Gửi bài:

Chương 6.2

Lục Thủy Hàn làm cơm, hai người yên lặng ăn xong, Diệp Hân Mạch bò đi rửa chén, còn anh thì vào nhà tắm.

Tắm xong, lúc chui vào chăn anh đột nhiên mở miệng: "Hân Mạch!"

"Uh?"

"Ngày mai anh phải đi công tác, khoảng nửa tháng sau mới về."

"Vậy sao?"

Lục Thủy Hàn buồn bực trừng mắt nhìn lưng cô. Tốt xấu gì mình ở công ty bận rộn cả một ngày, về nhà ngay cả khuôn mặt tươi cười cô cũng chưa từng trưng ra cho anh xem, khó chịu nha. "Hân Mạch!!"

"Uh!!"

"Lại đây."

Diệp Hân Mạch xoay người, xem ra anh ta lại không vừa ý gì rồi, nhìn cái mặt tối sầm kia là biết. Thế nên cô đành phải bước đến.

"Làm gì?"

"Đấm lưng cho anh đi, mệt chết đi được". Còn không mệt sao? Cả ngày quản lý cả một đống bà tám, bây giờ lại vì cấp trên lo họ không hoàn hoàn thành tốt công việc nên phái anh đi theo gám sát. Tự nhiên lại bị làm phiền ngay giai đoạn quan trọng này, bực mình chết đi được.

Diệp Hân Mạch trợn mắt, đang muốn vẩy tay ly khai, cổ tay lại bị ai đó một phát bắt được, đành méo miệng: "Tới ngay đây!!..."

Được rồi, cái đồ khó tính này. Hân Mạch khẽ rùng mình một cái, miễn cưỡng ngồi xuống giường, đẩy đẩy bờ vai Lục Thuỷ Hàn: "Anh mau nằm ra!".

"Được a! He he!!" Ai đó rất khoái trá nghe theo.

Bàn tay thon dài tiến lên từ sau lưng, nhẹ nhàng xoa bóp bả vai và vùng sau gáy, khiến lưng anh một trận tê dại, dần dần bản thân lại có phản ứng. Lục Thủy Hàn không khỏi buồn bực !! Tự nhiên để giảm bớt mệt mỏi ban ngày lại khiến mình chịu khổ nhiều hơn thế này. Đúng là mất nhiều hơn được, tự làm khổ mình đây mà. "Hân Mạch".

"Lại làm sao nữa?"

"Mạnh tay lên chút đi!! Em xoa bóp mà cứ như gãi ngứa ấy, càng gãi lại càng ngữa nữa chứ!!". Lục công tử bất mãn lắc lắc cái mông.

"Được."

Tăng thêm lực là được chứ gì? Ta bóp ta bóp, bóp, bóp này!! Diệp Hân Mạch lấy hết sức đưa ngón tay bóp mạnh lên bả vai Lục Thuỷ Hàn, ra sức chà đạp. Lục công tử đau đếnkhóc không ra nước mắt.

Đang lúc nhiệt tình đấm bóp, đột nhiên ai đó xoay người lại, giữ chặt hai cánh tay Hân Mạch, kéo cô tựa vào lồng ngực mình. "Em hư quá!!"

"Là chính anh nói lực chưa đủ mạnh mà!!". Diệp Hân Mạch giãy giụa muốn đứng lên, nhưng càng giãy lại càng bị ôm chặt, đến nỗi không thể động đậy tay chân. Này nha, anh rõ ràng còn khoẻ lắm mà.

Lục Thủy Hàn nhíu mày, đột nhiên đưa tay luồn xuống phía dưới áo len, khẽ vuốt ve làn da mịn màng.

"Haha, xem em còn dám giở trò nữa không nào!!". Lục Thuỷ Hàn cười nham nhở, bàn tay trên eo cô nhẹ nhàng trượt qua trượt lại.

Diệp Hân Mạch trưng ra vẻ mặt đau khổ, vặn vẹo thân mình. Buồn quá đi mất, làm sao anh ta biết cô sợ bị chạm vào chỗ nào chứ?

"Được rồi,...em nhẹ tay là được chứ gì?"

"Không được!!" Lục Thủy Hàn giả bộ nghiêm mặt, nhưng khoé miệng khi ấy lại không giấu nổi nét cười: "Em phải nói là 'ông xã, tha cho em đi' mới được!!"

"Anh mơ ngủ à?". Nghe câu này, Hân Mạch hung hăng trừng mắt liếc anh một cái.

"Trời còn chưa tối mà, ngủ cái gì chứ...". Lục công tử đột nhiên dài giọng, giỏi thật, dám nói anh mơ mộng hão huyền!! Cánh tay từ tốn tăng thêm lực, cô gái trong lòng hẳn đã rất khó chịu rồi. "Thế nào. Có chịu nói không?"

"Ông...xã..." Diệp Hân Mạch thật sự không có biện pháp, đành phải áp sát vào người anh để tránh bàn tay đáng ghét kia không vuốt ve trên eo cô phạm vi ngày càng rộng, lại không để ý rằng hai người đang ở trong một tư thê vô cùng ám muội, ngày càng dính sát nhau: "Được rồi, nói thì nói. Mau buông em ra!!"

"Hừ..."Lục Thủy Hàn nhăn mũi, nhưng cũng đã chịu ngừng tay."Em xấu lắm."

"..."Xin đi, anh mới là người xấu thì có.

Thấy cô không nói chuyện, Lục Thuỷ Hàn cũng trầm mặc nằm im, cánh tay quấn quanh eo cô, bàn tay vẫn ở bên trong áo, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác mềm mại này khiến anh lưu luyến không muốn rời đi.

Diệp Hân Mạch bị anh vuốt ve đến nỗi toàn thân mềm nhũn, không có sức lực mà giãy dụa nữa. Lại thấy anh ta không có ý đụng chạm đến những chỗ riêng tư khác nên không buồn ngăn cản, cứ nằm bò trên người anh, không nhúc nhích.

"Này, Hân Mạch!". Nằm cả nửa buổi, Lục Thuỷ Hàn mới lên tiếng.

"Uh?"

"Nửa tháng... Em liệu có nhớ anh không?". Nữ nhân không tim không phổi này, nếu dám nói một chữ không, thế nào cũng bị xử lý.

Diệp Hân Mạch nghiêng đầu nghĩ nghĩ một hồi, đáp: "Đại khái là cũng có!"

"Thật sao?" Đột nhiên nghe thấy đáp án bản thân không hề ngờ tới khiến trái tim như muốn nhảy cả ra ngoài, nếu không phải đang ôm người đẹp trong lòng, hẳn anh sẽ nhảy lên chạy sang khoe với hàng xóm mất.

"Uh...Nửa tháng không có người nấu cơm, em sẽ bị đói..." Diệp Hân Mạch thành thật trình bày.

"..."Cánh tay Lục Thủy Hàn cứng đờ, thiếu chút nữa là bóp chết cô luôn. "Không còn lý do nào khác sao?"

"Còn có..." Diệp Hân Mạch gật đầu khẳng định khiến ai đó vui sướng ngây ngất. "Không có người làm ấm chăn, em không ngủ được..."

"..."Ai đó lần thứ hai run rẩy, mặt đen như đít nồi.

"Em đúng là đáng chết mà." Lục Thuỷ Hàn miệng nói tay làm, quay qua phát vào mông Hân Mạch mấy cái.

Khuôn mặtnhỏ nhắn nhăn thành một nắm. "Anh lên cơn điên à?". Gặp quỷ sao, anh ta tự nhiên lại tiến hành bạo lực gia đình thế này....Ah, không đúng, ai thèm lập gia đình với anh ta chứ?

"Trừ những chuyện đó ra, em không thích anh chút nào sao?" Lục Thủy Hàn áp sát thân người cô, không cam tâm hỏi han.

"Sao em phải thích anh?". Đồ mặt dày vô duyên, còm dám đánh mình, ai mà thèm thích anh!! Diệp Hân Mạch nhíu nhíu mày, lập tức giật mình hiểu ra: "Ah, hứng thú của anh với em lại gia tăng rồi?"

"..."Lục Thủy Hàn triệt để không nói nên lời, cô nàng này cư nhiên đã biết mình đối với cô ấy có hứng thú. Anh ôm cô ngủ suốt cả đêm, cô thì thư thái nhưng anh thì không thể không khổ sở nha. Đã thế lại còn hồn nhiên như không nữa chứ.

Ai đó giận quá hoá cười: "Hân Mạch!! Xem ra anh để em an nhàn đã quen, khiến em quên mất anh cũng là đàn ông nha?"

Diệp Hân Mạch lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng, anh ta thật là, nói không lại cô liền động tay động chân ngay được.

"Thế này mới ngoan chứ!!". Bàn tay to tiếp tục trêu chọc gương mặt cô. Lục Thủy Hàn trong lòng vui vô cùng, tiếp tục vuốt, vuốt.

"Này, nếu em tiếp tục không nói gì, anh sẽ coi đó là lời đồng ý nhé."

Tiếp tục im lặng, không thèm để ý anh ta nữa.

"Hân Mạch, em lo lắng gì chứ! Hiện tại anh không có bạn gái, em cũng không có bạn trai mà. Em không thấy chúng ta cứ như vậy ở chung mà không có danh phận gì thì không hay sao?". kệ xác ai đó mặc sức dụ dỗ, Diệp Hân Mạch bình thản nhắm mắt, giả ngủ.

"Đừng giả ngủ nữa! Em không thể ăn no rồi phủi tay, không chịu trách nhiệm nha." Ai đó ngày càng mặt dày mày dạn sán đến trước mặt cô.

Bóng đen áp sát ngay trước mắt, ép Hân Mạch phải mở mắt ra, lập tức đập vào mắt là đôi con người đen đầy dục vọng. Cô khẽ nhíu mày: "Không phải anh nói sáng mai đi công tác sao. Mau ngủ sớm đi..."

"Vậy được rồi...". Ban đầu anh chỉ muốn trêu chọc cô một chút thôi! Nhưng cô lại không thèm để mắt tới. Ai đó nhất kế không thành, bại trận liền làm tới. Chớp mắt, lại bắt đầu lải nhải: "Này, ngày mai anh đi công tác, em không định cho anh chút kỷ niệm nào sao?"

"Đi công tác chứ có phải yên giấc ngàn thu đâu mà cần kỷ niệm?"

"..."Phi phi, thực là ác mồm nha. "Không muốn thì thôi! Em xem, hai ta tốt xấu gì cũng đang nằm trên giường, hay là em tặng anh chút kỷ niệm để lúc lên đường bớt cô đơn đi!"

Diệp Hân Mạch nhịn không được lại trợn trắng mắt, cô đơn cái quỷ gì chứ? Với tính cách trăng hoa của anh ta, muốn cô đơn cũng không phải dễ đâu nha.

"Chậm chạp quá à, em còn không nói là anh cứ coi như em đã đồng ý đấy!"

Diệp Hân Mạch đang muốn mở miệng nói không thì đột nhiên khuôn miệng bị áp chặt. Đầu lưỡi mềm mại cứ thế nhẹ nhàng chui vào trong miệng cô, hàm răng anh chậm rãi cà nhẹ trên môi cô truyền tới một tia cảm xuc vô cùng lạ lẫm khiến toàn thân Hân Mạch tê dại. Môi và lưỡi anh nhiệt tình ve vuốt, trêu đùa lưỡi cô, dây dưa không rời....

Không thể không thừa nhận, kỹ thuật hôn của anh vô cùng điêu luyện, khiến cô không khốngchế được mà sa vào, buông thả bản thân mình trong cảm xúc mãnh liệt. Bất giác, Hân Mạch nhắm nghiền mắt, hai tay cũng tự giác đặt trên lưng anh, áp lực khiến cô không thể suy nghĩ cho tỉnh táo, phảng phất như trong chốc lát, không còn níu giữ được bản thân mình, chỉ có thể để mặc anh đẫn dắt.

"Umh..."Rốt cục, Diệp Hân Mạch cảm thấy mình không thể thở nổi nữa, bàn tay đẩy khẽ vào lưng anh, bảo anh dừng lại.

Anh rõ ràng biết rõ nhưng lại cố tình không chịu ly khai, dùng đầu lưỡi viền nhẹ quanh vành môi cô thêm vài lần, sau đó mới chậm rãi rời ra.

"Anh nên đi ngủ đi". Thanh âm lạnh nhạt hoàn toàn không có nhiệt tình như trước.

Âm thanh này cũng làm thanh tỉnh đầu óc hỗn loạn của Lục công tử, động tác rốt cục cũng dừng lại, anh bò lên, mặt vùi vào cổ cô."Anh rất muốn ăn em!!"

Diệp Hân Mạch trừng mắt: "Ăn thịt người là phạm pháp đó."

"Haha..." Lục Thủy Hàn cười khàn khàn. Cô bé này trong lời nói lạnh nhạt cũng có công lực gây cười không hề nhỏ nha."Được, không đùa nữa, em mau đi tắm đi, rồi ngủ sớm một chút."

"Em muốn ngủ thành heo..." Diệp Hân Mạch nhẹ nhàng kháng nghị, nhưng lại nghĩ đến ai đó mỗi lần nói cô không được liền dùng mọi thủ đoạn không đạt được mục đích quyết không bỏ qua, thế là đành phải đẩy anh: "Tránh ra."

Lục Thủy Hàn nghe lời, xích người qua, lấy tay chống đầu xem cô bò lên giường, sau đó tìm quần áo đi tắm. Đến khi hình bóng cô khuất sau cửa nhà tắm, anh không khỏi thở dài, cô gái lạnh lùng này vì sao càng ngày càng chiếm cứ vị trí quan trọng trong lòng anh? Hơn nữa, anh hoàn toàn không có biện pháp xua đuổi hình bóng cô ra khỏi tâm trí mình...

Trời đất ơi!! Làm thế nào đây. Ai đó ngửa mặt lên trời thở dài.

Có kêu trời cũng không ăn thua, ông trời sẽ không chỉ cho anh làm thế nào để trốn đi công tác. Không còn cách nào khác, ai đó đành xách valy, khí phách hiên ngang đi công tác.

Diệp Hân Mạch bắt đầu hưởng thụ những ngày nhàn nhã tự tại. Nhưng chỉ được hai ngày sau đó thì thật thảm a. Không có đồ ăn anh làm, cô không ăn được, thật là đói ... Không có anh ủ ấm giường, cô cũng không ngủ được, đành thao thức suốt đêm nhìn trần nhà ngẩn người, thật thảm a ...

Diệp Hân Mạch khá mệt mỏi, nhưng cũng tạm ổn, trừ bỏ chuyện ăn và ngủ các sinh hoạt khác diễn ra rất tốt đẹp.

Ngày ngày ngồi sáng tác, rảnh rỗi thì online chơi game. Vừa online đã có người gõ cửa.

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: mấy thứ cần đã tìm được rồi. Ngươi quý danh là gì, để ta kết hảo hữu với ngươi.

[tư liệu] Chủ quầy hàng: không cần, ngươi mang mấy thứ đó cùng với trang bị đưa cho ta là được rồi.

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: .......

[tư liệu] Chủ quầy hàng: sợ ta lấy sạch sao?

Đối phương trầm mặc rất lâu, sau đó mới gửi tới một tin nhắn.

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: không phải như vậy.

Diệp Hân Mạch cười nhẹ, ngón tay thon dài gõ lạch cạch trên bàn phím.

[tư liệu] Chủ quầy hàng: nếu như ngươi sợ như vậy, thì quên đi.

Đối phương vẫn trầm mặc, khẳng định là đang đi xung quanh nghe ngóng xem chủ quầy này quý danh là gì, xác định là kẻ đáng tin mới dám đưa hân trang bị.

Diệp Hân Mạch sờ sờ cái mũi, ông trời chứng giám nha, cô thực sự muốn giúp hắn mà ... Khụ, được rồi, thừa nhận là không có trong sáng như thế, chỉ là, cô quả thật không có ý định cướp không trang bị của hắn đâu.

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: ngươi rốt cuộc là ai?

[tư liệu] Chủ quầy hàng: ta không có thời gian cùng ngươi tán chuyện đâu, ngươi đồng ý làm thì làm, nếu không muốn ta đây cũng không ép.

Đối phương lại tiếp tục trầm mặc, Diệp Hân Mạch đang cầm ly uống nước, thế cục cô vất vả lắm mới bày ra được, làm sao thất bại được chứ? Hừ, cứ chờ đi! Hắn đừng nghĩ ở server này tìm được ai khác có thể khôi phục thuộc tính trang bị...

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: có thể chờ chút không? Vài phút thôi.

[tư liệu] Chủ quầy hàng: được .

Một lát sau, người còn chưa tới, tin tức đã lại đến.

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: ngươi làm thế nào biết trang bị của ta trúng độc gì?

Quả nhiên phải đi tìm người khác xem xét, chỉ tiếc, độc cô chế ra, căn bản không phải thợ may cấp 15 cùng khoáng thạch là có thể giải được, còn cần dược vật chế tạo cấp 15 nữa . Tài khoản này có danh tự là Hồng Nhan độc, chính là bởi vì độc là tuyệt phẩm, thụ độc trang bị nhất định phải có, nên người chế tạo trang bị và dược sư phải cùng nhau loại bỏ được lưỡng chủng độc mới có thể hồi phục thuộc tính trang bị ban đầu.

[tư liệu] Chủ quầy hàng: người chế tạo vật phẩm sinh hoạt xem là biết rõ.

Câu này cũngkhông phải nói dối, trang bị của mỗi người có thể lựa chọn chế độ để người khác nhìn thấy hoặc chế độ che dấu. Đạm Mạc Phong Tâm kiêu ngạo ngang ngược, luôn muốn mọi người thấy được trang bị của mình. Đối phương lại trầm mặc, Diệp Hân Mạch kiên nhẫn chờ.

Rốt cục, hắn nhắn cho cô một tin.

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: dù sao cũng đã tìm tư liệu lâu như vậy, trang bị không khôi phục được cũng đành ném, ngươi muốn lấy ta cũng không biện pháp. Quên đi, đưa cho ngươi đi!

[tư liệu] Chủ quầy hàng: đợi ta ở chỗ cũ.

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: được, cám ơn trước.

Hừ, Diệp Hân Mạch bĩu môi, hắn thật sự rất quan tâm đến bộ trang bị này nha!!

[tư liệu] Chủ quầy hàng: ba ngày nữa mời quay lại đây nhận trang bị.

Vì thế, ba ngày sau.

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: lão thiên a!! Ngươi thực lợi hại!!

[tư liệu] Chủ quầy hàng: ?

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: thuộc tính của tất cả trang bị đều tăng thêm 10%!! Ngươi làm thế nào làm được?

[tư liệu] Chủ quầy hàng: do đặc thù chế tạo.

[tư liệu] Đạm Mạc Phong Tâm: lợi hại a!! Ta về sau sẽ tìm ngươi đặt làm trang bị được không?

[tư liệu] Chủ quầy hàng: Được.

[hệ thống] Đạm Mạc Phong Tâm đề nghị kết hảo hữu với bạn.

Diệp Hân Mạch cười quỷ dị, kết hảo hữu với hắn, sau đó logout. Tiểu tử, ngươi chờ mà khóc đi!! Trong con ngươi hiện lên một tia lạnh nhạt, xem bên ngoài trời đã về chiều rồi, liền dọn dẹp một chút, sau đó bò đi tắm.

Nửa tháng trôi qua thật không dễ dàng, Lục Thủy Hàn vô cùng hứng thú nhảy ra từ thang máy lầu 12, chạy về mở cửa. "Hân Mạch, anh về rồi này!!"

Ý? Sao không có ai phản ứng ...

"Hân Mạch?!!!" Đáng chết, nửa tháng không gặp, giờ thấy anh trở về lại không đi ra nghênh tiếp?!! Xem anh phạt cô thế nào... Ai đó một bên tự nhủ, một bên xông vào phòng ngủ,nháy mắt liền phát hoảng: "Hân Mạch!! Em sao thế!!!"

Sinh bệnh sao

Lọt vào mắt anh là một khung cảnh bừa bãi. Trên mặt đất là chiếc ly uống nước cô thường cầm trên tay, ly sứ đã vỡ thành vài miếng, gốm sứ trơn bóng trong ráng chiều phản xạ ánh sáng chói mắt mà quạnh quẽ, trên sàn vẫn còn vệt nước đọng. Cách đó không xa là mấy cuốn sách vứt bừa bãi, còn có cả áo khoác lông nữa.

Trên giường bóng người quấn trong chăn thành một khối, mái tóc đen quấn quýt phía ngoài tạo nên một khung cảnh hỗn độn... Mặt giấu trong chăn, tựa hồ như đang ngủ ...

Nghe thấy tiếng anh, Diệp Hân Mạch rên hừ hừ tỏ vẻ đã nghe thấy. Lục Thủy Hàn nhanh chóng đi lên giường, xoay người cô lại, thấy toàn thân mềm nhũn vô lực lại thêm đôi môi tái nhợt, cơ hồ chỉ có một hơi thở còn sót lại.

Cô ấy ốm sao?!!

Đưa tay khẽ đặt lên trán cô, anh giật mình! Nóng quá.

"Hân Mạch! Em sao vậy hả?". Lục Thuỷ Hàn trong lòng bực bội, làm sao mà vắng anh mới có nửa tháng, cô lại biến thành thế này, người không ra người, ma không ra ma.

"Uhm...". Cô gái trong lòng than nhẹ một tiếng, đầu dụi vào ngực anh.

"Đáng chết!!".Lục Thuỷ Hàn ôm chặt lấy cô, suy nghĩ bắt đầu hỗn loạn.

"Đi, đi đến bệnh viện nào."
"Không....".Hân Mạch mơ hồ lắc đầu.

Lục Thủy Hàn đang định bế cô lên liền ngẩn ngơ: "Vì sao lại không đi?"

"Em muốn ngủ ...". Cô khó khăn nói ra mấychữ, bàn tay bé nhỏ vươn lên, chui vào trong áo khoác anh, tập hưởng hơi ấm mà mấy ngày nay cô không tìm thấy.

"Không đi bệnh viện làm sao được?"

"Không...". Hân Mạch mặc kệ, vặn vẹo thân thể, vặn vẹo được vài cái đã dùng hết sức lực, nói không nên lời. Lục Thủy Hàn thấy cô làm nũng, vừa bực mình lại vừa buồn cười, nhưng cô bé này chẳng lẽ có kiêng kỵ gì với bệnh viện sao? Biết rõ trong lòng cô có chuyện, nhưng vì cô không muốn nói, nên anh cũng đành phải dẹp cái tính tò mò sang một bên, không dám chọc vào. Nhưng cô dù sinh bệnh cũng kiên trì không chịu đi khám bác sĩ,anh rốt cuộc nên xử lý thế nào mới tốt đây?

"Để anh đi mua thuốc cho em, em cứ ngủ đi". Sau một hồi hỗn loạn, Lục Thủy Hàn mới quyết định.

Người trong ngực sớm đã không có phản ứng, anh chỉ đành lắc đầu đem cô đặt xuống, vừa tiếp xúc ga giường lạnh lẽo, cô khẽ co người, trên khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mày nhăn tít cả lại , nhưng vẫn ngoan ngoãn ngủ.

Lục Thủy Hàn vội vàng đi mua thuốc, lúc về thấy Hân Mạch còn đang ngủ, vì thế bèn đánh thức cô dậy.Vì vẫn đang ở trạng thái mơ hồ, cô ngoan ngoãn uống thuốc, hai tay còn ôm chặt eo Lục Thủy Hàn nhất định không buông, hại anh cầm ly nước mà run tay mấy lần. Bất quá, cô đã chịu uống thuốc rồi, đây không phải vấn đề lớn nhất sao?

Không biết có cần nhờ mẹ anh tới xem cô thế nào không nữa... Hư... Bị Diệp Hân Mạch ôm chặt, ai đó trong lúc miên man suy nghĩ, liền mang theo đầy người bụi bặm tựa vào đầu giường, đi ngủ.

Không biết đã bao lâu, Diệp Hân Mạch cảm thấy chính mình như đang ở trong biển lửa, một lúc sau rốt cục cũng đã trở lại thế giới thực. Hé mắt ra phải một lúc mới nhìn rõ mọi thứ. Khi nhìn thấy trước mắt là khuôn mặt tuấn tú , lại chớp chớp mắt vài lần. Cảm giác được hai tay mình đang ôm chặt người khác, Diệp Hân Mạch mặt liền đỏ như tôm luộc.

"Tỉnh rồi sao?" Lục Thủy Hàn lúc này cũng đột nhiên giật mình tỉnh lại,thấy đôi mắt trong trẻo của cô đang nhìn mình chăm chú liền nhíu mày hỏi.

"Giờ em thấy thế nào?" Diệp Hân Mạch lắc đầu, định mở miệng nói, lại phát hiện mình nói không ra tiếng nữa. Hắng giọng mấy cái mới miễn cưỡng phát ra âm thanh: "Tốt hơn nhiều rồi."

"Còn nhức đầu nữa không?"

Diệp Hân Mạch thành thật gật đầu, chợt thấy bàn tay đang ôm vai mình đột nhiên chuyển lên huyệt Thái Dương, lực đạo không nặng không nhẹ. Cô thoải mái nhắm mắt lại, cảm giác đầu óc thanh tỉnh rất nhiều.

"Có đói bụng không? Để anh đi làm đồ ăn, xem em hẳn là rất lâu rồi không ăn uống cho tử tế". Âm thanh trầm thấp có chút khàn khàn, không rõ là do vừa thức dậy hay là anh cũng bị cảm rồi nữa. Đôi mắt đang nhắm nghiền đột nhiên mở ra, trong tròng mắt lướt qua một tia sáng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mong đợi. Tựa như chú cún nhỏ rất lâu không được cho ăn, giờ phút này nghe tiếng chủ nhân trở về liền mừng rỡ vẫy đuôi. Lục Thủy Hàn bật cười, vỗ nhe bờ vai cô, đặt đầu cô trở lại gối, nhẹ nhàng kéo chăn. "Em cứ ngủ tiếp đi, khi nào xong anh sẽ gọi."

Diệp Hân Mạch chớp chớp mắt tỏ vẻ đã hiểu, nhìn anh đi ra ngoài, mới yên tâm nhắm mắt lại. Ngủ thiếp đi không lâu, cô bị anh lay tỉnh, ngay sau đó một cỗ mùi hương quyến rũ lọt vào mũi. Bụng nhất thời kêu ùng ục, trong miệng nước miếng không ngừng tiết ra.

Lục Thủy Hàn cẩn thận dè dặt nửa ôm nửa đỡ, từng thìa một đút cháo cho Hân Mạch, thỉnh thoảng lại đem cháo thổi cho nguội bớt, thỉnh thoảng lại hỏi cô cháo có nóng không, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ lưng giúp cô dễ thở, một chén cháo ăn hơn nửa giờ mới xong.

Chờ anh ra ngoài dọn dẹp, cô lại tiếp tục ngủ. Lúc tỉnh lại, có ai đó đang ôm chặt lấy cô ngủ say sưa. Khuôn mặt anh lúc này tựa như một đứa trẻ bình yên và thanh thản, đôi lúc lại nhíu mi, dường như đang bị ai đó làm phiền, thật khác hẳn với thường ngày. Cánh tay đặt trên người cô có lực nhưng rất nhẹ nhàng, cô thử động đậy một chút, anh lại vô thức siết chặt hơn, vì thế cô chỉ có thể ngây ngẩn nhìn anh an giấc. Rốt cục, tại thời điểm cô cần anh nhất, anh liền xuất hiện trước mặt! Diệp Hân Mạch cúi đầu cười, nụ cười hàm chứa sự chua xót.

Cô nghe thấy tiếng anh nôn nóng gọi, nghe tiếng bước chân anh đi mua thuốc, nghe giọng anh ôn nhu kêu cô uống thuốc, lại nghe tiếng anh nhẹ nhàng hỏi cô cháo có nóng không...

Sống ở đây hơn hai mươi năm, cô chưa hề được ai quan tâm như vậy, cảm giác uất ức vẫn bồi hồi trong lòng, thật lâu không lắng xuống. Bàn tay tái nhợt vuốt khẽ lên khuôn mặt đang say ngủ, một người đàn ông tốt như vậy, vì sao lại chịu ở đây với cô, phụ nữ thích anh ta có thể xếp hàng vòng quanh thành phố ấy chứ...

Đầu lông mày khẽ run, con ngươi thâm thúy chợt mở ra. Diệp Hân Mạch chân tay cứng đờ vội hạ mí mắt xuống.

"Thế nào rồi? Đầu còn đau không? Vẫncòn sốt sao?" Miệng nói, tay đã chạm đến trán cô, thấy không có vấn đề mới an tâm. Hoàn hảo, nhiệt độ đã giảm rất nhiều, tuy rằng so với thân nhiệt bình thường của cô vẫn cao hơn một chút, nhưng cũng không còn đáng lo nữa.

Hân Mạch khẽ lắc đầu, không nói gì.

"Uh... Có vẻ tốt hơn nhiều rồi..."Lục Thủy Hàn lầm bầm lầu bầu, mất kiên nhẫn nói: "Này, thế nào mà anh đi vắng có vài ngày, em liền bị cảm đến nỗi này hả?"

"Em...". Cô há miệng,thanh âm khàn khàn. "Lúc ... đi tắm quên không bật nước nóng và máy sưởi..."

"..."

"Đến lúc ướt hết mới phát hiện ra...". Giọng nữ càng nói càng thấp, có trời mới biết, cô là vì thực hiện được âm mưu nên vô cùng hưng phấn...Quên mất phải để ý nước tắm.

Lục Thủy Hàn tốn hơi thừa lời, nhưng xem cô bày ra bộ dáng "em sai rồi" thì lại không nhẫn tâm mắng mỏ, chỉ đưa tay vò vò tóc, gắt gao ôm chặt lấy cô."Được!! Về sau không được bất cẩn như vậy nữa, biết chưa ..."

"Uh...". Hân Mạch ngoan ngoãn lên tiếng trả lời.Nửa buổi, hai người ôm nhau không nói lời nào, lặng lẽ ngủ. Tận đến khi Lục Thủy Hàn trở về được bốn ngày, Diệp Hân Mạch mới khôi phục như bình thường.

Trong lúc sinh bệnh, thật ra cô rất ngoan, không tranh luận, không lên mạng, mỗi ngày đều trốn trong chăn, chờ cơm tới là há mồm, quần áo tới là đưa tay, vô cùng thư thái tự tại.

Hôm nay, khi cô đang ở trong bếp xem ai đó nấu cơm, nhân tiện tranh thủ làm con mèo nhỏ đưa tay ăn vụng, đang rón rén thì bị ai đó nhẹ nhàng vỗ vỗ vào tay, tặng kèm cả cái trừng mắt nữa, đành phải bĩu môi đi ra ngoài.

Đột nhiên, chuông cửa vang lên. Ngoài cửa là một người lạ mặt mặc trang phục nhân viên đưa thư, lễ phép nói: "Xin chào, xin hỏi cô là tiểu Mạch tiểu thư phải không ạ?". Diệp Hân Mạch nhíu nhíu mày: "Là tôi, có việc gì vậy?"

"Là thế này, tôi là người của công ty chuyển phát nhanh, có bưu phẩm gửi cho cô, là địa chỉ này, nhưng tên người nhận viết không được rõ, nên tôi muốn hỏi cho chắc chắn." Nhân viên chuyển thư mỉm cười đáp lại, đưa qua một phong bì chuyển phát nhanh. Diệp Hân Mạch tiếp nhận, trên phong bì ghi rất rõ ràng, Người gửi: Công ty Lôi Đình.

"Là của tôi, cám ơn."

"Không cần khách khí, phiền cô ký tên vào đây, cám ơn."

Đặt phong thư trong tay lên ghế sofa, nhìn đi nhìn lại mấy lần, không biết bên trong là cái gì, trong lòng càng thêm nghi ngờ. Nếu là hắn, hắn sẽ không gửi thư chuyển phát nhanh đâu! Nếu như không phải hắn ...

Hay là, là TrầnTự Vịnh nhỉ. Đúng rồi, chỉ có Trần Tự Vịnh mới biết mình hay được gọi là tiểu Mạch, nhưng lại không biết tên đầy đủ. Xem qua, quả thật là TrầnTự Vịnh gửi tới ... Chỉ là, tự nhiên gửi cái này tới làm gì?

Diệp Hân Mạch do dự một lúc, cuối cùng vẫn mở ra xem. Là một bản hợp đồng, đối phương nói muốn đưa tác phẩm của cô tham gia cuộc thi sáng tác văn học, đã được đóng dấu đầy đủ, chỉ chờ cô ký tên nữa là ok.

Bên dưới có ghi phần thuởng dành cho người thắng cuộc – thật hấp dẫn nha ... Chỉ tiếc là cô không hề có hứng thú. Diệp Hân Mạch nghiêng đầu nghĩ nghĩ, Trần Tự Vịnh đã từng nhắc đến việc này, nhưng mình lúc ấy không phải đã thoái thác rồi sao? Làm thế nào mà anh ta còn gửi cái này cho cô? Còn nữa, làm sao anh ta biết địa chỉ mà gửi? Thật là kỳ quái... Nghĩ mãi không ra liền không thèm để tâm vào mấy chuyện vụn vặt này nữa, Diệp Hân Mạch đem phong thư ném qua một bên, tiếp tục đi tới cửa phòng bếp xem ai đó làm cơm xong có chưa, cô sắp thành ma đói rồi đây.

Vừa hay, Lục Thủy Hàn làm đồ ăn cũng xong rồi, hai người bưng thức ăn ra bàn, chuẩn bị ăn cơm. Lục Thủy Hàn đưa mắt nhìn phong thư trên ghế sofa, thuận miệng nói: "Có người gửi thư cho em à?"

"Uh."

"Em còn người quen nào khác sao?". Ngữ khí Lục Thủy Hàn có điểm kì quái. Diệp Hân Mạch buồn cười dùng đũa gắp sạch đồ ăn anh nấu đặt trước mặt mình. "Nếu không quen những người khác thì em làm sao sống qua ngày chứ?"

"Em vẫn sống khoẻ còn gì!". Lục Thủy Hàn giật mình nhìn mấy đĩa đồ ăn đã bị cô gắp gần hết, hừ mấy tiếng: "Xem em kìa, có ai ăn tranh của em đâu, không chiếu cố mình gì hết, cả ngày chỉ biết lên mạng chơi game, không hiểu trước đây em làm thế nào mà sống sót nữa...."

Diệp Hân Mạch đối với mấy lời cằn nhằn của anh xem như không nghe thấy, an tĩnh ăn cơm, ăn xong liền một mạch đi vào phòng ngủ, không biết làm cái gì.

Lục Thủy Hàn ăn xong, nhìn cái bàn lớn giọng gọi: "Này, Hân Mạch, rửa chén đi!"

"Biết rồi!" Kế tiếp là rửa chén rửa chén, tắm rửa tắm rửa. Tắm xong, Lục Thủy Hàn chạy ra ban công xoa xoa mái tóc. Hân Mạch cầm quần áo của anh trợn trắng mắt, anh ta không sợ bị cảm sao. Cô bị cảm vài ngày, anh ta ngủ cùng cũng không bị lây, thân thể khoẻ mạnh này khiến cô ghen tị nha. Lục Thủy Hàn lau khô tóc, quay lại phòng khách. Đưa mắt nhìn lên ghế sofa, phong thư bị anh tùy tiện gác tay lên. Cô nành này đến cả thư chuyển phát nhanh cũng ném lung tung, tốt xấu gì đây cũng là đồ quan trọng người ta gửi tới —— ý, địa chỉ này nhìn quen mắt ghê....

Đem đống hợp đồng bên trong lôi ra, LụcThủy Hàn trong đầu trống rỗng. Phần hợp đồng này là chính tay anh đánh ra mà, mỗi một câu chữ đối với anh mà nói, hết sức quen thuộc. Nếu không phải đám nữ nhân viên của anh biết được Mật Đại cũng muốn viết tiểu thuyết tình cảm, các nàng sẽ không kéo đến nhiều nhà tài trợ như thế, cho nên lần này hai phe hợp tác điều kiện tiên quyết là bất luận thế nào, chỉ cần Mật Đại tham gia cuộc thi sáng tác thì tiền tài trợ sẽ tăng gấp đôi. Sam Thụ lúc ấy nói, Mật Đại nhất định sẽ không đồng ý đâu, nhưng khi anh đem tình huống trình bày lần nữa thì anh ta tuy không lập tức quyết định nhưng cũng nói là thử một lần xem sao, sau đó chính anh đem bản hợp đồng này đưa cho anh ta...

Nhưng ai mà biết, anh hiện giờ ở đây lại có thể nhìn thấy phần hợp đồng này?!!! Lục Thủy Hàn đầu óc trống rỗng trong vài giây, lập tức tỉnh táo. Lần đầu tiên nhìn thấy cô, là ở buổi gặp mặt các tác giả, tuy rằng bảng tên cô đeo là Hồ Hề Hề, nhưng sau khi anh đi xác minh thì cô nhất định không phải là Hồ Hề Hề. Vậy thì lời khẳng định của Sam Thụ lúb ấy rằng Mật Đại nhất định sẽ tới là thực sao? Chỉ là vì Mật Đại là nữ!! Cho nên mọi người không chú ý tới cô?!! Cho nên cô nàng tên Diệp Hân Mạch này chính là Mật Đại ????

Lục Thủy Hàn nắm bản hợp đồng trong tay đến mức phát run, đầu óc vẫn quay cuồng : cô chính là Mật Đại, cô chính là Mật Đại, cô chính là Mật Đại... Không, cô thế nào lại có khả năng là Mật Đại? Mỗi ngày đều ngồi trước máy tính chơi game, không chịu làm việc đàng hoàng, thế nào lại chính là Mật Đại?!! Khó trách cô đối với anh lãnh đạm như vậy, khó trách cô luôn thanh cao như thế, cô .... là tác gia tiêu biểu năm 2010! Chính mình thân là tổng biên, gặp cô có khi còn phải tươi cười qùy gối ấy chứ!! Sự thật cứ như vậy đột nhiên mà tới khiến anh có chút phản ứng không kịp. Cô chính là Mật Đại a!! Còn mình chỉ có thể ở trong game vung tiền làm đại thần phá gia chi tử, thế nào lại có thể so sánh với cô đây?

Trong giây lát, lòng tự tôn của ai đó bị đả kích mãnh liệt. Anh trấn tĩnh, buông bản hợp đồng xuống, trở lại phòng ngủ, chui vào mền, mắt nhìn thẳng lên trần nhà. (đại thần tự kỷ oài.hehe)

Diệp Hân Mạch tắm rửa xong xuôi, trở về phòng ngủ, thấy ai đó nằm cứng ngắc như xác ướp không nhúc nhích, thì vô cùng hiếu kỳ, anh hôm nay không chơi game thăng cấp nữa sao? Bất quá, hiếu kỳ thì hiếu kỳ, cô cũng tiếp tục không nói gì, quay lại trước màn hình máy tính của mình , nhìn tiểu cô nương tóc ngắn màu lam, vẫn chăm chỉ thu thập nguyên liệu. Lại có trên kênh [thế giới], có một con cá béo đợi cô rất nhiều ngày rồi. Có lẽ đang điên cuồng tìm Chủ gian hàng lần trước cũng nên. Diệp Hân Mạch nhếch khóe miệng,đang muốn online thì "Hân Mạch!!". Xác ướp giờ mới thèm lên tiếng này.

"Uh?".

"Qua đây."

"Làm gì?" DiệpHân Mạch quay đầu nhìn, cảm thấy hôm nay thần sắc anh có điểm gì đó hơi lạ, nghiêng đầu nhìn ngó một hồi rồi mới nghe lời leo lên giường. "Có chuyện gì sao?"

Lục Thủy Hàn nghe tiếng, gắt gao dán mắt vào cô, rốt cục nhìn chòng chọc đến nỗi thấy tóc gáy Hân Mạch dựng hết cả lên mới duỗi tay kéo cô ôm vào lòng. Một tay giữ eo, một tay giữ sau gáy, chuẩn xác tìm đến đôi môi đỏ hồng, liều mạng hôn, đầu lưỡi cuốn vào trong miệng cô, đoạt hết không khí.....

"Ưm...Ưm....". Diệp Hân Mạch thấy mình sắp chết ngạt đến nơi, vội vàng phản kháng, nhưng không hề có hiệu quả. Ngược lại sự phản kháng yếu ớt của cô lại khiến nụ hôn của anh thêm phần mạnh mẽ. Dường như chưa đủ thoả mãn, Lục Thuỷ Hàn xoay người một cái, đè Hân Mạch xuống giường, đôi môi vẫn mãnh liệt còn hai tay lại điên cuồng cởi áo ngủ của cô.

Diệp Hân Mạch lúc này không khỏi kinh ngạc, bình thường anh đâu có thế này, hôm nay rốt cuộc là gặp phải chuyện gì a? Chân anh hung hăng đè chặt chân cô, bàn tay nóng rực nhanh nhẹn cởi bỏ quần áo, tiến lên trên, ôm sát nơi đầy đặn mềm mại trước ngực cô... Một cảm xúc mãnh liệt từ trước ngực truyền vào não bộ, Diệp Hân Mạch hoảng loạn muốn đẩy tay anh ra, nhưng tốn côngvô ích, muốn lên tiếng thì miệng vẫn bị đôi môi anh giữ chặt... Bàn tay trên thân thể Hân Mạch chạy loạn một hồi, từ cuồng loạn dần trở nên chậm rãi, nhẹ nhàng, ngay cả nụ hôn của cũng bắt đầu nhu hòa. Bàn tay anh khơi mào dục vọng, dần dần tập kích các giác quan của cô. Kỹ xảo của anh, luôn rất thành thục...

Thân thể nóng rực bên dưới khiến Hân Mạch hoang mang, phản kháng yếu dần. Đầu óc hỗn loạn, cánh môi mềm nhẹ dần dịch xuống phía dưới, thay thế cho bàn tay, không ngừng kích thích cô.

"Ưm...". Sau khi rên nhẹ một tiếng, Hân Mạch bị chính âm thanh thỏa mãn của mình dọa cho hoảng sợ, lý trí đột nhiên trở về. Nhận thức rõ tình cảnh hiện tại, cô nhíu mày."Anh làm gì thế?". Thanh âm lạnh nhạt không giấu được sự run rẩy, nhưng qua tai người khác lại mang một ý nghĩa khác – là cô vẫn tỉnh táo, trấn định và không hề quan tâm. Không quan tâm chút nào sao? Lục Thủy Hàn đột nhiên bị mấy chữ này đả kích khiến tim đập dồn dập. "Tôi cho rằng anh còn nhớ chúng ta đã giao ước những gì". Âm thanh lãnh đạm vang lên lần thứ hai. Không hề oán trách, không hề chỉ trích, cũng không khóc lóc. Chỉ nhắc nhở anh, tại đây, anh từng đáp ứng một giao ước đáng ghét. Anh không thể đụng vào cô, không thể thực hiện bước tiếp theo của kế hoạch là biến cô thành người phụ nữ của anh...

Trái tim đập điên cuồng, thân thể mềm mại bên dưới vẫn có sức quyến rũ rất lớn, giống như hoa anh túc, mỹ lệ mà độc hại.

Anh muốn tiến tới nhưng cô lại không cho anh cơ hội. "Được, xem ra hôm nay tâm tình anh không tốt, mau ngủ sớm đi!"

Ngủ đi ngủ đi! Tác dụng của anh chỉ có nhiêu đó thôi, ngoại trừ làm bảo mẫu nấu cơm thì là làm ấm giường. Anh chỉ là một công cụ, một người giúp cô sinh tồn, mà tất nhiên, vẫn là chính anh tự thân đưa tới cửa... Lục Thủy Hàn càng nghĩ càng cảm thấy rất đau xót, vì thế đầu óc nóng lên, cứ thế bò xuống khỏi giường, mặc quần áo, chụp lấy chìa khóa... Đi ra cửa.

"Loảng xoảng" một tiếng, tiếng cửa sắt bị đá tung vang lên trong bóng đêm.

Diệp Hân Mạch im lặng nhìn trần nhà, này nha, hôm nay anh uống nhầm thuốc à? Tự nhiên trước ngực có cảm giác mát mát. Nhìn xuống thì thấy áo ngủ đã bị lột mất, đầu óc ban nãy bị anh làm cho rối loạn hết cả. Đã thấy rõ ràng, nhưng lười đứng dậy nên cô cứ thế quấn chăn ngủ thật say.

Vào lúc cô đang ngủ say, ai đó vừa ra khỏi cửa liền thấy hối hận muốn chết, tốt xấu gì anh cũng nên nói lại vài câu, đại loại như:"Em có phải Mật Đại không?", "Có phải em thấy anh rất chướng mắt, rất chán ghét anh có phải không?"linh tinh gì đó, xem cô ấy trả lời thế nào nào. Không được, anh không cam tâm.

Nhưng anh cũng không muốn cứ lặng lẽ quay trở lại nên đắn đo đi lại trước cửa một hồi lâu, đợi mãi cũng không thấy có ai ra tìm mình. Cơn giận theo đó lại trào lên khiến anh dứt khoát bước xuống lầu.

Xuống lầu rồi thì lại bị gió thổi cho lạnh tê tái, anh nghĩ cô bé này nhất định là tay chân chậm chạp đuổi không kịp, hay là bản thân cô cũng cần chỉnh trang lại quần áo rồi mới ra ngoài hoặc giả là cô nàng này có chút xấu hổ đi.... Được rồi, chờ một chút xem sao. Nhưng mà chờ một chút lại một chút nữa, chờ hơn một tiếng đồng hồ cũng chẳng thấy tăm hơi Diệp Hân Mạch đâu.

Lục Thủy Hàn nghiến răng nghiến lợi!! Được lắm, không thèm quan tâm tới anh sao? Thấy anh tự động bỏ đi em vui lắm hả? Cứ vậy đi, anh không quay lại nữa cho em vui lòng!!

Vì thế, Lục đại thần tức đến nỗi đầu muốn bốc khói, lái xe về nhà mình.

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?