Gửi bài:

Chương 8 - 9 - Cá muối rồi cũng sẽ có ngày vùng lên

Sau lại mới biết được, thì ra bà cụ họ Vương, tất cả mọi người đều gọi bà là bà Vương, đặc biệt Vưu Hòa và Vưu Vụ là một cặp anh em mồ côi, hai người từ nhỏ đều đã được bà Vương nuôi nấng khôn lớn, ngay từ khi hai người còn nhỏ thì cha mẹ đã xuống núi, sau đó không thấy trở về nữa.

Sáng sớm hôm nay, bà Vương đã gọi tôi dậy, sau đó đưa tôi đi xung quanh dạo bộ, thuận tiện mang tôi đi nhận biết mọi người xung quanh.

Trong khoảng thời gian này, tôi vẫn đều nằm trên giường, có thể nói cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới. Hôm nay vừa bước ra khỏi cửa, tôi hoàn toàn bị cảnh sắc trước mắt làm cho kinh ngạc.

Nông thôn quả nhiên là tốt, trong không khí truyền đến mùi thơm của hoa cỏ, núi non ở khắp mọi nơi, xa xa đều là một màu xanh mờ nhạt, có rất nhiều đất canh tác, bên trên trồng đủ loại hoa màu lương thực.

Tôi bị một loại thực vật cực kỳ xinh đẹp hấp dẫn, sau đó nhịn không được hỏi bà cụ: "Vương bà bà, đó là cây gì a?" Tôi chỉ vào một cây rễ rất thẳng, lá cây tươi tốt hỏi.

Bà cụ cũng đưa mắt qua nhìn, nói: "Đó là cây thủy tiên, rất quý."

Tôi gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, quý báu, quý báu ở chỗ nào tôi không biết, chỉ biết cái cây đó thực tươi tốt, nhìn rất đẹp mà thôi.

"Bà Vương a, cô gái bên cạnh bà là ai thế?" Đột nhiên, một giọng nói làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, tôi nhìn lại, là một bác nông dân tướng mạo bình thường, trên người vẫn còn lấm bùn đất, trên tay cầm một cây gậy, trên cấy gậy lại có một cái dao mà không biết là loại dao gì.

Tôi nghi hoặc, aizz, kiến thức của tôi thật ít ỏi, thật không biết đó là cái gì, vì thế, tôi nhìn chằm chằm vị chú kia, cướp lời bà cụ: "Chú ạ, cháu tên Bảo Châu."

Bà cụ vẻ mặt mỉm cười gật đầu, nói: "Là ân nhân cứu mạng của Vưu Vụ nhà chúng ta đó, cô bé hiện tại không nhà để về, cho nên ở lại nhà chúng ta."

Ông chú kia gật gật đầu, sau khi đánh giá tôi một phen, nói: "Cô gái này bộ dáng rất đáng yêu, đã có hôn ước chưa, nếu không để ta giới thiệu cho."

Tôi lắc đầu, hôn ước, mới bao nhiêu tuổi a, vì sao phải vội vã hôn rồi ước.

Bà Vương có vẻ có chút mất hứng, thanh âm nghe có chút nghiêm túc nói: "Chú đừng xằng bậy, con bé không phải người thôn chúng ta, không cần phải theo phong tục của thôn chúng ta mà làm, Bảo Châu, chúng ta đi."

Tôi gật gật đầu, có chút nghi hoặc, sao bà cụ lại có vẻ tức giận a?

Trải qua một buổi sáng, vừa đi vừa chào hỏi không ít bà con hàng xóm, xem bộ dáng bọn họ thì có vẻ họ rất thích tôi, tôi nhất thời cảm thấy, haiz, xinh đẹp cho nên được hoan nghênh là đúng rồi, vì thế, tôi lập tức cảm tạ mẹ của tôi, cảm tạ ba ba của tôi, cảm tạ Thượng đế, cảm tạ Phật tổ Như Lai...

Mới ngủ một giấc ngắn vào buổi trưa, đến hơn hai giờ chiều, tên đàn ông vô dụng Vưu Hòa đã trở về, nhìn thấy tôi ngủ êm đẹp trên giường của hắn, lập tức liền thổi râu trừng mắt rống: "Cô kia, vẫn còn ngủ là thế nào?"

Tôi bị tiếng hô của hắn ta làm cho tỉnh giấc, xoa xoa mắt mơ hồ nhìn anh ta, trong lòng cảm thán ngàn vạn lần.

Bộ dáng đẹp mắt, nhưng tính cách không tốt, tính tính cũng xấu xa, aizz, đáng tiếc, đáng tiếc...

"Tôi cả buổi sáng đều cùng Vương bà bà ra ngoài, mệt mỏi, cho nên ngủ thôi." Tôi hợp tình hợp lý nói.

Đại soái ca Vưu Hoà trừng mắt nói: "Cô lập tức dậy giặt quần áo cho tôi." Mệnh lệnh tuyệt đối, tuyết đối không tốt, khẩu khí đe dọa tuyệt đối.

Tôi nhịn không được nói thầm trong lòng, anh đẹp trai thì giỏi lắm, hãy chờ xem, cá muối luôn vùng lên.

Mục lục
Ngày đăng: 17/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Mật ong rừng chuẩn thơm ngon sạch của Điện Biên

Mục lục