Gửi bài:

Chương 23 - Thư Đồng Hoa viết cho Lưu Phất Lăng và Mạnh Giác

Thư viết cho Lưu Phất Lăng:

Tất cả mọi người đều nói tôi thích bạn. Đúng, và tôi không bao giờ cố gắng để che giấu tình cảm của tôi dành cho bạn. Tôi hy vọng rằng nhiều người và nhiều người hơn nữa sẽ thích bạn. Đó là lý do tại sao tôi rất cẩn thận nghiên cứu từng chi tiết nhỏ về bạn. Tôi biết bạn đã viết bài thơ "Lâm Trì ca"(bài thơ được nhắc tới trong chương 15 quyển Trung). Một thời gian dài sau khi tôi đọc nó, tôi mới biết đến cái tên Vân Ca, bạn nói rằng đó là tên người con gái sinh ra dành cho bạn.

Tôi biết rằng có một lần bạn dạo thuyền trên hồ để ngắm sen. Vì vậy, tôi đã chủ định viết chương "Đêm khuya sen ngát, đầy thuyền vang tiếng hát", tôi khinh* những cuốn sách lịch sử ghi lại những chi tiết đó, do đó, tôi đã viết cho bạn một chương có cảnh chèo thuyền sống động và lộng lẫy. Tôi chủ tâm viết nên cảnh này, cũng là một cảnh duy nhất mà tất cả các nhân vật chính cùng xuất hiện ở một nơi, có Hồng Y, Bệnh Dĩ, Hứa Bình Quân, Mạnh Giác, Đại công tử... bởi vì tôi biết rằng tôi không thể làm cho tất cả mọi người thích bạn, vì vậy tôi hy vọng rằng khi có người đọc thích các nhân vật khác trong cuốn sách, nếu cô ấy muốn nhớ về nhân vật ấy, trong cảnh tượng mà cô ấy nhớ tới sẽ có hình ảnh của bạn.
*Khi làm chương 15 quyển Trung, do vò đầu bứt tóc mãi mà không dịch được bài thơ của Phất Lăng, mình đã tra cứu trên Baidu, đọc được một số tài liệu ghi lại bài thơ này. Sử gia Trung Quốc dùng một thái độ khinh bỉ chép lại cảnh Chiêu Đế cùng một đám oanh yến du thuyền ngắm sen trên Lâm Trì, đọc mà muốn ói máu luôn. Theo như lời tác giả ở trên, có lẽ Vân Ca cũng là tên người con gái mà Chiêu Đế yêu.

Tôi cũng biết bạn đã viết bài thơ "Hoàng hạc ca*", nhưng khi tôi đã viết xong cuốn sách, tôi phát hiện ra tôi đã không có một cảnh nào thích hợp cho bài thơ này. Và tôi là một người ghét phải gượng ép mọi thứ. Nhưng... tôi rất đau lòng! Bởi vì thơ của bạn qua thời gian được lưu truyền lại quá ít! Vì vậy, tôi quyết định dành bài thơ đó cho một cô gái khác trong cuộc đời của bạn. Đó có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Tôi không biết! Tất cả những gì tôi biết là khi tôi bắt đầu viết tôi phát hiện ra rằng hai bài thơ duy nhất của bạn còn được ghi chép lại tới giờ đã được in sâu vào trong ký ức của hai cô gái.
*Đồng Hoa đã dành bài thơ này cho Thượng Quan Tiểu Muội trong ngoại truyện.

Ban đầu, tôi tin rằng bạn chỉ đơn giản là chết trẻ. Nhưng cuối cùng, niềm tin của tôi về điều này đã tan vỡ. Tôi rất phẫn nộ, nhưng tôi cho rằng điều này cũng chỉ là chính trị. Các tài liệu lịch sử cho rằng bạn đã qua đời ở tuổi 21 hoặc 22. Tuy nhiên, tài liệu cũng cho biết bạn rất khỏe mạnh. Đúng! Đó là điều mà họ không thể thay đổi trong những cuốn sách lịch sử, nhiều tài liệu còn ghi lại thời gian trước khi bạn đăng cơ. Phụ hoàng của bạn thích võ thuật, ông là một người đàn ông tìm kiếm quyền lực. Bởi vì bạn cao lớn và khỏe mạnh, đó cũng là một trong các lý do mà cha bạn hài lòng về bạn.

Sách sử ghi lại là bạn đã bị bệnh trong một năm, nhưng sau đó nó cũng cho biết bạn đột ngột qua đời quá nhanh mà đế lăng của bạn chưa được xây xong. Các tài liệu còn nói rằng bạn rất thông minh và chu đáo, do đó, sao họ có thể viết rằng bạn bị ốm trong một năm, mà bạn lại không hề để lại di chiếu! Bạn sao có thể không biết rằng nước không thể một ngày không có vua? Bạn sao có thể không biết rằng nếu ngai vàng để trống một thời gian sẽ xảy ra hỗn loạn?

Không, các tài liệu đều nói rằng bạn yêu thương dân chúng của bạn và có tầm nhìn tuyệt vời. Nếu đó thực sự là bệnh, tại sao trong suốt một năm bị bệnh, bạn không viết lại một di chiếu nào? Nếu bạn đột ngột qua đời, như vậy không phù hợp với những tài liệu nói rằng bạn khỏe mạnh từ khi còn nhỏ, và nó càng không có ý nghĩa với các tài liệu nói rằng bạn còn rất khỏe mạnh ở tuổi 20. Vì vậy, trừ khi bạn đột ngột qua đời, nếu không bạn phải biết rõ rằng mình chưa có con trai để kế vị và ngôi vị đó sẽ bị tranh giành. Vậy nên, nếu bạn bị bệnh một thời gian và biết rằng sau đó mình sẽ chết, bạn sẽ phải để lại một di chiếu! Về di chiếu này, kể cả bạn không thể viết nó, thì cũng có những người khác có thể chép lại giúp bạn! Thừa tướng của bạn sẽ nhắc bạn.

Có thể những người này đã tham gia vào âm mưu đó... Vì vậy, tôi không thể thay đổi gì, nhưng tôi không thích Hoắc Quang, bởi vì tất cả mọi thứ, tất cả mọi thứ mà ông ta đã làm. Kể cả ông ta là em trai của Hoắc Khứ Bệnh yêu quý của tôi, tôi vẫn không thích ông ta! Nhưng... khi tôi viết về nhân vật này, tôi phát hiện ra rằng tôi không hề ghét ông ta. Ông ta có thể không phải là một trung thần của triều đình, nhưng ông ta là một vị quan tốt! Bạn có thể nói rằng Hán triều có một vị quan như ông ta thực sự là do được ông trời gửi xuống! Tất cả những cải cách, ông ta chính là người đề đạt. Từng giây từng phút, ông ta đều lo lắng tới lợi ích của người dân. Vì vậy, cuối cùng, ngay cả trước khi tôi nhận ra nó, tôi đã không lo lắng về những cảm xúc mà mình viết ra, tôi cũng đã nhìn ông ta bằng quan điểm của bạn(Lưu Phất Lăng). Hoắc Quang đã làm đúng với chức trách của mình, xứng với những gì ông nhận được, với dân chúng của Đại Hán, ông ấy đã tận tâm phục vụ. Nhưng người mà ông ấy không lo lắng tới chính là con cái của mình, chủ nhân của mình, và cuộc sống của chính ông ấy.

Tôi đã nghĩ rằng bất cứ ai đã đọc, đều muốn bạn được xuất hiện nhiều hơn trong Vân Trung Ca. Nhưng tôi chỉ bạn một thời gian có hạn, và vào đầu quyển Hạ, tôi đã nói lời tạm biệt với bạn. Trong những ngày đó, tôi liên tục chỉnh sửa, thậm chí đặt ra câu hỏi là tại sao tôi không thể viết nhiều hơn nữa? Cuối cùng, logic của tôi đã dẫn đường. Tôi không thể kéo dài câu chuyện vì bạn. Tôi không nghĩ rằng đây là những gì bạn muốn. Nhưng tôi đã làm hết sức mình để viết cho bạn về hạnh phúc cuối cùng.

Một số người nói rằng bạn không được xây dựng đủ ba chiều. Tôi không biết đó có phải sự thật hay không. Tất cả những gì tôi biết là trong trái tim tôi, cảm xúc của bạn về tình yêu, giận dữ, buồn bã, niềm vui, tất cả đều rất sinh động. Nhưng nó thật sự cũng rất dịu dàng. Khác với Vân Ca, bạn rất bình thản với mọi người. Nó giống như bạn chỉ đứng ở rất xa và tất cả các cảm xúc của bạn giống như ánh sáng không lưu lại dấu vết. Đó là một loại ánh sáng, mà ngay cả những gì bạn mưu tính cũng giống như ánh sáng. Tuy nhiên, giống như người khác đã nói, sự dịu dàng của bạn là một trong những lý do vì sao chúng tôi yêu bạn rất nhiều.

Ồ phải, tôi quên nói với bạn. Mạnh Giác cũng rất thất vọng về bạn, nhưng anh ấy không làm bạn thất vọng. Bạn biết Mạnh Giác yêu Vân Ca, nhưng bạn không biết liệu anh ấy có yêu cô ấy rất nhiều, nhiều tới mức anh ấy sẵn sàng từ bỏ sự giàu có và quyền lực của Trường An. Vì vậy, bạn để Vân Ca đi, vì bạn biết rằng nếu anh ấy thấy Vân Ca là kho báu lớn nhất cuộc đời mình theo cách bạn nhìn cô ấy, sau đó anh ấy sẽ bỏ lại tất cả và đi tìm cô ấy. Sau đó, anh ấy sẽ một người tuyệt vời dành cho Vân Ca. "Hoang dã" chính là nơi mà bạn muốn họ có một ngôi nhà. Nếu không, bạn sẽ không bao giờ muốn người đàn ông nào khác ở bên cạnh Vân Ca. Bởi vì sau đó, họ cũng giống như tất cả những người đàn ông khác trong thành Trường An, tìm kiếm quyền lực và sự giàu có.

Bởi vì tài năng vô song của mình, anh ấy(Mạnh Giác) sẽ từ chối cúi đầu trước quyền lực, Hoàng đế sẽ không thể kiểm soát anh ấy. Kết quả là cái chết! Vì vậy, bạn đã đồng ý với hành động của Lưu Tuân sau này. Nhưng thời điểm đó, Mạnh Giác vẫn chưa phá vỡ xiềng xích cảm xúc của mình. Anh ấy chọn ở lại, anh ấy vẫn muốn ở Trường An "mượn sức của gió để gửi tới cho tôi những đám mây hình vòm". Nhưng sự thật là khi đó anh ấy thậm chí chưa bao giờ nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau khi mình có được những "đám mây hình vòm" ấy. Giết những người đã gây nên bi kịch của gia đình mình sao? Ở trên cao nhìn xuống số phận của những người khác sao?

Bạn sắp xếp cho những người giỏi nhất trong cung để bảo vệ Vân Ca. Những người này có thể bảo vệ Vân Ca khỏi tất cả những gì sẽ xảy ra trong cuộc sống của cô ấy. Bạn cũng sắp xếp cho Triệu Sung Quốc tướng quân bảo vệ cho Vân Ca từ quận Thiên Thủy trở đi. Khoảng cách từ Trường An tới Thiên Thủy quá ngắn ngủi. Một con ngựa chạy nhanh có thể tới đó trong vài giờ. Bạn biết cảm nhận của Mạnh Giác về Vân Ca, nhưng bạn không bao giờ biết rằng Lưu Bệnh Dĩ cũng giữ bí mật tình cảm của mình với Vân Ca. Bạn cũng không bao giờ biết rằng Vân Ca và Mạnh Giác có một kẻ thù luôn luôn dõi theo họ – Hoắc Thành Quân. Có lẽ Lưu Tuân sẽ để cho Vân Ca rời đi, nhưng Hoắc Thành Quân thì không bao giờ. Và kể từ khi Lưu Tuân đăng cơ, sau đó anh ta...

Hoắc Thành Quân, cô gái này lúc đầu không hề biết gì về thế giới. Khi đối mặt với thực tế tàn nhẫn, cô đã biến thành một người phụ nữ phù hợp để thành công có được một điện riêng trong cung. Tuy nhiên, hàng loạt những điều buộc cô phải thay đổi đều có liên quan tới Vân Ca. Cô yêu Mạnh Giác bao nhiêu, cô ghét Vân Ca bấy nhiêu. Khi cái tát của mẹ cô vung lên má cô, người cô ghét không phải là mẹ cô, mà là Vân Ca. Những gì cô phải chịu đựng, cô sẽ trả lại nó lên Vân Ca. Cô đã bí mật gây rất nhiều phiền phức cho Vân Ca, nhưng những điều đó bạn không bao giờ nhìn thấy và không bao giờ biết. Nếu Vân Ca là Tiểu Muội, cô ấy sẽ nhận thấy và thông báo cho bạn trước, nói cho bạn mà không ngần ngại và đôi khi đề phòng là cần thiết. Nhưng Vân Ca của bạn không bao giờ là kiểu người con gái như thế. Cô ấy sẽ không bao giờ phù hợp với cuộc sống trong cung.

Vì vậy, nếu Mạnh Giác đã không thể bỏ lại Trường An, sau đó dù anh ấy có yêu Vân Ca tới bao nhiêu, bạn sẽ không chấp nhận anh ấy ở bên Vân Ca. Trong thế giới này, ngay cả những người thông minh nhất cũng không thể có đầy đủ thông tin để thực hiện một quyết định. Mặc dù trong mắt tôi, bạn chu đáo và thông minh, nhưng tôi không có ý định viết để bạn trở thành người toàn năng, do đó, những gì bạn không thể nhìn thấy và không biết, bạn không bao giờ có thể dự đoán nó.

Tôi không dám nghĩ tới những gì bạn cảm nhận khi thấy được những chuyện xảy ra sau khi bạn ra đi. Tôi chỉ có thể nói với bản thân mình rằng, bạn đã ra đi, bạn đã không còn đau đớn và khổ tâm. Tôi không dám nghĩ... Cuối cùng, tôi muốn nói với bạn rằng Vân Ca cuối cùng cũng đã làm như bạn muốn, đã bỏ lại Trường An. Tôi muốn nói với bạn rằng cô ấy đang làm tốt, cô ấy sẽ ổn thôi. Nhưng... những lời này tôi không thể nói lớn tiếng. Tôi không biết cô ấy có thực sự sống tốt không. Tôi đã suy nghĩ Mạnh Giác có thể biết, và nếu anh ấy chọn tin tưởng nó, sau đó tôi cũng tin đó là tốt.

Họ vẫn nói rằng tôi thích bạn. Tôi nghĩ có lẽ đúng, nhưng sau đó tôi lại nghĩ tới một số chi tiết và tôi tự hỏi liệu có thật thế không? Nếu đó là sự thật, sao tôi lại cho bạn thời gian ít vậy? Nếu tôi thích bạn, sao tôi lại không viết câu chuyện của bạn dài hơn? Nếu tôi thích bạn, sau đó sao tôi không viết cho bạn hoàn hảo hơn.

..............................................

(Đoạn sau là tác giả nói với độc giả, mình đoán vậy)

Nhưng Phất Lăng không giống như người đàn ông hoàn hảo như nhiều người vẫn nói.

Nếu anh hoàn hảo, anh đã không để cho Hoắc Quang có cơ hội thành công.

Nếu anh hoàn hảo, anh đã nhìn ra sai sót trong kế hoạch của mình và theo mong muốn của mọi người, chỉ mở đường cho cả Lưu Tuân và Lưu Hạ tới ngai vàng.

Nếu anh hoàn hảo, anh sẽ không để Vân Ca gặp phải những chuyện sau đó. Mặc dù anh ấy đã có chuẩn bị tốt mọi thứ, nhưng nó đã thành vô ích, phải không? Và cuối cùng, anh ấy không phải ông trời, anh ấy cũng không thể biết những gì sẽ xảy ra sau khi anh ra đi. Vì vậy, làm thế nào mà anh ấy hoàn hảo cho được?

Nhưng tôi phải nói điều này, anh đã làm mọi thứ rất tốt.

Các ghi chép lịch sử cho thấy rằng Lưu Phất Lăng lên ngôi ở tuổi lên tám. Trong khi phải đối mặt với triều thần, anh đã không chịu bị khống chế và củng cố quyền lực của mình. Thông minh như vậy, ai mới có thể sánh bằng? Hán Vũ Đế đã bỏ qua tất cả những người con lớn của mình để chọn anh và truyền ngôi cho anh. Đế chế cả ngàn năm đặt lên vai một đứa trẻ. Điều này chỉ chứng minh, đó là khả năng vượt trội của Lưu Phất Lăng.

Đó là điềm báo, một điềm báo từ khi anh sinh ra, và cho anh tài năng vượt trội so với những người bình thường có thể có. Nhưng nó làm cho anh ở một vị trí quá cao, quá lý tưởng.

Nhưng điều này không phải hoàn hảo, đây là tài năng.

Đây không phải là vụt sáng như sao băng*, đây là thông minh.
*Nguyên văn là ephemeral: phù du, sớm nở tối tàn; mình thấy dùng hình ảnh trên giống với đoạn Đồng Hoa miêu tả hơn.

Đây không phải là tiểu thuyết, đây là thực tế lịch sử.

Vì vậy tôi hy vọng rằng những độc giả nghĩ rằng Phất Lăng không quá hoàn hảo có thể từ từ và kiên nhẫn đánh giá lại nhân vật yêu thích của mình. Không sử dụng một từ "hoàn hảo" và đặt anh sang một bên. Hoàn hảo không nên trở thành một thiếu sót của anh, và nó không nên là lý đo để độc giả không thích anh ấy.

Thư viết cho Mạnh Giác:

Trước khi viết thư này cho bạn, sau cuộc tranh luận của tôi với Jades(một câu lạc bộ những người yêu thích truyện của Đồng Hoa), gần như trái tim của tôi có xoắn một nút. Tôi cảm thấy tôi phải ghen tị với bạn mà ghét bạn mất. Tình yêu của họ dành cho bạn quá áp đảo, nhiều tới nỗi không chỗ nào chứa hết. Cuối cùng nó(tình yêu được nhắc tới ở câu trên) rơi vào tôi, nhưng may mắn là không có quá nhiều thành viên câu lạc bộ này, và chỉ có một số ít không muốn bạn ra đi. Ơn Chúa là tôi không còn ở Thượng Hải, vì nếu họ đuổi theo tôi, tôi không biết sẽ phải làm gì. Và chắc chắn là, họ tới để đấu tranh về đoạn kết dành cho bạn. Mọi người trong Jades muốn có một giải thích hợp lý hơn về nó, và tôi đã phải đi tìm một góc ngồi khóc.

Nhưng rõ ràng là bạn sẽ không thương hại tôi. Bạn sẽ giống như trong giấc mơ của tôi, cách qua một lớp sương mù, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thậm chí không thể nhìn ra, bạn có quan tâm tới kết thúc mà tôi viết cho bạn hay không. Trong Bộ bộ kinh tâm, tất cả các nhân vật nam đều là nhân vật lịch sử. Quá khứ và tương lai của họ đều đã được viết rõ ràng trên bia đá. Với câu chuyện về Thanh triều, ngay cả những người mù chữ trong ngõ ở Bắc Kinh cũng có thể kể được hoàng đế Khang Hy có bao nhiêu con trai và tên của họ. Họ đã được mô tả rõ rệt trong các tài liệu để câu chuyện tôi viết về họ được rõ ràng. Chỉ cần một vài từ, và độc giả sẽ chấp nhận nó.

Giống như khi tôi viết rằng Tứ gia mà mẹ của anh có một quan hệ không tốt đẹp. Tôi không cần giải thích tại sao vì tất cả mọi người đều biết rõ ràng lý do tại sao. Độc giả không cần phải mổ xẻ, họ biết rõ lý do tại sao và không cần một lý do để chấp nhận được, thành công của Bộ bộ kinh tâm của tôi cần phải cảm ơn thể loại Thanh xuyên, và mọi người đều biết về hoàng đế Ung Chính, biết Thập tam gia, Thập tứ gia và câu chuyện của họ. Nếu không, với tất cả các chi tiết, tôi sẽ không thể viết hết trong Bộ bộ kinh tâm.

Trong Đại Mạc Dao, tôi sử dụng phương pháp riêng của tôi để tạo ra Mạnh Tây Mạc, nhưng người này không phải là vai nam chính. Câu chuyện trong Đại Mạc Dao là kể lại theo cuộc đời của Hoắc Khứ Bệnh. Bốn trăm nghìn từ được sử dụng để mô tả lại cuộc đời huyền thoại của Hoắc Khứ Bệnh. Anh cũng là một nhân vật lịch sử có thật, ngay cả khi anh không nổi tiếng như Tứ gia, Thập tam gia, Thập tứ gia, nhưng nếu là người không ngủ gật trong lớp lịch sử, bạn sẽ biết về tên tuổi của anh. Vì vậy huyền thoại về anh đã được viết nên.

Nhưng trong Vân Trung Ca, bởi vì tôi tạo ra bạn, tất cả mọi thứ đều phải thay đổi. Trước khi có Vân Trung Ca, bạn không tồn tại. Sau Vân Trung Ca, bạn đã trở thành bạn. Bạn trở thành một người có tồn tại và hoàn toàn thuộc về tôi. Cho dù trong Bộ bộ kinh tâm hay trong Đại Mạc Dao, cuộc sống của nhân vật nam chính đều đến từ lịch sử và tôi chỉ cần thêm một số chi tiết và dùng trí tưởng tượng để khắc họa ra. Trường hợp ngoại lệ là bạn. Mọi chi tiết về bạn là duy nhất, không có vấn đề gì về lớn hay nhỏ, và đều được tạo ra bởi tôi. Vì vậy, làm thế nào tôi có thể không thích bạn.

Một người trong Jades nói: Trong các cuốn sách của Đồng Hoa, chỉ có trong Vân Trung Ca, cô ấy đã tạo ra các nhân vật ba chiều sắc nét nhất, cảm xúc, máu, thịt tạo nên Mạnh Giác. Mặc dù nhận xét này có đầy phản đối, nhưng điều này là đủ cho tôi rồi, phải không? Trong ba tập của Vân Trung Ca, tôi đều viết về bạn. Bạn sinh ra, bạn trưởng thành, cuộc đấu tranh của bạn, thay đổi của bạn, tất cả mọi thứ về bạn được tôi viết nên từng chữ. Vì vậy, bạn có thể nói rằng kết thúc tôi viết cho bạn không làm tôi thất vọng. Bạn đang giống như Tứ gia, Thập tam gia, Thập tứ gia và Hoắc Khứ Bệnh, sống trong lòng độc giả. Bạn thậm chí có thể nói rằng hình ảnh của bạn thậm chí còn sống động hơn.

Trong đoạn đầu của Vân Trung Ca, bạn chỉ là bạn. Đó là hình ảnh một người tôi đã nghĩ tới một thời gian rất dài trước khi đặt cho bạn một cái tên. Khi lần đầu tiên tôi viết tới tên của bạn nó đã không có bất kỳ ý nghĩa gì sâu sắc hơn. Sau đó tôi viết về biệt danh Ngọc trung chi vương của bạn. Khi tìm kiếm trong sách vở, tôi tìm được bài thơ "Deep Fragrance*" trong đó có tên của bạn và nó có nghĩa là "kết thúc của giấc mơ". Tại thời điểm đó, tôi đã choáng váng, và tôi đọc lại bài thơ và nhận ra nó dùng đề miêu tả về bạn. Vì vậy tôi luôn luôn thở dài và thấy rằng cuộc sống có thể có sự trùng hợp ngẫu nhiên, và có một số lúc tôi không thể sử dụng logic của mình để giải thích nó. Nếu không, làm thế nào tôi có thể giải thích tên bạn? Làm thế nào để giải thích về bài thơ "Deep Fragrance" được ám chỉ đến ý nghĩa cái tên của bạn? Sự trùng hợp như vậy là ngẫu nhiên? Hoàn hảo tới thế sao?
*Mình chưa tìm được tên tiếng Trung hoặc phiên âm Hán việt của bài thơ này để tìm hiểu thêm, có bạn nào biết thì chỉ cho mình nhé.

Trong quyển Thượng của Vân Trung Ca, cảm xúc của tôi dành cho bạn rất nhẹ nhàng. Bạn chỉ là một chàng trai tên Mạnh Giác. Tôi nhớ khi viết Đại Mạc Dao, sau một vài chương, tôi cười và nhận ra rằng tôi đã rơi vào tình yêu với một nhân vật hư cấu tên là Mạnh Cửu, và rằng tôi sẽ thích anh ấy nhiều hơn và nhiều hơn nữa. Tôi không cảm thấy như vậy về bạn. Khi gần kết thúc quyển Thượng, tôi đã cảm thấy là cảm xúc của mình về bạn khó có thể phát triển sâu sắc hơn. Nhưng tôi đã đưa bản thảo cho hai người đàn ông đọc nó. Sau khi đọc xong, họ nói với tôi rằng không thể để lãng phí "Ngọc trung chi vương" này được, nói rằng tôi phải đào sâu hơn nhân vật của bạn. Họ nói rằng bạn và Lưu Tuân chính là hai nhân vật trong tiểu thuyết này có giá trị để đào sâu hơn. Tôi nghĩ về nó, do đó, sau khi tôi đã đăng các chương, tôi tiếp tục viết thêm nhiều cảnh có bạn. Tới khi quyển Thượng của Vân Trung Ca kết thúc, tôi biết rằng bạn đã đi vào trái tim tôi. Đó là khi tôi hoàn toàn chấp nhận bạn là vai nam chính của cuốn tiểu thuyết này. Cuốn tiểu thuyết này đã được hình thành với thay đổi cảm xúc của bạn và cuộc sống của bạn đã đẩy toàn bộ câu chuyện về phía trước.

Tự hào về bạn:

Bạn xuất hiện với phong thái nhẹ nhàng, nhưng thực tế lúc nào bạn cũng đau khổ giằng xé. Bạn rất đáng tự hào, rất đáng tự hào. Tôi luôn luôn cho rằng Thiếu Hạo(nhân vật trong Từng hứa hẹn) mới là nam chính kiêu ngạo và tự hào nhất mà tôi đã viết, nhưng hóa ra không đúng. Thiếu Hạo của kiêu ngạo được sinh ra trong một gia đình hoàng tộc, với hoàng quyền đã được ngấm vào trong xương tủy của anh. Anh lớn lên trong một môi trường tươi sáng. Nhưng niềm tự hào của bạn đến từ thực tế tàn nhẫn của cuộc sống. Đó là những gì bạn sử dụng để bảo vệ mình, đó là một lá chắn sinh ra từ bóng tối.

Trong quyển Thượng của Vân Trung Ca, tôi đã suy nghĩ xem bao giờ bạn cho Lưu Tuân biết anh ta nợ bạn một ơn cứu mạng rất lớn(đệ đệ Mạnh Giác chết thay Lưu Tuân). Bạn rất thông minh để biết làm thế nào thể hiện giá trị của bạn. Cho tới khi tôi viết tới quyển Hạ và tôi biết bạn sẽ không bao giờ nói cho anh ta biết. Một là lòng biết ơn xuất phát từ sự trao đổi mạng sống của em trai không phải là một thứ mà bạn sẽ cần tới. Vì vậy, ngay cả khi Trương Hạ tiếp tục cố ý gợi ý bạn, bạn sẽ không bao giờ thừa nhận bạn thực sự là ai. Bạn muốn xóa sạch tất cả đi, ngay cả khi bạn biết rằng chỉ cần một cái gật đầu của bạn, Trương hạ sẽ hy sinh cả cuộc sống của mình để bảo vệ bạn. Ngay cả khi bạn biết rằng Trương An Thế nắm giữ binh quyền to lớn mà bạn có thể sử dụng. Vì vậy, bạn thực sự thông minh? Hay là ngu ngốc? Nếu Lưu Tuân là bạn, anh ta sẽ nhanh chóng thừa nhận nó. Nhưng bạn không phải là anh ta. Bạn thấy mình là người có thể sử dụng bất cứ thứ gì, bất cứ ai, để tạo nên lợi thế của bạn. Bạn thấy mình như một chính trị gia giống Lưu Tuân và Hoắc Quang. Nhưng bạn quên rằng một chính trị gia thực sự không có niềm tự hào, không có kiêu ngạo. Miễn là bạn giữ lại niềm tự hào của bạn thì sau đó bạn sẽ không bao giờ trở thành như họ. Trong quyển Trung, bạn rõ ràng là ngồi cạnh Vân Ca trong một buổi chiều(chương 17) nhưng bạn lại nói với cô ấy là bạn vừa mới tới. Bạn sẽ sử dụng điều kiện là Vân Ca phải kết hôn với bạn nếu bạn trị bệnh cho Lưu Phất Lăng, nhưng bạn lại đứng quá lâu ở nhà ấm trồng hoa. Từ hoàng hôn cho tới khi trời tối, trong trái tim bạn, bạn hy vọng rằng Vân Ca sẽ từ chối đề nghị này của bạn. Bạn muốn rằng khu vườn sẽ trống rỗng và cô ấy đã rời đi. Nếu Vân Ca từ chối, bạn sẽ vui vẻ trị bệnh cho Lưu Phất Lăng.

Nhưng cô ấy đã thực sự chấp nhận! Bạn đã thấy cô ấy đứng dưới giàn tử đằng và cô ấy nói đồng ý kết hôn với bạn. Lúc đó bạn cảm thấy thế nào? Một thế giới ngập tràn giận dữ và đau đớn, đúng không? Bạn có biết rằng mỗi khi bạn làm thế với Vân Ca, bạn đã làm tổn thương chính mình. Bạn có thể giống như cha nuôi của bạn, cứu sống tình địch của mình. Sau đó, Vân Ca sẽ biết ơn bạn và cảm thấy có lỗi với bạn. Sự tôn trọng của cô ấy dành cho bạn thậm chí có thể thổi bùng một ngọn lửa đã một lần từng cháy vì bạn. Cô ấy và bạn đã có rất nhiều những cơ hội bị bỏ lỡ. Nếu cô ấy từ chối đề nghị của bạn, sau đó bạn có thể cứu được một mạng sống mà không cần phải trả ơn. Nếu bạn cứu được mạng sống đó, sau đó cô ấy sẽ có một thời gian khó khăn hơn để cho bạn đi. Nhưng bạn không biết, và cô ấy cũng không biết! Hai người chỉ tiếp tục rời xa nhau hơn và xa hơn nữa trong quyển Trung. Và tầm quan trọng của bạn trong trái tim Vân Ca giảm đi cùng với sự tăng lên của tầm quan trọng của Lưu Phất Lăng trong trái tim cô ấy.

Bạn vẫn là bạn, mà không phải là Mạnh Cửu cha nuôi của bạn. Bạn không thể vị tha, chỉ biết có "chính mình" trong thế giới này. Nếu bạn không chiến đấu cho những gì bạn muốn, không ai có thể chiến đấu vì những gì bạn muốn cho bạn. Tôi biết có rất nhiều người không thích bạn vì điều này, nhưng tôi không nghĩ rằng cách bạn làm là sai. Trong thực tế, tôi đánh giá cao và tôn trọng bạn. Bệnh của Lưu Phất Lăng đã đẩy bạn và Vân Ca xa nhau. Cho đến khi kết thúc, bạn phải nhận ra rằng bạn sẽ không bao giờ là người duy nhất trong trái tim của Vân Ca. Bạn không thể ngăn chặn nó, và bạn không thể kiểm soát Lưu Phất Lăng đã gieo hạt giống của mình trong trái tim của Vân Ca và nó đã nở thành một bông hoa rực rỡ. Vì vậy, bạn chỉ có thể lùi lại và hy vọng rằng trong đoạn đời còn lại, bạn có thể có một cơ hội khác với cô ấy.

Tôi biết rằng bạn đã nói với Lưu Phất Lăng về Nguyệt Sinh để giảm sự nghi ngờ của anh ấy về bạn. Tuy nhiên, cho đến phút cuối cùng, bạn không bao giờ nói với anh ấy rằng bạn cũng sở hữu một chiếc giày thêu màu xanh lá cây khác. Bạn không bao giờ nói với anh ấy rằng anh không phải là người duy nhất trong sa mạc đó, không chỉ anh nhớ tới hình ảnh một cô gái mặc váy màu lục. Đúng, thậm chí nếu là tôi, người chỉ có tới một nửa niềm kiêu hãnh như bạn, tôi cũng sẽ không kể chuyện này cho tình địch của mình. Bạn đã không nói với Lưu Phất Lăng về Vân Ca, về những gì bạn đã trải qua sao? Không gì quan trọng nữa rồi. Nói với anh ấy về chuyện của bạn với Vân Ca sao? Trừ khi bạn bị điên! Đó là một thứ gì đó bạn giấu ở nơi sâu nhất trong trái tim mình. Nhưng sau đó...nếu bạn nói với anh ấy, kết thúc có lẽ sẽ không thế.

Bạn sẽ không còn là một người mà Vân Ca gặp ở Trường An. Bạn sẽ không còn là một người đàn ông mà cô ấy gặp hai ba năm trước. Bạn yêu cô ấy, cẩn thận giữ gìn giày thêu màu xanh lá cây. Kiên trì của bạn, bảo vệ của bạn, rất có thể thậm chí bạn còn chẳng nhận ra nó nhiều tới như thế nào. Có lẽ bạn đã bị dao động một lần, và do dự rằng Vân Ca bị tổn thương là do lỗi của bạn. Nhưng từ thời điểm bạn nhận ra, trong trái tim bạn, bạn không hề thua kém anh ấy, không một chút nào. Có lẽ bạn không hoàn hảo như anh ấy, bạn không phải là chỗ dựa vững chắc. Nhưng không phải những cái đó không đến từ hành động, quyết định mà đến từ đấu tranh, giống như một con phượng hoàng hồi sinh từ đống tro tàn sao? Một viên ngọc quý giá đã được mài giũa sẽ trở nên đẹp hơn.

Bạn, người không bao giờ thấy cần thiết phải giải thích rõ bất cứ điều gì.

Tôi rất ghét tuýp người quá nhạy cảm, những người chịu bất kỳ tác động nhỏ nào và ngay lập tức nói về nó. Tôi luôn thích hành động hơn lời nói! Nếu có một anh chàng giống như bà dì hàng xóm, phàn nàn về bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu những thứ anh ta quan tâm, có lẽ tôi sẽ đập lên đầu anh ta bằng một con dơi! Nhưng...nhưng...đôi khi tôi muốn bạn nói nhiều hơn! Bạn có thể chia sẻ, thậm chí chỉ cần nói một chút về nỗi khổ tâm của riêng bạn.

Bạn có biết không? Từ quyển Thượng cho tới chương 11 của quyển Hạ, tổng cộng có 500.000 từ, bạn không bao giờ nói rõ với Vân Ca những gì bạn cảm nhận về cô ấy. Lần đầu tiên, bạn trêu chọc cô ấy. Lần thứ hai, bạn nói đùa rằng con gái của bạn sẽ nói rằng mẹ cô khăng khăng đòi kết hôn với cha cô, đó là lời hẹn ước kết hôn. Lần thứ ba, trong cung điện, bạn nói rằng bạn đã hứa thì sẽ giữ lời. Mạnh Giác à! Lời hứa cái chết tiệt gì chứ? Bạn chỉ yêu cô ấy, thực sự yêu cô ấy, yêu cô ấy tới mức muốn dành phần đời còn lại của mình bên cạnh cô ấy. Vậy tại sao không đi tới và nói rõ với cô ấy?

Có một lần tôi tức giận, và vì rất tức giận nên đã quyết định một cuộc chiến tranh lạnh với chồng tôi trong một tuần, khi anh ôm tôi và nói rằng "Anh yêu em, chúng ta không chiến tranh nữa", ngay lập tức tôi không còn tức giận. Một câu "Anh yêu em" của anh ấy mạnh hơn so với bất kỳ lời giải thích hoặc lý do nào, bất kể là trong cuộc tranh cãi trước đó ai đúng ai sai. Tôi không biết tôi nên xếp hành động của bạn vào niềm tự hào của bạn, hay thực tế là do bạn thấy có lỗi. Bởi vì bạn biết sâu trong đáy lòng bạn, bạn sẽ nghiêm túc mà lựa chọn Hoắc Thành Quân, mà cuối cùng không phải là Vân Ca, rằng bạn đã phản bội lại lời hứa hẹn với cô ấy. Người ta nói rằng hành động quan trọng hơn lời nói để xác định xem ai đó có yêu thương bạn không. Tuy nhiên, Mạnh Giác, bạn không có bất kỳ hành động hay lời nói dứt khoát nào với Vân Ca! Cô ấy chính mắt nhìn thấy bạn ôm Hoắc Thành Quân. Bạn thậm chí không hỏi cô ấy nơi cô ấy đã nhìn thấy, bởi vì bạn biết rằng có thể cô ấy đã thấy nhiều hơn, biết nhiều hơn.

Từ khi bạn nghiêm túc lựa chọn Hoắc Thành Quân, cho tới khi bạn dao động, và sau đó chỉ cố gắng để thoát khỏi nó, nó đã không chỉ còn là một cái ôm nữa rồi. Thấy Vân Ca đau khổ, có lẽ bạn thực sự không có cách nào giải thích. Bạn có biết, Lưu Phất Lăng, khi Vân Ca từ chối anh ấy, anh ấy chỉ thổi một khúc "Đức âm bất vong" không? Đó là một giai điệu về tình yêu mãnh liệt! Mạnh Giác, bạn cho tôi biết, tại sao lại không nói hết ra?

Mục lục
Chương trước      
Ngày đăng: 26/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Gia vị người Thái Tây Bắc

Mục lục