Gửi bài:

Chương 3

Anh ngồi xuống một chiếc ghế trên tàu Romance Car. Giờ anh không còn biết làm gì ngoài nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ. Bình thường anh sẽ hướng sự chú ý vào một cuốn sách, nhưng hôm nay anh chẳng mang theo cuốn nào cả. Sáng nay, khi leo lên xe của Miyashita, anh không tính là sẽ đi tàu về nhà. Nhìn ngắm khung cảnh ngoại ô, anh thấy buồn ngủ, và anh không chống cự lại nó. Anh nhắm mắt.

Khi mở mắt ra, anh không biết mình đang ở đâu. Nhịp tim anh đập nhanh khó nhọc vì bị chở đi một quãng rất xa trong khi ngủ. Anh nghĩ có thể nghe được cả tiếng tim đập. Anh cố duỗi thẳng chân và thúc vào lưng ghế phía trước, phần trên cơ thể anh giật mạnh. Người anh xóc lên, không lẫn đi đâu được, là do tàu rung mạnh, và anh nghe thấy tiếng leng keng của đường sắt ở tít xa xăm.

Mình đang ở trên tàu.

Ando thấy nhẹ nhõm, nhớ ra cách đây hai tiếng anh đã tạm biệt Miyashita ở Odawara, rồi anh may mắn bắt được chuyến tàu tốc hành về Tokyo. Như thể sự việc trôi qua đã nhiều ngày, như thể đã lâu lắm rồi kể từ khi anh cùng Miyashita đến Pacific Land, Nam Hakone. Hakone như một miền đất xa xôi nào đó. Chỉ có quang cảnh vùng cao nguyên và khuôn mặt Nagao là còn hiện lên sinh động khi anh nhắm mắt lại.

Ando lấy tay dụi mắt, rồi lại nhìn ra cửa sổ. Cảnh phố đêm chầm chậm lướt qua. Con tàu đang giảm tốc độ khi tiến dần về đích cuối, ga Shinjuku. Đèn đỏ bật sáng và tiếng chuông leng keng khi tàu chạy qua những con phố. Anh căng mắt đọc các bảng hiệu khi tàu đi qua một nhà ga mà không dừng lại.

Yoyogi Hachiman. Ga tiếp theo là Sangubashi, nơi anh sẽ xuống. Anh ước có thể xuống ngay đó, nhưng tàu tốc hành Romance Car bỏ qua mọi điểm đỗ cho tới khi đến đích cuối. Anh phải xuống ga cuối và bắt chuyến tàu khác quay ngược lại, qua hai điểm đỗ. Thật mất công,

Tại ga Yoyogi Hachiman, đường tàu tuyến Odakyu quay ngoặt gần chín mươi độ, chạy song song với khu rừng tối trong công viên Yoyogi. Cảnh tượng rất quen thuộc với anh. Từ chỗ ngồi này anh không thể nhìn thấy căn hộ của mình, nhưng nó ở ngay phía bên trái. Khi tàu băng qua nhà ga mà anh thường đi mỗi ngày, Ando áp mặt lên cửa sổ bên trái nhìn vào sân ga.

Ngay lập tức, anh quay hẳn lại áp mặt mạnh hơn vào tấm kính. Anh thấy cô gái mà anh biết đang đứng trên sân ga. Cô ta chỉ mặc một chiếc áo choàng nhẹ, loại áo hiếm khi người ta mặc vào tối mùa đông, đứng bên lề sân ga, rất gần con tàu khi nó chạy qua, nhìn con tàu Romance Car với vẻ mặt thờ ơ. Mặc dù con tàu đang chạy chậm lại, nhưng bóng người trên sân ga vẫn vụt hiện lên rồi vụt biến mất trong tích tắc. Trong khoảnh khắc đó ánh mắt Ando bắt gặp ánh mắt cô gái kia. Không phải là anh đang tưởng tượng, anh vẫn có thể cảm thấy tác động của khoảnh khắc ánh mắt họ khóa chặt vào nhau.

Đây là lần thứ ba anh gặp cô gái. Lần đầu tiên, cô ta bước ra khỏi nhà Mai và đi cùng thang máy với anh. Lần thứ hai là trên sân thượng tòa nhà nơi thi thể Mai được phát hiện. Cửa thang máy mở và anh thấy mình đang đứng đối diện với cô gái ấy. Mặc dù chỉ gặp có hai lần, anh nhớ mặt cô rất rõ.

Mười phút sau, anh xuống chuyến tàu khởi hành từ ga Shinjuku ở Sangubashi. Tại ga Sangubashi, tuyến đường chạy đến và đi nằm ở giữa hai thềm ga. Khi chuyến tàu đi dừng lại và anh xuống tàu, thì một con tàu khác đã dừng trên tuyến đường đến. Do đó, tầm nhìn của Ando sang sân ga bên kia bị chặn lại. Anh cố gắng đứng nguyên tại chỗ, cưỡng lại dòng người đang đi về phía cổng, chờ cho các chuyến tàu khởi hành để có thể xem người phụ nữ đó còn ở bên kia sân ga không. Mặc dù đã mười phút trôi qua và có lẽ mong muốn được gặp lại cô gái đã hoàn toàn xâm chiếm anh, Ando tin chắc một cách lạ kỳ rằng cô gái vẫn ở đó.

Chuông reo và cả hai con tàu chạy cùng một lúc, giống như những cánh cửa trượt đang mở ra, để lộ quang cảnh rõ ràng ở phía sân ga đối diện. Trong sự tĩnh lặng đột ngột, ánh mắt anh lại bắt ánh mắt cô ta. Linh cảm của anh đã đúng. Cô ta đứng ngay chỗ trước đó, nhìn anh chăm chú. Ando nhìn lại và cúi đầu chào. Anh đang tỏ ý tuân thủ những chỉ dẫn của cô.

Ando bắt đầu từ từ đi về phía cổng. Cô gái bước xuống cầu thang, vừa lúc với bước chân của anh. Họ gặp nhau ở cổng soát vé.

"Chúng ta lại gặp nhau". Cô ta nói, như thể đó là sự tình cờ. Ando không nghĩ vậy. Anh có cảm giác bằng cách nào đó cô gái biết anh sẽ đi qua ga Sangubashi trên chuyến tàu này. Cô ta đang rình đợi anh. Nhưng chống lại vẻ quyến rũ của cô ta cũng không ích gì khi giờ cô đang đứng ngay trước mặt anh. Họ đi qua cổng soát vé và rẽ vào con đường nhỏ có hàng quán dọc hai bên.

Ngày đăng: 25/08/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?