Gửi bài:

Chương 12

Vừa đạp xe được nửa đoạn đường thì trời bỗng mưa cái rào xuống. May là cô đã kịp trú tạm dưới cái mái hiên của ngôi nhà gần đó nhưng cũng không thể nào tránh toàn bộ được

Vừa đạp xe được nửa đoạn đường thì trời bỗng mưa cái rào xuống. May là cô đã kịp trú tạm dưới cái mái hiên của ngôi nhà gần đó nhưng cũng không thể nào tránh toàn bộ được. Vội lấy chiếc khăn tay từ trong cặp lau qua loa với hy vọng sẽ đỡ ướt và cũng là kiểm tra xem đống tài liệu kia có ướt không. Vừa lau vừa thầm than trời. Mặc dù cô rất thích mưa nhưng không phải là những lúc này >"<. Sau khi kiểm tra, cô khẽ thở phào may là tài liệu không ướt. Mà cũng đúng, cặp cô là cặp da nên không thấm nước được. Cô than thầm vì hôm nay đúng là ngày xui của cô, tan học đã không được về mà con phải chạy qua chỗ KTX nam nữa chứ, đã thế lại còn gặp mưa .Và còn xui hơn khi đúng lúc đó, một chiếc ô to chạy nhanh qua chỗ cô khiến cho nước bắn tung tóe và cô "may mắn" được hưởng trọn nó. Lúc đó, cô muốn tóm chiếc xe đó lại nói cho ra lẽ. Sau khi được"hưởng trọn" nước cô đã ướt hết toàn bộ. Bộ quần áo lúc nãy giờ đã ướt nhẹp nó dính vào người cô khiến cho cô thê thảm nhìn chẳng khác gì con chuột lột. Cô thật sự rất rất khó chịu và bực mình. Dù gì cũng đã ướt hết rồi, cô liều lao vào trong mưa chạy thẳng tới KTX mặc cho những hạt mưa đang bắn vào mặt cô, khiến mặt cô đau rát.

.....15 phút sau, trước cổng KTX nam....

Sau một hồi "quyết tâm" đội trời mưa của Xuân, giờ cô bé đã đứng trước cổng KTX như "mong muốn". Trời vẫn còn mưa khá to. Vội dắt xe bước tới phòng bảo vệ. Vừa nhìn thấy cô, bác bảo vệ đã không khỏi ngạc nhiên khi một đứa con gái lại tới KTX nam vào giờ này không những thế, toàn thân còn đang ướt nhèm nhẹp, đang run lên vì lạnh. Sau một hồi giải thích lí do, bác bảo vệ mới thở phào và mỉm cười, gật đầu với cô. Bác chỉ cho cô đường tới phòng của Minh và còn cho cô mượn tạm chiếc khăn bông để lau bớt nước. cô mỉm cười đáp rồi chạy nhanh vào khu nhà đó.

Cốc cốc...

Nghe tiếng gõ cửa, Minh ra mở cửa và điều khiến anh không khỏi ngạc nhiên là người gõ cửa là một đứa con gái ngay tại KTX nam này và trong bộ dang "thảm hại" ướt hơn con chuột lột. Nhìn cô bé một lúc rồi anh mới nhận ra cô bé ấy đang run lên vì lạnh, anh ngạc nhiên hỏi:

- Ơ, Xuân. Sao em lại ở đây? Đã thế lại còn ướt hết thế này chứ? - vừa nói anh vừa chỉ vào bộ quần áo ướt đang dính vào người cô bé.

- Em...đến...đưa tài liệu...về lễ hội cho anh.  Cô ngập ngừng nói, một phần vì ngại, một phần vì lạnh run lên đi được.

Nhìn cái thân hình nhỏ bé run rẩy trước mặt mình mà khiến anh thoáng xao động. Anh thầm nể cô bé vì sức chịu đựng này. Nếu là đứa con gái khác chắc họ đã hét và làm đủ trò rồi. Cô bé này thật khác người. Chợt anh cười lớn và xoa đầu cô bé:

- Em đâu cần phải đến đây đâu. Em gan thật đó. Trời tối mà dám hiên ngang đi vào KTX nam.

Lời nói có ý trêu đùa của anh khiến cô thấy ngại, cô đưa cho anh sấp tài liệu rồi vội vàng biện minh:

- Đâu phải em muốn đâu. Sợ lắm chứ bộ nhưng có người nhờ em làm đó chứ.Xí, thôi, em về đây - vừa nói cô vừa ngán ngẫm nhìn trời mưa.

Nhìn khuôn mặt phụng phịu của cô khiến anh bật cười. Một tay anh cầm tài liệu còn tay kia kéo tuột cô bé vào phòng mình, đóng cửa lại trước khi cô kịp phản ứng gì. Điều đó khiến cô bé cảm thấy ngạc nhiên, ái ngại và cũng có chút gì đó hơi sợ. Dù gì đây cũng là KTX nam mà. Đã thế lại còn là lúc trời tối và mưa nữa chứ. Cô vội giật tay mình lại và định mở cửa bỏ chạy nhưng Minh đã kéo cô lại và ôm cô vào người mình, tay còn lại thì đóng sập cửa lại không cho cô bé đi đâu hết. Lúc này, cô bé đang ở rất gần anh, cô không ngờ người anh ấy cũng rất khỏe và rắn chắc như thế và đây cũng là lần đầu tiên cô được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của anh gần như thế. Học sinh trường mình mà biết chắc cô chết mất. Cô chợt thấy ngại ngùng, cô đỏ mặt vội ngước nhiên anh và bắt gặp ánh mắt cương quyết của anh. Cô bé run rẩy trong vòng tay của Minh, một phần vì lạnh, một phần vì sợ. Lần này là do sợ nhiều hơn. Cô bắt đầu vùng vẩy nhưng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay của anh. Cô giật mình khi nghe anh nói:

- Em định đi đâu thế?

- Em...em...định đi về...trời tối rồi ạ... cô ấp úng trả lời nhưng cố tỏ ra bình tĩnh.

- Về với bộ dạng ướt nhẹp này sao?  anh hỏi.

Cô bé không nói gì mà chỉ khẽ gật đầu. Anh chợt bật cười và ôm chặt cô hơn, anh nói:

- Em đừng đùa thế chứ. Ít nhất cũng phải thay quần áo đã chứ.

Cô giật mình khi nghe anh nói như thế. Cô càng thấy sợ hơn và càng cố vùng vẩy hơn. Có vẻ như anh nhận ra được thái độ khác thường của cô, anh hỏi:

- Em sao thế? Em sợ gì hả?

Cô lại giật mình lần thứ hai, khi anh như đọc được suy nghĩ của cô. Cô đỏ mặt lắc đầu nhưng tay cố đẩy anh ra. Cố dùng hết sức còn lại cô đẩy anh ra và cuối cùng cô cũng có thể nới lỏng tạm thời vòng tay của anh rồi cô nói với ý than phiền:

- Em phải về. Anh...anh buông em ra được...được không? Em...

Chưa kịp nói hết câu, anh nói như hiểu được ý của cô bé nhưng anh vẫn chưa buông cô bé ra:

- EM hãy thay đồ đi. Nếu không em sẽ ốm đấy. Anh sẽ cho em mượn tạm đồ. Em yên tâm, anh không có ý gì đâu.

Lời nói chắc nịch của anh khiến cô thóang đỏ mặt vì có vẻ như cô đã nghĩ hơi quá về anh nhưng cô vẫn không an tâm hoàn toàn, đang định mở lời từ chối, anh đã nói trước:

- Không từ chối. Em mà ốm thì ai sẽ giúp bọn anh lo lễ hội. Em cũng là thành viên của hội học sinh đó. Em cũng phải có trách nhiệm về lễ hội của trường chứ.

Nói dứt lời, anh bế thốc cô bé trong sự ngỡ ngàng, bối rối, sợ hãi củ acô bé, anh đi thẳng một mạch tới chỗ cái giường cao cấp của anh. Điều đó càng khiến cô thấy sợ hơn, dù vùng vẫy thế nào, cô cũng không thể thoát được. Bước đến bên giường, anh đặt nhẹ cô bé lên rồi nói như ra lệnh:

- Em ngồi yên đó. Đi đâu là chết đó.

Cô không biết nói gì chỉ biết im lặng nhìn anh, rồi khẽ cúi đầu e ngại.Anh mỉm cười rồi đi về phía tủ đựng đồ của mình. Một mình ngồi co ro trên chiếc giường to vĩ đại của anh, cô nhìn khắp căn phòng. Cô thầm trầm trồ, nó to khủng khiếp mà một người quả phí phạm nhưng mặc dù nó vẫn không to bằng mấy phòng của Băng, Phong và Vũ. Dù gì nó chỉ là KT Xthôi mà.

Một lúc sau, Minh đi ra với một bộ đồ trên tay và chiếc khăn bông to. Anh tiến về phía cô bé, đưa cho cô rồi nói:

- Em đi thay đồ đi. Phòng tắm ở kia.

Ngại ngùng nhận đồ rồi vội đứng dậy nhưng có lẽ do trời lạnh quá khiến hai chân cô tê hết lại làm lúc đứng dậy cô suýt té ra sàn nếu như không có Minh đỡ cô. Xấu hổ vì hành động bất cẩn và ngớ ngẩn của mình, cô bé vội xin lỗi rồi chạy một mạch về phòng tắm không dám quay đầu lại nhìn anh. Còn anh thì chỉ đứng đó cười cô bé. Lần đầu tiên anh thấy có người ngốc nghếch và hậu đậu như thế.

Ngày đăng: 19/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?