Gửi bài:

Ngoại truyện 5 - Làm lành

Lý Vi Nhiên từng thấy đủ kiểu phụ nữ tức giận, nhưng duy chỉ có Tần Tang là khiến anh thấp thỏm trước nay chưa từng có.

Cô cũng không ầm ĩ, cũng không náo loạn, hoàn toàn không hề từ chối gặp mặt anh, không hề nói đến bất kỳ câu chia tay hay làm huề nào. Dùng lời trêu chọc của Tiểu Tứ để hình dung là: Không bạo lực, không hợp tác.

Lý Vi Nhiên chỉ cảm thấy có hàng trăm móng vuốt cào nát tim gan phổi của mình.

Bình yên qua ngày, Lý Vi Nhiên trong ánh mắt giễu cợt của các anh em xem kịch vui là thu dọn đồ đạc đúng giờ tan việc, hấp tấp chạy đến nơi Tần Tang quyến rũ.

Tiết thu dần đến, buổi sáng nóng nực của ngày hè hôm qua đã bị không khí lạnh lẽo tách rời, hoàng hôn thành phố C ở trong ánh nắng chiều đầy trời vô cùng yên tĩnh. Lý Vi Nhiên đỗ xe tại tầng hầm, lúc đi ra ngoài một tay còn mang theo một bó thủy tiên to, một tay cầm chiếc hộp, bên trong là bánh trứng nỏng hổi mới ra lò. Dọc theo đường đi có hàng xóm chào hỏi anh, có cậu nhóc choai choai đuổi theo anh hẹn anh chiều chủ nhật đá cầu. Lý Vi Nhiên mỉm cười trả lời từng người một.

Lên lầu, anh vừa đi ra khỏi thang máy đã hô to "bà xã mở cửa". Tần Tang mặc tạp dề vội vã chạy đến, anh cười ha ha ngây dại, lúc vào cửa nghiêng đầu hôn lên má cô một cái.

Ăn cơm tối xong Tần Tang ngã lên ghế salon xem tivi, Lý Vi Nhiên ngoan ngoãn rửa chén, sau đó dọn dẹp phòng bếp. Anh bưng đĩa trái cây ra, gọt quả táo, cắt thành miếng nhỏ, để vào đĩa bạc nho nhỏ đặt trước mặt Tần Tang. Anh không thích xem tivi, ngồi ở bên cạnh cô nghịch phá đồ đạc, rồi nhàm chán nhìn ra cửa sổ.

Tần Tang âm thầm cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ hừng hờ với anh.

Đến giờ ngủ anh ở lì không đi, cô cũng không đuổi anh. Trên chiếc giường nệm thật to, anh cẩn thận nằm cách cô nửa chiếc gối, chịu đựng hơi thở dần ổn định của cô, anh mới bất an trở mình.

"Ngủ không được à?" Trong bóng tối, Tần Tang bỗng dịu dàng cất lời. Lý Vi Nhiên nghe thế xúc động, cố dừng tay lại, suýt nữa đã buông vũ khí bắn ra.

Anh kéo lại quần lót của mình, nhanh chóng trở mình ngang nhiên xông qua, ôm lấy người yêu thơm tho mềm mại trong lòng, anh thỏa mãn thở hắt ra một hơi thật dài: "Tang Tang..."

Tần Tang đưa lưng về phía anh, lập tức cảm nhận được một khúc cây nóng bỏng khẽ run dán vào mông mình. Cô như vô ý nhúc nhích, cọ xát thứ đang quật cường cách lớp váy ngủ mỏng manh kia. Bên tai nghe thấy tiếng hít vào cố nhẫn nhịn của anh, khóe miệng không nhịn được cong lên.

Anh tỉ mỉ hôn lên vành tai cô, ngậm vào miệng vành tai lành lạnh của cô, hơi thở trong mũi càng tỏa nóng hơn, cơ thể cứng rắn dán sát vào cô. Nhưng cô không nói câu nào, anh cũng chỉ dám cọ xát buồn tẻ như vậy.

"Anh là tên khốn kiếp! Đều là lỗi của anh..." Anh cọ càng ngày càng gấp, Tần Tang hơi nóng, nghe thấy anh kể lể tội trạng của mình bên tai cực nhanh cực nhỏ, cô có chút buồn cười không nhịn được.

Người biết đi oán hận có lẽ cũng không yêu đến múc tận cùng đâu. Nếu quả thật yêu thương đối phương hơn cả mình, thì họ có làm gì sai mà không thể tha thứ chứ? Tần Tang không hiểu người khác sẽ xử lý chuyện rối rắm này thế nào, nhưng với cô mà nói, trong khoảnh khắc biết anh bị bỏ thuốc, cô cũng chưa từng nghĩ đến muốn níu lấy sự việc này không tha. Trước khi biết cô, nhất định anh cũng có rất nhiều phụ nữ, huống chi lần đầu tiên của đàn ông không phải cho tay trái thì cũng là tay phải của họ. Tần Tang cô không có thánh nữ đến mức muốn đi truy cứu vấn đề trinh tiết của anh.

Đến khi anh nhẫn nhịn Tần Tống, Tần Tang lại đau lòng, nhưng không canh cánh trong lòng. Lúc ban đầu cô yêu không phải là sự lương thiện của người đàn ông này hay sao?

Cũng giống như anh lạnh lùng nói chia tay khi phát hiện cô có hôn ước, bây giờ Tân Tang cũng đang hù dọa anh mà thôi. Chia tay thật ư, làm sao cô bỏ được chứ?

Trong ít nhiều tình yêu đổi thay và vô duyên với nhau, sai lầm cũng không phải do bản thân yêu nhau. Mà chỉ là có khi anh không bỏ xuống được, có khi cô nhát gan do dự. Trong lúc vô ý đổi thay, từ đó người yêu cũng trở thành chim yến chia lìa bay đi. Cho nên nếu thật sự yêu, như vậy xin hãy biết tha thứ cho nhau.

Thật tốt, Tần Tang và Lý Vi Nhiên cũng là người am hiểu sâu sắc đạo lý này.

"Tang Tang?" Lý Vi Nhiên tủi thân cọ cọ vào ót cô, "Em còn muốn tức giận bao lâu nữa?"

Ngực của anh ấm áp dễ chịu, tư thế cũng thích hợp, Tần Tang hơi buồn ngủ, "Có lẽ là sáng sớm mai."

Dĩ nhiên Lý Vi Nhiên không nghĩ đến cô thật sự sẽ cho thời gian chính xác. Anh sửng sốt một lúc lâu, kịp phản ứng lại thì lỗ mũi đã hơi cay cay.

Anh không biết nên nói gì cho phải, nhưng Tần Tang dần dần đi vào giấc ngủ, say giấc cả đêm.

Thật đáng tiếc, Tần Tang đã bỏ lỡ lần đầu tiên Ngũ thiếu gia nổi danh bốn biển rơi lệ sau bảy tuổi.

—————–

Ngày thường mấy người già trong khu sáng sớm đã thức dậy, tập võ tâm sự chạy bộ. Đến cuối tuần biết mấy người trẻ tuổi muốn ngủ nướng, mấy người già cũng hẹn nhau không tập thể dục buổi sáng. Cho nên sáng sớm thứ bảy, trong khu an tĩnh chỉ nghe thấy tiếng chim kêu lảnh lót.

Tần Tang tỉnh lại, bị khuôn mặt tươi cười của Lý Vi Nhiên kề sát làm hoảng sợ.

"Cháo buổi sáng!" Anh vội vàng hôn cô một cái "Bé cưng của anh."

Tần Tang thở dài, trở mình tiếp tục ngủ. Anh dựa sát vào, ôm lấy cô từ phía sau, "Tang Tang, Tang Tang, Tang Tang... Tang Tang!"

"Em nói tỉnh dậy sẽ không giận nữa." Anh nói nhẹ nhàng, "Hơn bốn giờ anh đã không ngủ được nữa rồi."

"Em chưa từng nói giận anh." Tần Tang nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt nói ngái ngủ.

"Vậy chúng ta làm lành rồi hả?"

"Làm lành? Chúng ta có cãi nhau sao?"

"Không có, không có!" Lý Vi Nhiên gục nửa người trên người cô, vội vàng phủ nhận.

Tần Tang miễn cưỡng vươn vai, đẩy anh khỏi người, "Vậy đi nha! Em cũng cảm thấy quan hệ của chúng ta chưa thân mật đến mức phải tức giận."

Lý Vi Nhiên nhổm dậy, lật người cô qua đối mặt với anh từ bên dưới, "Em có ý gì? Chúng ta là quan hệ gì?" Anh sốt ruột.

Tần Tang lười biếng mở mắt, "Thì... quan hệ bình thường thôi."

"Em..." Lý Vi Nhiên luống cuống, chặn giữ cô lại, "Quan hệ nam nữ bình thường có thể nằm chung một giường à?"

"Anh tự leo lên, em không có mời anh."

"Vậy tên đàn ông khác leo lên giường em cũng không phản kháng?"

"Phải coi tâm trạng cần thiết không đã." Tần Tang liếc nhìn thân dưới của người nào đó, mới vừa rồi cọ cô còn to lớn, bây giờ đã bị hù mất tích.

Lý Vi Nhiên ôm hi vọng đầy cõi lòng cả đêm, bây giờ bị xối một thùng nước lạnh từ đầu đến chân, lời nói lạnh lùng cũng nói không ra. Bộ ngực phập phồng lên xuống, giữ cô ở bên dưới một lúc lâu, vẫn không còn sức lực gì, buồn bực trở mình xuống giường.

Tần Tang lười nhác quấn chăn lại, thưởng thức gương mặt tuấn tú đen như đít nồi của anh bận rộn làm bữa sáng, giặt quần áo.

Buổi trưa Dung Nham gọi đến hẹn ăn cơm, Lý Vi Nhiên rầu rĩ không vui nói mấy câu rồi cúp máy. Có lẽ đánh hơi được mùi của anh, tiếp theo Kỷ Nam và Trần Ngộ Bạch, An Tiểu Ly đều gọi điện thoại đến "hỏi thăm" anh. Lý Vi Nhiên bực tức tắt điện thoại di động, ném mạnh lên bàn.

Tần Tang ngồi xếp bằng trên giường đọc sách, nghe thấy tiếng vang ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, anh vội vàng chạy đến, "Không phải là anh nổi giận với em, là hai người bọn họ đáng ghét thôi."

"Ừ." Tần Tang thờ ơ lật sách, thuận miệng đáp một câu.

Lý Vi Nhiên nhìn bộ dạng này của cô, không khói nghiến răng vò tóc, đi tới đi lui vài vòng trong phòng, cuối cùng nổi điên chạy đến quỳ phịch bên giường, ôm eo Tần Tang, vứt bỏ sĩ diện kêu rên: "Tang Tang, muốn chém giết muốn róc thịt em mở miệng nói thẳng đi! Đừng hạnh hạ anh như vậy nữa được không?"

Tần Tang đánh dấu lại trang sách trên tay, vỗ vỗ đầu anh, nói lạnh nhạt: "Em không muốn giết anh róc thịt anh, cũng không muốn hành hạ anh!"

"Anh van em Tang Tang, đừng nói chuyện với anh như vậy, mấy ngày nay tim anh khó chịu đến chết mất!" Lý Vi Nhiên ôm eo của cô không buông tay.

"Lúc anh hai tay dâng em cho Tần Tống có nghĩ đến tim em cũng khó chịu đến chết mất như vậy không?" Giọng nói Tần Tang lạnh lùng, nhưng Lý Vi Nhiên lại dũng cảm hơn, cuối cùng cô chịu nói ra, vậy thể hiện cô chịu giải quyết vấn đề.

"Không phải anh hối hận đến héo hon sao? Lúc đó anh choáng đầu nghĩ đến em nhất định ghét bỏ anh, cả đời này không muốn thấy anh, đau lòng tuyệt vọng ngay cả chó heo anh cũng không bằng... Anh thật sự biết sai rồi! Sau đó không phải là anh đuổi theo sao? Buổi sáng hôm đó anh đã nghĩ, nếu không thể ngăn cản em, anh lập tức bay ngay sau em đến Nhật Bản cương quyết cướp em về! Tang Tang... anh thật sự biết sai rồi, cũng không dám nữa đâu! Sau này chỉ có em ghét bỏ anh, không quan tâm anh, anh cũng không dám nói chia tay gì hết.... Tang Tang, van em, tha thứ cho anh đi, nếu không phải lo lắng cho hạnh phúc mai sau của em, hiện tại anh đã vung dao "tự cung" biểu hiện quyết tâm!"

Tần Tang nghe đến đó cũng không nghiêm trang được nữa, quay đầu đi nở nụ cười.

Lý Vi Nhiên đã thử qua đủ cách, nhưng vẫn vô kế khả thi, cùng đường bí lối. Phát hiện ra thế mà cô lại thích kiểu này, lại càng phát huy vô lại không biết xấu hổ, mắng mình không đáng giá một đồng, lại thề độc đảm bảo, tư thế không dám cầu sinh cùng năm cùng tháng cùng ngày, chỉ cầu chết cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Tần Tang đã sớm nguôi giận, chẳng qua là muốn anh nhớ kỹ, nhân tiện nói ra mấy lời buồn nôn. Hành hạ anh nhiều ngày như vậy cô cũng cảm thấy đủ rồi.

Trên đời này không có đàn ông tốt trăm phần trăm, nhưng có đàn ông cưỡng lại được sự hấp dẫn. Tần Tang cô muốn cũng chỉ là một đời một kiếp chỉ một đôi, Lý Vi Nhiên Anh tuyệt đối cho được cũng sẵn lòng cho.

————————

Dường như có người từng nói, nam nữ sau khi cãi nhau, thì chuyện lên giường là có thể tiêu tan hết mọi ân oán.

Nhưng Lý Vi Nhiên thật sự đáng yêu, trời vừa tối tình nguyện đợi cô ngủ thiếp đi, ôm cô len lén bắn máy bay cũng không dám cầu hoan, chỉ sợ cô hoài nghi thành ý và động cơ của anh.

Cho nên liên tục một tuần lễ, trong lúc Tần Tang ngủ mơ cũng tràn ngập tiếng thở mờ ám của ai đó. Thỉnh thoảng cô trở mình, bắp đùi không cẩn thận trượt qua nơi nào đó đang cương cứng của anh, cọ một hai cái lại nghe thấy tiếng thở dài đè nén bên tai...

"Tang Tang, không có khăn lông." Lý Vi Nhiên hô to trong phòng tắm.

Tần Tang lấy khăn lông từ ban công cầm vào, anh đứng dưới vòi sen, hất nước trên tóc, vẻ mặt vô tội, nhìn cô mà trong lòng ngứa ngáy.

"Lưu manh..." Thấy cô cười, anh nhăn mặt cau mày, che lại bộ phận quan trọng, làm ra vẻ tủi thân.

Tần Tang cười ném khăn lông khô cho anh, anh chụp lấy theo bản năng, khăn lông rơi trên mặt đất.

"Vợ, em ngược đãi anh!" Lý Vi Nhiên nói một cách nghiêm túc.

Tần Tang thở dài, nhặt chiếc khăn kia khỏi mặt đất ném vào máy giặt, tay cầm một đống khăn lông khô đã gấp đặt vào ngăn tủ trên bồn rửa tay, lại lấy một cái ra lần nữa, ngoắt ngoắt tay với anh, "Ngoan, đến đây, em lau tóc cho anh."

Lý Vi Nhiên bước ra khỏi bồn tắm, mừng khấp khởi chạy đến, dửng dưng ngồi trên bồn cầu, mặc cho cô cầm khăn lông phủ lên đầu anh, từ từ lau.

Tần Tang tắm rửa xong đã thay váy ngủ, chiều dài chỉ che qua nửa bắp đùi. Ánh mắt Lý Vi Nhiên nhìn từ dưới khăn lông chỉ thấy một đoạn mép váy đỏ tươi ngắn củn phủ lên làn da nõn nà như ngọc. Miệng lưỡi anh khô khốc.

Tần Tang thuận tay lau vài giọt nước trên lưng anh, lấy khăn lông ra, lại thấy vật đứng nghiêm giữa hai chân anh đang chảy dãi gật đầu hỏi thăm cô.

Cô bật cười, Lý Vi Nhiên hơi lúng túng lôi kéo tay cô, cô thuận thế ngồi quỳ xuống trên đùi anh.

"Tang Tang..." Anh khó chịu vùi đầu vào ngực cô, hôn lung tung lên nơi đẫy đà trắng nõn của cô, "Anh khó chịu chết mất.... khó chịu chết mất!"

"Ơ, nếu anh chết rồi không phải em đau lòng chết sao?" Tần Tang trêu chọc anh, cúi đầu hôn lên trán anh, anh hưng phấn ngửa mặt, tay vịn mông cô không ngoan ngoãn bóp mạnh một cái "Vậy.... bây giờ thương xót, thương xót anh đi."

Tay chạm vào vùng trơn nhẵn, anh cẩn thận sờ tiếp, giọng nói khẽ hoảng pha thêm dục vọng nặng nề: "Tiểu yêu tinh! Em không có mặc quần lót!"

Tần Tang bám lấy bả vai anh ngồi xuống, hai chân dạng ra, bộ phận mềm mại trực tiếp cọ lên nơi cứng rắn vĩ đại của anh, rồi nắm lấy dẫn nó đi vào. Cô mở nơi cửa nhỏ nhắn mềm mại của mình ngậm vào phần đầu một chút trước, rồi dần dần nuốt vào.

Tần Tang đứng trên mặt đất bằng thế trung bình tấn gần như nửa ngồi, không chế sức lực từ từ hạ xuống. Nhưng Lý Vi Nhiên khao khát đã lâu, làm sao có thể từ từ được. Anh giữ lấy mông và eo cô, mạnh mẽ đưa lên, đồng thời cũng nhướng mình thúc thẳng lên trên, thoáng chốc đã đi thật sâu vào người cô.

Tư thế này là vào sâu nhất, đầu vật vĩ đại của anh tiến đánh mạnh mẽ vào chỗ sâu nhất lối đi. Anh cảm giác được nơi cửa mình nhỏ hẹp bị anh nong ra, bó chặt phần đầu của anh, cảm giác căng đau tê tái nhất thời lan tỏa. Anh ngửa đầu hét to một tiếng, mắt thấy không thể kiềm nổi nữa vội vàng nhấc Tần Tang nhích lên một chút.

Tần Tang chưa đủ ướt, lại bị anh nôn nóng thúc lên liền đau đến không nói nên lời. Cô hơi hoãn lại yếu ớt gục lên người anh, cắn một cái lên bả vai anh, mặc cho anh khẽ kêu "đau quá" cũng không nhả ra.

Lý Vi Nhiên vội vã kìm nén, tuy bị cô cắn một cái cũng muốn bắt đầu di chuyển. Tần Tang bị anh làm đau miễn cưỡng không muốn hợp tác. Anh ngồi trên bồn cầu không có cách gì ra sức, thúc mấy cái cảm thấy chưa đã nghiện liền ôm Tần Tang đứng lên.

Tần Tang bị anh ôm lên đẩy vài cái, trong lúc ra vào đã ươn ướt, cảm giác đã khá hơn, cũng bắt đầu rên rỉ. Lý Vi Nhiên cảm giác thân dưới bị cô mút chặt thật tuyệt vời, lại nghe thấy tiếng rên rỉ nỉ non chỉ cảm thấy thần tiên cũng chỉ như thế.

Anh càng ra sức đẩy cô, đồng thời còn không ngừng đi tới đi lui trong phòng tắm, đi chưa được một bước thì lại đẩy vào cô một cái. Tần Tang nhanh chóng lên cao trào mãnh liệt, nơi chặt chẽ co rút lại theo quy luật, chiếc miệng nhỏ nhắn ướt át mất hồn mút vào nơi rực cháy của anh.

"Bé cưng..." Lý Vi Nhiên không ngừng khẽ thì thầm, nghe thấy trên người càng ngày càng vang lên tiếng nước chảy, anh đã phát cuồng. Rút mình ra, đặt cô trước bồn rửa tay, hai tay chống lên mặt gương, dạng hai chân cô ra, tiến vào cô từ phía sau. Không phí sức gì đã khiến cô ánh mắt mê ly, thở hổn hễn hô lên "không được".

Hai tay anh ôm lấy trước ngực cô, bóp lấy nơi đẫy đà trắng nõn đến lộn xộn đầy dấu tay. Anh nhìn vào trong gương, cô rên lên từng tiếng cám dỗ theo từng cú xâm nhập của anh, núi đôi phía trước không ngừng lay động, anh càng nhanh thì càng lay động mãnh liệt.

"Vi Nhiên..." Tần Tang không chịu được chìm ngập trong khoái cảm liên tiếp "A ưm... Đừng nên nhanh vậy có được không.... A ưm, a ưm, ưm.... Để cho em nghỉ ngơi một chút...."

Cô càng cầu xin thì biểu cảm trên mặt càng rung động lòng người. Lý Vi Nhiên nhìn dáng vẻ quyến rũ của cô trong gương, càng tăng thêm sức lực không thu lại được, vừa nhanh lại vừa mạnh mẽ thúc vào cô ra nước liên tục, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

Cuối cùng do đã lâu anh không đụng vào cô, lại xúc động chống đở được một khắc, cũng không thể chịu được nữa, vội vàng rút ra. Tần Tang mềm nhũn như bông ngã vào bồn rửa tay, anh khép hai chân cô lại, ngay lối hoa lập tức có chất lỏng chảy ra. Anh nhét mình vào giữa hai chân trắng mịn của cô, kéo cô dựa vào ngực mình, vẫn nhìn vào trong gương, thấy dục vọng của mình ẩn ẩn hiện hiện giữa hai chân cô. Cô càng cắn môi khó nhịn khẽ rên rỉ, thính giác và xúc giác dung hợp hoàn mỹ, Lý Vi Nhiên co giật mãnh liệt, chất lỏng màu trắng sềnh sệch bắn lên gương.

Đêm đó Lý Vi Nhiên làm làm ngừng ngừng, vẫn hành hạ Tần Tang đến không chịu nổi, phải ra chiêu cuối. Anh ngồi ở trên giường, cô quỳ giữa hai chân anh, cái miệng nhỏ nhắn ngậm lấy dục vọng bừng bừng của anh. Mái tóc dài vì động tác khuấy động mà nhấp nhô lên xuống.

Lý Vi Nhiên khàn khàn hít thở, một giây trước khi bắn ra anh kéo cô lên. Anh ổn định tinh thần, không còn kích động nữa mới bò lên người cô, tiến vào nơi dư thừa nước nhất trong cơ thể cô.

Tần Tang thoải mái rên lên, bên sườn đầu gối không ngừng cọ sát người đàn ông đang chạy nước rút, anh tiến vào càng ngày càng sâu, cô có cảm giác hơi đau nhưng thỏa mãn vì được đưa lên đỉnh.

"Tang Tang... sinh cho anh một đứa con có được không?" Anh dừng lại, nhẹ nhàng lay động, nhìn cô thật sâu, hỏi nghiêm túc.

Mỗi lỗ chân lông khắp người Tần Tang cũng nở ra sung sướng tràn trề, mà còn mềm nhũn như một vũng nước quấn quanh dưới người anh. Nếu như không lấy người đàn ông như thế làm chồng thì trên đời này còn có ai để cô nương tựa.

Cô gật đầu, anh lập tức hưng phấn rút ra, lối cũ ướt át đầm đìa nước, lại vội rít gào xông vào, mạnh mẽ thúc đến nơi mẫn cảm nhất của cô. Lại thay đổi góc độ thúc thêm hai cái thật mạnh, cô kêu thét lên, một dòng nhiệt tưới vào vật vĩ đại của anh, anh cũng căng cứng thúc thật mạnh vào cô vài cái, dòng nhiệt nóng cũng vọt vào chổ sâu của cô. Tần Tang vẫn còn trong cao triều khóc lên thất thanh, ngọ ngoạy vài cái mới mơ màng thiếp đi.

Anh đè lên cô kéo dài trong chốc lát, mới hài lòng chống tay nhấc nửa người lên. Trong bóng đêm, chàng trai anh tuấn tỉ mỉ nhìn người yêu đang ngủ mê man bên dưới.

Nếu như có thể, tốt nhất thời gian nên dừng lại vào giờ khắc này.

Lý Vi Nhiên vô cùng biết ơn, cả đời này có thể để anh gặp được một Tang Tang như vậy.

"Tang Tang, anh yêu em." Anh cụng vào trán cô, nói khe khẽ. Tựa như cô nghe thấy, trong lúc ngủ mơ cũng nở nụ cười.

Tình yêu có lẽ thật sự có trăm ngàn dáng vẻ, có lẽ hôm nay bạn ôm lòng may mắn muốn nếm thử từng thứ. Nhưng bạn yêu, đến lúc người đó từ trên trời giáng xuống, bạn sẽ phát hiện muôn hồng nghìn tía bạn đã thấy trên cõi đời này thật ra chỉ là vì đợi chờ một mình anh ấy xuất hiện.

Hết.

Mục lục
Chương trước      
Ngày đăng: 09/02/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Yatzy Blitz - Trò chơi xúc xắc

Mục lục