Gửi bài:

Chương 10

Kể từ sau khi quyết định phải cứu con hắc lang kia, Khởi Diệu liền lên kế hoạch, nàng tốn hẳn một buổi sáng ở trong phòng tỉ mỉ lên kế hoạch, hơn nữa chuẩn bị cả những đồ dùng cần thiết. Tối nay, nàng muốn thần không biết quỉ không hay lẻn vào thư phòng, đem sói của nàng thả ra, thuận tiện mang nó tới chỗ an toàn.

Khởi Diệu tính cách lạc quan, nàng tin tưởng kế hoạch của mình có thể thực hiện được. Ánh mặt trời giữa trưa từ ngoài cửa sổ hắt vào, Khởi Diệu kiên nhẫn chờ tới ban đêm, căn bản không đem cảnh cáo của Mạt Vô Ngân để trong lòng.

Màn đêm buông xuống, nữ thần bóng tối đem áo nhung bao trùm cả vùng đất, Khởi Diệu ở trên bàn để lại một phong thư, cầm bọc quần áo, len lén chạy ra ngoài phòng, hướng thư phòng đi tới. Vì cần ánh sáng, nàng hôm nay đặc biệt cầm theo đèn lồng.

Tính toán thời gian, Mạt Vô Ngân cũng đã đi ngủ, vì để tránh bị hắn tóm được, Khởi Diệu so với tối hôm qua muộn hơn vài canh giờ mới đến.

Mặc dù như thế, nàng còn là cực kì cẩn thận, rón ra rón rén tiến vào Bắc viện, đợi đến khi đã vào tới thư phòng, mới yên tâm bỏ tảng đá trên đầu, bên trong bọc quần áo đang nắm chặt trong tay là một chút thức ăn, thuốc cùng hỏa triệp tử. Thức ăn là dùng để hối lộ hắc lang, thuốc là vì Khởi Diệu lo lắng cho thương thế ngày hôm qua của nó, đặc biệt mang tới một chút dược liệu tốt hơn để nó chữa thương; mà hỏa triệp tử là phòng lúc ánh nến dập tắt, có thể lập tức đốt.

Đột nhiên, tiếng rên rỉ thật thấp từ đằng sau tường truyền đến, nàng vội vàng bước nhanh về phía bình hoa, khởi động cơ quan tiến vào mật thất. Cửa nhỏ đằng sau mở ra, Khởi Diệu cầm đèn lồng cùng bọc quần áo nhẹ nhàng tiêu soái tiến vào hành lang, có kinh nghiệm ngày hôm qua, hôm nay nàng đã không sợ.

Khi nàng tới chỗ cuối hành lang, tiếng rên rỉ biến thành một loại thở dốc kì quái, Khởi Diệu vội vàng bước nhanh tiến vào trong mật thất.

Giơ cao đèn lồng trên tay, nàng dừng bước, trợn to mắt tìm kiếm hắc lang.

Đúng lúc này, nàng thấy ở chỗ của hắc lang có một người đang đứng. Người nọ nghe được tiếng vang từ từ xoay người lại đối mặt với nàng, Khởi Diệu không khỏi thất thanh thét chói tai, sợ đến mức liên tiếp lùi về sau mấy bước, cho đến đụng vào tường bên trong mật thất mới dừng lại, cả người dựa trên vách tường không động đậy, trên tay đèn lồng cùng bọc quần áo đã sớm rơi xuống đất, ánh sáng trong đèn lồng vụt tắt, cả mật thất trong nháy mắt bị bóng tối quỉ dị bao vây.

"Hắn" đứng giống như người, nhưng là vặn vẹo không còn hình người, môi xoắn vào bên trong, lộ ra răng nhọn đáng sợ, trên người đầy lông đen dài, ánh mắt bắn ra sắc xanh làm người ta dợn tóc gáy, giống như là ác quỷ.

Khởi Diệu đang tựa vào trên tường bây giờ rất muốn xoay người bỏ chạy, rời đi nơi đáng sợ này. Nhưng là chính nàng mất hết sức lực, chỉ có thể cứng rắn cắn răng, miễn cưỡng cả gan hướng người đáng sợ kia run rẩy hỏi: "Ngươi – ngươi – là ai?"

"Đáng chết! Ta không phải bảo ngươi không nên tới sao?" Thanh âm của hắn khàn khàn, pha lẫn tiếng thở dốc nồng đậm.

"A! Mạt Vô Ngân! Là ngươi sao?" Khởi Diệu kinh ngạc tới cực điểm. "Ngươi – sao lại biến thành bộ dáng như vậy?"

"Ta" Một trận kêu gào từ sâu trong cổ hắn phát ra, mang theo cả thống khổ rên rỉ.

"A! Ngươi xảy ra chuyện gì?" Khởi Diệu kinh hoảng hỏi, nhưng không nhận được câu trả lời. Nàng không khỏi khẩn trương, khí lực mất đi toàn bộ trở lại. Nàng vội vàng lục lọi bọc quần áo mới vừa rồi bị rơi xuống đất, muốn lấy ra hỏa triệp tử bên trong, thấy rõ ràng sự vật trước mắt.

"Không nên cử động!" Hắn thở dốc quát, "Mau rời khỏi đây."

Nghe được thanh âm của hắn, Khởi Diệu mới yên lòng. Nàng đương nhiên muốn xoay người chạy ra, coi đây chỉ là một cơn ác mộng, nhưng là nam nhân ở trước mắt nàng tựa hồ đang chịu cực điểm thống khổ, nàng sao có thể bỏ hắn lại đây?

"Không! Ta không rời đi." Nàng kiên quyết cự tuyệt.

Nàng muốn ở lại giúp hắn, coi như không thể làm gì, cũng muốn bồi hắn. Quyết định xong, Khởi Diệu từ trong bao quần áo lấy ra hỏa triệp tử, đốt đèn lồng vừa rơi trên đất. Trong thời gian ngắn, ánh sáng chiếu rọi cả mật thất.

Mạt Vô Ngân người cuộn lại trên mặt đất, thống khổ dãy dụa. Chỉ thấy trên người hắn lông màu đen cũng từ từ giảm bớt, răng nanh bên ngoài môi cũng co lại, trong mắt không hề phát ra sắc xanh ghê người nữa.

Khởi Diệu đứng ở một bên, luống cuống nhìn Mạt Vô Ngân đau đớn biến về hình người. Chẳng biết tại sao, thấy hắn chịu đựng thống khổ, nàng cũng đau lòng theo, nhưng là một chút biện pháp cũng không có, chỉ có thể ở một bên yên lặng.

Mắt ứa lệ, Khởi Diệu không thể không thừa nhận, nàng quan tâm hắn! Quan tâm đến cảm giác của Mạt Vô Ngân.

Nàng không phải là – không phải là yêu hắn đi? Lĩnh ngộ trong mắt khiến sắc mặt nàng tái nhợt, dần dần, nàng bắt đầu hiểu rằng mình đã yêu hắn thật.

Không biết qua bao lâu, hắn ở trên mặt đất không hề rên rỉ nữa, lúc hắn đầu đầy mồ hôi giùng giằng muốn ngồi dậy, Khởi Diệu đỡ hắn.

"Tại sao không đi?" Mạt Vô Ngân dùng sức nắm tay Khởi Diệu, giận dữ hét to.

Nàng ngẩng đầu nhìn ánh mắt của hắn, bị ánh mắt tràn đầy thống khổ, bi thương, cô đơn, tuyệt vọng làm dao động.

"Tại sao – tại sao không trốn?" Hắn cáu kỉnh hỏi một lần nữa.

"Ta không thể!" Khởi Diệu khàn khàn trả lời, cảm giác trong lòng đau nhói, hốc mắt chứa đầy nước trong suốt. "Ta không thể!" Nói xong, nước mắt liền giống như ngọc trai đứt, từng viên một rơi xuống khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ xuống tay Mạt Vô Ngân.

"Tại sao khóc?" Mạt Vô Ngân ôn nhu lau đi nước mắt cho nàng, nói to: "Không cần vì yêu quái rơi lệ, không đáng giá!"

Cảm nhận hắn tự nhiên lộ ra ôn nhu, Khởi Diệu càng thêm khó chịu, nước mắt càng thêm mất khống chế rơi xuống không ngừng.

"Ngươi không phải là yêu quái! Không phải! Ta...ta." Nàng rưng rưng phản bác, trong lòng càng thêm không đành lòng. Hắn một thân một mình chịu đựng loại bí mật kinh người này bao nhiêu năm? Hèn chi lúc nào cũng thấy hắn không vui, vì vậy nàng cũng sẽ không vui vẻ!

Nhẹ nhàng vuốt ve gò má nàng, hắn thấp giọng: "Cách xa ta ra một chút, nếu không ta có thể tổn hại tới ngươi."

"Không muố! Ngươi sẽ không thương tổn ta." Khởi Diệu nhào vào trong ngực hắn, chỉ hi vọng có thể chạm tới hắn, bất kể hắn là yêu quái cũng được, là người cũng được, hắn chính là hắn, Mạt Vô Ngân chính là Mạt Vô Ngân, nàng yêu hắn.

Nàng ở trong ngực hắn khóc nức nở, khóc cho nỗi đau của hắn, khóc cho nỗi cô đơn nhiều năm của hắn. Nàng cuối cùng cũng biết tại sao hắn luôn cùng những người khác giữ khoảng cách, tại sao hắn lại lập qui định không hợp lí như vậy.

Mạt Vô Ngân ôm Khởi Diệu thấp giọng thở dài, hắn bây giờ không nghĩ tới chuyện phát triển thành như vậy.

Diệu Nhi lại vì hắn khóc thút thít! Không phải là chạy trốn, mà rúc vào trong ngực hắn; trong mắt không phải là tràn đầy sợ hãi, mà là hiểu rõ cùng thông cảm. Hắn thật là may mắn!

Không biết khóc bao lâu, Khởi Diệu mới ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đẩy ngực hắn, lúc này mới phát hiện hắn còn chưa mặc quần áo vào. Nàng xin lỗi dùng ống tay áo lau nước mắt, hai gò má hiện lên hai đóa mây hồng.

"Thật xin lỗi, ta quá kích động." Nàng vừa lau nước mắt vừa nói. "Ngươi cảm thấy có khỏe không?" Khởi Diệu lúc này mới nhớ tới chức trách của nàng.

"Ta không sao." Mạt Vô Ngân trả lời, cầm lên y phục bên cạnh mặc vào.

"Nhưng là ta còn là muốn kiểm tra mới có thể an tâm." Nàng cố chấp nói, vừa kiểm tra cho hắn, sợ có chuyện gì không may.

Nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, Mạt Vô Ngân trong lòng tràn đầy nhu tình. Không biết bao lâu, không có ai lo lắng cho hắn giống như Khởi Diệu, hắn thật muốn cùng nàng vĩnh viễn ở chung một chỗ, bồi bạn nàng.

"Làm nương tử của ta! Diệu." Phát hiện Khởi Diệu mở to mắt nhìn hắn, hắn mới biết mình vừa mới đem suy nghĩ trong đầu nói ra. "Ta...ta biết mình là yêu quái, không có tư cách nói...nói lên loại yêu cầu này, hơn nữa ta...ta tính cách lãnh đạm, tính khí cũng không được tốt, nhưng là ta" Mạt Vô Ngân ấp úng, cứng ngắc không được tự nhiên thú nhận.

Ngô, không nghĩ hắn ngược lại nêu đầy khuyết điểm của mình!

Ngừng tay, Khởi Diệu đối với hắn khẽ mỉm cười, nói: "Hảo" Lại tiếp tục kiểm tra.

"Ta sẽ yêu thương ngươi cả đời, ta sẽ hết sức làm ngươi...ngươi...ngươi vừa nói cái gì?" Hắn không thể tin được điều mình vừa nghe, thế là lắp bắp lại hỏi lần nữa, rất sợ mình nghe nhầm.

Khởi Diệu buồn cười nhìn bộ dáng khẩn trương của hắn, cùng với Mạt Vô Ngân lãnh khốc thường ngày thật khác!

"Ta nói...hảo, lão công, ta đồng ý gả cho ngươi." Kiểm tra hoàn tất, Khởi Diệu thuận tiện thơm hắn một cái, cũng buồn cười nhìn Mạt Vô Ngân mặt đỏ lên.

"Ngươi thật muốn gả cho ta?" Hắn không yên lòng hỏi lại một lần, thấy Khởi Diệu khẳng định gật đầu một cái, liền kích động đem nàng ôm vào lòng, ôm thật chặt, giống như sợ nàng đột nhiên đổi ý rồi chạy trốn.

Bị hắn ôm chặt như thế, làm Khởi Diệu có chút thẹn thùng, nàng từ nhỏ đến lớn chưa từng bị người khác phái ôm chặt như vậy. Bất quá, cảm nhận được sự khẩn trương của hắn, nàng lại nhẹ nhàng dựa vào trong ngực hắn, đem mặt dính vào ngực hắn, nghe nhịp tim dồn dập của hắn.

Không bao lâu, hắn buông lỏng hai tay, một bàn tay đưa tới, nhẹ nhàng nâng cằm của nàng, nhìn nàng say mê, Mạt Vô Ngân nghiêng người ôn nhu hôn môi nàng.

Dần dần, nụ hôn của hắn không ôn nhu nữa, trở nên nóng bỏng mà đủ tính xâm lược, đầu lưỡi lanh lợi trêu trọc nàng. Khởi Diệu hai tay chủ động đưa ra phía sau hắn, dùng sức ôm lấy, càng làm nụ hôn của hay người sâu hơn.

Bọn họ hôn mạnh mẽ hơn, nóng bỏng hơn, nàng dựa vào gần hơn, cơ hồ cả người dính vào người hắn.

Hắn từ sâu trong cổ họng phát ra rên rỉ, thân thể càng nóng hừng hực, nhưng là nghĩ tới mình.....

Hắn phút chốc tạo khoảng cách giữa hai người, Khởi Diệu không hiểu nhìn hắn.

"Chúng ta không thể...ngươi sẽ hối hận." Hắn quay đầu đi chỗ khác.

"Ta sẽ không hối hận!" Nàng thâm tình nhìn hắn, môi đỏ mọng chủ động. "Đừng cự tuyệt ta." Nàng to gan hôn vành tai hắn, nhẹ nhàng mút, hai tay ôn nhu vuốt ve bắp thịt tráng kiện của hắn, khiến toàn thân hắn run rẩy. "Ôm ta, chỉ ta cần làm như thế nào." Nàng cầu xin nói.

"Ta sẽ chỉ ngươi!" Hắn gầm nhẹ, cuồng loạn ôm lấy Khởi Diệu, hướng giường đi tới.

Ôn nhu đem nàng đặt trên giường, Mạt Vô Ngân nóng bỏng nhìn Khởi Diệu. Nàng hôn hắn ý loạn tình mê, làm toàn thân hắn tràn đầy khát vọng, nàng là của hắn, nhưng hắn không muốn nàng hối hận.

"Ngươi xác định? Ngươi biết rõ ta là yêu quái, có thể sẽ thương tổn ngươi." Hắn cúi đầu đưa mắt nhìn mắt nàng, cảnh cáo, cho nàng cơ hội cuối cùng rút lui.

"Ngươi không phải là yêu quái! Ta không cho phép ngươi nói mình như vậy!" Khởi Diệu tức giận thét lớn, đưa tay dùng sức kéo cả người hắn nằm trên người nàng, cái miệng nhỏ nhắn lại lần nữa hôn hắn, hai tay cũng đưa vào trong vạt áo của hắn, chạm vào lồng ngực rắn chắc của hắn.

Đủ rồi! Như vậy là đủ rồi. Mạt Vô Ngân trong lòng suy nghĩ, nàng là của hắn! Nữ nhân của hắn, ái thê của hắn. Nhất thời, lý trí bị ném đến chín tầng mây, hắn muốn nàng! Hắn bắt đầu nhiệt tình hôn trả, hai tay dùng sức gạt quần áo trên người Khởi Diệu, hắn muốn nàng không che đậy, muốn giữa hai người bọn họ không có bất kì cách trở, hắn muốn yêu nàng!

Không hề khắc chế mình nữa, hắn thể hiện hết thảy tình cảm mãnh liệt.

***

Mạt Vô Ngân ánh mắt ôn nhu nhìn Khởi Diệu nằm bên cạnh hắn, nàng ngủ thực ngon, khóe miệng mang theo mỉm cười hài lòng. Hắn không khỏi cười khẽ, xem ra nàng thật sự là mệt muốn chết rồi.

Nghĩ đến mọi chuyện lúc này, hắn không khỏi hoài nghi đây có phải hay không là một giấc mộng. Vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt Diệu Nhi, thấy nàng thoải mái mỉm cười, cả người càng chui vào trong lòng hắn. Mạt Vô Ngân trong lòng bắt đầu dồn đập, đây không phải là mộng, là thật! Diệu Nhi ở bên cạnh hắn, Diệu Nhi thật sự đáp ứng gả cho hắn! Ôm Khởi Diệu nằm bên cạnh, hắn vẫn không thể tin được hảo vận của mình.

Cô đơn mười mấy năm, vẫn thống khổ che đậy bí mật xấu xí của mình, vốn cho rằng hắn sẽ cô độc đến cuối quãng đời còn lại, không nghĩ tới nửa đường lại chen vào tiểu nữ nhân này, thay đổi số phận của hắn. Hoặc là lão thiên gia vứt bỏ hắn mười mấy năm trời cuối cùng cũng đã chiếu cố hắn.

Nhíu này, hắn nhìn xung quanh mật thất, cảm giác được âm lãnh bên trong phòng. Nhìn lại người đang ngủ say trong ngực, hắn ôn nhu ôm nàng ngồi dậy, cầm lên y phục vứt trên mặt đất, mặc cho nàng, ôm nàng về phòng ngủ của hắn.

Vì không muốn đánh thức nàng, Mạt Vô Ngân nhẹ nhàng đặt nàng trên giường của mình. Chỉ thấy nàng hơi cau mày, ở trên giường bất an di chuyển, giống như là đang tìm cái gì.

Hắn vội vàng lên giường nằm bên cạnh nàng, Khởi Diệu mới hết cau mày, lật người một cái, cả người nằm trên Mạt Vô Ngân, đầu tựa vào ngực hắn, thân thể ngọ nguậy tìm tư thế thoải mái, trong miệng còn phát ra nỉ non hài lòng, đem hắn thành giường an ổn nằm ngủ ở trên.

Mạt Vô Ngân ôm nàng, chuyên chú nhìn thụy nhan (gương mặt lúc ngủ) ngọt ngào của nàng. Trời sáng mau quá, ban ngày tới, bí mật xấu xí cũng tới theo. Khi Diệu Nhi tỉnh lại, có thể hay không thay đổi chủ ý đây? Nàng nói không chừng sẽ hối hận về chuyện phát sinh ngày hôm qua, nếu như nàng hối hận, hắn nên làm sao đây? Hắn ngây ngô nhìn nóc giường, không ngừng tự hỏi: Diệu Nhi có thể hay không hối hận, có lấy hắn hay không?

Khởi Diệu vừa ngủ dậy, nhìn thấy Mạt Vô Ngân hai hàng lông mày nhíu chặt, biết ngay hắn lại để tâm chuyện vặt vãnh. Ai! Nam nhân này thật là hao tổn tâm trí. Bất quá ai bảo nàng yêu hắn đây?

Xê dịch thân thể, nhẹ nhàng hôn má hắn, "Sớm a!" Nàng khàn khàn chào hỏi.

Hắn thu hồi tầm mắt, ôn nhu nhìn nàng, trong mắt lại có một tia không xác định.

"Diệu Nhi, ta...."

Biết hắn muốn hỏi có hối hận hay không, Khởi Diệu vội vàng ngắt lời hắn, "Mạt Vô Ngân, ngươi không phải là đang hối hận chuyện ngày hôm qua đi?"

Thấy hắn có chút giật mình, lại lắc đầu khẳng định, nàng mới yên lòng.

Mạt Vô Ngân kích động ôm chặt nàng, trong lòng cảm động không thôi. Nàng biết ý nghĩ vừa rồi của hắn, cũng không nói rõ, chỉ là muốn hắn an tâm.

"Tại sao?" Hắn đột nhiên bật thốt lên hỏi những lời này.

"Tại sao cái gì?"

"Ngươi tại sao không hỏi chuyện của ta?"

Nàng chậm rãi đẩy hắn ra, khẽ mỉm cười, hai tay nhẹ nhàng bưng mặt hắn, ôn nhu nói: "Ta là muốn biết, bất quá ta tín nhiệm ngươi, Mạt Vô Ngân, ta tin tưởng ngươi nếu muốn cho ta biết tự nhiên đến lúc sẽ nói."

Mạt Vô Ngân chăm chú nhìn ánh mắt ôn nhu mà tín nhiệm của nàng, cảm giác được bức tường trong nội tâm sụp đổ. Diệu Nhi thương hắn, trải qua chuyện ngày hôm nay, hắn có thể cảm thấy.

Nói cho nàng biết sự thật đi! Tình yêu trong mắt nàng sẽ không biến thành sợ hãi cùng kì thị, nàng tuyệt sẽ không giống như những người khác, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn hắn.

Nàng là bảo bối cả đời hắn mong muốn, là ái nhân hắn tìm cả đời.

Cảm giác được hắn dị thường trầm mặc, Khởi Diệu lẳng lặng chờ hắn mở miệng.

Hồi tưởng lại làm hắn mân chặt môi, cổ họng càng thêm gắng gượng.

"Ngươi nhất định rất kì quái vì sao ta họ Mạt, chứ không phải họ Hoắc đi?" Hắn lên tiếng, không đợi Khởi Diệu trả lời, lại nói tiếp: "Ta khi còn bé sống ở Hoắc gia, khi đó Hoắc gia còn chưa có đứa trẻ nào, cho nên bọn họ đối đãi ta như con trai ruột." Hắn lộ ra cười khổ, "Bọn họ đối ta rất tốt, khi Hoắc Lỗi ra đời cũng là như thế. Ta bởi vì không biết chuyện, cũng vẫn cho rằng bọn họ là cha mẹ ruột, mãi cho đến khi...." thanh âm của hắn biến đổi, cả người lại khôi phục thờ ơ như trước, nhưng hai tay ôm chặt Khởi Diệu lại tiết lộ nỗi thống khổ của hắn.

Nàng khẽ vuốt ve mặt hắn, ôn nhu hôn hắn.

"Hôm đó vào ban đêm, ta đột nhiên cảm thấy rất khó chịu, toàn thân ngứa, đau đớn, giống như bị xé rách." chìm ngập trong hồi tưởng, hắn lại lần nữa trở lại cái đêm thay đổi cả đời hắn.

Màu đỏ trăng tròn quỉ dị ở trên trời, cảm giác được thân thể biến hóa, hắn biết chuyện đáng sợ sắp phát sinh.

Toàn thân run rẩy cắn răng chịu đựng đau khổ cào xé, cố gắng kháng cự biến hóa của thân thể, nhưng hắn cuối cùng đánh không lại yêu ma trong cơ thể, toàn thân bắt đầu sinh ra biến hóa kinh người, lông đen đáng sợ bao trùm thân thể, trong miệng nhô ra răng nanh sắc nhọn, hai tay hai chân cũng bị móng vuốt cứng rắn thay thế.

"Ta...khiếp sợ nhìn hai tay đang biến dạng, không thể tin được ta sẽ biến thành dạng...người không giống người, quỉ không giống quỉ. Lúc này, cửa phòng 'phanh' một tiếng bị mở ra, là...cha cùng mẹ."

Hắn khổ sở hồi tưởng, bởi vì ngày đó nghe được thống khổ rên rỉ của hắn, cha mẹ không yên tâm chạy tới tra xét, nhìn thấy mình ba phần giống người, bảy phần giống quỉ, biểu cảm trên vẻ mặt bọn họ làm hắn cả đời không thể quên.

"Nương vừa nhìn thấy bộ dạng của ta liền thất thanh hét chói tai, cả người bị dọa cho sợ đến mức té xỉu trong ngực cha." Hắn ảm đạm nói, bên tai phảng phất lại nghe thấy tiếng thét sợ hãi của mẫu thân. "Ta biết bộ dạng mình làm cho bọn hắn sợ, cho nên ta chạy ra, trốn vào bên trong rừng, vẫn đợi đến lúc hồi phục hình người mới trở về. Tờ mờ sáng hôm sau, ta vừa về tới nhà, liền thấy cha cùng mẹ đã ở đại sảnh chờ ta. Bọn họ...bọn họ quỳ xuống...cầu ta rời đi." Trên mắt hắn không mang theo bất kì biểu cảm kể lại, nhưng thanh âm lại tiết lộ ra thống khổ cùng tổn thương nội tâm. Hắn không cách nào quên tình cảnh ngày đó.

"Nương!" Hắn hướng về phía nương luôn thuơng yêu hắn kêu, hi vọng có thể làm rõ ràng, cũng hi vọng có thể lấy được một chút an ủi, dẹp an tâm trạng hốt hoảng của hắn.

"Không! Không muốn! Van cầu ngươi, không nên tới! Ta không phải là nương ngươi, ngươi căn bản không phải là hài tử của ta." Nàng hoảng sợ lùi ra sau, trong mắt tràn đầy hốt hoảng cùng sợ hãi, giống như sợ hắn đột nhiên nhào lên cắn xé cổ họng nàng.

"Cha!" Hắn chần chừ quay đầu nhìn về phía phụ thân.

"Không nên gọi ta, ta cũng không phải là cha ngươi." Đem thê tử chịu đủ kinh sợ ôm vào trong ngực, hai người cố ý cách xa hắn. "Ngươi...ngươi cũng không phải là con chúng ta. Ban đêm mười hai năm trước, một nữ nhân bị thương ôm ngươi tới gõ cửa, nàng nói ngươi họ Mạt, yêu cầu chúng ta nuôi dưỡng ngươi, còn đưa chúng ta vàng. Khi đó bởi vì nhà nghèo, cùng đường, chúng ta mới đáp ứng thu dưỡng ngươi."

"Van cầu ngươi! Van cầu ngươi rời nơi này đi! Ta...ta quỳ xuống, ta cầu xin ngươi rời khỏi nơi này! Chúng ta sẽ đem tiền trả lại ngươi, chỉ cần ngươi không thương tổn chúng ta." Nương núp ở trong ngực cha khóc thút thít, đột nhiên khóc to cầu khẩn, cũng làm bộ sắp quỳ xuống.

Ôm sát thê tử muốn quỳ xuống, cha sợ hãi thỉnh cầu: "Mời ngươi rời đi! Chúng ta thật không cách nào cùng một...cùng ngươi sinh hoạt một chỗ."

Nhìn bọn họ bộ dáng khẩn cầu sợ hãi, tim của hắn đang đập giống như bị người ta bóp nghẹt, thống khổ trong tâm hồn trẻ thơ của hắn không cách nào chịu đựng. Hắn chỉ biết là bọn họ không muốn hắn! Bởi vì hắn là yêu quái đáng sợ, bọn họ không muốn cùng yêu quái ở chung một chỗ.

Cắn chặt răng, nhịn xuống đau khổ đục khoét tâm linh, mờ mịt nhìn bọn họ cầu xin, hắn biết thế giới của hắn thay đổi, không hề giống như trước nữa! Một trận hít thở không thông tim đập nhanh làm hắn toàn thân chết lặng.

Nắm chặt quả đấm, che dấu cảm xúc, hắn lạnh lùng mở miệng: "Ta sẽ rời đi, nhưng...." nhìn thấy bọn họ thở phào nhẹ nhõm, rồi lại bởi vì điều kiện của hắn mà khẩn trương, hắn không khỏi muốn thương tổn bọn họ, để cho bọn họ cùng hắn thống khổ, nhưng là hắn không thể!

"Không cần khẩn trương." hắn lộ ra nụ cười giễu cợt, "Ta bất quá chỉ muốn cảm ơn công ơn dưỡng dục của các ngươi." Nói xong, người liền cứng ngắc đi ra ngoài, rời khỏi nơi mà hắn vẫn cho là nhà.

"Ta biết bọn họ không muốn cùng yêu quái ở một chỗ, cho nên lúc bọn họ yêu cầu ta rời Hoắc gia, ta đáp ứng." Hắn hờ hững nhìn Khởi Diệu, "Ngươi thật nên xem bọn họ khi ta đáp ứng rời đi, vẻ mặt cảm động đến rơi nước mắt. Bất quá điều này cũng khó trách, không phải sao? Có ai nguyện ý cùng yêu quái sinh hoạt một chỗ đây?"

Khởi Diệu chú tâm nghe hắn kể, nàng có thể sâu sắc cảm nhận được tiểu nam hại lúc ấy nội tâm tuyệt vọng cùng bất lực. Hai tay nhẹ nhàng vòng qua vai của hắn, đem hắn ôm lấy, nàng hơi ngẩng đầu lên, ôn nhu mà kiên quyết phản bác. "Không phải là như vậy, ta không phải nguyện ý cùng với ngươi ở chung một chỗ sao? Ta tin tưởng bọn hắn sợ, là bởi vì bọn họ không thực sự hiểu ngươi. Bất quá đó là tổn thất của bọn họ, không phải sao?"

Nhìn ánh mắt nghiêm túc của nàng, hắn biết mình không hề cô độc nữa, bởi vì Diệu Nhi sẽ vĩnh viễn cùng hắn ở chung một chỗ. Ôm chặt nàng, khẽ vuốt ve mái tóc của nàng, hắn đem mặt chôn vào cổ nàng, ngửi mùi thơm quen thuộc của nàng, hắn đột nhiên cảm giác được bóng tối muốn cắn nuốt tâm linh mình đã biến mất.

Qua một lúc lâu, hắn lại tiếp tục nói: "Sau khi rời đi Hoắc gia, ta lưu lạc khắp nơi, ăn xin, có lúc bất đắc dĩ lợi dụng ăn cắp mà sống, cứ như vậy qua mấy năm, cho đến một ngày ta gặp sư phụ."

"Sư phụ ngươi?" Khởi Diệu nghi hoặc nhìn hắn.

Sư phụ khi đó bởi vì có chuyện đi vào thành, mà khi đó Mạt Vô Ngân đang bị lưu manh trong thành bao vây, nguyên nhân là hắn xâm nhập địa bàn của họ, nhưng không có giao nộp hộ phí. Bởi vì hắn đã mấy ngày chưa ăn, toàn thân không có chút khí lực nào, chỉ có thể để bị đánh.

"Hừ! Tiểu tử thối, thức thời một chút, nhanh rời đi, nếu không ta sẽ cho ngươi đẹp mắt!" Một tên vô lại trong đó khinh thường nhổ mấy bãi nước miếng lên người hắn.

"Đúng! Lại dám công khai xâm phạm chúng ta, đơn giản là cần đánh." Mấy tên khác đồng thanh mắng, thậm chí đạp hắn mấy cái, mới bực tức rời đi.

Ho khan vài tiếng, nếm mùi máu tươi trong miệng, hắn dùng tay tùy tiện lau máu trên mặt, cắn răng, chịu đựng đau đớn toàn thân, cố gắng bò dậy. Đúng lúc này, hắn thấy sư phụ hắn.

"Sư phụ luôn ở bên cạnh nhìn ta, bởi vì thấy ta tư chất không tệ, cũng có cốt khí, cho nên liền thu ta làm đồ đệ, đi theo hắn học làm ăn cùng công phu." Mạt Vô Ngân lẩm bẩm nhớ lại nói.

Sau đó hắn mới biết, sư phụ hắn chẳng những là thương nhân, còn là cao thủ võ công mai danh ẩn tích. Bất quá sư phụ trời sanh tính lãnh khốc, quái gở, không thích giao vãng cùng người khác, cho nên tại sao thu hắn làm đồ đệ, sợ rằng chỉ có bản thân sư phụ mới biết.

"Ngươi là nói sư phụ luôn ở bên cạnh nhìn ngươi bị khi dễ, mà không có ra tay tương trợ?" Khởi Diệu nâng cao âm lượng, hỏi.

Mạt Vô Ngân gật đầu một cái.

"Hắn sao có thể như vậy đây?" Nàng tức giận nói.

"Khi đó ta cũng không phải đồ đệ của hắn, hắn nhúng tay làm gì?" Hắn thờ ơ nhún nhún vai.

"Nhưng là không thể nói như vậy a!"

"Quên đi, so với những người khác, sư phụ đã là rất tốt." Hắn lãnh đạm nói ra sự thật.

"Vậy sư phụ có biết chuyện ngươi biến thân hay không?" Nàng thấp giọng hỏi.

"Không biết. Ta sao lại nói cho hắn biết? Vạn nhất hắn giống như...." hắn trầm mặc, không nói tiếp nữa.

Khởi Diệu hiểu rõ điều hắn chưa nói, hắn là sợ sư phụ sẽ giống như dưỡng phụ dưỡng mẫu hắn. Hiểu được cảnh ngộ của hắn, nàng hơi ngẩng đầu lên, đưa tay xoa xoa mặt hắn, dùng giọng nói vô cùng ôn nhu nói: "Mạt Vô Ngân, ta muốn ngươi biết, ngươi vĩnh viễn đều không cần lo lắng ta sẽ rời đi, ngược lại, ta sẽ giống như kẹo đường quấn lấy ngươi oa oa gọi!" Khởi Diệu nói, cảm giác được nội tâm hắn kính động, nàng ôm hắn.

Không quá bao lâu, nàng giống như là nhớ tới chuyện gì nghiêm chỉnh vùng dậy.

"Vậy ngươi sao gặp lại Hoắc Lỗi cùng Tiểu Vân? Còn có, ngày đó ở trong núi sao ngươi bị thương nặng như vậy?" Nàng hơi nhíu chân mày, nghĩ không ra hỏi.

Nàng thật đúng là đứa trẻ hay tò mò, luôn có điều để hỏi. Mạt Vô Ngân cúi đầu hôn hai hàng lông mày đang nhíu chặt của nàng: "Đáp án thứ nhất, bởi vì ta nghe nói Hoắc gia trang bị cháy, mới trở về xem một chút, mới biết vợ chồng Hoắc gia đều chết hết, chỉ còn lại hai đứa bé. Ta không muốn để cho bọn họ cùng giống ta trước kia, huống chi bất kể nói thế nào, bọn họ cũng coi là đệ muội của ta, cho nên ta liền đưa bọn họ về."

"Nga!" Khởi Diệu hiểu ra gật đầu một cái. "Vậy đáp án thứ hai?" Nàng vội vã muốn biết.

"Ngày đó ta vừa đúng có chuyện đi ra trang, không nghĩ tới trên đường về sơn trang gặp sát thủ ám toán. Cũng bởi vì mấy ngày đó tinh thần không yên, mới có thể trúng kế bị thương, ngẫu nhiên đúng ngày trăng tròn, mới biến thành hắc lang núp ở trong động, kết quả là bị ngươi phát hiện."

"Sát thủ? Ngươi bị đuổi giết?" Khởi Diệu sầu lo nhìn hắn, nàng không nghĩ tới Mạt Vô Ngân vì bị người đuổi giết, mới bị thương nặng như vậy.

"Không có chuyện gì, dù sao những người đó sẽ không trở lại." Hắn không nói rằng bọn họ đã đi Diêm Vương trình diện, bởi vì sợ hù Diệu Nhi.

Nghe bọn họ sẽ không trở lại, Khởi Diệu mới yên tâm. "Vậy ngươi là buổi tối biến thành sói a?"

"Không nhất định, có lúc chỉ có buổi tối, có lúc ngay cả ban ngày. Bất quá, có thể khẳng định là, chỉ có mấy ngày trăng tròn mới biến thành sói."

Thì ra là như vậy. Nàng lẳng lặng suy nghĩ những gì Mạt Vô Ngân nói. Mấy ngày đó hắn tinh thần không yên, cũng đúng là lúc nàng vừa xuyên không tới đây. Hắn tinh thần không yên có phải hay không vì cảm nhận nàng đến? Mà nàng cư nhiên ngàn dặm xa xôi đi tới nơi này, có phải hay không bởi vì hắn?

Thấy nàng không nói thêm gì nữa, giống như đang suy nghĩ chuyện gì, hắn khẽ gọi: "Diệu Nhi, ngươi đang nghĩ gì?" Hơi thở ấm áp thổi qua gò má hồng phấn của nàng.

Khởi Diệu nở nụ cười ôn nhu, cúi đầu, cái trán khẽ chạm hắn, "Ta đang nghĩ mình thật may mắn, mới có thể gặp ngươi." Nàng hôn nhẹ hắn, ở trong lòng thề, nhất định phải dùng cả đời nàng yêu thương nam nhân này.

Dù sao, nàng xuyên qua ngàn năm thời không mới tìm được hắn.

"Ta cũng vậy!" Hắn thấp giọng ở bên tai nàng chân thành hứa hẹn.

Hai người ôm nhau, một câu rồi lại một câu trò chuyện, hưởng thụ cảm giác tình nhân đang lúc thân mật.

Không lâu, Khởi Diệu cả người di chuyển về sau, ở bên tai Mạt Vô Ngân nói nhỏ: "Mạt Vô Ngân, có một việc ta muốn hỏi ngươi, ân...." nàng cắn môi dưới, có chút do dự, "Tối hôm qua ta sẽ không quá....lớn mật?" Nói xong, cả mặt đỏ bừng.

Điều này cũng khó trách, mặc dù là nữ nhân thế kỉ hai mươi, nhưng hỏi chuyện như vậy vẫn sẽ xấu hổ.

Nhìn bộ dáng xấu hổ của nàng, nhưng vẫn là vẻ mặt tò mò, Mạt Vô Ngân không khỏi nở nụ cười.

"A!" Khởi Diệu giống như là phát hiện chuyện gì, cao hứng thốt lên, "Mạt Vô Ngân, ngươi cười lên xem thật đẹp nga! Không hổ là lão công ta, anh tuấn lại có mị lực." Nói đến cuối, lại đắc ý vì con mắt chọn người của mình. Liếc Mạt Vô Ngân một cái, lại thấy hắn ngượng ngùng đỏ mặt.

"Thời điểm ngươi đỏ mặt thật đáng yêu nga!" Khởi Diệu cười khẽ hôn hắn một cái.

Đối với biểu hiện khác biệt của nàng, Mạt Vô Ngân thật là dở khóc dở cười.

"Đúng rồi, ngươi vẫn chưa trả lời ta vấn đề vừa rồi!"

Mạt Vô Ngân khụ một tiếng, mới mỉm cười hướng nàng nói: "Là có hơi lớn mật, bất quá ta thích."

Khởi Diệu cười. Nàng thả lỏng, cả người lười biếng nằm trên người Mạt Vô Ngân, gương mặt nhẹ nhàng cọ sát vai hắn, ngón tay vô thức ở trước mặt hắn vẽ vòng tròn.

Không bao lâu, Mạt Vô Ngân đưa tay bắt được tay của nàng. Khởi Diệu tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, thấy cặp mắt thâm thúy của hắn cũng đang chăm chú nhìn mình.

"Ngươi là đang đùa với lửa, Diệu Nhi." Thanh âm của hắn bởi vì dục vọng mà khàn khàn.

"Đúng vậy." Bọn họ lỏa trình (không mặc gì) làm toàn thân nàng nóng lên, biết Mạt Vô Ngân cũng có phản ứng như vậy, làm nàng hết sức cao hứng. "Ta thích đùa với lửa." Nàng nhiệt tình hạ xuống môi của mình, nhen nhóm lửa tình giữa hai người.

"Không được" Mạt Vô Ngân tách ra, "Thân thể ngươi cần nghỉ ngơi."

Nàng dùng môi ngăn lại kháng nghị của hắn, cả người dán chặt vào người hắn, bộ ngực vuốt ve hắn. Mạt Vô Ngân lí trí bắt đầu bay biến, lật người một cái, đem nàng ở phía dưới, ánh mắt say mê nhìn nàng.

"Ta thật muốn ngươi, Mạt Vô Ngân." Nàng thấp giọng nỉ non, hai chân thật chặt cùng hắn quấn quýt.

Mạt Vô Ngân thoáng chốc mất đi tự chủ, vết hôn cuồng nhiệt của hắn in trên môi, trên cổ nàng, bàn tay vuốt ve bộ ngực nàng.

Khi hắn từ từ tiến vào trong cơ thể nàng, Khởi Diệu thở hổn hển, ý thức từ từ mơ hồ. Nàng lúc cuối minh mẫn là nghĩ thật cao hứng khi mình có khả năng thuyết phục kinh người.

Ngày đăng: 19/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?