Gửi bài:

Chương 3 - Tài sản từ trên trời rơi xuống và gã say gây sự

Trước sự khăng khăng của tên Văn Dịch chày cối, Nhan Tiếu cũng đành bất lực, cũng đành nhường chiếc giường trong phòng khách cho hắn ta, còn mình ôm gối sang phòng nhỏ ngủ. (tỉ số 1- 0 rồi)

Cả đêm không mơ mộng gì, Nhan Tiếu an ủi mình rằng mọi chuyện lằng nhằng đã kết thúc, gần đây sao Thái Bạch luôn bám cô nhằng nhẵng cũng sắp đi xa, ngày mai là 1 ngày mới. Ai ngờ, ngày hôm sau, chuyện tồi tệ hơn đã xảy ra.

Tám giờ sáng, khi Nhan Tiếu và Văn Dịch còn đang sau sưa trong giấc nồng của riêng mình thì đột nhiên có tiếng gõ cửa dồn dập. Thiếu gia Văn Dịch đang ôm gối của Tiếu Tiếu chìm trong giấc mơ đẹp tỉnh giấc trước, trở mình với vẻ không hài lòng, hít ngửi mùi hương thoang thỏang vương vấn đâu đây, miệng cười cười, đang chuẩn bị mơ tiếp thì tiếng gõ cửa mạnh hơn lại vang lên.

Văn Dịch cau mày, lấy chăn trùm kín đầu nhưng vẫn không tài nào chặn được tiếng ồn đáng ghét đó, cuối cùng không chịu được bèn bò dậy, hậm hực ra mở cửa xem ai. Ai ngờ, chưa ra đến cửa, đột nhiên Văn Dịch cảm thấy mắt hoa lên, bất thình lình bị đẩy ngã xuống giường công chúa, trấn tĩnh nhìn lại, thấy chiếc vấy ngủ hoa phất phơ trước mắt, Nhan Tiếu với mái tóc bù xù đang nghiến răng ken két lắc đầu.

Yêu nghiệt không hiểu lắm, đang định mở lời Nhan Tiếu như ngọn núi Thái Sơn chồm về phía mình. Trong tích tắc, Nhan Tiếu đã bịt chặt miệng Văn Dịch, nói nhỏ: "Đừng nói gì cả"
Há ra, hôm nay, sau khi bàn với Nhan Tiếu cất 800,000NDT ở đây, thái hậu đại nhân hẹn sáng nay sẽ ra ngân hàng gửi. Nhan Tiếu đã xin công ty nghỉ, kết quả là đêm qua lại xảy ra chuyện với Tề Gia Minh đến gây sự, cô phải đến đồn cảnh sát, vừa bị yêu nghiệt chiếm ổ, quên béng đi chuyện này.

Vừa nghe tiếng gõ cửa, phản ứng đầu tiên của Nhan Tiếu là người mang sữa đến hoặc đến thu tiền điện nước. Chính vì thế tính đại lãn đã phát huy tác dụng, cô trở mình ngủ tiếp. Sợ gì chứ, còn có yêu nghiệt ở ngoài, ai bảo hắn ta chiếm phòng của mình, chiếm giường của mình, bị đánh thức cũng đáng đời.

Nghĩ đến đây, Nhan Tiếu ngáp 1 cái rất hả hê, liếc đồng hồ tự an ủi: "Mới tám giờ, sớm quá...ngủ thêm lúc nữa, đằng nào hôm nay cũng xin nghỉ rồi..." Nhắm mắt trầm tư nữa giây, Nhan Tiếu sực nhớ lại soa hôm nay phải xin nghỉ, bật dậy như chiếc lò xo, vừa ra khỏi cửa phòng thì thấy yêu nghiệt đang chuẩn bị mở cửa, không kịp nghĩ gì bèn đẩy ta hắn ngã.

Yêu nghiệt bị đẩy ngã bất thình lình. Sau khi Nhan Tiếu buông ra, hắn lấy ta che ngực với vẻ bẽn lẽn: "Em yêu, sáng sớm mà em đã thô bạo như vậy, anh xấu hổ chết đi được..."

Thấy yêu nghiệt vẫn chưa hiểu ra vấn đề, Nhan Tiếu liền học theo phong cách mạnh mẽ của Mỹ Giai trợn mắt nói: "Câm miệng! Người gõ cửa là thái hậu nhà ta!" Nếu như để thái hậu phát hiện Văn Dịch ngủ qua đêm ở đây...Trời đất ạ, rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra, Nhan Tiếu không dám tưởng tượng. Sau khi đẩy yêu nghiệt trốn vào phòng ngủ nhỏ, nhanh như cắt, Nhan Tiếu tống hết giày, balô vào tủ xóa dấu vết, sau đó mới vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiến ra mở cửa.
Ngoài cửa, thái hậu cầm quẩy, sữa đậu nành trên tay, nét mặt không vui: "Sao mà chậm thế?"
"Hê hê, con ngủ say quá không nghe thấy..." Nhan Tiếu giả vờ ngáp 1 cái.

Sau khi đón thái hậu vào nhà, Nhan Tiếu liền nghe thái hậu kêu ca không ngớt: "Ngủ say quá hả? Tối qua lại chơi điện tử muộn quá chứ gì?"

"Hê hê!" Đúng là chơi rất muộn, nhưng không phải chơi điện tử mà là đánh nhau thật...
"Hôm nay mẹ đi vội quá nên không cầm theo chìa khóa nhà bên này, nếu không đã mở cửa vào rồi, thật đúng là..."

"Hê hê!" May mà thái hậu quên chìa khóa, nếu không vào nhà nhìn thấy cô con gái rượu của mình biến thành gã yêu nghiệt thì sẽ chóang thế nào?

"mau đánh răng rửa mặt đi, mẹ mua cho mày đồ ăn sáng rồi đấy. Nhanh lên còn đi, mẹ đã nói rồi, đến ngân hàng muộn phải xếp hàng lâu lắm!"

"Hê hê"
....

Cuối cùng thái hậu cũng phát hiện ra có điều gì đó bất thường. Nhìn Nhan Tiếu trong trạng thái không để tâm gì lắm đến lời nói của mình, chỉ đứng nguyên 1 chỗ cười trừ, bà liền trách: "Mày bị trúng gió àh?"

"Không! Đâu có, đâu có mẹ!" Nhan Tiếu nuốt nước bọ, chỉ tay vào nhà vệ sinh: "Con đi đánh răng rửa mặt đây..."

Nói xong, thái hậu lại đế thêm 1 câu làm Nhan Tiếu rụng rời tay chân: "Thế sao vừa nãy mẹ nghe như có tiếng đàn ông thì phải?"

"Dạ...hả?" Nhan Tiếu nín thở, lập tức thấy hai chân mềm nhũn, trước mặt tối om, làm thế nào bây giờ? Nếu phát hiện có đàn ông trốn trong ngôi nhà này, liệu thái hậu có tống cô vào lồng rồi dìm xuống sông không?

Ai hiểu con gái hơn mẹ. Thấy Nhan Tiếu như người mất hồn, nói năng lấm liếm, thái hậu nheo mắt đoán tiếp: "Có phải....mày đang giấu mẹ chuyện gì không?"

(Thôi ra đi anh, em mệt 2 mẹ con nhà này quá, cô nàng chuối quá, đi ăn trộm bị hốt cả ổ chắc)
"Đâu có! Đâu có mẹ" Nhan Tiếu khua tay phủ nhậ, chưa kịp giải thích đã nghe thái hậu quát lớn: "Nói đi! Có phải cả đêm qua mày thức suốt đêm chơi game không?"

"Dạ...hả?" Nhan Tiếu líu lưỡi, sao thái hậu lại liên tưởng giọng đàn ông với game nhỉ?

Thấy vậy, vẻ mặt thái hậu tỏ ra rất khinh thường: "Chuyện nhỏ, mày tưởng mẹ mày không biết àh? Vừa nãy vừa nghe thấy tiếng đàn ông giết lợn, mẹ đã biết chắc chắn mày lại bỏ thêm vốn bị diệt rồi đúng không? Đáng đời, mẹ nói cho mày biết, nếu mày vẫn còn chơi game hoặc làm việc thâu đêm suốt sáng như thế này thì bất luận mày đi làm xa đến đâu, mẹ cũng bắt mày về ở gần ba mẹ. Hừ, mày bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn bắt mẹ trông nom từng tí như vậy ..."

Ngoan ngoãn dỏng tai nghe thái hậu lên lớp, Nhan Tiếu thở phào 1 tiếng, may mà đã qua mắt được, đang chuẩn bị quay vào rửa mặt, lại nghe thái hậu đang niệm kinh "í" lên 1 tiếng
Nhan Tiếu vội ngoái đầu lại theo bản năng, lại 1 lần nữa sợ rúm người không nói lên được lời nào. Thái hậu đứng bên giường, vừa giũ chăn, vừa cầm áo bên trong bằng 2 ngón tay: "Sao giường mày lại có quần áo đàn ông thế hả?"

Ngay lập tức, Nhan Tiếu thấy đầu óc tê dại, lồng ngực cứng đờ, đã tính toán đủ mọi đường mà vẫn quên trên giường còn chứng cứ! Đấu tranh hồi lâu, cuối cùng Nhan Tiếu mới lắp bắp thốt ra được mấy từ: "Đây...đây là..." là đồ dùng đánh rơi khi chơi game ư?

Nhan Tiếu khóc, biết giải thích thế nào đây? Tên yêu nghiệt đáng chết, tại sao hắn lại cởi quần áo khi ngủ! Nghe thấy vậy, thái hậu càng sinh nghi, bèn giũ cả đống chăn ra, cao giọng nói: "Hừ, ngoài áo khoác, còn có cả quần."

Nhan Tiếu toát hết mồ hôi hột, trừng mắt nhìn trần nhà, nghiến răng: "Thôi được, mẹ...con đành khai thật, thực ra con có 1 thói xấu! Con...rất thích quần áo của đàn ông! Ban đêm không được ôm thì không tài nào ngủ được."

Nghe thấy vậy, thái hậu bình tĩnh hắn giọng: "Ý mày muốn nói là đêm không được ôm quần áo của Văn Dịch thì không ngủ được hả?"

@@ - chóng mặt
Nhan Tiếu giật mình, thế này là thế nào?

Thái hậu càng tỏ ra bình thản hơn: "Bộ quần áo này không phải là bộ Văn Dịch mặc khi đến thăm mẹ đó sao! Lúc đó mẹ còn hỏi nó, bộ này chắc chắn được may ở Mỹ, bên ngoài đâu có bán, mày đừng tưởng mẹ mày không biết gì!"

Nói câu cuối cùng, thái hậu gần như gầm lên. Thấy vậy, Nhan Tiếu sợ quá run lẩy bẩy. Đang lúc đứng như trời trồng không biết phải làm gì thì thái hậu đã phất mạnh đám quần áo, tay chống nạnh nói: "Còn trốn gì nữa, mau ra đi thôi!"

Nhan Tiếu ôm trán, không biết phải làm thế nào. Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ cũng hơi hé ra, gã yêu nghiệt bẽn lẽn thò đầu ra, lỏn lẻn nói: "Cháu chào cô...dạ, không phải là cháu không muốn ra...mà..., thôi, cô bảo Tiếu Tiếu đưa quần áo cho cháu trước đã"
Nghe thấy vậy, Nhan Tiếu im lặng, khóe miệng giật giật.

Vì cô sực nhớ ra, hình như....hình như lúc nãymình nóng vội quá, quật ngã Văn Dịch hắn ta chỉ mặc 1 chiếc...quần sịp.

Chúa ơi, thế giới này thật bi thảm.

Lúc này, Nhan Tiếu thực sự mong ngày tận thế của năm 2012 mau tới!!!!

Ngày đăng: 21/03/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?