Gửi bài:

Chương 18

Ở trường, ngày thứ hai, Oliver trở nên lạnh nhạt với Schuyler. Cậu ngồi bên cạnh Dylan trong quán ăn tự phục vụ mà không dành chỗ cho cô. Cô vẫy tay chào hai người nhưng chỉ có Dylan vẫy tay đáp lại. Schuyler đành ăn chiếc bánh sandwich trong thư viện, cái bánh mì có vị ôi thiu trong miệng cô, khô khốc, đầy bột và lát sau cô không còn cảm giác thèm ăn nữa. Dù cho hai người đã khiêu vũ với nhau vào tối thứ bảy nhưng Jack Force lại cư xử như chưa có gì xảy ra. Cậu ta ngồi với các bạn, với cô em gái và lại giống như trước đây, cậu ta như không quen biết Schuyler – điều này làm cô tổn thương ghê gớm.

Lúc hết giờ cô nhìn thấy Oliver đang cười ngặt nghẽo ở chỗ tủ đựng đồ vì Dylan đang nói điều gì đó. Dylan trao cho cô ánh nhìn chia sẻ.

- Gặp lại sau nhé, anh bạn – Dylan nói và vỗ nhẹ lên lưng Oliver – Gặp lại sau nhé, Sky.

- Tạm biệt, Dylan – Schuyler nói. Ba người – cô, Bliss, Dylan, đã tới nhà hàng Sofia Fabulous Pizza sau buổi khiêu vũ. Họ tìm Oliver, nhưng cậu đã bỏ về từ bao giờ rồi. Chắc chắn cậu ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho họ vì họ đã làm một vài điều mà không có cậu. Đặc biệt hơn, cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho cô . Cô biết cậu rõ đến mức có thể hiểu rằng cô đã gây ra sự phản bội nghiêm trọng. Cô đã đi cùng Oliver tới buổi khiêu vũ nhưng người mà cô nhảy cùng lại là Jack Force. Lúc này cậu đang trừng phạt cô bằng cách không coi cô là bạn nữa. Đối với Schuyler tình bạn chẳng khác gì mặt trời cả.

- Hây, Ollie – Cô chào.

Oliver không trả lời. Cậu tiếp tục cất sách vào trong cặp, không buồn nhìn cô.

- Ollie, thôi mà – Schuyler năn nỉ.

- Cái gì? – Cậu nhún vai, cứ như thể bây giờ cậu mới thấy cô đứng ở đó vậy.

- "Cái gì"là sao? Cậu biết là gì mà – Cô nói, mắt loé lên. Schuyler tức điên lên một phần cũng là do cậu cứ lờ cô đi như thế này. Thậm chí giống như cô không được phép có một người bạn nào khác vậy? Cậu là loại bạn gì thế? – Cậu đã không gọi cho mình cuối tuần rồi. Mình nghĩ là chúng mình sẽ đi xem bộ phim đó.

Oliver cau mày.

- Chúng mình? Mình không nhớ là đã lập ra kế hoạch này. Nhưng sau đó, cậu biết đấy, vài người sẽ thay đổi kế hoạch mà không nói với cậu về chuyện đó.

- Ý cậu là gì?

- Chẳng có ý gì cả - Oliver nhún vai.

- Cậu bực bội với mình vì Jack Force phải không? – Cô căn vặn – Nếu như vậy thì thật vô lí, vô lí hết sức.

- Cậu thích, thích hắn ta hay là gì gì đó chứ gì? – Oliver hỏi với ánh nhìn nghiêm khắc –Hắn chẳng khác gì một tên nói dối tồi tệ.

- Cậu ấy không tồi chút nào cả! – Schuyler cãi lại. Thật ngạc nhiên khi cô lại nghĩ về Jack như vậy.

Oliver quắc mắt. Cậu hất tóc mái ra phía sau một cách giận dữ.

- Được thôi. Nếu đó là cảm giác của cậu, Pod Person – Lời công kích của kẻ bắt cóc thân thể là một trong những bộ phim yêu thích của họ. Trong bộ phim, những người tôn giáo thuộc một thế giới khác đã thay thế tất cả những người thú vị. Pod People là tên họ dùng để gọi những nhà quý tộc giống như người máy của họ, những người luôn được bám sát bởi những người xung quanh họ: túi xách hiệu Marc Jacobs! Mái tóc thẳng đuột kiểu Nhật! Jack Force!

Schuyler cảm thấy bị buộc tội vì những điều mà thậm chí cô còn không thể hiểu. Nghĩ Jack Force là một người tốt là một việc thật kinh khủng ư? Được rồi cậu ấy BMOC, người lớn nhất – cô phải thừa nhận – và đúng, được rồi, vì vậy mà cô đã từng bĩu môi với nhóm của Jack Force ở trường khi họ nghĩ là cậu ta có thể đi trên mặt nước. Hoàn toàn dự đoán được điều này với những người như Jack. Cậu ấy thông minh, đẹp trai và vạm vỡ; cậu ấy có thể làm được mọi thứ mà chẳng phải nỗ lực gì cả. Nhưng chỉ vì cô quyết định không ghét Jack nữa không làm cô trở thành một robot không thể quyết định.

- Cậu chỉ ghen tức mà thôi – Cô buộc tội.

- Vì cái gì? – Mắt Oliver mở lớn và mặt cậu tái đi.

- Mình không biết, nhưng đúng là thế - Cô đập lại, nhún vai trong bất lực. Đó luôn là đôi mắt xanh của quỷ phải không? Schuyler thừa nhận, ở một mức độ nào đó, Oliver ước được giống Jack. Được tôn sùng. Như Jack.

- Được rồi – Cậu nói một cách mỉa mai – Mình ghen tị với khả năng đuổi bắt một quả bóng mà chỉ cần chỉ tay năm ngón – Cậu cười nhạo.

- Ollie, đừng như vậy mà. Làm ơn đi, được không? Mình thật sự muốn nói với cậu về chuyện này, nhưng ngay bây giờ mình có một cuộc gặp mặt – giữa mình và Ủy Ban...

- Cậu vào Ủy Ban? Oliver hỏi với vẻ nghi hoặc – Cậu á? – Trông Oliver cứ như chưa bao giờ nghe được chuyện gì lố bịch như thế này trong đời.

Điều này không thể tin được đến thế sao? Schuyler đỏ ửng mặt vì thẹn. Có thể cô chẳng là gì cả, nhưng gia đình cô đã từng có danh tiếng, điều ngu ngốc này không phải là tất cả?

Nhưng dù sao Schuyler cũng vẫn ghét được vào trong đó... Oliver phải thấy được điểm này. Bản thân Schuyler rất hoang mang vì không biết tại sao cô lại được chọn, dù cho điều này lại làm xuất hiện ánh mắt hài lòng của bà cô – khi cô được nhận cái phong bì màu trắng dầy bịch ấy vào một buổi chiều mấy hôm trước. Cordelia cũng từng có cái nhìn như thế khi những dấu vết trên cánh tay cô xuất hiện lần đầu tiên. Cứ như thể đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy cháu gái vậy. Cứ như thể bà tự hào về cô.

Thậm chí cô còn không kể cho Oliver về chuyện này vì rõ ràng cậu không nhận được một phong bì như thế, Schuyler biết vì cậu chẳng bao giờ giấu diếm cô điều gì. Cô thấy kì quặc làm sao khi Oliver không được chọn vào Ủy Ban, bởi vì gia đình cậu ấy làm chủ gần như một nửa Upper East Side và nắm giữ toàn bộ hạt Dutchess.

- Ừ, buồn cười lắm, ha... ha, đúng không? – Schuyler công nhận.

Khuôn mặt Oliver đanh lại. Vẻ cau có lại xuất hiện. Cậu lúc lắc đầu:

- Vậy là cậu đã không nói với mình? – Oliver nói – Bắt đầu từ bây giờ thậm chí mình còn không biết cậu là ai nữa.

Schuyler nhìn Oliver đi xuống tiền sảnh, xa dần. Mỗi bước đi của cậu như tạo lên vực thẳm lớn ngăn cách hai người. Oliver là người bạn quan trọng nhất của Schuyler. Cậu là người cô tin tưởng hơn bất cứ ai trên thế giới này. Làm thế nào mà cậu lại trở nên lạnh nhạt với cô? Cô biết vì sao cậu giận. Từ trước tới nay, hai người luôn làm việc cùng nhau. Vậy mà cô lại được mời vào Ủy Ban còn cậu thì không. Con đường của hai người đột nhiên bị tách ra. Schuyler cho tất cả chuyện này thật ngớ ngẩn. Cô sẽ tới buổi gặp mặt chỉ vì bà cô muốn vậy, sau đó cô sẽ xin ra khỏi hội. Lẽ dĩ nhiên chẳng có gì ở Ủy Ban cô thấy hứng thú cả.

Ngày đăng: 04/12/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?