Gửi bài:

Chương 13 - Bản năng

Trước khi tan ca, Thái Vĩ gặp Trạm phó Trạm An ninh Triệu Vĩnh Quý ở hành lang. Lão Triệu dựa người vào cửa sổ buồn rầu hút thuốc, dưới chân đã có khá nhiều đầu mẩu thuốc lá. Thái Vĩ đi đến chào, Lão Triệu quay đầu lại, trong đôi mắt trũng sâu đầy những tia máu.

"Vụ án đó của các anh sao rồi?" Thái Vĩ giơ một điếu thuốc ra.

Lão Triệu ném đầu thuốc trong tay, nhận lấy điếu thuốc Thái Vĩ đưa, sau khi châm thuốc, hít một hơi thật sâu.

"Không có manh mối". Ông lấy tay ấn mạnh vào thái dương, "Đã điều tra gần 600 người, vẫn không có chút manh mối nào. Vụ án của các cậu thì sao?".

"Cũng như vậy". Thái Vĩ rầu rĩ trả lời.

Hai người nhìn nhau cười buồn, lặng lẽ hút thuốc. Bên ngoài cửa sổ, không biết trời đổ mưa từ lúc nào, cửa sổ kính nhanh chóng trở nên mờ ảo. Thái Vĩ nhìn những giọt nước mưa liên tục rơi xuống từ trên cửa kính, đột nhiên nghĩ đến cảnh Phương Mộc cùng tìm kiếm Đồng Hủy giữa cơn mưa, bất giác mỉm cười.

Cậu thanh niên sắc mặt nhợt nhạt, trầm mặc, kiệm lời, hơi khác thường, lần trước gặp mặt, cảm giác thần sắc khá lên nhiều, trong mắt cũng xuất hiện thêm sự hào hứng sôi nổi mà những người trẻ tuổi cần có.

Đúng vậy, để những bạn trẻ suốt ngày phải đối diện với những vụ án giết người đầm đìa máu tươi quả là có hơi tàn nhẫn. Cậu ấy cần phải giống như các chàng trai đồng trang lứa, sống bình tĩnh, vui vẻ, vô tư. Tốt nghiệp, đi làm, lấy vợ, sinh con, tận hưởng niềm vui bình dị mà những người bình thường cần phải có.

Đinh Thụ Thành nói Phương Mộc có khả năng thiên phú về cảm nhận tội phạm. Thế nhưng, Thái Vĩ không hề cảm thấy loại thiên phú này đem lại niềm vui cho Phương Mộc. Vẫn nhớ lần trước Thái Vĩ đã thử dò hỏi cậu vì sao lại có hứng thú với hành vi chứng cứ học, cậu trả lời là không biết. Rõ ràng đây là lời nói dối, có vẻ cậu phải luôn luôn giãy giụa trong loại ký ức nào đó mà không thể tự thoát ra được. Và điểm tận cùng của đoạn ký ức này sẽ là một sự trải nghiệm kinh thiên động địa thế nào đây?

Một người như vậy chọn lựa cuộc sống như bao người bình thường, Thái Vĩ không biết nên cảm thấy vui hay tiếc cho anh ta.

Giống như vụ án này, nếu như cậu ấy ở đây, có thể sẽ không đến nỗi không có chút manh mối nào như lúc này đây. Nhưng thái độ của Phương Mộc lần trước khiến anh hơi ngại, mặc dù sự thực đã chứng minh hướng phá án giết người vì tình tạm thời không thể triển khai tiếp, nhưng Thái Vĩ vẫn không có ý định tìm gặp Phương Mộc lần nữa.

"Khi chúng ta gặp lại nhau, có nghĩa là lại có thêm người chết".

Cậu nhóc này, thực sự hy vọng có ngày được thảnh thơi, rủ cậu ta đi uống một trận, thoải mái, thư thái, say xỉn.

"Thái Vĩ", Lão Triệu bất ngờ lên tiếng.

"Ừm?" Thái Vĩ vội định thần lại.

"Lần trước vụ án Mã Khải, các cậu làm tốt lắm". Lão Triệu ra sức giật giật tóc, "Tôi luôn cảm thấy hung thủ vụ án 7.1 không bình thường, có thể là một kẻ tâm lý biến thái, nhưng lại không thể tìm ra được manh mối, cậu phân tích giúp tôi với?"

"Tôi ư?" Thái Vĩ chỉ vào mũi mình, "Đừng đùa nữa, tôi đâu có tài như thế?"

Nhưng quả thực lời của Lão Triệu khiến Thái Vĩ suy ngẫm. Đúng vậy, khắc họa tâm lý tội phạm phát huy tác dụng rất lớn trong việc phá vụ án Mã Khải. Vụ án 7.1 cũng được, vụ án giết người bằng heroin cũng được, thủ pháp gây án của hai vụ án đều không bình thường, đều có những chỗ không thể giải thích được. Nếu như có thể tiến hành phân tích tâm lý của hung thủ, có thể có tác dụng không nhỏ thúc đẩy việc phá vụ án này,

"Tìm một chuyên gia tâm lý nhờ giúp đỡ vậy".

Lão Triệu do dự giây lát, ông ném điếu thuốc hút hết một nửa xuống đất, lấy chân giẫm lên, "Để sau vậy". Nói xong, quay người bước đi.

Thái Vĩ nhìn theo Lão Triệu, lưng đã hơi gù, biến mất khỏi cuối dãy hành lang, một người ngoài 50 tuổi, mỏi cổ leo lên được chức Trạm phó, áp lực chắc chắn rất lớn.

***

Lúc này đây, Phượng Mộc đang ngồi trong phòng học ngẩn người nhìn những giọt mưa rơi tí tách bên ngoài cửa sổ. Trời mưa luôn khiến con người suy nghĩ miên man, ít nhất cũng khiến ta không thể chuyên tâm chú ý những việc ở trước mắt.

Tiết học này vẫn là bài giảng của thầy Tống, thầy Tống ngoài làm giảng viên, còn kiêm thêm nghề luật sư, không thể lên lớp dạy thạc sĩ vào giờ nhà trường đã sắp xếp, đành phải dạy ngoài giờ học. Đã qua giờ ăn tối, thầy Tống vẫn không có ý định cho tan lớp, chỉ nói: "Chúng ta nghỉ giải lao một lát."

Các sinh viên than thầm trong bụng đội mưa chạy đến siêu thị nhỏ gần đó mua chút bánh mì hoặc đồ ăn vặt để nhét tạm vào bụng chống đói. Có người bạo gan hơn, thu dọn cặp sách lặng lẽ chuồn về. Thầy Tống uống trà, hút thuốc trong văn phòng, tinh thần phấn chấn quay lại phòng học, phát hiện ra thiếu mất một số người, gương mặt bỗng xị ra, lôi sổ điểm danh từ trong cặp da ra.

Những tiếng "có" lần lượt vang lên khiến Phương Mộc định thần lại, bất giác nhìn về hướng Mạnh Phàm Triết. Đã lâu lắm rồi thầy cô không điểm danh nên Phương Mộc cũng đã lâu không ngồi cùng Mạnh Phàm Triết nữa. Bây giờ có chuyển đến chỗ cậu cũng không kịp nữa rồi. Phương Mộc lo lắng thay cho Mạnh Phàm Triết, rất không muốn nhìn thấy cảnh Mạnh Phàm Triết bị sượng sùng xấu hổ.

Có thể nhận thấy Mạnh Phàm Triết hơi căng thẳng, ngồi thẳng lưng cứng đờ, mắt nhìn chăm chăm không chớp mắt vào cuốn sổ điểm danh của thầy Tống.

"Trần Lượng."

"Có!"

"Sơ Tiểu Húc."

"Có!"

Làm thế nào bây giờ? Phương Mộc quay đầu lại.

Lần sau nhé, lần này mình thực sự không thể làm gì được.

"Mạnh Phàm Triết."

Mạnh Phàm Triết ngập ngừng một giây, sau đó trả lời: "Có" một tiếng đanh gọn.

Phương Mộc vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại, vừa vặn gặp phải ánh mắt của Mạnh Phàm Triết. Mạnh Phàm Triết cười với cậu, vui vẻ chớp chớp mắt.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Phương Mộc gặp Mạnh Phàm Triết ở nhà vệ sinh, trong tay cậu ta xách hai bình nước vừa đun sôi.

"Cậu làm gì thế?" Phương Mộc vừa lau mặt vừa chỉ vào bình nước hỏi cậu ta.

"Khà khà, để tắm cho Tom." Mạnh Phàm Triết cười nói.

"Cũng không cần nhiều đến thế chứ, lãng phí quá".

"Cậu không biết đấy thôi, Tom rất tinh nghịch, thường xuyên lấm lem khắp người". Mạnh Phàm Triết giống như thể là mẹ của Tom vậy, Phương Mộc nhớ Lưu Kiện Quân gọi Mạnh Phàm Triết là Jerry, suýt bật cười. Cậu nhìn xung quanh, trong nhà vệ sinh chỉ có mỗi cậu và Mạnh Phàm Triết.

"Cậu", Phương Mộc nhìn Mạnh Phàm Triết, nói khẽ: "Hình như không còn sợ điểm danh nữa rồi?"

"Ừ!" Mạnh Phàm Triết gật đầu, "Chắc là thế". Cậu ta đặt bình nước xuống đất, trịnh trọng giơ tay ra, "Phương Mộc, vô cùng cảm ơn cậu hồi đó đã giúp đỡ mình".

Phương Mộc cười, giơ tay ra bắt, "Đừng khách sáo!"

Nhìn thấy Mạnh Phàm Triết thư thái, Phương Mộc thực sự cảm thấy rất vui. Cậu nhìn mình trong gương, nụ cười dần dần xuất hiện trên khuôn mặt. Phương Mộc, không có gì là không thể trôi qua được.

***

Trời mưa hai ngày liền, sang mồng 9, thời tiết bất ngờ hơi se lạnh. Phương Mộc cầm ô, cẩn thận bước từng bước trên bậc thềm vào thư viện, trên tường dán một tờ giấy, Phương Mộc nhìn lướt qua, hình như là thông báo tìm người. Một chiếc lá rụng xuống chỗ nước, suýt chút nữa làm cậu trượt ngã. Cậu ngẩng đầu lên, dường như hôm qua cây cối đang xanh tươi rậm rạp giờ đã ngả sang màu vàng, một cơn gió thổi tới, lại có mấy chiếc lá lả tả rơi xuống.

Năm phút trước, thầy Kiều gọi điện bảo cậu đến Phòng tư vấn tâm lý, qua điện thoại, thầy không nói có chuyện gì, chỉ bảo cậu phải đến ngay.

Phòng tư vấn tâm lý nằm ở tầng 2 của thư viện. Đây là phòng tư vấn đầu tiên của trường đại học trong toàn thành phố, người phụ trách là giáo sư Kiều Doãn Bình. Năm 2000, khi Hội đồng giáo dục của tỉnh mở một cuộc họp về việc quan tâm đến tâm lý lành mạnh của sinh viên, hiệu trưởng toàn bộ các trường đại học trong toàn tỉnh thiết lập hệ thống chuyên tư vấn tâm lý, xây dựng nên cơ chế tham gia tâm lý sinh viên. Trường Đại học J chọn lựa mấy giáo viên ở Học viện Luật và Học viện Giáo dục, tổ chức thành phòng tư vấn tâm lý Đại học J. Giáo sư Kiều Doãn Bình nhiều tuổi nhất được đề bạt làm người phụ trách. Phòng tư vấn được thành lập hơn hai năm nay, số người đến tư vấn rất thưa thớt (điều này không có nghĩa là tất cả mọi người trong trường Đại Học J đều không có vấn đề về tâm lý, chỉ là phần lớn mọi người đều không chịu đối diện với vấn đề của mình mà thôi). Giáo sư Kiều Doãn Bình thường ngày công việc bận rộn, dần dần cũng ít đến đây hơn. Cho nên, hôm nay giáo sư Kiều bảo Phương Mộc đến đây gặp ông, Phương Mộc cảm thấy rất bồn chồn.

Gõ cửa, trong phòng truyền ra giọng nói của giáo sư Kiều Doãn Bình: "Vào đi!"

Phương Mộc đẩy cửa bước vào mới nhận ra trong phòng tư vấn tâm lý không chỉ có mỗi mình giáo sư. Trên chiếc ghế sofa kê sát tường có hai vị khách viếng thăm đều mặc trang phục cảnh sát, một người đeo phù hiệu cấp thượng tá. Thấy Phương Mộc bước vào, hai người đều dồn ánh mắt về phía cậu, chăm chú nhìn cậu.

Giáo sư Kiều ngồi sau bàn làm việc, trước mặt là mấy quyển hồ sơ dày, trong đó có một quyển đã được giở ra ông đang cầm trên tay, ông nhìn Phương Mộc từ phía trên cặp kính lão, ra hiệu cho cậu ngồi xuống ghế cạnh đó, đồng thời đẩy một quyển tài liệu sang. Hai vị cảnh sát cùng nhìn nhau.

Giáo sư Kiều không ngẩng lên, chỉ nói: "Sinh viên của tôi."

Phương Mộc hơi ngượng, đành phải ngồi xuống lật giở quyển tài liệu. Chỉ mới lật trang đầu tiên, Phương Mộc đã biết ngay đây là gì: Quyển hồ sơ vụ án mạng của Khúc Vĩ Cường và Vương Thanh.

Khúc Vĩ Cường nằm úp xuống cỏ, hai tay dang ra, vết thương gãy ở cổ tay nhìn rất rõ.

Hai bàn tay đặt bên cạnh cột cầu môn trắng bệch, trông giống như bàn tay giả được lấy ra từ thân thể manơcanh.

Xương sọ bị lõm, hai mắt nhắm hờ.

Bỗng chốc Phương Mộc dường như quay trở lại cái đêm cậu đứng một mình trước cầu môn. Tất cả mọi thứ xung quanh dường như đều yên ắng hẳn xuống, khắp phòng đầy những giá sách, giáo sư Kiều và hai người cảnh sát đang ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, ngoài cửa sổ trời đổ mưa lâm râm, bức tranh sơn dầu của Sigmund Freud trên tường đều có vẻ là những cảnh tượng xa vời.

Một người dường như xuất hiện trong ngực cậu, thò ra đôi tay dài như dây mây, từ từ quấn vòng quanh, thít chặt lấy toàn thân Phương Mộc, sau đó lặng lẽ khắc sâu vào làn da Phương Mộc, không để lại chút dấu vết gì. Chỉ có điều, cảm giác đau đớn như bị dao đâm bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, có một thứ cảm giác nào đó dần dần thức tỉnh trong cơ thể, bình tĩnh và rõ ràng.

Cỏ nhân tạo, cột cầu môn, đôi tay, vũ khí sắc nhọn.

"Cộc, cộc, cộc!" Có người gõ cửa, Phương Mộc cũng chợt bừng tỉnh.

"Vào đi!"

Người vừa bước vào là thầy Tôn ở thư viện, trên tay ôm một chồng sách.

"Thầy Kiều, đây là những cuốn sách thầy cần".

"Đặt ở đây đi!" Giáo sư Kiều mặt lạnh lùng chỉ vào bàn.

Thầy Tôn thận trọng đặt sách lên chỗ trống duy nhất trên bàn. Quay sang cười với Phương Mộc, rồi mở cửa bước ra.

Giáo sư Kiều lại đọc hồ sơ một lúc, sau đó rút mấy cuốn trong chồng sách đó ra xem, rồi châm một điếu thuốc dựa vào ghế, trầm ngâm suy nghĩ.

Hai người cảnh sát cung kính ngồi nghiêm trang trên sofa, không dám lên tiếng.

Một lúc lâu sau, giáo sư Kiều đột nhiên đứng dậy cất tiếng hỏi: "Em thấy sao?"

Phương Mộc ngẩn người giây lát, bỗng chốc không nhận ra giáo sư Kiều đang hỏi cậu.

"Em ạ?"

"Đúng!"

"Em vẫn chưa suy nghĩ kỹ, hay là thầy...".

"Bảo em nói thì em cứ nói, sao phải rườm rà thế?" Giáo sư Kiều chỉ tay vào người đeo phù hiệu cấp thượng tá: "Đây là Trạm trưởng Biên Bình của Phòng nghiên cứu tâm lý tội phạm của Sở Công an tỉnh, cũng là sinh viên của tôi, chính là sư huynh của em đấy. Em sợ gì chứ?"

Biên Bình gật gật đầu với Phương Mộc.

"Xem xong cuốn hồ sơ này, chỗ nào gây sự chú ý của em?" Giáo sư Kiều nhìn chăm chăm vào mắt Phương Mộc, hỏi.

Phương Mộc thoáng trầm ngâm, trả lời hết sức đơn giản, đúng một từ: "Tay."

Giáo sư Kiều không biểu hiện thái độ gì, tiếp tục hỏi: "Sau khi giết chết nạn nhân, hung thủ còn chặt đôi tay nạn nhân, rồi vứt ở sân bóng. Em cảm thấy điều gì?"

Lần này, Phương Mộc phải suy nghĩ lâu hơn.

"Tước đoạt."

"Ồ?" Giáo sư Kiều rướn lông mày, "Giải thích thế nào nhỉ?"

"Nạn nhân vốn là một người đam mê bóng đá, cũng là thủ môn đội bóng đá của trường. Em không hiểu lắm về bóng đá, nhưng em biết, người duy nhất trên sân bóng có thể dùng tay để chạm bóng chính là thủ môn. Và đối với một người thủ môn, đôi tay anh ta chính là vũ khí để bảo vệ khung thành trên sân bóng. Chặt đi đôi tay của thủ môn, có nghĩa là đã tước đoạt thứ quý giá nhất của anh ta. Và đằng sau của sự tước đoạt này, em cảm thấy một kiểu..." Phương Mộc ngừng một lát, "Đố kỵ".

Giáo sư Kiều quay sang hai người cảnh sát đang ngồi trên ghế sofa.

"Nạn nhân thứ 2 của vụ án – Vương Thanh, sau khi bị hung thủ cưỡng hiếp, bị bóp cổ cho đến chết, rồi lại phân chia chân tay, nhưng cuối cùng, anh ta lại ghép Vương Thanh lại thành hình người. Đây là điểm khiến ta phải suy nghĩ nhiều nhất. Nếu như nói hung thủ để lại những ký hiệu ở hiện trường đều đại diện cho một loại nhu cầu nào đó của hắn, ký hiệu trên thân thể nạn nhân thứ nhất là chặt đứt đôi tay, thể hiện sự tước đoạt xuất phát từ sự đố kỵ, vậy thì, sau khi phân tách tứ chi nạn nhân rồi lại ghép lại thành hình người, sẽ mang ý nghĩa gì đây?"

Phương Mộc và hai người cảnh sát đều nín thở nhìn chăm chăm vào giáo sư Kiều như đang ngồi nghe giảng.

"Tôi cảm thấy, hung thủ có một niềm khao khát muốn tạo dựng lại một nhân vật Vương Thanh mới. Hắn ta có vẻ như có sự ham muốn mãnh liệt đối với thân thể Vương Thanh, nhưng đồng thời lại có sự khinh bỉ. Loại tâm lý vô cùng mâu thuẫn này đã chi phối hắn ta, sau khi cưỡng hiếp nạn nhân, lại bóp cổ chết, phân chia tứ chi. Nhưng trong nơi sâu kín trong lòng hắn ta lại có một nỗi khao khát có được tình cảm "hoàn toàn mới" của Vương Thanh, nên lại ghép nạn nhân thành hình người. Tôi nghĩ, khi hung thủ ghép lại từng chi của nạn nhân, chắc chắn ở trong một trạng thái tâm lý vô cùng phức tạp. Có sự cuồng dại của lòng báo thù, có khoái cảm chinh phục, cũng có cả nỗi thương cảm và ăn năn đối với tất cả mọi việc đã không thể cứu vãn được."

Giáo sư Kiều chỉ vào cuốn hồ sơ, "Tôi thấy cơ quan công an không hề điều tra tỉ mỉ về bối cảnh của Vương Thanh và quá trình yêu đương giữa cô và Khúc Vĩ Cường. Tôi cảm thấy, đây là một bước đột phá. Tôi suy đoán, đây chắc là do một kẻ yêu đơn phương Vương Thanh, tận mắt thấy người con gái mình thương yêu sánh đôi cùng người con trai khác, còn chung sống với nhau. Khi hắn ta tưởng tượng ra nữ thần cao quý thuần khiết trong trái tim mình đang quan hệ nồng nhiệt với người bạn trai "đầu óc ngu si, tứ chi phát triển" trong căn phòng nhỏ, loại cảm xúc này sẽ phun trào như ngọn núi lửa. Do đó đã có những hành động điên cuồng. Nhưng, " Giáo sư Kiều ngừng một chút, " Đây chỉ là những phỏng đoán của cá nhân tôi, bởi có một số vấn đề, tôi cũng nghĩ chưa thông suốt, ví dụ, ống kim tiêm. Nó có thể là của nạn nhân, nhưng tại sao lại cắm lên ngực Vương Thanh?"

"Có lẽ hung thủ làm vậy, để giải bày tâm trạng phức tạp đối với thân thể nạn nhân, tiện tay cầm nó cắm vào ngực Vương Thanh?" Biên Bình xen vào một câu.

"Bây giờ vẫn chưa thể hiểu rõ được. " Giáo sư Kiều lắc lắc đầu, "Nếu như giả thiết của tôi có thể thành lập, anh hãy thử điều tra theo hướng này xem. Tốt nhất là điều tra Vương Thanh từ năm học cấp 2, thứ tình cảm này hình thành không chỉ ngày một ngày hai, có lẽ bị kìm nén trong khoảng thời gian dài."

Hai người cảnh sát đứng dậy chào về, khi đi đến cửa, người cảnh sát chưa từng nói câu nào bỗng quay lại hỏi giáo sư Kiều: "Cậu ta cũng là sinh viên của thầy?" Anh ta chỉ tay vào Phương Mộc.

"Đúng vậy !" Giáo sư Kiều rướn lông mày, trong giọng nói phảng phất sự hãnh diện.

Người cảnh sát đó không nói thêm gì nữa, nhìn lướt qua Phương Mộc, kéo cửa, đi theo Biên Bình.

Trở về ký túc xá, Phương Mộc ngẩn người ngồi trước bàn hồi lâu, ngoài việc liên tục hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cậu không làm một động tác nào khác.

Đỗ Ninh cười ha ha từ bên ngoài bước vào, vừa vào tới cửa, đã ho sặc sụa.

"Hừ, cậu hút thế này, cẩn thận bị cancer (bệnh ung thư) đấy" Cậu ta vừa mở cửa sổ để khói bay đi, vừa nhìn điếu thuốc trên miệng Phương Mộc vẫn còn bay khói, "Ông anh à, tự sát bằng cách này, hiệu quả có vẻ hơi chậm đấy."

Phương Mộc không nói gì, cười buồn lấy tay day day giữa hai lông mày.

Sự xuất hiện của Đỗ Ninh giúp Phương Mộc nhận ra, thực ra từ nãy đến giờ, mình vẫn luôn suy nghĩ về vụ án giáo sư Kiều đưa ra cho mình. Cái cảm giác ban chiều vẫn rất rõ nét, như thể một Phương Mộc khác từ trong cơ thể cậu bất ngờ xuất hiện, bỗng chốc khống chế toàn bộ cơ thể cậu. Toàn bộ tư duy, suy nghĩ của cậu bị điều động theo sự xuất hiện của Phương Mộc đó, giống như là một chiếc xe ô tô được cắm chìa khóa, đã khởi động là không dễ gì dừng lại được. Thứ cảm giác này khiến cậu kinh hoàng hoảng sợ.

Ngày đăng: 15/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?