Gửi bài:

Chương 3

Lâm Ninh trở lại căn hộ cao cấp, chạy vào cửa, chào nhân viên quản lý, ấn thang máy, đang đi lên lầu, một công nhân ăn mặc như thợ sửa ống nước xách theo công cụ bước vào thang máy, đưa lưng về phía camera ở góc.

"Vừa rồi Lục Thời Dư bỗng trở về, chúng tôi phải rút gấp, nhưng tổ trưởng nói muốn download thêm một file đã bị khóa nữa, không kịp đi ra ngoài, bây giờ vẫn còn đang ở trong phòng Lục Thời Dư." Người công nhân mở miệng nói.

File bị khóa? Kha Tấn Duy phát hiện gì rồi sao?

"Được, tôi sẽ yểm trợ để anh ấy có thể rút an toàn." Lâm Ninh cúi đầu vừa giả vờ tìm thứ gì đó trong túi vừa trả lời.

"Không phải cô nói ra ngoài 3 tiếng à? Sao mới có hai tiếng mà Lục Thời Dư đã về?" Người nọ oán giận.

"Làm sao mà tôi biết được tên Lục Thời Dư kia nhân lúc tôi không chú ý bỗng ra về? Anh ta thậm chí còn bỏ tôi ở lại, còn mình thì chạy về trước." Cô tức giận nói.

"Có phải anh ta về vì có chuyện gấp không?" Người công nhân hỏi.

"Không phải, tại tôi chưa hỏi rõ chuyện này, nghe nói cái tên quái thai đó không ra ngoài vượt quá hai giờ." Cô thì thầm.

"Cô có cảm thấy anh ta thật sự bị bệnh không?"

"Không biết, việc này phải đợi Kha Tấn Duy xem xong tư liệu ở máy tinh của anh ta rồi mới có thể xác định. Nhưng, nếu anh ta không bị bệnh, tin rằng cũng chẳng được bình thường." Cô chế nhạo nói.

"A, thế hả?" Người công nhân cười nhạo. Lâm Ninh nổi tiếng là hung dữ ở bộ, cho dù bây giờ ăn mặc duyên dáng mà xinh đẹp, thì cái tính khí nóng nảy này cũng không thay đổi được.

Thang máy lên tầng mười sáu, cửa mở ra, người công nhân nửa đùa nói: "Tổ trưởng chúng tôi phải nhờ cô cứu anh ấy rồi, anh ấy vừa nghe tin cô kết hôn, tâm trạng có vẻ rất xấu."

Cô cho anh một cái nhìn khinh thường, chẳng thèm nhiều lời.

Ra khỏi thang máy, chiếc cửa đóng lại sau lưng cô, người công nhân kia tiếp tục lên lầu, cô biết anh sẽ lên tầng mười bảy chờ lệnh. Lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà Lục Thời Dư, cô bước vào đã thấy Lục Thời Dư đang ngồi trong phòng khách xem tivi.

Nhưng, cô rất ngạc nhiên, Lục Thời Dư về nhà sao lại không trốn vào phòng, vì sao chứ?

Là vì phái hiện trong phòng có người? Hay là....

Đang đợi cô?

Trái tim cô rung động, lập tức ném ngay cái ý nghĩ buồn cười này đi, anh không để ý đến cô mới tự về một mình, sao có thể để cửa mở chờ mình về.

"Thời Dư, sao anh không đợi em đã về trước rồi?" Cô đến gần, ngồi xuống đối diện anh, oán giận nói.

Lục Thời Dư không nhìn cô, ánh mắt vẫn dán vào màn hình.

"Anh quên em là vợ anh à? Đi cũng chẳng báo một tiếng, cứ như thế để em lại căn nhà đó, thật quá đáng!" Cô giả vờ uất ức nói.

Ông chồng không hề hé răng, cô đành tiếp tục nói: "Em không quen người nhà anh, vậy mà anh để em một mình ở lại đó đến mất cả tự nhiên!"

Lục Thời Dư vẫn không đáp lại, nhưng anh lại tắt tivi, đứng lên

"A, anh phải về phòng à?" Cô vội hỏi.

Anh đương nhiên không trả lời, nhưng động tác về thẳng phòng của anh lại chẳng khác nào câu trả lời.

Cô thấy tình hình không đúng, động não một cái, bỗng thét lớn: "A~~~ có gián~~! Gián cạnh chân anh kìa..."

Anh rùng mình một cái, như bị điện giật lập tức nhảy dựng lên.

Cô không ngờ anh lại phản ứng mãnh liệt như thế, nhịn không được bật cười, vì thế lại chỉ vào ống quần của anh hét to: "Á! Bò lên quần anh kìa! Chân phải! Chân phải!"

Anh càng hoảng sợ, cúi đầu dậm dậm chân, sau đó vì một khắc vô tình, anh trực tiếp ngã đè lên cô, cô không kịp tránh, hai chân móc vào nhau, cứ như vậy mà ngã xuống sàn gỗ....

Bụp một tiếng, cơ thể hai người xếp chồng lên nhau, Lâm Ninh đau đớn hô to "Ôi!"

Hai người ngay cả nói chuyện điện thoại cũng có thể đấu khẩu. Thật ra lúc trước khi nói chuyện bọn họ thường hay cãi nhau, giờ ngẫm lại, có lẽ do tính họ trời sinh không hợp.

"Nếu là một người đàn ông mắc chứng tự kỷ đáng yêu thì vấn đề của em càng nghiêm trọng hơn." Anh khịt mũi.

"Không cần anh quan tâm, ít nhất em ở chung với Thời Dư rất vui." Cô ngâm nga nói.

"À? Ở chung rất vui à, nhưng thật đáng tiếc, cuộc hôn nhân ngắn ngủi của em và Lục Thời Dư dễ thương có lẽ sắp kết thúc rồi."

"Sao vậy? Anh ấy bị tình nghi à?" Cô rùng mình.

"Gần như thế. Trong máy tính của anh ta không có gì đặc biệt, có vài file bị mã hóa, sau khi anh giải mã, tất cả bên trong là tư liệu và bệnh án cá nhân từ nhỏ đến lớn, cùng với các báo cáo trên y học có liên quan đến chứng tự kỷ, xem ra đúng là anh ta mắc chứng tự kỷ thật, nhưng chứng bệnh của anh ta thuộc loại tiềm ẩn không điển hình, nói chung không giống với chứng tự kỷ, có phần tương tự như lập dị và tự cô lập.."

"Hả?" Lục Thời Dư quả nhiên có bệnh. Nhưng, không biết vì sao, chứng minh là anh có bệnh, ngược lại cô còn thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Còn có vài tập tin bị khóa anh không mở ra được, tải về trước, rồi mang về bộ kiểm tra lại." Kha Tấn Duy lại nói.

"Nếu chưa mở được, sẽ không thể chứng minh anh ấy không phải tên hacker kia......"

"Em có vẻ nuối tiếc phải rời khỏi anh ta nhỉ?" Kha Tấn Duy chế nhạo.

"Anh nói bậy gì đó?" Cô trách móc, mặt không hiểu sao lại đỏ bừng lên.

"Vừa rồi tổng bộ CIA Mỹ đã tìm ra được cuộc giao dịch của "Bóng ma" trên facebook, lần theo dõi hành tung của anh này, phát hiện ra vị trí mạng của anh là Trung Quốc."

Cô ngây ngốc, lại nói: "Thật không? Cho nên chúng ta đã tìm sai đối tượng rồi?"

"Đúng vậy! Chúc mừng em, em có thể bắt đầu chuẩn bị làm thủ tục ly hôn được rồi." Tiếng cười của Kha Tấn Duy có chút thô tục.

Cô khẽ cắn răng, sao trước kia lại không biết tên Kha Tấn Duy này đáng ghét như thế?

"Cám ơn sự quan tâm của anh, chuyện này em sẽ tự tìm hiểu." Cô dứt lời lập tức tắt máy, còn quăng điện thoại lên trên giường, người cũng ngã xuống giường theo hình chữ "đại" (大)

Nếu Lục Thời Dư không phải là vấn đề, vậy thì nhiệm vụ này của cô sắp kết thúc rồi.

Nhưng, cô mà đi, Lục Thời Dư phải làm sao?

Anh có thể đối phó với bà bác lợi hại kia thế nào?

Nếu cổ phần công ty cha anh để lại đều bị cướp mất, về sau, anh dựa vào cái gì mà sống?

Một loạt các vấn đề nổi lên, thật lâu sau, cô mới nhận ra rằng cô đang lo lắng cho Lục Thời Dư.

"Hô! Mình làm cái gì thế? Chuyện của anh ta liên quan gì đến mình......" Cô bỗng ngồi dậy, vò vò đầu, cảm thấy mình nghĩ nhiều quá.

Cái tên quái thai kia, cho dù toàn thế giới chỉ còn lại có một mình anh, nhất định sẽ sống tốt, không chết được đâu!

Bây giờ, cô chỉ cần chờ trưởng phòng hạ lệnh, là có thể ly hôn với Lục Thời Dư, cởi bỏ vai diễn Lục phu nhân, về bộ báo cáo.

Thiếu đi cô, tin rằng Lục Thời Dư sẽ rất vui mừng!

Nhưng kỳ lạ là, chính cô lại chẳng vui nổi......

"Thời Dư, đi, chúng ta đi mua đồ." Cô không cho phép anh nói không, trực tiếp kéo tay anh đi ra ngoài.

Anh cũng không kháng cự, cứ như vậy bị cô kéo ra ngoài cửa, đón thang máy xuống lầu.

Trước tòa cao ốc mà Lục Thời Dư ở là một cái sân lớn trồng đầy cây xanh và hoa cỏ, đường được quy hoạch khá tốt, ánh mặt trời ấm áp, gió mát sảng khoái, vô cùng thoải mái.

Cô hít thở thật sâu, quay đầu lại nói với anh: "Sao, cảm giác không tệ chứ? Phải thường xuyên ra ngoài phơi nắng, mới có thể khỏe mạnh, biết không?"

Anh không nói chuyện, chỉ nhìn cô.

Cô mỉm cười với anh, lại nói: "Đừng ở nhà cả ngày, anh nhìn anh đi, cũng không vận động, gầy tong teo......" Nói rồi, nắm lấy cánh tay anh, lại giật mình.

Ê? Cánh tay Lục Thời còn rất rắn chắc....

"...... Được rồi, anh không tính là rất gầy, nhưng cứ núp ở trong nhà thì không khỏe đâu, về sau nhớ rõ, mỗi sáng sau khi phơi đồ xong thì ra ngoài hít thở không khí, ít nhất phải đi nửa tiếng mới được về." Giọng điệu của cô như một giáo viên dặn học sinh phải làm bài tập.

Ánh mắt của anh đuối theo một con quạ nhỏ bay ngang qua, trên mặt có không một tia tình cảm.

Cô lơ đễnh, nhìn khuôn mặt anh ở góc nghiêng, không khỏi tò mò.

Nếu không bị chứng tự kỷ, anh sẽ là mẫu đàn ông thế nào?

Cởi mở? Hay là điềm tĩnh? Dịu dàng? Hay là lạnh lùng?

Ánh mặt trời chiếu vào người anh, thoạt nhìn cao ráo mà đẹp trai, sáng sủa điểm đạm, người đàn ông có gương mặt đẹp như thế, tâm lý lại có vấn đề......

Ai~~!

Thầm thở dài một hơi, tình mẫu tử nổi dậy, muốn bảo vệ anh.

Trước khi cô tháo cái mác cô vợ này ra, cô phải giúp anh mua ít đồ dự trữ mới được.

"Thời Dư, chúng ta đi mua vài thứ đi."

Cô dẫn anh đến siêu thị gần đó.

Siêu thị này rất lớn, cô đẩy xe mua hàng, chất một đống đồ ăn vào trong, Lục Thời Dư lẳng lặng đi bên cạnh, nhìn cô phung phí mua đồ.

"Bánh quy này có rất nhiều chất xơ, tốt cho sức khỏe, buổi sáng khi anh đói thì ăn lót dạ..." Cô nói một mạch rồi bỏ vào xe.

"Loại nước trái cây ít đường này không tệ, lúc trước khi em không có thời gian ăn hoa quả thì đều uống thứ này, rất là tiện." Cô như một cựu chiến binh, lấy từng tá một vào xe mua hàng.

Thói quen của người có cuộc sống bận rộn (hay là lười?) như cô, thành thạo nhất là những loại thực phẩm tiện lợi mở ra uống liền hay mở ra ăn liền này.

Tiếp theo, cô lại mua một đống đồ, ăn, uống, lau, rửa...... Cái loại tinh thần này, giống như hận không thể mua cả cái siêu thị này về nhà.

Cuối cùng, cô tìm khắp nơi trên kệ thuốc trừ sâu, tìm ra một loại thuốc diệt gián hiệu quả nhất, quay đầu nói với Lục Thời Dư: "Loại này diệt gián rất tốt, chỉ cần xịt vào góc tường, gián sẽ bò ra rồi chết lăn quay bên ngoài, không cần phải động tay động chân, dùng rất tốt."

Cô tự giải thích, không phát hiện ánh mắt Lục Thời Dư nhìn cô mang theo ý cười thản nhiên.

Mua sắm khoảng một giờ, đồ đã mua xong, đang định đi đến quầy tính tiền, một nhân viên bán hàng trẻ tuổi nhiệt tình gọi họ lại.

"Tiên sinh, tiểu thư, có muốn uống thử không? Đây là rượu hoa quả mới nhất của công ty chúng tôi, ngon vô cùng nhé! Rất thích hợp cho đôi tình nhân, cam đoan uống xong sẽ làm tình cảm của hai vị càng mặn nồng càng ngọt ngào dài lâu...."

Nói thật sao!

Lâm Ninh cười cười, cố ý nói: "Chúng tôi không phải người yêu đâu!"

"Vậy các vị chắc chắn là vợ chồng, vợ chồng thì càng nên uống loại rượu hoa quả này, sẽ khiến hai người càng đằm thắm hơn!" Nhân viên bán hàng lập tức nói.

Cô cảm thấy buồn cười, cầm lấy một chén nhỏ rượu, đưa cho Lục Thời Dư. "Thời Dư, uống một chén đi! Người ta nói chúng ta uống xong sẽ càng đằm thắm đấy."

Lục Thời Dư không nhận, cô lại dứt khoát đưa đến bên miệng anh.

Ngày đăng: 03/04/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?