Gửi bài:

Chương 30

Nhỏ nghe thấy nó hỏi câu đó thì thở phào nhẹ nhõm, đỡ nó đứng dậy rồi quay sang nói với Gia Long:

- Anh xử lí tàn cuộc đi nha, em với nó vào phòng ngồi trước à – Nhỏ mệt mỏi nói.

- Ừ – Gia Long gật đầu, vẫn còn khá ngạc nhiên khi chứng kiến nó xử lí hai tên kia, anh tò mò lắm nhưng vì nhỏ đã nói trước là không được hỏi nên cũng đành im lặng, có gì sẽ hỏi nhỏ sau.

Nó đi đến đặt phòng xong rồi dẫn nó vào, còn anh thì kêu người xử lí tàn cuộc rồi cũng theo hai đứa nó vào phòng ngồi. Khi đã yên vị ngồi xuống ghế, nhỏ bảo người phục vụ mang đến một ít thuốc sát trùng, bông gòn và băng keo cá nhân,nó ngạc nhiên hỏi nhỏ:

- Bà cần những thứ đó làm gì?

- Bà nhìn tay bà với tay tui đi, cũng phải băng lại chứ – Nhỏ thở dài – Bà không nhớ chuyện gì vừa xảy ra sao? Ít nhất cũng phải có chút ấn tượng chứ?

- Tui vẫn còn nhớ một chút, tui lại bị như vậy nữa rồi nhỉ? Đã ba năm rồi, không ngờ tui lại bị như vậy một lần nữa –
Nó cười buồn – Tui có lỗi với bà quá.

- Lỗi phải gì chứ? Lúc nãy là bà chỉ tức giận quá thôi, đừng nghĩ về chuyện đó nữa, bà sẽ không rơi vào tình trạnh đó nữa đâu, đừng nghĩ ngợi gì nhiều hết

- Ừ, tui cũng hy vọng vậy, hihi – Nó mỉm cười vui vẻ nhưng nhỏ biết trong lòng nó đang rối rắm lắm.

Nhận lấy đồ từ tay người phục vụ, nhỏ băng bó cho nó rồi nó băng bó cho nhỏ. Xong xuôi, ba người ngồi uống rượu đến khuya.

Còn phần của hắn, sau khi chở Tuyết Lan về nhà, hắn nhanh chóng về nhà để hỏi nó rõ ràng về chuyện lúc chiều, nào ngờ lúc về thì không có ai ở nhà hết, chỉ có mảnh giấy Gia Long để lại nói rằng bọn nó đi chơi và anh khuyên hắn không nên phiền nó trong lúc này. Hắn chán nản bỏ lên lầu làm việc. Lúc chiều khi hắn đang dọn dẹp thì nghe có tiếng vật gì đó vỡ,hắn vội chạy lên xem, nào ngờ lại thấy nó tát Tuyết Lan nên hắn vội lên tiếng. Tuy nhìn thấy ánh mắt nó, hắn có phần hơi khó hiểu nhưng hắn biết Tuyết Lan vốn xưa nay hiền lành nên hắn mặc định chuyện này là lỗi của nó. Thấy nó cũng không phủ nhận, lại thấy Tuyết Lan đang khóc nên hắn mới đưa Tuyết Lan về trước, định bụng sẽ nói chuyện với nó sau, nào ngờ khi về thì nó đã đi mất tiêu.

Còn nói về nó, lúc này, hai đứa nó đã say như hũ chìm, Gia Long thở dài, hai tay đỡ hai đứa lên xe rồi chở nó về nhà nhỏ vì trước khi uống rượu với nó, nhỏ đã dặn là không được đưa nó về nhà hắn. Bế hai đứa vào phòng,đáp chăn xong xuôi anh mới ra ngoài, lấy điện thoại gọi cho hắn.

- Alo, có chuyện gì? – Hắn lãnh đạm nói

- Bạch Nguyệt sẽ ở nhà Giao Châu qua đêm, ông không cần đợi cửa đâu – Gia Long nói nhanh

- Tôi sẽ đến đón cô ấy – Hắn lạnh lùng nói

- Tôi khuyên ông là nên để cô ấy ở đây với Giao Châu, tuy tôi không rõ chuyện gì đã xảy ra nhưng tôi biết rằng cô ấy không muốn về nhà, nếu ông quan tâm đến Nguyệt thì nên để cô ấy ở đây đi, thôi, chào ông – Gia Long nói nhanh rồi tắt máy, không để hắn nói thêm.

Hắn đặt điện thoại xuống bàn và cắm đầu vào làm việc, cố không nghĩ ngợi tới nó và những câu hỏi đang hiện ra trong đầu hắn.

Còn nói về Tuyết Lan, lúc này đây trong lòng cô ta đang cực kì vui sướng,cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu lầm nó, xem ra kế hoạch của cô ta sắp thành công rồi, chỉ cần một vài chuyện xảy ra nữa thôi, hắn và nó sẽ nhanh chóng chia tay thôi. Nghĩ tới đó, Tuyết Lan không kìm được tràng cười khoái trá.

Lúc này, Trang Linh và Eric đang tức tốc bay về Việt Nam, vốn định về từ lâu nhưng do anh có việc đột xuất nên phải ở lại Mỹ, đến bây giờ mới về được, lòng Trang Linh như lửa đốt khi nhận được những cuộc gọi của Tuyết Lan, cô không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy, bây giờ cô chỉ muốn về Việt Nam thật nhanh để trả nợ cho Tuyết Lan, để có thể nói ra sự thật, hy vọng sẽ không quá trễ để có thể cứu vãn mọi chuyện......

Sáng hôm sau, nhỏ giật mình tỉnh giấc, cả người mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi. Nhỏ vừa gặp ác mộng, cơn ác mộng 3 năm về trước. Lắc lắc đầu, nhỏ cố rũ bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu rồi quay sang nhìn nó. Trông nó lúc này vô cùng bình yên, khuôn mặt toát lên vẻ thánh thiện và trong sáng đến không ngờ, nhìn nó vào lúc này thì có ai lại nghĩ cô gái lạnh lùng và khát máu tối hôm qua lại là cùng một người chứ?

Ngồi nhìn nó một lát, nhỏ nhẹ nhàng leo xuống giường và ra ngoài, vào phòng tắm để làm VSCN, sẵn tiện tắm luôn cho tỉnh táo. Tắm xong, nhỏ bước ra ngoài thì thấy Gia Long đang ở trong bếp, nhỏ lên tiếng:

- Sao anh dậy sớm vậy? Không ngủ thêm một lát nữa đi

- Anh đi mua đồ ăn sáng cho em và Nguyệt, tối qua anh thấy em say lắm mà, sao không ngủ thêm một lúc cho khoẻ? – Gia Long mỉm cười, tiến tới ôm nhỏ vào lòng.

- Thật ra em uống không nhiều lắm, chủ yếu là con Nguyệt uống mà – Nhỏ mỉm cười rồi khẽ thở dài – Anh đừng đem kể chuyện tối qua cho ai biết được không? Đặc biệt là Chấn Phong, hắn ta càng không được phép biết.

Nhắc tới tên hắn, nhỏ khẽ cau mày khó chịu, anh mỉm cười dịu dàng:

- Anh sẽ không nói đâu, nhưng em có thể nói cho anh biết chuyện tối qua là sao không? Tại sao Bạch Nguyệt lại trở nên như vậy?

- Chuyện đó............ – Nhỏ ngập ngừng, ánh mắt đầy khó xử.

- Không sao, anh chỉ hỏi vậy thôi, em không cần phải khó xử đâu – Gia Long véo vào mũi nhỏ – Thôi, lại ăn sáng đi, còn phần của Nguyệt thì cứ để khi nào cô ấy dậy thì ăn sau cũng được.

- Gia Long – Nhỏ nắm tay anh lại, ánh mắt vô cùng bối rồi – Em xin lỗi, em không muốn giấu anh nhưng em thật sự không thể nói được trừ khi Nguyệt cho phép, anh đừng buồn em nha.

- Cô bé ngốc, lẽ nào anh không hiểu chuyện đó sao? Được rồi, em lại ăn sáng đi, đừng nghĩ tới chuyện đó nữa – Gia Long xoa xoa đầu nhỏ, khẽ mỉm cười.

Nhỏ mỉm cười nhìn anh, đôi mắt ánh lên tia hạnh phúc, lúc nào anh cũng thấu hiểu những gì nhỏ nghĩ và cực kì tâm lý, có được Gia Long, nhỏ cảm thấy mình là cô gái may mắn nhất trên đời.

Sau khi ăn xong, nhỏ lên phòng với nó còn Gia Long thì đến công ty làm việc. Vốn tưởng nó còn ngủ, nào ngờ khi đẩy cửa bước vào phòng, nhỏ đã giật nảy mình khi không thấy nó đâu. Nhỏ vội chạy lòng vòng khắp nhà tìm nó. Bỗng nhiên nhỏ thấy cánh cửa trên sân thượng hé mở, một tia kinh hoàng lướt qua trong mắt nhỏ, nhỏ sợ hãi chạy nhanh lên trên, miệng không ngừng cầu nguyện cho mọi chuyện vẫn ổn thoả. Cánh cửa sân thượng mở ra, nhỏ thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy nó đang ngồi nhìn trời. Nó đang ngồi lặng lẽ trên sàn đá, tay nắm chặt cái lọ thuỷ tinh đựng những mảnh pha lê vỡ màu hồng đang lấp lánh dưới ánh nắng,khuôn mặt phẳng lặng không có chút cảm xúc. Dường như nó vẫn không nhận biết được sự có mặt của nhỏ, vẫn ngồi thẫn thờ nhìn lên bầu trời, đôi mắt ánh lên một chút đau thương nhưng trong lòng thì trống rỗng. Rồi nó lại giơ cái lọ thuỷ tinh lên trước mặt và nhìn ngắm những mảnh pha lê vỡ, miệng khẽ ngân nga một giai điệu.

Nhỏ lặng người nhìn nó, rõ ràng hai đứa đang ở rất gần nhau nhưng vì sao nhỏ lại thấy nó cách xa đến vậy? Dường như cả thế giới này đã biến mất, mọi vật trên cõi đời này đều không còn tồn tại, tĩnh lặng đến lạ kì. Thế giới này chỉ còn lại mình nó, chỉ duy nhất mình nó mà thôi, tất cả những hành động của nó rất bình thường nhưng tại sao lại cô đơn tới vậy? Hình dáng của nó sao lại trở nên mỏng manh như vậy? Nhỏ tưởng chừng như chỉ cần chạm nhẹ vào là hình ảnh của nó sẽ vỡ nát ra và tan biến vào hư không....................

Những giọt nước mắt tuôn rơi và chảy dài trên gò má của nhỏ, rơi tí tách xuống đất. Nhỏ nhẹ nhàng tiến lại phía nó và ôm lấy nó, những giọt nước mắt không kiềm lại được cứ tí tách rơi, nó vẫn ngồi lặng lẽ, mắt nhìn về một phương trời xa xăm, bầu trời trong xanh như đã trở nên u ám, những tiếng chim hót nghe sao thật não lòng, ngọn cỏ, nụ hoa như chẳng còn sức sống và đang dần héo úa như chính tâm hồn của nó..................

[.......Biết yêu là đau...nhưng sao em vẫn cứ yêu........]
___Sam___

Một lúc lâu sau, nó đỡ nhỏ vào phòng, lúc này nhỏ đã ngủ thiếp đi do khóc quá nhiều, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe. Nó khẽ mỉm cười nhìn nhỏ, lòng có chút ấm áp tràn về khi nhận ra rằng nó không hề cô đơn, nó vẫn còn có nhỏ, dù mọi chuyện có ra sao thì nhỏ sẽ ở bên cạnh nó, nó chắc chắn như vậy. Rồi nó nhẹ nhàng đi ra ngoài và vào bếp nấu cơm trưa. Nhìn thấy phần ăn sáng đã nguội lạnh, nó đem bỏ vào lò vi sóng để hâm nóng lại rồi lấy ra ăn. Mùi cháo cá xộc vào mũi nó khiến nó cảm thấy buồn nôn. Sau khi ói xong, nó giơ tay ra để tính toán, miệng lẩm nhẩm đếm, rồi nó lại nhớ đến những biểu hiện lạ thường của mình trong khoảng thời gian gần đây. Mặt nó trở nên trắng bệch, chân bủn rủn không còn chút sức lực, nó ngồi phịch xuống sàn nhà, miệng thì thầm:

- Chẳng lẽ................................? – Rồi nó lắc đầu nguầy nguậy – Không thể, không thể nào, chắc là muộn thôi, chỉ là đến muộn thôi, thỉnh thoảng mình vẫn hay bị như vậy mà.

Nó tự ngồi trấn an bản thân, cố gắng điều hoà nhịp tim đập chậm lại, sau đó nó đứng dậy, ngồi vào bàn và tiếp tục ăn cháo. Lần này nó không buồn nôn nữa mà ăn rất ngon lành, điều đó khiến nó vững tâm hơn một chút nhưng trong lòng vẫn còn rất lo lắng.

Nhỏ ngủ một lát thì giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy mình đang ở trong phòng thì ngạc nhiên vô cùng, tự hỏi bản thân:
- Chẳng phải lúc nãy mình đang ở trên sân thượng sao? Sao bây giờ lại ở đây? Còn Bạch Nguyệt đâu? – Nhắc tới tên nó, nhỏ hốt hoảng – Nguyệt?Chẳng lẽ.........?

Ngày đăng: 16/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?