Gửi bài:

Chương 8

Ấy ấy, xe anh để ở nhà sách bên này. – Tôi kéo ngược nhỏ Miu lại và nói.

- Em đi đâu đây? – Tôi quay sang hỏi nhỏ với vẻ ngạc nhiên. Hôm nay vẫn tóc buối cao, môi hồng tự nhiện căng mộng và cặp kính mát, vẫn phong thái thu hút có chút kiêu kì ấy. Váy màu vàng nhạt, ngắn vừa phải đủ để làm nổi bật thêm nước da trắng hồng. Con gái lúc nào cũng phải rạng ngời khi ra đường vậy sao?

- Lấy xe đi rồi biết.

- Nón bảo hiểm đâu? – Tôi hỏi em. Con nhỏ cắn môi như vừa nhận ra là mình quên một thứ cần thiết khi ra đường.

- Trời!Vậy tiểu thư đến đây bằng gì vậy? – Tôi cười và trêu nhỏ.

- Hỏi nhiều quá, chở em đến phía trước tìm chỗ mua nón đi. – Nhỏ cuối mặt xuống đất rồi nói lí nhí. Sao hôm nay nhỏ hiền vậy nhỉ, còn xưng em với tôi nữa.

- Mặc áo khoác của anh vào đi này.

- Thôi không cần đâu.

- Vậy thì đen da đừng trách sao không nhắc. – Em vội láy áo tôi mặc vào, còn gái ai mà không sợ đen khi đi nắng.

Chay một hồi lâu thì tôi cũng quên đi những chuyện gặp phải lúc sáng, mọi thứ lại yên bình trở lại. Lại tiếp tục ngắm cảnh phố phường nhộn nhịp.Dọc đường đi thi gặp nhiều ánh mắt soi mói của những gã thanh niên, sực nhớ phía sau xe đang chở một cô tiểu thư kiêu kì.

- Vậy giờ đi đâu đây tiểu thư?

- Chạy vòng vòng dạo phố đi.

Rồi cứ chạy và chạy, từ con phố này qua con phố khác, từ quận nọ đến quận kia. Tôi có đủ thời gian để tìm hiểu về Miu, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn muốn im lặng.Tôi không muốn nói gì cả vào lúc này, tôi nghĩ rồi sớm hay muộn tôi cũng sẽ biết nhỏ là ai nếu nhỏ muốn điều ấy.Những cảm xúc ban sáng đã vơi đi phần nào nhưng tôi không phủ nhận vần còn bộn bề những suy nghĩ. Khi chay trên đường, hết cảnh vật này đến cảnh vật khác quen thuộc hiện ra trước mắt. Nhiều lúc có cảm giác như tôi đang đạp chiếc xe cọc cạch ngày nào chở em qua từng hàng cây góc phố.

Bỗng nhớ đến chiếc xe đạp, tài sản duy nhất của một thằng nhà quê lênh tỉnh:"Bây giờ mày ra sao rồi nhỉ? Có thay đổi nhiều như tao và ai đó không?".Phía xa, trường THPT Lê Hồng Phong xuất hiện, vẫn những gánh hàng rong trước cổng trường. Học sinh trường thì tụm năm tụm bảy ngồi ăn hàng cười nói hồn nhiên vui tươi. Rồi đến những tiệm photocopy, internet, cd. Tôi lại nhớ cái thời vác xe đạp đên đây để học thêm vào các buổi chiều tối. Hồi ấy tôi rất thích khám phá phố phường Sài Gòn, thích đi đến một điểm đó những bằng nhiều con đương khác nhau. Rồi lạc biết bao nhiêu lần, phải nhờ các chú xe ôm chỉ đường về.

Nhớ lại mùa tựu trường năm ấy, sau khi chi tay bạn bè cũ vì không tiếp tục học cấp 3 tại huyện nữa. Thằng hai lúa mang trong mình hoài bảo quyết tâm chuyển về Sài Gòn học.Nhưng tôi không ngờ chuyến đi ấy lại ảnh hướng lớn đến cuộc sống về sau của tôi như vậy.Tôi sống cùng gia đình cậu ruột, là anh của mẹ tôi.Cuộc sống mới ở đất thành thì thật sự không hề dễ dàng chút nào.Không còn được sự chăm sóc tận tình của dì. Không còn nhiều cơ hội để đi chơi với bạn bè cũ. Đường phố thì lạ lẫm, xe cộ đông đúc. Học sinh trong trường thì học lực rất cao.

Tôi từng là học sinh lớp chọn của trường ở huyện nhưng khi học ở đây, cố gắng lắm mới chạy theo kịp những đứa khác. Học được vài tháng ở môi trường mới, tôi cũng dần thích nghi với mọi thứ.Trong lớp, tôi chơi thân nhất với thằng Tuấn thiếu gia và thằng Nam mọt sách.Cái tên có thể nói lên tất cả đặc điểm của hai thằng này. Thằng Tuấn đích thị là một thiếu gia con nhà giàu, tuy nhiên lại là một thằng chơi được và nghĩa khí. Nó giúp tôi hiểu ra nhiều điều về học sinh chốn thành thị, cứ không phải ai giàu thì cũng đều bố đời coi thường người khác.Tôi quen thằng Nam từ những ngày đầu, vì nhìn nó tri thức, cũng hơi quê quê và dễ chơi.Nó đến bắt chuyện làm quen tôi trước.Năm lớp 10 qua nhanh một cách nhanh chóng, vừa phải lo học để theo kịp trình độ tụi học sinh thành thị, vừa phải lo nhiều thứ khác trong cuộc sống mà tôi hoàn tất năm học lúc nào không hay với học lực khá. Vậy là kỉ lục học sinh giỏi 9 năm liền bị ngắt đứt từ đây.Thời gian đầu bị sốc khá nhiều về việc này nhưng rồi cũng quen và tự nhủ sẽ cố gắng hơn trong những năm học tới.

Rồi mùa tựu trường của năm 11 cũng đến.Lớp học đa số vẫn giữ nguyên, chỉ có một vài đứa mới chuyển trường đến và một vài đứa khác chuyển đi.Năm ấy, cô Hiền dạy hóa là cô giáo chủ nhiệm của lớp tôi.Đấy là lần đầu tiên tôi học cô nên cũng chả biết tính cách của cô thế nào. Một điều đặc biệt mà tôi được biết về cô thông qua thằng Tuấn là cô có một cô con gái cực kì xinh xắn và dễ thương vừa nhập học khối lớp 10. Thằng Tuấn này thì thuộc dạng mê gái có tiếng trong lớp tôi, hầu như nó biết tên tất cả những đứa con gái trong trường.

- Ê Khanh lúa, đi với tao qua khối 10 địa con gái của cô chủ nhiệm. – Thằng Tuấn thiếu gia khều tôi nói với giọng nham nhỡ. Nó luôn kêu tôi là lúa vì biết tôi ở quê lên, tôi cũng chả bao giờ chấp nó vì hiểu nó chỉ đùa vui chứ không ác ý.

- Mày rảnh quá, rủ thằng Nam mọt sách đi đi. – Tôi chả hứng thú lắm với gái thành phố, vì quan niệm cũ là chỉ yêu gái quê tôi.

- Thằng đó chỉ thích địa trai thôi, đi với tao đi mà!

- Ok, vậy chầu ăn sáng này mày trả đó nhe. – Có cơ hội bào tiền của nó thì bào thôi, thằng này tuy giàu nhưng đôi lúc cũng keo kiệt lắm.

- Khè khè. – Thằng Tuấn cười nham nhở.

Hai đưa bước vội vào lớp học sau khi ăn sáng xong. Trong tiết hóa hôm đó, tôi cứ ngắm cô Hiền rồi suy nghĩ không biết con gái cô có giống cô không nhỉ?

- Khanh...ê Khanh...cô gọi mày kìa. – Thằng Nam mọt sách khều tay tôi thì tôi chợt bừng tỉnh và đứng dậy với vẻ mặt ngu ngơ.

- Em trả lời câu cô vừa hỏi. – Cô nhìn tôi nghiêm nghị và nói.

- Dạ...dạ em không nghe cô hỏi gì hết ạ. – Tôi ấp úng đáp.

Một viên phấn bay vèo vào đầu một cái cốc từ tay cô.

- Em đứng đó hết tiết học cho tôi. – Trời! tôi bắt đầu có ác cảm với môn Hóa rồi. Sao cô Hiền đối lúc lại dữ thế.

Bất chợt ngưng dòng ký ức năm lớp 11.Nhỏ Miu đang vỗ vào vai tôi.

- Nè, đang nghĩ gì vậy? Em kêu nãy giờ không nghe?

- Không có gì, có việc gì vậy em?

- Em nói là anh chạy lố rồi, cho em xuống ở cái khách sạn gần ngã tư vừa chạy qua.

Tôi quanh xe lại và em bước xuống, tháo nón và áo khoác đưa cho tôi.

- Sao em không giữ nón đi, nón em vừa mua mà?

- Mỗi lần ra đường thì mang theo, để khi tui cần thì co cái mà đội. – Em nói giọng chanh chua.

- Cơ mà nhà đâu không về, lại vào khách sạn giờ này?

Em bỏ đi không thèm quay lại trả lời câu hỏi của tôi. Lúc này đã 5 giờ chiều, tôi quyết định quay về căn nhà nhỏ của anh Đen. Vừa về thì đã thấy anh Đen bày sẵn rượu thịt ngồi đợi.

- Gì nữa đây ông, nhậu nữa hả?

- Mày ngồi xuống đây, tâm sự với anh một chút.- Nhìn ổng có vẻ buồn, tôi đành xả thân thêm một đêm nữa.

Cả buổi tối, anh Đen chỉ tâm sự về Nhung, người bạn gái trước kia sống chung nhà. Tôi cũng từng nói chuyện với chị khi đến đây ở. Thì ra anh Đen có vợ rồi nhưng ở một góc khuất nào đó trong tâm hồn, vẫn còn hình bóng của chị Nhung.Anh Đen rất hối hận vì ngày xưa đã đối xử tệ với chị. Đến một ngày chị bỏ đi, anh không bao giờ tìm thấy chị nữa.Nốc từng ly rượu cay đắng của cuộc đời, mặt anh trầm ngâm và nhìn về một hướng vô định nào đó.

Trời về khuya, rượu thịt cũng cạn dần.Chị vợ anh Đen đến đưa ảnh về nhà. Vậy là một bãi chiến trường lại hiện diện cùng với những cơn đau đầu, chóng mặt ùa đến. Lại lết từng bước loạng choạng đến giường và nằm xuống. Bóng dáng người con gái hôm qua lại xuất hiện một cách mờ ảo...

Ngày đăng: 25/08/2018
Người đăng: Pipi Tất Màu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?