Gửi bài:

Chương 19

"Ah, đừng khóc nữa mà cháu yêu," Meg năn nỉ. "Các chị em họ của cháu sẽ lên đây ngay đấy, để giúp cháu mặc đồ. Mà cháu thì không muốn họ thấy mình thế này chứ?"

"Cháu không ngừng được," Reggie thút thít đau khổ. "Và chẳng phải các cô dâu thường nên khóc trông ngày cưới sao?"

"Nhưng cháu đã khóc cả tuần rồi còn gì. Nó không giúp cháu chút nào phải không?"

"Không." Reggie lắc đầu.

"Và cháu không muốn mắt mình sưng mọng lên chứ, nhất là hôm nay nữa."

Reggie nhún vai chán nản. "Cháu chẳng quan tâm. Cháu sẽ đeo mạng che rồi còn gì."

"Nhưng đêm nay cháu làm gì có mạng che nữa."

Một thoáng im lặng và rồi Reggie thì thầm. "Liệu sẽ có một đêm tân hôn chăng?"

"Cháu không thể nghĩ là anh ta sẽ không xuất hiện chứ?" Meg hốt hoảng và giận dữ hỏi.

"Ồh anh ta sẽ đến chứ." Reggie thở dài. "Nhưng cháu đã kể cho bác anh ta nói gì rồi còn gì."

"Vô nghĩa thật. Vài gã đàn ông chỉ sợ làm đám cưới chết được, và hình như gã Tử tước của cháu là một trong số đó thôi."

"Nhưng anh ta thề anh ta sẽ không phải chồng cháu."

"Anh ta nói thế trong cơn giận dữ thôi," Meg kiên nhẫn nói. "Cháu không thể tin ai đó về những gì anh ta nói trong cơn giận cả."

"Nhưng anh ta thì có đấy, bác không thấy sao? Ôi, sao cháu có thể sai lầm về anh ta thế hả Meg?" Reggie khóc. "Làm sao cháu có thể cơ chứ?" Cô lắc đầu. "Cứ nghĩ đến việc cháu từng so sánh anh ta với Cậu Tony. Nicholas Eden không hề giống cậu của cháu chút nào cả. Anh ta không có một tí cảm xúc nào, trừ giữa hai chân mình." Cô thêm vào đầy cay đắng.

"Reggie!"

"Đúng rồi mà," Cô nấc lên. "Cháu chỉ là một trò chơi của anh ta, một cuộc chinh phục nữa thôi."

Meg nhìn xuống cô, tay chống nạnh. "Đáng ra cháu phải nói với anh ta về đứa bé." Bà nói lần thứ một trăm thì phải. "Ít nhất anh ta sẽ hiểu tại sao cháu phải trải qua chuyện này."

"Anh ta chắc sẽ không tin cháu đâu. Đến cháu còn bắt đầu tự hỏi kia mà. Nhìn cháu xem! Bốn tháng rồi mà cháu vẫn chưa có biểu hiện nhỏ nào cả. Và không có ốm nghén, không có... Phải chăng cháu đang tự trói buộc mình vào gã đàn ông này chẳng vì điều gì cả? Nhỡ đâu cháu không mang đứa con của anh ta thì sao?"

"Ta ước là như thế, cháu yêu, nhưng cháu biết đó là sự thật mà. Và ta vẫn phải nói là cháu nên báo cho hắn ta."

"Cháu thật là ngu ngốc, cháu cứ nghĩ thái độ không chấp nhận được của hắn chỉ là một mưu mẹo thôi." Reggie cay đắng nói và thở dài. "Bác biết không Meg, cháu vẫn còn tí tự trọng sót lại mà."

"Đôi khi chúng ta phải nuốt nốt chút tự trọng đó cháu yêu ạ." Meg nói dịu dàng.

Reggie lắc đầu. "Cháu sẽ nói cho bác biết anh ta sẽ nói gì nếu cháu thú nhận điều đó. Anh ta sẽ bảo cháu thôi phí hoài thời gian vô ích mà đi kiếm một người cha cho con mình đi."

"Có lẽ cháu nên làm thế."

Mắt Reggie long lên. "Cháu không bao giờ ép một người đàn ông làm cha của đứa con của một người đàn ông khác! Nicholas Eden có một đứa con đang thành hình, và anh ta phải trả giá cho việc đó, không phải ai khác."

"Cháu mới là người đang trả giá, Reggie, với trái tim đau đớn và khổ sở."

"Cháu biết," Cô thở dài, mọi giận dữ tiêu tan. "Nhưng chỉ vì cháu đã nghĩ là cháu yêu anh ta. Một khi cháu thấy cháu đã sai lầm ra sao, cháu sẽ gắng được thôi.

"Vẫn còn chưa muộn đâu cháu. Cháu vẫn có thể rời sang Lục địa trước khi..."

"KHÔNG!" Reggie nói dứt khoát tới mức người hầu gái già nhảy dựng. "Nó là con của cháu! Cháu sẽ không trốn tránh trong tủi hổ cho tới khi nó ra đời và rồi bỏ nó đi, chỉ để giữ cho bản thân một cuộc hôn nhân chán ngắt đâu." Rồi cô nói thêm. "Cháu không phải sống với gã đàn ông đó, bác biết đấy, nếu mọi việc trở nên quá khó khăn. Cháu không phải sống với anh ta suốt đời. Nhưng con của cháu phải được mang tên anh ta. Nicholas Eden phải chia sẻ trách nhiệm với cháu trong chừng mực của mình."

"Nếu vậy chúng ta nên tới nhà thờ cho sớm sủa thôi." Meg thở dài.

Nicholas đã ở nhà thờ rồi, nổi khùng lên trong im lặng và bị số phận làm cho thất vọng. Gia đình và bạn bè anh đang tới, chứng minh cho anh rằng mọi thứ đang thật sự xảy ra. Bà nội và dì anh cũng ở đó, nhưng Miriam Eden thì lại vắng mặt một cách đáng ngờ. Điều đó càng khẳng định thêm việc anh đã làm đúng khi cảnh báo cô vợ chưa cưới của mình.

Trái tim anh chùng xuống khi Jason Malory bước vào nhà thờ với cô dâu đi sau ông vài bước. Những tiếng xì xào nổi lên trong đám đông vì quả tình cô đẹp nín thở trong chiếc váy màu xanh da trời nhạt và bạc, với những dải ren trắng trang trí. Chiếc váy theo mốt cổ điển, eo bó chặt, tay dài và quét đất. Dù phần thân váy không rộng như những chiếc váy của thời đại trước đã từng phình rộng, phần váy bên ngoài được tách ra cả hai bên và trang trí với ren, cho thấy phần bản rộng của một chiếc váy lót màu bạc. Và lại ren dưới phần thân tròn và quanh cổ. Một chiếc mũ miện bạc và dây kim cương trên đầu cô, giữ cho chiếc khăn voan trắng tại chỗ, che phủ từ gương mặt tới cằm cô, phần khăn phía sau dài gần như chạm đất.

Cô đứng lại cửa nhà thờ một lúc lâu, đối diện với Nicholas ở đầu kia lối đi giữa hai hàng ghế. Anh không thể thấy gương mặt lẫn đôi mắt cô, và anh nín thở chờ đợi cô quay đi và bỏ chạy.

Cô không làm thế. Regina đặt tay mình lên cánh tay vững chãi của người bác lớn tuổi nhất và bắt đầu đi dọc lối đi. Một cơn giận dữ lạnh lẽo và tĩnh lặng trào lên trong lòng Nicholas. Vậy là theo ý thích của người phụ nữ trẻ con nhỏ bé này, anh bị bắt ép kết hôn. Tốt thôi, cứ để cô có một ngày thắng lợi, vì nó sẽ không kéo dài lâu đâu. Khi cô hiểu ra cô đã cưới một gã con hoang, cô sẽ ước giá như cô làm theo lời cảnh báo của anh. Buồn cười thay, Miriam sẽ giúp anh điều đó. Bà ta sẽ vui vẻ một cách đáng ghét mà báo cho Regina toàn bộ tội lỗi của anh. Anh nghĩ thầm, với một chút niềm vui ác nghiệt, rằng có lẽ đây sẽ là cử chỉ tốt đẹp đầu tiên của Miriam đối với anh. Tất nhiên, bà ta sẽ không thể biết được điều đó.

Ngày đăng: 24/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?