Gửi bài:

Chap 5: Hồ thủy điện T

HomeKể chuyện đi làm của Kỹ sư thủy lợi – Tập 5: Hồ thủy điện T
Kể chuyện đi làm của Kỹ sư thủy lợi – Tập 5: Hồ thủy điện T truyenma 30 Tháng Ba, 2017 Không có phản hồi 0
TRUYỆN MA: KỂ CHUYỆN ĐI LÀM CỦA KỸ SƯ THỦY LỢI – TẬP 5: HỒ THỦY ĐIỆN

Tối hôm đó, ba anh em đi nhậu loanh quanh thịt thỏ, sau đó tôi với anh Bi đi làm mấy cơ bi.da ở Kiến Đức cho hết buổi tối. Chơi được vài cơ thì anh em rủ nhau về vì cái bàn nó lởm quá, chẳng bù cho Nhật Kiều ở Nha Trang toàn em chân dài đến nách đứng xếp bi. Với cả hai anh em cũng mệt vì chạy như ngựa cả ngày. Kể ra mà giờ ở Nha Trang, ra Quốc Tế làm kèo massage tắm thảo dược có phải khỏe cmn người không.

Cố cho ngày mai xong nốt còn về chứ ở cái xứ người lạ nước lạ cái này cũng mệt mỏi lắm rồi. Lúc về qua giữa thị trấn có mấy anh công an giao thông đo nồng độ cồn nữa chứ. Dính cái phiếu phạt 500 mới nhọ. Gọi cho ông N vì hôm trước ổng khoe làm trên này nên quen với mấy người bên giao thông. Ông N lại gọi cho 1 ông nữa. Thế may được thả chứ không lại bay mất cái vé massage.

Sáng hôm sau, hai anh em đặt mục tiêu đo nốt 4 cái trụ còn lại. Còn có 4 cái mà cả một chặng đường đầy gian nan và thử thách. Do đã quen đường được 3 hôm nên hai đứa không cần ông thi công lên đón nữa mà hẹn nhau ở vị trí cái trụ cuối cùng chiều hôm qua đo, vì mỗi lần lên đón là ông kia phải ngược lên 10km mới ra đến Kiến Đức. Đi từ đường quốc lộ rẽ đường trong bản được khoảng 5km thì cái xe lại giở trò. A Bi ngó xuống thì nó đang xịt cmn lốp Vẫn may là mới chỉ hơi non thôi chứ chưa xẹp hẳn. Tôi bảo anh Bi xuống đây đợi em, để em quay lại quốc lộ vá rồi đi tiếp. Đúng là nhọ.

Thế ông Bi nhảy xuống xe, nhảy nhón thế đéo nào mà cái quần nó lại vướng mẹ vào cái đuôi xe con RSX. Thế là 1 đường rách dài bất tận kéo từ đũng quần xuống quá đầu gối, lòi hết cả sịp siếc ra. Đã đen lại còn lắm lông. Thôi đã bực vì xịt lốp, lại còn phọt cmn cười vì cái quần của a Bi. Quên không chụp lại cái quần để giờ làm kỷ niệm. Trêu a Bi bảo anh cầm cái quần này về mấy nữa cơ quan thanh toán công tác phí một thể. 

Thế 2 đứa lại kéo nhau ngồi trên con xe Honda đi ra đường quốc lộ. Ở đây tôi đợi vá xe, còn a Bi mượn xe ông chủ quán chạy về nhà nghỉ thay cái quần lửng chứ mặc cái quần đấy vào trong bản, gái bản nó cười cho thối mũi a Bi.

( Vì cái thớt này có gửi cho anh Bi đọc nên anh Bi đọc đoạn này đừng có giận em nhá. Em chỉ miêu tả đúng những gì đã diễn ra, không thêm bớt, nhất là chi tiết cái quần )
Sửa xe, thay quần xong xuôi, hai anh em lại tiếp tục lên đường. Lúc đấy đã tầm 9h sáng rồi. Đến nơi thi ông N thi công đang đợi ở chân cái trụ. Đúng là dân công trường lâu năm nên ngồi một mình ở cái nơi khỉ ho cò gáy này, lại đúng cái vực ông Thái chết ngày xưa mà ổng không sợ. Như mình chắc mình vái ngả nón.

Vẫn nghĩ là 4 cái trụ này nó xương rồi, mà không thể ngờ được là nó xương đến vậy. Để xe ngoài lề đường, đi cuốc bộ phải 2 km nữa đường rừng ( đoạn này tôi có quay lại clip khi đang đi trong rừng ), trèo qua một đống cây gỗ to ( đường kính phải cỡ 2m ) bọn lâm tặc nó đốn chưa kịp vận chuyển đi nữa thì mới đến được cái trụ này. Đi đến cái trụ này cũng mất hơn 1 giờ đồng hồ. Đứng đo rồi ngó nghiêng một lúc thì trở ra. Ngày xưa ông N đi được như này thì đúng là bái phục, ngang với xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước ngày xưa ông cha đi. Mà tính ra cũng chẳng khác gì mấy đâu, cũng phải đề phòng muỗi vắt, rắn rết, có khác là ngày xưa cha ông vác súng, bọn tôi thì vác dụng cụ kiểm định.

Trở ra ngoài lề đường cũng cỡ 12h trưa rồi. Ông N dẫn vào bản ăn cơm trong 1 quán bụi. Gọi là bụi nhưng so với cái tình hình kinh tế của cái huyện DakR'lap này thì cũng coi như quán VIP. . Cơm no rượu say, mấy anh em ra võng nằm nghỉ lát để chiều còn đi chinh chiến tiếp vào trong nhà máy thủy điện. Nằm tán phét với anh N, bảo giờ mà thấy được mấy em gái bản tắm suối thì đúng là đời tươi hơn hoa.

Ổng N nhìn mình cười sặc sủa, chỉ tay ra chỗ mấy em đang ngồi uống nước với mấy thanh niên bản ngoài kia, bảo đó, gái đẹp của bản đó. Ôi giàng ơi, nhìn mấy ẻm đó mà xìu cmn luôn. Trong tưởng tượng của mình cứ nghĩ gái bản nó đẹp như tụi Thái trắng ở trên Tây Bắc cơ. Nhưng mình quên rằng đang ở Tây Nguyên, nước da gái bản họ không được trắng cho lắm, tóc không được dài và đen cho lắm, và cái mắt mình nhìn thì cũng không được ưng cái bụng cho lắm. Nên thôi, vụ gái bản tắm này phá sản.

Nghỉ ngơi đến khoảng 2h chiều thì anh em tiếp tục lên đường. Từ bản vào trong nhà máy thủy điện mất khoảng 15km. Do đường này bên thiết kế họ thiết kế cho oto chở vật liệu đi nên người ta rải cấp phối đá dăm chứ không thảm nhựa đường. Đường lại cong queo vòng qua eo đồi nữa thế nên anh em phải đi chậm chậm không nó xòe cho phát thì vỡ cmn hàm. Còn có 2 cái trụ nên 2 anh em đi hăng lắm. Cố gắng trèo đèo lội suối hoàn thành công việc cho ngày mai trở về với ánh sáng phố phường.

Sau bao lít mồ hôi đổ, cuối cùng thì cũng leo được lên cái trụ cuối cùng. Đứng trên đỉnh trụ cuối cùng nhìn lại quãng đường vất vả mấy ngày qua mới thấy hạnh phúc, biết rằng đổi lại những KW điện cho nhân dân dùng thì có những người đã hi sinh cả mồ hôi, nước mắt, xương máu ( chứ các ông đừng ngồi đó mà chửi Thủy điện nữa nhá ).

Trong lòng trào dâng một nỗi niềm yêu nước vô bờ, tự phải hứa với lòng mình phải phấn đấu thật tốt để bảo vệ tổ quốc, xây dựng đất nước ( đang nói phét đấy, vừa rồi cơ quan mình bảo đi học nghị quyết với phổ biến tư tưởng Hồ Chí Minh mà toàn những ông lôi điện thoại ra đọc báo với ngủ gật ). Đo R tiếp địa xong thì anh em vào trong nhà máy ngó nghiêng tý rồi chụp ảnh các kiểu, thực ra là để a Bi coi thôi chứ cái Thủy điện này đúng chuyên ngành của tôi rồi. Nhà máy đang vận hành nên chỉ có 2 ông kỹ thuật trực trong này thôi, nói chuyện 1 lúc thì xin chào tạm biệt, anh em đi về.

Đi ra khoảng 6km đường rừng thì tới cái hồ chứa của nó. Thực ra nhà máy này nó dẫn nước qua 1 tuynel từ hồ chứa, đào xuyên qua núi rồi dẫn nước vào tua bin nhà máy thủy điện.
Lúc đó khoảng 5h30 chiều, trời Tây Nguyên bắt đầu xẩm xẩm tối, ông N nói anh em tranh thủ lên đập chơi thôi, đừng tắm để ổng ra kiểm tra lại cái đường dây hôm trước mưa bão nó đổ cây vào dây. Hai anh em chạy xe vòng lên đập, sẵn tiện đang mệt, nhìn thấy hồ nước bao la, nước thì trong vắt nên hai anh em không kìm lòng được, cởi mẹ hết đồ ra nhảy xuống phát cho nó trôi hết mệt nhọc.

Ôi phải nói cái nước này nó mát, mới đã làm sao. Tha hồ vùng vẫy. Trước khi xuống, là dân trong ngành nên mình cũng cảnh báo với anh Bi, nhìn thì xoải với nông thế thôi nhưng chỗ anh em mình đang tắm sâu không dưới 40m đâu . Chỉ được tắm trong khu vực từ mái thượng lưu ra khoảng 5m thôi, không chuột nó rút phát là đéo cứu được đâu. Anh Bi dân gốc ở Nha Trang, từ bé tắm biển chứ chưa được tắm nước hồ bao giờ nên thích thú lắm.

Mình chạy lên bờ, lấy cái điện thoại để chụp cái ảnh làm kỷ niệm. Lên phát là có chuyện ngay.
Đang lúi húi lấy cái điện thoại trong cốp xe xuống chụp ảnh thì quay lại đéo thấy a Bi vùng vẫy nữa, mà ổng đang nằm 2 chân 2 tay nổi lềnh phềnh trên mặt nước, đầu thì vẫn ngóc lên. Cứ tưởng ổng đang trêu mình, vì mấy lần tắm biển ở Nha Trang ổng cũng làm kiểu như vậy, chụp kiểu ảnh rồi nói : anh nằm như ông chết trôi ấy Bi ạ. Nhìn lại thì ổng đang từ từ trôi ra xa. Mình nghĩ lại thì đm, lại có chuyện rồi, nước ngọt ở trong núi chứ có phải nước biển mặn Nha Trang đéo đâu mà lực đẩy Ác-si-met nó đẩy cả người nổi lên thế kia.

Mình mới kêu to : đm anh làm cái đếch gì vậy Bi ?

Đéo thấy trả lời, biết cmn là có chuyện rồi. Vứt điện thoại xuống cái mái bê tông, nhảy cái tùm xuống nước lôi ổng vào, vừa nhảy vừa kêu : a bị cái gì vậy a Bi?. Lúc đó như nghe thấy tiếng mình gọi, ổng mới giật mình vùng vẫy trong nước, vừa vùng vẫy chân tay vừa kêu : Cứu anh với T ơi, đm cứu anh với, chân anh bị chuột rút rồi. Lúc đó trời Tây Nguyên đang tối dần.

Đm, có cái gì đó sai sai. Chuột rút thế đéo nào lại vùng vẫy chân tay được. Anh Bi bị mất bình tĩnh vl. Bơi ra cách còn gần 2 m thì nghe thấy ông kêu : Đm anh đéo bơi được T ơi, nó dìm anh T ơi, chết mẹ anh rồi T ơi.

Bơi ra, lấy tay túm lấy tóc ông ấy thì ôi vãi, mình quên là a Bi bị hói, đếch có tóc. Mình đưa tay cho ổng cầm thì ổng kéo rồi dìm mình xuống luôn. Nghĩ kiểu này đéo ổn rồi, Cứ như này mãi thì ổng cũng dìm mình rồi đuối sức mà chết cả 2 thôi. Ông Bi lúc này uống no cmn nước rồi nên không kêu được gì nữa, nhưng chân tay vẫn vùng vẫy. Thay đổi kiểu, mình biết cái mái thượng lưu này nó là đập đất, nên cái mái nó vẫn xoải ra chứ không thẳng đứng như cái đập bê tông, từ chỗ 2 anh em sâu xuống đến mái chắc cũng hơn 2 m.

Thế là đéo lôi kiểu trên nước nữa, cũng mệt lắm rồi, lấy hết sức, hít 1 hơi thật sâu rồi lặn xuống, kéo lấy chân ông Bi rồi kéo xuống nước luôn, cũng may vừa chìm xuống là chân chạm đáy mái thượng lưu luôn. Cứ thế để chân ổng trên vai rồi mình bước đi dưới cái mái đập. Đi được khoảng 2 bước thì ổng không vùng vẫy nữa mà chân đứng được hẳn trên vai mình, cái đầu ổng ngóc được lên mặt nước rồi. Tả thì lâu vậy nhưng sự việc nó diễn ra trong tích tắc à. Không đủ tỉnh táo là cả 2 đứa bị dìm cmn rồi. Lặn dưới nước đéo chịu được nữa, mình đành thả chân ổng ra rồi ngoi lên lấy hơi, ngoi lên thì cách bờ tầm 1 mét. Lúc đó mới biết sống rồi.

Lúc lên bờ thì mặt ông trắng bệch, mồm thì ọe ra nước liên tục. Run cầm cậm, trời thì tối nữa. Vừa lúc đó ông N chạy lên, đm lúc quan trọng thì đéo thấy đâu. Ổng kêu anh đã bảo đm chúng mày đừng có tắm mà. Ở cái hồ này có biết bao nhiêu đứa bị chết đuối, bao nhiêu đứa ra đây tự tử rồi ( toàn người dân tộc ). Nói không chịu nghe. Mà anh bảo con dao với nhánh tỏi từ hôm đầu mang theo đâu rồi. Ổng hỏi câu hồn nhiên vãi. Tắm thì đéo ai còn cầm dao với tỏi đi theo làm gì. Em để hết trong cốp rồi. 
Ngồi lúc nữa cho đỡ lạnh thì 3 anh em cũng dong xe đi về. Trời Tây Nguyên lúc này đã tối hẳn.

Lúc về ông N đi trước do quen đường, đường từ nhà máy ra đến quốc lộ nó loằng ngoằng, ngóc ngách lắm, mà trời lại tối, không có đèn đường. 2 anh em vừa rồi cũng uống no cmn nước nên tinh thần và sức khỏe vẫn còn đang hoảng loạn. Các ông cứ tưởng tượng cái cảnh vừa trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ trong phút chốc nó đang sợ lắm. Vừa tối vừa lạnh, anh Bi nói tôi dừng lại để mặc cái áo mưa vào cho đỡ lạnh. Đúng là trời không mưa vẫn mặc áo mưa.

Dừng lại mặc xong áo mưa , hai anh em lại tiếp tục lên xe. Ôi cái đm, lúc nãy mặc áo mưa không gọi ông N dừng lại, mất cmn dấu rồi, giờ sao ??.

Thôi thì cố phóng đi một đoạn, hết cái đèo này nó lại đến cái dốc khác( cũng may là đường nó thảm nhựa chứ không thì cũng chết ), may mà không có cái đường rẽ nào. Đi thẳng được khoảng 2 km thì thấy đèn hậu xe ông N. Đm nghĩ bụng bảo ông loz này đi không thấy anh em đâu cũng đéo biết dừng lại mà đợi nữa.

Hai anh em chạy sau bám theo cái đèn hậu xe ông N, khoảng cách 2 xe khoảng 200m. Đường chỗ này thì nó cứ nhấp nha nhấp nhô, hết dốc thì lại đèo, hết đèo thì lại khúc cua. Trời tối như này đi đường cua không cẩn thận vớ vẩn đâm mẹ vào cây bên đường thì teo. Đi được một lúc, cứ thấy cái gì sai sai. Anh Bi bảo mình : thế đéo nào cái khúc cua này đi qua nãy giờ mấy lần.

Đm ông Bi nói làm mình mới để ý, sởn gai ốc. Cũng gần hết bình xăng cmn rồi. Có khi nào ông N đi lộn đường không. Phóng ga lên định hỏi ông N xem có khi nào lộn đường. Thế đéo nào càng phóng nhanh thì xe ông N cũng càng đi nhanh, 2 xe cứ cách nhau 1 khoảng cỡ 200m. Đường dốc ngoằn nghoèo mà mình phóng đến 60km/h vẫn đéo thể kịp được ông ấy, biết cmn có chuyện rồi. Bất chợt, a Bi vỗ vai bảo : T, nhìn qua gương kìa, có đèn pha xe nào đi sau xe mình kìa.

Chắc xe của dân tộc, mình ngoái lại. Đm, làm đéo gì có xe nào bám sau đâu, khung hình đằng sau thì tối đen như mực. Thế nhưng nhìn vào gương chiếu hậu thì lại có chấm đèn pha bám sau. Ôi vãi loz. Lúc đó mình quyết định dừng lại. Cái xe đằng trước nó chạy đi mất. Ngó lại đằng sau đéo có cái xe nào, nhìn qua gương thì đèn pha nó vẫn chiếu đấy, cũng đéo thấy tiến thêm về phía xe mình. Mình với anh bi mặt tái mét, đm vớ phải ma đưa lối, quỷ dẫn đường rồi. Cứ thế này mà đi tiếp nó dẫn cho đi hết xăng khéo ngày mai thành 2 cái xác khô.

Mở cốp ra định lấy con dao với nhánh tỏi để sẵn trong cốp xem có kết quả gì không. Đm lúc nãy mở cốp lấy áo mưa, con dao với nhánh tỏi để trên áo mưa, không để ý lúc lôi ra nó rơi cmn ra đường rồi.

Đm thề với các ông lúc đó tinh thần 2 anh em hoảng loạn đến cùng cực. Vừa dính quả trên đập xong, giờ vớ quả này thì đúng là trúng độc đắc luôn.Giờ khéo đi lạc cmn vào đoạn nào rồi cũng nên. Thế rồi tôi nhớ lại, cái hồi sinh viên, sau khi dính cái vụ ở Trần bình kia, cũng có cái bóng bám theo, lúc về quê tôi có nói chuyện với bà nội thì bà bảo nếu nhìn thấy nó trong gương, theo kinh nghiệm của bà thì lấy nước chấm vào 2 đầu ngón tay, gạch chéo 2 đường, kiểu như làm cái bùa ấy. Mấy ông cứ để ý ở nhà, nhất là ở quê, trước cửa người ta thường treo cái gương có cái hình bát quái treo lên trên cao cũng như cái bùa chiếu quỷ vậy.

Nghĩ vậy mình bảo ông Bi đái đi. Ổng cứ nghĩ lấy nước đái để trừ tà. ?Nhưng cũng như mình, đái thế đéo nào được trong cái giờ phút này. Thế nên cái câu sợ vãi đái là không đúng đâu các ông nhé. Giờ thế nào bây giờ??. Vẫn còn 1 thứ nước nữa, nước bọt. Đoạn mình nói ông nhổ hết nước bọt ra tay, làm theo mình. Mình cũng nhổ, lấy tay chấm lên bãi nước bọt rồi gạch chéo lên 2 cái gương của cái xe máy mình. Ông Bi đếch biết để làm gì nhưng giờ phút này, cái hành động đấy chắc là có ý nghĩa nhất may ra thì thoát ra được cái mối rối này, còn hơn là đứng yên chịu chết. Xong hai anh em lên xe, quả này mà đề đéo lên nữa thì đúng là bốc cứt. Vẫn may là đời chứ không giống mấy cái phim kinh dị của Thái. Cái xe vẫn nổ ngon.

Kì lạ thay, lên xe đi thì đéo thấy cái bóng đèn pha xe bám đằng sau kia nữa. Giờ thì cứ đi thẳng chứ biết đi hướng đéo nào bây giờ. Đi được khoảng 1km thì nhìn thấy cái đèn hậu xe nào đằng trước. Thôi đm cứ đi lại xem thế nào, nó có dọa cho thì cũng chịu chứ biết sao giờ. Cách còn trăm mét thì phát hiện ra có người đang đứng cạnh cái xe đấy. Ôi đm, ông N. Đến lúc này thì thở phào rồi.

Ổng nói anh em đi lạc đéo đâu cả tiếng đồng hồ nãy giờ, anh quay lại đến tận cái đập cũng không thấy. Vừa quay xe lại đây thì giờ mới gặp được. Mình với anh Bi đéo ông nào nói được gì. Nói thôi về nhà nghỉ em kể cho anh. Bây giờ 2 xe đi song song với nhau chứ không đi trước đi sau nữa.

Nhìn thấy đèn đường quốc lộ là mừng rồi. Chạy 1 mạch về nhà nghỉ. Kêu ông N chạy lên luôn rồi tắm rửa tối anh em đi ăn cơm luôn. Kể chuyện cho ông ấy thì ổng bảo đúng là ma rừng nó che mắt các chú rồi. Sao không lấy nhánh tỏi với con dao cầm ở tay. Nghĩ bụng em mà không bị rơi con dao với nhánh tỏi lúc mặc áo mưa thì đã đếch có chuyện rồi.
Sau đó mấy anh em đi ăn cơm.

Ngày đăng: 11/10/2017
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?