Gửi bài:

Quyển 1 - Chương 51

Mưa rơi đều, bầu trời âm u đen nhán một màu, nhìn thấy hắn rất dữ tợn đáng sợ.

Dưới thân thể của nàng nằm trên lớp cỏ ướt, ở trên là thân thể giống như dã thú của Lăng Khiếu Dương.

Da thịt thấm đầy nước mưa, còn nồng đậm sự chua chát, nàng đã không cách nào giãy dụa, không cách nào phản kháng, chết lặng mà chấp nhận sự thô bạo của Lăng Khiếu Dương, không vui sướng, không có cảm giác, sắc mặt giờ khắc này lộ ra vẻ nghi ngờ có phải tất cả loài người đều ghê tởm như vậy không.

"Ngươi càng mang lại đau đớn trên người ta bao nhiêu, ta sẽ trả lại ngươi gấp đôi"- Mưa phùn lạnh lạnh rơi trên mặt, lời nói của Hữu Hi rất bình thản nhưng mang theo hàn ý.

Con ngươi Lăng Khiếu Dương lóe lên, nhìn gương mặt tràn ngập thống hận cùng chán ghét của Hữu Hi: "Ngươi đáng phải chịu như vậy, giết chết người ta yêu nhất, làm ta mất đi ngươi mình yêu, làm cho ta đau khổ thương tâm, tất cả đều do ngươi gây ra, ngươi đáng phải chịu..."- Hắn vừa nói, động tác càng thêm kịch liệt.

"Ngươi chắc chắn sẽ nhận được báo ứng!"- Hữu Hi nói như nguyền rủa, trong đêm tối có chút khiến người khác sợ hãi.

Lăng Khiếu Dương một tay nắm lấy gương mặt nhỏ nhắn ẩm ướt của Hữu Hi, âm thanh khàn khàn tức giận mà gầm nhẹ: "Kẻ đáng bị báo ứng chính là là ngươi"

"Ngươi chắc chắn sẽ nhận báo ứng"- Hữu Hi giống như du hồn lặp lại câu nói, Lăng Khiếu Dương gầm nhẹ giải thoát tất cả nguyện vọng cùng mong muốn.

Đêm yên lặng đến đáng sợ, gió vi vu thôi qua, lá cây đại thụ sàn sạt kém theo tiếng mưa rơi, nhẹ nhàng chập trời, bầu trời ám dạ, càng thêm vẻ lo lắng.

...

Vân San tưởng rằng Hữu Hi đã rời khỏi, không ai có thể cướp đi Lăng Khiếu Dương được nữa, nhưng không hề nghĩ tới, Lăng Khiếu Dương dùng mọi thủ đoạn mang Hữu Hi trở lại, làm cho trái tim Vân San vừa bất an vừa giận.

Nhiều ngày không nhìn thấy Lăng Khiếu Dương, trong lòng tức giận, nhưng chỉ dám để trong lòng chứ không thể hiện ra bên ngoài.

Mưa bão đã hai ngày, trái tim Hữu Hi bàng hoàng mà thống khổ, nàng trở nên yên tĩnh dị thường. Nàng giống như một khối cơ thể bị đóng băng, si ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm mưa phùng, không nói một lời.

Đêm qua sau khi Lăng Khiếu Dương phát tiết xong, đem nàng trở về phòng, hắn nhìn nàng không nói một lời rồi phất tay áo rời đi. Trái tim của Hữu Hi sớm đã chai sạn, nhớ kỹ lời Dạ đế nói, còn sống thì còn hy vọng trở về hiện đại, mặc dù khuất phục, nàng cũng vẫn muốn sống.

Cửa bị đẩy ra, tầm mắt Hữu Hi đỡ đẫn nhẹ nhàng nhìn người đi vào. Là Phúc mama, trong tay cầm thứ gì đó rất quen thuộc với nàng, ánh mắt đờ đẫn hiện lên chút ánh sáng, thân thể uể oải ngồi thẳng dậy.

"Có người nhờ ta đưa cho ngươi thứ này"- Phúc mama đi tới, đặt đồ vật xuống bên Hữu Hi, liếc mắt nhìn Hữu Hi một cái rồi xoay người bỏ đi

"Phúc mama"- Hữu Hi lo lắng hô to, hai tay trắng nõn cầm lấy bọc quần áo, trong mắt có chút chờ đợi hi vọng: "Người đưa đồ đâu rồi?"

Phúc mama xoay người lại, tựa hồ không muốn trả lời Hữu Hi nhưng vẫn đáp: "Đi rồi!"

Hữu Hi gắt lấy nắm lấy, là bao quần áo nàng chuẩn bị lúc sắp đi theo Hoàng Bắc Thiên, bên torng là nhật ký cùng bức họa Nhất Thần. Nàng gặt gao ôm vào ngực.

Hắn đi rồi, đã trở về nhà rồi sao, nàng cũng không thể tiễn hắn được, Hữu Hi thương tâm hỏi: "Hắn có nói gì không?"

"Không có!"- Phúc mama đáp một tiếng, vừa nhớ tới gì đó: "Được rồi, vương gia hạ lệnh cho ta không cần phải hầu hạ ngươi nữa, một ngày ba bữa cơm ngươi tự xuống phòng ăn mà lấy"- Phúc mama nói xong liền rời đi.

Không ai hầu hạ, nàng để ý sao, không! Không cần phải để ý, Hữu Hi hừ lạnh một tiếng, mở bao quần áo, những thứ này tuy không đáng tiền nhưng rất quan trong với nàng, Hoàng Bắc Thiên cố ý trả lại, chứng tỏ tâm trí của hắn đã bình tĩnh trở lại, luôn giống như một người tri kỷ, ngoài lạnh nhưng trong ấm. Trong đầu Hữu Hi lại nhớ tới gương mặt khí phách của Hoàng Bắc Thiên

Ánh mắt nhìn vào bao quần áo... Ngoài nhật ký, bức họa, quần áo, còn có hai chiếc bình sứ nhỏ quen thuộc, Hữu Hi nhận ra là dược trị thương. Hoàng Bắc Thiên từng ở trong vương phủ, biết nàng hay bị thương trên mặt và trên người, hắn nhất định rất lo lắng cho nàng.

Trái tim Hữu Hi vô cùng đau đớn, vì sự quan tâm của Hoàng Bắc Thiên làm nàng cảm động, torng mắt hiện lên sự ôn nhu.

Đêm đã khuya, trời cũng hết mưa, Hữu Hi cơm trưa không ăn, nàng viết xong nhật ký, thu hồi lại, mới cảm giác đói bụng, xoay người xuống giường, Lăng Khiếu Dương muốn làm nàng khuất phục, muốn nàng cầu xin tha thứ, nàng tuyệt đối sẽ không cho hắn như ý? Nàng không thể sống tiêu cực như vậy tự làm mình chết đói.

Mang giầy vào Hữu Hi đi tới phòng ăn, nơi này nàng vốn rất quen thuộc, từng để lại hồi ức giữa nàng và Hoàng Bắc Thiên.

Hữu Hi tiến vào phòng ăn, thấy Khai mama và mấy người tỷ nữ đều không coi nàng ra gì.

Không sao cả, Hữu Hi trực tiếp đi tới bếp, kiểm tra mọi thứ, bên trongt rống trơn, thức ăn sớm đã không có.

"Phu nhân tới trể một chút nên đồ ăn đã hết, nếu muốn thì tự mình nấu lấy"- Giọng nói Khai mama khách khí "Ta đi mang thuốc cho quý phi nương nương đây"

Khai mama nói xong, bưng chén thuốc lên, hướng ra bên ngoài phòng ăn.

Hữu Hi biết bọn họ cố ý, nhưng nàng không than một tiếng, tự tìm lấy gia vị, địa vị của nàng hôm nay không ai coi trọng cả.

Lát sau mùi mì cùng trứng hành thơm ngát bay ra, bụng đói kêu to, trong khí tỏa ra mùi thơm.

Hữu Hi ngồi trong phòng ăn của bọn hạ nhân dùng cơm, tự nhấm nháp chính thành quả của mình, ánh mắt mọi người lạnh lùng nhìn nàng, rồi bỏ đi.

Cứ như vậy qua đi vài ngày, Hữu Hi yên lặng nấu cơm, sua đó an tĩnh rời đi. Hôm nay cũng thế, người khác ăn xong, trong lò bếp tỏa ra mùi thuốc của Lan Quý Phi.

Khai mama vội vàng đi nhà xí, phòng ăn chỉ còn lại Hữu Hi, nàng yên lặng ngồi một chỗ.

Khai mama trở về, nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Hữu Hi, không khỏi cau mày, hừ lạnh một tiếng, đem dược bưng tới, đổ vào chén, mang lên cho quý phi.

Hữu Hi không quan tâm đến mọi thứ xung quanh, nàng cơm nước xong liền rời đi. Hộ vệ vương phủ vẫn tận trung chức trách, cánh cửa vương phủ đóng chặt.

Mọi thứ đều yên tĩnh đến quỷ dị, nhưng đâu ai ngờ sóng gió đã bắt đầu, phá tan mấy ngày yên tĩnh...

..

Đêm khuya sâu thẳm, Lăng Khiếu Dương từ thâm cung trở về, mang theo sự nhẫn nhịn tức giận, về Nghĩa Hằng Lâu, trong đầu tràn đầy cuộc nói chuyện với hoàng thượng.

"Nhóm ngân lượng cuối cùng chưa vận đến, ngươi nói xem phải làm thế nào?"

"Hoàng Thượng, người nên mời Hoàng Bắc Thiên tiến cung tra hỏi một chút"

"Nếu ngươi không phải vì một người phụ nữ không chịu buông tay, thì làm sao có cục diện này xảy ra. Vì ngươi là hoàng đệ của trẫm, mới cho ngươi một cơ hội, nguyên nhân là do ngươi gây ra, hôm nay xuất hiện nhiều phiền toái như vậy ngươi hãy tự mình giải tuyết, nhanh đem ngân lượng vào hoàng cung, nếu không Trẫm sẽ tra hỏi ngươi"

Lăng Khiếu Dương nghĩ tới lời hoàng thượng, trong lòng tức giận, Hoàng Bắc Thiên khá lắm, dám cùng hoàng gia đối địch, đánh hắn một trượng, bàn tay gắt gao nắm chặt, vẻ mặt âm tàn.

"Vương gia... vương gia, không xong rồi!"

Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu kinh hoàng của Lưu quản gia, Lăng Khiếu Dương đứng lên, con ngươi đen nhìn quản gia Lữu An té quỳ trên mặt đất: "Có chuyện gì xảy ra!"

"Khởi bẩm vương gia... Quý Phi... Quý Phi nương nương đã xảy ra chuyện!"- Quản gia kinh hoàng nói, run rẩy không ngừng.

Lăng Khiếu Dương chau mày, không kịp nói lời thứ hai, bước nhanh ra ngoài đi đến Di Tâm Cư, đứng trước giường Quý Phi, Thái Y bận rộn chuẩn đoán.

Trên mặt Lăng Khiếu Dương chậm rãi lo lắng, túm lấy áo Thái Y: "Mẫu Phi làm sao".

Thái Y nhìn Lăng Khiếu Dương vẻ mặt âm tàn, lắp bắp nói: "Dạ... trúng ... trúng độc!"

Mục lục
Ngày đăng: 18/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục