Gửi bài:

Quyển 1 - Chương 2

Tôi thừa nhận, Tần Nhi đối với tôi rất tốt. Ban đêm thấy nàng dưới ánh đèn làm cho tôi bộ quần áo, hôm nào cũng mãi đến khuya. Sáng sớm, nàng đã dậy làm đồ thêu để bán rồi. Theo một tiểu thư xui xẻo như tôi, thực là khổ cho nàng. Tôi thề, nếu có một ngày Liễm Dung tôi thoát khỏi chốn này, tuyệt sẽ không bạc đãi Tần Nhi.

Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi, tôi phá lệ mua chút đồ ăn tốt hơn. Nói là bản thân muốn ăn, kỳ thực là muốn cải thiện bữa ăn cho Tần Nhi. Ngày nào cũng rau củ, sẽ thiếu chất. Sáng dậy, Tần Nhi không cho phép tôi làm bất cứ chuyện gì, nói là ngày sinh nhật nên nghỉ ngơi. Tôi cũng không nghe, ngược lại bảo nàng hảo hảo nghỉ ngơi một ngày.

Tôi làm mấy món ăn có chất bình thường, sườn heo kho, gà rang rau hẹ trứng, canh cải trắng, cá dấm đường, hương vị tỏa ra ngào ngạt, từ xa đã ngửi thấy. Tôi đã thể hiện bản lĩnh chăm nom nhà cửa của mình. Đây chính là kết quả của việc nghiên cứu N cuốn sách nấu ăn đó.

Tần Nhi nhìn bữa cơm không được phong phú lắm mà dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi, "Tiểu thư, trừ canh cải trắng, những món khác là gì a? Muội từ nhỏ đến giờ chưa từng thấy."

"A, không thể nào, đều là mấy món bình thường mà."

"Thực mà, mấy tửu lâu nổi tiếng kinh thành cũng không có những món này a." Có lẽ ở cách thức ở thời hiện đại vẫn chưa được khai phá ở đây, tiếc thật, sớm biết tôi đã mở một tửu lâu, bằng mấy món này cũng có thể trụ được, đúng không?

"Thôi đừng hỏi nữa, mau ra ăn đi." Ăn chay cả tháng, với mỹ thực trước mắt, tôi so với con chó lép bụng thấy khúc xương rồi còn khủng hơn.

Tần Nhi cắn một miếng thịt to, sau đó nhìn tôi, nói: "Tiểu thư, tỷ thực lợi hại."

"Thiết, tiểu thư ta đây lợi hại quá ấy chứ." Tôi nói khoác mà không biết ngượng.

"Ân, tiểu thư lợi hại, nếu không phải trên mặt có sẹo, lần này nhất định sẽ được tuyển chọn." Nàng nói xong mới biết bản thân lỡ mồm, thấy tôi hắc tuyến đầy đầu, vội nói: "Tiểu thư, nô tì nhỡ mồm."

"Tuyển cái gì?" Cái tôi quan tâm chính là chuyện đó.

"Tuyển... Tuyển tú nữ."

"A? Cái gì? Tuyển tú nữ?" Chẳng phải ta đây sẽ phải đi làm vợ bé cho tên hoàng đế háo sắc sao? Đánh chết cũng không chịu. Hay rồi, tôi hiện tại rất xấu. Tôi còn tưởng bản thân vẫn đẹp đủ để đánh bại ba trăm đại mỹ nữ như xưa, tôi đúng là nhũn não rồi, nhan sắc của bản thân như vậy, trúng tuyển mới lạ.

Tôi thoải mái cười nói: "Ta không để bụng đâu, đừng tự trách mình. Nhưng ta thấy cũng lạ, tư sắc của ta thế này, cũng có thể đi dự tuyển sao? Đúng là khó hiểu."

"Không phải, chỉ tuyển nữ tử tài mạo song toàn thôi, vốn tiểu thư được tiên hoàng khâm điểm (đích thân chọn)."

"Cái gì? Điểm ta?" Ngụm canh vừa nuốt xuống họng đã phun hết ra, quái gở, tôi là một sửu nữ mà, ông ta điểm tôi làm gì, hết hồn.

"Nghe nói tiểu thư và hoàng đế sinh cùng tháng cùng năm, cho nên điểm tiểu thư."

Thế a? Xem ra đúng là không việc gì là không thể, người cổ đại rất mê tín, có lẽ là do mấy lão cao tăng nói phải tuyển tôi chứ gì. "Bỏ đi, mở mang tí kiến thức cũng tốt." Tuyển tú nữ a, người hiện đại như mình mấy ai có thể tận mắt thấy được đại sự tuyển tú nữ chứ. Đổi lại mình cũng không cần lo lắng, tôi chắc chắn sẽ bị loại, cho dù là khâm điểm, nhưng với nhan sắc này...

"Đúng rồi, nếu ta đúng là Tam tiểu thư, chắc còn phải có ca ca tỷ tỷ nữa đúng không?" Tôi đoàn bọn họ đối với tôi cũng không có cảm tình lắm, trước hiểu rõ tình hình, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

"Trên tiểu thư có hai tỷ tỷ, Đại tiểu thư Tưởng Dung, Nhị tiểu thư Vân Dung, Tứ thiếu gia Mạc Ngôn, Đại tiểu thư và Tứ thiếu gia do Nhị phu nhân sinh ra, Nhị tiểu thư là do Đại phu nhân sinh ra."

Ta khẽ ngâm:

"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung

Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. (2)

(Dịch bừa nghĩa: Rằng muốn xiêm y như hoa muốn sắc, gió xuân thổi khiến sương trên hoa thêm rực rỡ)

Tên rất hay, Mạc gia sao không có một lộ hoa hay hoa nùng nhỉ."

Mắt Tần Nhi mở lớn, "Tỷ tỷ... Tỷ ngâm thơ?"

"Ngâm nga là gì, tiểu thư ta tất nhiên cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú tất cả đều tinh thông." Đương nhiên, gian lận lừa đảo không thiếu.

"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung – Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng... Hay, khi ta đặt tên cho các tỷ tỷ của con, cũng không nghĩ tới vậy." Chẳng biết từ lúc nào, lại có tiếng vỗ tay tán thưởng.

Tôi ngẩng đầu lên, một lão nam nhân đứng ở trước mặt. Cẩm hoa bào, trên mặt có vài phần tang thương, phía sau lão còn có một lão nhân, hẳn là quản gia. Nghe giọng điệu lão, chẳng lẽ là cha tôi? Không có tiếng bước chân, lão tưởng lão là quỉ a, hù chết người ta rồi thì có đến được mạng không?

Tần Nhi cuốn quít đứng lên, ngoan ngoãn hô một tiếng: "Lão gia."

Tôi nhún nhún vai, gắp một miếng sườn heo cho vào bát, không quan tâm nói: "Tần Nhi, muội là nha hoàn của ta hay là của lão a. Muội hình như không kí khế bán thân với Mạc gia thì phải? Sao phải khách khí thế? Ăn cơm đi. Coi lão là không khí đi."

Tôi vốn cũng có một gia đình hạnh phúc, đáng tiếc papa lại bị một con hồ li cái câu dẫn, ly hôn với mama. Tòa án phán đem tôi cho papa nuôi, nhưng vì bị con hồ li ấy ghét bỏ, cho nên papa đã đưa tôi đến một thành phố khác rồi bỏ lại trên đường. Từ đó về sau tôi cũng chưa từng gặp lại ông. Nếu không nhờ mama Viện trưởng nhặt được thì có lẽ, tôi sớm đã đầu thai rồi. Tục ngữ nói không sai, tảo tử tảo đầu thai (sớm chết sớm đầu thai). Thế nên, tôi hận loại trượng phu sớm nắng chiều mưa. Cái mạng này vẫn khổ vậy, ở thời hiện đại có một papa vong ân bội nghĩa, xuyên việt đến đây lại có một người cha Trần Thế Mỹ.

"Liễm Dung, con sao có thể như thế." Trần Thế Mỹ lão cha sầm mặt.

Tôi không hề gì vẫn cười ha ha nói đông nói tây, "Đúng đây, ta là thế đấy, ném ta về một nơi hoang vu những 18 năm, lại đem ta quay về, không hề quan tâm tận ba tháng trời, hôm nay lại nhớ đến ta?" Tôi cũng không phải là con chó người ta nuôi, muốn cho ăn lúc nào thì cho, không muốn thì đá ra chỗ khác.

"Tam tiểu thư, người sao có thể nói thế. Lão gia vẫn luôn nhớ người. Lão gia biết hôm nay sinh nhật tiểu thư, cố ý đến gặp người." Người đứng phía sau trông có dáng quản gia kia 'dụng tâm lương khổ' (ý bảo hết lòng hết dạ chăng? '__') nói.

Vẫn biết hôm nay là ngày sinh của tôi? Không thể nào.

"Vậy sao, ta tuy đúng là Mạc gia Tam tiểu thư, nhưng người xem, ta đây là cái dạng tiểu thư gì? Phỏng chừng, đãi ngộ cho nha hoàn cũng không tệ hại như thế này. Đã nhiều năm qua, nếu không phải Tần Nhi luôn bán đồ thêu thùa, ta đã sớm chết đói." Lão đầu vô lương tâm, đừng mong tôi tha thứ cho ông, dù có là Liễm Dung thật cũng sẽ không tha thứ cho ông.

Sắc mặt lão khẽ biến, nhã nhặn nói: "Liễm Dung, hôm nay ta tới đón con về, từ nay về sau, con đường đường chính chính là Mạc gia Tam tiểu thư, mọi chuyện cũng đã qua rồi."

"Ta cảm tạ người, ta tạ ơn toàn gia các người. Ta sống cũng tốt lắm, Tam tiểu thư gì gì đó, ta không muốn làm, ta thà thanh lâu mại nghệ cũng không muốn quay về chịu điểu khí (ai, từ này là từ chửi tục ;__;)." Chưa ăn thịt heo là chưa thấy heo chạy a? Tôi đã từng xem kịch truyền hình rồi. Tử nữ của tiểu thiếp thất sủng sao có thể có kết cục tốt, ở nhà chút địa vị cũng chẳng có nữa là. Tôi đoán không khéo hai vị tỷ tỷ kia đều vênh váo hống hách, đệ đệ kia cũng ngông cuồng không ai bì nổi, tôi phải ăn no mới có thể chống đỡ được với họ.

"Con..." Mạc lão đầu thất kinh, "Con là nữ nhi gia mà ăn nói vô liêm sỉ như thế ư, con..."

"A, rõ nực cười, ta nhớ mẹ ta cũng là thanh lâu nữ tử cơ mà? Người nếu đã ghét bỏ bà, sao lại muốn lấy bà về, khó hiểu." Đã nói tử thừa phụ nghiệp, nữ thừa mẫu nghiệp là bình thường mà.

"Liễm Dung, ta biết con vẫn vì chuyện của mẹ con mà hận ta, nhưng..." Lão thở dài một hơi, "Liễm nhi a, con là tú nữ do tiên đế khâm điểm, nhất định phải tham gia tuyết tú nữ sau ba tháng nữa, nếu không, sẽ liên lụy đến cả Mạc gia ta." A, tôi đã bảo mà, nguyên lai là muốn tôi hy sinh vì Mạc gia a.

Một cửa cũng không có, ta không phải là công cụ của ông!

(1) Trần Thế Mỹ:

Tân khoa Trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được Thái hậu ban hôn, sánh duyên cùng Công chúa, chiêu làm Phò mã. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, không ngờ đó chính là vợ và con của Trần Thế Mỹ. Nay trở thành Phò mã, Trần Thế Mỹ đã không nhận vợ con và sai người đuổi đi.

...

(Trích từ ePhim24h.net)

(2) "Vân tưởng y thường hoa tưởng dung

Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng."

Phiên âm của 2 câu thơ trong Thanh bình điệu kỳ 1 của Lý Bạch. Nguyên văn và dịch thơ:

清平調其一

雲想衣裳花想容,

春風拂檻露華濃。

若非群玉山頭見,

會向瑤臺月下逢。

Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng.

Gió xuân dìu dặt giọt sương trong

Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,

Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông.

(Ngô Tất Tố dịch – Theo vi.wikipedia.org)

Tôi vẫn duyên dáng uống canh như cũ, thuận miệng nói: "Với cái dung nhan này của ta a? Đi mới là làm liên lụy, không đi." Dù ta có đẹp cũng không đi, chém cả nhà ông thì ta sẽ đổi tên mà ung dung tự tại tìm một anh chàng đẹp trai.

Lão cha Trần Thế Mỹ ngồi trước mặt tôi, nhìn rồi than thở: "Ai, con vốn rất xinh đẹp, chỉ tiếc gặp đại hỏa..."

"Đúng rồi, đại hỏa cái gì a, nãi nương (vú nuôi) chưa từng kể cho ta nghe." Nhân thể hỏi một chút, Tần Nhi tuy đã nghe Lệ Nương nói mặt tôi đúng là do bị bỏng, nhưng không biết sao lại bị thế.

"Bà ta không nói cho con?"

"Thì sao? Trước đến giờ chưa từng kể qua." Dường như lúc tôi tới đây bà ấy đã đi gặp Diêm vương rồi.

"Con mới sinh được vài ngày, trong phủ cháy, cho nên mặt của con..." Lão tựa hồ đang hồi tưởng lại việc cũ mà thương tâm. Xem ra, người cha này cũng không đến nỗi hỏng hẳn, có chút hảo cảm.

"Được rồi, bỏ đi. Ta tuy xấu, nhưng tài hoa xuất chúng, sẽ không để thua kém kẻ khác đâu." Tôi tự an ủi nói, mình là một đại mỹ nữ giờ biến thành vậy, thật khó chấp nhận mà.

"Nhưng con đúng là cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đều tinh thông." Ánh mắt lão đầu tràn đầy mong chờ.

Tôi tùy tiện nói: "Đúng vậy."

"Vậy là ai dạy con, con sao mà học được?"

"Lệ Nương là một người tài hoa xuất chúng, chỉ là người không thấy thôi." Tôi tự nhiên nói, kỳ thực có chút chột dạ.

"Ân, mẹ con đúng là một nữ tử khác thường, nha đầu bên cạnh cũng không bình thường." Dễ lừa a, hắc hắc.

"Ta tài hoa xuất chúng không sai, song tuyển tú ta sẽ không tham gia đâu, với khuôn mặt này mà tham gia sẽ khiến người mất mặt, đúng không a." Thiết, Lão Thiên nếu đã bắt tôi làm Liễm Dung, không khéo cũng là muốn tôi thay nàng báo thù, chuyện tuyển tú này nàng không muốn, tôi cũng không muốn.

Đã ăn no, tôi vỗ vỗ tay nói: "Được rồi, người không phải đã có hai đứa con gái thông minh tuyệt đỉnh, như hoa như ngọc sao? Để các tỷ ấy đi đi." Tôi đoán hai tỷ tỷ kia cũng không phải là loại người tốt, sở trường của các nàng hẳn phải là phàn long phụ phượng (thấy người sang bắt quàng làm họ).

"Liễm Dung..."

Quản gia chợt đi đến nói: "Lão gia, người từ trong cung đến thông báo, rằng thọ yến của hoàng thường sẽ bắt đầu ngay lập tức."

Tôi còn tưởng lão còn chút lương tâm mới nhớ đến ngày sinh của mình, nguyên lai là nhớ của hoàng đế, tiểu nhân đê tiện.

Trần lão cha gật đầu nói: "Biết rồi. Liễm Dung..."

"Ai, cha, người không phải phải tham gia thọ yến của Hoàng thượng sao? Mau đi đi, một tiểu nữ tử xấu xí như ta, không dám lãng phí thời gian quý báu của người. Thăng quan phát tài mới là tối trọng yếu, nữ nhi như ta, có chết một mạng ngài vẫn còn hai cô nữa mà." Tôi châm chọc không kiêng nể, đem cả mối hận với người cha thời hiện đại ra trút ra, càng lúc càng thêm hận lão.

Lão vừa muốn nói, tôi chỉ nhè nhẹ cười, đưa tay khá bất nhã, "Thỉnh." Cút đi.

"Ai..." Lão phất tay áo, bước ra ngoài.

Tần Nhi mới rụt rè nói, "Tiểu thư, tỷ không phải đã nói sẽ đi để mở mang kiến thức sao? Giờ lại..."

"Thiết, ban đầu đúng là ta muốn đi xem sao, nhưng lão ta bảo ta đi thì ta sẽ không đi." Lão cho lão là ai a, dựa vào cái gì mà khoa chân múa tay.

"Nhưng tiểu thư, nữ tử nào trên thế gia lại không muốn bay lên đỉnh cao làm phượng hoàng, tiểu thư tỷ dù mặt có chút khuyết điểm, nhưng thất khiếu (1) hoạt bát a, không phải..." Nàng cúi mặt không nói tiếp nữa.

Tôi bất đắc dĩ cũng chỉ đành lắc đầu vì sự dại dột của nàng, "Cung đình hiểm ác a, muội còn nhỏ không hiểu. Ta từ bé đã quen nhìn những cuộc tranh đấu của đám nữ tử hậu cung như hoa như ngọc, đánh chết ta cũng không muốn bị cuốn vào. Những đứa con gái đó đều vì một nam nhân bất ái, càng không đáng phải hục hặc nhau, đem thanh xuân phí phạm ở nơi vĩnh viễn đấu tranh ấy. Trong hồng tường của hậu cung, chẳng có thiện ác, sống được mới là tối trọng yếu. Với trí thông minh của ta, tuy không sợ những nữ tử kia, nhưng ta không muốn hại người, càng không muốn tranh chồng với đám nữ tử đó. Cho dù hắn yêu ta, ta cũng không cần chung chồng với nữ nhân khác." Lời này như lời tuyên bố đối với chính tôi, cơ mà bản thân có tiến cung đâu, hãn, những suy nghĩ này không cần thiết lắm.

Tần Nhi chớp chớp đôi mắt trong veo, "Tiểu thư, tỷ thật lợi hại, ngay cả chuyện này cũng biết." Tất nhiên là tôi biết chứ, biệt danh của tôi là cuồng ti vi, cuồng sách mà, xem nhiều truyện về hậu cung lắm.

Cằm tôi vênh lên tự đắc, "Đương nhiên, chuyện ta biết không chỉ có mỗi vậy..."

Nàng có chút suy ngẫm, "Tiểu thư, tỷ nói tỷ từ bé đã xem quen, nhưng mà tỷ thấy ở đâu chứ?" Ngưu bì xuy phá (2) rồi.

"Tiểu thư ta thấy trên sách." Lý do ổn đấy chứ.

"Nhưng tỷ không biết chữ mà." A, thân thế quí báu này của tôi ra mù chữ a.

"Chuyện... chuyện này, chuyện này không phải a, là vậy, kỳ thực ta có biết chữ. Lệ Nương một mực âm thầm dạy ta cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, chỉ là nàng dặn ta đừng cho ai khác biết. Muội cũng biết ta có hai tỷ tỷ, Lệ Nương sợ các nàng ấy vì đố kị mà hại ta, cho nên bảo ta giả bộ tầm thường một chút." Lý do này có phần hơi gượng gạo.

"Nhưng... Nhưng cả muội cũng không được biết, còn a, tỷ có thật mất trí nhớ không? Sao lại...?" Nói sai nữa rồi.

Tôi miễn cưỡng cười cười, "Trí nhớ của ta mới khôi phục được một chút. Được rồi được rồi, ăn cơm đi, thức ăn nguội mất."

(1) thất khiếu: gồm hai tay, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng – theo QT)

(2) Ngưu bì xuy phá: ý nói khoác lác quá trớn rồi. Cái này là nhờ QT mới hiểu, bản thân không chắc chắn lắm.

Mục lục
Ngày đăng: 13/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Ludo Saga - Cờ cá ngựa hay nhất hành tinh

Mục lục