Gửi bài:

Ngoại truyện 1 - Thư của Thiên Lãng

"Vi Lam,

Định không viết thư cho em, nhưng kết quả là vẫn lại viết. Tuy rằng, giờ đối với em mà nói, anh là một người đã chết.

Ba tháng trước, tỉnh lại từ cơn hôn mê, thấy mẹ ngồi bên giường khóc vì vui mừng, anh biết anh không chết. Nhưng, anh lại tình nguyện thà là anh đã chết, còn hơn đi đối mặt với sự thống khổ vì thất tình.

Nằm trên giường bệnh mấy ngày, anh đột nhiên nghĩ thông suốt một việc — tình yêu, không phải chỉ dựa vào cố chấp và cố gắng là có thể có được. Anh thừa nhận, tình yêu thật đáng ghét, nó giống như không khí, trảo không lao, cầm không được. Anh lại đã tốn quá nhiều sức lực, anh rất mệt mỏi.

Ngày đó, mẹ ngồi bên giường, sờ sờ tóc anh nói: "Vi Lam ở ngay bên dưới tầng, có muốn nói cho nó biết con đã tỉnh không?"

Anh nhắm mắt, nhíu mày: "Không cần. Mẹ nói với cô ấy con đã chết!"

"Mẹ sợ nó không chịu đựng nổi." Giọng mẹ rất thấp, "Mẹ thấy, thật ra nó rất để ý con...."

Phải không? Anh cười khổ nói với mẹ: "Đó là bởi vì con cứu cô ấy một mạng, cô ấy cảm thấy áy náy mà thôi."

Không ai hiểu em hơn anh, em vẫn luôn khát vọng sự ấm áp, chỉ cần có người đối xử hơi tốt một chút với em, em nhất định sẽ cảm động đến rơi nước mắt. Nhưng đây tuyệt đối không phải là yêu, anh không phải người trong lòng em muốn!

Chính là câu nói kia: Ta tận tâm hướng minh nguyệt, tiếc minh nguyệt chiếu mương máng. Cho dù không xảy ra tai nạn xe cộ, chúng ta cũng sẽ chia tay.

Có lẽ vì xảy ra tai nạn xe, làm cho người ta cảm giác, những chuyện trước kia đều chỉ là nhất thời. Anh, giờ đã là một con người mới.

"Thời gian là liều thuốc tốt nhất, có thể chữa được mọi vết thương." Anh bình tĩnh nói, "Hứa với con, cho dù xảy ra chuyện gì, cũng không được nói với cô ấy là con còn sống!"

Mẹ sửng sốt, nói: "Mẹ sẽ làm như con muốn, nhưng con đừng hối hận đấy."

"Con vĩnh viễn sẽ không hối hận!" Anh như đang nói với chính mình.

Mùa xuân rồi đến mùa thu, suốt một năm dài, chúng ta không gặp mặt. Anh nghĩ, lần này thật sự đã mất em.

Tần Thiên Lãng, lại là một kẻ cô độc.

Nhưng là, anh vẫn còn tự mình viết thư cho em.

Không thể quên em, nhưng cũng không thể tha thứ cho lời nói đêm hôm đó của em. Chính mình cũng không hiểu được, rốt cuộc là tại sao?

Thiên Lãng"

"Vi Lam:

Từ lúc từ Bắc Kinh trở về, nghe mẹ nói, em đã thuận lợi tiếp quản công ty Vân Thiên.

Mẹ luôn rất nhiệt tâm nói về em với anh. Theo miêu tả của mẹ, em càng lúc càng có dáng vẻ của một nữ cường nhân.

Công ty Vân Thiên vốn là của Hạ gia, em là người thừa kế danh chính ngôn thuận. Lấy thân phận của anh, có tư cách gì để tiếp cận công ty? Khó trách em lúc trước hiểu lầm.

Anh giống như luôn luôn tìm lý do, để chính mình tha thứ cho lời nói của em trong đêm mưa hôm đó. Kỳ thật, anh không phải muốn tha thứ, mà là muốn quên đi.

Chỉ có hoàn toàn quên đi, mới có thể chấm dứt tất cả!

Mấy ngày này, anh không ngừng nói với chính mình. Khi mẹ nói lúc em biết tin anh "chết đi", em đã khóc thất thanh, thậm chí ngất đi; Khi Thụy Dương nói chị gầy đi rất nnhiều, sắc mặt tái nhợt; Khi bố nói em đổi tên công ty Vân Thiên thành "công ty Thiên Lam", anh đều nói với mình: đã trễ rồi.

Em cho dù vì anh chết mà đau khổ, cũng chỉ là nhất thời, sẽ rất nhanh quên đi.

Mà anh cũng phải tiến lên, phải bình thản mà sống.

Sự bình thản này, giống như trong lòng đột nhiên bị mất mất một phần, trống rỗng làm cho người ta hoảng hốt.

Thiên Lãng"

"Vi Lam:

Mẹ nói, em đang qua lại với một người bạn trai mới. Anh ta là một bác sĩ tâm lý, thanh niên tài tuấn, diện mạo rất tốt, tính tình cũng ôn hòa.

Đây không phải bà trực tiếp hỏi em, mà là nghe người ở công ty Thiên Lam nói. Các viên chức ở công ty thường thích bàn luận chuyện của thủ trưởng ở sau lưng, chuyện này thật xấu.

Hoặc là, em cho rằng đây không tính là chuyện xấu? Anh loáng thoáng nghe mẹ nói người này rất nhã nhặn, cơ trí, ấm áp, lại là bác sĩ tâm lý, khẳng định rất hiểu ý người, rất giống phiên bản người đàn ông lý tưởng trong cảm nhận của em.

Vi Lam, rốt cuộc cũng đã đạt được, tình yêu lần này, em nhất định rất thỏa mãn, vui vẻ phải không?

Em là người như vậy, cho dù không phải là người rất tốt, nhưng lại có rất hấp dẫn cánh đàn ông. Lúc còn nhỏ cũng đã trưởng thành, vĩnh viễn không bao giờ vui vẻ, luôn u buồn là chiêu bài của em, chuyên dụ hoặc sự yêu thích vì thương hương tiếc ngọc của đàn ông.

Anh không đành lòng nhìn tình cảm của em bị người khác chà đạp. Em vốn nên được yêu thương. Cho dù không phải là anh, cũng nên là một ai đó khác.

Nhưng là, anh vẫn nghĩ, người đó sẽ là anh. Cho đến khi thất bại.

Radio đang có chương trình trực tiếp phỏng vẫn em, em nói chậm rãi, mồm miệng lanh lợi. Người phỏng vấn gọi em là nữ cường nhân. Anh nghe, có chút buồn cười.

Trong mắt anh, Hạ Vi Lam vĩnh viễn không bao giờ là nữ cường nhân. Em là một người nếu không có ai chăm sóc, ngay cả bữa sáng cũng sẽ quên ăn.

Hiện giờ bên cạnh em đã có một người có thể thay anh chăm sóc em, anh có thể cam tâm tình nguyện buông tay. Chỉ cần em hạnh phúc là đủ rồi, cho dù, hạnh phúc này không phải do anh tạo ra.

Nhưng là, vì sao khi biết em lại lần nữa biết yêu, thông tin này, vẫn làm anh không thể thở được?

Vì thế, anh cố gắng hít sâu, điều chỉnh tâm tình của chính mình. Tần Thiên Lãng, mày đã "chết", tại sao lại bắt cô ấy không được yêu người khác? Chẳng lẽ thật sự muốn cô ấy thủ tiết cả đời sao?

Anh chỉ tìm một lý do, thuyết phục chính mình.

Thiên Lãng"

"Vi Lam:

Bốn giờ sáng, anh bỗng bừng tỉnh, trong giấc mơ gặp được em. Anh tiếc nuối tỉnh lại, chân bị chuột rút, rất đau. Đau làm cho anh thanh tỉnh.

Anh không hề mong tỉnh lại, không biết đến khi nào mới có thể lại mơ thấy em.

Nhìn ánh sáng hôn ám trong phòng, xung quanh không khí lạnh băng tịch mịch, từ đáy lòng, dâng lên một nỗi phiền muộn.

Rốt cuộc không ngủ được. Anh đành trợn tròn mắt chờ trời sáng.

Thật sự trời đã sáng, anh lại bất tri bất giác ngủ đi.

Cuộc sống chỉ có một mình, anh thường thường thần hồn điên đảo, đêm và ngày, đối với anh đều không có gì khác nhau.

Anh chỉ sống, một ngày lại một ngày, một tháng lại một tháng.

Tiếng chuôgn điện thoại đánh thức anh. Anh cầm lấy, mơ mơ màng màng "Alo" một tiếng.

Tiếng mẹ rất lo lắng, nói: "Thiên Lãng, Vi Lam biết con còn sống. Nó muốn gặp con!"

Cơn buồn ngủ của anh hoàn toàn biến mất. Vi Lam, rốt cuộc vẫn là cho em biết. Em là người thông minh như vậy, sao có thể gạt được em?

Trong điện thoại, mẹ hỏi anh làm sao bây giờ.

Anh trấn định cảm xúc, nói: "Mẹ nói với cô ấy, sau tai nạn xe con bị mất trí nhớ."

Mẹ không vui nói: "Con còn muốn mẹ nói dối con bé?"

"Mẹ chưa từng nghe sao? Khi có một lời nói dối, sẽ dùng vô số lời nói dối khác để che đậy!"

"Nếu về sau nó biết sự thật, nhất định sẽ hận chết mẹ."

"Mẹ, con sẽ không cho cô ấy biết. Con cam đoan!"

Buông điện thoại, trong lòng lại cảm thấy hưng phấn, còn có một sự chờ mong không nói lên lời.

Chúng ta đã không gặp suốt một năm. Không thể không thừa nhận, không có em là khoảng thời gian rất gian nan.

Giờ khắc này rốt cuộc không thể che dấu, nỗi nhớ tràn ra. Ngay cả bác Ngô chăm sóc anh cũng thấy khác thường.

"Cậu Tần, có khách tới à?" Bà tò mò hỏi, trên mặt có biểu tình kinh ngạc.

Cũng khó trách, một năm qua, trong nhà cơ hồ không có khách, ngay cả mẹ và Thụy Dương cuối tuần đến thăm, anh cũng sớm nói họ rời khỏi. Bởi họ khiến anh nghĩ đến em.

Anh đã sớm quyết định, nên bỏ đi, nên quên đi.

Một khi đã như vậy, anh không nên gặp lại em.

Nhưng là, anh tiếc không muốn bỏ qua cơ hội này. Vi Lam, anh chỉ muốn nhìn em, chỉ cần nhìn qua một cái thôi là được rồi!

Thiên Lãng"

"Vi Lam:

Hôm này là ngày 6 tháng 8. Sáng sớm nhận được điện thoại của mẹ, nói hôm nay em sẽ đến gặp anh.

Anh có chút lo sợ, nghi hoặc, làm thế nào để đối mặt với em, anh chưa nghĩ ra.

Người mất trí nhớ sẽ thế nào? Anh cố gắng hồi tưởng lại những bộ phim truyền hình. Chỉ tiếc trước kia, loại phim này anh xem quá ít, nên dù nghĩ vỡ đầu cũng không ra.

Có lẽ, giả vờ ngủ là cách tốt nhất chăng?

Anh có thói quen ngủ trưa. Một người với đôi mắt lờ đờ buồn ngủ, có thể che dấu rất nhiều cảm xúc.

Giữa trưa, ánh mặt trời chói chang.

Anh gọi bác Ngô đưa ra ngoài hoa viên. Tựa vào xe lăn chợp mắt trong chốc lát, đã nhìn thấy em.

Giữa ánh mặt trời chói lọi mùa hè, cô đơn độc lập, là em.

Có vẻ cùng lúc ấy, em cũng nhìn thấy anh, cách một hàng rào hoa viên.

Qua khe hở ở lông mi anh nhìn thấy, em dừng bước, sau đó, chậm rãi, đi về phía anh.

Trái đất trong lúc đó dường như ngừng quay. [Từ ngày đó, anh vẫn luôn ở đây, chờ em trở về.]

Em rốt cuộc cũng đứng trước mặt anh, ánh mắt dừng lại trên mặt anh.

Anh dùng tất cả sức lực của cả cuộc đời mình, khống chế cơ thể mình.

Em lại đưa tay sờ vào mặt anh, đầu ngón tay lạnh lẽo, lại châm lửa trên da anh.

Anh rốt cuộc không khống chế được, đơn giản mở to hai mắt.

Tóc của em rất dài, xõa trên vai, mặc một bộ váy màu hồng nhạt, hai mắt sáng, hai môi hồng.

Là mẫn cảm hay là ảo giác? Tinh thần của em rất tốt, khí sắc cũng không có gì bất ổn.

Mẹ lại nói em vì anh "chết" mà đau khổ, thì ra không phải hoàn toàn như vậy. Không có anh, em cũng vẫn có thể sống tốt.

Một cảm xúc chua xót dâng lên. Anh căn bản nko cần diễn trò, giọng nói và biểu tình tự nhiên cũng trở nên lạnh lùng đến lạ.

Đôi mắt em quét qua anh, như trút được gánh nặng.

Anh biết, lúc này, em thà là để anh mất trí nhớ, cũng không nguyện ý để anh hận em.

Kỳ thật, nhìn thấy em, mọi oán hận đều tan thành mây khói. Có một chút buồn, buồn vì chính mình.

Một năm qua, buộc chính mình không được gặp em, không nhớ tới em. Anh nghĩ mình đã làm được, để tâm như thủy, không ngờ tình cảm đó căn bản không chịu sự khống chế của lí trí, chỉ cần có một cơ hội, lại tràn ra như cỏ dại.

Ngoài miệng không chịu nói, trong lòng vẫn hiểu rằng, anh yêu em, trước sau như một.

Thiên Lãng"

"Vi Lam:

Mấy tháng trôi qua, anh nhận ra mẹ nói đúng, em thật sự thay đổi rất nhiều, từ một người quật cường tùy hứng, thiếu bén nhọn, cố chấp, trở nên khoan dung hơn, dịu dàng hơn.

Còn nữa, em trở nên đẹp hơn, minh diễm động lòng người, khi giơ tay nhấc chân, đều có vẻ thành thục phong vận. Đi trên đường, thường có người liếc nhìn em. Ngay cả cô bé hàng xóm cũng luôn gọi em là dì xinh đẹp.

Là vì tuổi tăng lên, trải qua tang thương mà trưởng thành, hay là vì một người đàn ông khác?

Hôm nay lần đầu tiên em nhắc tới bạn trai trước mặt anh, người bác sĩ tâm lý kia.

Đó là điều anh không muốn động chạm đến nhất.

Em nói, em từng bị lạc trong bóng đêm, cho đến khi gặp một người quan trọng nhất trong cuộc sống của mình, là người đó giúp em tìm về chính mình.

Em không chú nào che dấu tình cảm đối với người đó, chuyện này khiến anh cảm thấy đau đớn vô cùng.

Hoặc là, em thật sự cho rằng anh đã mất trí nhớ. Trên gương mặt em nở nụ cười sáng chói, nụ cười ấy không liên quan đến anh, em lại cần anh chia xẻ. Vi Lam, em tàn nhẫn đến thế!

Trong lúc vô ý anh nghe được em và anh ta trò chuyện.

Đêm dài an tĩnh, tiếng của em vô cùng trong trẻo. Em và anh ta nói chuyện rất chân thành, dường như mọi tâm sự đều nói ra cho anh ta biết. Trong trí nhớ của anh, em ở trước mặt anh chưa bao giờ thả lỏng như vậy. Tuy rằng thời gian chúng ta quen nhau dài hơn rất nhiều so với em và anh ta.

Anh rốt cuộc cũng biết, em quả thật vì hối hận mới ở lại bên cạnh anh.

Vì anh, em từ bỏ tình cảm của mình với bạn trai. Hai người chỉ có thể đợi đến kiếp sau gặp nhau.

Trong điện thoại anh ta có nói, vào thời điểm thích hợp gặp được người thích hợp, là cả đời hạnh phúc; ở thời điểm không thích hợp gặp được người thích hợp, chỉ là một tiếng thở dài.

Vi Lam, nếu như em ở một thời gian thích hợp, gặp được người thích hợp đó, vì sao lại vì anh mà bỏ qua nhau?

Thân xác em tuy rằng ở lại đây, nhưng trái tim em luôn ở một nơi khác.

Thiên Lãng"

"Vi Lam:

Vì muốn nhanh chóng có thể đi lại được, anh luôn luôn luyện tập, ban ngày tập, tối cũng lén tập.

Tuy rất khổ sở, mệt chết đi, nhưng anh biết, nếu anh không thể đứng lên, lương tâm em nhất định không thể bình an, sẽ không thể rời khỏi anh, đi tìm hạnh phúc của em.

Nhưng là, anh thật sự mong em rời đi sao?

Em giống như thiên sứ, cứu vớt anh, cho dù là tâm linh hay thân thể. Dần dần, anh ỷ lại vào em. Anh ngày càng tham lam, không muốn buông tay.

Mang theo tâm lý mâu thuẫn này, anh quả thật rất hận em. Hận em rõ ràng không thuộc về anh, còn đến đây dụ hoặc anh. Anh đối với em mê luyến, giống như ẩm cưu chỉ khát, muốn ngừng mà không được.

Em vì muốn giúp anh hồi phục trí nhớ, luôn kể lại cho anh những ngày chúng ta ở bên nhau, những đoạn ngắn vụn vặt.

Anh rát muốn đổi đề tài, bởi vì căn bản không cần đến em kể, anh đối với những chuyện này, nhớ rõ hơn em.

Nhưng là, anh lại không đành lòng cắt ngang em, đặc biệt muốn nghe em nói về cảm nhận của chính mình.

Anh thừa nhận, em có năng lực kể chuyện rất tốt, những chuyện vụn vặt linh tinh, từ miệng em nói ra, lại hoàn toàn biến dạng. Trong lời kể của em, em biến thành một người thầm mến, mà anh trở thành đối tượng vụng trộm ái mộ của em thời thơ ấu.

Nếu anh thật sự mất trí nhớ, anh sẽ tin là thật, cũng vì vậy mà đắc chí.

Tiếc là, anh không mất trí.... Nhưng vẫn đang bị em mê hoặc.

Vốn nghĩ rằng chỉ có thể gặp lại trong mộng, giờ đây, em lại đứng ngay trước mặt anh.

Dưới ánh trăng, tóc em dài tung bay, mắt ôn nhu như nước, hai gò má đỏ ửng như có rượu, quyến rũ đến động lòng người.

Anh sớm không thể tự thoát ra được, em còn dụ dỗ anh nhảy xuống vực sâu.

Từ mười tám tuổi, anh đã không thể kháng cự được sự mê hoặc của em.

Chỉ có em, chưa từng có người con gái nào khác có thể khơi dậy dục vọng của anh, chỉ có em!

Trong thời khắc đó, anh kìm lòng không được ôm lấy em.

Ôm chặt thân thể mềm mại của em, anh biết, anh căn bản không muốn buông tay!

Nhưng cuối cùng, anh vẫn là không thể không buông tay.

Vi Lam, xin tha thứ cho anh, anh đã nói lời tàn nhẫn như vậy với em.

Nhìn sự thương tâm của em, thật ra so với em anh còn đau khổ gấp trăm lần.

Giống như suốt mấy ngày nay, anh trừng phạt em, cũng là tự tra tấn chính mình!

Thiên Lãng"

"Vi Lam:

Em cho anh nghe [Lương Chúc]. Em nói, không muốn chúng ta chỉ là thân thể hấp dẫn.

Anh sớm đã biết em nghĩ như thế nào.

Chính là, em có sự cố chấp của em, anh có sự kiên trì của anh. Tuy rằng có nhiều lúc, chúng ta kiên trì, cũng không phải chúng ta muốn kiên trì. Chúng ta từ bỏ, cũng không phải vì chúng ta muốn từ bỏ.

Từ hai năm trước, trải qua đêm mưa tuyệt vọng ấy, nghe em nói điều ấy, đối với tình yêu này, nguyện vọng duy nhất của anh chính là, làm sao có thể quyết tuyệt nói lời chia tay với em. Sau đó một người, tiếp tục bước đi, làm bộ không hề yêu em, làm bộ không thèm nhớ nữa.

Anh hao phí hơn mười năm thanh xuân, toàn tâm toàn ý yêu một người, nghĩ có thể đổi lấy một tấm chân tình, thì ra, lại chỉ là cùng em chơi một trò chơi.

Vi Lam, anh không thể lại dùng mười năm của mình, đặt cược cho tình yêu. Không phải không muốn, chỉ là không dám đối mặt với sự thất bại lần nữa.

Có lẽ, chấm dứt sớm lúc nào thì sẽ bớt đau lúc đó. [Tuy rằng biết rất khó, bởi vì tình yêu của anh đối với em đã trở thành xương tủy, thành thói quen.]

Đêm nay, anh viết bức thư cuối cùng này, giống như kết thúc, cũng là một cái kết hạnh phúc cho anh.

Thiên Lãng"

Ngày đăng: 11/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?