Gửi bài:

Chương 22 - Cầu hôn

Đêm.

Mặt sàn bằng đá cẩm thạch bóng loáng đến mức có thể soi bóng người lúc này đang phản chiếu từng đôi giày khiêu vũ và những tà váy đang xoay tròn trên đó.

Bữa tiệc xa hoa để chào đón đội ngũ đi săn trở về. Mà chuyện ta và Meredith gặp gấu và những mạo hiểm trải qua sau đó thì trở thành câu chuyện các phu nhân quý tộc yêu thích. Chuyện không liên quan đến mình mà bọn họ vẫn không ngừng tìm hiểu với vẻ tò mò, để rồi cuối cùng hoảng sợ cảm thán: "May là có tước sĩ Meredith trung thành dũng cảm. Điện hạ, ngài không có việc gì, đúng là tốt quá!"

Ta chỉ có thể mỉm cười trả lời: "Đúng vậy, nhờ có... tước sĩ Meredith trung thành. Thảo nào vương tử điện hạ luôn ca ngợi anh ta là đệ nhất dũng sĩ của Austar..." Nhưng mà, chỉ là vì trung thành sao? Thời khắc này, ta cảm thấy nụ cười trên mặt ta cứng đờ.

Eric tới mời nhảy giải cứu ta ra khỏi đám người. Vương tử dẫn ta đi vào sân nhảy, thấp giọng nói bên tai ta, "Xin lỗi, vừa về cung lại phải tham gia vụ này, không để em nghỉ ngơi cho đỡ mệt được".

Ta trả lời: "Không sao".

Lời nói chưa dứt hắn đã ôm ta xoay một vòng quay cây cột lớn, lúc này ta nhìn thẳng ra ban công bên ngoài cánh cửa rộng mở.

Bước chân đang theo nhịp điệu chợt rối loạn, ta suýt nữa giẫm lên chân hắn.

"Làm sao thế? A, anh nghĩ là em mệt thật rồi. Hay là để anh đưa em về trước, nhé!"

Ta yên lặng không trả lwoif, đến tận lúc vương tử lo lắng hỏi tại sao sắc mặt ta kém như vậy ta mới hồi phục tinh thần lại.

"Không, không cần đâu, Eric. Em rất khỏe. Lát nữa em còn muốn hát cho anh nghe". Ta nói như vừa hạ được quyết tâm.

Đúng vậy, từ lâu đã nên làm điều này rồi.

Giờ khắc này ta chỉ muốn chấm dứt tất cả mọi chuyện này. Có lẽ còn muốn điên cuồng đập phá đồ đạc nữa.

Qua lớp rèn cửa thấp thoáng vì làn gió đêm hây hẩy, ta nhìn thấy một bóng lưng mặc váy trắng cúi đầu dựa vào lan can ban công. Một bóng dáng cao lớn trầm lặng mà mấy ngày nay ta đã quá quen thuộc đứng bên cạnh bóng váy trắng kia, như là đang thổ lộ gì đó với cô ta.

Có điều làm ta đau mắt nhất vẫn là trên vai cô ta đang khoác một chiếc áo choàng tối màu kiểu nam.

Loreley và... Meredith!! Vì sao vẫn luôn luôn trầm lặng mà hắn lại nói chuyện với cô ta bằng vẻ mặt như vậy?

Trong nháy mắt nhận ra hai người đó ta chỉ cảm thấy vù một tiếng, máu trong người dồn hết lên đỉnh đầu, sự khó chịu vẫn còn đâu đó trong ngực ta lập tức biến thành lửa giận ngập trời, đốt sạch mọi lý trí của ta!

Ta muốn hóa thành mãnh thú xông lên xé nát hai người này, nhưng bước chân ta vừa động đã suýt nữa giẫm lên thứ gì đó, lúc này ta mới phát hiện Eric vẫn đang ôm ta khiêu vũ, điều này kéo ta trở lại hiện thực.

Trong nhịp điệu lượn vòng cứng nhắc, ta cảm thấy không biết nên làm thế nào.

Ta có lí do gì để giận dữ gào thét với họ? Hoặc nói, có cần phải làm như thế không? Ta vốn rắp tâm báo thù, trong vài ngày bất ngờ mất tích cùng Meredith tâm niệm này đã bị ta ném đi thật xa, Mà hình ảnh hai người đứng bên nhau kia giống như là một bàn tay tát lên mặt ta, cười nhạo sự do dự từng xuất hiện trong đầu ta đó.

Sau khi đọc nhật ký của con bé người cá không ngờ ta lại dao động! Bây giờ ta hoàn toàn không muốn thừa nhận rằng con bé ngoan ngoãn đáng thương kia đã từng gợi lên lòng thông cảm vốn đã không nhiều của mình.

Vì vậy, ta bắt đầu nghĩ lại mục đích lên bờ lúc đầu - ta cần hủy diệt con gái của Ceto, làm cho nó triệt để hóa thành bong bóng. Nó đã ký khế ước phép thuật, chỉ cần ta khẽ động nó sẽ muôn đời muôn kiếp không trở lại được. Cho dù bây giờ nó đổi ý thích người khác cũng không thể vãn hồi được.

Còn Meredith? Hừ, cùng lắm chỉ là một tên người hầu trung thành thôi! Ta muốn bao nhiêu có bấy nhiêu!

Mang tâm tình mãnh liệt như vậy, ta chỉ cảm thấy mặt đất mỗi một dấu chân ta bước qua đều như bốc lên ngọn lửa hừng hực, đốt cháy máu trong người ta. Sau khi điệu nhảy này chấm dứt ta khoác tay Eric đi tới cạnh chiếc piano trong góc đại sảnh với tốc độ không cho hắn kịp từ chối.

Nhận được sự gợi ý của ta, các nhạc công trong dàn nhạc vội vàng thay đổi bản nhạc.

Cùng với tiếng nhạc du dương, sau hàng trăm năm bị phong ấn ta lại một lần nữa mở miệng ca hát, bằng giọng hát đã lâu không dùng đến - âm thanh tự nhiên chỉ thuộc về con gái của biển.

Nghe tiếng hat, mọi người tụ tập tới gần như bị ma bắt, ánh mắt đờ đẫn, si ngốc nhìn ta chằm chằm. Linh hồn họ bị tiếng ca lôi kéo nhấp nhô, bay lên không trung, hạ xuống mặt đất - nếu như bây giờ dùng tiếng hát mê hoặc khiến bọn họ chết đi thì có lẽ bọn họ cũng sẽ ngoan ngoãn nghe theo.

Khóe môi ta lộ ra một thoáng cười, nhìn đám quý tộc bình thường vẫn tự cho mình siêu phàm này say mê trong mỗi thang âm, biến thành những con rối bị ta giật dây. Thật muốn làm cho những người này cứ thế bị hủy diệt - vừa hát ta vừa cố gắng kìm nén loại cảm giác kích động tàn khốc này.

Một bài hát đã kết thúc, bọn họ vẫn ngơ ngẩn như chưa hoàn hồn, sau một lúc lặng im tiếng hoan hô ca ngợi nhiệt liệt mới vang lên.

Nhưng đối với ta những điều này đều không quan trọng, đối tượng chú ý của ta chỉ có Eric. Hắn tỉnh táo lại từ trong trạng thái mơ màng, sau đó trên mặt lộ vẻ mừng như điên.

Hắn đưa tay giữ vai ta, xoay người ta về phía hắn, "Là em! Monica! Em chính là cô gái đã cứgaianh đó, tiếng ca này anh không thể nhớ lầm được!"

"Đây là ân huệ thiên thần ban cho anh, ân nhân ta vẫn tìm vậy mà lại chính là người anh vẫn vương vấn trong lòng!" Hắn xúc động đến mức lời nói cũng trở nên không rõ ràng.

Sau đó ngoài dự liệu của ta và tất cả mọi người, vương tử quỳ một gối xuống trước mặt ta.

Hắn dùng một loại ngữ khí và tư thế gần như thành kính, cầm bàn tay ta đặt lên môi khẽ hôn.

"Công chúa điện hạ Monica cao quý, ta, Eric, vương tử vương quốc Austar, thỉnh cầu ngài đồng ý cưới ta, trở thành vợ ta". Eric nói ra câu này tựa như tuyên thệ, mọi người xung quanh không hề phát ra tiếng động nào, tựa như đều đang nín thở.

Đây chính là kết quả ta cần.

Ta gật đầu.

Vương tử đứng lên, ôm ta vào lòng.

Ta đã không nghe thấy tiếng ồn ào ầm ĩ xung quanh nữa. Bởi vì anh mắt ta đã lướt qua đám người nhìn về phía bóng dáng màu trắng đang yếu ớt bám vào cánh cửa ở phía xa xa.

Nhưng bóng người bên người cô ta kia lại bất ngờ không đỡ cô ta - đôi mắt màu đen của hắn chỉ nhìn chằm chằm về phía này.

Không phải hắn rất có phong độ kỵ sĩ sao? Sao không đi săn sóc cô bé yếu đuối kia đi? Ta hừ nhẹ khinh thường, dựa vào vòng tay ấm áp của vương tử.

Lần này, là ta dời ánh mắt trước.

Ngày đăng: 09/06/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?