Gửi bài:

Chương 11

Hungryman: Tìm kiếm khay đựng thức ăn nhẹ...

Sử dụng một cặp nhíp, Quinn thả lá thư thứ ba vào túi đựng vật chứng trong suốt và đóng kín lại. Anh đặt nó lên bàn cạnh những mẫu khác và đặt cái nhíp vào lại bên trong túi đựng dụng cụ nhỏ. Nếu may mắn, họ sẽ có được một vài dấu vân tay rõ ràng và DNA. Nếu không ít nhất Chết ngạt cũng bắt đầu bộc lộ. Giống như nhiều kẻ giết người có tổ chức, ả không thể ngăn mình khỏi việc khoe khoang. Anh chỉ ước là ả chọn bất cứ ai khác nói chuyện chứ không phải là Lucy Rothschild.

Lần cuối cùng anh đứng trong căn bếp này, Lucy đã tát vào mặt anh, sau đó tống anh ra khỏi nhà. Anh không trách cô về điều đó. Anh chỉ hiểu rằng mình sẽ không bao giờ có mặt ở nhà cô lần nữa. Trong một triệu năm, nhưng đây chính xác không phải là một cuộc gọi thân mật.

"Cô có chắc là cô không thể nghĩ về một người nào đó có thể viết những lá thư này?" Kurt hỏi Lucy. Anh ngồi trước ghế cô với cuốn sổ ghi chép được cài trong lòng.

Cô lắc đầu. "Nó có thể là của bất cứ ai."

Quinn nhét đuôi chiếc cà vạt bằng lụa màu xanh nước biển và xanh lục vào giữa hai hột nút ở phía trước chiếc áo sơ mi xanh lục và đặt lòng bàn tay mình kề bên chứng cứ được trải rộng trước mặt anh. Nếu phải đoán, anh sẽ nói rằng Chết ngạt đã sử dụng chương trình Microsoft Word để viết các lá thư này. Anh hy vọng rằng máy in sẽ dễ dàng phân biệt hơn.

Không ngẩng đầu lên, anh hướng ánh nhìn về Lucy. Cô xanh xao nhưng vẫn xinh đẹp như lúc anh nhìn thấy cô ba ngày trước đó. Cô mặc một chiếc áo sơ mi màu hồng được buộc lại phía trước và một chiếc quần jean. Ngay giây phút anh đặt chân vào nhà, anh đã nhận ra cái nhìn trong đôi mắt xanh đó. Cho dù cô cố che giấu nó đằng sau sự giận dữ, cô vẫn đang sợ chết khiếp.

"Cô có bất cứ người hâm mộ nào tán dương quá mức cho tác phẩm của cô không?"

Cô hít sâu và từ từ thở ra. "Ồ, vâng. Đối với tôi thì cũng có nhiều lời tán dương vượt quá, nhưng không có cái nào điên khùng như vậy." Mái tóc vàng của cô được bím thành tóc đuôi ngựa cao trên đầu, cô trông trẻ hơn và rất quyến rũ. Một dấu màu tím nhạt nằm ở vùng xương đòn của cô. Nó khó nhận ra, nhưng Quinn đã chú ý ngay khi nhìn thấy cô. Có lẽ do anh là người tạo ra nó.

Quinn đã dành trọn ba ngày qua phỏng vấn bạn bè và người thân của Robert Patterson. Kiểm tra từng cuộc điện thoại và các hóa đơn thẻ tín dụng. Anh khám phá ra rằng, cũng như các nạn nhân khác, Robert đã hẹn hò qua mạng. Quinn đã tập hợp tên từ chương trình email của Robert. Nhiều người trong số đó đã được anh loại bỏ khỏi danh sách tình nghi. Quinn cũng đã dành phần lớn thời gian để suy nghĩ lại về hướng đi của vụ án. Có thể Chết ngạt không gặp gỡ đàn ông trên mạng. Và anh đã dành phần lớn thời gian nghĩ về Lucy. Có lẽ anh nên làm khác đi.

Khi Kurt thúc giục Lucy về bạn và người hâm mộ cô, ánh mắt Quinn hướng đến đôi môi đầy đặn và hồng hào của cô. Anh đã từng hoạt động ngầm để ngăn chặn một kẻ giết người. Anh đã làm việc theo nguyên tắc chỉ đạo hợp pháp. Điều đó cho phép anh làm hay nói bất cứ điều gì nếu nó không làm hỏng chứng cứ. Đúng vậy, anh đã nói dối, lừa gạt, và nói những lời dơ bẩn với Lucy. Anh đã hôn, đã chạm vào cô. Và trong suốt thời gian đó anh vẫn giữ các nguyên tắc. Anh chỉ đang làm việc. Ít nhất đó là những gì anh tự nói với chính mình.

Quá tệ là anh không phải là một người giỏi nói láo.

"Các bạn tôi sẽ không bao giờ làm những điều như vậy," cô nói với Kurt. Ánh mắt của Quinn lại lướt đi một lần nữa đến với vết bầm nhỏ xíu ở vùng xương đòn của cô. Đúng vậy, anh có thể tự nói với chính mình và những người khác rằng anh chỉ đang làm việc. Nhưng sự thật là anh đã rất thích điều đó. Anh thích thú với cảm giác khi được hôn, được chạm vào và nghe tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của cô. Anh thích được nhìn sự khao khát phản chiếu trong ánh mắt màu xanh và hơi thở nhẹ nhàng của cô.

Anh đã nâng cô lên và mang cô vào phòng ngủ, nhưng anh chỉ đi đến được hành lang. Anh chỉ muốn nói với chính mình rằng anh chỉ ngưng để thở, nhưng điều đó không đúng. Anh ngừng lại ở hành lang vì anh muốn hình ảnh không một mảnh vải nào trên người cô thoát khỏi các thiết bị quay phim và thu âm. Như một người yêu ghen tuông, anh chỉ muốn cô cho mỗi mình anh.

Anh đã hôn lên bầu ngực trần và chạm vào giữa hai chân cô. Anh không thể nhớ được anh đã thích thú với điều đó từ bao giờ. Anh thấy mình như trẻ lại, chạm vào, cọ sát và xé rách áo quần của nhau. Anh thích thú khi làm cho cô đạt khoái cảm và sự va chạm nhẹ nhàng của bàn tay cô bên trong quần anh, bao bọc quanh cái ấy của anh. Và khi cả hai ngày càng trở nên nóng bỏng và đổ mồ hôi, anh cũng không bao giờ quên công việc của mình. Không một giây. Anh chỉ không muốn để tâm đến nó. Cái cách cô nhìn anh, chạm vào anh , thì thầm tên anh, đã khiến anh muốn cô với một sự hung bạo, chiến thắng được sự tự chủ của anh và khiến nó trở nên nguy hiểm hơn là một đội quân giết người hàng loạt được trang bị còng tay.

"Cô biết gì về Hội Phụ nữ lông công không?" Kurt hỏi.

"Hội Phụ nữ lông công ư? Ý anh là những người phụ nữ thường đội những chiếc mũ màu mè với những chiếc lông vũ ló ra ư?" Cô nhún vai. "Không nhiều, ngoại trừ việc bạn phải qua lứa tuổi năm mươi, yêu cuộc sống và yêu thích mâu thuẫn."

"Cô có bao giờ nói chuyện trong bất cứ buổi họp mặt nào của họ không?"

Cô lắc đầu. "Chưa. Sao tôi phải tham dự? Tôi viết truyện trinh thám mà. Không phải những chuyện vặt vãnh về tình chị em."

Có hai mươi hai cơ sở của Hội Phụ Nữ Lông công ở Boise. Quinn đã liên lạc với tất cả họ. Anh cũng yêu cầu được cung cấp tiểu sử và bảng phân công của từng thành viên. Anh cũng đang chờ đợi tiểu sử và bảng phân công từ Hội Phụ nữ Trinh thám và báo cáo chất độc mới nhất từ phòng pháp y.

"Thế còn Hội Phụ nữ Trinh thám thì sao?" Quinn hỏi cô.

Lucy hơi nghiêng đầu và nhìn anh qua khóe mắt. Nếu anh có bất cứ nghi ngờ gì về cảm giác của cô với anh, sự đau khổ ẩn sâu trong đôi mắt màu xanh đậm đó sẽ làm biến đi tất cả sự ngượng ngập.

Giọng cô khá nhạt nhẽo khi cô hỏi, "Họ thì sao?"

"Họ dường như biết được cốt truyện của cuốn sách mà cô đang viết."

"Thì sao?"

"Cô có nghĩ rằng cuốn sách của mình có nhiều điểm chung với cách Chết ngạt hành động không?"

Cô quay hẳn người lại nhìn anh. "Không hẳn. Tôi biết ả giết chết nạn nhân bằng cách làm cho họ chết ngạt, nhưng nó có thể là một sự trùng hợp. Nếu anh muốn kiểm soát hơi thở của một ai đó, có rất nhiều cách khác nhau để làm điều đó." Cô chỉ vào bằng chứng đã được cho vào bao nằm trên bàn.

"Người đó không nói cách mình giết những người đàn ông đó."

"Không, nhưng chúng tôi biết cách ả ta làm điều đó." Anh đứng lên hẳn và nhìn vào Lucy. Rõ ràng cô đã không thích anh. Anh không thực sự đổ lỗi cho cô, nhưng nó không còn ý nghĩa gì cả. Anh còn có công việc phải làm. Lần này anh sẽ làm điều đó vì cuốn sách. "Ẳ ta còng họ vào một cái giường và trùm một chiếc túi giặt khô qua đầu họ. Cô nghe có quen không?"

Nếu điều đó là thật, mặt Lucy trở nên trắng bệch. Mặc dầu Quinn không muốn chửi rủa, nhưng anh cảm giác mình giống như một gã khốn khiếp vì đã làm cho cô khiếp sợ.

Cô nhìn anh một lúc lâu sau đó nói như thể cô có sự lựa chọn. "Tôi không muốn dính dáng đến chuyện này. Nó thật bệnh hoạn."

"Đã quá trễ." Anh kéo chiếc cà vạt của mình ra và chỉ vào các lá thư. "Ả ta đã kéo cô vào. Tôi không muốn cô sợ, nhưng điều này cực kỳ nghiêm trọng. Một kẻ giết người đã chọn liên lạc với cô vì ả ta cảm nhận được sự gắn kết với cô qua các tác phẩm của cô."

"Tôi biết điều đó, nhưng sao các anh không lấy các lá thư đi và để tôi ra khỏi vụ này?"

Anh ước gì mình có thể làm điều đó. Nhiều hơn cô có thể biết. Thông thường anh sẽ vui sướng vì kẻ giết người hàng loạt cuối cùng cũng đã xuất hiện, và anh sẽ xem xét mọi góc độ. Sau đó lên kế hoạch cho bước hành động tiếp theo trong đầu. Nhưng lần này thì không như thế.

"Chúng tôi có thể để cho cô tránh khỏi việc điều tra này càng nhiều càng tốt." Kurt nói khi đóng vai trò "cảnh sát tốt", vỗ vỗ vào tay cô và cố làm cho cô bình tĩnh lại. "Nhưng tôi không tin rằng cô nhận được thư cuối cùng từ ả ta. Ả sẽ lại liên lạc với cô. Cô thật thông minh khi mang găng tay lúc mở lá thư thứ ba."

Quinn đẩy các bì thư về phía cô. "Cô có nhận ra dấu bưu điện không?" Anh không đợi cho cô trả lời. "Ả ta gởi những lá thư này ba đến bốn ngày sau mỗi vụ án mạng."

"Có nghĩa là tôi sẽ nhận được lá thư khác hôm nay hoặc ngày mai."

"Chính xác. Nói như thế có nghĩa hôm nay cô chưa kiểm tra hộp thư của mình."

"Chưa."

"Nếu cô đưa cho chúng tôi chìa khóa, chúng tôi có thể kiểm tra nó."

Cô lắc đầu và đứng dậy. "Không, tôi có các thư quan trọng liên quan đến công việc trong hộp thư đó. Tôi sẽ đi"

"Cô vừa nói là muốn tránh xa khỏi cuộc điều tra mà." Điều đó là không thể. Cô chỉ không biết phải làm gì.

"Tôi biết, nhưng tôi không thể để bất cứ ai lục lọi hộp thư của tôi."

Tốt hơn hết là không nên tranh cãi với cô. Quinn cho tất cả bằng chứng trên bàn vào chiếc túi lớn và đóng lại. "Tôi sẽ đi cùng cô."

"Không cần. Cám ơn."

"Đó không phải là gợi ý, Lucy." Cô định mở miệng cãi lại. Anh cắt ngang trước khi cô nói. "Hoặc tôi có thể lấy lệnh và tịch thu mọi thứ trong hộp thư đó."

"Nhưng chúng tôi không muốn làm điều đó," Kurt nhanh chóng giải thích, cố xoa dịu cô.

Cô nắm lấy chiếc ví trên ghế. Ánh mắt Quinn lướt nhìn từ khuôn mặt cô, đến nút buộc của chiếc áo sơ mi màu hồng, và từ chiếc quần jean đến bàn chân của cô. Cô mang một đôi xăng đan màu nâu được gài móc trên các ngón chân cái. Móng chân cô sơn màu đỏ. "Được rồi, nhưng tôi sẽ lái xe." Cô nói và quay người đi ra phía cửa sau.

"Có lẽ tớ nên đi," Kurt đề nghị. "Làm cô ấy dịu đi để cô ấy hợp tác với chúng ta. Cô ấy không thực sự thích đi cùng cậu."

Quinn nhìn đằng sau cô. "Cô ấy sẽ vượt qua được điều này," anh nói, sau đó quay lại nhìn vị thám tử khác.

Kurt đang thu thập các bằng chứng đã được bọc trong các túi nhựa và nhét chúng vào sổ ghi chép của mình. "Có điều gì xảy ra giữa hai người mà tớ không biết?"

"Không gì nhiều," Quinn nói dối. Chỉ anh và Lucy biết về những gì xảy ra giữa họ ở hành lang trong nhà anh, và chắc chắn rằng có chết anh cũng không nói ra điều đó.

"Cậu nhìn cô ấy như thể giữa hai người đã xảy ra điều gì đó."

"Tớ không nhìn cô ấy như vậy." Quinn nắm lấy túi dụng cụ nhỏ của mình. Anh hy vọng Kurt sẽ không nhắc đến chủ đề này nữa, nhưng Quinn biết là không thể.

"Đúng, cậu đã nhìn. Cậu nhìn như thể cậu đang đói và cô ấy là một khay thức ăn nhẹ" Kurt lắc đầu. "Quá tệ là cô ấy lại nhìn cậu như thể cậu lấy con mèo béo ịch ấy ra khỏi cô ấy."

Kurt thật lắm chuyện, nhưng Quinn không có thời gian để đứng lại và cãi nhau. "Nhớ photo những cái đó trước khi chúng ta đưa cho phòng thí nghiệm. Gặp lại cậu ở văn phòng nhé," anh nói và bước ra ngoài khi Lucy lái chiếc BMV màu bạc ra khỏi gara nhỏ. Anh mở cửa xe và ngồi vào chiếc ghế bọc da màu đỏ.

"Xe đẹp," anh nói khi anh với tay qua vai phải để lấy dây an toàn.

Anh nhìn sang cô và đóng dây an toàn đúng vị trí. "Chúng ta sẽ đi đâu?"

"Anh không cần phải đi theo."

"Ánh nắng của anh, em hiểu sai về điều đó."

Cô ngừng xe lại ở cuối hẻm, sau đó chạy vào đường lớn. "Đừng gọi tôi là Ánh nắng. Tên tôi là Lucy. Anh phải gọi tôi là cô Rothschild."

Anh tặc lưỡi. "Em còn giận anh bao lâu nữa hả, Quý cô Rothschild?"

"Tôi không giận." Cô sang số ba và lái xe xuống đường 15 với tốc độ ít nhất là mười dặm. Một con sóc lao ra đường, trượt đến trạm chờ, sau đó chạy trở lại vỉa hè thay vì cố gắng làm điều đó.

"Đúng" Vâng, anh đã nói dối cô, nhưng anh đâu có sự lựa chọn nào khác. Và đúng là anh đã làm cho mọi việc đi hơi xa, nhưng cô cũng nói dối vậy. Cô được tha thứ. Anh thì không. Nếu nói đến việc bực mình, thì người đó phải là anh chứ. "Em luôn lái xe như vậy sao?"

"Nếu anh không thích, ra khỏi xe ngay." Cô ngừng lại ở cột đèn giao thông trên đường Bannock và nói chuyện với anh qua kính chắn gió.

Anh mỉm cười và nhắc nhở chính mình rằng công việc của anh sẽ dễ dàng hơn với sự hợp tác của cô. Anh đã lấy được lời khai từ những kẻ tội phạm cứng đầu nhất. Vì thế anh có thể thu xếp được với Lucy. "Thật tốt khi em đã gọi cho anh về những lá thư"

"Đừng tự tâng bốc mình." Cô nói khi tiếp tục nhìn thẳng. Cô từ chối nhìn anh. Nhưng điều đó không làm Quinn khó chịu, vì nó cho anh cơ hội nhìn cô theo cách mà anh muốn. Kurt đã đúng. Cô trông giống như một khay thức ăn nhẹ. "Tôi không gọi cho anh. Tôi gọi cho một người nào đó và họ chuyển máy sang cho anh."

"Điều đó không quan trọng." Ánh nhìn của anh hướng đến gò má cao, cái mũi thẳng, và đôi môi đầy đặn của cô. Đêm đầu tiên anh nhìn thấy cô, anh đã nghĩ rằng cô có cái miệng thật tuyệt. "Kết quả như nhau cả thôi. Anh sẽ xuất hiện trong cuộc đời em thêm ít lâu nữa."

"May thay cho tôi." Cô gõ gõ những ngón tay sơn đỏ của mình lên vô lăng bọc da đen. "Tôi đoán anh thật sự tên là Quinn."

"Đúng thế." Ánh mắt anh chuyển từ gò má đến cái cổ trắng và dài của cô. Anh thích cổ cô. Nó rất thơm và có vị rất tuyệt.

"Vậy Millie cũng là tên thật ư?"

"Đúng vậy."

Gõ gõ gõ. "Vợ hay bạn gái?"

"Con chó của anh."

Cô từ từ quay sang phía anh như thể cô đang ở trong phim The Exorcist, và đôi mắt cô méo đi. "Con chó của anh ư? Anh khiến tôi cảm thông với anh vì cái chết của vợ anh. Và trong suốt thời gian đó Millie thực ra lại là con chó của anh sao?"

"Anh đang làm việc của mình mà, Quý cô Rothschild."

"Chó chết công việc của anh đi."

"Đôi khi." Đèn tín hiệu chuyển sang xanh, và cô tăng tốc khi vượt qua ngã tư.

"Thế cái cô tóc đỏ trong bức ảnh là ai?"

"Bức ảnh nào?"

"Cái bức ở trên bệ lò sưởi."

"À, đó là Anita. Cô ấy làm việc ở bộ phận kỹ thuật." Anh có thể thấy được bánh răng tinh thần đang quay tròn trong đầu cô. "Các bức ảnh được đặt ở đó để khiến tôi nghĩ rằng cô ta là người vợ Millie đã chết của anh sao?"

"Đại loại thế." Anh cầu trời rằng cô không bao giờ phát hiện về máy quay và máy thu âm. "Nghe này, anh lấy làm tiếc về mọi việc. Anh rất tiếc vì em phải dính vào chuyện này. Anh rất tiếc vì đã phải nói dối em."

Cô nói với giọng giễu cợt, "Chắc hẳn không hối tiếc nhiều bằng tôi."

"Những người khác không phản ứng mạnh như thế."

Cô quay đầu lại và nhìn anh. "Những người khác? Khi anh hẹn hò với tôi, anh còn hẹn hò với những người khác sao? Anh nói với tôi ... tôi ... chết tiệt."

Có lẽ anh nên giữ điều đó, không nói ra với cô. "Nhìn đường kìa."

Cô nhíu mày và nhìn thằng kính chắn gió một lần nữa. "Bao nhiêu người mà anh nói đến?"

"Khi anh hẹn hò với em ư? Chỉ một vài."

Lucy chạy từ từ và rẽ vào bãi đỗ xe phía trước bưu điện. Chỉ một vài ư? Anh nói như thể chuyện đó là bình thường. Như thể điều đó là hoàn toàn không đánh gục cô, dù cô không muốn nó đánh gục cô.

"Trong một vài tháng qua," anh tiếp tục nói khi mở dây an toàn ra, "khoảng mười lăm hay mười sáu người."

Lucy mở cửa xe và bước ra ngoài. "Mười lăm hay mười sáu?" Cô không muốn nhưng tự hỏi anh đã tiến bao xa với những người đó. Liệu anh có hôn họ như anh đã hôn cô? Liệu anh có đẩy họ vào tường và chạm khắp người họ?

Anh cầm túi dụng cụ một bên khi họ đi đến hộp thư. "Việc đó thật mệt mỏi," anh nói, giữ cánh cửa mở cho cô như thể anh là một quý ông vậy.

"Vâng, tôi cá là vậy" Anh không cần phải lừa gạt cô lần thứ hai. Anh không phải là một quý ông. "Tội nghiệp. Anh phải đãi hậu mười lăm hay mười sáu phụ nữ và nói dối với tất cả."

"Anh chỉ gặp và uống café với một vài người và không bao giờ gặp lại họ nữa."

Và những người khác thì anh hôn họ như thể không đủ với anh. Những người như cô vậy. Và suy nghĩ mà cô thà chết còn hơn phải thừa nhận, là cô thấy ghen tị với tất cả những người phụ nữ vô danh đó.

Họ đi vào một bưu điện cũ. Dọc theo các dãy hộp thư, cô đặt túi mình lên bàn dán nhãn. Cô sẽ không hỏi anh đã hôn và chạm vào bao nhiêu người như anh đã làm với cô. Như thể câu trả lời sẽ giết chết cô. "Và ngoài mười lăm hay mười sáu người phụ nữ đó, tôi là người duy nhất anh tin là kẻ giết người hàng loạt." Cô mở túi và đặt ví lên bàn. "Thật là một công việc thông minh của cảnh sát." Kế đó cô lấy ra nắm đấm đồng, bút gây tê, sau đó cô thọc vào sâu hơn chút nữa. Càng nghĩ về những người phụ nữ khác đó, cô càng tức giận hơn. "Tôi biết anh có điều gì đó không ổn, nhưng tôi nhận ra không? Không. Tôi đã không nhận ra. Thậm chí tôi còn lờ đi việc anh thả mồi ở phòng chat và tất cả những bức email cực kì dở hơi anh đã gởi cho tôi." Cuối cùng cô cũng lôi ra được một chùm chìa khóa, nó luôn nằm ở dưới đáy chiếc túi. "Rằng thổi bùng ngọn lửa thật khập khiễng. Ý tôi là, Lucy, đó là dấu hiệu đấy." Cô nhìn lên, và Quinn bước lùi lại. "Anh đang làm gì thế?"

"Em đang cầm gì trong tay vậy?" Anh hỏi, nhìn cô như thể cô đang cầm một con rắn hổ mang.

"Chìa khóa. Chứ còn gì nữa?" Anh nhìn vào cây bút gây tê, và cô mỉm cười. Ồ, điều này thật hấp dẫn. "Anh sợ tôi sẽ hạ gục anh ư?"

"Không. Em sẽ không thể đến gần anh được."

"Ừm ... Ừm." Cô đưa chùm chìa khóa ra và tạo ra âm thanh tấn công nhở qua kẽ răng khi thả chúng vào lòng bàn tay đang mở rộng của anh.

"Buồn cười nhỉ. Hộp thư của em số bao nhiêu?"

Cô nói cho anh, sau đó bỏ tất cả đồ vào lại trong chiếc túi.

"Em là người duy nhất phàn nàn về các bức email." Anh giậm mạnh gót chân. "Những người phụ nữ khác đều thích chúng."

"Những người phụ nữ khác quá tốt với anh. Tin tôi đi, tôi biết đó là những lời tào lao cường điệu khi đọc nó."

Anh tặc lưỡi và nói qua vai. "Đó cũng là những gì anh đã nói với Kurt khi anh ta viết những bức email đó. Mặc dầu anh chắc rằng mình không nói những lời tào lao đó là cường điệu."

Anh đã không viết những bức email mà cô đã bỏ công sức để bào chữa và thanh minh. Cũng dễ hiểu thôi. Cô dựa hông vào bàn và nhìn anh đi đến hộp thư. Vì một vài lý do, làn da phía sau cổ và cánh tay bắt đầu có cảm giác nhoi nhói khi cô đợi anh mở nó ra. Một phần trong cô muốn nói anh ngừng lại. Đừng mở nó ra. Cô không muốn thấy cái gì bên trong đó. Việc đọc tuyên bố huyên thuyên bệnh hoạn của một kẻ giết người rằng ả ta ngưỡng mộ các tác phẩm của cô đã làm vấy bẩn những gì cô luôn yêu thích. Nó khiến cô cảm thấy mình phải chịu trách nhiệm một phần nào đó, mặc dầu cô biết rằng mình không cần phải như thế. Suy nghĩ về việc viết một cuốn tiểu thuyết hình sự về một nữ giết người hàng loạt dường như không cần phải hư cấu nữa. Ranh giới giữa hiện thực và hư cấu bị mờ nhạt, và hiện điều đó đã trở thành sự thật. Cô luôn yêu thích các tác phẩm của mình, nhưng việc ngồi trên ghế và viết hiện giờ dường như quá khủng khiếp. Ý nghĩ về việc không bao giờ viết được nữa lại trở thành một nỗi sợ vô hình khác. Không những đó là công việc yêu thích, mà nó còn là nguồn sống của cô. Không có nó cô chỉ có bằng cấp phù hợp làm trong ngành công nghiệp thức ăn nhanh.

Trong vòng chưa đầy ba tiếng, cả cuộc đời cô thay đổi hoàn toàn. Các cảm xúc của cô đau buốt, tâm trí cô tê liệt với gánh nặng của nó. Trên hết tất cả, cô thấy mất phương hướng. Như thể cô đã đánh chén say sưa trong năm ngày liền. Cô nhìn Quinn nhét chìa khóa vào ổ. Hai bàn tay cô nhói nhẹ và những ngón tay trở nên lạnh cóng. Cô không muốn nhìn, nhưng cô không thể quay lưng lại. Cánh cửa nhỏ mở ra. Lucy cảm giác như tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô.

Hộp thư trống rỗng. Thậm chí không có lấy một bức thư rác. Lucy thở dài. Cô không thể chịu điều này mỗi ngày. Nhưng cô thấy rằng mình không có lựa chọn nào khác. Có thể cô đã nhận được bức thư cuối cùng từ người đàn bà bệnh hoạn đó. Cô có thể quay trở lại cuộc sống thường nhật của mình.

Quinn khóa hộp thư lại và đi về phía cô với những bước chân sải dài. Anh cau mày cáu kỉnh, và đưa lại cho cô chìa khóa. "Em sắp bất tỉnh đấy à?"

Anh đưa tay như muốn chạm vào cô, nhưng cô đã bước lùi lại. "Tôi ổn."

Anh thu tay lại, nhưng trên mặt anh vẫn còn sự cáu kỉnh. "Chúng ta sẽ kiểm tra lại vào ngày mai."

Không một lời, Lucy lấy lại chìa khóa và thả nó vào trong túi xách. Ngày mai. Cô không muốn gặp lại anh vào ngày mai. Cô cũng không muốn đứng trước bưu điện với trái tim đập điên cuồng trong lồng ngực.

Họ cùng bước ra từ bưu điện, vai họ cách nhau một khoảng nhỏ khi đi xuống các bậc thang. Lucy cảm thấy cô đơn vì dù ở gần nhau nhưng cô cảm giác khoảng cách giữa họ là quá lớn.

Cả hai đều không nói gì trên đường quay về nhà cô. Trong tuần qua, Lucy đã phải lòng người đàn ông không yêu cô và chỉ hẹn hò với cô vì nghĩ rằng cô là một kẻ giết người hàng loạt. Điều đó chưa đủ khiến cô điên, thì cô được kẻ giết người thật sự liên lạc, và cho rằng Lucy chính là người đã dạy ả ta mọi điều về việc phạm tội giết người. Cảnh sát nghĩ rằng vì lý do nào đó, Lucy biết kẻ giết người, hoặc ít nhất là đã gặp ả ta. Lucy có cảm giác là họ nói đúng. Cô luôn cho rằng mình là một người mạnh mẽ. Nhưng với mỗi giờ trôi qua, từng đoạn của các lá thư đó cứ quay tròn trong đầu cô. Cô ngày càng cảm thấy khó khăn hơn trong việc giữ cho các ý tưởng trong đầu mình nối lại với nhau. Cô sợ mình sẽ chìm sâu vào sự khủng hoảng, và cô ước mình có cái gì đó để bám vào trước khi cô mất nó. Một ai đó ôm cô thật chặt và làm cho cô cảm thấy an toàn. Một ai đó nói với cô rằng mọi việc rồi sẽ ổn, ngay cả khi đó chỉ là một lời nói dối.

Bên cạnh cô không có ai cả. Đặc biệt người đó không phải là Quinn. Anh là người cuối cùng giúp cô thấy an toàn hoặc là người cuối cùng có thể lấp đầy khoảng trống mà anh đã tạo ra cho cô.

Lucy cho xe rẽ vào ga ra, Quinn theo cô vào nhà. "Chúng ta sẽ kiểm tra lại vào ngày mai". Anh nói khi với tay lấy cái túi đồ lề của mình.

Cô không muốn quay trở lại bưu điện. Cô không muốn đứng lởn vởn, nhìn và chờ đợi. Cô đi về phía cửa sổ ở nhà bếp và nhìn ra những bông hoa uất kim hương giả của bà Riley. Một trong số chúng có màu xanh. Cô không nhớ là mình đã bao giờ thấy hoa uất kim hương màu xanh chưa. Nhưng cô là ai mà thắc mắc về sự xác thực của một người nào đó khi cô cảm giác mình có thể thật sự đang dần trở nên mất trí? "Điều gì sẽ xảy ra?" cô hỏi, mặc dầu cô đã viết đủ nhiều sách để có được câu trả lời. Cô biết rằng cảnh sát xem cô như là mắt xích giữa họ với kẻ giết người. Sự mỉa mai vẫn chưa từ bỏ cô.

"Các bức thư đang được lấy dấu vân tay và DNA trong phòng thí nghiệm. Kurt và anh sẽ nghiền ngẫm từng chữ, tìm kiếm bất cứ dấu hiệu hoặc mối liên hệ nào sẽ dẫn bọn anh đến hướng điều tra chính xác. Anh nghĩ những lá thư đó sẽ giúp bọn anh sớm tìm ra ả ta."

Lucy nghe tiếng anh đi khắp căn phòng. Cô cảm nhận hơn là nhìn thấy, anh đến đứng đằng sau cô. "Em vẫn còn số điện thoại nhà và di động của anh chứ?"

"Ở đâu đó. Chắc thế."

"Em sẽ gọi cho anh nếu em cần bất cứ điều gì chứ?"

"Tôi không cần gì cả. Tôi ổn."

"Em không ổn chút nào."

"Cám ơn" cô gượng cười và liếc nhìn đôi bàn tay trắng nhợt đang nắm gờ quầy bếp của mình.

"Ý anh là em trông cực kỳ căng thẳng. Những lá thư đó có thể đến với bất cứ ai."

"Anh có nghĩ là ả ta sẽ viết lại không?" Lucy hỏi và thầm cầu nguyện là anh sẽ nói không.

"Có chứ. Tốt hơn hết là em nên đưa anh chìa khóa và anh sẽ đi đến hộp thư của em. Em sẽ không phải nhìn thấy những bức thư đó. Nghĩ về điều đó nhé."

Lucy đã luôn nghĩ rằng mình thật dũng cảm. Thông minh. Vào giây phút này, cô không biết mình là gì nữa. Cô chỉ biết rằng cuộc đời cô không còn thuộc về chính cô nữa.

"Được rồi." Cô vẫn đeo túi xách trên vai. Cô thò tay vào trong và lấy ra chùm chìa khóa hộp thư. Cô lấy nó ra khỏi chùm và quay người lại. "Anh có thể giúp tôi điều này được không? Anh sẽ mang các thư bình thường đến cho tôi chứ?"

"Chắc chắn rồi."

Cô đặt chìa khóa vào lòng bàn tay anh. Anh khép tay lại, giữ chặt các ngón tay của cô trong bàn tay ấm áp của anh. Cô liếc nhìn lên mặt anh. Ánh nhìn của anh chạm vào trán và hai gò má cô, sau đó đáp xuống môi cô. Anh nhìn cô như thể anh đã nhìn cô trước đây. Lần này cô biết rằng sự khát khao cô nghĩ mình đã thấy chỉ là ảo giác.

Cô rút tay lại trước khi đầu hàng ảo giác và chìm vào cái gì đó lớn hơn và mạnh hơn bản thân cô. "Anh có nghĩ là ả ta biết tôi sống ở đâu không?"

Anh ngẩng đầu lên, và ánh mắt nâu nhìn thẳng vào mắt cô. "Số điện thoại của em không công bố và thông tin về em không đủ để cho một người nào đó đến được cổng nhà em. Vì ả ta gửi thư cho em qua hộp thư bưu điện thay vì gửi thẳng đến nhà. Nên anh đoán là ả ta không biết đâu."

Anh cho chiếc chìa khóa vào túi quần trước. "Nhưng anh sẽ không để nó ảnh hưởng đến cuộc sống của em."

Nghe như thể anh lo lắng cho cô vậy. Cô khoanh tay dưới ngực và nhìn xuống đôi xăng đan của mình. Lucy cũng không muốn nó ảnh hưởng đến cô. Nhưng cô không chắc là tại sao anh lại lo lắng. Ồ, đúng rồi, cô hiện có ích cho vụ án của anh.

"Bọn anh sẽ tăng cường cảnh sát tuần tra ở khu vực này. Anh sẽ kiểm tra em bất cứ lúc nào anh có thể. Bọn anh có thể lắp đặt một hệ thống an ninh và đèn. Và anh biết một vài cảnh sát làm bảo vệ khi họ hết nhiệm vụ. Họ có thể ở lại với em nếu em muốn."

Cô lắc đầu, và ánh nhìn của cô lướt đến đầu ngón chân của anh. Cô có đủ người thân trong gia đình và bạn bè trong khu vực này nên cô không cần một người đàn ông xa lạ trong nhà cô.

Anh đặt đầu mút ngón tay mình bên dưới cằm cô và nâng ánh mắt cô lên đối diện với anh. Sự va chạm nhẹ nhàng của anh thấm qua da cô, tỏa ra hơi ấm xuống cổ và ngực cô. Một lần nữa cô phải chống lại sự ham muốn được dựa vào người anh và bám vào một cái gì đó đáng tin trong cuộc sống đang tách rời quanh cô.

"Nói cho anh nghe em cần gì."

Có quá nhiều thứ. Anh không thể cho cô. Ngoại trừ, "Hệ thống đèn báo động nghe có vẻ được."

"Anh sẽ lập hồ sơ ngay sau khi anh rời khỏi đây. Bọn anh sẽ lắp đặt nó vào ngày mai." Anh buông tay ra khỏi cằm cô. "Hôm nay thì sao?"

"Tôi sẽ đến nhà mẹ tôi. Một trong số các bạn tôi sẽ ở cùng với tôi vào ngày mai."

"Một trong số các nhà văn đó ư?"

"Vâng." Anh nhớ. Một vài ngày trước đây cô sẽ nghĩ rằng điều đó có ý nghĩa gì đó. Bây giờ thì cô biết rõ nó là gì.

"Bọn anh sẽ nhanh chóng bắt được ả ta. Lucy. Anh hứa, nhưng cho đến lúc đó, đừng đi đâu một mình nhé."

Cô muốn hỏi anh rằng anh nghĩ gì khi nào thì tất cả chuyện này sẽ kết thúc. Nhưng cô biết rằng anh sẽ không trả lời cô.

"Hãy luôn mang theo bút gây tê và chai xịt cay nhé." Khóe miệng anh nhếch lên, và anh gần như mỉm cười.

Mãi đến tối khuya, khi đang nằm trong phòng ngủ của cô ở nhà mẹ, cô mới tự hỏi làm thế nào mà Quinn biết được cô mang theo chai xịt cay.

Ngày đăng: 24/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?