Gửi bài:

Chương 3 - Vào tròng

Tuy là quá trình thi tuyển phỏng vấn lần này có chút kỳ lạ, nhưng dầu gì cũng thành công thoát khỏi cảnh thất nghiệp, tôi phấn khởi vô cùng, cũng muôn phần chờ mong cuộc sống đi làm là như thế nào.

Sau khi phỏng vấn thành công, đầu tiên tôi báo cho mẹ biết, vốn tưởng rằng mẹ sẽ xuống bếp làm một bữa ăn thịnh soạn chúc mừng tôi, ai ngờ mẹ lại nói phải ăn mừng sau này không cần phải tốn tiền mua đồ ăn thức uống cho tôi nữa, quyết định buổi tối không nấu cơm ! Vì vậy, trời còn chưa tối, mẹ đã chạy qua nhà mấy bạn già ăn ké, sẵn tiện đánh vài vòng mạt chược, chỉ còn mình tôi lẻ loi cô đơn ở nhà tự nấu mì ăn.

Ban đầu tôi nghĩ mẹ sẽ ở nhà hàng xóm huyết chiến đến tận khuya hoặc thậm chí là suốt đêm, lại không ngờ sớm vậy đã về, chỉ có điều là mới vừa vào cửa thì mẹ đã thở hồng hộc ngồi phịch xuống bàn ăn, vỗ lên bàn cái rầm, " Loại người gì vậy chứ ! Thật sự là tức chết mà ! "

Tôi nghe mẹ rống sợ tới mức giật mình, lập tức nhích ghế lại gần hỏi, " Mẹ, chuyện gì vậy ? Không phải chơi mạt chược với mấy bạn già của mẹ sao ? Tự nhiên về sớm thế ? "

" Thắng thì giống trống khua chiên khoe khoang, thua thì la làng lên, nếu đổi lại là con, con có muốn chơi mạt chược với người đó nữa không ? " Mẹ nói xong, ánh mắt chờ mong câu trả lời của tôi.

Thì ra là thế, khó trách sao hôm nay mẹ lại về sớm vậy ! Tôi kiên định quyết đoán lắc đầu, " Đương nhiên là không ! Ai lại muốn chơi mạt chược với mấy người như thế chứ ! " Nói xong, nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng mẹ, cười hì hì an ủi, " Mẹ, đừng bực nữa, tức giận vì mấy người như thế chẳng đáng tí nào cả ! "

Ai ngờ mẹ nghe lời an ủi của tôi xong, không những không dịu xuống, mà còn thêm oán giận trừng mắt nhìn tôi, quát lớn, " Ngay cả con cũng không muốn, thì hỏi sao mấy người đó chịu đánh với mẹ nữa ! "

Tôi, "... = = "

Thì ra người thua bài chính là mẹ á ! Mẹ thân yêu của tôi ơi, tôi còn có thể nói gì được ?

Vào một buổi sáng đẹp trời, con đường đi làm tôi hằng chờ mong rốt cục đã đến, mặc bộ đồ lần trước phỏng vấn đi làm, trước khi ra ngoài, mẹ không quên dặn dò tôi, " Trong công ty nhất định phải cư xử hòa thuận với mọi người, kết thân với đồng nghiệp, đặc biệt là đồng nghiệp nam, tốt nhất là nhanh chóng đưa bạn trai về ra mắt mẹ, con lớn của dì Lưu vẫn chờ câu trả lời của mẹ đây này ! "

Tôi giật mình, đầu óc choáng váng. Mẹ à, sao mà chuyện con trai lớn của dì Lưu – Hứa Kính Tùng, mẹ còn chưa chịu hết hi vọng thế ?! Aiz, xem ra trước khi tôi tìm được bạn trai, mẹ chắc chắn sẽ không buông tha cây đại thụ Hứa Kình Tùng rồi !

Đón chuyến xe buýt lúc 7 :30, đúng ngay giờ cao điểm đi làm, trên xe vừa nóng lại ngột ngạt, người người chen chúc tìm chỗ đứng, gần như có thể biến người mập thành người ốm, lúc đến trạm xuống xe, tóc tôi rối bù cả lên, mà thời gian cũng không còn sớm, tôi không kịp chỉnh trang lại lập tức đi vào công ty.

Lúc đến bộ phận nhân sự, một chú trung niên tầm 40 tuổi nhìn tôi, hỏi, " Tôi là trưởng phòng ở đây, Lưu Quang Vinh, xin hỏi cô là ai ? "

Tôi mỉm cười, " Chào Lưu trưởng phòng, tôi là nhân viên mới tới ! "

" À. " Ông hiểu rõ gật đầu, giọng điệu chắc nịch nói, " Tôi biết rồi, cô là nhân viên vệ sinh mới vào làm. "

Mặt tôi lập tức tối sầm, mắt ông ta bị quáng gà à ? Chẳng lẽ nhìn tôi giống mấy bà cô quét dọn vệ sinh lắm sao ?

Kiềm nén bất mãn trong lòng, tôi lễ phép nói, " Tôi tên Hạ Diệp, là thư ký mới của tổng giám đốc. "

" Cô là thư ký tổng giám đốc ? " Lưu trưởng phòng ngạc nhiên đánh giá tôi lần nữa, cẩn thận nhìn từ đầu tới chân, lại từ chân lên đầu, càng nhìn càng thêm mơ hồ, lẩm bẩm tự hỏi, " Sao kì vậy, không phải mấy thư ký trước đây của tổng giám đốc ai cũng xinh đẹp hết mà ! "

Tôi tức, ý gì chứ ! Chẳng lẽ tôi không xinh đẹp hả !?

" Ah ! Cô Hạ, cô theo tôi, tôi dẫn cô đi tham quan công ty ! "

Hiển nhiên thấy sắc mặt tôi không tốt, Lưu trưởng phòng vội lảng sang chuyện khác, được rồi, coi như ông ta còn thông minh.

Dẫn tôi đi tham quan công ty, quen thuộc mọi ngõ ngách trong công ty rồi Lưu trưởng phòng lại nói sơ qua công việc hằng ngày và trách nhiệm của thư ký tổng giám đốc, cuối cùng mới dẫn tôi tới một cái bàn dài đặt bên ngoài phòng làm việc, tôi ngẩng đầu nhìn tấm bảng nhỏ gắn trên cửa : Phòng Tổng Giám Đốc.

Lưu trưởng phòng câu nệ hỏi, " Cô Hạ, đây là bàn làm việc của cô, mấy điều vừa rồi tôi nói cô nhớ kỹ hết chưa ? "

Tôi vội vàng gật đầu, " Vâng, tôi nhớ hết rồi ! "

Ông ta hài lòng gật đầu, " Vậy thì bắt đầu làm việc đi, có cái gì không hiểu thì cứ đến hỏi tôi. "

Nói xong ông ta xoay người rời đi, Lưu trưởng phòng mới vừa đi khỏi, tôi liền ngồi xuống bàn làm việc của mình, hớn hở nhìn đồ dùng văn phòng riêng của mình, sờ tới sờ lui mặt bàn lạnh buốt bóng loáng, còn tỏa rà mùi gỗ đàn hương êm dịu, nếu nằm xuống ngủ nhất định đã mát mẻ còn thêm thoải mái dễ chịu.

Tút tút tút bí bo...

Tiếng chuông bỗng vang lên làm tôi giật mình, nghe tiếng chuông phát ra từ điện thoại, tôi nhanh chóng bắt máy, " Xin chào ! Đây là văn phòng tổng giám đốc, tôi giúp... "

" Vào đây. " Đơn giản trực tiếp hai chữ từ loa truyền ra, giọng nói thanh nhã rất quen thuộc, đó chính là cấp trên hiện tại của tôi.

Tôi mau chóng đứng dậy, đẩy cửa đi vào văn phòng, Lục Tuyển Chi đang vùi đầu tài liệu, áo sơ mi để hở hai nút áo hờ hững, cổ áo hơi mở rộng để lộ khuôn ngực rắn chắc tráng kiện, mí mắt dày che khuất đôi mắt, cả người toát ra khí chất của một trí thức nho nhã, tuy là không muốn thừa nhận, nhưng bộ dạng làm việc chăm chỉ của anh ta rất tinh anh rất mê người.

Tôi hơi căng thẳng tiến lên vài bước, nhỏ nhẹ xin chỉ thị, " Tổng giám đốc, xin hỏi ngài có gì dặn dò ? "

Lục Tuyển Chi ký xong tài liệu trong tay mới ngẩng đầu, nhướng mày nhìn tôi, " Hạ Diệp, cô biết tiếng Pháp không ? "

Tôi tức thì xấu hổ, nhẹ lắc đầu, " Không biết... "

Anh mỉm cười gật đầu, " Không biết thì tốt. "

Tôi, " .... ? "

Anh ôn nhã cười nhìn tôi, bỗng hỏi, " Hôm nay cô đã làm xong việc chưa ? "

Câu này càng làm tôi thêm hổ thẹn, " À, còn chưa bắt đầu... tôi lập tức đi làm ngay ! "

Anh lại lắc đầu, " Không cần. " Nói xong, ấn nút in ra một tờ giấy, đưa qua cho tôi, ngắn gọn dặn dò, " Mấy công việc khác cứ để đó, nhiệm vụ của cô sáng nay là học thuộc lòng đoạn tiếng Pháp này cho tôi, tôi đã giúp cô phiên âm mấy chữ đó thành tiếng Hoa. Sau khi học thuộc lòng, 2 giờ cô đến quán cafe đối diện công ty, lưu loát nói với người ở bàn số 13 là được rồi. "

Tôi cầm tờ giấy liếc sơ qua, chỉ thấy một đoạn tiếng Pháp lằng nhằng khó đọc, tôi chợt nhớ lại chuyện cũ, hồi đó học cấp 3 lúc mà giáo viên kêu chúng tôi đọc thuộc lòng bài tiếng Anh, tôi cũng phiên âm mấy chữ đó thành tiếng Hoa lừa dối vượt qua kiếm tra đấy ! (hé hé giống ta năm 12 tuổi chập chững học anh văn, chả bík đọc j ráo, cứ phiên âm ra tiếng Việt, ví dụ như business, ta phiên âm ra tiếng Việt bíus nịs, khứa khứa)

Đang chuẩn bị gật đầu, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện, " Cái kia... tổng giám đốc, lúc nãy Lưu trưởng phòng nói sơ qua công việc hằng ngày của tôi, trong đó hình như không có công việc này thì phải... "

" Cái này à... " Lục Tuyển Chi chống cằm trầm ngâm nhìn tôi, đáy mắt lóe sáng, " Đây là công việc làm thêm, làm tốt ắt có thưởng. "

Nghe xong lời này tôi mừng rỡ không thôi, mắt lập tức mở to phát sáng, " Thật hả ? Thưởng cái gì ? "

Anh trừng mắt nhìn, đột nhiên hỏi, " Đúng rồi, cô đang dùng điện thoại hiệu gì ? "

Tôi mờ mịt trả lời, " Nokia 6300, có gì không ? "

" À, loại đó cũ lắm rồi. " Anh nhướng mày thở dài.

Tôi liền hiểu ý nói hùa theo, " Đúng đúng ! "

Ông chủ Lục ung dung nhẹ nhàng gật đầu, nói một câu khiến tôi nhiệt huyết sôi trào nhảy cẩng lên, " Vậy thì khen thưởng... quả táo thế hệ thứ 3. "

Đấy đấy, cái gì gọi là hào phóng ? Chính là cái này đây ! Không hổ danh là người lãnh đạo tập đoàn lớn, không hổ danh là nhà tư bản giàu sụ ! Tùy tiện ban thưởng cho nhân viên món quà lớn như vậy !

Được phần thưởng hậu hĩnh làm động lực thúc đẩy, vì vậy tôi dành nguyên cả buổi sáng dồn hết tâm trí vùi đầu nai lưng ra mà học, phát huy tinh thần học tập còn hơn cả khi học bài Anh văn năm cấp 3 , rốt cuộc cũng học thuộc cái đống tiếng Pháp dây mơ rễ má đó trước hai giờ, theo lời dặn dò của ông chủ Lục, giữa trưa đúng hai giờ tôi sang quán cafe đối diện công ty, lúc thấy người ngồi bàn số 13, hai mắt tôi sáng rỡ, một mỹ nữ người Pháp cực kỳ xinh đẹp đó nha ! Chẳng lẽ đây là khách hàng nước ngoài của công ty sao ?

Tôi nhìn mái tóc vàng mềm mại, đôi mắt xanh đến sững sờ, thấy cô ta không vui trừng mắt liếc tôi, vội vàng chấn chỉnh tinh thần, lịch sử cười cười với cô ta, kéo ghế ngồi xuống đối diện, sau đó trôi chảy nói mấy lời mà ghi trong giấy ra.

Không ngờ cô ta nghe xong càng trừng mắt lớn hơn, bô bô nói gì đó, bộ dạng rất tức giận, tôi khó hiểu nhìn cô ta, chẳng lẽ là tôi phát âm sai từ nào hả ?

Lúc tôi còn đang mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, mỹ nữ người Pháp bất thình lình đẩy ghế đứng lên, nổi giận đùng đùng đi ra quán cafe.

Tôi hoảng hồn, tiêu rồi tiêu rồi, chẳng lẽ tôi đã đắc tội với khách nước ngoài này ? Nếu như vì thế mà bị trừ lương thì còn đỡ, ngày đầu tiên đi làm mà bị đuổi việc thì mẹ nhất định sẽ bóp chết tôi ! Nghĩ tới đây, tôi mau chóng đứng dậy đuổi theo, thì lại bị nhân viên phục vụ ngăn cản, " Xin lỗi cô, cô còn chưa tính tiền. "

Tôi ủ rũ móc tiền ra thanh toán ly cafe của mỹ nữ người Pháp, vậy mà tiêu hết 99 tệ, cafe gì mắc thấy ớn !

Buổi chiều phiền não trở lại công ty, tôi đầu tiên là đến báo cáo mọi việc cho tổng giám đốc, đang định cầu xin tha thứ, lại không ngờ ông chủ Lục chẳng hề trách phạt tôi, ngược lại còn cười đầy bí hiểm, liên tục gật đầu khen tôi làm tốt lắm.

Nhìn biểu lộ của anh tôi như trước được gánh nặng, trong lòng thì âm thầm phỉ báng, đúng thật là quái nhân !

Nhưng dù sao vẫn hoàn thành nhiệm vụ, tôi mặt mày hớn hở nhìn ông chủ Lục cả người tỏa ánh hào quang.

" Tổng giám đốc, phần thưởng của tôi đâu ? "

" À, đã chuẩn bị xong. " Lục Tuyển Chi nói được làm được, thong dong gật đầu, cũng ung dung lấy ba túi táo đỏ rực từ gầm bàn ra, ôn hòa mỉm cười và nói, " Ừ, đây là phần thưởng của cô, cầm lấy đi. "

Tôi, " ... "

Cái này đúng thật là hàng thật giá thật ba túi táo ! Lúc sáng anh ta hỏi tôi dùng điện thoại gì, ý muốn tôi hiểu lầm sao ? Thế nhưng tôi có thể nói gì được ? Dù là lúc đó chính anh ta đề ra cái vụ điện thoại di động, nhưng mà không nói rõ là cái đó và phần thưởng của tôi có liên quan gì, là tự bản thân tôi vọng tưởng được thưởng điện thoại thôi !

Vậy là tôi lãng phí vô số tế bào não học cái mớ tiếng Pháp ấy, còn thanh toán 99 tệ tiền nước, đúng thật là tên khốn thích bắt nạt bóc lộc nhân viên mà, đồ khốn !

Ngày đăng: 01/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?