Gửi bài:

Chương 21

Mới chỉ cộng tác vài ngày, cảnh sát Trần đã kết luận Ba Du Sinh là một "con vạc" to nhất mà anh từng biết.

Lần này Sinh về chi nhánh của Sở với nhiệm vụ chủ yếu là phá hai vụ án lớn ấy ở Đại học Y Giang Kinh và hỗ trợ Trần làm các công tác nghiệp vụ thường ngày nữa. Cho nên Sinh không thể cứ ngủ rốn theo kiểu sinh viên. Ngày nào Sinh cũng làm việc đến nửa đêm, anh dùng phần lớn thời gian vào việc đọc sách, tra cứu tài liệu, đọc các vụ án và các báo cáo cũ. Anh cũng thường lên mạng để tra cứu, và vào cả các trang web tiếng nước ngoài. Trần không phản cảm với thói quen làm việc và đường hướng tư duy của Sinh, anh vẫn giữ thái độ đúng mực, tuy nhiên Trần cũng biết mình sẽ có lúc bất chợt không nén nổi phải "có ý kiến".

- Anh đọc thấy những điều gì quý giá thì đừng giấu tôi! Tôi chịu, không biết ngoại ngữ! – Trần nhìn ra bầu trời đầy sao bên ngoài, anh đang nghĩ xem nên báo cáo thế nào với "bà xã" nguyên nhân tối nay mình lại về muộn.

- Tôi ngày càng tin rằng "mười nơi có nhiều ma nhất Giang Kinh" không phải là do Âu Dương San sáng tác ra. – Trước mặt Sinh bỗng hiện ra đôi mắt mà lòng trắng lòng đen rất rõ nét của Âu Dương San, anh chưa từng thấy đôi mắt nào như thế.

Văn Nhược Phi cũng có đôi mắt đắm đuối đầy hấp dẫn, nhưng vẫn không sáng trong bằng đôi mắt của Âu Dương San.

Nỗi nhớ Văn Nhược Phi trào dâng trong anh, lúc này nàng đang ở đâu?

Hay nàng đã biến thành một ngôi sao trời?

Thấm thoắt đã bảy năm sinh tử đôi ngả.

Sinh bỗng nhớ ra rằng khi Nhược Phi mất tích anh cũng ở tầm tuổi như Quan Kiện hiện nay.

Và cũng đang yêu say đắm.

Trần lên tiếng, đã kéo Sinh trở về với hiện thực:

"Chắc các trang web nước ngoài sẽ không đăng những chuyện chưa đâu vào đâu ở Giang Kinh này?".

Sinh định thần, rồi nói : "Nhưng mà rất có thể lại như vậy đấy! Tôi vừa tìm thấy một bài viết cũ, là một phần trong hồi ký của một nhà truyền giáo người Anh. Ông ta kể rằng, cuối thập kỷ 40 ông ta từng làm linh lục trong một nhà thờ Thiên Chúa giáo ở tô giới Anh tại Giang Kinh ngày ấy, không hiểu tại sao dân chúng cứ kháo nhau rằng nhà thờ đó nổi tiếng là có lắm ma!".

- Nó được xếp thứ 7/10 trong "Bảng xếp hạng"! Đầu tôi đã khôn hơn trước, đã thuộc lòng cái bảng top ten kỳ cục ấy!

- Hôm qua tôi đã hỏi Âu Dương San nghe ở đâu ra cái "mười nơi có ma"? Cô ấy bèn nói về lời đồn đại từ hồi trước giải phóng năm 1949 mà người chị họ cô ấy biết rất rõ. Tôi định ngày mai sẽ đến thư viện tra cứu báo chí cũ. Tôi thích được nhìn tận mắt tư liệu, rất ngán chỉ nghe đồn đại vu vơ.

Trần định nói "anh cho rằng sử dụng thời gian công tác như thế là có hiệu suất à", nhưng nhìn thấy đôi lông mày của Sinh đang nhíu lại sau cặp kính, thì Trần lại thôi.

- Và, tôi cũng muốn tìm hiểu xem nhóm chuyên gia Nhật Bản đến Trung tâm nghiên cứu Y dược Đông Tây hợp tác với giáo sư Nhiệm và Quan Kiện như thế nào, tại sao Quan Kiện lại nhận lời hợp tác?

- Mai đến tìm ông giáo sư ấy hỏi là ra ngay! Ông ta chẳng dám nói dối chúng ta đâu!

- Không. Làm ngay tối nay!

- Bây giờ mấy giờ rồi? Anh định tìm ai?

- Đến nhà giải phẫu của Đại học Y Giang Kinh "Top ten những nơi có ma" đã nói thế nào: chỉ nên đến đó vào lúc sau nửa đêm. Tôi đã chờ mãi đến giờ! Chúng ta hãy cùng đi!

Lúc bước qua cái bậu cửa xi măng cao cao, Trần không nén được nữa, bèn hỏi: "Chúng ta định vào xem cái gì? Chẳng lẽ khám nghiệm hiện trường chưa kỹ à? Dù là thế, thì cũng không kịp nữa, vì nhà trường đã tổng vệ sinh hiện trường rồi!".

- Anh Trần nhìn này... – Sinh chiếu đèn pin vào chiếc khóa ta đang treo ở cửa khu nhà.

- Đã bị "chích" rồi. Kẻ nào to gan thế này... Thao tác nhanh gọn, để lại rất ít dấu vết. Bọn tôi nhìn đã quen, chứ người bình thường thì không nhận ra.

- Anh đoán xem, liệu có thể là ai?

- Quan Kiện?

- Có lẽ còn cả mấy ông bạn người Nhật nữa. – Sinh rút ra một chùm chìa khóa, rồi mở khóa. "Rõ ràng là họ cũng như chúng ta, muốn tìm hung thủ; và cảm thấy hai vụ án này và vụ án cướp tác phẩm gốm sứ, giết người cách đây năm năm có liên quan với nhau. Tôi tin rằng anh bạn Quan Kiện sẽ còn đến đây nữa, vì thế, cần theo dõi anh ta cho chặt!

Trần cũng hơi hơi hiểu ra, anh gõ gõ tay vào trán, nói: "Chẳng lẽ anh... Này, hôm nay khuya quá rồi, cái đầu tôi cứ ong ong... Anh vẫn nghi Quan Kiện là hung thủ à?".

- Cho đến giờ chúng ta vẫn chỉ có một nghi phạm này. Anh giàu kinh nghiệm phá án, chắc đã biết một quy luật là: sau thời gian dài không thấy có nghi phạm nào khác thì nghi phạm ban đầu, duy nhất đó chính là hung thủ thật sự.

Ngày đăng: 07/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?