào. "Khi tôi xong việc dỡ đồ, có cần thêm dịch vụ nào nữa không?"

Cái nhìn hào hứng của anh vẫn dán chặt vào Kate, Mitchell lên tiếng. "Vui lòng chuẩn bị giường trước khi anh đi, và hãy nhớ chúng tôi không muốn bị làm phiền."

Kate há hốc miệng nhìn anh kinh hoàng. "Anh nói rõ hơn được không?"

"Ở đây là khách sạn," anh chỉ ra một cách hợp lý.

"Em biết rồi. Nhưng trong năm ngày vừa rồi em đã làm thủ tục nhận hai phòng với hai người đàn ông khác nhau. Em đang thấy mình giống như một ả gái điếm từ đầu đến chân."

Anh cười lục khục trước sự mô tả về bản thân cô và trượt khớp ngón tay anh dọc theo cánh tay cô bằng cử chỉ vuốt ve uể oải. "Vì thế mà em nghĩ anh không mang theo quần áo đúng không?"

"Anh không mang theo vali lúc lên taxi." Kate chỉ ra, cố tỏ vẻ bình thản trước sự đụng chạm của anh trên làn da cô.

"Anh đem đến sáng nay lúc cố dàn xếp đặt được căn phòng này hoặc ít nhất là một căn phòng tốt hơn so với thứ mà lễ tân đưa ra cho anh." Những khớp ngón tay anh trượt lên vai cô và lần theo đường viền quai hàm, cho phép những ngón tay anh trượt xuống bên dưới viền áo sơ mi của cô và lướt qua phần xương quai xanh lộ ra của cô. "Để khỏi tò mò, em nghĩ anh sẽ làm gì với quần áo trong lúc chúng ta ở đây?"

"Em tưởng anh cho rằng anh sẽ không cần đến quần áo," Kate run nhẹ, cố tập trung vào lời nói của anh chứ không phải là những ngón tay anh đang chạm vào cô. "Theo như sách hướng dẫn du lịch, thì một vài bãi tắm ở St. Maarten cho phép tắm trần."

"Các sòng bạc thì không."

"Dĩ nhiên là không rồi. Em tưởng có thể anh định bỏ qua vụ đi sòng bạc tối nay."

"Và thay vào đó thì làm gì?"

"Em không biết."

"Có, em biết."

Bậm miệng nín cười, Kate liếc mắt về phía cửa. "Suỵt. Diederek đang ở kia kìa. Anh ta nghe thấy anh mất.:

"Ai thèm bận tâm?"

"Em. Chuyện này có vẻ không phức tạp với anh, nhưng em thật ra chưa bao giờ nhận phòng ở khách sạn với mục đích duy nhất là lên giường với người khác, và em tự có chút ngại ngùng vì chuyện đó. Em cho là anh trải qua rất nhiều lần rồi, phải không?"

"Giờ thì anh đang cảm thấy ngại đây."

"Đáng ra em không nên hỏi như thế," Kate phiền muộn.

"Chắc là không," anh thì thầm.

Kate cứng người trước lời khiển trách hàm ý, nhưng trước khi cô nghĩ được ra một câu đáp trả thích hợp, anh đã luồn tay vào tóc cô và ngửa đầu cô lên. Đôi môi nóng ấm của anh áp vào môi cô cho một nụ hôn dài, chậm rãi, sâu lắng tràn đầy nỗi đói khát uể oải. Cuối cùng, anh dứt ra khỏi cô. "Đi vào trong nào."

Kate gật đầu đồng thuận. Nếu như anh có gợi ý cả hai cùng nhảy đâm đầu xuống ban công thì hẳn cô cũng theo luôn, nhưng vì họ hiện đang ở trong phòng, âm sắc và lời nói của anh khiến cô giật mình thoát ra khỏi cơn mê mải nhục dục của mình.

"Chúng ta cần nói chuyện, Kate. Em ngồi đi."

Ngạc nhiên vì âm điệu nghiêm túc của anh, Kate tựa hông vào thành ghế sofa và tò mò dõi theo những bước chân anh về phía cửa sổ, hai tay đút túi quần, và mắt nhìn xuống một lúc như thể sắp xếp lại dòng suy nghĩ trong đầu. Khi anh quay lại, nét mặt anh ôn hòa nhưng kiên quyết. "Trước khi em lên chiếc giường đó cùng anh, anh muốn chắc em không hề có bất kỳ những ảo tưởng sai lầm nào về chuyện đang diễn ra giữa hai ta. Anh đang nói với em vì anh không bao giờ muốn em nhìn lại khoảng thời gian hai ta ở bên nhau rồi cảm thấy hối tiếc."

"Tiếp tục đi," Kate thúc giục khi anh ngừng lại để cô có thời gian suy ngẫm vấn đề.

"Như em đã tự thừa nhận, em có một "bản tính lãng mạn" và tối qua, chúng ta đã bị cuốn vào một tình huống mà dường như ... rất có ý nghĩa ,... nhiều hơn thực tế nó vốn thế. Những điều anh đang cố bày tỏ là giữa hai ta đã xảy ra một phản ứng hóa học rất đáng ngạc nhiên, nhưng tối qua, trên bãi biển dưới ánh trăng, những nụ hôn của chúng ta có vẻ như... Anh đang nghĩ đến từ gì nhỉ?"

"Kỳ diệu?" Kate gợi ý, cô sử dụng ngay từ phù hợp nhất với cảm nhận của riêng cô vào lúc tối qua. Ngay khi cô thốt lên, cô lại hối tiếc vì đã bội phản lại những cảm xúc của mình, nhưng Mitchell dường như tán đồng với sự đánh giá của cô.

"Từ "kỳ diệu" gần đúng theo ý anh. Em không phải là người duy nhất chịu ảnh hưởng bởi không gian và thời gian lúc đó. Anh thực sự đã quay lại để trả lời những câu hỏi mà anh chưa bao giờ làm trong những hoàn cảnh bình thường. Tuy vậy, đó là đêm qua và đêm qua là ... một phút giây lầm lạc."

Vật lộn với chính mình để không đưa ra bất kỳ một lời kết luận vội vàng nào và để tỏ ra bình thản, Kate ngoảnh đầu sang một bên và cười nhạt hỏi. "Anh đang cố cảnh cáo em phải không?"

"Không. Anh đã thèm muốn được đưa em lên giường kể từ khi chúng ta ngồi ăn tối hôm qua."

"Thế thì có phải anh đang cố đặt ra một số nguyên tắc căn bản?"

"Anh không nghĩ thế?"

"Thế anh đang làm gì?"

"Anh đang cân nhắc rất kỹ càng," anh tỏ ra phẫn nộ, "và anh đang cố giải quyết với việc này."

"Đây có phải là một sự cố bất thường với anh không?"

"Trong những tình huống như thế này thì chưa," anh thẳng thừng.

"Nếu vậy thì, em đang bị hy vọng hão," Kate đáp trả, nhưng cô không hề hy vọng hảo huyền; cô bối rối, khó chịu và cảm giác đó càng lúc càng tăng cho đến thời điểm này.

"Anh đang cố gắng giải thích rằng anh cần đảm bảo sự có mặt hiện thời của em ở đây với anh là vì những lý do xác đáng, không phải là những lý do sai lầm. Cho đến sáng nay, anh đã không hề biết bố em vừa mất. Hai bố con em rõ ràng là rất thân thiết, và em đang cảm thấy có chút mất mát và cô đơn. Trên hết, em phải đối phó với gánh nặng quản lý công việc kinh doanh thay cho ông. Em lo lắng và em sợ hãi. Toàn bộ các cảm xúc có thể làm em xuy xét chưa kỹ về những gì anh và em đang làm." Anh dừng lại để chờ sự phản ứng của cô."

Thận trọng trong lời phát ngôn, Kate đơn giản chỉ gật đầu tỏ vẻ rằng cô đã hiểu, cho dù trong thâm tâm cô chẳng hiểu gì. Hoàn toàn không. Và chưa.

"Cho đến tận cách đây một tiếng đồng hồ." anh tiếp tục. "Anh đã nghĩ bạn trai em ở Chicago chỉ là một gã trung niên xuẩn ngốc nào đó chỉ muốn khoe khoang và đưa em đi nghỉ cùng. Từ nãy đến giờ em có nghe anh không đấy?"

Kate chầm chậm gật nhẹ đầu.

"Tốt. Thực tế lại là: Ở Chicago, có một người hội tụ đủ các điều kiện và đủ tư cách mong muốn được kết hôn với em. Tại đây, trong căn phòng này, có một người chỉ muốn đem em lên giường và làm tình với em cho đến khi cả hai chúng ta không còn sức mà cử động. Nhưng chỉ thế thôi, không hơn. Nếu không sẽ trở nên quá phức tạp."

"Và anh không hề thích sự phức tạp ấy?"

"Không," Mitchell thừa nhận. "Đặc biệt không phải là kiểu chúng ta đã có."

"Em đánh giá cao lời cảnh báo," Kate lên tiếng, vật lộn để thể hiện ra lời tiên đoán của cô một cách điềm tĩnh mà không cảm thấy bẽ mặt vì cô đã đẩy mình đến lời tiên đoán trước hết này.Xem xét từ một quan điểm thích hợp, cô biết mình tốt hơn hết là phải tìm hiểu ngay lúc này, hơn là để lại sau, rằng mối quan tâm duy nhất của Mitchell đối với cô chỉ như một đối tác thuận tiện, qua đường cho một thứ quan hệ tình dục giải trí ngắn ngủi. Giờ thì cô đã hiểu, cô cũng biết mình không nên cảm thấy tội lỗi và căm ghét bản thân đã lừa dối Evan vì một điều vô nghĩa và vô giá trị như những gì Mitchell đang ngang nhiên gợi ý.

Hơn nữa, lập luận của Michell về trạng thái tinh thần cô có thể chính xác: cô đang bấn loạn sau cái chết của bố mình và cô không thể tư duy hợp lý. Rất may là Mitchell lại đang suy tính vô cùng hợp lý và đang hành xử rất lịch thiệp qua việc nói cho cô hiểu cảm xúc hiện thời của anh. Và để tăng thêm độ tin cậy, anh không hề ép buộc cô làm theo những gì anh đang đề nghị. Nói tóm lại, quả là khá mâu thuẫn.

Kết luận xong, Kate cảm thấy thực sự nhẹ nhõm và đầu óc cực kỳ thông hiểu – nhưng , nơi đâu đó sâu thẳm trong trái tim cô, cô cảm thấy thất vọng đau đớn và hoàn toàn khổ sở. Ngay lúc này, tuy thế, không có gì cô làm được ngoại trừ việc cố tỏ ra bình thản và tự nhiên, và rồi giải quyết những xáo động về mặt tinh thần sau, khi cô được ở một mình.

"Rõ ràng anh đã đúng khi nói rằng em đã quá rối loạn trong những ngày này vì cái chết của bố em, và sự phán đoán của em có thể cũng đã bị kém đi." Thậm khí khi nói ra điều đó, bản năng trong Kate và trái tim cô vẫn níu giữ cho dù có thể cô đã sai về mọi thứ khác, nhưng hẳn có một điều đặc biệt về " sợi dây kết nối vô hình" mà cô cảm nhận được với anh và chết tiệt là anh cũng cảm nhận được về cô như thế.! Cô quyết định túm lấy một sự mạo hiểm nho nhỏ và đặt cược vào anh. Ngoài việc vui vẻ với cô thì anh chẳng muốn gì thêm, và cô cũng không nghĩ anh sẽ làm điều đó. Ngẩng lên nhìn anh, cô nói nhẹ, "Em nghĩ định mệnh đã đưa chúng ta gặp nhau và trở thành bè bạn theo cách của chúng ta – đó là duyên tiền định."

Ngay khi cô nói đến từ "duyên tiền định," anh trao cho cô cái nhìn hoài nghi, vai anh tựa vào khung cửa sổ, hai cánh tay vòng trước ngực.

Ngôn ngữ cơ thể của anh là một sự bác bỏ hùng hồn trước bất kỳ ảnh hưởng siêu nhiên nào có liên quan, nhưng Kate từ chối cho phép anh nhạo báng giả thuyết của cô trước khi anh hiểu ra. "Em rất mến anh," cô lặng lẽ tiếp tục , " và em nghĩ anh cũng mến em..."

"Anh có. Rất nhiều," anh đột ngột mỉm cười thừa nhận một cách nồng nhiệt và chân thật.

"Đó là ý của em khi em đề cập đến định mệnh và duyên tiền định. Em thường cẩn trọng về cảm xúc yêu mến thực sự một ai đó, và em hoàn toàn bị dẫn dắt để không thích anh..."

"Tại sao?"

Cô cười khúc khích. "Anh có bao giờ nhìn vào khuôn mặt mình chưa?"

"Ngày nào anh cũng cạo râu."

"Ờ, một người đàn ông sở hữu một ngoại hình quá ưa nhìn cũng như cả lòng tốt và danh tiếng , và cả nhiều lớp mặt nạ che giấu nữa." Không còn lời giải thích nào nữa, Kate đưa ra cho anh một ví dụ thực tế duy nhất mà cô nghĩ được ra. "Cách tốt nhất để minh họa cho những điều em vừa nói là..." Ngửa hai bàn tay ra, cô mỉm cười nhăn nhó. "Hãy nhìn xem, chúng ta đang ở cùng phòng, chủ đề của chúng ta là sex, và chúng ta đang nói chuyện về nó như thể bạn bè lâu năm vậy. Không giận dữ hay giả tạo, chúng ta đưa ra một quyết định rằng không nên ngủ với nhau nữa." Kết thúc, Kate chờ anh tán thành.

Nheo mắt lại suy tính, anh chầm chậm gật đầu như thể đang tính toán cái kết luận gây ngạc nhiên và phần nào khó chịu. "Anh hiểu. Đó là việc chúng ta đang làm phải không?"

Vì dường như anh đã tự trả lời cho câu hỏi đó, Kate thấy không có lý do nào để phải đáp lời. Hơn nữa, câu hỏi thật kỳ quặc vào tình huống này, và cô đang cạn hết các phương án trả lời xác đáng khôn ngoan. Thay vì lên tiếng, cô đứng dậy và sải bước về phía cửa ban công. "Nào, vì em đã không lừa dối bạn trai của mình, " cô nói thật nhẹ, "và không ai trong chúng ta đã làm điều gì để phải hối tiếc, vậy tại sao chúng ta không cư xử như cách bạn bè cư xử với nhau trên hòn đảo tuyệt đẹp như thế này – hãy đi ngắm cảnh. Khi em quay lại Chicago, và anh - ở một nơi nào đó – chúng ta có thể trao đổi bưu thiếp cho nhau và viết những chuyện ví dụ như là câu "Hãy nhớ đến quán cà phê nhỏ xinh xắn ở St. Maarten." Sau khi ngắm cảnh xong, anh có thể đưa em quay về phòng khám bác sĩ thú y, nếu không phiền. Em sẽ đón Max và mang nó về Anguilla."

Khi Michell im lặng, Kate quay lại và thấy anh không hề di chuyển. Anh vẫn đứng lặng yên, đôi vai tựa vào cửa sổ và tay vẫn khoanh trên ngực, anh chỉ đang nhìn cô qua đôi mày cau lại. Cô ngắm khuôn mặt đẹp, bí hiểm của anh và không thể dò được bất kì một biểu hiện này. "Em hỏi anh được không?" cô ngập ngừng.

Anh gật đầu.

Tránh cái nhìn chăm chú của anh khi cô lên tiếng, Kate quay về phía ban công, lơ đãng chà xát đôi vai. "Anh có thất vọng vì không hề có một điều kỳ diệu thực sự xảy ra giữa hai chúng ta tối qua không? Đó chỉ là do ảnh hưởng của không gian và thời gian?"

Anh không trả lời ngay, cô liếc trộm qua vai. Không còn nhìn vào cô, đầu anh hơi cúi xuống sang phải, như thể anh đang săm soi nghiên cứu mặt thảm sàn nhà vậy. "Không,
Anh cộc lốc; sau đó anh ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào cô. "Không," anh lặp lại.

Nhận thức đó đánh mạnh vào tâm trí Kate như một cú giật điện kinh hoàng. Rõ ràng như lời anh, cô biết điều đó là sự thật, và cô xoay người đối diện anh. "Anh không thất vọng, vì anh đã không hề mong muốn điều đó xảy ra ngay buổi ban đầu, đúng không?"

"Chính Em dùng thuật ngữ "kỳ diệu" để mô tả cho tối qua chứ không phải anh." Anh trả lời khi đứng thẳng lên từ chỗ tựa của mình. Sải bước đến chỗ cô, anh cho cô một bài giảng thiếu kiên nhẫn với thực tế của anh. "Anh không tin vào "điều kỳ diệu" hay những sự việc "kỳ diệu" theo kinh nghiệm của con người . Anh cũng không tin vào câu chuyện thần tiên, phép thuật, bùa mê, yêu thuật, hay ma quỷ."

"Hãy giữ mồm giữ miệng," Kate đùa.

Một thoáng căng thẳng hiện lên trên mặt anh sau câu nói của cô. "Em không thực sự tin vào điều vớ vẩn đó chứ?"

Nỗi thất vọng của Kate chuyển thành đau đớn và tổn thương, vì giờ cô nhận ra anh đang rất hài lòng với hoàn cảnh của họ ngày hôm nay và thậm chí còn cố tình khoét sâu một khoảng cách nữa. Đấu tranh để giữ cho giọng mình bình thản, cô lên tiếng. "Vào đúng thời điểm này thì những gì em tin đâu còn quan trọng nữa."

"Cứ cho là thế đi."

"Thôi được, em không tin vào Ông già Noen hay Thỏ Phục sinh. Nhưng em tin vào điều kỳ diệu khi em cảm nhận nó, và vào tối qua thì đúng thế. Em sẵn sàng đồng ý rằng anh không phải là nguyên do, nhưng..."

Anh ngắt lời cô bằng một lời thách thức nhạo báng. "Anh cho rằng em sẽ tìm cách thuyết phục anh rằng giữa em và người bạn trai kia cũng giống thế?"

Kate trở nên nghiêm túc. "Trước hết, em không tìm cách thuyết phục anh. Sau nữa, nếu câu trả lời cho câu hỏi của anh là có, thì em sẽ không ở bên anh tối qua và em cũng sẽ không ở đây. Thứ ba, và quan trọng hơn hết, đừng nhắc đến anh ấy nữa.:" cô cảnh báo anh một cách kiên quyết. "Anh không có quyền bàn cãi về anh ấy và em cũng vậy."

Lời biện hộ đầu tiên cho người bạn trai này đã gióng lên một tiếng chuông cảnh báo Mitchell rằng anh đã kéo căng sợi dây thừng kết nối với cô và anh đang đứng bấp bênh ở rìa bờ vực nguy hiểm. Cô quá tự trọng và tự tôn để ngả theo việc mà anh đang sẵn lòng đề nghị. Cô muốn một điều kỳ diệu xảy ra, và không có nó, cô đang bày tỏ lòng chung thủy với gã bạn trai kia. Thực ra, tâm trí cô đã quyết định ở cùng anh.

"Điều quan trọng," cô nói tiếp bằng một giọng nói ngọt ngào biểu lộ hối tiếc khi cô vô tình đẩy anh ra khỏi bờ vực. "là anh không tin vào sự kì diệu, và em cũng thế. Và ở đó là một khoảng trống mà chúng ta không thể lấp đầy. Không ngay trong căn phòng này hoặc ỏ bất cứ nơi nào khác."

Mitchell thấy anh đang chìm nghỉm trong một bầu không khí đặc quánh, lao thẳng xuống vực bởi một cô gái trẻ trung tóc đỏ xinh đẹp với khuôn mặt thiên thần và lòng kiêu hãnh ngoan cường của một phiến quân nổi loạn Ai len. Dù vậy, anh dùng hết sức để để níu thêm một bước chân và chặn đứng cú rơi của mình bằng lời gợi ý. "Sao chúng ta không lên giường xem xem chuyện gì sẽ diễn ra ở đó?"

Cô lắc đầu và trưng ra nụ cười thánh thiện của cô."Tại sao? Vì em có thể tìm cách làm cho anh cảm thấy được điều kỳ diệu trong khi anh đang tìm cách chứng minh ngược lại? Một người không thể tạo ra thứ đó. Phải cần đến hai. Rõ ràng là anh sẽ thắng và em sẽ thất vọng. Nếu em thất vọng," cô thẳng thắn thừa nhận, "em không muốn điều đó lại xảy đến với anh. Em không biết tại sao, nhưng với em nó lại quan trọng." Cô quay đi và bước qua ngưỡng cửa ban công, đưa mắt nhìn ra ngoài biển. "Hãy đi tham quan và cố gắng tìm hiểu nhau thêm một chút trước khi em đến đón Max và đưa nó quay về Anguilla với em. Em sẽ đợi ngoài kia nếu anh muốn thay quần áo."

Mitchell thấy mình rơi thẳng xuống vực sâu bằng một cú rơi mới, cảm giác dạ dày mình xoắn lại thành gút và gió thổi ù ù qua tai anh. Hít vào một hơi thở sâu, ổn định, anh nhìn chằm chằm vào cái lưng mảnh dẽ của người phụ nữ mà anh đã để cho cô làm việc này với anh. Trạng thái thăng bằng quay trở lại, và rồi anh cảm nhận được sàn nhà ngay dưới chân mình. Nơi ban công kia là một cô gái người Ai len mạnh mẽ chạm được đến nơi sâu thẳm trong trái tim anh, khuấy động dòng máu nóng, và khiến anh cười, làm anh vui. Cô nồng nhiệt và ngọt ngào, trung thực và thông minh, tự trọng và bí hiểm. Cô hát trong một dàn đồng ca, nụ cười như thiên thần, và nhận nuôi một con chó hoang xấu xí toàn bọ chét. Cô là một câu chuyện thần tiên. Và anh ....

Bị mê hoặc hoàn toàn.

Bước theo cô, anh vòng tay ôm lấy cô và áp lưng cô sát vào ngực anh. "Hãy cứ để mọi chuyện phức tạp đi, Kate." Giọng nói của anh phảng phất một nét cười.

"Cám ơn vì lời đề nghị," cô lịch thiệp, "nhưng tốt hơn hết hãy để mọi chuyện như nó vốn thế."

Cố tình lờ đi, Mitchell ép môi anh lên đỉnh đầu cô và thì thầm. "Hãy đọc những câu thần chú của em, cô phù thủy đáng yêu này. Hãy dệt câu thần chú ma thuật của em."

"Làm ơn dừng lại đi, hoặc tình bạn của chúng ta sẽ kết thúc đấy" cô cảnh báo.

"Chúng ta thực sự là bạn rồi," anh lầm bầm, miệng anh vạch một đường dài qua tai cô. "Chúng ta sắp trở thành người tình của nhau."

Cô rùng mình trước hơi thở của anh phả vào tai cô, và không hề dịu lại. "Em đã nói em không muốn."

"Có, em có muốn, và anh cũng vậy," anh lên tiếng, và hôn vào thái dương cô. "Hãy vòng tay ôm anh và cuốn chúng ta đi vào sự kì diệu . Anh không thể làm thế mà thiếu em."

"Ôi, vì chúa," cô bùng lên giận giữ. "Anh nghĩ mình là gì mà..."

Michell chuyển từ chiến thuật thuyết phục nhẹ nhàng sang hành động quyết đoán và lấy tay anh che miệng cô trước khi cô nói hết câu. "Kate," anh hạ giọng kiên quyết, "một tiếng đồng hồ nữa, những âm thanh duy nhất anh muốn nghe từ em là những tiếng rên rỉ thỏa mãn và những lời "có", "nữa đi," và "làm ơn,".

Anh nới lỏng bàn tay một chút, và cô thốt lên. "Thôi đi!"

"Nói sai rồi," Mitchell bảo cô, và xoay cô lại. "Nhìn anh đi, Kate."

Đôi mắt xanh cảnh giác và đầy khó chịu, nhìn thẳng vào anh từ bên dưới đôi lông mày màu nâu đỏ thanh nhã đang cau lại.

Michell để tâm đến nét mặt cô và cẩn trọng dịu giọng. "Anh đang cố thừa nhận. Sự thật là anh đã cảm thấy giống như em tối qua, và em biết thừa là anh có."

Nhìn sâu vào đôi mắt xanh cô ban của anh, lắng nghe âm sắc hơi khàn trong giọng nói trầm ấm, Kate cảm nhận được anh đang nói thật cho cô cũng như cho phép cô chạm vào sau những lớp mặt nạ của anh, và cô thấy một cú thúc mạnh mẽ trong trái tim cô. Lời giải thích tiếp theo của anh tác động đến cô như một làn sóng trào:

Những điều ngăn cản anh nói cho em vài phút trước gần như là kết quả của lòng mong mỏi không thật tâm muốn bảo vệ em tránh xa anh..." anh dừng lại, nghiêng đầu, và sau một giây suy tính, anh thừa nhận với vẻ lạnh lùng thích thú. "Trên thực tế, có thể là ngược lại."

Bặm môi cố nén cười, Kate nhanh chóng hạ cái nhìn xuống vai anh, nhưng việc nhìn tránh đi này cũng không giúp ích gì. Cô quá tuyệt vọng né tránh anh bằng mọi cách mà không thể nào chống đỡ nổi. Sững sờ trước nỗi tuyệt vọng của chính mình, cô hơi lắc đầu. Mitchell rõ ràng hiểu lầm cử chỉ đó của cô là một dấu hiệu cô sắp sửa chối bỏ những điều anh vừa nói, anh đưa ra cho cô lời cảnh báo nghiêm khắc. "Anh không chấp nhận từ "không" trong cái danh sách những từ có thể chấp nhận của anh đâu nhé."

Bị mắc kẹt giữa trạng thái đùa cợt và sự dịu dàng, Kate chịu thua cuộc. Mĩm cười, cô đặt hai lòng bàn tay lên ngực anh và êm ái nói qua hơi thở một từ cũng không có trong bản danh sách của anh. "Mitchell..."

Cô bắt gặp một tia nhìn thích thú nháng lên trong mắt khi cô gọi tên anh bằng cách ấy. "Anh có thể thêm từ đó vào bản danh sách đó."

Nhón chân lên, mắt lấp lánh ánh cười, giọng nói run run vì khao khát cháy bỏng, Kate vòng tay ôm lấy cổ anh. "Làm ơn đi," cô thì thầm, đôi môi cô gần sát vào môi anh.

"Một sự lựa chọn hoàn hảo," Mitchell đáp lại, và miệng anh chà qua lại môi cô trong một nụ hôn nhẹ nhàng, trêu chọc.

"Nữa," Kate nói qua hơi thở khi anh ngẩng lên.

"Một sự lựa chọn còn hoàn hảo hơn." Mitchell cười toe toét, và vòng tay cuốn cô thật sát vào anh, sẵn sàng thưởng thức và khám phá một cách nhàn nhã khuôn miệng cô. Cô đưa anh từ tâm trạng hài hước thoải mái đến nỗi đói khát hoang sơ chỉ trong vòng vài phút đồng hồ.

Anh khéo léo dìu cô – không hề có chút kháng cự - đến bên giường, và buông cô ra chỉ để kéo chiếc áo của mình ra khỏi đầu. Khi anh thả nó xuống sàn và vươn tay giúp cô cởi đồ, cô mỉm cười nhìn lên anh và nhè nhẹ lắc đầu như thể cô muốn tự làm việc đó vì anh. Cô kéo vạt áo thun của mình ra khỏi quần, nắm lấy chân áo và tuột ra khỏi đầu. Khi cô kết thúc, cô đứng trước anh trong chiếc áo ngực đăng ten màu trắng tinh, và Mitchell thấy mình đang mỉm cười với cô – một nụ cười ấm áp, vui tươi thoáng nét thách thức. .

Anh chuyển cái nhìn chăm chú của mình lên đôi mắt xanh thẳm của cô, và đôi tay anh chạm vào nơi thắt lưng.
Kate buộc phải tháo đôi săng dan trước khi cô có thể thoát khỏi chiếc quần jean, vì thế cô cúi xuống xoay xở với chúng. Ngay trước đôi mắt đang hạ thấp của cô, quần đùi và quần dài của anh đã nằm dưới sàn nhà. Những ngón tay run rẩy, Kate tập trung vào việc tháo từng chiếc săng đan một. Cô bước khỏi chúng và bắt đầu đứng thẳng lên. Ngay lúc đó, ánh mắt của cô trượt đến phần cơ thể đàn ông nam tính của anh, và cô vội vã tránh đi. Nhìn vào vầng ngực vững chãi của anh còn ít phá hủy thần kinh hơn là thấy anh khỏa thân lần đầu tiên. Hai bàn tay anh đặt lên vai cô kéo tuột hai dây áo ngực xuống, chúng lỏng ra trên cánh tay cô, trước khi anh trượt xuống vòng lấy lưng cô và tháo chiếc móc áo đằng sau với sự thành thục của người đàn ông đã làm việc đó rất nhiều lần.

Thoáng nghĩ về điều đó, cô ngước lên nhìn anh chăm chú và bắt gặp nét mặt thông hiểu lướt qua trên khuôn mặt anh, trước khi anh hạ thấp ánh mắt của mình và buông rơi chiếc áo lót ra khỏi khuôn ngực của cô. Kate bước ra khỏi chiếc quần jean, cái nhìn uể oải, chậm rãi của anh buông lơi khắp dọc người cô, mê mải đắm đuối khuôn ngực , nơi thắt lưng và bụng rồi xuống đến những lọn xoăn giữa hai bắp đùi thon. Theo cách cô thường cảm nhận được những gì đang diễn ra trong anh, cô biết anh mong đợi cô cũng đánh giá anh trọn vẹn, nhưng dù cho cô có sẵn sàng để tiếp nhận và được tiếp nhận đi chăng nữa, cô vẫn không chắc mình sẵn sàng nhìn vào thứ mà vô tình đập vào mắt cô vừa nãy. .

Giọng nói của anh trầm sâu và vững vàng khi bàn tay anh cuối cùng cũng vươn ra chạm vào cô, nhưng không tới những nơi mà cô mong mỏi được chạm vào. Bàn tay anh dịu nhẹ nâng cằm cô lên, "Em đang ngượng phải không?" anh hỏi.

Cô bắt gặp cái nhìn chăm chú hoàn toàn không nao núng và bật thốt. "Không, chỉ là có hơi chút.... ngần ngại thôi."
Anh hiểu lầm ý nghĩa trong lời nói của cô. "Giờ thì đừng ngần ngại gì hết."

Kate mím môi che giấu một nụ cười, cô áp tay vào cơ ngực vững chãi của anh, và trong lúc đôi bàn tay anh siết chặt lấy eo cô, cô tạo nên áp lực cho anh. Cô chầm chậm trượt đôi bàn tay mình qua hai núm vú của anh, và rồi xòe tay thả rơi xuống trở lại trong lúc cô quan sát những ngọn lửa nhỏ trong đôi mắt anh giờ bùng lên âm ỉ cháy."Không phải là kiểu / ngần ngại đó." Cô thì thầm đáp lại.

Họ đứng đó, sát bên nhau, hoàn toàn khỏa thân, mặt đối mặt. Cô có một khuôn ngực đẹp, không lớn, nhưng đầy đặn, và khi anh vạch một đường dài bằng bàn tay mình xuống đến eo cô, đôi mắt anh nhắm hờ cảm nhận khoái cảm được chạm vào làn da mịn màng như lụa của cô. Anh xòe tay đong đầy lấy khuôn ngực cô. Anh gia tăng áp lực cho đến khi cô bật thốt lên một tiếng thở hổn hển đầy thích thú đầu tiên.

Hai tay cô lướt đến bờ vai anh, trong lúc đôi môi mềm mại của cô chạm đến miệng anh dịu dàng và toàn bộ cơ thể áp sát vào cô.

Niềm khoái lạc uể oải của những giây phút trước giờ nổ tung thành một cơn đại hồng thủy dục vọng nguyên sơ, Mitchell vòng tay ôm siết lấy cô và xoắn chặt cô vào lòng, dịch chuyển đưa cả hai vào giường. Hông anh tỳ lên phần lọn xoăn quyến rũ giữa đùi cô, và đôi tay anh chuyển trở lại ngực cô. Cô nhìn anh, đầy nhục cảm, đôi mắt ánh cười ấm áp. Anh không thể nào nhớ nổi đã từng bao giờ có được niềm thân mật nào như thế không – ngay cả chỉ cần ngắm cô và biết rằng cô đang nhìn anh trong lúc này.

Đôi tay cô dịu dàng chậm rãi lướt qua lưng anh và xuống phần mông, níu giữ anh sát vào cô. Cô mở rộng đôi chân, và anh nhắc mình chuyện này vẫn còn quá sớm, những màn khởi động vẫn chỉ vừa mới bắt đầu. Nhưng anh thả lỏng cơ thể mình trên lối vào của cô, trải qua một cảm giác sung sướng khám phá ra nơi đó của cô đã ẩm ướt dành cho anh.
.............................

(Chỗ này dot dot dot được rồi a, vì bà Judith này tả hot thô quá, tranh không thích, nếu ss nào quan tâm thì tìm đọc bản tiếng Anh, chịu khó đi, Tranh buông tay đầu hàng. Sau này có làm ebook để tranh edit lại nhé, còn có một đoạn in ít nữa thôi.)

Sau đó, cô nằm trong vòng tay anh, ngước nhìn lên, những ngón tay nhỏ nhắn biếng nhác êm ái vuốt ve phần tóc phía thái dương anh. "Nữa?" cô háo hức chờ đợi.
Mitchell bật cười toe toét và siết chặt lấy cô hơn. "Đó là từ ưa thích của anh."

Ngày đăng: 18/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?