Gửi bài:

Chương 4

Hai người đến dưới Hắc Hổ sơn, chỉ thấy thi thể nằm la liệt dưới đất, có huynh đệ của Vọng Vân trại, cũng có nhân mã của đối phương.

Người ở trong Vọng Vân trại vẫn chưa ngã xuống, còn đang giao chiến thì chỉ còn sót lại Bạch Thông, Hồng Bình Thọ cùng với năm, sáu huynh đệ, mà giờ phút này đối thủ vẫn còn tới hai mươi mấy người.

Đám người Bạch Thông lấy ít địch nhiều, sớm đã thương tích đầy mình, nay chỉ còn chống đỡ được mấy hơi.

Xa xa, Bạch Tiểu Mộc sốt ruột ngước mắt tìm kiếm thân ảnh của phụ thân, trong giây lát tìm được người, nhưng thoáng thấy ba người công kích về phía ông, ông không địch lại được, nhất thời trúng phải một kiếm., nàng không kịp ra tay tương cứu, đau lòng bật thốt lên: "Cha..."

Mơ hồ nghe thấy tiếng của con gái, Bạch Thông quay đầu lại nhìn, trong đó có hai người, cùng nhau bay nhanh đâm về phía sau ngực ông, định dồn ông vào chỗ chết.

"Cha, cẩn thận!" Bạch Tiểu Mộc tê thanh liệt phế kêu lên.

Mắt thấy hai thanh kiếm cơ hồ như sắp sửa đồng thời đâm xuyên qua sau ngực ông, thì bỗng kiếm của hai người lại rơi xuống, người cũng ngã theo kiếm.

Tiếp đó, binh khí của tất cả những người giao chiến đều leng keng tuột khỏi trên tay, người cũng ngã xuống đất.

Nhất thời, tất cả mọi người đều mang vẻ sợ hãi, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

"Chuyện gì vậy?"

Có người thử bò dậy, nhưng sức lực toàn thân cứ như bị rút đi hết rồi vậy, không ai đứng lên được.

"Chúng ta trúng độc rồi!" Có người kinh hô.

"Là ai? Ai dám hạ độc với bọn ta?"

Chỉ có Bạch Thông và Hồng Bình Thọ sau một hồi ngây ngốc, thì mừng rỡ quay đầu tìm kiếm gì đó, lát sau, liền nhìn thấy mấy người Bạch Tiểu Mộc bay vọt tới.

"Cha!"

"Tiểu Mộc, Trầm Thiên Thu tới rồi đúng không? Chỉ có Độc vương Trầm Thiên Thu mới có bản lĩnh này, trong chớp mắt mà có thể bất tri bất giác đem tất cả mọi người độc ngã."

"Đúng." Nàng vươn tay chỉ về phía sau.

Trầm Thiên Thu không nhanh không chậm bước tới, từ trong lòng lấy ra một cái bình đưa cho Bạch Tiểu Mộc. "Thuốc trong bình, mỗi người một viên, có thể hóa giải được độc mà mọi người đang trúng phải."

Nàng vội đổ thuốc ra đưa cho Bạch Thông và Hồng Bình Thọ. "Cha, Hồng thúc, hai người mau uống viên thuốc này đi."

Nhận lấy thuốc, Bạch Thông căn dặn: "Tiểu Mộc, con mau cầm thuốc đưa cho các huynh đệ khác của chúng ta đi."

"Ừm, con biết rồi, con đi ngay." Nàng vội vã cầm đưa cho các huynh đệ còn sống của Vọng Vân trại.

"Thuốc giải, tôi cần thuốc giải, mau cho tôi thuốc giải." Người của đối phương thấy tình huống này, thò tay muốn cướp cái bình trên tay nàng, nhưng bọn họ toàn thân mềm nhũn làm gì còn sức lực để cướp nữa.

Bạch Tiểu Mộc có chút không nỡ, định chia chút thuốc giải cho mấy người này, nhưng khi ngước mắt nhìn thi thể nằm la liệt dưới đất của mấy huynh đệ Vọng Vân trại, sự không nỡ của nàng thoáng chốc tan biến, những người này đã quá độc ác, ra tay là muốn bức bọn ngưởi của cha vào con đường chết.

Lúc chuẩn bị đi đến bên cạnh cha, nàng đi qua một cỗ thi thể, khi phát hiện đấy là Đại Quý, nàng hoảng sợ ngồi xổm xuống kêu:

"Đại Quý, Đại Quý!"

"Huynh ấy chết rồi." Một huynh đệ gần đó của Vọng Vân trại bỗng nói.

"Huynh ấy chết rồi? Tôi không tin, Đại Quý, Đại Quý, huynh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà, chúng tôi đến cứu huynh, huynh mau tỉnh lại đi!" Nàng kích động lay lay hắn, không dám tin Đại Quý tình như thủ túc với nàng lại chết như vậy.

"Đại Quý, huynh mau tỉnh lại đi. Không phải huynh nói đợi Trung thu năm nay, muốn cầu thân với Trân Châu hay sao? Sao huynh có thể cứ thế mà đi như vậy được chứ? Thế Trân Châu phải làm sao đây? Huynh bảo nàng ấy phải làm sao đây? Đại Quý!" Nàng ôm lấy cỗ thi thể không có lấy một hơi thở của Đại Quý mà gào khóc.

Nghe thấy tiếng khóc đau thương của nàng, mấy huynh đệ khác của Vọng vân trại đã nuốt thuốc giải và hồi phục lại khí lực, nhất thời bi phẫn cầm binh khí lên. "Chúng ta phải báo thù cho các huynh đệ đã chết!" Nói rồi liền hướng về phía mấy người không còn sức lực kia chém giết cho hả giận.

Khoảnh khắc ấy, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp dẫy lên không dứt.

Bạch Tiểu Mộc chấn động, ngây người nhìn những huynh đệ đang chém giết đến đỏ cả mắt kia.

Đơi lúc Bạch Thông hoàn hồn lại kêu dừng tay, người của đối phương toàn bộ đều đã chết sạch.

Trầm Thiên Thu lạnh lùng nhìn trận giết chóc này. Thật ra hắn rất ít khi dùng độc để đoạt lấy tính mạng người khác, ngay đến Khô Lâu bang năm đó cũng không phải chết dưới độc của hắn, mà là đám người ôm oán hận với Khô Lâu bang ra tay.

Giống như tình cảnh trước mắt vậy, thế mà người trên giang hồ đều đem cái chết của đám người này tính hết lên đầu hắn.

Ánh mắt quét qua, thoáng thấy Bạch Tiểu Mộc bị cảnh tượng trước mắt dọa cho té ngã, mặt ngây ngốc, Trầm Thiên Thu đi qua đỡ nàng dậy.

Nàng nhìn hắn, sau đó nhìn về phía mấy cỗ thi thể dưới đất, bi thương không thốt nên lời.

Vọng Vân trại đánh cướp bao năm qua đều không làm hại mạng người, mà nay không chỉ hao tổn một, hai mươi huynh đệ, còn giết hai, ba mươi người của đối phương, đây toàn bộ đều là mạng người.

Mấy chục mạng người cứ như thế mà chết hết! Tại sao? Tại sao lại như vậy?

Mùi máu tanh nồng nặc kia làm cho nàng cảm thấy buồn nôn, nàng che miệng, quay đầu nhìn, Trầm Thiên Thu đứng ngay cạnh nàng, dùng một loại ánh mắt quan tâm nhìn nàng, cảm giác khó chịu kia bỗng tan biến, nàng miễn cưỡng bản thân tỉnh táo lại, đi đến bên cạnh cha.

"Cha, chúng ta trở về trước đã."

Sau khi đám người Bạch Thông trở về Vọng Vân trại, lập tức tìm người xuống núi, khiêng thi thể của đám người Đại Quý về, cũng thuận tiện chôn cất cho thi thể của kẻ địch.

Sau khi Bạch Tiểu Mộc giúp cha lo liệu xong, đợi trở về phòng, đêm đã khuya.

Nhớ tới ban nãy khi Trân Châu nhìn thấy di thể của Đại Quý, biểu tình đau thương tột cùng trên gương mặt kia, nàng ngồi bên bàn mà khóe mắt cũng đỏ cả lên.

"Tại sao lại như vậy? Sao lại vậy chứ? Sao mọi người lại thê thảm như vậy, không chết thì cũng bị thương?" Vọng Vân trại chưa từng thương vong trầm trọng như vậy, mấy huynh đệ bị chết ngày hôm nay, không phải cùng nàng từ nhỏ chơi tới lớn, thì cũng là nhìn nàng trưởng thành, nàng đau buồn chẳng khác nào mất đi người thân, nghĩ đến không thể nhìn thấy họ nữa, nước mắt không khỏi lã chã tuôn rơi.

"Lúc các người đi đánh cướp, thì phải nghĩ tới sẽ có ngày này rồi chứ." Trầm Thiên Thu thản nhiên mở miệng. Hắn không thích nhìn bộ dạng khóc lóc nước mắt giàn giụa của nàng, nước mắt của nàng giống như chứa một loại độc tố kì dị, chui vào trong ngực hắn, làm tim hắn nhói đau.

Nghe vậy, Bạch Tiểu Mộc ngăn nước mắt phản bác: "Nhưng mà, trước giờ chúng tôi chưa từng làm hại đến tính mạng của bất kì người nào, chúng tôi chỉ cướp tài vật, tại sao đám người kia lại đối phó với chúng tôi một cách tàn nhẫn vậy chứ? Phải đuổi cùng giết tận chúng tôi thì mới vừa lòng hay sao?"

"Các cô đi cướp tài vật của người khác, người bị cướp dĩ nhiên không cam tâm, nghĩ đến việc báo thù phản kích thì cũng là lẽ thường tình." Đạo lý này rất đơn giản, nàng không thể không biết.

"Thế nhưng, người chúng tôi cướp đều là đám thương nhân giàu có bất nhân, làm ác vô số, chúng tôi trước giờ chưa hề cướp của bá tánh vô tội." Bạch Tiểu Mộc trả lời một cách đúng lí hợp tình.

"Nếu đám người ấy đã chẳng phải loại lương thiện gì, thủ đoạn báo thù sao có thể nhẹ tay được. Thân phận của Vọng Vân trại các cô đã bị bại lộ, tôi nghĩ rất nhanh thôi sẽ có sát thủ đuổi tới đây nữa."

Nghe hắn nói vậy, Bạch Tiểu Mộc kinh sợ: "Cái gì? Huynh nói là sẽ có thêm sát thủ khác nữa à?"

Trầm Thiên Thu hỏi ngược lại: "Nếu đổi lại là cô, người được phái tới toàn quân bị diệt, cô có thể dễ dàng buông tay được không?"

"Tôi...thế tôi phải làm sao đây?" Những huynh đệ có võ công khấm khá ở Vọng Vâng trại thì đã chết hơn nửa, nếu kẻ địch tới lần nữa, nhất định là không ngăn lại được, Bạch Tiểu Mộc sốt ruột nắm lấy tay áo của hắn mà hỏi.

Liếc nhìn biểu tình sốt ruột của nàng, Trầm Thiên Thu từ tốn nói: "Biện pháp duy nhất chính là, mau chóng rời khỏi nơi này."

Hắn tin rằng Bạch Thông và Hồng Bình Thọ đã nghĩ tới điểm này, suy cho cùng thì thân phận của họ đã bị bại lộ, còn tiếp tục ở lại Vọng Vân trại nữa, thì chẳng khác nào đợi người ta đuổi giết tới cửa.

"Huynh muốn chúng tôi chuyển đi? Nhưng trên dưới trong trại cũng có hơn hai trăm nhân khẩu, chúng tôi có thể chuyển đi đâu được? Đúng rồi, chỉ cần mọi người đều ăn giải dược đan tăng cường công lực kia, võ công sẽ trở nên mạnh hơn, như thế sẽ không sợ bọn chúng đến nữa!" Nghĩ vậy, Bạch Tiểu Mộc lập tức vươn tay về phía Trầm Thiên Thu đang ngồi đối diện kia mà đòi. "Huynh mau đưa giải dược đan kia cho tôi."

Hắn lạnh lùng nói: "Cô tưởng nuốt giải dược đan đó rồi, thì có thể biến các người thành võ công cao thủ hết cả hay sao? Cô nghĩ quá ngây thơ rồi. Người không trúng độc, nuốt loại giải dược đan đó, tuy có thể tăng thêm vài phần công lực, nhưng sẽ tổn hại nguyên khí." Hắn sử dụng độc, cho nên ngay đến giải dược đan, cũng theo phương pháp lấy độc trị độc mà luyện chế ra, bởi vậy người không trúng độc nếu uống loại giải dược đan đó, ngược lại sẽ tổn thương nguyên khí.

Bạch Tiểu Mộc kích động bác bỏ: "Bây giờ tôi không để ý mấy cái này nữa, chỉ cần có thể tăng cường công lực là được, huynh mau đưa giải dược đan cho tôi, tôi phải ăn, tôi phải bảo vệ những người trong trại, sẽ không để cho bất kì ai phải chịu tổn thương nữa." Nếu gian thương kia phái người đến nữa, lần này người trong trại không chết thì cũng bị thương, chỉ còn sót lại phụ nữ trẻ con yếu đuối không có sức kháng cự, chỉ có thể ngồi chờ chết, nàng tuyệt đối sẽ không để koại tình huống này xảy ra.

Hôm nay may mà có hắn ở đây, nếu lúc không có hắn, đám người kia đuổi giết tới cửa thì phải làm sao? Nàng phải trở nên mạnh mẽ, mạnh tới nỗi có thể bảo vệ mọi người mới được.

Trầm Thiên Thu trầm mặt xuống: "Cô không nghe rõ tôi nói gì sao? Cô không trúng độc, nuốt giải dược đan đó thì cũng chẳng có ích gì với cô đâu."

"Tôi đã nói tôi không để ý được nhiều nữa, đợi đã, ý huynh là, nếu tôi trúng độc, thì có thể nuốt giải dược đan đó rồi, đúng không?" Bạch Tiểu Mộc đột nhiên nghĩ tới.

"Không sai."

"Thế thì tốt, bây giờ tôi sẽ để mình trúng độc." Nói đoạn, nàng lập tức bổ nhào về phía Trầm Thiên Thu, hắn từng nói toàn thân hắn đều là độc, nàng cũng tận mắt chứng kiến, một đóa hoa đang xinh đẹp tươi tắn trong nháy mắt liền khô héo trong tay hắn, cho nên chỉ cần đụng đến da thịt hắn, thì nàng sẽ trúng độc, nàng nhớ lần trước Đại Phú là bởi đụng trúng hắn nên mới trúng độc.

"Cô muốn làm gì?" Trầm Thiên Thu bật người tránh nàng.

Nhưng Bạch Tiểu Mộc không từ bỏ ý định đuổi tới ôm hắn. "Huynh đứng lại, đừng chạy."

Trầm Thiên Thu lập tức nhìn ra được ý đồ của nàng.

"Cô tính đụng vào tôi để bản thân mình trúng độc?" Thân hình hắn di chuyển nhanh như quỷ, làm cho Bạch Tiểu Mộc ngay đến góc áo của hắn cũng không chạm vào được.

Bất luận thế nào cũng không đụng vào hắn được, Bạch Tiểu Mộc mệt lả thét gọi hắn: "Sao huynh nhỏ mọn thế hả, để tôi đụng một cái, huynh cũng đâu mất miếng thịt nào, bằng không thì huynh trực tiếp đưa giải dược đan cho tôi là được rồi."

Trầm Thiên Thu biết chuyện xảy ra ngày hôm nay đã dọa nàng sợ, đến nỗi làm nàng mất đi lý trí. Nhìn cái vẻ vừa đau lòng vừa sốt ruột của nàng, hắn bỗng nhiên có một cỗ xúc động muốn qua đó ôm lấy nàng, hứa với nàng, sau này chỉ cần có hắn, thì sẽ không để xảy ra chuyện này nữa.

Ý niệm này vừa xẹt qua, hắn bỗng cả kinh. Hắn thế mà lại muốn bảo vệ nàng cùng với những người nàng muốn bảo vệ!

Hắn đang nghĩ cái gì? Việc mà hắn nên làm lúc này, đáng lẽ phải là tiêu trừ đi trái tim đang động tình với nàng, chứ không phải càng lún sâu vào đó.

Đương lúc Trầm Thiên Thu bị cách nghĩ của mình làm cho chấn kinh, thân hình không khỏi chậm lại, khiến Bạch Tiểu Mộc bắt được tay áo của hắn.

Nàng nắm lấy tay áo hắn, sau đó dùng hết sức lực bổ nhào vào trong lòng hắn.

Lúc này hắn mới hoàn hồn lại, vội dùng đôi tay có đeo bao tay màu đen giam cầm nàng trong ngực mình, không cho nàng lộn xộn, tránh cho nàng đụng vào da thịt trên mặt hắn.

"Huynh làm gì vậy? Mau buông tôi ra!" Mắt thấy chỉ thiếu một bước nữa là có thể sờ được lên mặt hắn rồi, kết quả là nàng lại bị hắn giữ vững trong lòng không động đậy gì được, Bạch Tiểu Mộc tức giận dùng sức giãy giụa, nhưng bất luận nàng giãy giụa ra sao, cũng không thoát khỏi hai cánh tay như sắt kìm kia của hắn.

Bởi vì nàng không ngừng động đậy, thân thể mềm mại của nàng cọ xát vào người hắn, quai hàm Trầm Thiên Thu siết chặt, quát nhẹ: "Cô đừng động đậy nữa."

"Huynh buông tôi ra, thì tôi sẽ không động đậy." Nàng nâng khuôn mặt xinh đẹp lên nhìn hắn, mãi đến lúc này mới phát hiện, giờ phút này hai người thân mật biết mấy.

Trời ơi, hắn đang ôm nàng, ôm nàng rất chặt rất chặt, thân thể hai người áp sát vào nhau, mặt hai người chỉ thiếu một tấc nữa thôi là dính vào luôn rồi, nếu nàng cao thêm một tấc, thì lúc này trán nàng đã đụng được vào cằm của hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn mặt hắn gần tới vậy, hắn nhìn chằm chằm nàng, làm cho hai gò má của nàng sắp đỏ cả lên, tim đập có chút không ổn định.

Ánh mắt sâu thẳm của hắn nhìn tựa như hai dòng nước xoáy sâu không thấy đáy, hút lấy tầm nhìn của nàng, khiến cho nàng chỉ có thể kinh ngạc nhìn hắn.

Trong đầu là một mảng trống rỗng, trước mắt trừ hắn ra, Bạch Tiểu Mộc tựa như không còn nghĩ được gì nữa, ngay đến việc tại sao lại tạo thành quẫn cảnh này nàng cũng quên luôn.

Nàng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thật mạnh thật nhanh, cứ như muốn phá ngực mà ra vậy.

Đợi đã, bờ môi của hắn càng lúc càng gần nàng, hắn muốn làm gì? Không phải là...muốn hôn nàng đấy chứ?

Ý niệm này vừa xẹt qua, gò má nàng nóng lên.

Nàng theo bản năng nín thở, tim đập dồn dập, yên tĩnh chờ đợi giây phút môi hắn hạ xuống.

Chết tiệt, hắn đang làm gì vậy?

Khi môi hắn lướt nhẹ qua môi nàng, Trầm Thiên Thu kịp thời phục hồi lại thần trí, bỗng đẩy nàng ra khỏi lòng mình.

Hơi thở của hắn có chút không ổn, nhớ tới ban nãy nhất thời không khống chế được, hắn âm thầm siết chặt tay, sau đó từ trong lòng lấy ra một viên đan dược đặt lên bàn, vứt lại một câu: "Đây là giải dược đan." Rồi xoay người rời khỏi phòng.

Đến khi hắn ra khỏi cửa phòng, Bạch Tiểu Mộc mới hoảng hốt hoàn hồn lại, bỗng nhiên, một trận choáng váng ập tới, trước mắt tối lại, tiếp đó trong ngực đau thắt khó chịu, rồi tứ chi đau đớn như bị tháo rời ra.

Đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ...nàng trúng độc rồi sao?

Vịn vào mép bàn để giữ vững thân người, Bạch Tiểu Mộc bỗng thoáng thấy viên giải dược đan mà hắn đặt trên bàn trước khi rời khỏi phòng, mới nhớ tới ban nãy môi hắn tựa hồ như có chạm nhẹ vào nàng.

Nàng vội cầm lấy viên giải dược đan nuốt xuống, sau đó ngồi xếp bằng trên giường, vận công đẩy lui độc tính.

Trong chốc lát, sự khó chịu dần dần biến mất, đan điền tựa như có một dòng chảy ấm áp, lan tỏa toàn thân, sau khi nàng vận công xong, mơ hồ cảm thấy cả người nhẹ nhõm, nội tức sung mãn, cả người dễ chịu.

Từ từ mở mắt, nàng giơ ngón tay vuốt vuốt cánh môi.

Ban nãy hắn chạm vào môi nàng, cũng có thể nói...hắn đã hôn nàng?

Hắn đã hôn nàng! Trời ơi, hắn thế mà lại hôn nàng, đây nói lên điều gì?

Lúc nãy bất luận thế nào hắn cũng không cho nàng chạm vào, thế sao ban nãy hắn lại hôn nàng? Tuy chỉ giống như chuồn chuồn lướt nước mà thôi, nhưng vẫn là hắn hôn nàng, cho nên nàng mới trúng độc.

Chẳng lẽ, chẳng lẽ...là vì hắn thích nàng, nên mới hôn nàng?

Cách nghĩ này khiến cho Bạch Tiểu Mộc trợn to mắt, không phải kinh ngạc, không phải kinh sợ, mà là mừng rỡ.

Một niềm vui vương trên khóe miệng, nàng cười ngây ngô vuốt cánh môi, càng cười càng vui.

Nhất thời quên hết những chuyện thê thảm xảy ra hôm nay, một lòng chìm đắm trong sự kiện hắn có khả năng yêu nàng.

***

"Cha, mọi người đang xem gì vậy?" Đi vào tiền sảnh, Bạch Tiểu Mộc thấy Bạch Thông và Hồng Bình Thọ cầm một tờ giấy, hai người đang cúi đầu chăm chú xem.

Bạch Thông ngẩng đầu nhìn về phía con gái: "Bọn cha đang xem địa đồ của Thải Hà sơn."

"Thải Hà sơn? Đấy là nơi nào?" Nàng buồn bực hỏi.

"Đây là địa đồ mà Trầm Thiên Thu để lại, hắn kiến nghị chúng ta có thể chuyển đến đó." Hồng Bình Thọ trả lời.

Trước đó hắn đã suy nghĩ rằng đám người kia nếu đã phát hiện ra thân phận của bọn họ, thế thì Vọng Vân trại không còn an toàn nữa, cần phải mau chóng chuyển đi, nhưng nhất thời không nghĩ ra được nơi nào có thể dung nạp được hơn hai trăm nhân khẩu, đang phát rầu, không ngờ Trầm Thiên Thu đã thay bọn họ tìm được đường lui.

"Huynh ấy về rồi à, huynh ấy đang ở đâu?" Bạch Tiểu Mộc hân hoan nhìn ngó bốn phía, muốn tìm cái người lại biến mất hai ngày kia, hôm đó sau khi hắn hôn nàng, rồi không trở lại nữa,

"Bọn cha không thấy hắn, tấm địa đồ và mấy bình thuốc này, là sáng sớm nay đã để ở đây rồi." Bạch Thông nhìn con gái, ngừng một chút rồi mới mở miệng nói tiếp: "Tiểu Mộc, Trầm Thiên Thu trên thư có nói, hắn không về nữa, bảo chúng ta chuyển đến cái nơi gọi là Thải Hà sơn này để lánh nạn, hắn còn nói nếu như trên đường lại có người tìm chúng ta gây chuyện, thì dùng thuốc độc mà hắn để lại để đối phó với bọn chúng."

Nghe cha nói vậy, Bạch Tiểu Mộc trước tiên là ngây ra, sau đó mặt biến sắc.

"Huynh ấy không trở về nữa? Sao huynh ấy có thể không trở về được? Huynh ấy đã cùng con bái đường thành thân, sao có thể vứt bỏ con mà đi như vậy được chứ? Đây là ý gì? Huynh ấy không cần con nữa sao?"

Nếu như vậy, hai ngày trước sao bỗng nhiên hắn lại hôn nàng? Không phải hắn thích nàng sao?

Không lẽ...nàng nghĩ sai rồi, hắn căn bản chẳng có chút tình cảm nào với nàng, hôn nàng là bởi vì...nàng muốn trúng độc, cho nên hắn mới thành toàn nàng?

Bạch Thông nhìn vẻ tức giận đầy mặt của con gái, vội lựa lời an ủi: "Tiểu Mộc, con đừng giận, hắn muốn đi chúng ta cũng không ngăn được hắn. Tránh được hòa thượng nhưng không chạy thoát khỏi miếu, đợi chúng ta ổn thỏa xong, cha sẽ cùng con đến Bách Độc cốc tìm hắn, nếu con đã cùng hắn bái đường, thì hắn không thể không nhận thế tử này."

Trầm Thiên Thu không chỉ ra tay cứu bọn họ, còn vì bọn họ mà nghĩ một đường lui, phần tâm ý này, khiến cho Bạch Thông nhận chắc người con rể này rồi, bất luận thế nào cũng không thể để hắn chạy mất như vậy được.

Hồng Bình Thọ cũng khuyên bảo: "Thì đó, Tiểu Mộc, Trầm Thiên Thu để lại địa đồ này nói, Thải Hà sơ cách nơi này chừng hai, ba ngày đi đường, chỗ đó rất ẩn mật, người ngoài không dễ gì tìm được, chỉ cần chúng ta đi theo con đường mà hắn vạch ra, thì có thể thuận lợi đến được chỗ đó. Hắn còn nói nơi đó đất đai màu mỡ, sơn sản lại nhiều, khí hậu ôn hòa, muốn để nhiều nhân khẩu trong trại như vậy sinh sống, chắc là không thành vấn đề. Đợi qua một thời gian, sau khi chúng ta ổn thỏa xong, Hồng thúc sẽ cùng cha con đưa con lên Bách Độc cốc tìm hắn."

Sự tức giận của Bạch Tiểu Mộc không vì những lời nói này của cha và Hồng thúc mà tiêu tan, Trầm Thiên Thu không từ mà biệt, không chỉ làm cho nàng mất sạch hết thể diện, càng làm cho trái tim nàng cứ như bị người ta chém cho một đao vậy.

Nàng mím môi, quật cường nói: "Huynh ấy muốn đi thì cứ để huynh ấy đi, con chẳng thèm."

"Tiểu Mộc!" Thấy nàng nói xong xoay người bỏ đi, Bạch Thông và Hông Bình Thọ nhìn nhau, đều biết nàng chẳng qua chỉ nói trong lúc tức giận mà thôi, miệng thì nói không thèm, thật ra tỏng lòng để ý không thôi.

Nhưng lần này chuyện trong trại khá khẩn cấp, cần phải sắp xếp ổn thỏa trước đã, cho nên Bạch Thông cũng không thể đi an ủi con gái, đợi sau khi sắp xếp mọi thứ xong rồi mới đi khuyên bảo con gái sau.

Bạch Tiểu Mộc dựng thẳng sống lưng, trên đường không ngừng nói với bản thân, thật đó, nàng không để ý tí nào, một chút cũng không, người nàng thích là Tần Thiên Thời, chứ không phải Trầm Thiên Thu hắn đâu.

Muốn đi thì cứ để hắn đi, nàng chẳng để ý gì hết.

Nhưng trong mắt lúc này lại dâng lên một cỗ nhiệt khí.

"Bạch Tiểu Mộc, mi đừng vô dụng như vậy, loại chuyện này có gì đáng khóc, chẳng qua cũng chỉ là bị người ta vứt bỏ mà thôi, cũng đâu phải là lần đầu tiên, lúc đó khi Tần Thiên Thời nói muốn cưới người khác, chẳng phải mi rất kiên cường không rơi một giọt nước mắt nào sao? Chẳng có gì lớn lao hết, Trầm Thiên Thu không cần mi, là hắn không có phúc khí đó, sao mi lại đau lòng vì loại chuyện này chứ?"

Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nàng lại chẳng bởi vì vậy mà cảm thấy dễ chịu hơn.

Nàng không hiểu, người nàng thích rõ ràng là Tần Thiên Thời, sao mới ngắn ngủn có mấy ngày, nàng lại có cảm giác mãnh liệt với Trầm Thiên Thu vậy chứ, đối với sự rời đi của hắn, lại thấy khó chịu, phẫn nộ và thất vọng?

Chết tiệt, Trầm Thiên Thu, huynh trở về cho tôi!

***

Sau khi chôn cất Đại Quý cùng mấy huynh đệ gặp nạn, Vọng Vân trại lập tức bắt tay vào việc chuyển đến Thải Hà sơn. Hồng Bình Thọ đi trước dò đường, xác định Thải Hà sơn thực sự thích hợp cho cuộc sống an cư sau này của mọi người, Bạch Thông liền bảo tất cả mọi người trong trại chia nhóm lên đường.

Mỗi nhóm ba mươi người, chia ra bảy tổ nhân mã.

Bạch Tiểu Mộc phân ở tổ cuối cùng, từ đầu đến cuối, nàng vẫn cố chờ đợi, chờ đợi Trầm Thiên Thu có thể sẽ bất chợt trở về.

"Tiểu Mộc, chúng ta nên lên đường rồi." Trân Châu thấy nàng do dự không định đi, qua khẽ vỗ bả vai nàng nói.

"Ờ, chúng ta đi thôi." Lưu luyến quay đầu nhìn lại một cái, nàng mới bước ra Vọng Vân trại.

Nhìn ra tâm sự của Tiểu Mộc, Trân Châu mở miệng an ủi nàng: "Tiểu Mộc, chỉ cần hắn còn sống, thì cô còn có thể gặp lại hắn, đợi chúng ta đều ổn thỏa xong, thì cô cứ đi tìm hắn đi."

"Tôi không thèm đi tìm huynh ấy đâu."

"Tiểu Mộc, đừng cậy mạnh nữa, rõ ràng là cô rất muốn gặp lại hắn." Nỗi nhớ nhung mấy ngày nay của Tiểu Mộc đối với Trầm Thiên Thu, nàng đều có thể thu hết vào mắt.

"Ai nói chứ? Tối chẳng nhớ huynh ấy chút nào, một chút cũng không!" Bạch Tiểu Mộc cứng miệng phủ nhận.

Chín ngày, nàng đã đợi hắn hết chín ngày, mỗi ngày nàng về phòng, tại giây phút nàng mở cửa phòng ấy, đều nhịn không được kì vọng sẽ giống như lúc trước vậy, vừa mở cửa phòng ra là nhìn thấy hắn đang nằm trên giường nàng.

Nhưng chín ngày nay, mỗi một lần đều trốn trơn, hắn thật sự không trở về nữa, nếu hắn đã đi dứt khoát như vậy, không để ý chút gì đến nàng, nàng cũng chẳng thèm để ý đến hắn nữa, từ nay không nghĩ tới hắn nữa, không thèm nghĩ nữa đâu!

Thấy nàng nói một đằng nghĩ một nẻo, Trân Châu than thở: "Tiểu Mộc, cô cùng hắn còn có cơ hội, ngàn vạn lần đừng giống như tôi với Đại Quý thiên nhân vĩnh cách, không thể gặp mặt nữa, rồi lại hối hận."

"Trân Châu." Nghe nàng ta nhắc tới Đại Quý đã qua đời, Bạch Tiểu Mộc nắm lấy tay nàng ta, không biết nên nói gì để an ủi nàng ta. Nàng cũng rất thương tiếc cho sự mất sớm của Đại Quý, nhưng nhất định là không sâu bằng Trân Châu người đã cùng hắn hẹn thề.

"Mấy ngày nay cô luôn ở cùng tôi, hẳn cũng biết tôi mất đi Đại Quý đau lòng cỡ nào, cho nên, nhân lúc các người vẫn còn sống, nắm bắt cơ hội cho thật tốt! Trầm Thiên Thu đã giúp cho trại chúng ta rất nhiều việc, là người đáng để cô phó thác cả đời, đừng bỏ qua hắn." Trân Châu nhẹ tiếng khuyên bảo.

"Tôi..." Bạch Tiểu Mộc nhất thời không có cách nào trả lời. Nếu như có một ngày Trầm Thiên Thu chết đi, nàng cũng sẽ không gặp được hắn nữa, nàng sao có thể lâm trận rút lui như vậy được? Cha nói không sai, tránh được hòa thượng, nhưng không chạy thoát khỏi miếu.

Nàng nhất định phải lên Bách Độc cốc tìm hắn hỏi rõ, rốt cuộc nàng có chỗ nào không tốt, mà hắn lại không cần nàng!

Còn nữa, không phải hắn nói muốn nàng giúp hắn cứu một người à? Sao lần này lại bỏ đi một mình, mà không mang nàng cùng về? Trừ phi, trong đó có ẩn tình gì chăng?

Sau khi nghĩ thông những điều này, Bạch Tiểu Mộc dùng sức gật đầu với Trân Châu, lộ ra một nụ người mà mấy ngày nay đã không thấy.

"Tôi hiểu rồi, đợi ổn thỏa xong, tôi sẽ lên Bách Độc cốc tìm huynh ấy, nếu huynh ấy không cho tôi một câu trả lời vừa lòng, tôi sẽ không bỏ qua đâu!"

Ngày đăng: 24/07/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?