Gửi bài:

Chương 19

Lauren đã nghĩ rằng ngày trước hôm sinh nhật của bà bá tước thừa kế sẽ rất bận rộn vì nàng đã hứa giúp nữ bá tước chuẩn bị đến phút cuối. Nhưng sau đó khi nhìn lại, nàng lấy làm lạ là bất cứ ngày nào cũng có thể trở nên quan trọng dù chỉ có hai mươi bốn tiếng. Nàng chưa bao giờ sống một ngày nào nhiều cảm xúc và sôi động hơn.

Khởi đầu từ sau bữa sáng khi nàng bận rộn với nữ bá tước trong phòng khách riêng của bà, phác thảo lịch trình làm việc cho người làm ngày hôm sau. Ông bà bá tước sẽ chính thức đón chào khách khứa suốt buổi chiều – từ ngoài cửa nếu thời tiết cho phép – và mở màn tất cả các cuộc thi đấu đã được loan báo trong làng và vùng lân cận cách đây một tháng hoặc hơn. Kit và Lauren sẽ tổ chức và thực hiện các cuộc thi cho bọn trẻ con. Nữ bá tước sẽ...

Một tiếng gõ cửa và sau câu trả lời của nữ bá tước, cửa mở hiện ra Dì Clara với vẻ xin lỗi, với Gwen sau lưng.

"Tôi rất tiếc ngắt ngang việc của bà, Quý bà Redfield," Dì Clara nói, nâng bàn tay phải lên đưa ra một lá thư đã mở, "nhưng tôi không thể đợi để cho Lauren biết tin."

Lauren đứng lên. Nàng đã nhìn thấy sự phấn khích bị kìm nén của Gwen ngay khi nhìn thấy dấu huy hiệu công tước ở đầu lá thư – huy hiệu của Công tước Portfrey.

"Elizabeth đã sinh một bé trai." Dì Clara thông báo trước khi tất cả họ làm mình xấu hổ vì lao vào vòng tay nhau, cười khóc và kêu ầm lên.

"Nữ công tước Portfrey?" nữ bá tước hỏi, đứng dậy và ôm chầm Lauren. "Hay quá, tin này quá tuyệt vời cho một lời xin lỗi ngắt ngang công việc mà tôi từng được nghe. Ngồi xuống nào, các quý cô, tôi đi lấy một bình chocolate nhé. Tôi chắc là Lauren đang sẵn sàng nghe từng từ của lá thư đó. Nếu Lauren không thấy thế, thì tôi có đấy."

Công tước đã viết rằng con trai ông và người thừa kế đã ra đời sớm hơn dự tính, nhưng vẫn có đủ mười ngón tay và mười ngón chân, một cặp phổi mạnh mẽ, và vô cùng háu ăn. Elizabeth đang hồi phục tốt sau ca sinh nở dài và khó khăn. Ngay khi mẹ con có thể an toàn khi di chuyển, ông định sẽ đưa họ về Newburry Abbey để hầu tước Watford mới ra đời làm quen với Lily, chị cùng cha khác mẹ, và Elizabeth được gia đình cô quan tâm chăm sóc một hai tháng.

"Ôi, Lauren," Gwen nói, siết chặt bàn tay nàng, "Mẹ và chị phải về nhà sớm để chuẩn bị đón họ. Dĩ nhiên chúng ta không cần phải làm gì cả. Lily và Nev sẽ điều hành mọi việc tốt thôi. Dù sao thì, công tước là cha của Lily, và đứa bé là em trai cùng cha khác mẹ với cô ấy. Và Elizabeth là dì của Neville cũng nhiều như là dì của chị. Nhưng-" cô cười, mắt còn ướt đẫm.

"Nhưng dĩ nhiên cô sẽ muốn ở đó khi nhà Portfrey đến," nữ bá tước nói. "Hoàn toàn thông cảm được. Tôi chỉ hy vọng cô sẽ ở lại dự tiệc sinh nhật ngày mai chứ?"

"Dù thế nào chúng tôi sẽ không bỏ lỡ chúng đâu," Dì Clara cam đoan với bà. "Nhưng có lẽ ngày mốt chúng tôi sẽ lên đường. Lauren, con phải ở lại và-"

"Dĩ nhiên cô ấy sẽ ở lại." Nữ bá tước nghiêng người vỗ nhẹ vào gối Lauren. "Ta đang bắt đầu thắc mắc ta sẽ làm thế nào nếu không có sự giúp đỡ và hỗ trợ của một cô con gái. Ta thấy rất khó khăn từ giã cô ấy, Quý bà Kilbourne ạ, dù sau rốt thì ta phải để cô ấy trở về Newburry để lên kế hoạch cho đám cưới."

"Vâng, thật thế," Dì Clara đồng tình, và hai quý bà lớn tuổi tự cho phép mình nói chuyện phiếm thoải mái về chủ đề đám cưới trong khi Gwen nháy mắt và mỉm cười trìu mến với Lauren, còn nàng thì cảm thấy khốn khổ. Giá như nàng đã không nghĩ gì trong cuộc nói chuyện tay đôi đáng hổ thẹn ở Vauxhall.

Trời đã giữa buổi sáng, khi Lauren trở về từ vòm hoa hồng với bà bá tước thừa kế và Quý bà Irene, nàng thấy Kit và ông ngoại đang đứng ngoài hiên, rõ là đang đợi nàng, cả hai trông rất nghiêm trang. Quyết định trở về nhà ngày mốt với Gwen của Dì Clara làm Lauren nhận ra nhiệm vụ của nàng ở đây đã hoàn tất và không cần phải nấn ná thêm nữa. Nhưng nhìn thấy anh bây giờ, biết mình sớm phải rời khỏi và không bao giờ gặp lại anh nữa làm nàng thấy nôn nao vô cùng. Nàng mỉm cười.

"Đi dạo với chúng ta một chút, Lauren," ông nàng nói sau khi trao đổi phép lịch sự với các quý bà.

"Vâng ạ, thưa ông," nàng nói, khoác tay ông và nhìn Kit dò hỏi. Biểu hiện của anh chẳng lộ ra chút gì.

Họ xoay về hướng đến chuồng ngựa.

"Dì Clara nhận được một lá thư từ công tước Portfrey," nàng nói.

"Có, chúng ta có nghe," ông nàng đáp.

Kit đi lặng lẽ bên kia nàng, tay chắp sau lưng.

"Cháu rất lo cho dì Elizabeth," nàng nói. "Dì đã cố gắng nhiều năm để có con." Và có lẽ chính nàng cũng muốn có con, nàng nghĩ, không phải lần đầu tiên. Điều gì xảy ra nếu nàng có con? Nàng sẽ phải lấy Kit. Anh sẽ phải cưới nàng.

Họ bước đi trong im lặng đến khi ra đến bãi cỏ bên kia chuồng ngựa, trên đường ra hồ.

"Chuyện gì vậy ạ?" nàng hỏi.

Ông nàng hắng giọng. "Cháu đã luôn rất hạnh phúc ở Newburry Abbey, phải không Lauren?" ông hỏi. "Họ luôn đối xử tốt với cháu phải không? Cháu chưa bao giờ thấy ông bà bá tước không bằng lòng gì cháu đúng không? Hay yêu thương cháu ít hơn con ruột họ?"

"Ông à," nàng nhìn ông, bối rối. "Ông biết cháu luôn hạnh phúc ở đó mà. Ông biết họ luôn đối xử tốt với cháu – tất cả họ. Chuyện năm ngoái là điều không may. Neville đã bảo cháu đừng đợi anh ấy khi anh ấy đi chiến đấu. Anh ấy thực lòng tin rằng Lily đã chết khi anh ấy trở về. Anh ấy sẽ không cố ý làm tổn thương cháu trong cả triệu năm. Sao ông-"

Nhưng ông vỗ nhẹ bàn tay nàng và lại hắng giọng.
"Cháu có bao giờ nghĩ về mẹ không?" ông hỏi nàng. "Có bao giờ thấy buồn vì bà ấy không ở đó với cháu không? Có bao giờ đau lòng vì bà ấy không trở về không? Có bao giờ cảm thấy bà ấy bỏ rơi cháu không?"

"Ông?"

"Có không?" ông hỏi.

Nàng nghĩ sẽ chối phăng hết. Phủ nhận là bản năng thứ hai của nàng. Cái gì làm ông hỏi những câu hỏi đó? Sao Kit lại đi chung với họ, hiện diện lặng lẽ bên cạnh nàng? Nàng đã mệt mỏi cứ phải phủ nhận. Kiệt sức ghê gớm vì chuyện đó. Và vì mọi chuyện khác trong đời nàng nữa.

"Dạ có," nàng đáp. "Có cho tất cả các câu hỏi của ông."

Ông hít mạnh và thở dài. "Và cháu có bao giờ nghĩ ta không muốn cháu ở cùng ta không?" ông hỏi.

Ah. Đôi khi không thể nói ra sự thật được. Đôi khi chúng sẽ làm đau đớn.

"Ông cô đơn, ông à." Nàng nói. "và không còn trẻ nữa. Lúc nào cũng có con cháu sống cùng sẽ là một gánh nặng. Cháu không trách ông. Chưa bao giờ. Cháu luôn biết ông yêu cháu."

"Đôi khi ta nhức nhối với mong muốn có cháu ở cùng ta," ông nói. "Khi ta đến thăm cháu, ta từng mơ đưa cháu về nhà cùng ta, về lời yêu cầu của cháu xin ta đưa cháu đi vì làm điều ấy có vẻ quá ích kỷ. Nhưng cháu hạnh phúc hơn nhiều ở nơi cháu ở, giữa những người trẻ tuổi, với những đứa trẻ khác."

"Ông-"

"Đôi khi," ông nói tiếp, "bọn trẻ im lặng, ngoan ngoãn và tốt bụng và người ta cho là chúng vô cùng hạnh phúc. Đôi khi người ta có thể sai. Ta đã sai, phải không?"

"Ôi, không đâu ạ," Nàng kêu lên. "Cháu hạnh phúc mà, ông."
"Ta phải cho cháu biết về mẹ cháu," ông nói.

Họ đã đến bờ sông, nơi mọi người đã tắm sau buổi chơi cricket. Bây giờ nơi này tĩnh lặng và vắng vẻ. Ý ông là gì – ta phải cho cháu biết về mẹ cháu?

Họ đứng bên nhau sát mép nước. Nàng không khoác tay ông nữa. Kit sải bước ra xa tựa người lên nhánh cây, nhưng vẫn ở trong tầm nghe rõ.

Lauren đột nhiên thấy mình lạnh cóng và hoảng hốt không thể giải thích được.

"Cái gì về mẹ cháu?" nàng hỏi.

Rồi ông kể cho nàng nghe.

Có một cơn gió nhẹ, đủ làm rung rinh mặt hồ. Nó trông giống như gương trong cả ba lần nàng tắm ở đó.

Bầu trời lốm đốm những đám mây bay. Thật lạ lùng là mặt nước có nhiều màu xen lẫn nhau đến thế. Và bầu trời cũng vậy.

Ai đó hẳn đã lùa bọn trẻ ra ngoài đi dạo chơi. Tiếng của chúng, la hét, cười đùa, đến từ nơi nào đó rất xa.

Kit, tựa người lên cái cây, không dịch chuyển trừ đưa tay lên khoanh trước ngực.

Ông nàng hắng giọng nhưng không nói gì. Chính Lauren là người phá vỡ sự im lặng khi kết thúc câu chuyện của ông.

"Mẹ còn sống?" một câu hỏi tu từ.

Nhưng ông vẫn trả lời. "Ừ, hoặc là cho đến gần đây."

"Mẹ vẫn viết thư kể từ lần cuối cháu nghe tin về mẹ hồi cháu mười một tuổi?"

"Tốt hơn khi cháu nghĩ bà ấy đã chết, Lauren. Kilbourne và ta đều thống nhất về chuyện đó."

"Mẹ muốn cháu đi du lịch chung với họ?"

"Cháu sống tốt hơn nhiều ở nơi cháu ở."

Mẹ còn sống. Bà đã muốn Lauren đi cùng bà. Bà còn sống. Bà vẫn còn viết thư. Bà ở Ấn độ, nơi bà đã sống cùng ít nhất hai người đàn ông mà không phải là chồng bà. Bà còn sống.

Bà còn sống.

"Những lá thư?" nàng hỏi, thốt nhiên cuồng lên. "Những lá thư, ông ơi? Ông hủy chúng rồi à?"

"Chưa."

"Chúng vẫn còn ạ? Những lá thư của mẹ cho cháu? Những lá thư suốt mười lăm năm?"

"Hai phần ba quãng thời gian đó thôi," ông nói, giọng ông đều đều và nặng nề. "Ta giữ hết, còn chưa mở."

Nàng bịt một bàn tay lên miệng và nhắm chặt mắt. Nàng thấy mình chao đảo, rồi thấy những bàn tay mạnh mẽ, vững vàng nắm chặt cánh tay từ phía sau.

"Tôi nghĩ tốt nhất ngài nên quay về nhà, thưa ngài," Kit nói. "Về nghỉ ngơi. Tôi sẽ chăm sóc cô ấy."

"Cậu thấy chưa?" giọng ông nàng đau đớn, buộc tội. "Làm thế là sai lầm. Chết tiệt cậu, Ravensberg, đó là điều sai lầm."

Nàng kéo mình lại khỏi thứ gì đó giống một con đường hầm dài và đen tối mà nàng đang rơi vào. Nhưng nàng không mở mắt.

"Đó không phải là điều sai đâu, ông ơi." Nàng nói. "Không sai đâu ạ."

Nàng cảm thấy ông bước đi hơn là nghe thấy. Rồi Kit vòng một cánh tay chắc chắn quanh eo nàng và kéo nàng và lòng trước khi đi cùng nàng đi xa hơn dọc theo bờ sông. Nàng dụi đầu sang bên tựa lên vai anh.

"Bà ấy còn sống," nàng nói.

"Ừ."

"Bà ấy muốn em. Bà ấy yêu em."

"Ừ."

"Bà ấy chưa bao giờ hết yêu em."

"Chưa bao giờ."

Nàng suýt ngã và anh siết tay chặt hơn vòng quanh nàng. Họ dừng lại ở một nơi đặc biệt đáng yêu của bờ sông, với những tấm thảm cỏ chân ngỗng được cắt tỉa bên kia bờ sông đầy cỏ, và cây cối ở bên kia nữa. Ngôi tiểu đình hiện ra bên kia hồ.

"Kit," nàng nói. "Kit."

"Ừ, em yêu."

Nàng khóc. Rất lâu và không ngừng, một cơn lũ nước mắt. Thương tiếc cho đứa trẻ con cô đơn, đầy thương tích mà nàng đã từng, cho cô bé gái thấy mình vô cùng cô độc dù được bao quanh bởi tình yêu, lúc nào cũng tắm mình trong nó. Cho sự ác nghiệt khủng khiếp của tình yêu – từ những người yêu thương nàng. Cho người mẹ còn chưa chết. Người đã yêu nàng đến mức viết ba mươi hai lá thư không được hồi âm suốt mười lăm năm ròng. Người có lẽ không bao giờ trở về nhà vì đã có những cách sống không thể được tha thứ trong xã hội học thức của nước Anh.

Kit bế nàng lên và ngồi xuống cùng nàng lên bãi cỏ. Anh ôm nàng trong lòng, nâng niu, vuốt ve nàng trong vòng tay nương náu của mình, ngâm nga nho nhỏ những lời vô nghĩa vào tai nàng.

Cuối cùng nàng nín khóc. Mặt trời, ló ra từ sau một đám mây, chiếu sáng lên toàn bộ ngôi tiểu đình cẩm thạch trắng. Nó run rẩy phản chiếu sáng ngời lên bề mặt nước bên dưới.

"Vậy làm điều đó có phải là sai lầm không?" Kit nhẹ nhàng hỏi.

"Không." Nàng khịt mũi vào khăn tay, đút nó trở lại vào túi, và lại tựa đầu vào vai anh – anh hẳn đã tháo mũ nàng ra khi họ ngồi xuống. "Những người chúng ta yêu quý thường mạnh mẽ hơn mức chúng ta đánh giá về họ. Có lẽ đó là bản chất của tình yêu, muốn gánh chịu tất cả các nỗi đau hơn là thấy người mình yêu thương phải chịu đựng nó. Nhưng đôi khi nỗi đau còn tốt hơn là sự trống vắng. Em đã rất trống trải, Kit. Cả cuộc đời. Quá đầy sự trống trải. Thật là ngược ngạo kỳ lạ, không phải sao – đầy sự trống trải?"

Anh hôn lên thái dương nàng.

"Là do anh, phải không?" nàng hỏi. "Anh đã nói chuyện với ông về chuyện đó?"

"Anh đã khuyên ông kể cho em nghe." Anh xác nhận.

"Cảm ơn anh." Nàng rúc lại gần hơn nữa. "Ôi, Kit, cảm ơn anh."

Anh lại hôn lên thái dương nàng, và khi nàng ngước mặt lên, anh hôn lên môi nàng.

"Em hẳn trông xấu xí khủng khiếp lắm," nàng nói.

Anh dịch đầu lại và nhìn sát mặt nàng. "Chúa nhân từ," anh nói, "Đúng vậy đấy. Anh sẽ phải lấy hết dũng khí để không hét toáng lên và bỏ chạy về nhà."

Nàng cười. "Vô duyên!"

Anh sẽ có những nếp nhăn ở góc mắt rất sớm trước khi về già, nàng nghĩ khi họ gập người vì cười.

Và đó chỉ là bắt đầu cho một ngày quan trọng của nàng.

Mai là ngày dành cho khách khứa và tổ chức buổi lễ. Hôm nay là ngày dành cho gia đình. Đó là điều tất cả mọi người đều đồng tình trong bữa trưa, và Sydnam đã đề xuất đi dã ngoại trên ngọn đồi cuối con đường ít người lui tới. Ý kiến đó được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt và ngay lập tức được tiến hành.

Những bà mẹ của bọn trẻ con vào phòng trẻ để chuẩn bị cho chúng, đa số người lớn khác nghỉ trong phòng để thay quần áo, Syd sải bước ra chuồng ngựa để chuẩn bị xe độc mã vì cậu đã thuyết phục mẹ - với sự giúp đỡ của một dàn hợp xướng những lời cầu xin ủng hộ từ những người họ hàng – cùng đi, và Lauren và Marjorie Clifford xuống bếp phỉnh phờ nhà bếp chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho dã ngoại và hai người hầu mang chúng lên đồi.

Đỉnh đồi là điểm cao nhất của công viên và cho một tầm nhìn rộng ra các vùng thôn quê lân cận ở mọi hướng. Vì lý do đó, người thiết kế công viên và con đường ít người lui tới đó đã quyết định là không trồng cây và không xây căn tiểu đình phức tạp nào trên đó để không làm cản trở tầm nhìn. Thay vào đó, họ đã xây một hang ẩn dật ở một bên đồi, gần đỉnh đồi. Dĩ nhiên chẳng có người ẩn dật nào cả, nhưng bọn trẻ thích nó. Chúng là những người đầu tiên la ó trên đỉnh đồi.

Mọi người vất vả leo lên chậm hơn nhiều. Cả gia đình đều đến, không có ngoại lệ. Frederick và Roger Butler lồng tay vào nhau ở dưới chân dốc và khiêng bà lên đỉnh – dù bà phản đối – sau khi bà được giúp đưa ra khỏi xe ngựa. Boris Clifford làm một cái ghế để bà ngồi ở chỗ cao nhất, và Nell làm một cái đệm to lùm đặt sau lưng bà. Lawrence Vreemont và Kit đưa Quý bà Irene lên trong khi Claude và Daphne Willard chuẩn bị ghế cho bà. Hai chị em ngồi cạnh nhau, như hai nữ hoàng song sinh trên ngai vàng, Clarence Butler bình phẩm. Lauren giương dù cho họ và Gwen giúp Marianne trải chăn lên cỏ để mọi người ngồi và lấy lại sức từ chuyến đi bộ.

Kit ngồi xuống và chuẩn bị đơn giản cho mình. Anh thấy Lauren, hai má hồng lên và đôi mắt sáng bừng rất xinh đẹp. Sau khi họ về nhà từ hồ hồi sáng, nàng đã đến phòng của ông ngoại và ở đó với ông đến tận bữa trưa. Nàng đi xuống trong vòng tay của ông, và trông hạnh phúc rõ rệt hơn bao giờ.

Anh không thể ngăn mình không nhớ tới mỗi từ nàng đã nói – Em đã rất trống trải, Kit. Cả cuộc đời. Đầy sự trống trải.

Thật nhẹ nhõm khi biết rằng anh đã làm điều đúng đắn khi thuyết phục nam tước Galton kể cho nàng nghe điều ông biết về mẹ nàng. Khi biết rằng anh đã làm điều gì đó tốt đẹp trong đời mình.

Nhưng không có nhiều thời gian để ngẫm nghĩ – hay hồi phục từ chuyến đi bộ và leo dốc. Bọn trẻ, hoàn toàn khỏe mạnh chơi đùa với nhau, không thể chống lại việc thu hút những người lớn đang ngồi không, những người chắc chắn không thể làm gì hay hơn là chơi đùa cùng với chúng. Nhiều phút trôi qua, không còn những kẻ cướp, những chiến binh viễn chinh bò lên bằng chân trên những con rồng, những cô gái bị bắt cóc và những tên kẻ cướp giấu mình trong hang. Chúng đòi ngựa, và dĩ nhiên những người lớn là các ông anh, các ông chú và thỉnh thoảng là những ông bố phải làm những con chiến mã tuyệt vời.

Kit phi nước đại vòng quanh đỉnh đồi cả nửa giờ với một đám trẻ xếp hàng trên lưng. Nhưng các quý cô cũng không được miễn, anh kịp thấy trước khi mấy đứa nhóc lớn hơn chán trò chơi đó. Lauren, Beatrice và quý cô Muir đã bị mấy đứa nhóc tí dụ đứng lên và đang chơi mấy trò chơi vòng tròn với chúng, chúng nắm tay nhau – thành một vòng tròn rất vui vẻ, anh đoán thế khi chúng ngã xuống. Lauren cười, và bé Anna nhảy vào lòng nàng, theo sau là David và Sarah. Nàng vòng tay ôm hết cả ba đứa trong khi mẹ chúng la rầy và bảo chúng đừng làm nàng đau.

Nhưng sự tập trung của chúng sớm bị phân tán. Nhóc Benjamin khám phá ra con đường dốc phía sau đồi bị chặn bởi một súc gỗ to, phẳng chắn ngang giữa đường chạy xuống khu đất phẳng bên dưới, và nửa con dốc phía trên đủ dài và êm, phủ đầy cỏ, rất hoàn hảo để lăn tròn xuống. Thằng bé kiểm tra lý thuyết của mình bằng những tiếng hét hồ hởi, và ngay lập tức những con-ngựa-người mệt nhoài bị bỏ lại để chúng quay sang trò chơi mới. Ngay cả mấy nhóc nhít cũng tham gia vào trò này.

Rồi Sarah kéo mạnh tay Lauren, khi Kit đang nhìn nàng, từ một khoảng cách khá gần đó. Nàng cười và lắc đầu, nhưng rồi David kéo tay kia của nàng, và nàng đi sát tới mép con dốc.

"Lăn đi!" Frederick la to, bị phân tâm khỏi cuộc trò chuyện với quý cô Muir.

Sebastian đặt hai ngón tay lên môi và huýt lên. Phillip hò reo. Mọi người đều quay lại nhìn.

Lauren vẫn cười.

"Thách cô đấy!" Roger hét.

Nàng tháo mũ ra, ngồi xuống cỏ và rồi nằm xuống, cả người lăn tròn, chiếc váy muslin màu sáng và đôi cánh tay trần, đôi mắt cá chân gọn gàng, những lọn tóc sẫm màu rối tung và tiếng cười váng lên.

Kit nhìn chăm chăm vào nàng, hoàn toàn bị mê hoặc. Nhưng quý cô Muir, đến bên cạnh và đặt một bàn tay lên tay áo anh, nói buột ra những suy nghĩ của anh.

"Đó là Lauren à?" cô hỏi. "Tôi không thể tin được. Ngài Ravensberg, tôi cầu chúa phù hộ cho khoảnh khắc cô ấy gặp ngài."

Lauren bò dậy, phủi cỏ khỏi áo, nhìn lên, và vẫn còn đang cười.

"Dễ hơn nhiều lắm," nàng nói "nếu không có cánh tay thò ra trên đường lăn."

Phải, chính khoảnh khắc họ gặp nhau – khoảnh khắc đầu tiên ở công viên Hyde khi mắt họ gặp nhau. Và chính khoảnh khắc này, cuối cùng sự thật nổ bùng trong lòng anh. Nàng hẳn nhiên đã trở nên quý giá với anh. Hẳn nhiên nàng đã. Anh đã yêu nàng điên cuồng mất rồi.

Anh yêu nàng.

Sydnam cũng đang đứng xem.

"Ồ, hay lắm," cậu hồ hởi hét vọng xuống, "nếu thiếu cánh tay mà lăn dễ hơn, thì em đã đi được nửa đường rồi đấy." Được vây quanh bởi đám trẻ con hồ hởi la hét, mê mải với trò vui của chúng, cậu lăn xuống đồi và dừng lại chỉ cách Lauren vài feet.

Kit căng người trong khi quanh anh mọi người huýt sáo và vỗ tay. Rồi khi Syd bò dậy và chìa tay ra cho Lauren, cậu nhìn lên Kit và mắt họ gặp nhau. Cậu đang cười.

Họ vất vả leo lên đồi, tay trong tay, trong khi đám trẻ con tiếp tục trò chơi và đa số người lớn đã xoay sự chú ý vào tách trà đang đến từ hướng đối diện. Họ đứng trước mặt Kit, vẫn tay trong tay. Đó là khoảnh khắc thật khó khăn.

"Em cần nói với anh," Syd nói, giọng cậu rất nhỏ đến nỗi chỉ Kit với Lauren nghe được mà thôi, "là em đã nói dối anh, Kit. Cái đêm anh về nhà và em nói là em chẳng cần gì của anh hết, anh đã hỏi em có bao gồm cả tình yêu của anh không. Em đã nói có. Nhưng em đã nói dối."

Kit nuốt xuống khó khăn, kinh hoàng vì sự nhói đau thình lình nơi cổ họng sắp chuyển thành nước mắt mà mọi người đều sẽ nhìn thấy.

"Anh hiểu," anh khó nhọc nói. "Anh rất vui."

Đây, anh nghĩ, là lần đầu tiên Syd nói chuyện trước với anh từ cái đêm cách đây ba năm khi cậu bảo Kit đi đi và đừng trở lại. Sao cậu vẫn nắm tay Lauren? Cậu thả tay ra khi ngay khi Kit nghĩ đến điều ấy, mỉm cười hơi ngượng ngùng, và rồi quay đi.

"Syd," Kit vội vàng, "Anh...er..."

Lauren, trông hoàn toàn không giống vẻ không-chê-vào-đâu-được thường ngày của nàng khi không có mũ, mái tóc rối tung và dính cỏ, hai má ửng hồng, đôi mắt sáng bừng – một tay khoác tay Syd, tay kia khoác vào tay anh và xoay người bước xa khỏi những chiếc ghế, chăn và bọn trẻ con ầm ĩ đang lăn tròn.

"Anh đang nghĩ," Kit nói, "về một điều Lauren đã nói sáng nay. Thực ra là, anh không thể bỏ nó ra khỏi đầu được, dù cô ấy không phải nói điều ấy về anh hay em, Syd ạ. Cô ấy nói rằng những người ta yêu quý thường mạnh mẽ hơn ta nghĩ. Em cũng vậy, phải không? Và có Chúa biết anh yêu em."

"Vâng," Syd nói.

"Và anh đã làm em bẽ mặt đêm đó, làm em phải phản kháng khi Catherine mời em điệu valse."

"Phải."

"Anh cho là," Kit nói, "điều đó luôn cứ xảy ra hoài – với cha và mẹ, với tất cả những người bạn bè và hàng xóm cũ."

"Đúng vậy," Syd xác nhận. "Nhưng với anh là nhiều nhất, Kit."

Họ không đi xuống dốc. Họ đứng nhìn băng qua những cánh đồng bên dưới, băng qua cánh đồng cỏ nơi Kit và Lauren đã đua cách đây vài ngày.

Em là một nghệ sĩ, Syd." Cơn đau quay lại họng và ngực anh, sự tiếc nuối bất lực, khủng khiếp cho người em trai anh yêu quý từ khi còn bé. "Nhưng em đã bị buộc trở thành một người quản lý."

"Phải," Syd nói. "Không dễ gì điều chỉnh được. Có lẽ sự điều chỉnh không bao giờ được làm toàn vẹn. Có lẽ trở thành một nhà quản lý xuất sắc sẽ không bao giờ che lấp được sự thật là em không bao giờ có thể vẽ lại được nữa. Nhưng đó là chuyện của em, Kit, sự điều chỉnh phải được thực hiện của em. Đây là cơ thể của em, cuộc đời của em. Em phải đương đầu với nó. Và em đã làm điều đó vô cùng tốt. Em không cần sự thương hại của anh. Chỉ cần tình yêu của anh thôi."

Lauren vẫn khoác tay với cả hai người họ, tạo ra một mối liên kết thể xác giữa họ, một kiểu cầu nối, Kit nghĩ, đột nhiên nhận ra đó là sự cố ý. Bàn tay nàng len vào trong bàn tay anh, và đan những ngón tay vào những ngón tay anh.
"Anh không thể tha thứ cho mình," Kit nói, "Anh không thể, Syd ạ. Em chẳng bao giờ phải ở Peninsula. Chắc chắn em không phải làm nhiệm vụ đó với anh. Chính sự bất cẩn của anh làm cả hai chúng ta bị vây. Và rồi anh đã bỏ em lại phải chịu ... điều này trong khi anh trốn thoát. Đừng nói với anh đây là cuộc đời em và không liên quan gì đến anh. Nó có liên quan. Anh đã bắt em phải chịu đựng sự khổ sở trong nửa đời còn lại trong khi anh không bị thiệt hại gì."

"Em sẽ thấy đó gần như là sự sỉ nhục nếu như em không nhận ra sự đau khổ của anh," Syd nói. "Kit, em đã chọn trở thành một sĩ quan. Em đã chọn trở thành một sĩ quan trinh sát. Cuộc phục kích đó là điều không thể lường trước được. Em đã tình nguyện ở lại làm mồi nhử mà."

Đó là sự thật? Tất nhiên là vậy. Nhưng có phải nó đã tạo ra sự khác biệt? Syd có chọn lựa khác không? Nếu cậu không tình nguyện, Kit sẽ phải ra lệnh cho cậu nhận vai trò đó. Syd đã cứu anh khỏi phải làm điều đó.

"Em không nói là em thích những chuyện xảy ra sau đó," Syd tiếp tục. "Đúng là địa ngục. Nhưng em tự hào về bản thân mình, Kid. Cuối cùng em đã chứng minh được bản thân mình cũng đủ khả năng như anh, và Jerome. Có thể em còn hơn cả hai anh nữa. Và em tự phụ cho rằng anh cũng sẽ tự hào về em. Em đã hy vọng khi anh đưa em về nhà anh sẽ nói cho mọi người ở đây biết rằng anh tự hào về em thế nào. Em đã nghĩ anh sẽ ca ngợi sự dũng cảm và sức chịu đựng của em. Nó rất có ý nghĩa với em."

"Thay vì vậy anh lại coi em như còn nhỏ bé," Kit lặng lẽ nói, "khi chỉ toàn khiển trách bản thân và quan tâm đến sự tập trung của mọi người vào anh khi anh điên khùng ồn ào lên. Anh đã biến em không hơn gì là một nạn nhân."

"Phải," Syd nói.

"Anh luôn, luôn tự hào về em," Kit nói. "Em không phải chứng tỏ cái gì cả, Syd. Em là em trai anh mà."

Họ đứng nhìn đăm đăm qua vùng quê, ngọn gió nhè nhẹ thổi vào lưng, tiếng ồn ào của những giọng nói vui vẻ và tiếng cười phía sau họ.

Kit cười khe khẽ. "Em nói về anh, Lauren," anh nói. "Sáng nay em còn nói cái gì nữa nhỉ? 'Có lẽ đây là bản chất của tình yêu, khi muốn gánh tất cả mọi nỗi đau hơn là nhìn thấy người mình yêu thương gánh chịu nó.' Về mặt nào đó, Syd ạ, phần trách nhiệm của anh cũng nặng nề như của em. Nghe có vẻ xúc phạm, nhưng đó là sự thật."

"Phải, em biết," em trai anh đồng ý. "Em luôn thấy cảm kích vì em không phải là người bị chọn phải tẩu thoát. Em không thể chịu nổi thấy anh như thế này. Chịu đựng điều gì đó một mình dễ hơn là thấy người mình yêu thương phải hứng chịu nó."

"Tôi không biết hai người thế nào," Lauren nói sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, "nhưng tôi đói quá."

Kit quay đầu lại mỉm cười với nàng và bắt gặp mắt của em trai phía bên kia nàng. Anh tự hỏi anh có trông ngô ngố ngượng ngùng như Syd không, và quyết định có lẽ mình trông cũng thế.

"Đi thôi, Syd," anh nói, "để xem em ăn gà bằng một tay giỏi cỡ nào – và lại là bằng tay trái."

"Em có lợi thế rất rõ ràng nếu nó quá ngậy mỡ," Syd đốp lại. "Em chỉ phải rửa có một tay thôi."

Kit siết chặt tay Lauren và lại tạ ơn Chúa về khoảnh khắc khi anh nhìn lên từ nụ hôn với cô vắt sữa và thấy mình khóa chặt cái liếc nhìn vào Lauren Edgeworth nghiêm nghị và gây choáng váng.

Ngoại trừ một điều là nàng có thể nhưng chưa hủy hôn ước của họ.

Ngày đăng: 28/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?