Gửi bài:

Chương 25

Amy ngồi trên xe, phát hiện chồng mình bất thần xuyên qua kính ô tô nhìn Chris, mặt đanh lại, ánh mắt thâm thúy sáng lên, nhẹ nhàng mỉm cười ...

"Này!" Cô dùng hai tay che mắt hắn, ngây thơ ôm cổ nói: "Không được nhìn!"

"Ghen sao?" Người đàn ông gỡ tay Amy, không tiếp tục nhìn mà đem ánh mắt tập trung lại trên mặt cô: "Hai người tán gẫu hình như rất hợp nhau, nói chuyện gì vậy?"

"Chuyện phụ nữ nói ra anh sẽ không hứng thú đâu, đơn giản là chồng, con cái, chẳng còn gì khác."

Mắt hắn chợt lóe: "Chồng cô ta thế nào?"

"Hình như chị ấy cùng chồng quan hệ không tốt lắm." Amy không khỏi cảm thán: "Ai! Nhưng thế nào bọn họ cũng còn có một đứa con."

"Con ..." Người đàn ông khẽ nhíu mày, "Cô ta có yêu con mình?"

"Kia là đương nhiên. Chị ấy nói vì con, chuyện gì cũng có thể nhịn, thứ gì cũng có thể hi sinh."

Người đàn ông nhíu mày càng chặt!

"Tại sao anh quan tâm đến chị ấy như vậy?" Amy chăm chú nhìn mặt hắn, có chút vội vã: "Anh không phải là thích chị ấy?"

"Anh thích cô ta?!" Người đàn ông tự giễu cười hai tiếng, dường như nhớ tới việc gì, ý cười càng đậm, "Trừ khi anh không muốn sống nữa!"

......

------------------------

Hội quán thể hình tư nhân cao cấp Australia, An Dĩ Phong luyện quyền xong, mệt mỏi dựa vào dây chắn, đem chai nước khoáng dội từ đầu xuống, thoải mái giũ giũ tóc, bọt nước văng ra khắp nơi.

Hắn một bên dùng khăn mặt lau khô tóc, một bên đảo mắt qua những cô gái tóc vàng mắt xanh chung quanh, vẻ thất vọng, "Tại sao chỗ nào cũng là mấy cô gái nước ngoài!"

"Sao? Không hợp khẩu vị?"

"Ờ! Vẫn là tóc đen mắt đen nhìn thuận mắt!"

"Thiên Thiên thường đi quán café kia vừa hay có cô chủ tóc đen mắt đen, đẹp làm người ta vừa thấy khó quên ... Chắc chắn phù hợp với khẩu vị của cậu."

"Em không có hứng thú với phụ nữ đã kết hôn!"

Hàn Trạc Thần suy nghĩ một chút, đi đến bên người hắn, ngồi xuống, đột ngột hỏi: "Tư Đồ Thuần đâu? Không có hứng thú với cô ấy?"

Động tác lau mồ hôi của An Dĩ Phong đột nhiên dừng lại, ánh mắt mở hồ đảo lại một lượt qua mấy cô gái trong phòng tập, tùy tay chỉ một người: "Cô gái kia dáng người được lắm."

Hàn Trạc Thần ngay cả nhìn cũng không nhìn, đánh gẫy tay hắn chỉ, "Nếu không muốn tìm cô ta, vì sao nhất định phải chuyển đến thành phố này?"

"Không phải anh nói anh thích biệt thự ven biển kia sao?"

"Nếu tôi nói không thích thì sao?"

"Em đi xem xem phòng ở bài trí thế nào." An Dĩ Phong vừa muốn đứng lên, chợt nghe Hàn Trạc Thần nói: "Nếu không muốn gặp cô ta, sao phải tìm đến Dượng tôi(*) hỏi thăm địa chỉ của Tư Đồ Nạo?"

An Dĩ Phong cợt nhả ngồi xuống, thản nhiên trả lời, "Gần quan được lộc, nói không chừng ngày nào đó cô ấy ly hôn, em còn có thể hưởng sái."

"Vậy tại sao cậu không trực tiếp đi tìm, hỏi xem bao giờ thì cô ta ly hôn?" *Anh còn có liêm sỉ hay không hả ==+ ( Zeus)*

"Anh cho rằng em không nghĩ đến sao?" An Dĩ Phong lau mồ hôi, cười khổ: "Vạn nhất cô ấy nói ... "Em còn yêu anh", thì em nên nói cái gì? "Anh cũng yêu em, bây giờ em hãy ly hôn với chồng mình, anh sẽ cưới em ... Đứa bé kia nếu đi theo em, anh không ngại, anh chắc chắn sẽ coi nó như con mình." Như vậy sao?"

"Nói không chừng cô ta sẽ đồng ý!"

"Vậy chồng cô ta làm sao bây giờ, con cô ấy sẽ nghĩ thế nào?" An Dĩ Phong cầm bình nước, đi đến trước cửa sổ, hai tay chống xuống nhìn ra bên ngoài: "Nếu mười lăm năm trước đã cắt đứt rõ ràng như vậy, mươi lăm năm sau em lấy tư cách gì đến quấy rầy cuộc sống bình yên của cô ấy?" Nếu có thể hắn chỉ hi vọng từ xa nhìn thấy cô cười, hoặc ngẫu nhiên gặp nhau, làm bộ như không nhận ra ...

Hàn Trạc Thần tức giận quăng chiếc khăn về phía hắn, bởi khoảng cách xa, chiếc khăn nhẹ nhàng đáp xuống đất, "An Dĩ Phong, cậu căn bản không sợ cô ta nói yêu cậu, cậu là sợ không khống chế được chính mình! Cậu cho là cậu có thể từ bỏ, cho là cậu có thể cầu mong cho cô ta hạnh phúc, để cho cô ta vui vẻ trong vòng tay người đàn ông khác? Nếu cậu thực sự từ bỏ, cậu vì sao không dám đối mặt, nhìn vào mắt cô ta, cầm lấy tay cô ta nói một câu: Bảo trọng!"

An Dĩ Phong khẽ thở dài: "Nếu em cầm lấy tay cô ấy, nhìn vào mắt cô ấy, em nhất định sẽ nói: "Làm tình nhân của cô? Mẹ kiếp, còn lâu!"

Bể bơi ngoài cửa sổ, một trận gió thổi qua, mặt nước phẳng lặng bỗng nổi lên gợn sóng.

Hắn nói: "Đời này không chuyện gì em không dám làm ... Nhưng ngoại tình ngoài giá thú, em không muốn chơi!"

Kỳ thật, càng là người không coi pháp luật ra gì trong mắt người khác, lại càng là người có nguyên tắc đạo đức cá nhân.

An Dĩ Phong chính là người như vậy. Hắn quang minh chính đại làm chuyện xấu, còn có thể cợt nhả mà nói một câu: "Tôi là người tốt." Bởi vì hắn không bao giờ vi phạm nguyên tắc đạo đức cá nhân của mình.

"Cho nên, em không thể gặp cô ấy, mặc dù cô ấy trả lời như thế nào, em đối với cô ấy đều là khó xử, đều là tiếc nuối."

An Dĩ Phong ngẩng đầu cười, nhìn về phía chân trời, mây bay vạn dặm, một khoảng bao la.

Hàn Trạc Thần trừng mắt nhìn hắn đã lâu, nhịn không được chửi: "Mẹ kiếp, tự chủ của cậu không bao giờ dùng được ở lúc nên dùng!"

Thấy An Dĩ Phong không trả lời, Hàn Trạc Thần cũng mặc kệ, mặc xong quần áo, gọi điện thoại.

Cúp điện xong, hắn lạnh lùng nói: "Biệt thự bên kia gọi điện tôi đến có chút chuyện!"

"Em đi với anh."

"Cậu giúp tôi đến quán café đón Thiên Thiên."

"Không sợ vợ mình chạy cùng người khác sao?"

Hàn Trạc Thần kiên quyết nhìn hắn, gằn từng chữ: "Nhanh đi cho tôi! Đừng nói là cùng người khác chạy, thiếu một cọng tóc cũng đừng hòng tôi tha cho cậu!"

"Cứ yên tâm, một cọng tóc cũng giúp anh mang về!"

Nói xong, An Dĩ Phong không tình nguyện mặc quần áo, đi ra khỏi trung tâm thể hình.

-----------------------

An Dĩ Phong dạo một vòng, cuối cùng tìm được quán café theo lời Hàn Trạc Thần.

Tên thật đặc biệt: Waitting?

Cũng không biết vì sao hắn vô tình ấn tượng tên này, rất nhanh dừng xe, đi vào trong quán.

Có lẽ chú ý đến màu đen, lại luôn luôn không cảm nhận được cuộc sống bình dị tao nhã trong quán café như thế này, khiến An Dĩ Phong vừa đi vào có cảm giác muốn ngồi lại trong chốc lát.

Phong cách quán rất độc đáo, lấy màu đen đỏ làm chủ đạo, màu đen làm nổi bật sự rực rỡ của màu đỏ, màu đỏ làm nổi bật sự huyền bí của màu đen, sắc thái hơi u ám nhưng lại được ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sát đất mang đến không gian trầm tĩnh lắng đọng.

Amy ngồi bên cửa sổ, cũng chính là vợ của Hàn Trạc Thần, Hàn Thiên Vu, vẫy vẫy tay với hắn: "Luyện quyền xong nhanh như vậy sao?"

"Vừa xong. Hàn Trạc Thần nhờ anh đến đây đón em." Hắn ngồi đối diện Hàn Thiên Vu, "Đúng lúc khát, có gì uống được không?"

Thiên Thiên chỉ chỉ ly café trước mặt hắn, lại chỉ chỗ bên cạnh, "Nơi đó có người rồi, anh ngồi bên này đi."

Hắn chuyển qua, ngồi xuống.

"Thần đâu?"

"Đến biệt thự ven biển."

"À!"

"Con nuôi anh hình như lại lớn thêm rồi." Hắn nhẹ nhàng sờ sờ gò bụng Thiên Thiên hơi nhô lên, ánh mắt trìu mến, "Có để anh làm ba không a?"

"Thôi đi!" Thiên Thiên cười đẩy tay hắn, "Nếu anh muốn, tìm một cô gái giúp anh sinh một đứa, đừng đụng đến của chúng em!"

"Sinh được đã sinh! Chờ anh có con, anh cũng nghĩ giống Thần ca, mỗi ngày dạy con: Con, sau này lớn lên đừng giống ba hại nước hại dân, noi gương mẹ con, làm một cảnh ..."

Câu nói kế tiếp chợt ngừng lại, hắn xoay người nói với phục vụ: "Cho tôi chai bia."

Bia bưng tới, hắn uống một ngụm giải khát, ghé sát vào tai Thiên Thiên nhỏ giọng nói "Chị dâu, đừng nói An Dĩ Phong này không nhắc nhở, phải giữ chắc lấy Thần ca a, anh ấy hôm nay đi luyện quyền nói cho em biết: Cô chủ cửa hàng này đẹp mê người, làm cho người ta nhìn thấy khó quên."

"Anh ấy nói vậy thật sao?"

"Đương nhiên là thật ..." Cho đến khi An Dĩ Phong nhìn thấy cô chủ Hàn Trạc Thần nói đi đến, trong đầu ông lên một tiếng, gầm rú rất lâu không dứt.

Nhiều năm như vậy, An Dĩ Phong từng vô số lần tưởng tượng lúc bọn họ gặp lại, cũng nghĩ qua rất nhiều hoàn cảnh...

"Đã lâu không gặp!"

"Mấy năm nay sống tốt không?"

"Chồng em đối với em thế nào?"

"Đứa nhỏ nghe lời sao?"

"......"

Nhưng chưa bao giờ chuẩn bị tâm lý cho tình huống này, đột nhiên đối mặt Tư Đồ Thuần, một câu hắn cũng không nói nên lời.

Cô thay đổi, mươi lăm năm làm cho cô trở thành người phụ nữ mặn mà tế nhị, cũng khiến cô trở nên đạm mạc xa cách, ánh mắt trong suốt nhưng xa vời như không cách nào chạm đến.

Điều duy nhất không thay đổi, là sự tồn tại của cô ... vẫn có thể làm cho máu hắn sôi trào, tim nhảy cuồng loạn trong lồng ngực.

"Muốn uống gì? Tôi mời khách!" Giọng nói của cô rất bình tĩnh, như cùng nói chuyện với một người xa lạ.

Hắn nhìn cô, rất lâu vẫn không nói được một câu.

"Tôi có một chai hồng rượu chín ba năm, có muốn thử?"

Hắn gật gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cô, một khắc cũng không lệch quỹ đạo.

Hồng rượu mang lên, Tư Đồ Thuần tự tay mình rót cho hắn.

Hắn nâng chén, ngửa đầu, một hơi uống cạn, không có vị cay xè dội vào mà là vị ngọt dìu dịu hòa vào máu.

"Thế nào, rượu trải qua thời gian dài lắng lại có phải rất dịu, mùi hương thuần, lại đượm?"

Hắn lấy bình rượu rót cho mình một ly, tiếp tục uống cạn. Rượu không tiến vào ruột, dường như chảy vào trong từng mạch máu.

"Nếu muốn uống thì thường xuyên đến đây." Ý cười trên mặt Tư Đồ Thuần dịu dàng không thay đổi, "Ở đây chúng tôi có rất nhiều người thích thưởng rượu ..."

Nói với hắn xong, cô lại vỗ vỗ tay Thiên Thiên, dường như muốn nói điều gì, cười cười lại nuốt xuống, "Hai người từ từ uống, chị còn chút việc phải làm, ngày mai gặp lại sau."

"Em nhất định phải nói như vậy sao?"An Dĩ Phong đã cố hết sức làm cho mình bình tĩnh, nhưng khi nghe cô dùng giọng tiếp đón khách khí này, hắn rốt cuộc không thể khống chế chính mình.

Cô không trả lời, chỉ yên lặng nhìn hắn.

"Không thể nói một câu: Đã lâu không gặp, anh có khỏe không? thì cũng không nên làm bộ như không biết anh, hoàn toàn không nhớ rõ anh là ai."

"Xin lỗi, tôi thật sự không nhớ rõ."

"..." Một câu này làm hắn á khẩu không trả lời được.

"Có lẽ đã lâu lắm rồi, rất nhiều người, rất nhiều việc đã bị lãng quên đi."

Lời này nếu là bất cứ người nào nói hắn đều tin, nhưng từ miệng Tư Đồ Thuần, đánh chết hắn cũng không cho là đúng!

Hắn cầm lấy tay cô, cảm giác như có một dòng điện xuyên qua, làm hắn không cự giác được nắm càng chặt, "Tiểu Thuần ..."

Cô có chút bất an, muốn rút tay, lại rút không được, Thiên Thiên nhìn hắn kinh ngạc, "Anh say rồi!"

"Tiểu Thuần ..." Hắn vẫn giữ lấy tay cô, nhìn vào mắt cô, lý trí như bị thiêu đốt thành tro tàn.

Đúng lúc này, một đứa bé trai tầm hơn mười tuổi từ ngoài chạy vào. Vừa đến cửa liền khiếp sợ nhìn hai người, nhìn tay bọn họ.

An Dĩ Phong nhìn thấy đứa bé kia hao hao giống cô, liền như bị người khác giáng một quyền, bỗng nhiên buông tay, "Là tôi say, xin lỗi!"

Tư Đồ Thuần nhẹ nhàng thở ra, đứng lên, đi về phía con trai mình.

"Tại sao bây giờ mới về?" Ngữ khí không tốt lắm.

Đứa bé ghé vào tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Kia là An Dĩ Phong sao?"

"Đừng hỏi nhiều như vậy."

"Con có thể nói với chú ấy một câu không?"

"Không thể. Đi mau, tìm ông ngoại về nhà ăn cơm."

"Chú ấy là thần tượng của con ..."

"Con có thể thần tượng người đứng đắn một chút không?"

"......"

Nhìn bóng dáng cô sắp rời đi, An Dĩ Phong rốt cuộc không thể khống chế chính mình.

Mẹ kiếp, đạo đức? Hắn không nói ra câu "Anh yêu em", không cưới cô, thì cho dù đến mười lăm năm qua đi cũng không buông xuôi được. Hắn tiến lên giữ chặt cánh tay cô: "Tiểu Thuần, nếu anh hiện tại muốn cưới em, có muộn không? Anh không ngại em có con trai, cũng không để ý ba nó tỏ ra thế nào, anh chỉ muốn lấy em ..."

Cô nhìn hắn, mắt ứa lệ, nhưng giọng nói rất bình tĩnh: "Anh không ngại, nhưng tôi để ý!"

"Em đã nói, nếu mười năm sau anh còn yêu em, em sẽ nguyện ý lấy anh. Anh còn yêu em, anh đã đến đây ..."

"Quá muộn!" Cô cúi đầu, xoay người. "Tôi chờ anh mười năm ... Từ hai mươi tuổi, đợi cho đến ba mươi tuổi, thanh xuân hao mòn, giấc mộng tan biến. Tôi hứa với anh, tôi làm được, nhưng anh không thực hiện lời hứa ấy ..."

An Dĩ Phong nắm lấy vai cô, trên mặt cô rơi hai hàng lệ. Hắn không dám tin, trong trí nhớ của hắn, cô chưa bao giờ lưu lại nước mắt, ngay cả khi bọn họ chia tay, cô cũng cười mà ra đi, không phải sao?

Cô lau khô nước mắt, cười đẩy hắn ra: "Bình rượu này tôi vì anh mà giữ lại, chậm năm năm, hương vị đã đổi thay ... Bởi vì, tôi đã không còn yêu anh!"

Cô đi rồi, một câu "Tôi không còn yêu anh!" cương quyết nói như vậy ...

Bóng dáng của cô bước đi cũng kiên định như thế ...

Nhưng giọt nước mắt ấy làm cho hắn hiểu được tất cả!

Hắn đứng tại chỗ, cho đến bây giờ cũng chưa từng hận mình như thế. Hắn vì sao còn muốn hỏi, kết quả đã sớm biết, vì cái gì còn muốn cô lựa chọn? Hắn vừa muốn cho mình một cái bạt tai, thì tên đầu sỏ thảnh thơi thảnh thơi đi vào, đáng giận nhất là hắn đi qua đến bên cạnh nồng nàn ôm vợ.

An Dĩ Phong đột nhiên quay đầu, giáng một quyền vào trên mặt Hàn Trạc Thần, một cú này là hắn dùng toàn lực.

Hàn Trạc Thần bị đánh lui về phía sau, đứng vững xong lau máu ở khóe miệng, cười cười: "Nếu một quyền này cậu thay Tư Đồ Thuần đánh, tôi không lời nào để nói."

"Anh biết rõ ..."

"Cậu vì cô ấy cả đời không cưới, để cô ấy cho cậu một lần lựa chọn cũng không có gì sai."

"Tôi không cần cô ấy cho lựa chọn!"

Hắn giận dữ đi ra khỏi quán. Cửa đóng lại xong, Thiên Thiên sở khuôn mặt sưng đỏ của Hàn Trạc Thần, "Có đau hay không?"

"Trong lòng cậu ta khó chịu, giải tỏa như vậy có thể thoải mái hơn chút!"

(*) Dượng của Hàn Trạc Thần chính là Vu Khiếu – Cảnh sát Vu. Bố Hàn Trạc Thần là xã hội đen, sau vì đánh bạc mà bị người của Khi Dã giết chết, mẹ Hàn Trạc Thần tái giá cùng cảnh sát Vu.

Ngày đăng: 17/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?