Gửi bài:

Chương 45

Đây là lần đầu tiên cô ngủ muộn như thế kể từ khi đi làm, cảm giác như bản thân mình đang hư thoát.
Tối thứ sáu nói chuyện điện thoại với Tô Lập thấm thoắt nói đến nửa đêm, cuộc trò chuyện cũng không nói gì cụ thể, giống như chủ đề kéo dài vô tận, từ ca sĩ yêu thích đến phim, sau đó lại bàn đến tình yêu của thời trung học, lúc cúp máy, do dự mất nửa giờ mới chính thức để điện thoại xuống.

Tình yêu như vậy thật sự là rất giống những đứa trẻ lúc học trung học.

Nhưng khi hai người cùng lún sâu vào đó cũng cảm thấy rất vui.

Tăng Thư Ức nghe được sự miêu tả của cô, mở rộng tầm mắt, "Tống Giai Nam, cậu xác định là hai người sống trong địa cầu thế kỷ XXI mà không phải là trên sao Diêm Vương thế kỷ XIX chứ? Bây giờ, yêu nhau chỉ có ba hành khúc, hôn, lên giường, không hợp thì chia tay, hợp thì sống chung". Tăng Thư Ức thống khổ than vãn: "Cậu và người đàn ông buồn tẻ kia như trở lại giai đoạn học sinh trung học ấy".

Cô chỉ cười, cười Tăng Thư Ức nói Tô Lập là người đàn ông buồn tẻ.

Tăng Thư Ức sờ trán, "Bây giờ các học sinh trung học cũng không ngây thơ như thế, hôm nào hai người các cậu mặc đồng phục học sinh trung học, nắm tay nhau đi dạo trên sân trường thử xem, để bọn tớ được trở lại thời kỳ mùa mưa tuổi mười bảy?"

"Thật ra như vậy cũng rất tốt". Tống Giai Nam suy nghĩ đến thì cảm thấy yên tâm, "Cậu xem, kinh nghiệm về yêu đương của tớ trống rỗng, nếu như vậy, cuộc sống cũng đầy đủ quá rồi, muộn một chút thì đã sao nào?"

Do nói chuyện điện thoại nên cô không ngủ được, định lên mạng giết thời gian, cô tìm những bài comment trong bài viết của mình để xem, đêm khuya, vẫn như cũ có những người thỉnh thoảng on rồi off nick, những chủ nhà và các thành viên vẫn đang lặng lẽ bàn tán về những câu chuyện vui vẻ và bi thương.

Trước đây chàng trai hay bắt nạt cô gái, chán ghét cô ấy, hay gây gổ với cô ấy, thậm chí còn xô cô ấy va vào vách tường đến mức bị đọng máu bầm, hơn mười năm sau bọn họ gặp lại lần nữa, cô gái kia cười nói: "Khi đó anh chán ghét tôi vô cùng, tôi nghĩ mãi cũng không ra được nguyên nhân".

Chàng trai đã trưởng thành đứng trên đường phố vắng vẻ về khuya, vẻ mặt cứng nhắc, "Thật ra khi đó tôi rất thích em, thích đến mức không biết làm thế nào mới là tốt nhất. Lúc đó, tôi thấy em đang đùa giỡn cùng nam sinh khác, tôi không thể tự chủ được nên đã xô em".

Mối duyên này không biết là duyên đã sai hay là duyên đến muộn.

Nửa tháng sau, dưới tầng lầu của một tòa cao ốc, cô gái kia khiến tất cả mọi người đều chú ý đến mình, cô ấy và chàng trai kia đang ở cạnh nhau, rất hạnh phúc.

Đầu ngón tay cô gõ ra những lời chúc phúc, xúc động và vui mừng.

Tống Giai Nam xem rất lâu mới tắt máy vi tính rồi đi ngủ, đã lâu rồi cô không thức đêm, nằm ở trên giường chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ở chân trời tựa như có ánh sáng trắng nhạt xuất hiện, trong lúc mơ màng, chuông điện thoại cô rung lên.

Cô buồn bã thét lên một tiếng, vùi đầu vào trong chăn, cô không để ý đến, nhưng tiếng chuông điện thoại vẫn tiếp tục kiên nhẫn vang vọng, cô bị hành hạ đến mức không còn cách nào nữa, tay lần mò tìm điện thoại di động rồi bắt máy.

"Ai vậy?!" Cô trả lời một câu với điện thoại, nhức đầu đến mức muốn ngã xuống ngay lập tức.

Bên kia có tiếng gió sột soạt truyền đến, còn có giọng nữ quen thuộc, sau đó cô nghe được thanh âm của Tô Lập, có chút ngập ngừng, "Tống Giai Nam, là anh đây. Em đang ngủ à?"

Cô giơ tay ấn vào huyệt Thái Dương, cố gắng lục tìm, "Bốn giờ rồi".

Sau đó cô nghe được giọng của Tô Lập nói với người khác: "Bỏ đi, chị tìm người khác làm phù dâu đi, bốn giờ cô ấy mới ngủ, bây giờ gọi cô ấy thức dậy thì đúng là quá ác độc rồi..."

Lời vẫn chưa nói hết, giọng nói dịu dàng của Tô Cẩn đã vang lên bên tai: "Giai Nam, chị là Tô Cẩn đây, chị muốn nhờ em một việc, hôm nay là lễ thành hôn của bạn chị, nhưng tình hình bây giờ hơi rối, thiếu mất một phù dâu, chị muốn mời em".

Cuối cùng Tống Giai Nam cũng biết được chút ít tình hình, thần trí cô cũng tỉnh táo rất nhiều, "À, được, được. Lúc nào?"

"Năm phút nữa bọn chị sẽ rời khỏi nhà đến chỗ em, đúng rồi, em thay quần áo có không khí vui vẻ một chút nhé, tốt nhất là màu đỏ thẫm".

"Cứ như vậy là được, chờ lát nữa bọn chị tới đón em nhé".

Cô chỉ còn cách đành phải mở tủ quần áo ra, khó khăn lắm cô mới lấy ra một bộ quần áo lông cừu lót vải nhung màu đỏ, cô mặc lên rồi ngắm nhìn, không khí vui vẻ trên bộ quần áo màu đỏ khi được khoác lên người cô rất sinh động, làm cho trước mắt ngời sáng.

Nhưng trên mắt cô lại có một vòng tròn đen như gấu trúc, có chút giống với đồ chơi trẻ con.

Lúc cô xuống dưới lầu, bọn họ đã đợi sẵn ở đó, Tô Cẩn thấy cô thì cười nói: "Tống Giai Nam, em mặc màu đỏ thật sự là rất đẹp".

Trên mặt Tô Lập có chút ửng đỏ, anh mở cửa xe cho cô ngồi vào, "Tống Giai Nam, tối hôm qua em làm gì vậy?"

"Lên mạng xem bài mới, không ngờ lại muộn như vậy".

"Tám truyện là bản tính vốn có của phụ nữ, ha ha". Tô Cẩn mở cửa xe ra, nói với giọng chỉ huy: "Tô Lập, em ra phía sau ngồi đi, chị lái xe, Tống Giai Nam, trên đường đi em tranh thủ chợp mắt chút đi, đến nơi thì trang điểm lại".

Cô nghe theo lời nhắm mắt lại, sau đó có một đôi tay kéo thân thể cô đến, cô nhận ra mùi hương trên cơ thể của anh, hương nước chanh thơm mát, thân thể không khỏi buông lỏng, yên tâm dựa sát vào người anh.

"Sao bỗng nhiên gọi em làm phù dâu?"

"Trong nhóm bạn làm phù dâu của chị ấy, hôm qua có người không cẩn thận uống nhiều quá, đi đường vào buổi tối bị ngã, giờ chân bị đau, không còn cách nào khác hơn là gấp gáp gọi điện thoại bảo tìm hộ một người thay thế, với tính cách của Tô Cẩn, ngay lập tức nghĩ đến em, nhưng lại không nghĩ đến việc cả đêm em không ngủ".

Cô cảm thấy như chị Tô Cẩn đã chấp nhận mình, từ đáy lòng cô không khỏi cảm thấy thân thiết hơn, "Không sao cả".

"Em nhìn cách đối nhân xử thế của con bé xem". Tô Cẩn vừa lái xe vừa nói: "Sớm muộn gì cũng là người nhà, bây giờ mượn dùng sớm một chút có gì không được, em nhìn mặt của em xem, chị là chị ruột của em đó".

"Em ngủ đi". Anh nhẹ nhàng đỡ mặt của cô, "Người trên đó có tật lải nhải, không cần để ý đến chị ấy".

Hóa ra cô dâu là người ở vùng khác, nên có chút khác biệt so với phong tục ở địa phương, sáu phụ dâu đã đến từ sớm, cô dâu và chú rể ở cửa phía sau, phù dâu sẽ ở cửa trước, số người nhất định phải là số chẵn, với ý nghĩa là phải có đôi có cặp.

Sau đó lại ngồi xe đến nhà hàng, cô dâu tự mình đưa tiền lì xì, biểu thị sự đại phú đại quý của nhà chồng tương lai, nên bao lì xì cũng không hề ít, trước đây Tống Giai Nam cũng đã từng làm phù dâu nên có thể ước chừng được số tiền trong bao.

Mở ra vừa nhìn thì thấy đến hai ngàn, khiến cô thật sự hoảng sợ.

Vì vậy cô lén nói với Tô Lập: "Em còn chưa đưa tiền mừng".

Anh cười nói: "Em còn đưa tiền gì, em cũng đã theo anh tham gia rồi, anh giúp em viết tên lên".

"Đây là ý gì?"

Cặp mắt gấu mèo của cô được phấn che khuyết điểm che khuất, hàng lông mi dài uốn cong lên, ở khóe mắt còn có một ít phấn kim tuyến, lúc chớp mắt, đôi lông mi dài phát sáng, sóng mắt của cô sáng rực, cũng giống như kim tuyến đủ các loại màu sắc.

Còn có son môi được tô vẽ, vừa rồi, ở trong phòng nghỉ, thợ make-up nâng cầm cô lên, dùng bút chì tỉ mĩ vẽ vành môi của cô, dáng dấp như thế giống như đang chờ ai đó quan tâm, trong nháy mắt khiến cho người khác không rời mắt được.

Nhưng anh lại không dám quấy rầy cô, chờ cho đến khi bốn phía vắng lặng, anh sẽ nhẹ nhàng hôn lên khóe môi của cô.

"Viết tên ở cùng một chỗ, em nói xem đó là ý gì".

Cô không hề nghĩ anh sẽ trả lời như thế, còn có nụ hôn môi đột nhiên xuất hiện kia, cô đành phải thật thà hỏi: "Chị Tô Cẩn có nói gì không?"

"Chị ấy nói tốt, rất tốt".

Buổi trưa, tiệc cưới được tổ chức long trọng quá sức tưởng tượng của cô, nhưng Tống Giai Nam chỉ cảm thấy buồn ngủ, mí mắt cô không ngừng đánh nhau, đến lúc buổi tiệc sắp tàn, Tô Lập đến vỗ vỗ bả vai cô, "Đi ngủ đi".

Anh đưa cho cô một thẻ phòng khách sạn, cô có chút ngạc nhiên, đầu óc bị đình trệ nửa giây, Tô Lập liền giải thích: "Tối nay còn có một buổi tiệc nữa, anh và Tô Cẩn phải đi tiếp mấy vị trưởng bối, em nghỉ ngơi trước đi".

Ngay cả quần áo cô cũng không cởi, sau khi mở cửa là trực tiếp ngã xuống giường ngủ mê man, không biết ngủ được bao lâu thì cô nghe có tiếng cửa phòng mở ra, cô ngọ ngoậy mở mắt, mới phát hiện xung quanh là bóng tối mờ mịt, chỉ có ánh sáng từ bóng đèn neon bên ngoài cửa số chiếu lên trần nhà.

Có người gạt tóc ở trán cô, sau đó gọi cô: "Giai Nam, thức dậy đi em".

Ngoại trừ Tô Lập thì còn ai vào đây nữa, cô mơ mơ màng màng trả lời anh, giọng điệu nói mê cũng như làm nũng: "Lát nữa đi, để em ngủ thêm một chút nữa".

"Vậy thì không đi nữa nhé".

Cô khẽ mở mắt ra, thấy được gương mặt của anh, mơ mơ hồ hồ thấy không đúng cho lắm, "Như vậy sao được". Vừa nói cô vừa định chống người ngồi dậy.

Bỗng nhiên trong tích tắc cổ tay của cô bị nắm lại, mặt của anh gần ngay trước mắt, tiếng hít thở rất nhẹ cùng với giọng nói khàn khàn, kích động thần kinh nhạy cảm của cô, "Giai Nam..."

Cô vừa định trả lời, thì cảm thấy đệm giường mền mại bị trũng xuống, môi của anh áp đến, rất mềm mại, cũng giống như đôi môi chạm vào trán của cô đêm hôm đó, thật sự rất giống cánh hoa anh đào rơi xuống, nhẹ nhàng kích thích sự rung động.

Trái tim cô cũng trở nên xốn xang, chỉ là dần dần, nụ hôn dịu dàng của anh trở nên triền miên, sâu lắng không dừng, cô bị anh hôn đến mức có chút mất hồn, lý trí buông lỏng, nụ hôn của anh lướt xuống môi cô, sau đó dần dần xâm nhập, lưu luyến không dừng.

Rất dịu dàng, nhưng lại lộ rõ vẻ bá đạo muốn chiếm giữ, Tống Giai Nảm cảm thấy máu khắp toàn thân cô như ngọn sóng cuồn cuộn va vào nhau, rất thoải mái, nhưng lại có chút kháng cự, cô nhẹ nhàng "Ưm" thành tiếng. Cảm giác dường như anh đang dần dần rút đi linh hồn cô.

Trong bóng tối, cô không thấy rõ mặt của anh, nhưng dựa vào trên người của anh, cảm nhận được nhịp tim đập vô cùng sinh động của anh, sinh động đến mức tất cả các tần số nhịp đập trở nên nhất quán, rất lâu sau anh mới mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Xong, Tô Cẩn chắc chắn đang suy đoán vớ vẩn".

Ngay lập tức phản ứng kịp, cô nhảy dựng lên: "Đúng rồi, chúng ta mau xuống đi".

Tay của anh dán lên gương mặt cô, "Nóng quá".

Cô cũng không để mình yếu thế, lòng bàn tay chống lên lồng ngực của anh, "Nhanh quá!"

Lúc đó mới cảm thấy kinh động lòng người, rồi lại cảm thấy vô cùng hợp lý.

Bữa tiệc vào buổi tối tương đối dễ chịu, rất nhiều người trẻ tuổi cũng đến, nhà hàng chiêu đãi cũng không theo kiểu Trung Quốc chính tông mà là một nhà hàng có kiểu dáng Tây Âu, có thể tự lấy thức ăn mình thích.

Rất nhiều người thấy anh và cô đi cạnh nhau, ánh mắt của họ có chút kinh ngạc, Tống Giai Nam đã sớm tập thành thói quen.

Lần đầu tiên là cô cùng anh nắm tay đi trên sân trường, lần thứ hai là trên đường phố tại một tiệm cơm trên đường phố, cũng có rất nhiều người nhìn bọn họ, cũng không phải là hai người không xứng đôi, chẳng qua chỉ là Tô Lập thật sự quá xuất sắc.

Cô đã không còn là cô bé chỉ biết lặng lẽ trốn trong góc chăm chú theo dõi anh, dõi theo từng bước chân của anh đi về phía trước, hiện nay, ở đây cô là Tống Giai Nam có dũng khí và tự tin, cô có thể mỉm cười tiếp nhận ánh mắt của người khác, có thể cẩn thận che giấu sự bất an của mình, nhưng vẫn còn có thể thẳng thắn trước mặt của anh.

Tô Lập và Tô Cẩn bị chú rể và cô dâu gọi đi, Tống Giai Nam cũng không có chuyện gì làm, đưa mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên phía sau có người khẽ gọi tên cô, trong lúc kinh ngạc cô nhìn sang, thì ra chính là người mấy hôm trước cô đã gặp, Tần Viện Viện.

Tần Viện Viện lắc lư ly rượu trên tay, cười khanh khách nói: "Tống Giai Nam, ra ngoài nói chuyện một chút được không".

Tống Giai Nam mỉm cười, cô cũng có rất nhiều lời muốn hỏi đối phương, cuối cùng cũng chờ đến ngày hôm nay.

Đêm đông trời lạnh, mặc dù là ở nhà hàng lớn như thế này, trên sân thượng đã được đóng kín nhưng gió lạnh vẫn có thể thổi đến, màn đêm u tối nặng nề phủ ở phía chân trời, vô cùng đè nén.

Tần Viện Viện chậm rãi xoay đầu lại, "Tống Giai Nam, thật ra tôi đã biết cô từ sớm".

Cô khẽ gật đầu, nghe Tần Viện Viện nói tiếp: "Đã sớm nghe nói về cô, nhưng lần nhận học bổng đó, tôi mới tận mắt nhìn thấy mặt cô, khi đó, không biết sao tôi lại để cô ở trong lòng, nhưng sau đó Tô Lập lại chỉ vào hình, hỏi tôi là cô tên gì, lúc đó tôi mới thấy tình hình đã có chút trầm trọng, tôi cố gắng che giấu sự bất an của mình, tôi đã nói dối anh ấy, cho đến bây giờ, anh ấy vẫn không thể tha thứ cho lời nói dối đó của tôi".

Tống Giai Nam nở nụ cười thản nhiên, "Ừh, anh ấy có nói với tôi".

Cô nhìn Tần Viện Viện, cô ấy đã từng là cô nữ sinh trung học ưu tú như vậy, bây giờ thậm chí còn xuất sắc hơn, năm đó, cô gái này đã từng tay trong tay đi trong sân trường với Tô Lập, cô khổ sở ghen tị, nhưng từ trong đáy lòng không hề có một chút không phục nào.

Ông trời tác hợp cho Kim Đồng Ngọc Nữ chung quy cũng chỉ là dáng vẻ này, không ai có thể phủ nhận.

Tần Viện Viện ngượng ngùng cười, "Mỗi lần nhớ đến chuyện đó, tôi luôn cảm thấy áy náy, nhưng tôi vẫn còn một việc muốn giải thích với cô, cho đến nay, tôi và Tô Lập chưa từng có quan hệ gì với nhau".

"Hả?" Cô có phần không thể tin được nhìn cô ta, "Nhưng khi đó..."

"Chuyện này có nói thì cũng là ý của tôi, khi đó tất cả mọi người đều rất chú ý về tôi, tôi không dám nói cho bố mẹ biết. Cô cũng biết quan hệ giữa gia đình tôi và gia đình Tô Lập mà, lúc đó tôi nhờ anh ấy giả vờ làm bạn trai của tôi. Nhưng sau đó vào một buổi tối anh ấy vì bảo vệ tôi nên bị một nhóm người chém bị thương cánh tay trái, vết thương đó gây tổn thương đến gân tay trái, anh ấy phải nghỉ học một thời gian ngắn, rất lâu sau này, tay trái của anh ấy cũng không dùng được".

"Cô có biết anh ấy thuận tay trái không? Anh ấy dùng tay trái viết chữ, viết còn rất đẹp, anh ấy chơi bóng rổ cũng là dùng tay trái".

Trong ánh mắt của Tần Viện Viện chợt hiện lên ánh sáng rất dịu dàng, một lúc sau, sự mến mộ cùng với niềm hân hoan đó tồn tại cũng giống như một chiếc bóng đèn trong đêm tối, êm dịu, trong đó còn xen lẫn một thứ tình cảm tôn trọng, vô cùng rõ ràng.

Hóa ra là cô và cô ấy đều có cùng một cảm giác, chàng thiếu niên kia ở trong đoạn ký ức ngây ngô của hai người là độc nhất vô nhị.

"Sau đó anh ấy hỏi tôi, cô tên gì, khi đó tôi đã nói dối anh ấy, tôi cho rằng chẳng qua là anh ấy có ý nghĩ nông nổi, nhưng tôi lại không nghĩ đến anh ấy lại chân thành như vậy. Chàng trai có tính cách lạnh lùng kia, khi gặp được người mình thích, lại có thể cố chấp đến như thế.

Bỗng nhiên, những bức tường ngăn cách trong quá khứ ở tận đáy lòng Tống Giai Nam tan thành mây khói.

Tình cảm của phụ nữ luôn ích kỷ như vậy, cẩn thận từng li từng tí đề phòng tất cả sự tấn công của tình địch, ai cũng quá ấu trĩ, ai cũng vô tâm làm ra những tổn thương không thể bù đắp được, ai cũng từng vì tình cách ấu trĩ của mình mà rơi lệ.

Khi tất cả trở lại bình thường, lại cảm thấy thoải mái, cô khẽ cười: "Tần Viện Viện, cám ơn cô".

"Hử -----" Trong nháy mắt Tần Viện Viện kinh ngạc, sau đó cúi đầu xuống, "Tôi nên cám ơn cô mới đúng".

"Thật sự cám ơn cô, nếu như tôi và Tô Lập gặp nhau quá sớm, có lẽ chúng tôi sẽ không thể bền vững được, có lẽ khi chúng tôi bỏ lỡ nhau, rồi khi chúng tôi có thể chịu trách nhiệm, những điều đó hoàn toàn khác biệt. Cho nên, chính vì trong quá khứ chúng tôi bỏ lỡ nhau đã vô tình thành toàn cho chúng tôi trong hiện tại".

"Thật ra từ lúc mới bắt đầu, chính cô đã cho tôi dũng khí đuổi theo Tô Lập, nhưng tôi vẫn đi tiếp, lúc đầu bóng dáng của cô và Tô Lập ở cạnh nhau như một cái gai đâm sâu vào trong lòng của tôi, tôi nghĩ cô ưu tú như vậy, tôi không thể thua cô được".

Tần Viện Viện cúi đầu, nụ cười hiện lên ở khóe môi, "Tống Giai Nam, nhưng cho đến bây giờ, cô cũng chưa từng thua tôi, ngay cả khi cô là Tống Ức Văn, tôi cũng chưa bao giờ thắng cô, nhưng cô nên biết để trở thành một người xứng đáng đứng bên cạnh Tô Lập khó khăn đến nhường nào". Cô ta dừng lại một lúc rồi nói tiếp: "Thật ra không phải là anh ấy mà là vì một thân phận, cô cũng biết gia đình của anh ấy".

Tống Giai Nam mỉm cười nói: "Tôi chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy, chứ không phải là gia đình anh ấy".

Phía sau truyền đến tiếng bước chân vững vàng, Tần Viện Viện nháy mắt vài cái, "Anh ấy cho rằng tôi vừa bắt nạt cô, tôi nào dám chứ".

Cô cười một tiếng, "Đàn ông không hiểu phụ nữ, Tần Viện Viện, tôi rất vui vì cô đã nói với tôi những điều này".

"Ngày kia tôi lên máy bay về Mỹ, sau này thỉnh thoảng tôi về chúng ta có thể họp mặt". Tần Viện Viện xoay người, nụ cười vẫn rực rỡ như trước. "Lúc kết hôn cũng không cần mời tôi, nhưng lúc tôi kết hôn nhất định phải gửi bao lì xì thật lớn đó".

"Tôi đi đây, cám ơn, Tống Giai Nam, cám ơn cô".

Từ trong không khí lan tỏa một mùi thơm của hoa hồng, lúc Tần Viện Viện đi mái tóc dài tung bay trong gió, nhưng cô ta không nhìn Tô Lập, chẳng qua chỉ là gặp thoáng qua, như vậy sẽ thoải mái hơn, cũng giống như chỉ gặp thoáng qua trong ký ức.

Trên sân thượng trống trải chỉ có hai người bọn họ, anh đứng ở nơi ngọn đèn mờ ảo, giống như cách xa cả một thế hệ, Tống Giai Nam chợt nhớ đến lời nói của Tần Viện Viện, cô nhỏ giọng hỏi: "Anh thích Tống Giai Nam hay Tống Ức Văn?"

Anh hơi cau mày: "Nói ngốc nghếch gì thế, không phải đều là em sao?"

"Em muốn biết -----" Lần đầu tiên cô kiên quyết như vậy, ánh mắt sáng rực nhìn anh.

Anh thua, chỉ còn cách phải nghiêm túc trả lời: "Tống Giai Nam, là em, vẫn là em".

Bỗng nhiên cô mỉm cười, cô nhớ đến bầu trời bao la xanh thẳm vào mùa thu, nhớ đến những áng mây như ẩn như hiện ở phía chân trời, lúc cây ngô đồng ở trường học, những lá cây úa vàng vô tình phiêu diêu trong cơn gió nhẹ, rồi lại từ từ rơi xuống.

Thì ra trong lúc vô tình, cô và anh đã gặp lại, chẳng qua là chưa từng giao cắt nên cũng không thể rời xa.

Ngày đăng: 28/04/2015
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?