Gửi bài:

Chương 47 - Tính kế

Hứa Đồng bị xuyên qua làm cho hồn tan phách tán, trước mắt một mảng sương mù, thần chí hỗn độn, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, môi hơi hé như hờn dỗi, trong miệng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Cô ở trong vòng tay hắn, không còn chút sức lực. Cố Thần vẫn chưa thỏa mãn, hắn ôm Hứa Đồng lại cẩn thận đặt lên giường. Trong lúc đó vẫn chôn sâu, không thả cô dù chỉ một chút.

Hắn phủ trên người cô, khẽ vén mấy sợi tóc hỗn loạn vương trên trán, môi dọc từ trên theo chóp mũi hôn xuống, cuối cùng dừng ở đôi môi hồng nhuận của cô, mãnh liệt chà xát.

Cô không cam lòng ở thế bị động, đôi mắt đã muốn nhắm lại hơi hơi mở ra, yêu kiều nhìn, hai tay chạm vào ngực hắn, vuốt ve, cùng lúc đó thân mình khẽ rướn lên đón hắn, nhất chết giữ chặt thân dưới.

Hắn không chịu nổi, lập tức nhíu mày hét lên một tiếng. Hắn nhìn cô, ánh mắt ái muội, "Yêu tinh! Còn có sức làm mấy chuyện xấu này sao? Xem ra anh làm còn chưa đủ!" Hắn nâng người một chút, dùng tay khẽ mang eo cô lên, đột nhiên hung hăng tiến về phía trước, mỗi lần vừa mạnh mẽ lại dứt khoát, kịch liệt va chạm, đến khi cô liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ.

Một lúc sau, hắn mồ hôi đầm đìa, đạt đến cực hạn, bối rối muốn từ trong cơ thể của cô đi ra, chỉ sợ chậm một giây không thể tự chủ sẽ mau chóng đầu hàng. Cô lại bỗng nhiên dùng hai chân gắt gao cuốn chặt lấy thắt lưng hắn, không cho hắn rời đi. Hắn vội vàng kêu: "Dao Dao! Mau buông ra! Anh không nhịn được!" Cô lại ngoảnh mặt làm ngơ, cánh tay giống như con rắn nhỏ quấn trên cổ hắn, đem cặp môi mềm nuốt những lời hắn nói vào trong.

Hắn giãy dụa một hồi, cuối cùng thực sự không kháng cự lại được cảm giác bức bách, đưa thắt lưng về phía trước ở trong cơ thể cô phóng thích chính mình.

Trong phút chốc toàn thân như có một dòng điện chạy qua, tác động mạnh vào chân tay, eo hắn khẽ run lên, như lọt vào một đám sương mù phù du. Thực là một cảm giác tuyệt vời mà hăn từ trước đến giờ chưa từng trải qua.

Sau khi chấm dứt, hắn ôm lấy cô cùng ngã vào trên giường. Một cánh tay để cô gối lên, một cánh tay đưa đến phía sau lưng, nhẹ nhàng vuốt ve. Hai hàng lông mày hơi cau lại, giống như có việc đang suy nghĩ.

Cô vốn im lặng, bỗng nhiên ngẩng đầu, hai cặp mắt trong suốt nhìn hắn, có chút nghịch ngợm hỏi: "Còn sức sao?"

Hắn hơi giương mi, "Chẳng lẽ ăn còn chưa no?"

Cô nũng nịu kêu lên: "Đúng nha! Rất đói! Rất đói! Rất đói......."

Hắn lập tức xoay người đặt cô xuống phía dưới, trêu chọc chuẩn bị tiến bào, "Không biết xấu hổ, thật là cô gái hư!"

Cô lập tức ngồi dậy, tức giận kéo hắn, đem hắn ấn ngã xuống giường, nhanh chóng ở bên trên, bàn tay đặt trước ngực hắn, chậm rãi đi xuống, nhẹ nhàng lại chậm chạp, hờn dỗi với hắn: "Cô gái hư sẽ không biết nói xấu hổ, xem anh làm sao bây giờ!"

Cô càng áp sát chặt chẽ, cảm giác tê dại từ bên hông vọt thẳng lên não làm hắn run rẩy. Ép buộc một hồi lâu, cảm giác chính mình không còn khống chế được, hắn vội vàng đỡ lấy thắt lưng, giữ chặt không cho cô tiếp tục chơi đùa, "Mau đi xuống! Anh nhịn không được!"

Cô ngọt ngào một chút, lại đẩy tay hắn ra, cũng không chịu nghe lời, bừa bãi trêu chọc.

Hắn chau mày, nhẹ kêu một tiếng: "Yêu tinh!" hổn hển giữ lấy cô. Cô lại cố tình làm trái hắn, tiếp tục khiêu khích. Làm thế nào cũng không thoát khỏi, hắn liền đơn giản xoay người đặt cô xuống phía dưới, dùng sức giống như trừng phạt, tuyệt đối không tha cho cô vừa giờ trêu chọc mình.

Sau khi chấm dứt, Hứa Đồng mệt mỏi dường như đã bắt đầu ngủ.

Nhìn khuôn mặt trắng nõn gối trên cánh tay mình, trong lòng Cố Thần thương tiếc. Dùng tay vén những sợi tóc xòa trên mặt, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô, trong lòng hắn dường như có khối băng lạnh đang dần dần tan ra, thành một vùng nước ấm mênh mông, chậm rãi chảy tràn trong cơ thể, trở thành một tiếng thở dài thỏa mãn.

Nhìn cô ngủ say, hắn không thể kìm lòng được, vươn đến khẽ hôn lên trán, sau đó ôm chặt cô, khẽ nhắm mắt lại. Trên môi còn mang theo vệt cười ôm lấy cô cùng nhau rơi vào trong mộng.

Ban đêm, nửa mơ nửa tỉnh, Hứa Đồng hình như nghe được tiếng Cố Thần đứng dậy. Nghĩ hắn đi vệ sinh nên cô lại mơ hồ ngủ tiếp. Đến khi hơi tỉnh, cô cảm giác được hắn đang ôm mình, hô hấp đều đặn vững vàng, hẳn là đang ngủ say. Nghĩ đến chuyện mình cần làm, không thèm để ý đến việc hắn còn chưa tỉnh, cô nhẹ nhàng dùng chân vờ như vô tình chạm nhẹ. Hắn rốt cuộc bị cô khiêu khích tỉnh lại, yết hầu lại dao động, khẽ hỏi: "Lại muốn rồi sao, nha đầu xấu!", âm thanh mềm mại khêu gợi giống như âu yếm lại giống như trêu chọc.

Cô mở to mắt, cánh tay xoa xoa trước ngực hắn, miệng nhỏ hơi hé mở, vươn đầu lưỡi khẽ liếm.

Hắn run lên, mạnh mẽ xoay người chặn lại, tách hai chân ra một lần nữa công thành đoạt đất. Lần này Hứa Đồng vẫn như cũ không cho Cố Thần lui ra ngoài, cô quấn quýt hấy hắn đến khi hắn phóng thích trong cơ thể mình xong mới bằng lòng làm cho hắn đi ra.

Khi tất cả chấm dứt, Hứa Đồng xương cốt rã rời, cả người không còn một chút sức. Năng lượng đã tiêu hao hết, yết hầu khô cháy. Đang giãy dụa muốn đứng dậy, Cố Thần săn sóc ôm lấy cô nhẹ hỏi "Muốn làm gì?" Giọng nói quan tâm lại âu yếm. Cô không khỏi giật mình, sửng sốt nói: "Rất khát!". Hắn tức khắc đứng dậy, "Đừng nhúc nhích, anh lấy nước giúp em!" nhưng cũng không quên trêu chọc cô một chút, "Có phải hay không vừa rồi kêu rất mất sức, ân?"

Cô lườm hắn một cái, bộ dáng lại quyến rũ không nói nên lời. Nhận chiếc cốc từ tay hắn, cô ngẩng đầu một hơi uống sạch, rồi lại ngã vào trên giường đợi hắn trở về, tiến vào trong lòng hắn, gối lên cánh tay hắn, cuộn tròn lại nhắm mắt nặng nề ngủ.

Nhìn cô say sưa ngủ, hắn không tự chủ được khẽ mỉm cười. Ôm lẫy tấm thân cô mềm mại, trái tim hắn cũng trở nên ấm áp. Cô gái này thiên biến vạn hóa bao nhiêu bộ dáng, giờ khắc này lại ngây thơ dịu dàng, trong lòng hắn bỗng dậy lên một niềm vui nhỏ nhỏ, trong ngực như có một hương vị ngọt ngào chạy qua, cảm giác này thật khiến người ta thoải mái. Ôm cô tiến sâu vào lòng mình một chút, hắn cũng nhắm mắt lại. Nụ cười trên môi thật lâu không biến mất. Nụ cười ấy cùng hắn nhẹ nhàng tiến vào trong mộng.

●︶3︶●

Sáng sớm tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt, Cố Thần khẽ động cánh tay, kinh ngạc phát hiện bên cạnh trống trải, không hề có người bên cạnh, cũng không còn một hơi ấm áp. Lòng bỗng nhiên trùng xuống. Hắn cau mày chậm rãi mở mắt ra, lại nhìn thấy Hứa Đồng đã ăn mặc chỉnh tề ngồi ở bên giường, tươi cười nhìn mình,.

Không biết vì sao Cố Thần lặng lẽ thở phào một hơi. Thì ra cô cũng không bỏ đi. Cô tuy rằng không giống như lần trước một đêm nồng nàn xong, không đợi hắn tỉnh lại liền rời đi. Nhưng ăn mặc chỉnh tề như vậy ngồi ở một bên, nhìn hắn không chớp mắt mỉm cười, hoàn cảnh này, hình như có gì đó không bình thường cho lắm.

Mang trong lòng rất nhiều nghi ngờ, hắn nhẹ nhàng mở miệng: "Dậy sớm như vậy, sao không ngủ thêm chút nữa?"

Cô tủm tỉm cười nhìn hắn, tâm trạng hình như rất tốt, "Việc muốn làm cuối cùng cũng làm được, hưng phấn nên không ngủ được!" xong lại vô tội nhìn hắn, "Cố Thần!", khuôn mặt trở nên nghiêm túc, "Tôi muốn nói cho anh một việc: Trên đời này, ai động vào mẹ tôi đều không được! Bất luận là ai, tôi cũng không tha thứ! Nghe nói Cố gia người có vẻ rất ít. Đừng lo, tôi có thể giúp sinh thêm một cậu con trai. Thật sự là trùng hợp, hôm qua là ngày không an toàn của tôi, ha ha. Không biết Cố thiếu anh có thể hay không để ý con mình lưu lạc bên ngoài?"

Nghe cô nói xong, sắc mặt Cố Thần bỗng dưng trầm xuống. Trong lòng giống như bị chùy mạnh mẽ đánh vào, một cảm giác đau đớn thất vọng trào lên. Thì ra cô muốn tính kế với hắn!

Thì ra cô tôi hôm qua dùng mọi cách dụ dỗ quyến rũ hắn đều là có mục đích riêng! Trách không được cô không cho hắn ở bên ngoài, trách không được cô một lần lại thêm một lần khiêu khích hắn! Thì ra cô muốn lợi dụng hắn để có con!

Còn nghĩ rằng trong lúc đó hai người còn có một chút chân tình, không thể tưởng tượng được cô lại dùng thân thể và tình dục để lợi dụng hắn.

Trong chớp mắt, Cố Thần có bao nhiêu suy nghĩ. Chưa bao giờ hắn bị một người phụ nữ lặp đi lặp lại lợi dụng, thậm chí là sau khi hắn đã có chút động lòng. Bỗng nhiên, hắn cảm nhận được mùi vị mà người ta vẫn nói, chua xót.

Hắn chậm rãi trấn định, lại mở miệng, giọng nói lạnh giá như băng tuyết. Những gì ngọt ngào ấm áp đêm qua đã biến mất không dấu vết, "Hứa Đồng", hắn không hề gọi cô là Dao Dao, lại trực tiếp kêu tên cô, "Tôi không tiếc một lần lại một lần buông tha cô! Cô lần này lại tính toán làm cái gì? Muốn tôi đừng lấy Chương Thực Đồng, đổi thành lấy cô sao?", hắn cười lạnh, "Cô nên biết, tôi không bao giờ bị phụ nữ uy hiếp!"

Hứa Đồng vội vàng dựng thẳng ngón tay trước mặt hắn, nghẹ nhàng diêu diêu, không chút sợ hãi những lời nói lạnh nhạt của hắn, "Không không không! Cố thiếu ngài hiểu lầm! Tôi nghĩ chờ khi tôi sinh ra đứa nhỏ này, ngài có thể hay không đem nó bỏ mặc? Tôi cũng biết, ngài bên này vướng bận con của tôi, bên kia Chương Thực Đồng có hay không chịu làm mẹ kế đứa bé, hoặc là Chương Khang Năm có chịu được không cha của đứa bé đi lấy em gái của mẹ nó! Nếu hai người đó đồng ý, ha ha, bọn họ không đến mức nội thương mới là lạ a! Cố thiếu, ngài yên tâm, tôi tuyệt đối không muốn lấy ngài, bởi vì ..." Giọng nói của cô trầm xuống, cũng trở nên lạnh lùng, "Tôi sẽ dẫn con của ngài đi lấy người đàn ông khác, làm cho nó kêu người đàn ông đó là ba! Nhất định!"

Cố Thần bị cô làm cho giận dữ, giơ tay lên giữ chặt mặt cô, ngoan tuyệt nhìn thẳng, thanh âm lạnh lùng hỏi: "Vì cái gì làm như vậy?"

Hứa Đồng không chút hoảng hốt, trấn định tâm thần nhìn thẳng hắn, "Bởi vì không muốn chỉ một mình tôi khổ sở! Bởi vì muốn mọi người cũng nhau đau khổ! Tôi nói rồi, tôi muốn kéo tất cả các người cùng nhau xuống địa ngục!"

Giọng nói Cố Thần càng trở nên lạnh lẽo, "Cô cho cô là ai? Thiên sứ báo thù sao? Muốn mọi người cùng đau khổ? Vì cái gì nhất định phải liên lụy đến đứa nhỏ?" Hắn đột nhiên buông cô ra, ánh mắt tức giận khinh thường, "Cô thật làm cho người khác thất vọng! Trên đời còn có người mẹ muốn lợi dụng chính đứa con của mình, thật sự là bi đát!"

Hứa Đồng nghe tiếng giật mình. Hoàn hồn xong không khỏi cười lạnh, "Người mẹ như tôi? Ha ha! Người mẹ như tôi không phải một tay các người tạo ra hay sao? Không cần chỉ lo trách cứ kết quả ai đúng ai sai, tại sao không nhìn kĩ xem, quá trình này ai mới là người tạo nên tội ác?"

Cố Thần không nhìn cô, đứng dậy mặc quần áo.

Hứa Đồng xoay người bước đi.

Cố Thần ở phía sau nặng nề mở miệng, trong giọng nói tràn ngập đùa cợt, "Hứa Đồng, cô luôn đem thân thể của mình làm vũ khí đến lợi dụng tôi, cuối cùng là cô xem mình rất hèn hạ hay cô kì thật là muốn cùng tôi trên giường?"

Hứa Đồng dừng lại. Bên tai giống như có tiếng nổ vang. Vì cái gì lại đem chính mình thành vũ khí đối phó với hắn? Là thực sự không trân trọng bản thân mình hay giống như hắn nói, cô thực ra là muốn cùng với hắn?

Không muốn làm cho người phía sau nhìn thấy mình do dự, Hứa Đồng trấn định xoay người, trên mặt mỉm cười thong dong, "Cố thiếu coi như cả hai chúng ta đều thế đi! Không phải là tiện anh tiện tôi sao? Nhưng mà nói thật, Cố Thần, kĩ thật của ngài quả thực không tầm thường!" Cô nháy mắt, khẽ cười một tiếng, ngả ngớn nói, "Nếu có cơ hội, hi vọng mười tháng về sau chúng ta cùng nói chuyện, đôi bên vui vẻ!"

Cô xoay người, tay đặt lên cửa. Cố Thần bỗng nhiên ở phía sau cười rộ lên, "Dao Dao!" Hắn lại gọi cô là Dao Dao, giọng nói khó lường khiến người nghe không rét mà run, "Hi vọng em có thể được như mong muốn! Nếu em thực sự có đứa nhỏ như đã nói, tôi nhất định sẽ không động vào em. Nhưng nếu không, vậy lúc này đây hãy nhớ rõ, tôi sẽ không bỏ qua cho em!"

Mục lục
Ngày đăng: 21/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục