Gửi bài:

Chương 9 - Bồn tắm

Bố mẹ ơi,con muốn về nhà.

Tiêu Đại boss uy vũ sau khi gọi điện cho Nặc Nặc xong, thì điện thoại của cô quả nhiên... hoạt động lại. =_=

Sau khi mở máy, ngoài ba tin nhắn từ Tiêu Đại boss, một cuộc gọi nhỡ ra, còn có một tin nhắn từ "em trai". Nặc Nặc ngớ người rồi mới nhớ ra là Tiểu Tuấn. Lúc đầu hai người vì muốn trốn tránh vòng vây thập diện mai phục của Tiêu Đại boss nên mới bất đắc dĩ lấy một cái tên mơ hồ như thế, suýt nữa thì Nặc Nặc không nhận ra.

Nặc Nặc mở tin ra xin, nội dụng rất ngắn gọn súc tích:

"Nhận được nhắn lại ngay !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!"

Nặc Nặc giật bắn mình, đến di động cũng văng đi vì một loạt dấu cảm thán kia, vội vàng gọi điện cho Tiểu Tuấn, điện thoại vừa reo một tiếng thì bên kia đã nghe máy, văng vẳng tiếng khóc ai oán.

Thì ra, Tiểu Tuấn vừa thi tốt nghiệp xong đang phải đối mặt với bước chuyển quan trọng nhất cuộc đời - điền nguyện vọng. Tiểu hoàng tử, tiểu công chúa nhà người khác vào thời khắc quan trọng này, đừng nói là bố mẹ đều ra mặt giúp đỡ chọn trường, chọn ngành, mà ngay cả ông bà nội, cô dì chú bác đều vây quanh giúp sức, nhưng với Tiểu Tuấn, thì hiện thực trước mắt lại là:

Bố mẹ đều đang tham gia giảng ở các trường đại học ...

Ông anh đi công tác...

Chú và dì đang đi du lịch mùa hè...

Ông bà nội đang mỉm cười trên thiên đường...

Thế là, Tiểu Tuấn đáng thương ôm hồ sơ điền nguyện vọng nghĩ tới nghĩ lui, gọi điện cho Nặc Nặc, kết quả lại là... điện thoại đang khoá máy...

Nặc Nặc nghe chuyện, cảm thấy tim đau nhói. Nhớ đến đôi mắt đen sũng nước, trong sáng đáng thương như một chú hươu nhỏ, và cả tình hình hiện tại, tình mẹ vĩ đại của con gái tự dưng xuất hiện và không thể thu hồi.

Nặc Nặc nghĩ khi Tiểu Tuấn không có ai trợ giúp người mà cậu ấy nghĩ đến đầu tiên không phải cô chủ nhiệm mà là mình, nhưng lúc ấy điện thoại của cô lại đang ở trong tình trạng khoá thì hổ thẹn vô cùng. Chiều hôm ấy cô đã xin nghỉ nửa ngày mà không hề do dự, chạy thẳng đến nhà Tiểu Tuấn.

Thỏ trắng vốn nghĩ rằng, Tiểu Tuấn là một cậu bé, khi trải qua thời khắc quan trọng thế này mà lại chẳng ai quan tâm, sẽ vô cùng... vô cùng đau buồn. Nhưng trên thực tế, Tiểu Tuấn đến trạm xe đón Nặc Nặc lại tỏ ra vui vẻ như ánh nắng, sung sướng nhảy nhót, hai tai dỏng lên, phía sau dường như còn có chiếc đuôi đang vẫy vẫy, sao mà ...không giống vẻ đáng thương vì bị sốc nhỉ.

Nhưng dù là thế thì Nặc Nặc vẫn ngốc nghếch bị lừa ... Khụ khụ, không đúng, là bị đưa đến nhà Tiểu Tuấn.

Khi Nặc Nặc ngồi yên trên ghế sô pha, nhìn tấm ảnh chụp toàn gia đình treo trên tường mới tỉnh ngộ trong tích tắc, nhà Tiểu Tuấn chẳng phải là nhà Tiêu Đại boss hay sao? Nhìn Tiêu Dật trong ảnh đặt tay lên vai bà Tiêu cười dịu dàng hiền lành, trái tim bé nhỏ của Hứa Nặc đập thình thịch điên cuồng, trong phút chốc, gương mặt đỏ bừng lên.

Gay rồi gay rồi, chỉ nhìn ảnh của Tiêu Đại boss đã thế, vậy đến khi anh công tác xong quay về gặp người thật, chắc cô sẽ phun máu tử vong quá?

Tiểu Tuấn bên kia đã chuẩn bị xong trà nước, thấy Nặc Nặc nhìn chăm chú tấm ảnh thì cũng cười hì hì, giới thiệu: "Đây là bố mẹ em, còn đây ...là ông anh đại gia trưởng của em."

Nặc Nặc sợ bị Tiểu Tuấn phát hiện mình nhìn chằm chằm vào Tiêu Đại boss thì vội vàng quay đi, đánh trống lảng, "Bác trai, bác gái trẻ quá."

"Không trẻ thì sao chứ?" Tiểu Tuấn nhún vai, chớp mắt, "Hai vị giáo sự ngoài giảng dạy, nghiên cứu ra thì chẳng quan tâm đến chuyện khác. Không lo nghĩ gì thì cứ trẻ mãi thôi mà."

Nặc Nặc xoa đầu Tiểu Tuấn an ủi, "Được rồi, em muốn chị giúp điền nguyện vọng phải không? Mang hồ sơ ra đây, chúng ta cùng xem xem em thích học đại học gì."

Tiểu Tuấn được Nặc Nặc xoa đầu thì mắt sáng lên, chiếc đuôi sau mông vừa biến mất lại vẫy vẫy, "Không vội, không vội, muộn nhất là ngày kia mới phải nộp. Nặc Nặc, lần đầu chị đến nhà em, em đưa chị đi tham quan nhé, được không?"

Nghe câu đó, tim Nặc Nặc "cách" một tiếng, tay cứng đờ đặt trên đầu Tiểu Tuấn quên cả rút lại.

Tham quan...phòng...

Tức là, có thể nhìn thấy phòng ngủ, phòng làm việc, và cả... bồn tắm để ngâm mình của Tiêu Đại boss sao ? Nặc Nặc nghĩ đến đó, mắt mở to như chiếc chuông, trong đầu xuất hiện cảnh gợi cảm liên quan đến bồn tắm.

Nặc Nặc choáng thấy máu tăng vùn vụt lên đỉnh đầu, phun ào ào, lại bị máy lạnh thổi gió lớn quá, một dịch thể nong nóng ẩm ướt chảy ra khỏi mũi.

{{{(>_<)}}}

Nặc Nặc hai tay ôm mũi, khóc ròng, chưa kịp nghe Tiểu Tuấn gọi đã lao vào nhà vệ sinh. Trời ơi....mất mặt quá, rõ ràng đang là mùa hè nóng nực, tại sao cô lại... mơ màng "cảnh xuân"?

Nặc Nặc trốn vào nhà vệ sinh, dùng khăn giấy lau máu mũi. Không đúng, không đúng, là do thời tiết quá nóng, là bị say nắng. Khó khăn lắm Nặc Nặc mới đứng trước gương bình tĩnh lại. Bỗng nghe Tiểu Tuấn ngoài kia cuống quýt gõ cửa, hình như đang kêu gào gì đấy, nhưng nhà vệ sinh khá kín nên Nặc Nặc ở trong không nghe rõ lắm.

Chắc không phải là...làm cậu bé sợ hãi chứ ?

Nặc Nặc sờ sờ đầu mũi, nghĩ cũng phải, lúc nãy mình đột ngột đứng phắt dậy, ôm mũi chạy vào nhà vệ sinh, nếu mình là Tiểu Tuấn cũng sẽ cảm thấy rất kỳ cục. Nặc Nặc cười khan hai tiếng, mặc kệ ngoài kia có nghe thấy hay không, nói to:

"Chị không sao, rửa mặt một cái...."

Nặc Nặc vừa nói vừa vặn vòi nước, muốn rửa mặt cho mát rồi ra ngoài, kết quả là...

Chưa nói xong Nặc Nặc đã bị dòng nước phun vào, trong tích tắc, Nặc Nặc giữ nguyên tư thế mở vòi nước, bị "suối nước" phía sau phun ướt như chuột lột, hoá đá tại chỗ.

Tiêu Đại boss, anh có thể nói cho em biết vòi nước nhà anh là kiểu gì không?

Tiểu Tuấn ngoài kia nước mắt đầm đìa, vừa đập đầu vào tường vừa than, "Em ở ngoài đã cố hét to, báo với chị vòi nước nhà em bị hỏng, tại sao chị lại không nghe!!!"

Hậu quả mở vòi nước rất nghiêm trọng, Nặc Nặc đau buồn.

Nặc Nặc ướt như chuột lột đứng giữa phòng khách, nhìn Tiểu Tuấn vẻ cam chịu, lại nhìn ghế sô-pha, không dám ngồi xuống. Hôm nay cô bỗng có hứng, mặc một ... bộ váy liền trắng dài qua gối, lúc nãy bị phun nước vào, đã biến thành ống nước di động.

Từ nhà vệ sinh ra đến phòng khách, vừa đi vừa rỏ nước, cô mặt mũi nào "ngồi xuống bình tĩnh" lại được. Nặc Nặc nhìn nước đang rơi xuống, ướt đầm đìa rồi nhìn Tiểu Tuấn, bỗng dưng muốn khóc.

Tại sao mình lại xui xẻo thế...

Thế mới nói, nghĩ đến "cảnh xuân" là tà niệm. Tại cái bồn tắm mà cô bị trừng phạt thế này. Hơn nữa, điều quan trọng nhất bây giờ là mùa hè, nên váy liền của Nặc Nặc rất mỏng, bị nước phun vào người, cả nội y cũng ướt sũng.

Cho nên...

Nặc Nặc lúc nãy áo váy ướt sũng dính vào người, thực ra chả khác gì là không mặc. Sắc mặt cô lúc trắng bệch lúc đỏ bừng, dù Tiểu Tuấn là một cậu bé thì vẫn là con trai, tình huống này khiến cả hai người đều khá – là – ngại – ngùng!

Gương mặt đẹp trai của Tiểu Tuấn cũng đỏ hồng, nhìn sang nơi khác để tránh mang tiếng lợi dụng, ho khẽ, "À... tuy bây giờ là mùa hè, nhưng Nặc Nặc, chị như vậy rất dễ bị cảm lạnh, hay là đi tắm một cái đi. Phòng vệ sinh nhà em trừ vòi nước kia bị hỏng thì những cái khác vẫn còn dùng được."
Nặc Nặc nhăn nhó vẻ khổ sở, lúng túng gật đầu, "Ừ, nhưng mà...". Nhưng mà, tắm xong rồi, mình không thể mặc lại bộ đồ ướt sũng đó ra ngoài được, còn giặt giũ quần áo thì thế nào ?

Nặc Nặc cắn môi, ấp úng mãi vẫn không hỏi được.

Bên kia Tiểu Tuấn hình như cũng hiểu tâm tư Nặc Nặc, nắm tay đưa lên miệng, ho khẽ vẻ thiếu tự nhiên, "Em đi tìm cho chị một bộ của mẹ em, chị tắm xong thay vào, hong khô váy rồi hãy mặc lại. Còn nữa... còn nữa..."

Tiểu Tuấn ngập ngừng, vành tai đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nặn ra câu quan trọng nhất, "Còn quần áo lót của mẹ em, em... em sẽ nói với chị chỗ để, chị đi lấy một bộ đi, đồ trên người chị ướt quá, có lẽ...tạm thời không khô được..."

Tiếng sét giữa trời quang!

Nặc Nặc ướt như chuột lột chỉ mong muốn sét đánh xuống, đánh cho mình văng về nhà cho rồi. Cô lại... lại đi thảo luận vấn đề quần áo lót phụ nữ với một cậu nhóc mười tám tuổi, mà mất mặt nhất là phải đi mượn áo lót mẹ người ta mặc!

Làm sao đây làm sao đây? Da thỏ của cô đã xấu hổ đến đỏ tía rồi đây này.

Nặc Nặc tuy ngần ngừ nhưng xét ra đi tắm rửa mặc quần áo khác còn hơn là để ướt sũng thế này. Vậy nên cứ mặt dày chui vào phòng bà Tiêu, lấy trộm quần áo lót và váy, rồi lại mặt dày chui vào phòng vệ sinh. Cả quá trình tắm rửa, Nặc Nặc không dám có chút suy nghĩ viển vông và tơ tưởng dung tục nào với bồn tắm nữa, cứ thế mà hoàn thành quá trình tắm táp một cách kính cẩn thành ý vô cùng. Sau khi tắm xong, Nặc Nặc lại vội vàng giặt sạch quần áo và nội y của mình, chuẩn bị mang ra ngoài để sấy khô.

Quần áo lót của bà Tiêu, thực ra Nặc Nặc không muốn mặc. Loại đồ này quá riêng tư, mặc quần áo lót của người khác thực sự là một chuyện rất kỳ cục. Nhưng Tiêu gia đối với Nặc Nặc, vẫn thuộc hoàn cảnh xa lạ, cô không thể chỉ mặc váy mà ra ngồi "thản nhiên trò chuyện" với Tiểu Tuấn được.

Nên đấu tranh do dự mãi, cuối cùng thỏ trắng vẫn khóc lóc mặc tài sản riêng tư của bà Tiêu vào. Quá xấu hổ, nên Nặc Nặc đã ngần ngừ ở trong phòng vệ sinh rất lâu rồi mới ra ngoài, quãng đường từ phòng vệ sinh đến phòng khách cũng trở nên quá dài, thỏ trắng hít thở thật sâu, cố gắng kìm nén nhịp tim đập loạn của mình, rồi mới cố tỏ vẻ nhẹ nhõm thoải mái, vừa lau tóc vừa cười ha ha bước vào phòng khách.

"Ha ha, bồn tắm nhà Tiểu Tuấn to quá, thoải mái quá!"

Dứt lời, chân trái của Nặc Nặc cũng vừa kịp bước vào phòng khách, thấy cảnh tượng trước mắt, Nặc Nặc nghe tim mình đập "bộp" một phát, chân phải không động đậy nổi nữa, đời ra tại chỗ, cúp điện!

Tiểu Tuấn đứng cạnh vali hành lý, ngoan ngoãn bẻ ngón tay, không nói gì. Trên ghế sô-pha bên cạnh, một người đàn ông đang vắt chéo chân ngồi rất nhàn nhã, thấy thỏ trắng đột nhiên đi ra từ phòng vệ sinh nhà mình, đã không giật mình mà cũng chẵng ngạc nhiên, đôi mắt đen nhánh lấp lóe, ánh lên một tia thích thú khó nói.

"Ồ?" Người ấy chống cằm một cách tao nhã, nheo mắt, "Bồn tắm... em thích lắm à?"

Nặc Nặc nuốt nước bọt, hối hận đến chết đi được.

Đừng nhắc đến bạn bồn tắm, vì vừa nhắc đến là gọi luôn cả Tiêu Đại boss quay về, nhưng! Tiêu Đại boss tại sao lại về nhà lúc này?

Anh chẳng đã nói là, chuyến bay tối sao?

OMG... Bạn bồn tắm, mình sai thật rồi!

Nếu bạn về nhà trước nửa ngày, muốn cho người nhà một sự ngạc nhiên thú vị, nhưng phát hiện ra cậu em trai ấp a ấp úng, không để bạn vào nhà, bạn sẽ nghĩ gì?

Sau khi vào nhà, phát hiện trên kệ giày có giày có gót, trên ghế sô-pha có túi xách phụ nữ, trong phòng vệ sinh vẳng lên tiếng nước chảy tí tách, bạn sẽ nghĩ gì?

Khi người ấy ra khỏi phòng vệ sinh, quần áo xộc xệch, tóc chưa khô và vẫn còn rỏ những giọt nước trong suốt, mà người ấy lại là người bạn gái bạn tơ tưởng nhung nhớ cả ngày lẫn đêm, bạn sẽ nghĩ gì?

Nặc Nặc hai chân như đóng đinh tại chỗ, đầu óc đang trôi dạt...

Nếu là cô, cô nhất định sẽ suy nghĩ lung tung! Nặc Nặc vặn vẹo hai bàn tay, như một cô học sinh phạm tội, đứng trước mặt thầy Tiêu với vẻ đáng thương vô cùng. Còn thầy Tiêu ngồi trên sô-pha vẫn thản nhiên, ánh mắt sâu thẳm không chút xao động, không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào, một tay chống cằm, ra vẻ suy nghĩ.

Nặc Nặc hiểu rõ, Tiêu Đại boss bình tĩnh như vậy càng đáng sợ hơn. Chắc anh đang suy nghĩ xem phải xử lý cô và Tiểu Tuấn thế nào. Dằn vặt một lúc, Nặc Nặc cảm thấy phải lên tiếng giải thích, thế là ấp úng nói, "Việc không như anh nghĩ đâu."

Cùng lúc, Tiểu Tuấn thốt ra một câu y hệt. Sự việc nảy sinh quá đột ngột, phòng khách đang tĩnh lặng bỗng hai người cùng hét lên như thế, không khí càng trở nên ngượng ngập, Nặc Nặc và Tiểu Tuấn nhìn nhau. Trong đầu Nặc Nặc chỉ còn lại một ý nghĩ:

Sốc quá.

Đúng là... quá sốc!

Tất cả những việc xảy ra hôm nay khiến Nặc Nặc lại phải nghi ngờ nhân phẩm của mình lần nữa ở một cấp độ sâu hơn. Tiêu Đại boss nghe vậy, không hề nhăn mày mà ra lệnh:

"Tiểu Tuấn, đi lấy giúp anh một chai coca."

"..." Nặc Nặc chớp mắt, không hiểu đầu anh thế nào. Tiêu Đại boss có phải tức quá hỏng cả não, sao lại nói lung tung thế này?

Bên kia Tiểu Tuấn cũng ngớ người, gãi đầu rồi mới thắc mắc, "Coca? Trong nhà đâu có coca? Anh chẳng đã nói con trai mà uống coca..."

"Khụ!" Tiểu Tuấn chưa nói xong đã bị Tiêu Dật cắt ngang phũ phàng, gõ gõ bàn. Tiêu Đại boss mới thản nhiên nói, "Nếu trong nhà không có thì ra ngoài mua."

Cằm của Nặc Nặc và Tiểu Tuấn lần lượt rơi xuống đất.

Tiêu Đại boss thực sự quá nham hiểm, quá biến thái! Ý đồ rõ ràng như vậy lẽ nào tưởng người khác không hiểu? Rõ ràng trong nhà không có coca, mà cứ nói muốn uống, rõ ràng biết ở đây là chung cư cao cấp biệt lập, muốn mua đồ phải đi hai mươi phút mới có siêu thị, hoàn toàn là một âm mưu!

Mà kẻ bày âm mưu lại cứ tỏ ra ngây thơ, cười gian xảo, "Thế nào? Bây giờ lớn rồi, anh không nhờ được nữa à?"

Tiểu Tuấn: o( > _ < )o

Nặc Nặc: /(T o T)/

Tiểu Tuấn + Nặc Nặc: Anh ( Tiêu Đại boss), anh trơ trẽn quá!!~

Sốt ruột đuổi em trai đi như thế, thỏ trắng ơi, bạn sắp gặp nguy hiểm rồi!

Tiếng đóng cửa nặng nề của Tiểu Tuấn, cơ thể Nặc Nặc cũng bắt đầu căng cứng, đôi môi cũng tái đi.

Làm sao đây, Tiêu Đại boss hình như rất tức giận, từ đầu đến cuối không nói câu nào. Bình thường anh chí ít sẽ lạnh lung bảo một câu, "Giải thích cho tôi." Nặc Nặc nghiến răng, quyết định chủ động xuất kích, "Em không trốn việc, mà xin nghỉ rồi mới đến đây."

Tiêu Đại boss dường như không nghe, ánh mắt sâu thẳm, hồi lâu sau mới vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình, "Lại đây."

Nặc Nặc dẩu môi, có vẻ bất mãn với động tác của Tiêu Đại boss. Cô có phải chó mèo đâu, mà cứ gọi là phải đến? Hơn nữa, cô và Tiểu Tuấn đi thẳng ngồi ngay, tại sao phải sợ Tiêu Đại boss?

Nặc Nặc kéo kéo cổ áo, "Tiểu Tuấn muốn điền nguyện vọng thi đại học, nhưng mọi người đều đi vắng, nên em..."

"Lại đây!" Lần này, Tiêu Đại boss gần như nghiến răng thốt ra, thỏ trắng run rẩy, quyết định thực thi nhiệm vụ, cứ ...nghe lời anh trước đã, đến khi Tiêu Dật bình tĩnh lại rồi giải thích sau. Nghĩ đến đó, Nặc Nặc e dè đến cạnh Tiêu Đại boss, chưa kịp ngồi xuống thì đã bị một cánh tay mạnh mẽ ôm choàng, kéo vào lòng.

Vì quá đột ngột nên Nặc Nặc "á" lên một tiếng nho nhỏ, vừa ngẩng lên đã chạm ngay đôi mắt đen nhánh của Tiêu Đại boss. Bị ánh nhìn nóng bỏng ấy thiêu cháy, không suy nghĩ gì được, thỏ trắng vật lộn trong lòng Tiêu Dật mấy lần, ấp úng nói, "Tiêu..."

Lời còn lại đều bị Tiêu Đại boss đột ngột cúi xuống nuốt hết vào bụng, Nặc Nặc mở to mắt, chỉ thấy hơi thở gấp gáp, Tiêu Dật hoàn toàn không cho đối phương thời gian do dự, đôi môi đã ép xuống rất mạnh mẽ.

Đôi môi vuốt ve mút mát rất mạnh, thỏ trắng hoàn toàn đờ người. Lần này không giống nụ hôn dưới tán cây ở dưới nhà. Bị mùi vị nam tính ngang ngược và điên cuồng bao vây, thỏ trắng tứ chi mềm nhũn, thậm chí không thể nhắm mắt lại để tận hưởng, còn đối phương hình như vẫn trong tình trạng bất mãn, nhân lúc người ấy đang đờ đẫn, đầu lưỡi đã mở toang hàm răng không phòng bị của cô, tiếp tục công thành lược địa.

"Ối ..." Thỏ trắng thấy đầu óc trống rỗng, mỗi nơi áp sát với cơ thể Tiêu Đại boss đều như cháy bừng bừng, không còn chỗ nào yên ổn. Nhưng môi lưỡi người ta không chịu buông tha cô, cứ quấn quýt lang thang trong miệng mãi. Như để trừng phạt, và cũng như tuyên bố quyền sở hữu của mình.
Không biết bao lâu sau, Nặc Nặc choáng váng xây xẩm mặt mày mới được giải thoát, Tiêu Dật tì trán vào mặt thỏ trắng, hơi thở nóng bỏng vẫn len lỏi giữa hai người. Tiêu Đại boss vẫn lưu luyến dung lưỡi vẽ theo đôi môi mềm mại hơi sưng lên của Nặc Nặc, rồi nói:

"Dù là lý do gì thì anh vẫn ghen."

Nặc Nặc tựa vào lòng Tiêu Đại boss, một lúc sau mới hiểu nổi lời anh nói. Lúc nãy... Tiêu Đại boss lại thừa nhận mình...ghen???

( O_o )

Miệng Nặc Nặc biến thành một chữ O rất lớn, bình thường Tiêu Đại boss đen tối nham hiểm, chưa bao giờ để lộ tâm trạng mà lúc này, đã thừa nhận anh ghen?! Có phải cô bị hôn đến đầu óc choáng váng nên nghe nhầm không? Nặc Nặc đưa ngón trỏ lên môi, hoang mang, đang không biết đáp lại thế nào thì nghe Tiêu Đại boss nói:

"Anh mặc kệ, em phải bù đắp cho anh."

Nặc Nặc lặng thinh ba giây, rồi cười lớn.

Tiêu Đại boss bất chấp vẻ mặt của Nặc Nặc, vẫn ôm cô và chớp mắt. Lẽ ra cô phải hiểu ra từ lâu là Tiêu Dật, Tiểu Tuấn là an hem ruột cùng cha cùng mẹ. Tiểu Tuấn có sở trường là dung ánh mắt đẫm nước làm ra vẻ ngay thơ vô tội. Dù Tiêu Đại boss ghét cái cách đó, thì khi làm nũng, cũng sẽ giống mấy phần nhỉ?

Chính xác, vẻ mặt và giọng điệu Tiêu Đại boss lúc nãy, rõ ràng là đang làm nũng!

Phì... Nặc Nặc không nhịn nổi, ôm bụng cười đến thắt cả ruột, Tiêu Đại boss đuổi em trai đi, thì ra là để làm nũng. Chưa bao giờ cô nghĩ Tiêu Dật nghiêm trang bình thản lại có vẻ mặt đáng yêu như thế.

Nặc Nặc không cầm lòng được, đưa tay véo mũi Tiêu Đại boss, đùa anh, "Đến em trai mình mà cũng ghen, mất mặt quá."

Tiêu Đại boss nghe thế thì nhướn mày, sờ sờ cằm vui vẻ, nheo mắt, "Ừ, có người hôm nay vô cớ nghỉ phép, trừ lương gấp đôi."

Nặc Nặc nghiến răng nhảy chồm lên, "Anh dám, anh dám à!"

Hai người đang đùa giỡn thì chuông cửa đã vang lên "đing đoong". Tiêu Đại boss cực kỳ bất mãn với sự trở về của Tiểu Tuấn, vỗ vỗ lên đầu thỏ trắng rồi đứng dậy mở cửa, vừa mở vừa nói, "Sao không mang chìa khóa?"

Nặc Nặc nghe Tiểu Tuấn về cũng vội vàng chỉnh sửa lại trang phục. Vừa bưng ly trà lên hớp một ngụm thì nghe tiếng cửa mỡ, rồi đột ngột, Tiêu Đại boss khựng lại, gọi một tiếng với tâm trạng phức tạp:

"Bố, mẹ!"

Phụt – Nặc Nặc bất cẩn, phun cả trà ra.

Tiêu Đại boss vừa thốt lên, Nặc Nặc đã phun trà một cách đẹp đẽ.

Gần đây cô chắc chắn đã vô tình đắc tội với thần linh phương nào rồi, nếu không thì tại sao lại xui xẻo đến thế? Đầu tiên là Tiêu Đại boss về sớm hơn dự định, bắt "gian" tại phòng, bây giờ lại là ông bà Tiêu.

Nếu nói là Tiểu Tuấn còn nhỏ, hai người họ ở riêng trong phòng cũng chẳng có gì xảy ra thì còn có người tin, nhưng cô và Tiêu Đại boss thì... Nặc Nặc bất giác cúi gằm đầu nhìn trang phục của mình, chiếc váy vì lúc nãy ôm hôn nhau nên đã nhaun nhúm lại, đôi môi hơi sưng, và cả đôi mắt hoe đỏ, nhìn thế nào cũng thấy kỳ cục.

Hơn nữa, quan trọng nhất là Nặc Nặc vẫn còn mặc váy của bà Tiêu, mang dép lê của bà Tiêu, đến nội y cũng là của bà Tiêu nữa.

Trong tích tắc, tim Nặc Nặc nhảy lên tận cổ họng. Hôm nay chắc chắn là đã để lại ấn tượng xấu dưới điểm C với bố mẹ chồng tương lai rồi. Nặc Nặc vừa nghĩ đến chữ "bố mẹ chồng" mặt đã nóng bừng, bắt đầu từ khi nào mà cô cũng trở nên... trơ trẽn như thế? =_=

Nặc Nặc ôm đầu đang bốc khói, bên kia ông bà Tiêu đã vào nhà, tiếng cãi cọ ồn ào cũng tràn ngập căn phòng.

"Không chịu được nữa, ly hôn đi!" Bà Tiêu vừa vào nhà đã ném hành lý lên ghế sô-pha, hết lên. Nặc Nặc, đứng bên cạnh như trời trồng...rõ ràng...trong ảnh bà Tiêu nhìn vừa trẻ vừa dịu dàng, Tiêu Đại boss và Tiểu Tuấn cũng được thừa hưởng đôi mắt phượng biết cười của bà Tiêu. Nhưng... bà mẹ chồng tương lại nhìn có vẻ hiền từ lại đang nổi điên. Nặc Nặc toát mồ hôi lạnh, bỗng nghĩ một cách bất hợp lý rằng, bà Tiêu sau này liệu có khó tính không. o(>_<)o

"Ly hôn thì ly hôn!" Ông Tiêu đi phía sau nghe thấy cũng nhảy lên, lao đến trước mặt bà Tiêu, chỉ vào mũi mình và nói, "Hừ! Cô tưởng tôi muốn sống với một bà lão vừa chua cay vừa hung tợn như bà bao nhiêu năm đó à? Hừ! Nếu không vì nể mặt con cái, tôi đã ly hôn với cô từ lâu rồi, bây giờ cô còn mặt dày nói ra trước à? Ly hôn!"

Nặc Nặc mồ hôi đầm đìa, e dè nuốt nước bọt, đây chính là... giáo sư Tiêu hòa nhã, không tranh đua với thế gian trong lời đồn đấy sao? Tuy Nặc Nặc biết rất ít về Tiêu Đại boss, nhưng cũng đã nghe loáng thoáng và biết, ông Tiêu ngoài là chủ nhiệm khoa nổi tiếng của bệnh viện số 3 của thành phố C, còn là giáo sư trường Đại học Y. Hình dung về ông bố của Tiểu Tuấn càng cụ thể hơn: Mãi mãi là áo trắng, mãi mãi là cặp đít chai trên mắt, không hút thuốc, không uống rượu, điều khiến ông thấy hứng thú nhất không phải mạt chược, không phải gái đẹp, mà là dao mổ và những học sinh có năng khiếu.

Miêu tả như thế, thân phận như thế, lại thêm tấm ảnh chụp toàn gia đình mà Nặc Nặc đã thấy trước đó, thì ông Tiêu rõ ràng là một vị giáo sư hơi cổ lỗ, nhưng không kém phần hài hước và khoan dung, thế mà giờ đây...

Bà Tiêu khoanh tay, hì mũi, "Ồ ồ, xem kìa, Tiểu Dật con thấy đấy, đó là bố con, Tiêu Đại giáo sư, Tiêu Đại chủ nhiệm kiến thức uyên thâm, người người hâm mộ, loại người gì đây, xì xì! Được! Nếu lão Tiêu anh đã nhìn ra thì ngày mai chúng ta xé giấy kết hôn đi. Tài sản chúng ta cũng không tranh chấp, để lại hết cho con cái!"

"Xé thì xé!" Ông Tiêu gỡ cặp kính lão xuống, hai mắt trợn lên như muốn lồi ra khỏi tròng, "Cô tưởng tôi sợ cô à?"

"Đủ rồi!!!" Tiêu Đại boss nãy giờ đứng giữa hai người, ôm đầu đau khổ, cuối cùng đã lên tiếng, kéo hai người ra xa một chút rồi mới ngước lên với vẻ người lớn, "Chẳng phải bố mẹ đi giảng về Y học phải cả tháng mới về hay sao?"

Bà Tiêu nghe thế thì tức tối chống nạnh, "Còn nói à, là do vị Tiêu giáo sư nhà con cướp diễn đàn của mẹ, phá hủy danh dự của mẹ, khiến mẹ mất mặt hoàn toàn trước đồng nghiệp và hậu bối..."

"Ai làm mất mặt cô?" Ông Tiêu không đợi phu nhân nói xong đã đỏ mặt tía tai gân cổ lên, "Tôi đã nói đó là khoa học, là y thuật! Với khoa học, thái độ chúng ta phải nghiêm túc..."

"Ồ, anh còn nghiêm túc ư? Đồ lão già chết tiệt!"

"Cô... cô... cô là mụ lắm lời, sư tử Hà Đông!"

Tình hình mỗi lúc một nghiêm trọng, Tiêu Đại boss bị bố mẹ kẹp ở giữa, tiến thoái lưỡng nan, day day huyệt thái dương đang giật giật, cuối cùng gầm lên một tiếng trấn áp mọi người, "Đừng nói cùng lúc thế."

Tiêu Dật tách bố mẹ ra, xoa trán nói với mẹ, "Mẹ, mẹ nói trước đi, có chuyện gì vậy?"

Bà Tiêu được con trai lớn hỏi han, ưỡn ngực vẻ hùng hổ khí thế, đang định cáo trạng, thì ngước lên thấy ngay chiếc váy liền hoa li ti mà mình thích nhất đang đứng sững ở một góc phòng khách. Bà Tiêu tưởng mình hoa mắt, dụi dụi rồi nhìn kỹ, thì ra là một cô gái thanh tú.

Nặc Nặc đứng một bên xem kịch, gần như quên mất cảnh ngượng ngùng mình đang mắc phải, kết quả bị bà Tiêu nhìn thấy, lông tay dựng ngược, sợ hãi không nói nên lời. Răng va vào nhau lập cập, cố mãi mà không thốt được câu nào.

Tiêu Đại boss tinh mắt, hiểu ra sự chú ý của bố mẹ đã chuyển sang Nặc Nặc, anh ho một tiếng rồi sải bước đến bên cô, vỗ vỗ vai cô tỏ ý an ủi rồi nói, "Giới thiệu với bố mẹ, đây là bạn gái Nặc Nặc của con."

Nặc Nặc nhìn trời, vẻ mặt như thể "Họ không nhìn thấy mình", đến khi bàn tay trên vai hơi mạnh bạo một tí, thỏ trắng mới hoàn hồn, cố nặn một nụ cười còn khó coi hơn là khóc, "Con chào hai bác ạ".

Thỏ trắng hiểu ra, vạn sự khó dừng.

Có lẽ là do sự thật con trai lớn mặt lạnh, tim lạnh, máu cũng lạnh của mình lại cũng biết đưa bạn gái về nhà thực sự là rất khó đón nhận, nên ông bà Tiêu vẫn chưa sẵn sang gặp con dâu. Tóm lại, sau khi Tiêu Dật thốt ra hai chữ "bạn gái" xong, ông bà Tiêu đã...cấm khẩu! Rất khó hiểu!

Nặc Nặc túm gấu váy, vẻ mặt cam chịu, làm sao đây, làm sao đây? Có phải bị ghét rồi ? Bị chê rồi? Hay hai vị phụ huynh thấy mình mặc quần áo của bà Tiêu nên nghĩ bậy? Thần thánh ơi, cứu con, cứu con~~~

Bên này thỏ trắng chỉ muốn đập đầu vào tường, bên kia ông bà Tiêu nhìn nhau, gần như trong tích tắc, chân như bôi mỡ mà vọt đến bên Nặc Nặc rất nhanh, không đợi Tiêu Đại boss và Nặc Nặc kịp phản ứng, ông bà Tiêu đã mỗi người một bên, túm cánh tay Nặc Nặc, khai chiến!
Trong phút chống, Nặc Nặc lâm vào tình trạng của chúa Jesus, bị hai ông bà lão treo lên.

Ông Tiêu: "Bạn gái của Tiểu Dật ư? Vậy sau này hai đứa sẽ kết hôn chứ?"

Bà Tiêu: "Kết hôn rồi có con nhỉ?"

Trong thoáng chốc, thỏ trắng và Tiêu Dật xây xẩm choáng váng với hành vi kỳ quặc của hai ông bà. Vừa cãi nhau và ầm ĩ, giờ đã như không có chuyện gì xảy ra, rốt cuộc đây là... chuyện quái gì thế này?

Ông bà Tiêu đứng bên Nặc Nặc, ánh mắt giao chiến n lần rồi cuối cùng đồng thanh: "Các con nói xem! Nếu sinh con thì sinh mổ hay sinh tự nhiên?"

"..." Bố mẹ ơi, con muốn về nhà!

Nhiều năm về sau Tiêu Đại boss và Nặc Nặc mới được nghe bản hoàn chỉnh của việc hôm ấy. Thì ra ông bà Tiêu cùng là thiên tài trong giới Y học nên cùng tham gia diễn giảng vòng quanh các trường đại học trong toàn quốc. Khi đến Tây An, hai người đã đến thăm học sinh cũ của mình. Cô gái ấy khi đó bụng đã rất lớn, hai tháng nữa sẽ sinh con. Trong lúc trò chuyện, cô nàng đã vô ý tiết lộ mình có ý định sinh mổ, ông Tiêu đã rất tức giận, cho rằng sinh mổ vừa không tốt cho thai nhi, vừa không tốt cho cơ thể người mẹ. Ông cho rằng thanh niên bây giờ sợ đau. Để giảm nhẹ cơn đau đã phá hoạt cách sinh sản tự nhiên của loài người, đó là một tội ác.

Giáo sư Tiêu càng nói càng phẫn nộ, càng nói càng hung hăng, sản phụ, học sinh không dám nói gì, cười giả lả, mồ hôi lạnh toát ra. Nhưng bà Tiêu trước nay vẫn đồng tình với ông nhà mình thì lại thấy bực bội.

Sinh mổ thì sao? Sinh mổ không chỉ có lợi cho sản phụ phục hồi sức khỏe nhanh, mà phần đầu của đứa trẻ cũng không bị chèn ép, rõ ràng là thông minh hơn hẳn những đứa trẻ được sinh theo cách tự nhiên, hơn nữa cơn đau khi sinh tự nhiên đàn ông không bao giờ tưởng tượng ra nổi, đó là cực hạn nỗi đau mà con người phải chịu đựng, đau hơn nữa thì sẽ ngất đi. Một số bà mẹ thậm chí phải chịu cơn đau ấy ba hoặc bốn ngày, cuối cùng đau buồn nhất là, vẫn phải rạch một đường phía dưới, lúc đó mới kết thúc nỗi đau tàn nhẫn ấy.

Hai ông bà phản bác nhau, bỏ lại học sinh, bỏ lại diễn đàn Y học, về thẳng nhà, thế nên mới có cảnh hôm nay.

Bà Tiêu kéo tay Nặc Nặc về bên phải +1, "Sinh mổ tốt, người mẹ ít bị đau, mà hiếm khi mắc bệnh phụ khoa."

Ông Tiêu không chịu thua, kéo tay Nặc Nặc về bên trái +1 +2, "Sinh tự nhiên bảy ngày sau đã bình thường, thai nhi hô hấp cũng bình thường. Cuộc sống vợ chồng sau này cũng bình thường."

Bà Tiêu kéo về bên phải +2 +3, "Bình thường cái đầu anh, đừng lấy suy nghĩ đàn ông ra chèn ép phụ nữ, khi chúng tôi sinh con đau đến mức khóc la rền rĩ, đàn ông các anh đang làm gì?"

Ông Tiêu: "Cô đang phá hoại cân bằng tự nhiên!"

Bà Tiêu: "Cân bằng? Haha, vậy kỹ thuật, máy điều hoà, tivi, máy giặt hiện đại đều phá hoại cân bằng, con trai anh làm công ty phần mềm gì gì đó, máy tính gì gì đó, đều là phá hoại cân bằng, anh đi huỷ diệt đi! Lên sao Hoả mà kiện!"

Ông Tiêu: "Tôi... tôi... tôi không thể khống chế trái đất, nhưng đây là con dâu tôi, tôi có quyền!"

Bà Tiêu: "Phì! Con dâu do anh sinh ra à? Anh sinh ra hả? Dựa vào đâu mà bảo có quyền! Tiểu Dật là chui ra từ bụng tôi đấy!"

Nặc Nặc bị lôi kéo nhiều quá thì không chịu nổi, cuối cùng buột ra câu mà cô muốn thốt ra lúc này nhất, "Tiêu Đại boss cứu em với..."

Đây đúng là... một ngày bi thảm!

Quả nhiên ông bố bà mẹ có thể sinh ra một Tiêu Đại boss kỳ tài như thế, gien cũng không thể là chỉ mạnh bình thường!

Ngày đăng: 09/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?