Gửi bài:

Chương 22 - Kết

Ngôi nhà rất yên tĩnh đêm đó khi Webb cuối cùng cũng bước vào phòng của Roanna. Như thường lệ, cô đang cuộn người trong ghế với cuốn sách trên đùi, nhưng cô nhìn quanh với nụ cười chào đón nồng nhiệt trong mắt cô. "Sao anh lâu thế?"

"Anh có ít chuyện gấp cần phải làm. Với tất cả sự kích động hôm nay anh đã quên bẵng nó." Anh quỳ trước mặt cô, dùng mắt khám xét cô. "Em thật sự ổn chứ? Em không giấu anh bất cứ chuyện gì chứ?"

"Em ổn cả. Không có vết bầm nào. Anh có muốn em cởi hết quần áo ra cho anh kiểm tra không?"

Mắt anh trở nên mờ đục, và ánh mắt của anh hạ xuống vú cô. "Có."

Cô cảm thấy mình bắt đầu nóng lên và tan ra bên trong, và núm vú của cô săn cứng y như mỗi lần khi anh nhìn cô. Anh cười khẽ, nhưng đứng lên và giữ tay cô lại, kéo cô đứng lên. "Đi nào."

Cô nghĩ họ sẽ lên giường, nhưng thay vào đó anh đưa cô đến cửa. Cô nhìn anh bối rối. "Chúng ta đi đâu đây?"

"Đến phòng ngủ khác."

"Tại sao?" cô hỏi, hoang mang. "Có chuyện gì với phòng này vậy?"

"Vì anh muốn thử cái giường khác."

"Của anh à?"

"Không," anh nói vắn tắt.

Roanna kháng cự lại áp lực trên lưng cô khi anh đẩy cô về phía cửa. Cô xoay lại và ném cho anh cái nhìn chăm chúi, đều đều. "Có chuyện gì rồi." Cô nói nó như một lời tuyên bố, không phải là một câu hỏi. Cô biết Webb quá rõ; cô đã nhìn thấy anh tức giận và cô đã nhìn thấy anh thích thú. Cô biết khi anh mệt mỏi, khi anh lo lắng, khi anh bực bội hết sức. Cô nghĩ cô đã nhìn thấy anh trong tất cả tâm trạng của anh, nhưng cái này là mới. Mắt anh cứng rắn và lạnh lẽo, với vẻ tỉnh táo làm cô nghĩ đến một con mèo đói đang theo đuổi con mồi.

"Chúng ta hãy chỉ nói là anh sẽ cảm thấy khá hơn nếu tối nay em ở trong một căn phòng khác."

"Nếu em đi, anh sẽ nói cho em biết là tại sao chứ?"

Cái nhìn như dao cắt đó sắc bén hơn nữa. "Ồ, em sẽ đi," anh nói nhẹ nhàng.

Cô vươn người thẳng dậy và đối mặt với anh, không chịu nhượng bộ. "Anh có thể tranh luận với em, Webb Tallant, nhưng anh không thể ức hiếp em. Em không phải là kẻ ngu ngốc hay là một đứa trẻ. Nói cho em biết chuyện đang xảy ra đi." Không phải vì cô yêu anh điên cuồng mà coi như cô không thể nghĩ cho mình.

Anh trông rất bực bội, vì đã có lần cô đã không ngại ngần trước khi làm bất cứ thứ gì anh bảo cô làm. Nhưng lúc đó cô còn là một đứa trẻ, và bây giờ cô là một người phụ nữ; anh được nhắc nhở điều đó rất thường xuyên.Anh ra quyết định nhanh. "Được rồi, nhưng đi nào. Và im lặng nhất mà em có thể; anh không muốn đánh thức bất kỳ ai. Khi chúng ta đến căn phòng kia, cũng không được bật đèn."

"Cái giường sẽ không có bất cứ tấm ra trải giường nào trên đó," cô cảnh báo.

"Vậy thì mang theo cái gì đó để quấn quanh người em trong trường hợp em thấy lạnh."

Cô nhặt lên tấm chăn Afghan và lặng lẽ cùng anh đi xuống hành lang đến một trong những phòng ngủ bỏ không, cái cuối cùng bên trái. Rèm cửa đang mở, để cho ánh sáng từ mặt trăng khuyết rọi vào đủ để họ có thể di chuyển. Webb đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài, trong khi Roanna ngồi xuống giường.

"Nói với em đi," cô nói.

Anh không xoay người khỏi cửa sổ. "Anh nghi tối nay chúng ta sẽ có khách."

Cô nghĩ về điều đó vài giây, và dạ dày của cô thắt lại thành cái nút với câu trả lời rõ ràng. "Anh nghĩ kẻ trộm sẽ quay lại à?"

Anh liếc nhanh nhìn cô. "Em rất nhạy bén, em biết không? Anh không nghĩ hắn là kẻ trộm. Nhưng, ừ, anh nghĩ hắn sẽ đến."

Anh có thể nhìn thấy bãi cỏ bên hông nhà từ căn phòng này, cô nhận ra, trong khi từ hai căn phòng của họ anh chỉ có thể nhìn thấy ở phía sau nhà. "Nếu hắn không phải là kẻ trộm, tại sao hắn lại trở lại?"

Webb im lặng một lát, sau đó nói, "Kẻ giết Jessie đã chưa bao giờ bị bắt."

Cô đột nhiênthấy lạnh, và kéo tấm chăn Afghan quanh vai cô. "Anh nghĩ ... anh nghĩ ai đó đã giết Jessie lại vào nhà đêm đó, và đánh em à?"

"Anh nghĩ đó là điều có thể. Tai nạn của em hôm nay không phải là một tai nạn, Ro. Dây thắng xe của em đã bị cắt đứt. Và có kẻ đã bắn vài phát súng vào anh mới đây khi anh về muộn cho bữa tiệc. Xe anh đã không bị trục trặc gì; kính chắn gió của anh đã bị bắn vỡ."

Roanna hít một hơi thở sâu, hoảng hốt, tâm trí cô quay cuồng. Cô muốn đứng bật dậy và la mắng anh vì đã không nói gì đó trước đây, cô muốn ném cái gì đó, cô muốn chạm tay vào bất cứ kẻ nào đã cố bắn anh. Tuy nhiên cô không thể làm bất cứ điều nào. Nếu cô muốn anh nói hết chuyện gì đang xảy ra, cô phải ngồi ở đó và không gây ra nhiều tiếng động. Cô định thần lại và cố lập luận. "Nhưng ... tại sao kẻ đã giết Jessie lại muốn giết anh? Và em chứ?"

"Anh không biết," anh nói một cách bực tức. "Anh đã suy nghĩ mãi về mọi chuyện xảy ra trước khi Jessie chết, và anh không thể nghĩ ra được bất cứ thứ gì. Anh còn không biết cô ấy có nhân tình cho đến khi Booley nói với anh là cô ấy đã có thai khi cô ấy chết, nhưng tại sao hắn lại giết Jessie chứ? Nó lẽ ra sẽ có ý nghĩa hơn nếu hắn cố giết anh, không phải Jessie. Và nếu Jessie đã bị giết vì một chuyện khác mà cô ấy đã làm, thì chắc sẽ không có lý do gì để cho kẻ giết người theo sau em và anh. Chúng ta không biết hắn là ai, và sau mười năm hắn chắc cảm thấy an toàn khỏi việc bị bắt, vậy thì tại sao lại đánh liều để bắt đầu lại mọi chuyện chứ?"

"Vậy anh không nghĩ tình nhân của cô ấy là kẻ đã làm chuyện đó à?"

"Anh không biết. Không có lý do gì để hắn làm chuyện đó cả. Mặt khác, nếu anh là mục tiêu thực sự và từng là mục tiêu trước đây thì điều đó có nghĩa là Jessie đã chết vì cô ấy là vợ anh. Anh nghĩ cô ấy có thể đã làm kẻ giết người bị bất ngờ, giống như em, và hắn đã giết cô ấy để cô ấy không thể nhận diện hắn. Anh đã đảm bảo ai cũng biết rằng em không thể nhớ bất cứ thứ gì về đêm em bị tấn công, vì thế hắn đã không có lý do gì để trở lại. Nhưng khi dây thắng xe của embị cắt, anh biết là chuyện không đơn giản như thế. Phá xe của em là một hành động cụ thể nhắm vào em."

"Vì chúng ta sắp kết hôn," cô nói, cảm thấy phát ốm bên trong. "Nhưng sao hắn có thể biết được nhanh vậy? Chúng ta chỉ mới quyết định sáng hôm qua! "

"Em đã bắt đầu sắp xếp cho hôn lễ vào hôm qua," Webb nói, nhún vai. "Hãy nghĩ đến những người em đã gọi, những người mà họ chắc đã nhắc đến. Tin tức lan truyền. Người nào đó chắc là ghét anh rất nhiều, để đầu tiên là đeo đuổi Jessie, sau đó là em."

"Nhưng cái chết của Jessie là ngoài dự kiến," Roanna bàn cãi. "Không ai có thể biết được là các người sẽ tranh cãi tối đó hay anh sẽ đến quán rượu. Thông thường anh lẽ ra sẽ ở nhà."

"Anh biết," anh nói, thở ra với vẻ bực bội. "Anh không thể nghĩ ra được lý do gì cho tất cả các chuyện đó. Dù cho anh có cố nghiền ngẫm thế nào về nó, một vài chi tiết không ăn khớp."

Cô đứng dậy từ giường và đến gần anh, cần sự gần gũi của anh. Anh ôm choàng lấy cô và ôm cô vào người anh, kéo tấm chăn Afghan quanh vai cô. Cô đặt đầu mình tựa vào ngực anh, khẽ hít mùi hương ấm áp, thơm mùi xạ của da anh. Không thể tưởng tượng nổi là có bất cứ thứ gì sẽ xảy đến với anh.

"Tại sao anh lại nghĩ hắn sẽ trở lại tối nay?"

"Vì hắn đã liên tục tấn công trong một thời gian ngắn. Hắn cứ quay lại, cố làm một chuyện khác. Loyal đang theo dõi từ chuồng ngựa. Nếu ông ấy nhìn thấy bất cứ thứ gì, ông ấy sẽ gọi anh trên điện thoại di động, sau đó thông báo cho cảnh sát trưởng."

"Anh có vũ khí gì không?"

Anh nghiêng đầu về phía tủ quần áo. "Ở đó kìa."

Cô quay đầu lại và trong ánh sáng mập mờ cô có thể nhìn thấy một món đồ nằm bên trên tủ quần áo. Đột ngột cô biết sự khác biệt trong tâm trạng của anh. Đây là cách anh chắc đã dùng khi anh đuổi theo dấu vết của kẻ trộm ở Mexico: thợ săn, dã thú. Webb bình thường không chủ trương dùng bạo lực, nhưng anh sẽ giết để bảo vệ bản thân. Anh đã không phấn khích hoặc căng thẳng; tiếng đập của trái tim anh dưới đầu cô nghe đều đều. Anh kiên quyết một cách lạnh lùng, tàn bạo.

"Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không có gì xảy ra tối nay?"cô hỏi.

"Vậy thì chúng ta sẽ theo dõi lại tối mai. Cuối cùng, chúng ta sẽ bắt được hắn."

Cô đứng với anh một lúc lâu, nhìn chằm chằm vào bóng đêm sáng trăng cho đến khi mắt cô đau nhức. Không có gì di chuyển, và tiếng côn trùng kêu rả rích.

"Anh có chắc là hệ thống báo động đã được cài không?"

Anh chỉ đến hộp mã số bên cạnh cánh cửa ra ban công. Một ánh đèn xanh nhỏ xíu đang sáng ngời. Đèn đỏ sẽ loé sáng nếu có một cánh cửa đang mở, và nếu mã số không được bấm vào trong mười lăm giây, thì sẽ phát tiếng chuông báo động.

Webb có vẻ kiên nhẫn chịu đựng mọi thử thách và có sức chịu đựng của một người chạy đua maratông. Anh đứng bất động, canh gác, nhưng Roanna không thể cố đứng yên được trong một thời gian dài như thế. Cô đi tới lui quanh căn phòng ngủ tối om, ôm tấm chăn Afghan quanh người, cho đến Webb nói khẽ, "tại sao em không nằm xuống và ngủ một chút đi?"

"Em bị chứng mất ngủ mà, nhớ không?"cô trả đũa. "Em chỉ ngủ sau khi - "

Cô dừng lại, và anh cười khùng khục. "Anh có thể nói cái gì đó thô thiển, nhưng anh sẽ không. Anh thấy thích chứng bệnh mất ngủ kỳ lạ này," anh trêu chọc. "Nó mang lại cho anh sự ưu đãi."

"Em đã không nhận thấy là anh cần bất cứ sự ưu đãi nào."

"Sau khi chúng ta đã kết hôn khoảng ba mươi năm gì đó, anh có thể - " anh dừng lại, mỗi cơ bắp trong cơ thể to lớn của anh căng lên.

***

Roanna không vội đến cửa sổ, cho dù đó là thôi thúc đầu tiên của cô. Cô đang mặc áo ngủ trắng; bóng dáng của cô ở cửa sổ có thể bị nhìn thấy. Thay vào đó cô thì thầm, "Anh nhìn thấy ai đó hả?"

"Tên khốn đó đang chuồn lên cầu thang bên ngoài," anh thì thầm. "Anh đã không nhìn thấy hắn cho đến lúc này. Có lẽ Loyal cũng không nhìn thấy." Anh lấy điện thoại di động từ trong túi và nhấn nút gọi số của Loyal. Vài giây sau anh nói nhỏ, "hắn ở đây, đang tới gần ban công bằng cầu thang bên ngoài." Chỉ nói thế. Anh đóng điện thoại và cất nó trở lại vào túi.

"Chúng ta sẽ làm gì?" Cô thì thầm.

"Chờ xem hắn sẽ làm gì. Loyal đang gọi cảnh sát trưởng, sau đó ông ta sẽ đến để dự phòng." Anh hơi chuyển vị trí một chút, để anh có góc nhìn tốt hơn với kẻ lặng lẽ đột nhập. Ánh trăng rọi nghiêng qua khuôn mặt của hắn. "Hắn đang đi vòng tới phía trước ... bây giờ hắn đã khuất khỏi tầm nhìn."

Đèn đỏ chớp nhá, thu hút sự chú ý của Roanna. Cô nhìn chằm chằm vào hộp số. "Webb, hắn ở trong nhà!Ánh đèn đang chớp."

Anh chửi thề nhỏ và di chuyển qua phòng đến chỗ cây súng lục nằm trên tủ quần áo.

Vẫn theo dõi ánh đèn, Roanna nói, giật mình, "Nó đã hết chớp. Nó xanh lại rồi."

Anh quay ngoắt lại và nhìn chằm chằm vào hộp số. "Có người đã cho hắn vào." Giọng anh gần như không thành tiếng, nhưng chất đầy sự đe doạ không báo trước điềm lành cho ai đó. "Corliss."

Anh cởi giày và lặng lẽ đến cửa.

"Anh sẽ làm gì?" Roanna hỏi một cách dữ dội, cố nói nhỏ lại. Thật khó, với nỗi giận dữ và nỗi sợ hãi đang chảy qua tĩnh mạch qua từng nhịp đập của trái tim cô. Cô run rẩy với yêu cầu được đi cùng anh, nhưng cô buộc mình phải đứng yên. Cô không có phương tiện gì để bảo vệ mình, và điều cuối cùng anh cần là phải lo lắng về cô.

"Cố đến từ sau lưng hắn." Anh hé mở cửa, nhìn xuống hành lang xem kẻ đột nhập. Anh không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì. Anh quyết định đợi, hi vọng gã đàn ông sẽ để lộ vị trí của hắn. Anh nghĩ anh nghe tiếng thì thầm yếu ớt nhưng không thể chắc.

Vài giây trôi qua, và Webb đánh liều mở cửa thêm một chút. Bây giờ anh có thể nhìn thấy đến tận trước nhà, bên phía này của ngôi nhà, và hành lang trống rỗng. Anh trườn ra khỏi phòng và đi xuống hành lang phía sau, đôi chân trần của anh không gây ra một tiếng động nào trên thảm, luôn ở gần bức tường. Khi anh đến gần góc nhà anh đi chậm lại, nâng súng lên và kéo cò trở lại. Với lưng của anh ấn vào tường, anh nhìn nhanh qua góc. Một bóng đen hiện ra lờ mờ ở đầu kia của hành lang. Webb giật mạnh người trở lại, nhưng không kịp - anh đã bị nhìn thấy. Một tiếng súng lớn dội lại qua ngôi nhà, và vữa bay tung tóe từ bức tường.

Webb chửi thề ngay khi anh ném mình vào khoảng trống, cuộn người, mang vũ khí của mình qua. Anh siết cò, cây súng bật trong tay anh, nhưng bóng đen ở phía bên kia chạy như bay về phía cửa phòng của Lucinda. Khói bay đầy hành lang, và mùi khét lẹt của thuốc súng sộc vào mũi anh khi Webb lóng ngóng đứng dậy và ném mình tới phía trước.

Như anh đã nghĩ, những phát súng làm cả nhà mở cửa của họ, ló đầu ra. "Mẹ kiếp, vào phòng của các người ngay," anh thét lớn giận dữ.

Gloria lờ anh và bước ra hành lang. "Đừng chửi tôi! " bà cáu kỉnh. "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"

Đằng sau bà, kẻ đột nhập bước vào hành lang, nhưng Gloria ở giữa họ và Webb không thể bắn. Một cách thô bạo anh đẩy bà ra, và với một tiếng thét bà ngã sống xoài trên sàn.

Và anh cứng đờ người, đột ngột cảm thấy bất lực. Gã đàn ông đó đang kẹp một cánh tay quanh cổ của Lucinda, giữ bà cụ mỏng manh yếu ớt trước mặt hắn như một tấm chắn. Cây súng trong tay kia của hắn, mũi súng chỉa vào thái dương của Lucinda, và một nụ cười hoang dại trên khuôn mặt hắn.

"Từ từ tháo đạn ra khỏi súng," hắn ra lệnh, thụt lùi về phía hành lang trước. Webb không do dự. Biểu hiện trên khuôn mặt của hắn nói cho anh biết rằng Lucinda sẽ chết nếu anh không tuân theo. Với chuyển động cố ý anh lật mở ổ đạn và lấy ra tất cả những viên đạn.

"Ném chúng ra sau lưng mày," hắn nói, và Webb tuân theo, quăng cây súng xuống hành lang. "Bây giờ đá cây súng về phía tao."

Cẩn thận anh cúi người và đặt cây súng trống rỗng trên thảm, sau đó lấy chân đẩy nó về phía hắn, hắn không thèm nhặt nó lên. Hắn không cần phải làm thế; thằng đó đã lấy đạn khỏi vũ khí, vì thế không thể nào có bất kỳ ai có thể nhặt lên viên đạn, lấy cây súng và nạp lại nó, sau đó nhả đạn, trước khi hắn có thể bắn họ.

Lucinda đang đứng yên không nhúc nhích trong tay hắn, mặt bà không còn chút màu sắc hệt như cái áo ngủ của bà. Mái tóc bạc của bà bị rối tung như thể hắn đã kéo bà ra khỏi giường, và có lẽ là hắn đã làm thế, cho dù có khả năng là bà đã đứng bật dậy ngay khi nghe thấy tiếng súng đầu tiên hơn và đang đến để xem chuyện gì đã xảy ra khi hắn chộp cổ bà.

Hắn nhìn quanh quất, nụ cười hoang dã của hắn thậm chí trở nên rộng hơn khi hắn thấy tất cả mọi người đứng tê cứng trong cánh cửa phòng ngủ của họ, ngoại trừ Gloria, người vẫn còn nằm trên thảm và rên rỉ.

"Tất cả mọi người! " hắn đột ngột rống lên. "Tao muốn thấy tất cả! Tao biết hết tất cả chúng mày, cho nên nếu ai cố tình trốn, tao sẽ cho viên đạn vào đầu mụ già nhiều chuyện này đấy. Bọn mày có năm giây!Một - hai - ba - "

Harlan bước ra khỏi phòng ngủ và cúi người để giúp Gloria đứng dậy. Bà bám vào ông, vẫn rên rỉ. Greg và Lanette rời phòng của họ, mặt mày tái mét.

" - bốn - "

Webb thấy Corliss và Brock xuất hiện từ hành lang bên kia.

Hắn nhìn quanh quất. "Còn một người nữa," hắn nói với vẻ khinh miệt. "Chúng ta còn thiếu con ngựa cái nhỏ của mày đấy, Tallant. Cô ta đâu? Mày nghĩ tao đang giỡn chơi về vụ giết con chó cái già này à?"

Đừng, Webb nghĩ. Đừng. Nhiều như anh yêu thương Lucinda, anh không chịu được suy nghĩ đánh liều Roanna. Chạy đi.Anh thầm van xin cô. Chạy đi, em yêu. Hãy kêu người đến giúp. Chạy đi!Hắn nhìn phía về phía trái và nở nụ cười hài lòng. "Cô ta đây rồi. Ra đây đi, em yêu. Gia nhập với đám người vui vẻ này đi."

Roanna bước đến phía trước, di chuyển để đứng giữa Corliss và cánh cửa đôi ra ban công. Cô trông cũng nhợt nhạt như Lucinda, thân thể mảnh khảnh của cô hầu như không có thực. Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông và thở hổn hển, mặt cô thậm chí còn trắng hơn.

"Sao, đẹp chưa này?" Hắn cười toe toét với Roanna. "Tao thấy là mày đã nhớ ra tao."

"Phải," cô nói mơ hồ.

"Vậy thì tốt, vì tao cũng nhớ mày rất rõ. Cả hai ta có một vấn đề còn chưa được giải quyết. Mày đã làm tao sợ khi đến gần tao trong hành lang tối hôm đó, nhưng tao nghe nói là mày bị đánh trúng vào đầu và bị chấn động, và không nhớ gì về nó. Đúng không?"

"Đúng," cô lại nói, mắt cô to và đen trên khuôn mặt trắng bệch của cô.

Hắn cười, rõ ràng hài lòng bởi tình huống trớ trêu. Đôi mắt hắn lạnh lẽo quét qua tất cả bọn họ. "Thực đúng là một cuộc đoàn tụ gia đình. Tất cả chúng mày hãy tụ họp với nhau, ở đây trong hành lang trước, dưới ánh sáng để tao có thể nhìn thấy rõ tất cả." Hắn lại di chuyển, ngoài tầm với, giữ đầu của Lucinda uốn cong trở lại khi Webb lặng lẽ hướng dẫn những người khác bước tới phía trược, tập hợp họ lại cùng với Corliss, Brock, và Roanna.

Webb liếc cái một cái như muốn giết người về phía Corliss. Ả đang theo dõi gã đàn ông như thể thích thú, không có chút sợ hãi trên khuôn mặt của ả. Ả đã cho hắn vào, và ả quá ngu ngốc để nhận ra là hắn cũng sẽ giết ả. Tất cả bọn họ sẽ chết, trừ phi anh làm điều gì đó.

Anh cố di chuyển sát Roanna, hi vọng rằng anh có thể lấy thân mình che cho cô, rằng bằng cách nào đó cô có thể sống sót. "Này - này," tên đàn ông nói, lắc đầu. "Mày đứng yên, đồ khốn kiếp."

"Ông là ai?" Gloria nói nheo nhéo. "Thả chị tôi ra! "

"Câm ngay, con chó cái, nếu không tao sẽ cho viên đạn này vào đầu mụ đấy."

"Nó là một câu hỏi hay," Webb nói. Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông với cái nhìn lạnh lùng, cứng rắn. "Ông là đồ quỷ sứ nào vậy?"

Lucinda nói, đôi môi không còn chút máu của bà di chuyển. "Tên của hắn là," bà nói rõ ràng, "Harper Neeley."

Người đàn ông cười một cách lỗ mãng, hoang dã. "Tôi thấy là bà đã nghe nói về tôi."

"Ta biết ông là ai. Ta đã quyết khám phá cho ra."

"Bà đã làm thế thật à? Thật thú vị đấy. Không hiểu tại sao bà lại không bao giờ đến thăm. Suy cho cùng chúng ta cũng đều là người nhà cả." Hắn lại cười.

Webb không muốn sự chú ý của hắn tập trung vào Lucinda, không muốn hắn theo dõi bất cứ ai trong số họ ngoại trừ mình. "Tại sao, mẹ kiếp?" anh gầm gừ. "Ông muốn gì? Tôi không biết ông, tôi chưa bao giờ thậm chí nghe về ông." Nếu anh có thể trì hoãn đủ lâu, Loyal có thể vào đúng vị trí và làm điều gì đó, hoặc cảnh sát trưởng sẽ đến. Anh chỉ cần trì hoãn.

"Vì mày đã giết cô ấy," Neeley nói dữ dội. "Mày đã giết cô gái của tao, đồ con hoang chết tiệt."

"Jessie ư?" Webb nhìn hắn chằm chằm, ngạc nhiên. "Tôi không giết Jessie."

"Khốn kiếp, đừng nói láo!" Neeley gầm rú, giật mạnh cấy súng từ đầu Lucinda để chĩa vào Webb. "Mày đã phát hiện chuyện của bọn tao, và mày đã giết cô ấy! "

"Không," Webb nói một cách gay gắt. "Tôi không có. Tôi chẳng hề biết cô ấy không chung thủy với tôi. Tôi không biết cho đến sau khi cuộc khám nghiệm tử thi khi cảnh sát trưởng nói với tôi là cô ấy đã có thai. Tôi biết nó không thể là của tôi."

"Mày biết!Mày biết và mày đã giết cô ấy!Mày đã giết cô gái của tao và mày giết đứa con của tao, và tao sẽ buộc mày nhìn trong khi tao giết đứa con của mày. Tao sẽ bắn con chó cái nhỏ này ngay bụng và mày sẽ đứng ở đó và ngắm nhìn cô ta chết, rồi tao sẽ bắn mày - "

"Nó đã không giết Jessie! " Giọng Lucinda vang lên át giọng của Neeley. Bà nâng cao cái đầu trắng của bà. "Là ta đã làm."

Cây súng hơi lay chuyển. "Đừng cố giở trò với tôi, bà già," Neeley nói hổn hển.

Webb giữ sự chú ý của anh dán chặt vào Neeley; mắt hắn đang lóe lên giận dữ, mồ hôi nhỏ giọt trên khuôn mặt hắn khi hắn nổi điên. Hắn đang dự định giết chín người. Hắn đã phí một phát súng. Cây súng là tự động; nó có bao nhiêu viên đạn trong ổ? Có loại có khoảng mười bảy viên, nhưng sau phát súng đầu tiên hắn hầu như không thể mong tất cả bọn họ đứng im ở đó như con cừu chờ vào lò mổ. Hắn phải nhận ra rằng hắn đang ở trong một tình cảnh hầu như là không thể, nhưng điều đó làm hắn càng không thể lường trước được. Hắn chẳng có gì để mất.

"Ta đã giết nó," Lucinda lặp lại.

"Bà đang nói dối. Chính nó, mọi người đều biết chính là nó."

"Ta đã không có ý định giết nó," Lucinda nói một cách bình tĩnh. "Đó là tai nạn. Ta đã sợ, ta không biết phải làm gì. Nếu Webb thực sự bị bắt giữ, ta lẽ ra đã thú nhận, nhưng Booley đã không thể tìm thấy bằng chứng nào vì không có bất kỳ dấu vết nào. Webb đã không làm chuyện đó." Bà nhìn Webb, trao cho anh ánh mắt buồn bã, yêu thương, và hối tiếc. "Ta xin lỗi," bà thì thầm.

"Bà đang nói dối! " Neeley la hét, giật mạnh bà vào hắn và siết chặt cánh tay quanh họng bà. "Tôi sẽ bẻ gãy cổ bà nếu bà không câm miệng lại!"

Greg nhào vào người hắn. Một Greg luôn im lặng, khiêm tốn, người đã để cho Lanette điều khiển cuộc sống của họ mà thậm chí không mở miệng để đưa ra ý kiến. Lanette hét lên, và Neeley giật mạnh trở lại, bắn một phát. Greg loạng choạng và té ngã về phía trước, tất cả sự phối hợp của ông đột ngột biến mất, chân và tay của ông co giật. Ông nằm sống xoài trên sàn, ngực của ông phập phồng và mắt ông mở to bất ngờ. Sau đó ông ho một tiếng ho nhỏ kỳ lạ và nó trở thành một tiếng rên khi máu từ từ loang ra bên dưới ông.

Lanette nhét tay vào miệng bà, nhìn chồng bà khiếp sợ. Bà bắt đầu tiến về phía trước, theo bản năng đến chỗ của ông.

"Không được di chuyển! " Neeley la hét, vẫy cây súng lung tung. "Tao sẽ giết người kế tiếp dám di chuyển! "

Corliss đang nhìn chằm chằm vào cha ả, miệng ả mở ra, vẻ mặt của ả sửng sốt. "Anh đã bắn cha tôi," ả nói một cách kinh ngạc.

"Câm ngay, đồ chó cái chết tiệt. Ngu ngốc," hắn nói với vẻ khinh miệt. "Mày đúng là đồ ngu ngốc."

Webb thoáng thấy một chuyển động nhỏ qua khóe mắt của anh. Anh không dám động đậy, không dám quay đầu lại, khi nỗi kinh hoàng vây chặt lấy anh. Roanna lại di chuyển, chỉ một ít chuyển động, đưa cô đến chỉ cách sát cánh cửa một phân số.

Trên hộp mã số ở phía trái của cánh cửa, Webb thấy ánh đèn xanh chuyển sang đỏ.

Roanna đã mở cửa.

Mười lăm giây. Tiếng hú báo động sẽ gây ra sự xao nhãng mà anh cần. Anh bắt đầu đếm, hy vọng anh có thể chọn đúng thời điểm.

Nước mắt chảy ròng ròng trên mặt Corliss khi ả nhìn chằm chằm vào Greg, quằn quại một cách yếu ớt trên sàn nhà. "Cha," ả nói. Ả ngoái lại nhìn Neeley và khuôn mặt ả cong lên vì giận dữ, và vì chuyện khác. "Anh đã bắn cha tôi! " ả la hét, lao vào Neely, bàn tay của ả mở rộng như móng vuốt.

Hắn lại bóp cò.

Corliss trượt chân, thân mình của ả giật mạnh ra phía sau thậm chí khi chân của ả cố tiếp tục bước tới. Lanette la hét bằng giọng khàn đục, và cây súng loạng choạng chĩa về phía bà.

Chuông báo động vang lên, chói tai, âm thanh inh ỏi vơi cường độ của nó. Ngón tay của Neeley siết chặt trên cò ngay khi Webb di chuyển, và viên đạn bắn vào bức tường ngay trên đầu của Lanette. Neeley đẩy Lucinda qua một bên, bàn tay kia của hắn đưa lên che tai khi hắn cố vung cây súng qua. Webb đánh hắn, húc một bên vai cứng cáp vào bụng hắn, hất mạnh hắn vô tường. Với bàn tay trái, anh chộp cổ tay phải của Neeley, đưa lên để hắn không thể bắn trúng bất cứ một người nào khác dù là hắn có bóp cò.

Neeley đẩy lại, cố thu mình. Hắn đã nổi điên, và khoẻ như trâu. Brock lao vào, thêm sức mạnh của anh để giúp Webb khi họ giữ cánh tay của Neeley lại, ghim nó vào bức tường, nhưng hắn vẫn cố đẩy họ. Webb đẩy đầu gối của anh lên, thúc mạnh nó vào háng của Neeley. Một tiếng rên tắt nghẹn thoát ra khỏi yết hầu của hắn, sau đó hắn há hốc miệng không ra tiếng, chỉ có miệng của hắn là hoạt động. Hắn bắt đầu trượt xuống khỏi bức tường, mang họ ngã theo cùng hắn, và cử động đó đã giật mạnh cánh tay của hắn thoát khỏi tay họ. Webb chộp cây súng khi ba người họ ngã xuống sàn trong tình trạng lộn xộn. Neeley lấy lại hơi thở của hắn với một tràng cười ngặt nghẽo, và chỉ sau đó Webb nhận ra rằng tiếng thét của tiếng chuông báo động đã dừng lại, Roanna đã tắt nó nhanh chóng như khi cô mở nó.

Neeley đang sờ soạng, xoay cơ thể của hắn, vẫn còn cười trong cái âm thanh chói tai đó, âm thanh điên cuồng làm tóc Webb dựng đứng lên sau gáy. Hắn đang nhìn chằm chằm vào cái gì đó, và cười khi hắn cố chống chọi, oằn người trên sàn, cố xoay cây súng lục lại một lần nữa -

Roanna.

Cô đang quỳ bên cạnh Lucinda, nước mắt chảy dài xuống khuôn mặt của cô khi cô nhìn ngước lên từ người bà nội cô đến nơi Webb đang chống chọi với Neeley, rõ ràng là bị giằng xé giữa hai chuyện.

Roanna.

Cô là mục tiêu hoàn hảo, hơi cô lập so với tất cả những người khác vì Lanette, Gloria, và Harlan đã vội vã đến chỗ của Greg và Corliss. Cái áo ngủ của cô trắng muốt, hoàn hảo, không thể bị bắn hụt ở khoảng cách này.

Nòng súng xám chầm chậm xoay quanh, mặc dù với nỗ lực hết sức của anh và Brock để giữ cánh tay của Neeley một chỗ, để đánh bật cây súng ra khỏi hắn.

Webb gầm lên giận dữ, sự vội vã dâng cao qua cơ bắp của anh, não của anh, ngăn chặn mọi thứ bên trong cơn thủy triều đỏ. Anh lao tới phía trước một inch, bàn tay anh bóp chặt trên Neeley, từ từ kéo cây súng trở lại, trở lại, cho đến khi anh gần như lấy được nó khi những đốt xương trong những ngón tay to lớn của Neeley nghe lốp bốp dưới áp lực.

Hắn la hét, quằn quại trên sàn nhà, mắt hắn lộ vẻ đau đớn.

Webb loạng choạng đứng lên, vẫn giữ cây súng. "Brock," anh nói bằng một giọng nhỏ, khắc nghiệt. "Tránh ra."

Brock bò khỏi người Neeley.

Khuôn mặt của Webb lạnh lẽo, và Neeley chắc đã đọc được cái chết của hắn ở đó. Hắn cố nhào lên, với lấy cây súng, và Webb bóp cò. Ở một khoảng cách gần như thế này, một phát là tất cả những gì anh cần.

Tiếng vang dội lại lịm dần, và anh có thể nghe được âm thanh yếu ớt của tiếng còi báo động ở xa.

Lucinda đang cố ngồi dậy. Roanna giúp bà, đỡ bà cụ bằng cơ thể của cô. Lucinda đang thở hổn hển, màu sắc trên mặt bà xám xịt khi bà nhấn bàn tay lên ngực bà. "Hắn - hắn là cha nó," bà thở hổn hển một cách tuyệt vọng, vươn ra phía trước đến Webb, cố làm anh hiểu. "Ta không thể - ta không thể để cho n - nó sinh đứa bé." Bà nghẹn lời và nhăn mặt, ấn mạnh hơn trên ngực bà bằng bàn tay kia. Bà đổ sập vào người Roanna, cơ thể của bà mềm nhũn và ngã quỵ xuống sàn.

Webb nhìn quanh những người nhà của anh, tới những vũng máu, sự phá huỷ và đau buồn. Trên tiếng rên rỉ đau đớn, tiếng nức nở, anh nói bằng một giọng cứng rắn, "Chuyện này chỉ biết trong gia đình, các người hiểu không? Tôi sẽ nói chuyện. Neeley là cha của Jessie. Ông ta nghĩ tôi đã giết cô ấy, và ông ta đến để trả thù. Chỉ có vậy, các người hiểu không? Tất cả các người, các người có hiểu không? Không ai biết người đã thật sự giết Jessie."

Họ ngoái lại nhìn anh, những người sống sót, và họ hiểu. Bí mật khủng khiếp của Lucinda sẽ vẫn cứ như thế, là một bí mật.

***

Ba ngày sau, Roanna ngồi cạnh giường của Lucinda trong khoa chăm sóc tim đặc biệt, nắm tay bà nội và nhẹ nhàng vuốt nó khi cô nói chuyện với bà. Bà nội của cô đã bị lên cơn đau tim nặng, và cơ thể của bà đã rất mỏng manh yếu ớt đến nỗii bác sĩ đã không nghĩ là bà sẽ sống qua đêm.

Roanna đã ngồi bên cạnh giường của bà suốt đêm, thì thầm với bà, nói với bà là bà sắp có chắt, và bất chấp mọi kiến thức y học và logic, Lucinda đã bình phục lại. Roanna đã ở lại cho đến khi Webb buộc cô về nhà nghỉ ngơi, nhưng đã trở lại ngay khi anh cho phép.

Tất cả bọn họ đều làm theo mệnh lệnh của Webb, gia đình đứng hỗ trợ ngay sau lưng anh. Có quá nhiều thứ để vượt qua đến nỗi họ đều tê liệt. Họ đã chôn Corliss ngày hôm trước. Greg đang ở khoa chăm sóc đặc biệt ở Birmingham. Viên đạn đã xén bớt xương sống của ông và bác sĩ nghĩ ông sẽ hơi bị tê liệt, nhưng họ nghĩ ông sẽ có thể đi bộ được nhờ vào sự giúp đỡ của cây gậy. Thời gian là câu trả lời hay nhất.

Lanette giống như người dở sống dở chết, di chuyển lặng lẽ giữa đám tang của con gái bà và giường bịnh của chồng bà. Gloria và Harlan cũng ở tình trạng như thế, hoảng hốt và hoang mang. Brock sắp xếp tang lễ và chăm sóc những người khác, khuôn mặt dễ nhìn của anh đầy vẻ đau buồn và mệt mỏi, nhưng vị hôn thê của anh luôn ở bên anh trong suốt toàn bộ thời gian, và anh đã tìm được nguồn an ủi từ đó.

Roanna nhìn lên khi Webb đi vào căn phòng nhỏ. Mắt Lucinda sáng bừng lên khi bà thấy anh, sau đó đầy nước mắt. Đây là lần đầu tiên bà thức tỉnh khi anh đến thăm. Bà sờ soạng tìm tay anh, và anh vươn ra phía trước nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay của bà.

"Ta thật xin lỗi," bà thì thầm, thở hổn hển. "Ta đáng lẽ phải ...nói cái gì đó. Ta không bao giờ muốn cháu ... gánh chịu trách nhiệm."

"Cháu biết," anh thì thầm.

"Ta đã rất sợ," bà tiếp tục, quyết tâm nói nó ra bây giờ sau nhiều năm giữ im lặng. "Ta đã đến phòng của cháu ...sau khi cháu rời khỏi ...cố khuyên nhủ nó. Nó thật ...điên cuồng. Không chịu nghe. Nói là nó ... sẽ dạy cháu một ...bài học." Sự thú nhận đến nhanh. Bà phải thở dốc giữa những lời nói, và sự cố gắng đang làm mặt bà toát mồ hôi, nhưng bà tập trung ánh mắt trên khuôn mặt của Webb và không chịu nghỉ ngơi. "Nó đã nói là nó sẽ ... có đứa con của Harper Neeley ... và nói là của cháu. Ta không thể ... để cho nó làm chuyện đó. Biết rõ hắn là ...cha ruột của nó ...thật đáng kinh tởm."

Bà hít một hơi dài, rùng mình với nỗ lực. Ở bên kia của bà, Roanna giữ chặt tay bà.

"Ta bảo nó là ...không được. Nói với nó là nó phải ... dứt bỏ. Phá thai. Nó cười ...và ta đã tát nó. Nó trở nên điên cuồng ... húc ngã ta. Ta nghĩ ... là nó cố giết ta. Ta tránh được ... nhặt lên cái vỉ lò ... nó nhảy xổ vào ta lại. Ta đã đánh nó," bà nói, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bà.

"Ta ... yêu nó," bà nói yếu ớt, nhắm mắt lại. "Nhưng ta không thể ...để cho nó sanh đứa con đó."

Có một tiếng cào nhẹ khi cánh cửa kính bị đẩy ra. Webb quay đầu lại để nhìn thấy Booley đứng ở đó, vẻ mặt của ông mệt mỏi. Anh trừng mắt với Booley và quay lại về phía Lucinda.

"Cháu biết," anh thì thầm khi anh cúi xuống bà. "Cháu hiểu. Bây giờ bà hãy ráng hồi phục. Bà phải có mặt ở đám cưới bọn cháu, nếu không cháu sẽ rất thất vọng, và cháu sẽ không tha thứ cho bà vì điều đó."

Anh nhìn lướt qua Roanna. Cô cũng đang nhìn chằm chằm vào Booley, cái nhìn lạnh lẽo trong đôi mắt nâu thách đố ông làm hoặc nói bất cứ thứ gì sẽ làm Lucinda khó chịu.

Booley hất đầu với Webb, ý rằng ông muốn nói chuyện với anh ở bên ngoài. Webb vỗ nhẹ tay Lucinda, cẩn thận đặt nó trên giường, và đi cùng với cựu cảnh sát trưởng.

Họ lặng lẽ bước ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt và đi xuống hành lang dài, ngang qua phòng đợi nơi những thân nhân đang thức những đêm dài bất tận. Booley liếc nhìn vào căn phòng đông đúc và tiếp tục đi.

"Tôi đoán là tất cả những chuyện đó bây giờ đều đã sáng tỏ," cuối cùng ông nói.

Webb tiếp tục im lặng.

"Không có ích gì nếu cứ đào bới thêm lên," Booley trầm ngâm. "Neeley đã chết, và chắc sẽ không có ích gì khi cáo buộc Lucinda. Dù sao thì cũng không có bằng chứng, chỉ là những lời nói lan man của một bà lão sắp chết. Không có ích gì khi kích động lên mọi chuyện, mà không vì lí do gì cả."

"Tôi rất biết ơn cho điều đó, Booley," Webb nói.

Ông già vỗ tay động viên anh và trao cho anh cái vẻ ngoài bình thản, hiểu biết. "Nó đã kết thúc, con trai," ông nói. "Hãy tiếp tục cuộc sống của cậu." Sau đó ông quay lưng và từ từ đi đến thang máy, và Webb dò lại bước của anh đến phòng CICU. Anh biết Booley đã nói với anh điều gì. Beshears đã không hỏi quá nhiều câu hỏi về cái chết của Neeley, thực ra đã hỏi vài câu hỏi khá rõ ràng.

Beshears là người dày dạn kinh nghiệm. Ông biết cách nhận diện cú bắn tử hình khi ông nhìn thấy nó.

Webb lặng lẽ vào lại phòng, nơi Roanna lại một lần nữa nói chuyện nhỏ nhẹ với Lucinda, người dường như đang lim dim ngủ. Cô nhìn lên, và anh cảm thấy hơi thở của anh bị kẹt lại trong ngực khi anh nhìn cô chằm chằm. Anh muốn ôm cô trong vòng tay của anh và không bao giờ để cô đi, vì anh đã suýt mất cô. Khi cô giải thích về cuộc chạm trán của cô với Neeley vì cách hắn đối xử tệ hại với con ngựa của hắn, máu của Webb đã đông cứng lại. Ngay sau đó, Neeley đã đột nhập nhà lần đầu tiên, và khi Roanna đến gần hắn, hắn chắc đã nghĩ cô sẽ nhận ra hắn. Hắn lẽ ra đã giết cô rồi, Webb tin chắc, nếu Roanna đã không kịp thức tỉnh để la hét khi Neeley đánh cô. Ý tưởng của anh về việc bịa đặt rằng sự chấn động đã làm cô mất trí nhớ về đêm đó, như để đề phòng, đã chắc chắn cứu sống cô, vì nếu không Neely lẽ ra đã thử sớm hơn với cô, trước khi Webb cài đặt hệ thống báo động.

Neeley đã suýt nhắm cây súng vào người cô, và điều đó đã ký lệnh hành hình của hắn.

Webb đi đến bên cô cô, khẽ chạm tay vào mái tóc màu hạt dẻ, vuốt một ngón tay xuống má cô. Cô tựa đầu vào anh, thở dài khi cô áp má vào áo sơ mi của anh. Cô biết. Cô đã theo dõi. Và khi cô quỳ bên cạnh Lucinda, khi anh quay lại về phía cô sau khi bóp cò, cô đã trao cho anh một cái gật đầu nhỏ.

"Bà đang ngủ," Roanna nói, giữ giọng cô thành tiếng thì thầm. "Nhưng bà sẽ về nhà lại. Em biết mà." cô ngừng lại. "Em đã kể bà nghe về chuyện đứa bé."

Webb quỳ trên sàn và ôm choàng lấy cô, và cô cúi đầu xuống anh, và anh biết rằng anh đang nắm giữ toàn bộ thế giới của anh ở đó, ngay trong vòng tay của anh.

***

Đám cưới của họ rất yên tĩnh, rất nhỏ, và diễn ra trễ hơn một tháng so với dự định ban đầu.

Nó được tổ chức trong vườn, ngay sau khi mặt trời lặn. Những sắc màu dịu dàng của hoàng hôn phủ nhẹ trên mặt đất. Những ánh đèn màu hồng đào rực sáng trong lùm cây nơi Webb đợi bên cạnh vị giám mục.

Vài hàng ghế trắng đã được đặt ở mỗi bên của lối đi, và mọi khuôn mặt đều quay về phía Roanna khi cô bước đi trên tấm thảm được trải trên bãi cỏ. Từng khuôn mặt đều bừng sáng.

Greg và Lanette ngồi trong hàng ghế đầu tiên; Greg ngồi trong xe lăn, nhưng dự đoán bệnh của ông rất tốt. Với việc trị liệu vật lý, bác sĩ đã nói là ông sẽ có thể sử dụng chân trái của ông, mặc dù ông sẽ luôn bị khập khiễng. Lanette đã chăm sóc cho chồng bà một cách tận tâm không chịu để cho ông bỏ cuộc, thậm chí khi nỗi đau buồn của ông về Corliss đã gần như đánh gục ông.

Gloria và Harlan cũng ngồi trong hàng ghế đầu tiên, cả hai trông già hơn khi họ nắm tay nhau, nhưng họ cũng đang mỉm cười.

Brock đẩy xe lăn của Lucinda để theo kịp sải chân trang nghiêm của Roanna. Lucinda mặc chiếc áo màu hồng đào ưa thích của bà, và bà đeo chuỗi ngọc trai và trang điểm. Bà cười với mọi người khi họ đi ngang qua. Những ngón tay mỏng manh yếu ớt, xương xẩu của bà luồn vào những ngón tay thon thả của cô cháu nội bà, và họ cùng với nhau bước lên lối đi, như Roanna đã muốn.

Họ đi đến vòm hoa và Webb đưa tay ra cho Roanna, đưa cô đến bên cạnh anh. Brock bố trí chiếc xe lăn của Lucinda sao cho bà ở vào nơi truyền thống như là một phù dâu, sau đó tiến tới vị trí riêng của anh như phù rể.

Webb thoáng thấy ánh mắt của Lucinda. Chúng thanh bình, gần như mờ đục. Bác sĩ đã nói bà sẽ không sống được lâu, nhưng bà đã làm họ bất ngờ một lần nữa, và nó đang bắt đầu nhìn như thể rốt cuộc bà có thể qua khỏi mùa đông. Bây giờ bà đang nói là bà muốn đợi cho đến khi bà biết rõ đứa chắt của bà là trai hay gái.Roanna đã ngay lập tức nói rằng cô không có ý định để cho bác sĩ hay kỹ thuật viên siêu âm nói cho cô biết giới tính của đứa bé trước khi nó chào đời, và Lucinda đã cười.

Tha thứ cho ta, bà đã nói, và anh đã tha thứ. Anh không thể tiếp tục giận dữ, đau khổ, khi anh có rất nhiều thứ để trông ngóng.

Roanna xoay khuôn mặt rạng rỡ của cô về phía anh, và anh hầu như hôn cô ngay ở đó, trước khi buổi lễ thậm chí bắt đầu.

"Cái khố da," anh thì thầm, thấp đến nỗi chỉ có cô mới có thể nghe anh, và anh cảm thấy cô nín cười với những gì đã trở thành mật mã riêng của họ "Anh muốn em."

Cô mỉm cười nhiều hơn vào những ngày này. Anh đã không đếm nữa, ít nhất là trong tâm trí anh. Trái tim của anh vẫn lưu ý đến từng một đường cong trên môi cô.

Ngón tay của họ đan vào nhau, và anh cố tập trung vào đôi mắt màu nâu sẫm của cô khi những lời nói bắt đầu vang lên, trào dâng trong lòng họ trong hoàng hôn màu tím dịu: "Các bạn thân mến, chúng ta tập hợp ở đây với nhau ..."

HẾT

Ngày đăng: 21/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?