Gửi bài:

Chương 19 - Nụ hôn kịch liệt

Từ khi Thẩm Tiên Phi không cho Tang Du nhờ người mang quần áo và dọn dẹp vệ sinh, dần dần, Tang Du phát giác ra hình như anh đã phần nào thay đổi suy nghĩ về cô, thỉnh thoảng cũng nói đôi ba câu, tuy không nhiều nhưng cũng không còn lạnh như băng giống như trước kia.

Quần áo sạch má Ngô mang đến đều đã mặc hết, cô đành ôm tất cả vào phòng vệ sinh, xả đầy nước vào chiếc chậu to mới mua, ném quần áo vào trong rồi túm lấy gói bột giặt bên cạnh đổ vào.

Trong tiềm thức vốn dĩ Tang Du chưa bao giơ nghĩ đến khả năng mình sẽ tự giặt quần áo, nhưng cứ nhớ đến lời hứa của mình, quyết định sống tự lập thì không thể như trước kia được. Cô cứ rầu rĩ tại sao hai hôm trước không đi mua máy giặt, bây giờ thì phải đau khổ giặt cả đống quần áo thế này.

Chưa bao giờ giặt quần áo nên khi nhìn thấy bọt xà phòng tan dần trong chậu, cô nghĩ hay mình cho quá ít bột giặt rồi, thế là lại đổ vào thật nhiều.

Thẩm Tiên Phi vừa đi về thì nghe thấy những tiếng kêu ai oán chửi rủa từ trong phòng vệ sinh vọng ra, có phần nghi ngại nên anh đến xem sao, thì thấy Tang Du quay lưng ra cửa, đang kéo thứ gì đó lên khỏi chậu đầy xà phòng.

Một chiếc quần lót màu hồng bị cô kéo lên, vứt thẳng sang một cái chậu khác. Hai giây sau, lại thấy một chiếc áo lót hồng bị kéo lên, rồi vẫn bị ném sang cái chậu kia.

Mở to mắt, anh nhìn trân trối cảnh cô kéo từng cái quần, cái áo lên khỏi chậu giặt đầy bọt xà phòng, rồi ném từng thứ vào cái chậu khác. Cuối cùng hai tay cô mò mẫm trong chậu, mồm vẫn lẩm bẩm: "Sao vẫn thiếu một cái quần lót nhỉ?"

Đứng ngẩn ra một lúc lâu, miệng Thẩm Tiên Phi há ra rồi lại khép vào, khép vào rồi lại há ra, cứ mấy lần như thế, vẫn chưa kịp lên tiếng thì thấy cô đã đổ chậu giặt, trút hết nước trong đó ra, sau đó quỳ xuống đất, tiếp tục tìm chiếc quần lót không thấy tung tích đâu.

"A, cuối cùng cũng tìm ra rồi. Đại công cáo thành!" Tang Du nhặt quần lót lên, ném thẳng vào cái chậu kia, cau có bê chậu lên định đi phơi đồ, vừa quay lại thì thấy Thẩm Tiên Phi với vẻ mặt kinh ngạc đứng tựa vào cửa, "Anh muốn dùng? May quá , em vừa giặt xong".

Lườm cô nàng Tang Du đến cả quần áo cũng không biết giặt, Thẩm Tiên Phi thấy gói bột giặt dựng bên góc tường chỉ còn lại một nữa, khóe môi anh khẽ giật giật, cau mày: "Cô định cứ thế này mà đi phời quần áo à?"

"Có gì sai sao?" Tang Du dè đặt nhìn Thẩm Tiên Phi, hôm bay cô đâu phạm lỗi gì, tại sao anh nhìn cô như thế.

"Trong trường cô cũng không giặt quần áo bao giờ à?"

"Má Ngô nhà em cứ cách ngày lại đến lấy quần áo về giặt, giặt xong lại mang đến, sao em phải tự giặt?"

"Cô ... cô như thế có khác gì kẻ tàn phế đâu?". Chau mày Thẩm Tiên Phi khoanh tay trước ngực mỉa mai cô, con nhà đại gia tính khí đều giống cô hết à? Ngay cả quần áo chính mình cũng không lo nổi.

"Cái gì mà tàn phế chứ, em tàn phế chỗ nào đâu?"

Anh lườm cô, chỉ chậu quần áo trên tay, bất giác giọng cũng to hẳn: "Một là cô chưa giặt, hai là chưa xả sạch, cứ thế này mà đi phơi à? Bột giặt chỉ cần cho một ít vào là được, cô lại cho cả nữa gói, cô tưởng đang tắm cho quần áo chắc? Chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy chứ?"

Dùng bột giặt để giặt quần áo rồi còn phải xả cho sạch?

Chớp chớp mắt, cô nhìn anh với vẻ nghiêm túc: "Em không thích ăn thịt heo, cũng chưa thấy heo chạy bao giờ. Nhưng quảng cáo trong ti vi chẳng phải cho rất nhiều bột giặt vào chậu chỉ để giặt một cái áo thôi sao, sau đó lôi lên rồi treo lên dây bay bay đó. Quần áo em nhiều như vậy thì đương nhiên phải cho nhiều bột giặt rồi, em làm theo ti vi nói mà, không đúng à?"

Đã không biết bao nhiêu lần không thể trao đổi nghiêm túc với Tang Du rồi, khóe môi anh giật giật dữ dội, Thẩm Tiên Phi thầm nguyền rủa quảng cáo chết tiệt giả dối trên ti vi.

Đẩy cô vào phòng vệ sinh, anh bắt cô bỏ quần áo vào chậu, lại xả nước rồi đổ bột giặt vào, đồng thời kê một chiếc ghế nhỏ ngồi bên cạnh dạy cô cách giặt quần áo.

Đôi tay liên tục vò xát, thỉnh thoảng Tang Du lại liếc trộm Thẩm Tiên Phi ngồi kế bên, anh vẫn giữ tư thế cũ, anh mắt chăm chú nhìn vào đôi tay cô.

Gương mặt nhìn nghiêng của anh rất quyến rũ, góc cạnh rõ ràng, đường nét hoàn hảo giống như bức tượng được khắc từng nét bằng dao vậy. Đôi lông mày rậm, trong ấn tượng lúc nào cũng nhíu chặt.

Cô nhớ ra lúc Chu Tiên Tiên nói dáng vẻ anh dạy học rất mê người, ban nãy anh nghiêm túc dạy cô giặt quần áo thật sự cũng rất mê người. Và khi anh dạy số học cho hai học sinh cấp hai, khí chất toát ra từ người anh cũng thu hút vô cùng, hại cô lúc nào cũng trèo lên sofa nhìn trộm anh. Nhưng cô cảm thấy lúc anh quyến rũ nhất là lúc tứ giận cãi nhau với cô, cô thích nhìn anh tức giận, dáng vẻ ấy thật là "mất hồn", có lẽ chỉ cô mới có sở thích biến thái đến vậy.

Thu ánh mắt lại, cô tiếp tục cật lực làm việc, đột nhiên phát hiện ra có điều gì đó không đúng, cô nhìn chiếc quần lót mình đang vò, bất giác mở to mắt, lúc nãy hình như cô cũng vò quần lót, tại sao anh lại nhìn "đắm đuối " như thế. Con chim ngố này chắc không có sở thích bệnh hoạn nào chứ? Bỗng dưng nhớ đến anh có một chiếc quần lót sau mông có in hình một chú ỉn, cô liên tưởng đến một chứng bệnh đáng sợ: Bệnh nghiện quần lót...

Bị suy nghĩ trong đầu làm cho hoảng hốt, cô lập tức dừng tay, quay sang nhìn anh, lắp bắp: "Chuyện đó ... anh ... anh có thể đừng nhìn nữa được không?"

Trong đầu đang nghĩ đến chuyện thiết kế bản vẽ, bị Tang Du gọi giật như thế, Thẩm Tiên Phi hoàn hồn, nheo mắt lại, hoang mang nhìn sắc mặt đỏ hồng của cô, ánh mắt thoáng vẻ xấu hổ, xinh đẹp như hoa đào tháng tư nở rộ. Thực ra, khi cô không thô bạo, không vô lý, cũng không đáng ghét lắm, dáng vẻ rất đáng yêu.

Bị Thẩm Tiên Phi nhìn thế, trái tim Tang Du run lên, lẽ nào cô đã bất cẩn chọc trúng điểm yếu của anh, anh xấu hổ rồi? Quay mặt đi, cô vội vã ném quần lót trong tay vào chậu.

Trong tích tắc, cảm thấy có phần thất thố, Thẩm Tiên Phi ngại ngùng đứng lên nói với cô: "Giặt xong rồi thì xả sạch, không thấy bọt nữa thì vắt khô rồi ra phơi ngoài ban công. Có biết phơi không?"

Thấy cô gật đầu, anh vội vàng bỏ về phòng mình.

Tuy ban công là nơi dùng chung nhưng ở ngôi nhà kiểu cổ thập niên chin mươi, ban công lại được thiết kế liền với phòng ngủ chính, nên mỗi lần Thẩm Tiên Phi muốn phơi quần áo hay gì đó, đều phải gõ cửa phòng Tang Du, sau đó đi ngang căn phòng màu hồng của cô để ra ban công.

Sau khi nghi ngờ Thẩm Tiên Phi mắc bệnh "nghiện quần lót", mỗi lần Tang Du phơi quần lót đều vô cùng cẩn thận, lúc nào cũng phơi ở nơi khuất mắt nhất, sau đó thỉnh thoảng lại chạy ra xem khô chưa, nếu khô rồi thì thu vào ngay, chỉ thấp thỏm sợ mất.

Mỗi ngày cứ nhìn thấy Thẩm Tiên Phi phơi quần áo là cô lập tức đứng ở góc ban công, vừa liếc nhìn anh, vừa trông chừng quần lót của mình.

Thẩm Tiên Phi không biết suy nghĩ thật sự của Tang Du, tưởng cô đang nhìn trộm quần lót mình có hình chú ỉn hay không, nên mỗi lần phơi quần lót anh đều cẩn thận gấp đôi, phơi ở một góc khuất ngoài ban công.

Mỗi lần hai người ra ban công đều dè dặt liếc nhìn nhau, chỉ sợ bản thân thiệt thòi.

Đương nhiên việc nào cũng có cái lợi, cái hại của nó, rất nhiều chuyện dước sự chỉ đạo từ từ của Thẩm Tiên Phi, Tang Du dần dần học được nhiều thứ. Vì rất ấm ức chuyện Thẩm Tiên Phi bảo mình chẳng khác gì kẻ tàn phế, nên mọi chuyện cô đều tự làm, tuy không thể nói là làm tốt nhưng chí ít cũng có thể gọi là tự xoay sở được.

Thẩm Tiên Phi cũng không còn lạnh nhạt như trước nữ, thỉnh thoảng cũng trò chuyện với cô vài câu, nhưng đa phần thì anh cố thủ một mình trong phòng với bản thiết kế của mình.

Nói thật là, đối với sự thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ đó của Thẩm Tiên Phi, Tang Du vẫn có chút không quen lắm.

Cuộc sống chung của hai người, dần dần đi vào quỹ đạo hài hòa.

Cái duy nhất không đủ tốt đẹp đó là chính chuyện ăn uống, mà sự "không tốt đẹp" đó chỉ với Tang Du mà thôi. Thẩm Tiên Phi ngoài buổi sáng ở nhà dạy thêm ra, thì buổi chiều gần như không thấy bóng dáng đâu, chỉ đến tối mới trở về, mà lúc nào cũng ăn tối ở ngoài.

Còn Tang Du, vẫn còn gọi thức ăn ngoài mang đến.

Mùa hè nóng nực, chẳng biết đi đâu.

Thường ngày Tang Du ở nhà, hoặc là trốn trong phòng chơi game hoặc lên mạng "chát" với Tư Tư, Sa Sa, Sơ Sơ, Chu Tiên Tiên và mấy bạn học khác, còn không nữa thì hẹn Tăng Tử Ngạo đến võ quán tập luyện, nhưng lần nào đến lượt Thẩm Tiên Phi dạy thêm cho hai cô bé nữ sinh trung học, anh cũng thấy cô như hồn ma vất vưởng, qua lại trong phòng.

Có lúc Thẩm Tiên Phi không chịu nổi, phải túm cô lại làm giám thị tạm thời. Lần trước không biết cô đã dùng cách gì mà hai cô bé im lặng học hành, về sau lần nào hai cô bé cũng mang đủ thứ quà đến tặng anh, nào đồ ăn, đồ chơi, còn cô lúc nào cũng xuất hiện đúng lúc, phớt lờ ánh nhìn tóe lửa của anh, giúp anh nhận hết quà cáp.

Đến khi hai cô bé nói rằng họ sẽ thi vào ngành thiết kế nột thất, khoa mỹ thuật thương mại, anh mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Cuối cùng, sau khi tiễn hai cô bé về rồi, anh không kìm được lao vào phòng Tang Du.

Trên ban công, Tang Du đang ngẩng đầu, đứng trên chiếc ghế nhỏ để với tay lấy móc áo treo quần áo, hôm qua cô dùng kẹp kẹp quần áo, vì móc áo dính chặt vào dây phơi quần áo, sức cô lại quá mạnh, kết quả là làm chiếc kẹp bị gãy, rơi xuống lầu dưới không thấy tung tích, không có thời gian đi mua, bây giờ chỉ còn nước thu quần áo lại.

Vẻ mặt đầy giận dữ, Thẩm Tiên Phi tiến đến, gầm lên: "Tang Du, tôi xin cô tìm chuyện gì đó có ý nghĩa hơn để làm, đừng có rảnh rỗi chỉ dẫn bậy bạ cho hai cô bé kia nữa, được không?".

"Á... ", giật bắn mình bởi tiếng gầm đột ngột, Tang Du đứng không vững, nhào ra phía trước.

Thẩm Tiên Phi không nghỉ ngợi gì, theo bản năng, anh lao đến ôm chầm lấy cô.

Và như thế, không hề báo trước, từ trên rơi xuống, mặt Tang Du chạm vào mặt Thẩm Tiên Phi, đôi môi cô vừa khéo dính vào môi Thẩm Tiên Phi.

Đau quá!

Muốn đưa tay sờ lên đôi môi bị dập đau, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt đen nhánh đang mở lớn trước mắt mình, cô chớp chớp mắt, nhìn kỹ, lúc đó mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Cô không những ôm cổ Thẩm Tiên Phi mà còn "cưỡng hôn" anh, cô lại vi phạm điều hai trong bản cam kết rồi.

Căng thẳng không tả xiết, cô vội đẩy Thẩm Tiên Phi ra, cướp lời: "Chuyện này không thể trách em, nếu không phải do anh hét lên với em thì em cũng không bị giật mình, càng không thể ... càng không thể đụng chạm anh!"

Gò má và tai Thẩm Tiên Phi nóng rực lên, anh sờ đôi môi đau buốt, nhưng lại thấy trên ngón tay có dính máu.

Tang Du thấy máu thì mới nhận ra môi mình cũng đang đau rát, đưa tay lên sờ lại càng đau hơn, mà hình như còn sưng nữa, ngón tay và môi cũng dính dính, cô nhìn lại, ngón tay dính máu! Tang Du kêu lên: "Đó là máu của em! Răng của anh cứng như vậy làm gì vậy hả? Ngực cứng, răng lại càng cứng..."

Thẩm Tiên Phi nhẫn nhịn đã lâu cuối cùng không kìm nổi, lạnh lùng cắt ngang: "Cô có thấy răng ai mềm không? Hay là răng cô mềm? Có phải thiếu canxi, bị loãng xương đâu".

Chùi sạch vết máu, Thẩm Tiên Phi sờ sờ đôi môi đau rát rồi bỏ đi, hình như quên bẵng mất mình đến đây để làm cái gì.

"Chim ngố chết tiệt, chẳng trách là chim ngố, mỏ chim vừa nhọn vừa cứng. Á, ... đau thật... " Tang Du bịt miệng, bay vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa đôi môi đang rỉ máu.

Để tránh cho vết thương bị nhiễm trùng, Tang Du lại chạy về phòng, mở hộp thuốc, nhìn đống thuốc đỏ, băng dính... trong đầu cô hiện lên cảnh tượng đôi môi màu tím còn dán urgo màu da lên, bất giác cảm thấy hệt như ác mộng. Trong thùng rác đầy ắp khăn giấy, nhưng máu vẫn chảy mãi, cô soi gương thật kỹ, khóe môi bên phải bị răng Thẩm Tiên Phi cắn vào rách một đường.

Cuối cùng cô hạ quyết tâm, xé một miếng urgo dán lên môi.

Ôm gối mèo Kitty, cô trèo lên giường, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà.

Nụ hôn "kịch liệt" ban nãy, đó là nụ hôn đầu của cô. Trước kia là thời trung học lúc ở bên Giang Nam, cậu ta muốn hôn cô, hậu quả là bị cô đấm cho một trận. Nếu đối tượng là chim ngố, cô nghĩ nhất định mình sẽ không chối từ.

Cơn đau trên môi khiến cô không kìm được mắng một tiếng: "Chim ngố chết tiệt!".

Ai nói nụ hôn đầu rất đẹp, nếu cũng "hôn" được ra kiểu này mà gọi là đẹp, thế thì lúc trước cô học võ đã hôn nệm không biết bao nhiêu lần rồi, có thể gọi là càng đẹp hơn không.

Lại sờ vào đôi môi đang dán urgo, cô có thể cảm nhận được sự mềm mại của môi Thẩm Tiên Phi, mùi vị nam tính nóng bỏng, và cả vòng tay ấm áp nữa.

Tai sao cô lại đẩy anh ra nhanh như thế, cơ hội thưởng thức sắc đẹp đã bị cô hủy diệt trong tay chính mình rồi.

Càng nghĩ càng bực, Tang Du vùi mặt vào gối Kitty.

Không lâu sau, chỉ nghe tiếng đóng cửa "cạch" một cái.

Tang Du nhảy xuống giường, phòng khách trống trải yên tĩnh, cánh cửa đối diện không một bóng người.

Thẩm Tiên Phi ra ngoài rồi.

Có lẽ, người ta vốn chẳng quan tâm.

Trong lòng cảm thấy hụt hẫng, Tang Du ôm gối quay về giường.

Mùa hè nóng nực, ánh nắng chói chang gay gắt. Một buổi chiều oi bức khiến người ta dễ cảm thấy lười nhác, đi trên con đường râm mát rợp tán cây ngô đồng, tư duy Thẩm Tiên Phi lại bay đi rất xa mà không thể kiểm soát nổi.

Dừng chân, bất giác Thẩm Tiên Phi lại sờ lên môi, nơi đó vẫn còn vương lại vị máu tanh tanh, nhớ đến cơ thể mềm mại mà anh ôm trước đó và mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra.

Nụ hôn đau đến độ không thể quên được, tuy là vô ý nhưng anh phải thừa nhận rằng nó đã gợi lên những làn sóng trong trái tim anh. Khi hai đôi môi áo vào nhau, đầu anh hỗn loạn như đông đặc lại.

Về lại phòng rồi, anh cứ ngồi ngẩn người trước mấy bản vẽ, xuất hiện trước mắt toàn là hình ảnh cô với đôi môi rỉ máu. Trong đầu như đang chiếu lại từng đoạn phim, cô ngồi ăn trong nhà ăn ký túc và chau mày, cô bò rạp trên bàn học thư viện và chảy nước dãi, cô học hành chăm chỉ trên lớp, cô trên sân bóng đánh bóng bay mất tăm mất tích, cô lúc nổi giận sẽ đánh người,cô không biết giặt quần áo, cô đang ngủ gục, cô với mái tóc ngắn, cô và mái tóc dài ... cứ lần lượt hiện ra.

Tại sao một năm nay, mỗi một động tác, cử chỉ ... của cô, anh đều nhớ rõ đến thế?

Trong lòng có một cảm giác khó tả, anh cảm thấy cứ ở lại trong phòng thì khó thở quá, thế nên trong buổi chiều nóng nực như thê này mà anh lại đi lang thang không mục đích.

Anh không biết phải hình dung về cô bằng từ gì nữa, vừ mở miệng đã trách móc răng anh cứng.

Nhìn theo bóng một cô gái mặc áo pull trắng đi phía trứơc, anh nhớ đến cô gái kia khóe môi bị rách toạt, thế mà lại còn trách rằng răng anh cứng, bất giác anh mỉm cười, cũng chỉ có cô mới hỏi những câu hỏi ngô nghê trong lúc đó thôi.

Phía sau có tiếng chó sủa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Tiên Phi, anh quay lại, một chú chó trắng đang lôi một bà bác chạy không biết mệt mỏi.

Trong tích tắt sững người, Thẩm Tiên Phi mới ý thức được mình đang nghĩ gì, trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến cô.

Hít một hơi, nhớ ra lát nữa còn phải đi làm thêm giúp bạn, Thẩm Tiên Phi rảo bước về phía trạm xe.

Nhìn đồng hồ trên tường, kim ngắn sắp chỉ đến số mười một nhưng Thẩm Tiên Phi vẫn chưa trở về. Bình thường nhìều nhất cũng chỉ hơn mười giờ là anh đã về đến nhà.

Ngồi trên sofa trong phòng khách, Tang Du ôm gối, không biết đã nhìn đồng hồ treo tường bao nhiêu lần rồi.

Liệu anh có vì nụ hôn ban ngày mà né tránh cô?

Cô cắn môi, bất giác lại nghĩ linh tinh.

"Tích tắc, tích tắc..." Âm thanh mãi mãi không thay đổi của thời gian, đang trôi qua từng giây từng phút một.

Dần dần, không chống cự lại cơn buồn ngủ, cô nằm nhoài xuống sofa.

Đã hơn mười hai giờ khuya, Thẩm Tiên Phi với gương mặt mệt mỏi cuối cùng đã về đến nhà.

Buổi chiều anh đi dạy học thay bạn, đến nơi mới biết thì ra người bạn đó thất tình. Về sau hắn cứ kéo mấy cậu bạn đi uống rượu, anh mới đi làm xong cũng không thoát được, vốn không thích thuốc lá rượu chè nên anh không muốn tham gia, nhưng cứ nghĩ quay về sẽ đối diện với Tang Du, nụ hôn đột ngột vào buổi trưa kia sẽ khiến anh vô cùng ngượng ngùng, thế nên anh đi cùng mấy người bạn đến một quán ăn nhỏ để uống rượu.

Trong bữa cơm, người nào cũng uống say khướt, chỉ có hai người là tỉnh táo, một trong số đó là anh.

Anh và cậu bạn kia chia nhau đưa mấy tên ma men về nhà, nên mới về muộn như vậy.

Vừa vào nhà, chưa bật đèn, một luồng không khí mát rượi đã ập đến, điều hòa trong góc đang chạy. Nhìn cửa phòng Tang Du hình như vẫn đang mở, anh cau mày.

Không chút ý thức tiết kiệm điện nước.

Anh bước đến, tắt điều hòa đi rồi quay lại, lúc đó mới thấy Tang Du đang nghiêng người dựa vào ghế sofa.

Trái tim như hẫng mất một nhịp, cảm giác thật khó tả, giống như đã trống rỗng nhiều năm rồi nay bỗng được một vật gì đó đặc biệt lấp đầy.

Cô luôn ngủ ở đây, đợi anh sao?

Nhờ cột đèn sáng trang trí nhấp nháy ở sân thượng tòa nhà đối diện, anh nhìn rõ cô đang nằm trên sofa, cả người lún vào trong sofa, cổ ngoẹo hẳn sang một bên, cánh tay trái vắt véo trên ghế. Nếu cô cứ ngủ thế này thì sang mai chắc chắn cơ thể sẽ đau nhức đến nỗi không nhúc nhích nỗi.

Anh cau mày, cổ họng khẽ động đậy, cuối xuống định gọi cô dậy, nhưng tay vừa chạm đến vai cô đã dừng, anh khựng lại, liếc nhìn miếng urgo cô dán trên môi, có lẽ chuyện dán urgo lên môi cũng chỉ có cô mới làm được.

Khóe môi bất giác nở nụ cười, anh lại nhớ đến cú va chạm hồi trưa, không nhịn được, anh đưa tay lên vuốt ve hàng lông mày của cô.

So với gia đình anh, với gia cảnh khá giả, không thiếu thốn thứ gì, tại sao trong giấc mơ lại chau mày như thế? Tại so cô lại muốn cảm nhận cuộc sống tự lập? Là vì cha cô thường xuyên không về nhà còn mẹ cô thì vùi đầu vào bàn mạt chược ư?

Bàn tay từ trán cô vuốt xuống phía dưới, gợi lên một cảm giác mềm mại dịu nhẹ khiến anh không kìm được mà vuốt ve mấy lần nữa.

Như thấy ngứa, Tang Du đang ngủ say đưa tay trái lên, hất tay Thẩm Tiên Phi ra.

Bị gạt đi, anh giật mình, nhận ra mình đang làm gì, trong lòng vô cùng hoảng loạn, vội vàng quay mặt đi.

Tang Du vẫn không tỉnh, cánh tay huơ huơ lên vài cái nhưng vẫn say ngủ, điều đó khiến anh thở phào nhẹ nhõm.

Nhớ lúc ở nhà, anh lên gọi cô dậy nhưng lại vô duyên vô cớ bị cô đánh, cô có thói xấu khi bị đánh thức, anh không ngốc đến độ gọi cô dậy để rồi bị đánh lần nữa, anh cúi xuống, dịu dàng bế cô lên, đi vào phòng cô rồi từ từ đặt cô xuống giường.

Cô vừa nằm xuống giường đã quơ tay tìm gối mèo Kitty bên cạnh, ôm cứng vào lòng.

Thấy dáng ngủ cực xấu của cô, ánh mắt anh nhìn cô dịu dàng hẳn, môi nở nụ cười, anh lặng lẽ ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Để mặc cho làn nước ấm chảy trên cơ thể, rửa trôi cảm giác nóng nực, mệt mỏi suốt ngày hôm nay và cả mùi ruợu, mùi thuốc mà anh chán ghét.

Gạt nước trên mặt đi, hai cánh tay chống vào tường, Thẩm Tiên Phi nhớ đến mấy bản vẽ anh nộp cho Hoàng Đình.

Hoàng Đình là công ty chuyên về thiết kế nội thất lớn nhất toàn quốc, mà vừa khéo tổng bộ lại nằm ở thành phốn N. Chỉ cần theo học ngành thiết kế nội thất thì chẳng ai là không muốn được vào Hoàng Đình. Thiết kế của các nhà thiết kế cao cấp của Hoàng Đình rất táo bạo và sáng tạo, tác phẩm không chỉ chiếm vị trí thứ nhất trong bảng xếp hạnh thiết kế nội thất toàn quốc, mà còn mở đầu cho các trào lưu thịnh hành ở Châu Á, thậm chí cả thế giới.

Không dám ảo tưởng sẽ trở thành nhà thiết kế cao cấp của Hoàng Đình, nhưng anh khát vọng tác phẩm của mình sẽ đuợc Hoàng Đình tán thưởng.

Học kỳ đầu của năm thứ ba, sẽ có kỳ thực tập kéo dài nửa học kỳ, anh nghĩ đến Hoàng Đình đầu tiên nên đã nộp hồ sơ và mấy bản thiết kế tự tay vẽ, đã hai tháng rồi nhưng bên đó vẫn chưa có chút tin tức gì, giống nư ném đá vào biển khơi, điều đó khiến anh rất đau buồn.

Học kỳ cuối của năm tư đã bắt đầu tìm việc làm, nếu kỳ thực tập này mà anh không vào được Hoàng Đình thì bốn năm nay xem như công cốc.

Ngửa mặt lên, để mặc cho dòng nước chảy ướt đẫm mặt.

Bỗng nhiên "ầm" một tiếng, cửa phòng tắm đột nhiên bị đẩy tung.

Vén màn tắm thò đầu ra ngoài, anh sững sờ khi nhìn thấy người đang đứng ngoài, đó chính là Tang Du mặc váy ngủ đang co một chân lên cao. Từ vị trí anh đang đứng, có thể nhìn thấy ngay quần lót màu hồng của cô.

Cô hơi nheo mắt, lẳng lặng đi vào nhà tắm, vén váy lên, đẩy quần lót xuống rồi ngồi vào toilet, sau đó tiếng nước chảy róc rách rất dễ khiến người ta ngại ngừng vang lên.

Thấy cảnh bất nhã như thế, Thẩm Tiên Phi vội vàng kéo màn lại, thầm nguyền rủa Tang Du chết tiệt.

Một lúc sau, anh không nghe thấy gì nữa, chỉ mong cô đi nhanh nhanh cho xong. Ai ngờ, đột nhiên tấm màn che bị kéo ra, anh trợn mắt nhìn Tang Du đang mơ mơ màng màng đứng trước mặt, vội vàng kéo khăn bông bên cạnh che bộ phận quan trọng, giận dữ nhìn cô.

Ánh mắt đờ đẫn, cô quan sát anh rồi mấp máy môi: "Nửa đêm đừng có khóa cửa nhà vệ sinh chứ".

Màn che được kéo lại vị trí cũ, cô gục gặc đầu lảo đảo ra khỏi phòng vệ sinh.

Cô nàng này rốt cuộc là tỉnh hay đang mộng du, chỉ vì đi vệ sinh mà đạp cửa xông vào, còn nhìn anh hết một lượt từ trên xuống dưới...

Tay chống vào tường, nhắm chặt mắt lại, Thẩm Tiên Phi nghiến răng, trong lòng bỗng trào dâng ham muống đánh người.

Vội lau khô người, anh mặc quần áo vào rồi lao đến phòng cô.

Nhưng cô nàng đáng ghét làm như không hề có chuyện gì xảy ra, đang nằm thoải mái trên giường, hai tay ôm chặt gối con mèo, ngủ say sưa không hề biết gì.

Anh sắp bị cô làm cho tức chết mất thôi.

Tức tối đấm vào tường, anh nghiến răng quay về phòng mình.

Đêm nay, anh lại mất ngủ.

Anh mãi mãi không bao giờ quên lần đầu tiên mất ngủ khi vào trường đại học, đó là khi cô mặc chiếc áo khoác trắng muốt đứng dưới góc cây trước cửa ký túc xá.

Mục lục
Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục