Gửi bài:

Chương 3

Trong một căn hộ Ở London. Chuông điện thoại reo Hercule Poirot cựa mình trên ghế. Chưa biết ai gọi, nhưng ông đoán là ông bạn Solly đã hẹn đến chơi hôm nay, chắc lại xin lỗi bận không tới được.

- Ông ta lại nhức đầu sổ mũi gì đây – Poirots nghĩ bụng – Không đến thì thôi vậy. Tối nay ta chỉ có một mình.

Ngẫm nghĩ, Poirot nhận thấy từ khi ông về nghỉ hưu, phần lớn các buổi tối đều đơn điệu như nhau. Trí óc ông (mà ông tự cho thuộc loại kiệt xuất) đòi hỏi sự kích thích liên tục từ bên ngoài. Poirot không có tính cách một triết gia. Đôi khi ông tiếc là đáng lẽ lao vào tội phạm học, ông nên hướng về thần học, như vậy thì giờ đây có thể cùng đồng nghiệp ngồi một chỗ mà bàn luận liên miên các vấn đề không bao giờ giải quyết.

George, người hầu lặng lẽ bước vào:

- Thưa, ông Solomon Levy đã điện thoại.

- A! Thế ư?

- Ông rất tiếc không thể đến chơi tối naỵ Ông bị cúm.

- George, không phải cảm cúm, chỉ là sổ mũi thôi. Ai ai cũng cho là mình bị cúm, như vậy có vẻ quan trọng, được mọi người thương cảm hơn.

- Dù sao thì ông ấy không tới càng tốt, thưa ông. Cái sổ mũi nhức đầu ấy cũng hay lây lắm.

Tiếng chuông điện thoại lại reo.

- Bây giờ lại ai báo tin cũng sổ mũi nữa đây? Tuy nhiên tôi không có hẹn với khách nào khác.

George quay ra, nhưng Poirot giữ lại.

- Để tôi nghe. Có vẻ là quan trọng đây... Ông nhún vai: Cũng là để tiêu thời gian một thể. Biết đâu đấy?

George rút lui, và Poirot cầm máy.

- Tôi, Hercule Poirot nghe – ông nói dằn từng tiếng.

Đầu dây kia, có tiếng phụ nữ hổn hển:

- May quá! Tôi cứ chắc mẩm là ông không có nhà.

- Vì sao vậy?

- Vì thời buổi này, mọi việc cứ luôn luôn muốn làm ta thất vọng. Cần một ai tới gấp, thì cứ phải đợi. Tôi cần nói chuyện với ông ngay, càng sớm càng tốt.

- Tôi có hân hạnh nói chuyện với ai đây ạ?

Giọng nói đầu kia có vẻ ngờ vực:

- Ồ, thế ông không biết là ai ư?

- À! Có! ... xin lỗi! Cô là Ariadne Oliver.

- Và tôi đang sốt hết cả ruột đây!

- Tôi đoán vậy. Cô vừa chạy đấy à? Thấy cô thở gấp.

- Tôi xin đến ngay được chứ?

Poirot lưỡng lự. Oliver có vẻ đang xúc động, không biết vì việc gì, và cô ta sẽ kể lể đủ thứ chuyện trước khi đi vào mục đích thực. Một khi để cô ta thâm nhập vào thánh đường của Poirot, thì khó mời được ra mà không mang tiếng là bất lịch sự. Bàn luận với Ariadne Oliver phải hết sức tránh sa vào những đề tài mà cô có thể vớ lấy để kéo mình vào hàng tràng lời lẽ vô bổ.

- Cái gì đã làm cô xúc động đến thế, hở cô bạn?

- Dĩ nhiên rồi! Tôi hoang mang, không biết nên làm gì. Chỉ biết là phải kể hết với ông. Ông là người duy nhất có thể cho tôi một lời khuyên. Thế nào, tôi đến được chứ?

- Nhất định là được. Rất vui lòng được gặp cô.

Máy dập đột ngột ở đầu dây bên kia. Poirot gọi George, nghĩ một lát rồi bảo anh ta chuẩn bị chút đồ uống, riêng ông thì xin một ly cô-nhắc.

- Khoảng mười phút nữa, cô Oliver sẽ tới đây.

George đi ra, rồi lát sau trở lại mang theo ly cô-nhắc. Poirot nhấp một ngụm, lấy sức lực.

Chuông ngoài cửa vang lên. Khách không chỉ bấm nhẹ một lần, mà ấn mạnh kéo dài, cố tình làm vang động căn nhà.

- Đúng là cô ta rất sốt ruột – Poirot nghĩ.

Ông nghe tiếng George mở cửa, nhưng anh hầu chưa kịp vào báo tin, thì vị khách đã ùa vào. Hercule Poirot kêu:

- Cô ăn mặc gì mà lạ? Để George giúp cởi áo cho!

Cô ướt sạch rồi!

- Không ướt mới là lạ, vì ngoài kia đang mưa!

- Cô dùng chút giải khát gì, hay một ly rượu mạnh nhé?

- Lúc này tôi ghét tất cả những gì dính dáng đến nước.

Giọng hậm hực của cô khiến Poirot ngạc nhiên.

George mang chiếc áo khoác ướt sũng ra ngoài. Poirot hỏi:

- Cô kiếm đâu ra chiếc áo ấy?

- Ở Cornouailẹ Rất tiện, phải không? Aùo thủy thủ chính cống.

- Rất tiện cho thủy thủ, nhưng với cô chắc hơi nặng. Nào ngồi xuống, có gì hãy nói hết.

Ngồi phịch xuống chiếc ghế bành lớn, Oliver thở dài:

- Tôi không biết nên nói thế nào?

- Thì cứ kể thế nào cũng được.

- Giờ đây ở trước mặt ông, tôi không biết kể ra sao nữa!

- Kể từ chỗ bắt đầu. Hay cô thích kể theo cách khác?

- Thực ra, có thể câu chuyện bắt nguồn từ xa trong quá khứ.

- Hãy bình tĩnh, cố gắng tập hợp trong trí óc mọi chi tiết cần thiết. Chẳng hạn, hãy nói xem, cái gì làm cô xúc động đến vậy?

- Tất cả bắt đầu từ một buổi tối liên hoan!

Poirot cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe một chuyện quá đơn giản, chỉ là một buổi liên hoan.

- Vậy cô đã đến dự buổi liên hoan. Có gì bất thường đã xẩy ra?

- Ông có biết rằng ở đấy người ta tổ chức lễ hội vào đêm trước ngày lễ Các Thánh?

- Phải, ngày 31 tháng Mười. Đó là ngày các phù thủy cưỡi cán chổi bay lên trời.

- Phải, có nhiều chổi được trang trí chẳng đẹp mắt lắm, nhưng cũng được thưởng.

- ... Tôi không hiểu?...

Nhà thám tử nhỏ bé nhìn cô bạn, ngờ vực. Sự nhẹ nhõm lúc nãy nhường chỗ cho lòng phân vân. Nếu không biết chắc rằng Oliver không bao giờ nhấp một ly rượu, ông đã nghĩ rằng hôm nay cô này hơi say.

- Một buổi liên hoan thiếu niên – Oliver nói rõ hơn – Đúng hơn, là cho những học sinh loại "Tuổi trên mười một".

- Nghĩa là thế nào?

- Nó chỉ cuộc sát hạch, qua đó người ta đánh giá khả năng của các học sinh ở tuổi mười một. Những em khá nhất sẽ tiết tục học lên trung học, còn các em khác được hướng về học các trường kỹ thuật. Nhưng loại  sát hạch này đã bãi bỏ, dù thỉnh thoảng vẫn được nói tới.

- Thú thật tôi vẫn chưa rõ cô định nói gì.

Ariadne Oliver thở một hơi thật dài:

- Sự thực, tất cả bắt đầu từ những quả táo.

- Ả ... Tất nhiên, với cô, táo lúc nào cũng có tầm quan trọng hàng đầu. Vậy ta hãy nói chuyện táo!

- Ngày 31 tháng Mười, thường có trò đớp táo.

- Có, tôi biết.

- Rồi trò cắt bánh, với các em gái thì trò soi gương thần ...

- Vàtrong đó họ nhìn thấy hình ảnh người chồng của ngày mai. Tất cả, là những trò chơi dân gian. Tối liên hoan của cô là thế chứ gì?

- Vâng, phải nói nó rất thành công. Trò cuối cùng, Snapdragon, đặc biệt hấp dẫn.

Giọng cô trở nên run rẩy:

- Và tôi nghĩ chính thời gian đó đã xẩy ra ...

- Cái gì?

- Vụ giết người! Hết trò chơi, mọi người chia tay, lúc đó mới thấy thiếu một ...

- Một người nào?

- Một bé gái, tên là Joycẹ Cứ tưởng em đã ra về cùng các bạn. Mãi đến lúc mẹ em đến tìm, mới biết em biến mất, không báo cho ai cả.

- Hay em đã về một mình mà không ai thấy?

- Em không về. Em vẫn ở trong phòng sách. Nơi diễn ra trò chơi đớp táo ... Các xô vẫn ở giữa phòng, một xô lớn bằng kẽm, đầy nước ...

- Nhưng cuối cùng thì chuyện gì đã xẩy ra?

- Chúng tôi thấy Joyce đầu cắm vào trong nước, giữa đống táo. Em vẫn quỳ hai đầu gối trong tư thế người đang tìm cách dùng răng đớp táo. Có người đã nhấn đầu em xuống như thế cho đến khi chết ngạt. Ngạt trong một xô nước ... - Cô rùng mình, hét lên: Bây giờ, tôi ghét táo! Không bao giờ tôi còn thích thú nhìn những quả táo nữa!

Nhà thám tử nhìn Oliver, rồi đưa tay với chiếc cốc nhỏ gần đó, rót đầy cô-nhắc, đưa cho cô, ra lệnh:

- Uống đi. Cô sẽ thấy dễ chịu hơn.

Ngày đăng: 31/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?