Gửi bài:

Chương XV

Trong suốt mấy ngày cuối tuần, Julian luôn giữ khoảng cách với cô. Cho dù Grace có cố gắng đến đâu hòng phá vỡ bức tường vô hình bao quanh anh, anh vẫn đấy cô ra xa.

Anh thậm chí còn không để cho cô đọc sách cho anh nghe nữa.

Buổi sáng thứ hai cô đi làm trong tâm trạng chán nản, nhưng cô biết mình không nên bận tâm đến điều đó. Cô không thể tập chung vào việc gì trừ đôi mắt xanh da trời chất chứa đầy going tố không thể sẻ chia.

"Cô là Alexander?"

Grace đang ngồi ở bàn làm việc ngước mắt nhìn lên thấy một phụ nữ tóc vàng xinh đẹp đến khó tin trạc ngoài hai mươi đang đứng giữa cửa ra vào. Trông cô như vừa bước ra từ một sàn diễn thời trang của Châu Âu, người đẹp như tượng tạc này mặc cả một bộ váy đi kèm áo vét của hãng Armani, với tất và giày đồng bộ.

"Tôi xin lỗi." - Grace nói với người phụ nữ - "tôi nghỉ rồi. Nếu cô muốn gặp vào ngày mai...".

"Trông tôi giống một người đang cần tìm một nhà tư vấn tình dục lắm à?".

Thoạt nhìn thì không. Nhưng đã từ lâu, Grace học được rằng việc đánh giá các rắc rối của mọi người là không nên vội vàng.

Không hề được mời, người phụ nữ vẫn sải bước vào trong văn phòng cô với những bước chân kiêu kì và duyên dáng một cách khác thường. Cô ta bước lại chỗ bức tường treo các bằng cấp và chứng chỉ của Grace.

"Ấn tượng đấy." - Cô ta nói, nhưng rõ ràng giọng điệu cô ta lại ám chỉ điều ngược lại.

Đoạn cô ta quay sang săm soi nhìn Grace từ đầu đến chân và qua nụ cười khinh bỉ trên gương mặt đáng yêu đó, Grace có thể nhận ra rằng người phụ nữ này thấy cô ngây ngô một cách trầm trọng. "Cô biết không, cô không đủ xinh đẹp đối với nó. Quá lùn, quá béo. Mà cô kiếm đâu được ra bộ váy kia đấy?".

Cảm thấy bị xúc phạm một cách ghê gớm, giọng Grace đanh lại. "Xin lỗi cô vừa nói gì?".

Người phụ nữ kia cố tình lờ câu hỏi của cô đi. "Nói cho tôi biết nhé, cô có cảm thấy đau đớn khi ở cạnh một người đàn ông có dung mạo như Julian và biết chắc chắn rằng nếu được lựa chọn, nó sẽ không bao giờ chọn cô không? Trông nó thật thon thả và thanh nhã. Mạnh mẽ và dữ dội. tôi biết trong đời cô chưa từng được người đàn ông nào như vậy thích cả và cô cũng sẽ không bao giờ có lại đươc cơ hội này nữa."

Grace cứng miệng không nói được gì.

Và cô cũng không cần phải nói gì, người phụ nữ vẫn nói không ngừng. "Cha nó cũng vậy. Cô hãy tưởng tượng Julian với mái tóc đen. Hơi thấp hơn, to ngang hơn một chút và cũng không đẹp trai bằng. mặc dù vậy, cái cách người đàn ông đó... thật... mmm..."

Aphrodite mỉm cười tư lự, đôi mắt trở nên lơ đãng. "Tất nhiên trên chiến trường ông ta là người khiến kẻ thù vô cùng khiếp sợ. Ông ta có một vết sẹo kinh khủng chạy dọc bên má trái".

Mắt bà ta bỗng nheo lại giận dữ. "Ta sẽ không bao giờ quên cái ngày ông ta rút dao găm rạch lên má Julian, cố tình tạo ra một vết sẹo giống của ông ta trên mặt nó. Ta sẽ khiến Diokles phải ân hận suốt đời vì hành động cả gan đó, nhưng ta phải đảm bảo để chuyện này không bao giờ xảy ra. Julian có một hình thể hoàn hảo và ta sẽ không bao giờ cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn hại đến vẻ đẹp mà ta ban cho nó".

Ánh mắt lạnh lung đầy tính toán của Aphrodite khiến Grace lạnh buốt đến tận xương.

"Ta sẽ không chia sẻ con trai ta với ngươi".

Sự sở hữu thể hiện trong giọng nói của Aphrodite khiến Grace nổi giân. Sao giờ bà ta còn dám hiện lên nói những lời lẽ như vậy chứ. "Nếu Julian quả thực có ý nghĩa với bà như vậy, vì sao bà lại bỏ rơi anh ấy?".

Aphrodite nhìn cô chằm chằm. "Cô nghĩ ta được lựa chọn hay sao? Dớt từ chối không phong thánh cho nó, mà không một người trần tục nào được phép sống trên đỉnh Olympus. Trước cả khi ta kịp phản đổi, Hermes 1 đã cuốn nó khỏi vòng tay ta và đưa nó về cho cha nó".

Grace thấy nỗi khiếp sợ hiện lên trên gương mặt Aphrodite khi nhớ lại giây phút hãi hùng đó.

"Nỗi đau buồn của ta khi mất nó vượt trên mọi nỗi đau của con người, ta tự nhốt mình vì quá đau buồn và khi ta có đủ khả năng xuất hiện trước mọi người thì cũng đã mười bốn năm trôi qua trên hạ giới. Ta gần như không nhận ra đứa bé ta đã cho bú nữa. Và nó căm ghét ta".

Aphrodite mắt long lanh nước như đang cố ngăn những dòng lệ. "Cô không thể tưởng tượng một người mẹ cảm thấy thế nào khi đứa con mình mang nặng đẻ đau lại nguyền rủa tên mình đâu".

Grace cảm thấy thông cảm với nỗi đau buồn của bà ta, nhưng Julian mới là người cô yêu và nỗi đau của Julian mới là điều cô quan tâm nhất. "Bà đã bao giờ thử nói với anh ấy về cảm xúc của mình chưa?".

" Đương nhiên là ta đã làm điều đó." - Aphrodite ngắt lời. "Ta cử Eros đến và chuyển quà của ta cho nó. Nó trả lại quà kèm theo những lời lẽ mà không một đứa con trai nào được phép nói vậy về mẹ mình."

"Anh ấy cảm thấy bị xúc phạm".

" Ta cũng vậy." - Aphrodite rít lên. Toàn thân bà ta run lên vì tức giân.

Nhận thấy vẫn đề và khá lo sợ không biết một nữ thần khi tức giận có thể làm gì, Grace đứng lặng nhìn Aphrodite nhắm nghiền mắt lại, hít một hơi sâu và tự trấn tĩnh.

Khi Aphrodite nói tiếp, giọng nói và toàn thân bà ta cứng lại và sắc lạnh. "Mặc dù vậy, những ta vẫn cử Eros quay lại mang thêm nhiều hứa hẹn cho Julian. Nhưng nó vẫn vứt bỏ tất cả mọi thứ. Ta buộc phải đứng nhìn Julian trả thù ta bằng cách thề trung thành phục vụ Athena". Bà ta nhắc đến cái tên đó một cách ghê tởm.

"Và nó đã nhân danh bà ta đi chinh phạt các thành phố khi ta mới là người ban cho nó sự sống, sức mạnh của Thần Chiến tranh, sự khôn ngoan của Thần Ánh sáng, sự phù hộ của Thàn Thi ca và Nữ thần Sắc đẹp. Ta thậm chí còn nhúng nó xuống dòng sông Styx để đảm bảo rằng không một vũ khí trần tục nào có thể giết hoặc để lại sẹo lên da thịt nó và không như Thetis đã làm với Asin, ta đã nhúng cả gót chân của nó xuống nước để trên người nó hoàn toàn không còn bất kỳ một điểm yếu nào".

Aphrodite lắc đầu như thể bà ta vẫn không tin nổi những gì anh đã làm. "Ta đã làm mọi điều có thể cho thằng bé đó, vậy mà nó không bày tỏ một chút biết ơn nào với ta. Không một chút tôn trọng. cuối cùng ta không muốn cố gắng thêm nữa. Bởi vì nó từ chối tình yêu của ta, nên ta khiến cho không một ai thèm yêu nó nữa".

Tim Grace như ngừng đập trước những lời nói ích kỷ vừa rồi. "Bà đã làm gì?".

Aphrodite hếch cằm lên đầy kiêu ngạo như một nữ hoàng tự hào về cuốc chiến tranh máu lạnh của mịn. "Ta nguyền rủa nó như nó nguyền rủa ta. Ta phù phép để không một người đàn bà nào nhìn nó mà không thèm muốn cơ thể nó và không một người đàn ông nào có thể ở cạnh nó mà không cảm thấy tim nghẹn lại vì ghen tuông".

Grace không thể tin nổi vào tai mình. Vì sao một người mẹ lại có thể độc ác đến vậy?

Và khi ý nghĩ đó kết thúc, một ý nghĩ khác kinh khủng hơn nhiều lóa lên trong đầu cô. "Bà chính là lý do gây nên cái chết của Penelope phải không?".

"Không. Chính Julian đã làm điều đó. Mà cứ cho là như vậy đi, ta đã nổi giận khi Eros kể với ta những gì nó đã làm cho em trai mình và rằng Julian đã đến tìm nó chứ không phải tìm ta". "

Bởi vì ra không thể quay ngược mũi tên tình yêu đã bắn ra của Eros được, nên ta quyết định làm suy yếu tác dụng của nó đi. Những gì Julian có với Penelope thực sự rỗng tuếch, chính nó cũng nhận ra điều đó".

Aphrodite bước lại phía cửa sổ đưa mắt nhìn xuống thành phố. "Nếu Julian tìm đến với ta thì ta đã rút lại bùa phép đó. Nhưng nó đã không làm vậy. Ta chứng kiến nó hằng đêm vẫn đến với cô ta, vẫn chung đụng với cô ta và ta cảm thấy sự day dứt, nỗi thống khổ của nó khi nhận thấy cô ta không thực sự yêu nó. Mặc dù vậy, nó vẫn chối bỏ và nguyền rủa ta".

"Những giọt nước mắt của ta trước sự phản bội của nó là nguyên nhân đầu tiên đã khiến Priapus chống lại nó. Priapus luôn là đứa con trai trung thanh nhất của ta. Ngay khi thấy Priapus đòi đi lấy máu cuả Julian, lẽ ra ta nên ngăn nó lại. Nhưng ta đã không làm vậy, ta hy vọng cơn thịnh nộ của Priapus sẽ khiến Julian phải tìm đến ta. Cầu xin sự giúp đỡ của ta".

Bà ta nghiễn chặt hai hàm răng lại. "Nhưng nó đã không bao giờ làm điều đó".

Grace thông cảm với bà ta, nhưng điều đó cũng không làm thay đổi những gì bà ta làm với chính con trai của mình. "Thế Julian đã bị lời nguyền như thế nào?"

Aphrodite nuốt khan. "Đó chính là cái đêm Athena nói với Priapus rằng nó không có được một tướng quân nào dũng cảm và có sức mạnh như Julian. Bà ta thách nó đưa đưa tướng quân giỏi nhất của nó ra đấu với tướng của bà. Hai ngày sau, ta thấy Julian cưỡi ngựa ra trận và biết rằng nó sẽ không thất bại. Khi nó đánh bật quân La Mã, Priapus trở nên nổi giân. Bởi vì Eros đã nói lộ cho nó biết chuyện nó đã làm cho Julian, nên Priapus lập tức bám theo Iason và Penelope. Ta không hề biết hậu quả của việc đó sẽ ra sao".

Aphrodite vòng hai cánh tay run rẩy quanh người. "Ta không bao giờ có ý định để hai đứa trẻ phải chết. Ngươi không thể tưởng tượng ta đau đớn bao nhiêu lần trong một ngày vì những điều ta đã để xảy ra đâu".

"Lúc đó bà không có cách nào để ngăn việc đó lại à?".

Aphrodite lắc đầu buồn bã. "Ngay cả khi sức mạnh của ta cũng bị Thần Số phận giới hạn. Khi Julian lên đường đến đền thờ của ta sau cái chết của chúng, ta đã nín thở nghĩ rằng cuối cùng thì nó cũng sẽ tìm đến với ta. Nhưng khi đó, nó nhìn thấy đứa con gái bẩn thỉu đang mặc chiếc áo chòang của Priapus. Đứa con gái đó lăn xả vào nó, cầu xin nó hãy lấy đi sự trinh tiết của ả ta trước buổi lễ, khi Priapus có được ả. Ngay lúc đó, Julia đã cố gắng để bước qua ả, nhưng ả đã không để nó đi. Giá mà nó suy nghĩ chín chắn hơn, ta biết rằng nó sẽ từ chối cô ả kia".

Khuôn mặt Aphrodite sa sầm lại vì tức giân. "Nếu không vì cô ả Alexandria kia, ngày hôm đó ta đã có được con trai của mình, ta biết nó sẽ tìm ta. Nhưng đã quá muộn. Ngay khi nó buông thả bản thân với cô ả kia, mọi việc đã trở nên quá muộn".

"Và bà vẫn từ chối không giúp Julian?".

"Làm sao ta có thể thiên vị một đứa con này hơn một đứa khác?".

Câu hỏi của bà ta khiến Grace kinh hãi. "Đó có phải chính lđiều mà bà đã làm vào giây phút mà bà để cho Julian bị giam vào một cuốn sách không?".

Ánh mắt Aphrodite lóe lên đầy ác tâm khiến Grace bước lùi lại. "Julian chính là kẻ đã chối bỏ ta. Tất cả những gì nó phải làm là nhờ ta giúp đỡ và ta sẽ giúp nó".

Grace không thể tin nổi vào tai mình. Với cường vị một nữ thần, Aphrodite tỏ ra ích kỷ và thiển cận đến mức khó tin. "Tất cả tấn bi kịch này là do hai người không chịu thừa nhận nhau. Tôi không thể tin được là bà đã khiến cho Julian trở nên mạnh mẽ để rồi sau đó lại nguyền rủa anh ấy vì chính sức mạnh mà bà đã trao cho anh ấy. Thay vì chờ anh ấy đên với mình, bà lại cử người khác đi thay bà, vì sao bà không thể một lần tự mình đến gặp anh ấy?".

Aphrodite ném về phía cô một cái nhìn đầy căm phẫn. "Ta là nữ thần Tình Yêu, vậy mà ngươi lại muốn ta phải trở nên hèn hạ vậy sao? Ngươi có hiểu được nỗi hổ thẹn khi ta lại bị chính con trai ruột của mình căm ghét không?"

"Một nỗi hổ thẹn đối với bà? Bà có cả thế giới này yêu mình. Julian thì không có ai cả".

Aphrodite giận dữ tiến lên một bước. "Tránh xa nó ra. Ta cảnh cáo ngươi đấy".

"Vì sao? Vì sao bà lại cảnh cáo tôi mà không cảnh cáo Penelope?".

"Bởi vì nó không yêu cô ta".

Grace đông cứng lại trước những lời nói đó. "Ý bà là...".

Aphrodite biến mất.

"Ôi, thôi đi nào!" - Grace hét lên với cái trần nhà. "Bà không thể biến đi khi cuộc nói chuyện đang dang dở như thế được!".

"Grace?".

Cô giạt nảy mình khi nghe tiếng Beth gọi. Cô xoay người lại thì thấy Beth đang nhòm qua khe cửa.

"Chị đang nói chuyện với ai đấy?" - Beth hỏi.

Grace nhìn quanh phòng rồi nghĩ cách trả lời cho Beth. "À, tôi tự độc thoại thôi".

Beth nhìn cô đầy nghi hoặc. "Chị vẫn thường xuyên tự hét lên với mình thế à?".

"Thỉnh thoảng".

Beth nhướn một bên lông mày. "Có vẻ như chúng ta cần một buổi trị liệu đây" - Cô vừa nói vừa bước ra.

Không để ý đến cô ta , Grace nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Cô muốn về nhà với Julian.

Ngay khi vừa mở cửa bước vào nhà, Grace đã thấy có cái gì đó không ổn. Julian không xuống đón cô.

"Julian?"- Cô gọi.

"Ở trên gác".

Cô ném chìa khóa, thư từ xuống mặt bàn và nhảy hai bậc một lên gác.

"Anh sẽ không tin nổi hôm nay có ai đã đến..." Giọng cô yếu dần khi cô đến cửa phòng ngủ và nhìn thấy Julian với một tay khóa vào thành giường. Anh đang cởi trần nằm giữa giường, lông mày ướt đẫm mồ hôi.

"Anh đang làm gì vây?" - Cô hỏi trong lòng đầy sợ hãi.

"Anh không thể chống chọi được nữa, Grace" - Anh nói hơi thở nặng nhọc.

"Anh phải chiến đấu".

Anh lắc đầu. "Anh muốn em giúp anh khóa nốt bàn tay kia lại. Tự anh không khóa được".

"Julian...".

Anh cắt ngang lời cô với một tiếng cười chua chát, cay đắng. "Thật nực cười phải không? Em, anh phải cầu xin anh trói anh lại, trong khi những người đàn bà khác vẫn tự động làm điều đó trong những giờ anh hiện lên".

Ánh mắt anh nhìn xoáy vào cô. "Làm đi Grace. Anh sẽ không thể tha thứ cho bản than nếu anh làm đau em".

Cổ họng cô se lại, cô bước qua căn phòng tiến đến chỗ anh nằm.

Khi cô lại gần, anh đưa bàn tay còn chưa bị khóa lên nựng má cô. Anh kéo cô xuống sát môi mình và hôn cô mãnh liệt đến mức cô tưởng mình sắp ngất đến nơi.

Đó là một nụ hôn dữ dỗi, đầy đam mê và ham muốn. Và một nụ hôn đầy hứa hẹn.

Anh cắn nhẹ môi cô rồi quay đi. "Em làm đi".

Cô kéo chiếc còng tay bằng bạc qua gối.

Đến lúc đó Julian mới cảm thấy nhẹ nhõm. Đến tận lúc đó, cô vẫn chưa nhận ra sự căng thẳng mà anh phải chịu đựng suốt tuần vừa rồi. Anh ngả đầu lên gối của cô và hít một hơi thở sâu đầy khó nhọc.

Grace đưa tay chạm vào vầng trán ướt đẫm mồ hôi của anh. "Ôi, lạy Chúa!" - Cô thốt lên. Người anh nóng quá khiến da tay cô như phải bỏng. "Em có làm được gì cho anh không?".

"Em không thể làm gì đâu, nhưng cảm ơn em vì đã hỏi anh."

Grace đi về phía tủ quần áo để lấy đồ. Khi cô bắt đầu cởi chiếc cúc đầu tiên, Julian đã ngăn cô lại. "Xin đừng làm việc đó trước mặt anh. Nếu anh nhìn thấy ngực em...". Anh giật đầu về phía trước như bị ai đóng dấu sắt nung lên người.

Grace nhận ra là cô đã cảm thấy thân thuộc với anh biết bao. "Em xin lỗi!". Cô nói.

Cô đi vào phòng tắm thay đồ rồi làm một miếng chườm lạnh.

Cô quay lại phòng ngủ để chườm lên vầng trán đang phát sốt của anh. Cô đan tay qua mái tóc ướt đẫm mồ hôi của anh. "Người anh nóng như lửa vậy".

"Anh biết. Anh cảm giác như đang nằm trên một chiếc giường đầy than hồng vậy".

Anh khẽ rên lên khi cô đưa miếng khăn lạnh qua da.

"Em vẫn chưa kể với anh xem ngày hôm nay của em thế nào." - Anh nói trong hơi thở đứt quãng.

Grace ngẹn lời vì hạnh phúc và tình yêu đang ngập tràn trong lòng. Ngày nào anh cũng hỏi cô như vậy. Ngày nào cũng như ngày nào, cô mong ngóng được trở về nhà với anh.

Cô không biết sẽ phải làm gì khi anh ra đi.

Tự ép mình không nghĩ tới điều đó, cô tập trung toàn bộ sự chú ý vào việc chăm sóc anh.

"Cũng không có chuyện gì đáng kể cả". - Cô thì thầm. Cô không muốn làm anh buồn thêm vì những lời mẹ anh nói. Ít nhất là không phải trong lúc này. Cuộc đời anh đã đủ đau đớn rồi; cô không muốn làm nó tệ hơn nữa.

"Anh có đói không?" - Cô hỏi.

"Không".

Grace nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh anh. Cả đêm hôm đó cô lúc thì đọc sách cho anh nghe, lúc lại lấy khăn lau mồ hôi cho anh.

Cả đêm hôm đó Julian không hề ngủ. Anh không thể ngủ được. Tất cả những gì anh có thể cảm thấy là làn da Grace bên cạnh anh và ngửi mùi hương hoa ngọt ngào tỏa ra từ người cô.

Anh nghiến răng, tay nắm chặt chiếc còng bằng bạc và chiến đấu với bóng tối vần vũ đang cố nuốt chửng lấy anh. Anh không muốn đầu hàng nó.

Anh không muốn nhắm mắt và để lỡ bất kỳ giây phút nào bên cạnh Grace trong lúc anh anh vẫn còn tỉnh táo và nguyên vẹn. nếu anh để cho bong tối đó nuốt lấy anh, anh sẽ không thể tỉnh dậy nữa cho đến tận khi đã bị quay lại cuốn sách. Đơn độc.

"Ta không thể để mất nàng." - Anh thì thầm. Ý nghĩ đó xé nát chút ít ỏi còn sót lại trong trái tim anh.

Đồng hồ ngoài hành lang điểm ba tiếng. Grace vừa thiếp đi một lát trước đó. Cô nằm gối đầu và đặt tay lên bụng anh, hơi thở nhẹ nhàng, đều đặn của cô lướt trên da anh.

Anh có thể cảm thấy những sợi tóc của cô cù trên da anh, hơi ấm của cô thấm sâu vào tận trong tâm hồn anh.

Anh sẵn sang trả bất cứ giá nào để được chạm vào cô.

Anh nhắm mắt lại, ngả đầu ra sau và tự cho phép mình mơ giấc mơ đầu tiên sau nhiều thế kỷ. Anh mơ về những đêm nằm cạnh cô và những ngày cười đùa bên cô.

Anh mơ về một ngày khi anh có thể yêu cô như cô đáng được yêu. Một ngày khi anh được tự do dâng hiến cho cô. Anh mơ về một mái ấm với cô.

Và trên hết, anh mơ về những đứa trẻ với những đôi mắt màu tro tràn đầy hạnh phúc và những nụ cười ngọt ngào, ranh mãnh.

Julian vẫn còn tiếp tục mơ về những điều như vậy khi ánh sáng ban mau tràn vào và chuông đồng hồ điểm sáu giờ, Grace thức giấc.

Cô cọ má vào ngực anh, rúc vào người anh với một điệu bộ không thể nói gì hơn là một sự tra tấn

"Chào anh." - Cô mỉm cười nói.

"Chào em."

Cô cắn môi khi nhìn khắp người anh, rồi chau mày lại vì lo lắng. "Anh có chắc chúng ta phải làm vậy không? Chẳng lẽ em không thể tháo xích ra cho anh một lát được à?"

"Không!" - Anh trả lời giọng quả quyết.

Cô nhấc điện thoại và gọi cho Beth. "Mấy ngày tới tôi không đến văn phòng được, cô có thể tiếp một vài bệnh nhân giúp tôi được không?"

Julian chau mày khi nghe cô nói vậy. "Em định nghỉ làm à?" - Anh hỏi ngay khi cô gác máy.

Grace không thể tin nổi là anh lại hỏi cô một câu như vậy. "Đi làm để anh ở nhà trong tình trạng này à?".

"Anh sẽ không sao đâu".

Cô nhìn anh như thể anh bị mất trí. "Thế nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao?".

"Chuyện gì được?".

"Nhỡ ngôi nhà bốc cháy hay có kẻ nào đó đột nhập và có trời mới biết chúng làm gì với anh trong khi anh không thể làm gì để ngăn chúng lại."

Julian không tranh cãi với cô. Anh đang rất thích thú với việc cô sẵn lòng ở nhà với anh.

Đến giữa trưa, Grace có thể thấy rõ lời nguyền đã trở nên tồi tệ đến mức nào. Từng centimet trên người anh ướt đẫm mồ hôi. Bắp tay anh căng cứng và thàng hoặc lắm anh mới cất lên lời. Và mỗi lần như vậy, giọng nói của anh đều lọt ra từ hai hàm răng nghiễn chặt.

Nhưng anh vẫn mỉm cười với cô, đôi mắt anh ấm áp và đầy khích lệ mặc dù cô thấy cơ bắp anh co gập lại trong lúc anh chịu đựng cái gì đó đang giày vò bên trong.

Cô vẫn tiếp tục chườm cho anh, nhưng vừa đặt chiếc khăn lên da anh, chiếc khăn đã lâp tức trở nên nóng bỏng đến nỗi cô gần như không thể chạm tay vào.

Đến đêm thì anh rơi vào trạng thái mê sảng.

Cô tuyệt vọng nhìn Julian vật vã và chửi rủa như đang có một người vô hình nào đó róc từng miếng thịt trên người anh. Cô chưa từng chứng kiến điều gì đó tương tự. Anh đang vật lộn dữ dội đến mức cô lo sợ rằng anh sẽ làm sập chiếc giường mất.

"Em không thể chịu đựng chuyện này." - Cô thì thầm. Rồi chạy xuống dưới nhà gọi điện thoại cho Selena.

Một tiếng sau, Grace xuống mở cửa cho Selena và chị Tiyana, chị gái của Selena vào nhà. Với mái tóc đen tuyền và cặp mắt xanh, trông Tiyana hầu như không giống Selena chút nào. Là một trong những thầy pháp da trắng cao tay, Tiyana có một cửa hàng bán đồ ma thuật và đêm thứ sáu nào cũng ra nghĩa địa.

"Em không biết phải cảm ơn mọi người thế nào vì đã đến." - Grace nói khi khép cánh cửa lại đằng sau họ.

"Không có gì đâu." - Selena nói.

Tiyana mặc một chiếc váy màu nâu giản dị, một tay cầm trống. "Anh ta đâu?".

Grace đưa họ lên gác.

Tiyana bước một bước vào trong phòng và lạnh cứng người trước hình ảnh Julian đang vật vã trên giường. miệng thì chửi rủa toàn thể các đền thờ Hy Lap.

Mặt cô ta trắng bệch ra. "Chị không thể làm gì giúp anh ta đuợc đâu".

"Tiyana." - Selena bực mình gắt lên. "Chị phải thử đã chứ".

Tiyana lắc đầu, mắt trợn tròn vì khiếp sợ.

"Em có muốn nghe lời khuyên của chị không? Hãy niêm phong căn phòng này lại và để mặc anh ta cho đén khi anh ta quay lại nơi anh ta đã ra đi. Có một con quỷ đang canh giữ anh ta và con quỷ này có sức mạnh khủng khiếp đên nỗi chị không dám dây với nó đâu". Nói đoạn cô quay sang Selena. "Chẳng lẽ em không cảm thấy tà khí ở đây à?".

Grace run lên trước những điều vừa nghe thấy, tim cô đập thình thịch. "Thế nào Selena?" - Cô hỏi với mong muốn một cách tuyệt vọng ngõ hầu tìm được cách nào đó giúp anh đỡ đau đớn. Hẳn phải có cách nào chứ.

"Cậu biết đấy, mình không giúp được đâu." - Selena nói. "Thần chú của mình có bao giờ hiệu nghiệm đâu".

Không! Tiếng thét vang lên trong đầu cô . Họ không thể bỏ đi như vậy được.

Grace nhìn sang Julian đang chiến đấu chống lại chính mình. "Thế còn ai em có thể nhờ không?".

"Không." - Tiyana trả lời. "Thật ra, chị không thể đứng ở đây được nữa. Không phải xúc phạm em đâu, nhưng chuyện này làm chị phát gớm". Đoạn cô ta đưa ánh mắt chán nản sang Selena. "Mà em biết những thứ quái đản chị vẫn bán hằng ngày rồi đấy".

"Tớ xin lỗi. Grace." - Selena nói rồi đưa tay vuốt nhẹ lên cánh tay Grace. "Tớ sẽ nghiên cứu chuyện này để xem có tìm được ra điều gì không nhé?".

Họng cô nghẹn lại, nhưng cũng không có cách nào khác là tiễn họ về.

Cô đóng cửa lại và dựa vào cánh cửa một cách chán nản.

Cô phải làm gì bây giờ?

Cô không thể dễ dàng chấp nhận sự thật rằng không có gì có thể giúp được Julian. Chắc hản phải có cách nào đó giúp anh giải thoát khỏi nỗi đau đớn đó chứ. Cách gì đó mà cô chưa nghĩ ra.

Cô đi thẳng lên gác, quay lại với Julian.

"Grace à?" - Đó là một tiếng kêu đầy đau đớn bóp ngẹt trái tim cô.

"Em đây, anh yêu" - Cô vừa nói vừa sờ tay lên trán anh.

Anh gầm lên một tiếng dữ dỗi như con thú bị sa bây và lao mình về phía cô .

Cô khiếp sợ bước lùi xa khỏi chiếc giường.

Hai chân cô run lên lập cập, Grace bước tới phòng sách và tìm cuốn "Ô đi xê". Cô lôi chiếc ghế bập bênh đến cạnh giường và bắt đầu đọc.

Điều đó có vẻ giúp anh đỡ đau đớn. Anh không quăng mình dữ dội như trước nữa.

Ngày qua ngày và mỗi ngày qua đi mang theo một chút hy vọng của Grace. Julian đã đúng. Họ không cách nào có thể phá bỏ được lời nguyền nếu anh không thoái khỏi tình trạng điên loạn này.

Tệ hơn là cô không thể chịu đựng nổi khi phải nhìn anh hết giờ này sang giờ khác chịu đựng đau đớn mà không có bát kỳ một sự giải thoát nào. Chả trách vì sao anh lại ghét mẹ mình. Sao Aphrodite nỡ để anh phải trải qua tất cả những truyện này mà không có bất kỳ động thái nào để giúp đỡ?

Và anh đã phải chịu đựng như vậy hàng thế kỷ nay rồi.

Grace trở nên hoàn toàn bế tắc. "Sao bà có thể làm thể làm vậy!" - Cô giận dữ hét lên với cái trần nhà.

"Eros!" - Cô gọi. "Anh có nghe thấy tôi gọi không? Athena? Có ai ở đó không? Sao các người nỡ để anh ấy phải chịu đựng tất cả những chuyện này mà không làm bất cứ điều gì? Nếu các người có dù chỉ một chút tình thương dành cho anh ấy, xin hãy giúp đỡ tôi giúp anh ấy".

Và đúng như cô nghĩ, không có ai trả lời.

Một luồng sáng lóe lên trong phòng.

Grace giật mình ngước mắt nhìn lên và thấy Aphrodite hiện ra ngay cạnh chiếc giường. Giá mà có nhìn thấy một con lừa trong nhà cũng chưa chắc đã khiến cô kinh ngạc hơn.

Mặt Aphrodite tái nhợt và căng thẳng khi nhìn thấy con trai mình đang vật vã trong đau đớn cực độ. Bà đưa tay về phía anh rồi vội rụt lại. Nắm chặt hai bàn tay lại thành một nắm đấm, bà ta buông thõng tay xuống.

Lúc đó, bà ta nhìn Grace nói. "Ta thực sự yêu nó." - Bà ta lặng lẽ nói.

"Tôi cũng vậy".

Aphrodite đưa mắt nhìn xuống sàn nhà, nhưng Grace vẫn nhìn thấy sự xáo trộn ghê gớm ẩn chứa trong đó. "Nếu ta tha cho nó, ngươi sẽ cướp nó khỏi ta mãi mãi. Nếu ta không tha cho nó, cả hai chúng ta sẽ cùng mất nó".

Aphrodite nhìn thẳng vào mắt cô. "Ta đã suy nghĩ về những điều ngươi nói và người đã đúng. Ta khiến nó mạnh mẽ và lẽ ra ta không bao giờ nên trừng phạt nó vì điều đó. Tất cả những gì ta muốn ở nó là nó gọi ta một tiếng là mẹ". Rồi bà quay sang nhìn Julian. "Ta chỉ muốn con yêu quý ta thôi, Julian. Một chút thôi cũng được".

Grace nuốt khan khi nhìn thấy nỗi đau hiển hiện trên khuôn mặt Aphrodite khi bà chạm tay vào Julian.

Julian rên lên như thể cái chạm tay của bà đốt cháy da thịt anh.

Aphrodite buông tay anh ra. "Grace, hãy hứa với ta là cô sẽ chăm sóc cho nó".

"Tôi sẽ làm vậy chừng nào anh ấy còn để tôi làm. Tôi hứa đấy'.

Aphrodite gật đầu rồi đặt tay lên trán Julian. Anh giật mạnh đầu ra sau như vừa bị sét đánh. Aphrodite cúi xuống và hôn lướt lên môi anh.

Tức thì toàn thân anh trở nên mềm nhũn.

Chiếc còng tay rơi ra, nhưng Julian thì vẫn không nhúc nhích. Tim Grace ngừng đập khi cô nhận ra rằng anh không thở nữa. Cô khiếp sợ đưa bàn tay run rẩy về phía anh.

Anh rùng mình hít một hơi dài.

Grace nhìn thấy sự da diết quen thuộc hiện lên trong mắt Aphrodite khi bà đưa tay về phía người con trai thậm chí còn không biết đến sự hiện diện của bà lúc này. Đó cũng chính là ánh mắt đau đáu mà cô vẫn thấy trong mắt Julian mỗi khi anh không biết cô đang nhìn anh.

Sao hai người cần nhau đến vậy mà lại không có ai chịu chìa tay trước cho ai?

Aphrodite biến mất ngay khi Julian mở mắt.

Grace đến bên cạnh anh. Toàn thân anh đang run lên bần bật, hai hàm răng lập cập va vào nhau. Anh đã hết sốt, bây giờ da dẻ anh đang lạnh toát như băng vậy.

Cô lôi chiếc chăn dưới sàn nhà lên và đắp lên người anh.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?" - Anh hỏi giọng run run.

"Mẹ anh đã giải thoát cho anh".

Julian trợn tròn mắt ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy. "Mẹ anh? Bà ấy đến đây?".

Julian không thể tin nổi vào tai mình. Liệu có thể như vậy chăng?

Nhưng vì sao mẹ anh lại đến giúp anh vào lúc này sau chừng đấy thời gian bà ấy quay lưng để mặc anh phải chịu đau khổ? Thật vô lý hết sức.

Lông mày anh càng nhíu chặt lại khi anh bắt đầu trượt xuống khỏi giường.

"Ấy, đừng." - Cô nói dứt khoát. "Em chỉ vừa có lại được anh và em...".

"Anh thực sự cần phải vào nhà tắm". - Anh nói cắt ngang lời cô.

"À".Grace đỡ anh ra khỏi giường.

Chân anh còn rất yếu nên phải có cô đỡ anh mới đi qua được hành lang. Julian nhắm mắt lại khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào của cô. Sợ sẽ làm cô đau, anh cố gắng không tựa quá nhiều lên vai cô.

Cách cô giúp đỡ anh, cảm giác của vòng tay cô quàng quanh bụng anh khi đưa anh qua hành lanh, qua chiếc đồng hồ của ông nội cô khiến lòng anh cảm thấy ấm áp.

Grace của anh. Làm thế nào anh có thể xa cô được?

Sau khi anh đi vệ sinh, cô hứng cho anh một bồn nước nóng và giúp anh bước vào trong bồn tắm.

Julian chằm chằm nhìn Grace trong khi cô tắm cho anh. Anh không thể tin được là cô đã luôn luôn ở bên cạnh anh chừng ấy thời gian. Anh không nhớ rõ lắm vê mấy ngày vừa rồi, nhưng anh vẫn còn nhớ giọng nói của cô đã xoa dịu anh qua màn đêm.

Anh đã nghe thấy cô gọi tên anh. Và có một đôi lúc, anh dám chắc là anh cảm thấy bàn tay cô đặt lên da thịt anh, lôi anh ra khỏi cơn điên loạn.

Những cái chạm tay của chính cô là sự cứu rỗi của anh.

Anh nhắm mắt lại tận hưởng cảm giác khi bàn tay cô trượt khắp người anh khi cô tắm cho anh. Xuống ngực, qua cánh tay rồi xuống bụng anh. Và khi bàn tay cô vô tình chạm vào cái của anh, anh rùng mình trước sức mạnh của nó.

Anh mới ham muốn cô làm sao.

"Hôn anh đi". - Anh nói trong hơi thở.

"Có an toàn không?'.

Anh mỉm cười nhìn cô. "Nếu anh có thể cử động được trong lúc này thì em đã ở trong bồn tắm với anh rồi. Anh đảm bảo với em là tại thời điểm này anh không khác gì một đứa trẻ sơ sinh yếu ớt".

Cô liếm nhẹ môi khi miết bàn tay phải lên anh. Bàn tay cô thật mềm mại và ấm áp, cô nhìn chằm chằm vào miệng anh như muốn ăn sống nuốt tươi. Anh mắt cô từ từ xua đi cái giá lạnh đang xâm chiếm cơ thể anh.

Cô cúi xuống và hôn anh thật sâu. Julian rên lên trước sự động chạm đó và ham muốn được thêm nữa. Cần được cô đụng chạm vào người anh thêm nữa.

Và thật ngạc nhiên, anh đã có được nó.

Grace rời khỏi môi anh trong chốc lát đủ để cởi bỏ bộ quần áo đang mặc và đứng hoàn toàn trần truồng trước mặt anh. Cô từ từ bò vao trong bồn tắm với anh một cách đầy quyến rũ, rồi ôm lấy eo anh.

Sự đụng chạm của cô nghiền sát mẩu ý chí cuối cùng, chút ý kháng cự cuối cùng còn lại của anh đối với cô. Toàn thân anh run lên vì những cử chỉ ấm áp của cô.

"Em xin lỗi!" - Cô nói rồi rời anh ra. "Người anh lạnh quá, anh lại đang run nữa đây này".

"Không phải anh run vì lạnh đâu." - Anh nói giọng khàn đi. "Anh đang run lên vì em".

Nụ cười của cô xuyên thấu tim anh khi cô gục đầu xuống và tấn công anh không thương xót.

Đến khi cô dừng lại, anh cảm giác như vừa bị tra tấn toàn thân một lần nữa. Giá có thực sự lên đến đỉnh, anh cũng không thể cảm thấy thỏa mãn hơn thế.

Cô đỡ anh bước ra khỏi bồn tắm. Chân tay anh vẫn còn run rẩy. Và anh buộc phải tựa vào người cô để về phòng ngủ.

Cỗ khẽ khàng đặt anh xuống rối đắp lên anh toàn bộ chỗ chăn mà cô có. Cô nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên tránh anh trong khi vén gọn đám chăn gối xung quanh anh.

"Anh có đói không?".

Anh chỉ đủ sức để gật đầu.

Grace để anh nằm đấy một lúc để đi hâm nóng lại bát súp. Nhưng khi cô quay lại thì anh có vẻ như đang ngủ rồi.

Cô đặt bát úp lên một chiếc bàn nhỏ cạnh giường, rồi leo lên nằm cạnh anh. Cô ôm quanh người anh và cũng chìm vào giấc ngủ.

Phải mất ba ngày sau, sức khỏe của Julian mới hồi phục hoàn toàn. Trong suốt thời gian đó, Grace luôn ở cạnh anh. Giúp đỡ cho anh.

Đối với anh, sự mạnh mẽ và tận tụy của cô thật không gì có thể sánh nổi. Cả cuộc đời anh, anh đã chờ đợi cô. Và mỗi ngày qua đi, anh lại nhận ra mình yêu cô xiết bao. Anh cần cô biết bao.

"Mình phải nói với cô ấy mới được." - Anh tự nhủ trong khi dùng khăn tắm lau khô người. Anh không thể để thêm một ngày nào nữa mà không cho cô biết cô đã trở nên có ỹ nghĩa với anh như thế nào.

Rời phòng tắm, Julian bước thẳng vào phòng ngủ trong khi Grace đang nói chuyện điện thoại với Selena.

"Đương nhiên là mình không nói lại với anh ấy là mẹ anh ấy nói gì với mình rồi. Có Chúa chứng giám!".

Julian lùi lại một bước và đứng dựa vào tường trong khi Grace vẫn tiếp tục câu chuyện.

"Thế mình phải nói thế nào? Julian ơi, mẹ anh đã đe dọa mạng sống của em à?".

Anh cảm thấy như vừa bị một nhát dao đâm thẳng vào trung khu thần kinh. Mắt mũi tối sầm lại, anh bước vào phòng ngủ. "Em nói chuyện với mẹ anh khi nào?" - Anh hỏi.

Grace ngước mắt nhìn lên hoảng hốt. "Ừ, Lanie, mình phải đi đây. Chào cậu". Cô gác máy điện thoại.

"Em nói chuyện với mẹ anh khi nào?" - Anh hỏi lại.

Grace nhún vai một cách thờ ơ. "À, thì hôm mà anh phát điên lên vì em ấy".

"Bà ấy nói gì?".

Cô lại nhún vai một cách ngô nghê. "Thật ra đó không phải là một lời đe dọa. Bà ấy chỉ nói là bà ấy sẽ không chia sẻ anh với em".

Cơn giận bùng lên trong anh. Sao bà ba dám chứ! Mẹ ah nghĩ bà ta là cái quái gì mà dám ra lệnh cho anh hay Grace chứ?

Anh thật ngu ngốc khi từng có ý nghĩ rằng mẹ anh đã hồi tâm chuyển ý quan tâm đến anh.

Khi nào thì anh mới sáng mắt ra đây?

"Julian." - Grace nói và đứng dậy bước tới đứng ngay trước mặt anh ngay đầu giường. "Bà ấy đã thay đổi. Khi bà ấy tới đây để giải thoát cho anh...".

"Đừng nói nữa, Grace." - Anh cắt ngang lời cô. "Anh hiểu mẹ mình hơn em nhiều".

Và anh biết rõ mẹ anh có thể làm những gì. So với sự nhẫn tâm của bà ấy, thì sự nhẫn tâm của cha anh còn thua xa.

Lòng anh nặng trĩu, anh biết mình không bao giờ có thể nói với Grace những gì chất chứa trong tim.

Tệ hơn là anh biết mình không thể ở lại với cô. Không bao giờ. Nếu anh có ngộ ra điều gì thì đó là những vị thần sẽ không bao giờ để anh được sống yên ổn.

Khi nào thì một trong số các vị thần sẽ làm hại đến cô? Khi nào Priapus sẽ dùng cô để chống lại anh? Hay mẹ anh sẽ đến để trút sự trả thù xuống cả hai?

Sớm muộn gì, anh cũng sẽ phải trả giá cho hạnh phúc của mình. Anh không nghi ngờ gì điều đó cả. Và ý nghĩ Grace phải chịu đựng...

Không. Anh sẽ không để điều đó xảy ra.

° ° °

Ngày lại qua ngày, họ cố gắng đến mức tối đa dành thời gian bên nhau.

Julian dạy Grace về văn hóa Hy Lạp cổ đại và những cách thú vị để thưởng thức món kem tươi Reddi-wip và sô cô la đun chảy, còn Grace dạy anh chơi trò Strip Monopoly và dạy anh đọc tiếng Anh.

Sau mấy buổi học lái xe và sau khi thay một bộ côn mới, cô nhận ra rằng Julian hoàn toàn không có cơ may trở thành một người lái xe thực thụ.

Cô có cảm giác như chỉ mới có mấy ngày trôi qua và ngày cuối cùng của tuần trăng đến nhanh đến nỗi cô cảm thấy khiếp sợ.

Và tệ hơn đó là vào cái đêm trước ngày cuối cùng đó, cô đã phát hiện ra một sự thật đáng giật mình hơn cả.

Julian là người mà cô không thể sống thiếu được.

Khi nghĩ tới việc quay trở lại cuộc sống trước kia, trước khi anh xuất hiện, cô vô cùng đau đớn nhận ra rằng cô chắc chắn sẽ chết nếu phải như vậy.

Nhưng cuối cùng, cô biết rằng lựa chọn thuộc về anh và chỉ mình anh thôi.

"Xin anh, Julian!" - Cô thì thầm trong khi anh đang nằm ngủ bên cạnh - "Đừng bỏ em".
--------------------------------
1 Người đưa tin của Thần Dớt (ND).

Ngày đăng: 30/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?