Gửi bài:

Chương 3

Sườn xào chua ngọt, tôm chiên với thơm, thịt kho đậu hủ, cải trắng xào, nghêu xào mướp... Ôi, thật là ngon!

Hai tuần nay, chỉ cần đến giờ ăn là năm tên đàn ông độc thân đang ở Đài Bắc phấn đấu, đã ăn ngấy đồ ăn bên ngoài sẽ không ai vắng mặt, luôn ngóc cái mặt cảm động đến sắp khóc lên, vây quanh cái bàn đầy những món ăn bình thường kia mà ăn như hổ đói. Mỗi lần đến lúc này, Giang Dục Phương chính là nữ thần trong lòng bọn họ!

"Có thể sửa dở thành hay, kiếm một đống tiền không là gì cả, cống hiến to lớn nhất của lão đại chính là lừa được Giang Dục Phương biết nấu ăn ngon vào trong công ty chúng ta." Vừa ăn cơm, Lâm Viên Quân vừa gật gù đắc ý mà ca tụng.

"Không sai! Cũng không biết cậu ta kiếm ở đâu ra?" Khuôn mặt hồ li của Khâu Thiệu Thần nở nụ cười, ánh mắt nghi ngờ bay về phía hai người, đến nay vẫn không biết hai người bọn họ làm sao quen biết nhau.

"Ê, cái gì mà lừa tới? Đừng nói khó nghe như vậy, mình cũng không phải tập đoàn lừa đảo!" Bi phẫn, cho dù trong miệng ngốn đầy thức ăn thì Trình Khải vẫn còn dư sức mạnh mẽ phản bác, coi như là một ngón nghề.

"Rõ ràng là kẻ lừa đảo mà còn chối..." Giang Dục Phương cảm thấy mình đúng là bị gạt tới, vừa ăn vừa nhỏ giọng lầm bầm. Nhưng nhìn một đám đàn ông thích thức ăn mà mình nấu như vậy thì cũng có cảm giác rất thành tựu, cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Á à..." Nghe thấy "người bị hại" lên tiếng, Từ Thiếu nguyên nhất thời không ngừng kêu lên, phát huy tinh thần bà tám mà thăm dò: "Nào nào nào, Tiểu Dục Phương đáng thương của chúng ta, rốt cuộc thì lão đại làm sao mà lừa được em, nói nghe một chút xem, để các anh thay em lấy lại công bằng, thay trời trừng phạt cậu ta." Quả nhiên là một kẻ mê hoạt hình đúng nghĩa, ba câu nói không thoát khỏi lời kịch của phim hoạt hình.

Nghe thế, vừa nghĩ đến nếu muốn tố cáo quá trình bị lừa gạt thì phải khai ra tình huống mà hai người quen biết, Giang Dục Phương cảm thấy thật sự rất mất mặt, hoàn toàn rất ngượng ngùng, lập tức không khỏi đỏ mặt lên, đánh chết cũng không chịu khai.

Á à, đỏ mặt rồi!

Mấy tên đàn ông vừa thấy vậy, lập tức ánh mắt nghi ngờ không hẹn mà cùng quét về phía người còn lại, cười hết sức mờ ám.

Ha hả... Chẳng lẽ hai người này có "gian tình" không thể cho ai biết, nếu không thì sao lại tự nhiên đỏ mặt?

"Làm, làm gì?" Bị ánh mắt nghi ngờ của mọi người chĩa vào, Trình Khải lập tức nổi lên sự đề phòng, vẻ mặt cảnh giới mà trừng lại, không hiểu bọn họ đang cười cái gì?

"Lão đại, cậu thành thật khai ra mau, cậu đã dùng thủ đoạn hạ lưu gì để lừa được Tiểu Dục Phương của chúng ta?" Trăm miệng một lời mà tra hỏi.

"Cái gì mà thủ đoạn hạ lưu? Mình là loại người này sao chứ? Đừng vấy bẩn nhân cách của mình!" Phản đối.

"Vậy cậu nói xem, cậu làm sao quen được Tiểu Dục Phương, lừa cô ấy đến công ty chúng ta?" Trăm miệng một lời hỏi tiếp.

"Ặc..." Bị hỏi đến nghẹn lại, Trình Khải xấu hổ mà đỏ mặt, trong lòng lại có cùng ý nghĩ với Giang Dục Phương, cũng đánh chết chứ không chịu nói quá trình quen biết rất mất mặt là mình không những không thể làm anh hùng cứu mỹ nhân mà còn vô dụng tới mức bị chó rượt chung với cô.

Á à, cậu ta cũng đỏ mặt rồi!

Giống như là đoạt được của báu, mọi người lập tức cười rất quái dị. Anh một câu, tôi một câu mà trêu chọc, định kích ra "gian tình" giữa hai người, thế nhưng hai người này lại cùng noi theo tình thần của con trai, đóng chặt miệng, chết cũng không chịu để lộ nửa chữ.

Mọi người cười đùa một hồi lâu, bỗng dưng chàng trai mạnh mẽ Vương Nghị Đình sâu kín mà lên tiếng...

"Sáng nay, giá cổ phiếu của Đức Quang đã đạt được mốc mới rồi."

"Đúng vậy, mình đã thừa dịp giá cao nhất mà bán ra hết, lại kiếm thêm một khoản lớn rồi!" Gắp một miếng cá măng sữa lớn nhét vào miệng, Trình Khải vừa ăn vừa nói rất vui vẻ.

Lúc trước, bọn họ đoán là cổ phiếu của công ty bảo vệ môi trường sẽ trở mình tăng mạnh nên mua vào một lượng lớn cổ phiếu của Đức Quang – công ty chuyên sản xuất pin năng lượng mặt trời. Quả nhiên không tới nửa năm, cổ phiếu của Đức Quang từ 10 tệ tăng mạnh lên đến hơn 80 tệ. Cứ mua đi bán lại như vậy, ít nhất tập đoàn đầu tư của họ cũng kiếm được trên 50 triệu, đương nhiên là vui rồi!

Nhưng hắn còn chưa rõ tình hình cho lắm!

Bốn tên còn lại thì cực kỳ đồng cảm mà lắc đầu nhìn nhau, cuối cùng do Lâm Viên Quân mang theo một nụ cười yếu ớt rất "mặt người dạ thú" mà lờ đờ nhắc nhở...

"Hai ngày này, tốt nhất là cậu nên cẩn thận một chút..."

"Khụ khụ khụ..." Lời nhắc nhở hắn cẩn thận một chút còn chưa nói xong thì đã thấy Trình Khải bị thứ gì đó làm cho sặc sụa, sau đó là một trận ho kinh thiên động địa vang lên, khuôn mặt anh tuấn lập tức sưng phồng lên, đỏ mặt tới tía tai, cả người nhảy dựng lên mà vọt vào bếp.

"Sao thế? Sao thế?" Sợ tới mức nhảy dựng lên, Giang Dục Phương thất thanh lêu lên sợ hãi, cũng đi vào trong bếp, chỉ thấy hắn khom người dựa vào bồn rửa chén.

"Khụ khụ khụ..." Tiếng khạc dữ dội, cố gắng nhổ sạch ra còn không ngừng vang lên.

"Này! Rốt cuộc anh bị sao vậy? Đừng hù em nha!" Tưởng rằng thức ăn mình nấu có vấn đề, Giang Dục Phương lo lắng mà vỗ vỗ lưng hắn, bị dọa đến thất sắc.

"Khụ khụ... anh... anh bị hóc xương cá..." Khạc đến nỗi cả đôi mắt cũng muốn ứa máu nhưng vẫn không có cách nào nhổ cái xương quái ác kia ra, cổ họng của Trình Khải vừa đau vừa nhức, khó chịu đến nỗi tuyến lệ cũng tự động tiết ra nước mắt, làm cho hai mắt ngấn lệ, khó khăn mà nói.

Cư nhiên là... bị xương cá măng sữa làm hóc! Hại cô còn tưởng rằng mình đã làm ra chất độc kì lạ vô hình, có thể giết người gì chứ...

"Cá măng sữa có rất nhiều xương, khi ăn anh không thể cẩn thận chút sao?" Miệng run rẩy, cô thật sự không có lời nào.

"Đã biết là nhiều xương, sao em còn mua nó về nấu? Em không nấu thì anh sẽ không ăn, anh không ăn thì tự nhiên sẽ không bị hóc!" Bi thương oán hận mà kháng nghị, hắn lại khó khịu mà khạc tiếp.

Gì chứ... cư nhiên còn trách cô!

Không biết nên tức giận hay nên cười, Giang Dục Phương liếc xéo hắn rồi lầm bầm: "Làm sao em biết anh sẽ ăn như một con quỷ đói, ngay cả xương cũng không lừa ra mà nuốt luôn chứ..."

Lời đối thoại này của hai người làm làm cho bốn tên đàn ông đi theo sau, chen nhau đứng ngoài cửa bếp nhịn không được mà cười phốc lên thật to, nhưng trong tràng cười ấy, tiếng chửa rủa khàn khàn của Trình Khải vang lên...

"Trời ạ, cư nhiên khạc ra máu rồi!" Thấy trong nước bọt nhổ trong bồn rửa chén có ít máu đỏ, hắn há hốc mồm ra.

"Trời ạ, cư nhiên khạc ra máu rồi!" Thấy trong nước bọt nhổ trong bồn rửa chén có ít máu đỏ, hắn há hốc mồm ra.

Ngay cả ăn bữa cơm cũng có thể "kiến huyết phong hầu"[1], có xui đến mức độ này sao?

Nghe vậy, Giang Dục Phương vội vã thò đầu nhìn vào bồn rửa chén, quả nhiên nhìn thấy máu đo tươi, lại thấy hắn vẫn không ngừng nhổ ra nước bọt có chứa máu thì lập tức trở nên khẩn trương.

"Nhất định là cổ họng bị xương đâm rách rồi, bây giờ xương cá còn chặn ở đó sao?" Cô lật đật truy hỏi, ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng.

Thử nuốt một cái, chỉ cảm thấy có cảm giác đau nhói khó chịu cùng vướng víu, có lẽ là chiếc xương kia còn "đứng sừng sững" trong cổ họng, Trình Khải ai oán gất đầu: "Còn!"

"Vậy mau đến bác sĩ, để bác sĩ gắp ra cho anh!" Thấy hắn vẫn còn "ói ra máu", Giang Dục Phương khẩn trương thúc giục.

Mẹ ơi! Đâm đến nỗi cổ họng chảy máu, không biết cái xương kia lớn thế nào, nghĩ đến đó liền cảm thấy thật đáng sợ!

"Từ từ đã, anh thử khạc nữa xem có khạc ra được không..." Không thể đến khám bác sĩ dễ dàng thế được, hắn không bỏ qua mà lại ghé vào bồn rửa chén khạc mạnh.

Rõ ràng là có thể để cho bác sĩ xử lí, rốt cuộc anh ta đang chần chừ cái gì?

Thấy hắn không ngừng khạc ra nước bọt có máu, da đầu Giang Dục Phương trở nên tê dại, đang muốn mở miệng nói gì đó thì một cuộc đối thoại vô lương tâm vang lên từ trong miệng mấy tên đàn ông đang chen nhau tại cửa bếp...

"Thấy máu rồi!" Sợ hãi than lên.

"Đúng vậy!" Gật đầu dồng ý. "Mười lần như chục, thật là linh quá mà, đúng là kì lạ!"

"Khạc ra chút máu, cũng coi như là tai nạn thấy máu rồi!" Chỉ cần tai nạn thấy máu này không quá máu me là được.

"Tai nạn thấy máu này mà đổi về hơn 50 triệu, coi như lời rồi..."

"Này, các cậu có chút lòng đồng cảm nào không vậy?" Nghe thấy lời nói mát, Trình Khải quay đầu liếc họ, vẻ mặt vô cùng đau đớn mà tố khổ: "Lời này mà các cậu cũng có thể nói ra được, còn có lương tâm không chứ?"

Ô hô... thói đời là thế, lòng người không lương thiện, những người này không lại an ủi thì thôi đi, còn ở đó mà nói năng châm chọc, thật là vô lương tâm!

"Aiya, anh còn lo xem bọn họ nói gì nữa, mau đi bác sĩ thì quan trọng hơn!" Bên cạnh, Giang Dục Phương không biết hắn là trong cái xui có tài lộc, trong tài lộc có cái xui, chỉ cần mỗi lần công ty có tiền vào là nhất định xảy ra xui xẻo "thấy máu" rất thần kì, thấy hắn khạc ra máu mà còn ở đó lãng phí thời gian để nói những lời vô nghĩa thì lập tức dùng vẻ mặt của Moses băng qua Hồng Hải[2] mà đẩy bốn tên đang chen chúc vào nhau kia ra rồi nhanh chóng đẩy hắn ra khỏi bếp.

"Này này này, em muốn đẩy anh đi đâu..." Bị đẩy đi, hắn quay đầu gấp gáp hỏi cô gái đang ra sức đẩy mình ở phía sau.

"Đi khám bác sĩ tai – mũi – họng!" Đẩy đẩy đẩy, ra sức đẩy.

"Anh không muốn đến bác sĩ, để tự anh thử khạc xem có ra không..."

"Khạc cái con khỉ! Cổ họng bị đâm chảy máu rồi mà còn ráng chống đỡ cái gì? Để bác sĩ xử lí, gắp cái xương ra không phải nhanh hơn sao? Đi thôi, đi thôi..." Vừa bực mình vừa buồn cười, sợ hắn không chịu ngoan ngoãn đi khám bác sĩ, Giang Dục Phương dứt khoát đích thân đưa hắn đi khám.

"Anh không muốn..."

"Đừng ồn ào, đi!"

Thoáng chốc, đã thấy một chàng trai cao lớn bị một cô gái nhỏ nhắn "áp giải" đi, giọng của hai người càng ngày càng xa, trong nháy mắt đã ra khỏi công ty, để lại bốn tên đàn ông vô lương tâm đang hào hứng mà nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở một nụ cười kỳ quái...

"Một người vì đi mua cá mà bị phun ướt cả người, một người thì ăn cá bị hóc xương, thế là sao? Hai người hãm hại lẫn nhau sao?" Khâu Thiệu Thần không nhịn được mà cười phì ra, chỉ cảm thấy mọi việc thật kỳ diệu.

"Nói bọn họ hãm hại lẫn nhau, chi bằng nói bọn họ là một mình ta xui xẻo không bằng hai ta cùng xui xẻo." Nở nụ cười tà ác, Lâm Viên quân lại có cái nhìn độc đáo khác.

"Mặc kệ bọn họ là hãm hại lẫn nhau hay là cùng nhau xui xẻo, tóm lại, mình chỉ có một cảm tưởng..." Từ từ mở miệng, vẻ mặt Vương Nghị Đình như cười như không.

"Cảm tưởng gì?" Từ Thiếu Nguyên tò mò hỏi.

"Hiếm khi có người có vận xui như lão đại, các cậu thấy nếu hai người tụm lại một chỗ, có thể có khả năng âm với âm ra dương không?"

Lời vừa nói ra, ba tên còn lại đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại tuôn ra một tràng cười vui ngất trời...

Ha ha ha... Âm với âm ra dương, khá lắm bọn họ sẽ chờ xem!

"Má ơi, cái xương kia dài chừng này nè..." Ra khỏi phòng khám tai – mũi – họng, Trình Khải dùng tay miêu tả cái xương dài bao lớn, rất hứng thú mà hình dung cho cô gái vừa áp giải hắn đến khám nghe.

"... Ngay cả bác sĩ cũng hoảng hốt, hỏi anh làm cách nào mà nuốt nó vào được, làm anh không nhịn được mà cũng thấy phục mình..." (pó tay với anh!)

Ngay cả cái xương dài như thế mà còn có thể sơ ý nuốt vào được, còn phải tới bác sĩ, chuyện này thật ra rất mất mặt, rốt cuộc...

"Có gì mà phải phục chứ?" Trong giọng nói hết sức phấn khởi kia, rốt cuộc Giang Dục Phương cũng trợn mắt nói ra lời muốn nói ở trong lòng nhất.

"Đương nhiên phải phục rồi!" Ưỡn ngực ra, mặt hắn rất kiêu ngạo. "Cái xương dài như vậy mắc trong cổ họng nhưng lại chỉ đâm rách một vết rất nhỏ, phun chút thuốc là được, ngay cả bác sĩ cũng tấm tắc lấy làm lạ!"

A ha, hắn xui thì có xui, nhưng trong cái xui còn có chút may mắn! (hết biết)

"Ăn cá măng sữa mà thành thế này, anh còn có mặt mũi để khoe sao?" Không nhịn được mà lườm hắn một cái. Tuy nói hiện nay cô đang làm việc dưới quyền của hắn, nhưng vì quá trình quen biết không hai người "không tầm thường", hơn nữa bình thường hắn cũng không ra vẻ ông chủ, vì vậy Giang Dục Phương nói chuyện với hắn thường không biết lớn nhỏ.

"Đã đủ xui rồi, đương nhiên phải dùng sự tự khen mình để bù đắp chút chứ, nếu không làm sao lấy lại sự tự tin?" Hắn nhếch miệng cười sáng lạn, vô cùng hợp tình hợp lý.

"Thì ra sự tự tin của anh có được là nhờ thế?" Liếc xéo cười chế giễu.

"Ê, ánh mắt châm chọc của em là có ý gì đó? Nói rõ ra cho anh!" Phản đối mà tra hỏi.

"Thì chính anh cũng nói là ánh mắt châm chọc rồi đó, sao còn bắt em nói lại lần nữa? Người ngu ngốc thì không có gì đáng xấu hổ, nhưng không biết cách che giấu thì rất đáng xấu hổ." Cô không sợ chết mà giễu cợt.

"Dám cười anh ngu ngốc? Giang Dục Phương, em chết chắc rồi..." Hắn giả vờ mang một bộ mặt hung ác mà đuổi giết người.

"Ha ha ha..." Không nói lời nào, Giang Dục Phương kiêu ngạo mà cười lớn rồi chạy trối chết.

Thoáng chốc đã thấy hai người lại chạy như điên trên đường, chỉ là lần này thiếu một con chó điên cuồng đuổi theo ở phía sau và có thêm tiếng cười đùa sung sướng vui vẻ.

"Giang Dục Phương, em đứng lại cho anh, đừng chạy..."

"Anh bảo đứng lại thì đứng lại sao? Em cũng không phải con ngốc..."

Trong tiếng cãi vã ầm ĩ, hai người một trước một sau mà trốn chạy, chạy mãi chạy mãi... Đúng lúc khoảng đất trống phía trước có mấy học sinh đang chơi bóng chày, chỉ thấy cây gậy của người tấn công vung lên, một tiếng "bốp" thanh thúy vang lên, trái bóng chày đã bay vào không trung với một đường cong hoàn mỹ...

Bay bay...

"Á... Dục Phương, mau tránh đi!" Hai mắt trợn to, hắn hoảng hốt thét lên cảnh báo.

"Cái gì?" Không chú ý đến trái bóng đang vui vẻ bay lượn trong không trung, Giang Dục Phương không hiểu hắn đang hét cái gì, vô thức mà quay đầu hỏi, nhưng trong khoảnh khắc này...

Bịch!

Bị một trận công kích nặng nề thình lình ập đến, sau đó là một cơn đau kịch liệt từ sau đầu kéo tới, cô chỉ cảm thấy trước mắt lập tức bị một mảng đen thùi bao phủ, đau đến nỗi cứ ôm đầu ngồi bịch trên mặt đất.

Aiz... kẻ xui xẻo đáng thương vẫn không thể trốn thoát. Hễ là đi qua sân bóng thì nhất định bị trái bóng nện trúng mục tiêu là sau đầu.

"Em không sao chứ?" Vội vàng chạy đến, Trình Khải vội vã ngồi xuống kiểm tra tình trạng của cô, vẻ mặt lo lắng mà hỏi: "Ý thức còn tỉnh táo không? Cảm thấy thế nào..."

Gì chứ! Thế nhưng trúng ngay vào đầu. Bảo cầu thủ cố ý nhắm ngay vào người mà ném cũng không chuẩn đến thế, vận xui của cô gái này cũng có thể so được với hắn rồi.

"Đau... đau quá..." Ôm lấy đầu, cô đau đến nỗi nước mắt ròng ròng, đầu óc choáng váng không thể nghĩ được gì, lớp màn đen trước mắt vẫn chưa thể tan ra.

"Để anh xem xem!" Gỡ bàn tay đang ôm đầu ra, tay hắn khẩn trương mà sờ vào sau đầu cô xem xét thương thế. Lúc này mới phát hiện đã sưng một cục thật to, Trình Khải thương cảm tuyên bố: "Chúc mừng xem đã trúng thưởng một cái bánh bao!"

Hu hu... cô đau đến nỗi không muốn sống nữa, thế mà tên đàn ông này còn nói mát để trêu chọc cô, thật quá đáng!

Tràn đầy bi phẫn, lại đau đến mức không thể cãi nhau với hắn, Giang Dục Phương chỉ có thể ngồi phịch dưới đất cả buổi trời không hề động đậy.

Hả! Thế nhưng lại không phản bác, không giống cô chút nào, xem ra thật sự rất nghiêm trọng!

Không thấy sự cãi lại như trong dự định, Trình Khải nâng mặt của cô lên, rất chuyên nghiệp mà cấp tốc mà giơ ngón tay ra. "Nói cho anh biết, đây là bao nhiêu?"

"Năm!" Hai mắt ngấn lệ, ngay cả nhìn cô cũng không thèm, nói đại một con số.

"Cái gì! Rõ ràng đây là ba mà em lại nói là năm, chắc chắn là não bị chấn động rồi!" Lúc này cảm thấy lớn chuyện rồi, hắn cực kỳ khẩn trương mà đỡ cô dậy, vô cùng lo lắng mà nói: "Đi, anh dẫn em đến bệnh kiểm tra!"

"Không cần đâu, em..."

"Xin. xin lỗi!" Bỗng nhiên mấy tên hung thủ gây nên "thảm kịch" này vội vàng chạy tới, trên khuôn mặt non nớt tràn đầy vẻ hoảng hốt. "Cho hỏi có bị thương không ạ? Chúng em đang chơi bóng chày, không ngờ bóng lại bay qua bên này, thật sự không phải cố ý đâu..."

"Bạn học à, sau này đừng chơi bóng bên đường nữa, rất nguy hiểm đó, biết không?" Vừa thấy hung thủ, Trình Khải quay đầu dạy dỗ.

"Chúng em chơi trên khoảng đất trống mà, ai biết bóng sẽ bay sang bên này..." Một cậu học sinh mập mập rất vô tội mà nhỏ giọng thanh minh.

"Chỗ ấy gần đường cái, chơi bóng ở đó cũng rất nguy hiểm, lỡ không cẩn thận đánh bóng xuống đường, tạo thành tai nạn giao thông chết người, các em có đền được không?" Hung dữ liếc ngang một cái, lập tức làm cho cậu học sinh mập sợ đến mức im re.

"Thôi được rồi!" Bởi vì vận xui thường xuyên nên cô đã rất quen với những tai họa bất ngờ này rồi, mặc dù Giang Dục Phương đau đến mức mắt ngấn lệ nhưng cũng chỉ có thể tự nhận xui.

"Sau này các em chơi cẩn thận một chút, đừng để đánh trúng người khác nữa!" Hu hu... Có cô là quỷ xui xẻo là đủ rồi!

"Thật sự rất xin lỗi chị!" Mấy hung thủ chột dạ mà lại xin lỗi một lần nữa, cũng không dám tiếp tục đánh bóng nữa, kinh hoàng bạt vía mà lập tức giải tán, trong nháy mắt liền không thấy bóng người.

"Chạy trốn nhanh thật!" Cười mắng một tiếng, sự chú ý của Trình Khải lại dời lên người cô gái còn đang choáng váng bên cạnh, vội vã cuống cuồng kéo lấy cơ thể đang loạng choạng của cô, chân mày nhíu chặt vì lo lắng: "Ngay cả đứng em cũng đứng không vững, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra xem!"

"Không cần mà..." Yếu ớt phản đối.

"Nhất định cần!" Không để cho cô phản đối, Trình Khải vô cùng kiên trì. "Có người bị đụng trúng đầu, lúc đầu tưởng là không sao, kết quả là về nhà ngủ luôn rồi không tỉnh lại, em muốn vậy sao?"

"Hứ, em mới chỉ bị bóng đập trúng một chút, anh có cần rủa em như thế không?" Trợn mắt nhìn hắn, Giang Dục Phương vô cùng đau đớn mà tố khổ.

Đáng ghét! Cô cũng đã đủ xui rồi, không cần phải nguyền rủa thêm nữa!

Nghe vậy, Trình Khải cười ha ha, thấy cuối cùng cô cũng có thể lấy lại tinh thần mà cãi nhau với hắn, lúc này mới an tâm, nhưng điều gì nên kiên trì thì vẫn kiên trì.

"Lúc nãy là em áp giải anh đến bác sĩ tai – mũi – họng, lần này đến lượt anh áp giải em đến bệnh viện kiểm tra, đây gọi là có qua có lại, em phải chấp nhận thôi!"

Dùng giọng điệu báo thù mà cười lạnh, sau đó gọi taxi, áp giải cô gái xui xẻo đang phản đối ầm trời kia lên xe, nhanh chóng đi về phía bệnh viện.

"Ha ha ha..."

Ba tiếng đồng hồ sau, khi nghe đôi nam nữ kia kể xong quá trình xảy ra trong cả buổi chiều nay thì mọi người trong phòng làm việc của Tập đoàn đầu tư Tiệp Khải lập tức rất không có lòng đồng cảm mà cười lên điên cuồng khiến cho hai con người xui xẻo kia thiếu chút nữa là cam chịu mà cùng nhau rúc vào góc tường.

"Mình đang lấy làm lạ là sao các cậu đi khám tai – mũi – họng mà lâu đến thế, thì ra còn tiện đường đi làm kiểm tra não!" Cười đến chảy nước mắt, Khâu Thiệu Thần mất đi vẻ nhã nhặn thường ngày mà vỗ mạnh xuống mặt bàn, hoàn toàn chịu thua hai con người xui đến cảnh giới thần kì này.

"Dục Phương đưa lão đại đến khoa tai – mũi – họng khám, sau đó lão đại lại đưa Dục Phương đi bệnh viện kiểm tra não, đây gọi là gì? Có qua có lại sao?" Đôi môi nở nụ cười chế nhạo, Lâm Viên Quân cũng không thể không bội phục hai người này.

"Thì ra... âm với âm không thể ra dương, công thức toán học gạt mình rồi!" Vương Nghị Đình xót xa mà thở dài, lòng tràn đầy thất vọng.

"Đúng là xui đến nỗi khiến người ta không còn lời nào để tả!" Từ Thiếu Nguyên lắc đầu than.

"Đúng vậy! Đúng vậy! Em rất là xui xẻo!" Bị cười đến quê quá hóa điên, Giang Dục Phương ngậm đau thương mà tức giận rống lên: "Em cũng không muốn xui đến thế, nhưng từ nhỏ đến lớn cứ như là bị thần xui xẻo nhập vào vậy, em có cách nào sao chứ?"

Ô hô... Người thường không cách nào hiểu được nỗi đau này của cô!

Thấy cô đã có xu hướng cam chịu, Trình Khải vội vàng an ủi: "Ít nhất là kiểm tra được đầu của em chỉ bị sưng một cục mà thôi, không có gì đáng ngại nữa, cũng không tính là xui quá!"

"Anh không hiểu đâu!" Hết sức bi phẫn, Giang Dục Phương hét ra nỗi đau trong lòng.

"Anh không phải là em, anh sẽ không hiểu được tâm trạng bi ai của em khi đi trên đường mà tự nhiên cứ bị xe đâm vào, bóng thì cứ đánh vào em như cái đích đâu!"

"Anh hiểu! Anh rất hiểu!" Mặt mang theo nỗi đau đồng cảm, Trình Khải vô cùng cảm nhận được tâm trạng của cô.

"Làm sao mà anh hiểu..." Không tin.

"Cậu ấy thật sự hiểu!" Biết bây giờ cô rất oán hận, Khâu Thiệu Thần chỉ đành phải cố nén cười, bán đứng người nào đó là "tín đồ xui xẻo" để an ủi cô. "Lão đại cũng là người xui xẻo, mỗi lần kiếm được tiền là nhất định có "tai nạn thấy máu". "Sự kện xương cá" hôm nay em cũng tận mắt thấy rồi đó, nếu muốn nói đến chuyện xui xẻo của cậu ấy, nói ba ngày ba đêm cũng không hết."

"Không sai! Nếu như có đại biểu xui xẻo, lão đại tuyệt đối hoàn toàn xứng đáng!" Nín cười, Lâm Viên Quân liên tiếp gật đầu phụ họa.

"Hả?" Kinh ngạc một tiếng, Giang Dục Phương không dám tin sẽ có người xui như mình, chỉ có thể sững sờ mà nhìn cái người nghe nói cũng rất xui kia, lại thu được ánh mắt "cùng là người lưu lạc chân trời" rất bi ai của hắn.

"Mặc dù anh không muốn thừa nhận mình rất xui, nhưng..." Giọng nói dừng lại một chút, Trình Khải che mặt khóc thảm: "Bọn họ nói đều là sự thật!"

Ô hô... Hắn cũng không muốn như thế.

"Thì ra... Anh thật sự hiểu được em!" Hiếm khi tìm được người cùng bộ tộc xui xẻo, môi cô khẽ run rẩy, cảm động đến nỗi suýt nữa là khóc rống lên.

Ô hô... Tri âm khó tìm a!

"Anh hiểu nỗi khổ của em, thật đó!" Vỗ nhẹ lưng cô, trong lòng Trình Khải cũng có cùng nỗi đau.

Hết sức ăn ý mà nhìn nhau một cái, một cảm giác thương tiếc lẫn nhau không hẹn mà cùng dâng lên, khiến cho bọn họ đột nhiên có cảm giác thân mật như "người chung đường"...

"Cho dù là số khổ thì chúng ta cũng phải cười cho ông trời xem!" Tìm được đồng bọn khiến cho Giang Dục Phương đột nhiên sinh ra dũng khí lớn lao, sau đó nắm tay chỉ lên trời, hăng hái tinh thần mà tuyên chiến.

Hừ hừ, nếu ông trời muốn trêu bọn họ, vậy bọn họ càng phải sống cho tôt, khiến ông trời cũng phải chịu!

"Không sai! Phải cười cho ông trời xem!" Cũng nắm chặt nắm tay, Trình Khải cũng được cổ vũ mà hét lên.

"Cố lên! Cố lên! Cố lên..." Sĩ khí được chấn chỉnh, hai người vỗ tay với nhau, đồng thanh khích lệ lẫn nhau.

Bên cạnh, thấy hai người xui xẻo kia đã kết thành đồng minh mà cổ vũ nhau, bốn người còn lại không khỏi nhìn nhau một cái, nhịn không được mà lén cười trộm không ngừng.

Ha ha... Cười cho ông trời xem?

Bọn họ đang chờ hai "đồng minh xui xẻo" này làm thế nào mà cười cho ông trời xem!

Ngày đăng: 02/04/2013
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?