Gửi bài:

Chương 28

Trung tuần tháng 12, Khả Nhi phải đến công ty sữa tươi kí kết hợp đồng đại lí của năm sau. Ngày hôm ấy cũng trùng vào ngày Dương Phàm đến một đơn vị ở gần đó để phỏng vấn. Vì thế anh liền hẹn với Khả Nhi đợi sau khi anh phỏng vấn xong sẽ đến công ty sữa tươi đón cô rồi cả hai sẽ cùng quay về chỗ Dương Phàm.

Mặc dù cuối tháng 11 đã kết thúc đợt thực tập ở đơn vị nhưng Dương Phàm vẫn ở lại căn phòng anh đang thuê. Căn phòng nhỏ ấy đã trở thành tổ ấm của anh và Khả Nhi. Anh muốn để dành một tổ ấm cho Khả Nhi có thể đến bất kì lúc nào để nghỉ ngơi, thư giãn đầu óc. Bởi vì ban ngày không cần đi làm nữa nên Dương Phàm nhận thêm rất nhiều bản vẽ về nhà làm, nhờ đó có thể duy trì được tiền thuê phòng và tiền sinh hoạt. Bên cạnh đó, anh đến nhiều nơi xin việc, đẩy nhanh quá trình tìm việc cho mình.

Quá trình phỏng vấn tiến hành khá thuận lợi . Dương Phàm vui vẻ bước ra cổng. Bất ngờ một chiếc xe hơi quen thuộc đỗ xịch trước cánh cổng lớn, người ngồi trong xe không ai khác chính là Lương Dung Hinh. Dương Phàm hơi ngẩn ra vì bất ngờ, gật đầu chào xã giao đi vòng qua chiếc xe ra ngoài.

-Dương Phàm...-Lương Dung Hinh đuổi theo, chặn đường đi của anh: -Chúng ta nói chuyện một chút có được không?

Dương Phàm nhấc đồng hồ lên xem giờ, đã gần 10 rưỡi rồi, khoảng chừng 11 giờ là Khả Nhi kí xong hợp đồng: -Xin lỗi, tôi không có thời gian!

-Cậu muốn đi đâu tôi đưa cậu đi! Chỉ nói vài câu thôi mà, chúng ta lên xe rồi nói chuyện!- giọng điệu của Lương Dung Hinh có chút khẩn cầu: -Dương Phàm, dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà!

Ở cổng đơn vị thỉnh thoảng lại có người ra người vào. Người đi qua cứ tò mò nhìn hai người. Dương Phàm chau mày, đành phải vào trong xe.

Lương Dung Hinh vừa khởi động xe vừa hỏi: -Có phải cậu giận tôi nên không muốn nói chuyện với tôi không?

-Không phải- Dương Phàm thẳng thắn: -Chỉ có điều tôi không biết có nên tin cậu hay không nữa! Ở trước mặt tôi cậu từng thề chỉ coi tôi là anh em, ủng hộ tôi và Khả Nhi. Nhưng ở trước mặt người lớn, cậu lại chẳng chút phản đối chuyện hôn nhân hoang đường giữa hai chúng ta.

-Bởi vì tôi chẳng có tư cách gì mà phản đối!-Lương Dung Hinh nói: -Tôi không giống với cậu. Cậu là con trai độc nhất của nhà họ Dương, tất cả mọi thứ trong gia tộc trước sau gì cũng thuộc về cậu. Còn tôi là cái gai trong mắt bố tôi, ông ta chỉ mong có thể loại bỏ tôi để dọn đường cho đám con riêng của ông ta.

Dương Phàm cũng biết ít nhiều chuyện nhà họ Lương, bèn lên tiếng an ủi: -Bố cậu chẳng phải vẫn luôn yêu thương cậu sao? Sao cậu lại hận ông ta đến thế?

-Yêu thương? –Lương Dung Hinh cười nhạt: -Tôi cũng từng tưởng rằng ông ta chính là người yêu thương tôi nhất trên đời này. Tôi không thích đi học, ông ta bảo không sao, con gái không nên lãng phí tuổi xuân vào việc học. Tôi không thích làm việc, chỉ mải ăn chơi nhảy múa, ông ta cũng bảo không sao, con người sống là phải biết hưởng thụ. Biết rõ tôi chẳng có tài vẽ tranh, ông ta liền bỏ tiền ra mua chuộc những nhà phê bình kia để tâng bốc tôi thành thiên tài. Từ nhỏ đến lớn, người mẹ nghiêm khắc trong mắt tôi chính là một nhân vật phản diện, còn người bố yêu thương tôi mới là một người tốt. Mãi đến năm 21 tuổi tôi mới biết, hóa ra ông ta đã có con riêng ở bên ngoài, muốn chiều chuộng tôi để tôi trở nên hư hỏng. Ông ta làm tất cả những điều đó là để dải đường cho hai đứa con trai riêng của ông ta. –Lương Dung Hinh vừa kể vừa rơi lệ.

Dương Phàm đưa cho Lương Dung Hinh một cái khăn giấy: -Mẹ cậu nắm giữ đa số cổ phần của tập đoàn Vĩnh Xương, những cổ phần này sau này sẽ thuộc về cậu. Cậu không cần phải mượn hôn nhân làm bình phong bảo vệ lợi ích cho mình. Lấy một người không yêu cậu, bản thân cậu cũng không yêu, như vậy là không công bằng với cậu, cũng không công bằng với cả tôi nữa!

-Mẹ tôi đã bị ung thư vú giai đoạn cuối. Bác sĩ nói chỉ có thể sống được khoảng 1 năm nữa thôi. Bà ấy không thể nào bảo vệ tôi được nữa- Lương Dung Hinh lau nước mắt trên mặt, nhưng càng lau nước mắt càng tuôn rơi. Cô đỗ hẳn xe lại, ôm mặt khóc nức nở, giọng nói nghẹn ngào trong tiếng nấc: -Bao nhiêu năm nay, tôi chỉ toàn học mấy trò giải trí. Trong ngoài tập đoàn đều có người của ông ta. Cho dù tôi có kế thừa cổ phần của mẹ, chắc chắn ông ta cũng có cách khống chế tôi, từ từ nuốt trọn sản nghiệp trong tay tôi rồi đuổi tôi ra khỏi cửa.

Nhìn Lương Dung Hinh đang nức nở, Dương Phàm lại nhớ đến Khả Nhi. Nếu như người rơi vào hoàn cảnh này là Khả Nhi, cô ấy sẽ làm thế nào nhỉ? Chí ít anh có thể khẳng định là Khả Nhi tuyệt đối không giao số phận của mình vào tay người khác. Hai cô gái cùng lứa tuổi mà khác biệt sao lại lớn đến vậy?

-Dương Phàm, nếu như chúng ta kết hôn, cậu có thể gia nhập tập đoàn Vĩnh Xương với tư cách là chủ tịch tập đoàn. Thực lực của Bác Nhuệ còn mạnh hơn Vĩnh Xương, cậu có được sự ủng hộ của Bác Nhuệ, còn có ông nội và bác Dương hậu thuẫn, bố tôi với đám người kia chắc chắn sẽ không dám giở trò trước mặt cậu đâu!

Dương Phàm thở dài: -Hinh Hinh, mặc dù đó là người thân của tôi nhưng tôi cũng phải nhắc nhở cậu, cậu đừng có nghĩ rằng ông ngoại và mẹ tôi chí công vô tư, nhiệt tình giúp đỡ người hoạn nạn. Nếu như tôi vào Vĩnh Xương rồi, đảm bảo chưa đầy ba năm, Vĩnh Xương không bị bố cậu nuốt gọn thì cũng bị Bác Nhuệ thâu tóm hết.

-Tôi chấp nhận...- Lương Dung Hinh thôi không khóc, vẻ mặt quả quyết: -Tôi hận bố tôi, hận người đàn bà và những đứa con riêng của ông ta. Mẹ tôi vì bị bọn họ chọc tức mà sinh bệnh. Ngày nào mụ đàn bà đó cũng gọi điện đến sỉ nhục mẹ tôi, còn bố không chỉ không ngăn chặn mà còn dung túng cho mụ đàn bà ấy chửi mắng mẹ tôi. Mẹ cho người đi dằn mặt mụ đàn bà đó, bố tôi liền cào rách mặt mẹ. Thay vì để ông ta cướp hết tập đoàn, tôi thà dâng tập đoàn Vĩnh Xương bằng cả hai tay cho bác Dương và cậu còn hơn. Tốt nhất là để Bác Nhuệ nuốt gọn tập đoàn Vĩnh Xương, để cho bọn chúng phải trắng tay. Còn tôi chỉ cần vẫn là con dâu của nhà họ Dương thì số cổ phần ấy trước sau gì cũng vào tay con cháu của tôi.

Dương Phàm kinh ngạc: -Cậu không sợ tôi qua cầu rút ván à? Sau khi đạt được mục đích, tôi sẽ đuổi cậu ra khỏi cửa thì sao?

Lương Dung Hinh quả quyết: -Đừng quên những gia đình như gia đình cậu không bao giờ cho phép chuyện li hôn xảy ra. Tôi hiểu rõ bác Dương, bác ấy là chỗ thân tình với mẹ tôi, bác ấy sẽ không bạc đãi tôi đâu.

-Hóa ra cậu đã dự tính hết cả rồi! Đúng là tôi đã xem nhẹ cậu đấy, cứ tưởng cậu đơn thuần lắm cơ!

-Cậu và Khả Nhi có thể tiếp tục ở bên nhau, tôi tuyệt đối không phản đối!

-Cậu không phản đối? –Dương Phàm kinh ngạc.

-Đúng- Lương Dung Hinh khẳng định chắc nịch: -Chỉ cần cậu giữ thể diện cho tôi trước đám đông, tôi sẽ không bao giờ phản đối chuyện của hai người. Ngoài danh phận ra, còn nữa, hai người tuyệt đối không được có con...Ngoài những điều đó ra, cậu có thể cho cô ấy mọi thứ, tôi sẽ không để bụng đâu!

Dương Phàm khóc dở mếu dở: -Nhưng mà tôi để bụng!

-Dương Phàm, tôi đã nhún nhường đến thế này rồi, cậu còn muốn tôi phải làm sao nữa?

Dương Phàm mỉa mai: -Có phải tôi nên cảm ơn cậu không?

Lương Dung Hinh cứng họng không nói được gì.

Dương Phàm nhìn đồng hồ rồi bảo: -Lái xe đi, tôi đang vội!

Lương Dung Hinh hoài nghi: -Có phải bắt đầu từ đầu tháng trước cậu đã gửi đơn xin việc ở khắp nơi không?

Dương Phàm cau mày: -Cậu muốn nói gì?

-Đơn xin việc của cậu nơi thì chẳng có hồi âm, nơi thì phỏng vấn xong cũng chẳng có kết quả. Cậu có biết nguyên nhân là gì không?

Dương Phàm nghiến răng: -Tôi chưa đủ năng lực!

Lương Dung Hinh cười bảo: -Cậu quá coi thường bản thân rồi! Bác Dương nói cậu sẽ không thể tìm được việc ở Bắc Kinh này đâu. Kể cả Tần Khả Nhi cũng như vậy.

Dương Phàm tỏ vẻ sắt đá.

-Dương Phàm, mau về nhà đi!- Lương Dung Hinh kiên nhẫn thuyết phục: -Có như vậy cậu với Khả Nhi mới đỡ vất vả. Như vậy tốt cho cả cậu, cả cô ấy, cả tôi và tất cả mọi người, sao lại không thể được cơ chứ?

Dương Phàm nhìn Lương Dung Hinh bằng ánh mắt sắc lạnh rồi đẩy cửa ra khỏi xe, bỏ đi thẳng một mạch.

Đón tiếp Khả Nhi vẫn là ông Trương phó giám đốc lần trước. Khả Nhi vui vẻ nói: -Chú Trương, rất vinh hạnh được gặp lại chú!

Ông Trương không thể đối diện với nụ cười rạng rỡ của Khả Nhi, vẻ mặt áy náy nói: -Cô Tần, chúng tôi rất xin lỗi! Công ty chúng tôi không thể tiếp tục hợp đồng với cô nữa!

Nụ cười cứng đờ trên gương mặt Khả Nhi, hồi lâu sau cô mới hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh: -Có thể cho cháu biết lí do được không ạ?

Ông Trương nhìn vào đôi mắt đầy thất vọng của Khả Nhi, không nỡ nhẫn tâm làm như vậy. Khả Nhi chính là cô bé ngoan ngoãn và giỏi giang mà ông rất quý mến. Biết rõ là không nên nói nhưng ông vẫn không ngăn được bản thân mình lên tiếng nhắc nhở cô: -Có phải cháu đã đắc tội với ai rồi không? Không chỉ công ty chúng tôi, mà cả các công ty sữa tươi khác cũng sẽ không kí hợp đồng giao quyền đại lí cho cháu đâu!

-Đắc tội ai đó?- Khả Nhi hoang mang.

-Hài...- ông Trương dứt khoát nói thẳng ra: -Công ty sữa tươi của chúng tôi là một công ty con của doanh nghiệp Chu thị. Doanh nghiệp Chu thị gần như lũng đoạn cả thị trường sữa tươi hiện nay. Ban đầu chúng tôi cung cấp điều kiện đại lí ưu đãi cho cháu và đưa ra đề nghị mời cháu vào làm ở công ty một phần là vì cháu có khả năng, một phần là vì Chu thiếu gia có lên tiếng dặn dò. Lần này chấm dứt hợp đồng với cháu lại là lệnh của ông chủ doanh nghiệp Chu thị. Theo lí mà nói thì những chuyện này không cần đích thân ông ấy phải mó tay, trừ phi nó có liên quan đến con trai ông ấy.

-Chu Chính Hạo?- Khả Nhi sực tỉnh.

Ông Trương nhìn Khả Nhi đồng cảm: -Cô Tần, rất xin lỗi, chúng tôi không thể giúp gì được cô

Khả Nhi hiểu rằng ông Trương đã hiểu nhầm, quả thực là cô có đắc tội với người ta, nhưng không phải là người mà ông nghĩ đến. Cô cười chua xót: -Cám ơn ông đã nói cho cháu những điều đó!

Sự việc đã đi đến nước này, có nói nữa cũng chẳng có tác dụng gì. Ông Trương đích thân tiến cô ra cổng. Vừa đi đến cổng công ty, Khả Nhi bất giác ngẩng đầu lên. Ánh mặt trời chói lóa làm cho mắt cô như hoa lên, bỗng nhiên cơn chóng mặt ập đến, Khả Nhi ngã lăn ra đất.

Ông Trương hốt hoảng đỡ Khả Nhi: -Cô Tần...

Dương Phàm vội vàng lao đến, ôm chặt lấy Khả Nhi: -Khả Nhi, em làm sao vậy?

Ông Trương kinh ngạc nhìn Dương Phàm, hóa ra không phải là Chu Chính Hạo như ông từng nghĩ. Là một người sành sỏi, ông không hỏi gì thêm, chỉ lo lắng bảo: -Sắc mặt cô ấy không được tốt, để tôi lái xe đưa cả hai vào bệnh viện kiểm tra xem sao!

Khả Nhi nhắm mắt yếu ớt trong vòng tay Dương Phàm:-Không, không cần đâu. Cháu ngồi nghỉ một tí là khỏi ấy mà!

-Im ngay!- Dương Phàm dữ dằn: -Em không thấy sắc mặt của em bây giờ trắng bệch chẳng khác gì con ma à?

Đúng lúc ấy, Lương Dung Hinh đỗ xe trước cổng công ty, lớn tiếng gọi: -Dương Phàm, để tôi đưa hai người vào bệnh viện!

Mặc kệ cho Khả Nhi kịch liệt phản đối, Dương Phàm vẫn đặt cô vào trong xe.

Trước khi đi, ông Trương dặn dò; -Cô Tần, sau này phải giữ gìn sức khỏe nhé!

Khả Nhi cảm kích: -Cám ơn ông!

Sau khi tiến hành một loạt các kiểm tra, bác sĩ cầm một tờ siêu âm ra, vẻ mặt chăm chú quan sát khiến cho Dương Phàm cảm thấy vô cùng căng thẳng: -Bác sĩ, tình trạng có nghiêm trọng lắm không?

-Vẫn ổn...- bác sĩ bỏ tờ giấy siêu âm xuống, từ tốn nói: -Thai nhi đã được 40 ngày rồi, phát triển bình thường.

-Cái gì?- Khả Nhi và Lương Dung Hinh cùng thốt lên kinh ngạc.

-Cô có thai rồi...- bác sĩ nói với Khả Nhi: -Cần phải chú ý chế độ dinh dưỡng, không được làm việc quá sức!

Dương Phàm phấn khởi hỏi han bác sĩ về những vấn đề cần chú ý.

Lương Dung Hinh mặt mày trắng bệnh, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.

Khả Nhi như người mất hồn. Hai người trước nay luôn sử dụng biện pháp tránh thai, chỉ duy nhất có một lần, hôm đó Dương Phàm dẫn cô bỏ đi trước mặt bố mẹ anh. Lúc ấy tâm trạng của cả hai đều đang rất rối bời, quên mất không sử dụng biện pháp tránh thai. Chỉ một lần đó thôi lại đã tạo nên một sinh mạng bé nhỏ. Nhìn dáng điệu phấn khởi của Dương Phàm, cô không biết nên cười hay nên khóc.

Về đến nhà, Dương Phàm thấy Khả Nhi có vẻ mệt mỏi liền đỡ cô lên giường nằm. Anh ngồi bên mép giường, nhẹ nhàng gạt những lọn tóc lòa xòa trước trán ra cho cô rồi dịu dàng nói: -Bác sĩ bảo em có hơi suy nhược, cần phải chú ý dinh dưỡng. Em muốn ăn gì để anh đi mua?

Khả Nhi áp chặt bàn tay Dương Phàm vào má mình: -Đừng đi, ở lại đây với em!

Phát hiện ra tâm trạng của Khả Nhi có vẻ khác thường, Dương Phàm liền hỏi: -Sao thế?

Khả Nhi không đáp, chỉ nhìn anh trìu mến, đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh.

-Có áp lực thì cùng nhau gánh vác, câu này là của ai nói ấy nhỉ?- Dương Phàm nói.

Khả Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại, khẽ bảo: -Em bị hủy hợp đồng đại lí sữa tươi rồi. Các công ty khác cũng sẽ không kí hợp đồng với em đâu!

Dương Phàm trầm ngâm. Một người thông minh như anh chỉ cần nghĩ một chút là có thể hiểu ra tất cả. Anh lấy ra một tấm thẻ ngân hàng rồi đặt vào tay Khả Nhi: -Chúng ta tạm thời vẫn còn đủ tiền. Tấm thẻ này là tiền của người lớn lì xì cho anh hàng năm. Họ rất hào phóng, thế nên hiện giờ trong thẻ này đã có một số tiền tương đối. Anh vốn định để dành đến khi nào chúng ta mua nhà sẽ dùng đến, nhưng giờ đang cấp bách, chúng ta có thể lấy một phần ra để sử dụng.

Khả Nhi đưa trả lại tấm thẻ cho Dương Phàm: -Em cũng có một khoản tiết kiệm, đủ để duy trì đến khi tốt nghiệp đại học. Còn anh, chẳng bao lâu nữa sẽ tốt nghiệp, có nhiều thứ phải dùng đến tiền, anh cứ giữ lại đi!

Dương Phàm cười lớn: -Chúng ta đang làm cái gì vậy nhỉ? Đẩy qua đẩy lại!

Khả Nhi cũng bật cười.

-Như thế này đi, em cứ cất đi giúp anh, đợi khi nào cần tiền anh sẽ bảo em. Em biết quản lí tiền bạc hơn anh. Sau này anh kiếm được bao nhiêu đều giao cho bà xã quản lí hết!- đang nói chuyện thì điện thoại đổ chuông, Dương Phàm nhìn vào màn hình điện thoại rồi vội vàng đứng dậy: -Em nghỉ ngơi chút đi! Anh ra ngoài có chút việc!- nói rồi Dương Phàm cầm điện thoại vội vã chạy ra ngoài.

Khả Nhi ngẫm nghĩ một hồi rồi xuống giường đến bên cánh cửa. Tiếng của Dương Phàm vọng qua khe cửa: -Không được tuyển dụng? Tại sao chứ?...Điều kiện đãi ngộ có thể bàn bạc sau, tôi đâu có yêu cầu cao...a lô...a lô...- đối phương đã cúp máy. Dương Phàm cầm điện thoại đứng ngây người tại chỗ. Khuôn mặt dưới ánh mắt trời nhợt nhạt. Một lúc sau, anh lấy lại vẻ mặt dịu dàng và vui vẻ, quay người lại định đi vào nhà thì bất chợt nhìn thấy Khả Nhi đang đứng dựa vào cửa.

Mặt Dương Phàm trắng bệch ra. Anh cười gượng gạo.

-Tìm việc không thuận lợi hả anh? Mau nói sự thực cho em biết!

Dương Phàm cười chua xót: -Có thể...anh không thể tìm được bất kì công việc nào ở Bắc Kinh này.

Khả Nhi xót xa nắm chặt lấy tay anh: -Là em làm liên lụy đến anh!

Anh đưa tay Khả Nhi lên miệng, dịu dàng hôn lên tay cô, nói bằng giọng hài hước: -Em là lí tưởng của cuộc đời anh!

Khả Nhi bật cười: -Đúng là dẻo mỏ!- bỗng nhiên hai hàng nước mắt trào ra từ khóe mi của Khả Nhi: -Dương Phàm, chúng ta bỏ con nhé!

Trong phòng nghỉ là bảy, tám cô gái đang ngồi chờ phẫu thuật. Có người đi cùng người nhà, có người đi một mình...chẳng ai nói chuyện gì, không khí trầm lắng và ngột ngạt. Khả Nhi dựa vào người Dương Phàm, nhắm mắt nghỉ ngơi. Anh ôm chặt lấy cô, cúi đầu quan sát khuôn mặt trắng như tuyết của cô.

Cánh cửa phòng nghỉ ngơi vừa mở ra, Dương Phàm ngẩng đầu nhìn thấy một cô gái vừa làm xong phẫu thuật đang được chồng hay bạn trai dìu vào. Tuổi tác của cô gái cũng xấp xỉ Khả Nhi, trên khuôn mặt xanh xao còn đọng lại dấu tích của những giọt nước mắt. Nhìn cô gái đó, nghĩ đến dáng vẻ của Khả Nhi sau khi làm phẫu thuật, ngực của Dương Phàm bỗng nhiên như bị đập mạnh, cả trái tim đau đến nghẹn thở. Nỗi đau đớn phải vứt bỏ cốt nhục còn đang sống sờ sờ của mình đi không phải ai cũng hiểu hết được.

Cô y tá đứng ở ngoài cửa gọi to: -Số 5 vào phòng, số 6 chuẩn bị.

Khả Nhi là số 10.

Dương Phàm đỡ Khả Nhi ngồi dựa vào thành ghế rồi dịu dàng bảo: -Anh ra ngoài một chút, anh sẽ trở lại ngay!

Mùi thuốc sát trùng nồng nặc trong không khí. Dương Phàm cảm thấy rất khó thở. Anh chạy nhanh ra cửa hàng tạp hóa bên ngoài, ném một tờ giấy bạc lên quầy rồi bảo: -Cho tôi một bao thuốc!

-Ở đây không bán thuốc!- người bán hàng tốt bụng bảo: -Ở bệnh viện không cho phép hút thuốc. Vì sức khỏe của gia đình, tạm thời cố gắng nhịn cho qua cơn nghiện đi vậy!

Thực ra Dương Phàm không hề nghiện thuốc, anh chỉ hút vài điếu lúc đi chơi cùng bạn bè cho vui. Nhưng mà hiện giờ anh đang muốn làm gì đó để trấn áp tâm trạng hoang mang của mình.

Một đôi vợ chồng ôm một đứa con khoảng 2 tuổi đi ngang qua. Hình như đứa bé vừa mới bị tiêm nên đang khóc mếu, trên khuôn mặt hồng hào và bụ bẫm là hai hàng nước mắt. Bố mẹ đứa bé dỗ dành:-Con yêu không khóc nữa, mẹ đi mua sữa chua cho con nhé!

Ôm cốc sữa chua trong tay, đứa bé lập tức nín khóc, nụ cười hồn nhiên và đôi mắt vẫn còn ngân ngấn nước mắt.

Dương Phàm nhìn theo đứa bé đẹp như thiên sứ, trong lòng dâng lên một nỗi xót xa. Nếu như con của anh và Khả Nhi có thể bình yên ra đời, chắc nó cũng đáng yêu như đứa bé đó. Trong khoảnh khắc, anh đã hạ quyết tâm cho mình. Anh lao nhanh về phòng nghỉ.

Cô y tá đứng ở cửa phòng gọi to: -Số 10 vào phòng!

Khả Nhi mặt mày trắng bệch, đưa mắt nhìn quanh tìm kiếm nhưng chẳng thấy bóng dáng của Dương Phàm đâu.

-Số 10 nhanh lên!- cô ý tá giục.

-Khả Nhi...- Dương Phàm xộc vào phòng, kéo tay cô, thở hồng hộc: -Đi theo anh!

-Phải phẫu thuật ngay bây giờ mà!- Khả Nhi đứng yên bất động.

-Cho anh thêm một chút thời gian!- đã là giữa tháng 12 rồi, trời đã trở lạnh mà trên trán Dương Phàm vẫn lấm tấm mồ hôi.

Khả Nhi lấy tay lau mồ hôi cho anh: -Đừng lo, chỉ là một ca tiểu phẫu thôi, sẽ nhanh thôi mà!- cô nhấc gót định đi vào phòng phẫu thuật.

-Em cứ ra đây với anh đã!- Dương Phàm kéo tay Khả Nhi đi ra.

Cô y tá sốt ruột: -Các người có định làm hay không hả?

-Cho người khác làm trước đi!- Dương Phàm ngoảnh đầu lại nói.

Dương Phàm dẫn Khả Nhi lên tầng ba, đứng bên ngoài phòng trẻ sơ sinh. Khả Nhi nhìn vào phòng sơ sinh qua tấm kính, thấy những chiếc giường trẻ sơ sinh xếp san sát bên nhau, những đứa trẻ đáng yêu đang say ngủ, đang mở to đôi mắt long lanh nhìn xung quanh...Bất giác mặt Khả Nhi như dán chặt vào lớp kính, cô chăm chú nhìn những đứa bé đáng yêu ấy, miệng khẽ nở nụ cười.

Dương Phàm nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Khả Nhi: -Em đã thấy chưa, trong bụng em hiện giờ đang là một sinh mạng nhỏ nhoi- rồi anh chỉ tay vào phòng trẻ sơ sinh: -Có lẽ nó cũng giống như những đứa bé ấy. Chỉ vài tháng sau, sẽ nằm trên những chiếc giường trắng tinh và sạch sẽ chứ không phải là bị biến thành rác rưởi và xối thẳng xuống dòng nước bẩn.

Sống mũi Khả Nhi chợt cay cay, đôi mắt cô đỏ hoe. Tình mẫu tử là bản năng của phụ nữ, kể từ sau khi biết trong bụng mình đã có một sinh mạng bé nhỏ, không ai biết rõ hơn cô tình cảm ruột thịt này. Nhưng đứa trẻ này đến không đúng lúc.Hít một hơi thật sâu, cô khó khăn lắm mới nói ra thành lời: -Dương Phàm, chúng ta vẫn còn là sinh viên!- đây chính là hiện thực, mang thai khi còn đi học sẽ bị nhà trường đuổi học. Hơn nữa hiện giờ anh lại không tìm được công việc, không có điều kiện về kinh tế để nuôi dưỡng đứa trẻ này.

Dương Phàm ôm lấy Khả Nhi, để cô dựa đầu vào vai mình rồi thì thầm vào tai cô: -Sẽ có cách, nhất định sẽ có cách! Bác sĩ nói cái thai trong ba tháng đầu có thể phá, bây giờ cái thai trong bụng em mới có hơn 40 ngày, hãy cho anh một tháng, nhất định anh sẽ nghĩ ra một cách ổn thỏa, nếu như sau một tháng vẫn không có cách gì, lúc đó chúng ta lại, lại....

Nước mắt Khả Nhi từ từ thấm ướt bờ vai anh.

Giọng nói của Dương Phàm hơi run run: -Khả Nhi, em hãy tin anh, cho anh thời gian một tháng, tin vào anh!

Cô nghẹn ngào: -Em tin anh!

Ra khỏi bệnh viện, Khả Nhi quyết định sẽ về thẳng trường học, vì ngày mai là thứ hai, nếu như đã không làm phẫu thuật thì không thể bỏ lỡ việc học được.

Vừa về đến cổng trường, có một chiếc xe ô tô chặn trước mặt họ. Dương Dĩnh vội vàng xuống xe: -Dương Phàm, cuối cùng cũng tìm được em! Sao điện thoại lại tắt máy thế?

Dương Phàm lấy điện thoại trong túi ra: -Hết pin rồi!- Nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Dương Dĩnh, Dương Phàm liền hỏi: -Có chuyện gì thế?

-Sáng nay ông ngoại đột nhiên bị ngất, bố mẹ chị và cậu mợ đều đã vào viện rồi...

Nghe thấy Dương Dĩnh nói ông ngoại đột nhiên bị ngất, Dương Phàm vô cùng căng thẳng. Anh hốt hoảng hỏi: -Tình hình có nguy cấp lắm không?

Ngày đăng: 15/01/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?