Gửi bài:

Chương 44

Tôi chặn miệng anh, tiếp tục nói nhỏ bên tai anh quyết định của tôi: "Chúng ta dừng lại ở đây thôi! Ngày mai, tôi sẽ bảo luật sư gửi đơn xin ly hôn đến cho anh."

Người Cảnh Mạc Vũ cứng đờ, ngọn lửa dục vọng nơi đáy mắt anh hoàn toàn biến mất. "Em vừa nói gì?"

Con người đến lúc nản lòng, bất cứ lời nói nào cũng trở nên thừa thãi. Tôi kéo cánh tay cứng ngắc của Cảnh Mạc Vũ đang đặt trên eo tôi, chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, tôi tình cờ nhìn thấy Hứa Tiểu Nặc vẫn đang ở trong bồn tắm, không biết phải làm sao. Tôi chợt nhớ ra tôi vẫn chưa trả lại cô ta món quà lớn mà cô ta tặng tôi.

Tôi chậm rãi đi đến bên bồn tắm. Hứa Tiểu Nặc kinh hãi lùi ra sau, sắc mặt trắng bệch. Tôi mỉm cười, rút tấm thẻ mở cửa phòng cô ta gửi cho tôi, đặt trên bệ bồn tắm. "Hứa tiểu thư, cảm ơn cô đã tặng tôi món quà này để tôi được chứng kiến màn kịch hay..."

Tôi cúi thấp người, vớt cánh hoa hồng đã bị nhuộm đầy hương liệu trong bồn nước. Giọt nước từ cánh hoa chảy xuống làm mặt nước xao động, mùi thơm nồng nặc lan tỏa. Thảo nào người đàn ông có sức kiềm chế tốt như Cảnh Mạc Vũ cũng bị Hứa Tiểu Nặc mê hoặc. Hóa ra cô ta dùng thủ đoạn bỉ ổi này. Tuy nhiên, cảnh vừa rồi cũng khiến tôi không thể tha thứ.

"Cô sắp đặt mọi thứ không tồi, chắc tốn nhiều công sức đấy nhỉ?" tôi thả cánh hoa xuống nước, phủi hai tay: "Tuy tôi không hiểu thế nào là nghệ thuật nhưng tôi nghĩ màn kích tình của cô vẫn còn rất kém. Phải diễn thế nào để khán giả cảm thấy đã, cô nói đúng không?"

Mặt nước màu xanh lam phản chiếu lên gương mặt mềm mại, đẹp đẽ. Đến vẻ bi thương và phẫn nộ đan xen cũng không thể che giấu sự mỹ lệ của cô ta.

"Đáng tiếc gần đây tôi không được khỏe, không thể cùng cô nghiên cứu, thảo luận vấn đề này. Đợi sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ cho Hứa tiểu thư chứng kiến thế nào là kích tình tiêu hồn thực sự. Không cần dùng hương liệu cũng có thể khiến đàn ông luôn có tư tưởng không xâm phạm em gái muốn ngừng mà không ngừng được..."

Bắt gặp đôi môi tím tái của Hứa Tiểu Nặc đang run rẩy, ngọn lửa cháy trong lồng ngực tôi mới nguội đi đôi chút. Tôi đứng thẳng người, chậm rãi đi ra ngoài.

Cảnh Mạc Vũ dõi theo tôi, ánh mắt sáng lấp lánh: "Em định bao giờ cho anh chứng kiến đây?"

Tôi ngoảnh đầu, tặng anh một nụ cười lạnh lẽo. "Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ cho anh làm khán giả một lần."

Cảnh Mạc Vũ túm tay tôi, ngón tay siết chặt cổ tay tôi đau điếng. "Ngôn Ngôn..."

"Bỏ tay ra!" biết không thể địch lại sức anh, tôi chẳng thèm giãy giụa. "Cảnh Mạc Vũ, anh mau buông tay. Nơi này là Hội Hiên, ở đây toàn người có máu mặt của thành phố A, dù anh không giữ chút thể diện cho tôi thì cũng nên giữ thể diện cho Cảnh gia."

Cảnh Mạc Vũ buông tay, tôi lập tức chạy ra khỏi phòng mà không quay đầu lại.

Trước khi cửa thang máy khép lại, tôi thấy Cảnh Mạc Vũ đuổi theo nhưng bị chú Tài ngăn lại...

Thang máy di chuyển xuống dưới, tôi không thể kìm nén cảm giác chóng mặt và buồn nôn dữ dội. Tôi chống tay vào cánh cửa thang máy trơn bóng như gương, cố gắng chịu đựng từng cơn nôn khan khiến lục phủ ngũ tạng của tôi đảo lộn.

Tôi phát hiện, cảm giác thương tâm cũng giống bệnh tim, dù che giấu giỏi cỡ nào cũng không thể xóa tan nỗi đau khổ. Ở một góc không ai nhìn thấy hoặc vào một thời điểm không kịp đề phòng, nó sẽ đột nhiên phát tác. Nỗi đau chẳng thể chạm tới đó không biết bắt đầu từ lúc nào... và bao giờ mới kết thúc.

Tôi gặp Cảnh Mạc Vũ ở trong phòng siêu âm của bệnh viện. Lúc đó, tôi vén áo lên tận ngực, nằm trên chiếc giường lạnh buốt, mở to mắt nhìn màn hình trước mặt. Phôi thai mấy ngày trước vẫn còn đập yếu ớt trong bụng tôi giờ đã im lặng...

Thế giới của tôi dường như cũng im bặt vào thời khắc đó.

Bất chấp sự ngăn Cảnh của bác sĩ, Cảnh Mạc Vũ xông vào phòng siêu âm. Anh đã thay bộ quần áo khác, bộ com lê mới tinh không còn chút dấu vết ô uế, cứ như Cảnh tượng sáng na chưa từng xẩy ra. Nhưng điều đó cũng không thay đổi được sự thật, tinh thần của tôi bị kích thích quá độ và việc hít phải hương liệu quá mạnh khiến tim thai ngừng đập.

Ngón tay lạnh giá lau những giọt nước mắt trên mặt tôi. Tôi ngoảnh đầu sang một bên, không muốn nhìn thấy anh: "Anh ra ngoài đi, tôi không muốn gặp anh."

Cảnh Mạc Vũ ngồi xổm bên cạnh giường, hai tay nắm chặt tay tôi, đưa lên môi. Dù không nhìn thấy vẻ mặt Cảnh Mạc Vũ nhưng tôi vẫn cảm nhận được hơi thở gấp gáp mà nặng nề của anh, dù giải thích, đau khổ, hối hận hay tự trách móc cũng còn ý nghĩa gì? Con của tôi đã bị bác sĩ tuyên cáo tử vong.

Ba ngày sau đó, tôi chỉ nằm trên giường bệnh, không nói lời nào. Cảnh Mạc Vũ cầm tay tôi, nói rất nhiều điều, nhiều hơn mấy tháng chúng tôi kết hôn cộng lại. Trên bàn đặt đơn xin ly hôn do luật sư soạn thảo và cây bút bị Cảnh Mạc Vũ bẻ gẫy.

Anh nắm chặt tay tôi, nói với tôi nhiều chuyện. Anh nói, anh chưa từng nghĩ sẽ bảo vệ Hứa Tiểu Nặc, anh cũng không hề có tình cảm với cô ta.

Anh nói, ba luôn chê anh quá mềm lòng, khó có thể làm chuyện đại sự nhưng anh thực sự không muốn đi theo con đường của ba, "nhiễm đen" rất dễ, "tẩy trắng" mới khó... Những năm gần đây, giới lãnh đạo đổi hết người này đến người khác, anh phải lôi kéo hết người này đến người khác, chỉ cần xảy ra sơ suất, Cảnh Thiên sẽ trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh giành quyền lực giữa các phe phai hoặc là bàn đạp để bọn họ tiến thân.

Anh nói, hôm Hứa Tiểu Nặc đem hoa bách hợp đến chỗ tôi, ba tôi vô cùng phẫn nộ nhưng anh còn tức giận hơn. Ba bảo hãy chứng minh anh không có tình cảm với Hứa Tiểu Nặc, bắt anh đích thân giải quyết cô ta. Anh lập tức nhận lời mà không hề nghĩ ngợi. Anh nói, đây là lần đầu tiên anh giết người, giết một người phụ nữ mềm yếu, không có khả năng chống trả cũng không chút phòng bị. Hành động này khó khăn hơn anh tưởng, khi cơ thể đó bị anh chìm xuống nước, Hứa Tiểu Nặc phản kháng ngày càng yếu ớt, còn trong đầu anh chỉ nghĩ đến tôi và con của chúng tôi. Nếu không phải tôi đột nhiên xông vào, có lẽ tất cả đã kết thúc. Anh cũng đã thu sếp ổn thỏa hậu sự, tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy Hứa Tiểu Nặc, không bao giờ phải nghe bất cứ điều gì liên quan đến cô ta. Anh cũng sẽ không nhặt xác cô ta...

Thời gian chỉ sai lệch vài phút hoặc mười mấy giây.

Anh nói, Hứa Tiểu Nặc không thể tính toán chuẩn xác như vậy. Đây là ý trời, lẽ trời công bằng, cuối cùng anh phải trả giá cho sai lầm của mình...

Tôi mệt mỏi nhắm mắt nhưng trong đầu vẫn không thể xóa đi hình ảnh hai người ôm nhau ở đám cưới của tôi, sợi dây chuyền chữ thập đeo trên chiếc cổ trắng nõn của Hứa Tiểu Nặc, những tấm ảnh chụp chung đẹp đẽ, cuối cùng là màn kích thích trong bồn tắm ở phòng VIP của Hội Hiên... Tại sao lần nào cũng để tôi nhìn thấy rồi anh mới cật lực giải thích? Tại sao anh không thể khiến những chuyện này ngay từ đầu đã không xẩy ra? Tại sao những lời giải thích của anh có vẻ khiên cưỡng giống như đang viện cớ?
hoặc giả, anh viện những cái cớ này vì tận sâu trong tâm hồn anh không nỡ từ bỏ cô ta. Đây chỉ là hành động lừa mình dối người mà thôi.

Sau đó, ba cũng đến khuyên nhủ tôi giúp Cảnh Mạc Vũ. Ba nói, đúng là ông bảo anh đích thân ra tay. Trước khi động thủ, Cảnh Mạc Vũ cũng đã báo với ba tôi. Ông khuyên tôi đừng vì sự hiểu nhầm mà ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng.

Tôi lắc đầu. "Ba, không còn quan trọng nữa rồi. Bây giờ con lại cảm thấy cô ta rất đáng thương, yêu điên cuồng một người đàn ông không đáng để cô ta yêu..."

Ba khuyên tôi nên suy nghĩ kỹ càng. Tôi lắc đầu, đặt đơn xin ly hôn trên bàn ba ngày nay, điều khoản phân chia tài sản trong đơn ly hôn được viết theo yêu cầu của tôi. Tất cả tài sản của Cảnh gia bao gồm cổ phần của Cảnh Thiên được chia làm đôi. Đây là phần Cảnh Mạc Vũ đáng được hưởng.

"Ba hãy giao cái này cho anh ấy." Tôi nhét tờ đơn xin ly hôn vào tay ba. "Giúp con chuyển lời đến Cảnh Mạc Vũ, anh ấy không ký cũng không sao. Con đã ủy thác cho luật sư, mười ngày sau sẽ ra tòa"

"Ngôn Ngôn, ba biết con của con không còn, con nhất thời bị đả kích nhưng chuyện ly hôn không thể nóng vội. Ba biết Cảnh Mạc Vũ có tình cảm với con. Ba ngày nay nó không hề chợp mắt, luôn ở bên cạnh con..."

Tôi lại lắc đầu. "Ba, con đã quyết rồi, con sẽ không thay đổi ý định. Con rất mệt mỏi, không muốn gặp anh ấy nữa. Con sẽ tìm một nơi yên tĩnh để nghỉ dưỡng."

"Ngôn Ngôn!"

"Có phải ba muốn nhìn thấy con chết trên giường bệnh này không?"

"...Được. Ba sẽ tìm một viện điều dưỡng cho con."

"Không cần đâu ạ! Con đã nhờ bạn liên lạc giúp. Chiều nay ba hãy nghĩ cách để anh ấy đi chỗ khác, nếu không anh ấy sẽ không cho con đi."

"Sao con phải làm vậy?"

"Ba, con thật sự kiệt sức rồi."

Ba tôi thở dài: "Cho còn thời gian để bình tĩnh lại cũng tốt!"

Buổi chiều hôm đó, không khí lạnh bất ngờ tràn về, thành phố A chìm trong giá lạnh của ngày cuối thu. Lá trên cây bị gió thổi rụng xuống, chỉ còn lại một con đường toàn cành lá xác xơ. Tôi nằm trên chiếc xe cấp cứu do Văn Triết Lỗi sắp xếp, chút sức lực cuối cùng sau ba ngày gắng ngượng cũng cạn kiệt, tôi không còn cả sức để thở.

Chai nước truyền lắc lư, điện thoại di động không ngừng đổ chuông, là tiếng bài hát trước đây tôi luôn mong chờ nhất... Yêu anh là một sai lầm... Em đã trả giá rất nhiều vì anh, khiến em đau đến mức không thể nói thành lời...

Sau khi giúp tôi tắt điện thoại lần thứ n, Văn Triết Lỗi quay sang hỏi: "Cô không nghe thật sao?"

"Giúp tôi ném chiếc điện thoại đó đi, cảm ơn anh!"

"Cô quyết định buông tay thật à? Cô sẽ không hối hận đấy chứ?"

"Ừm"

Chiếc di động bị ném ra ngoài cửa sổ, tiếng nhạc hoàn toàn biết mất. Tôi nhắm mắt, gượng cười. "Anh đã từng yêu ai bao giờ chưa?"

Văn Triết Lỗi không trả lời.

"Tôi yêu anh ấy từ năm mười lăm tuổi. Lúc đó, tôi tưởng tình yêu của tôi dành cho anh ấy giống trái tim, cả đời này không gao giờ ngừng đập. Hóa ra, trái tim cũng có lúc ngừng đập, tình yêu cũng có lúc cạn kiệt..."

Một tấm khăn giấy mềm mại chạm vào khóe mắt tôi, lau đi giọt lệ ở đó. Giọng Văn Triết Lỗi dịu dàng như một người trong ký ức: "Có tôi ở đây, tôi sẽ không để tim cô ngừng đập."

Dường như tôi đang quay về căn hộ chung cư, tổ ấm của tôi và Cảnh Mạc Vũ. Anh bá đạo bắt tôi ra khỏi phòng bếp ấn tôi ngồi xống sofa. Sau đó anh tự mình xuống bếp, sau một hồi lộn xộn anh cũng bê ra mấy món ăn không nuốt trôi, nhưng anh kiên quyết cho rằng tay nghề nấu nướng của anh giỏi hơn tôi vì anh không cắt vào tay.

Tôi đột nhiên nghe thấy tiếng anh nói: "So với tình cảm hai mươi năm của chúng ta, một chữ "yêu" là quá nhẹ!"

"Ngoài em ra, tất cả những thứ khác đối với anh đều không quan trọng. Dù một ngày nào đó anh trắng tay, chỉ cần em có em ở bên anh là đủ."

"Dù bây giờ nằm trong mồ chờ chết, hoặc sau này chết không có chỗ chôn đều chẳng là gì cả, chỉ cần cô ấy vui là được."

Ngày đăng: 27/04/2018
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?