Gửi bài:

Chương 24 - Thôi thì anh theo em đi

Bốn mắt nhìn nhau, hai người cùng đứng bất động, để nghiên cứu nên ăn gì.

Cuối cùng, hai người đồng thanh nói: "Mì thịt bát lớn Vương Ký'.

Đã thỏa thuận xong, mặc kệ Tang Du có muốn hay không, Thẩm Tiên Phi đưa cô chen lên một chiếc xe bus chạy đến quán mì đó ở trung tâm thành phố. Xuống xe rồi còn phải đi qua một ngõ nhỏ tối ôm nữa.

Con ngõ nhỏ vắng vẻ này, đèn đường hai bên cũ hỏng, vàng vọt mờ nhòa, kêu lách tách liên tục.

Sánh vai Thẩm Tiên Phi, Tang Du cứ cúi đầu mải miết đi, khi nghe thấy âm thanh "ầm ầm", cô ngẩng lên, trong luồng ánh sáng chói mắt, chưa kịp phản ứng gì, cô đã bị Thẩm Tiên Phi kéo phắt sang một bên, loạng choạng, ngã nhào vào lòng anh.

Cứng người lại, tim Tang Du suýt nữa thì nhảy ra khỏi lòng ngực, cô nghe rõ nhịp tim của chim ngố rất mạnh mẽ, chim ngố đang tỏ cho cô biết là anh thích cô rồi sao?

Lúc ấy, tiếng mô tô cực kỳ chói tai vang lên, theo đo là tiếng quát mắng thô lỗ, và lại là những tiếng mô tô và nhạc rock ầm ầm rất kinh khủng.

Lúc đó Tang Du mới nhận ra, hóa ra là mình đang mơ tưởng. Ngẩng đầu lên khỏi vòng tay Thẩm Tiên Phi, cô quay sang nhìn bốn chiếc xe dàn hàng ngang nghênh ngang phóng vút đi, chau mày.

Nhưng một lúc sau, bốn chiếc xe ấy bỗng quay lại, tiếng động cơ xe "ầm ầm" và tiếng nhạc quyện lại làm chấn động cả con ngõ nhỏ.

Trên xe là bảy tám đứa con trai, con gái khoảng hai mươi tuồi, ăn mặc lố lăng, trang điểm kinh tởm không ra phong cách gì, có đứa đang ngậm điếu thuốc trên môi, có đứa nhai kẹo cao su, mới nhìn đã biết là đám lưu manh thích đi gây sự khắp nơi.

Tang Du nhăn mặt, tựa vào Thẩm Tiên Phi, nhìn mấy cặp trai gái đó, nhớ năm xưa cô cũng một thời ăn chơi nhưng không đến nỗi tệ hại thế này. Trong ấn tượng của cô, cách đây vài con đường có một hộp nhếch nhác, ở đó lúc nào cũng có những kẻ gây sự đánh nhau, say thuốc, phạm pháp, tám phần là lúc nãy cô và chim ngố đã cản đường chúng rồi.

"Kim Mao Sư Vương" thủ lĩnh ngồi trên xe, quan sát Tang Du và Thẩm Tiên Phi, thong thả nhai kẹo cao su, một lúc sau hắn uể oải nói với Thẩm Tiên Phi: "Này, thằng kia, tới đây".

Thẩm Tiên Phi lạnh lùng nhìn chúng, không nói câu nào mà nắm lấy tay Tang Du, khẽ nói: "Chúng ta đi".

"Kim Mao Sư Vương" chửi thề rất tục tĩu, rồ ga, chiếc xe đã quay ngang chặn đường. Mấy tên kia thấy Thẩm Tiên Phi phớt lờ chúng thì bắt đầu lái xe dàn ra để cản đường.

Tay được Thẩm Tiên Phi nắm chặt, cảm giác này, giống như tia nắng hiếm hoi trong mùa đông lạnh giá...

Tang Du xòe tay ra, lồng tay mình vào tay Thẩm Tiên Phi, nắm chặt, phớt lờ cơ thể anh đang cứng lại, cô thì thầm: "Biết đánh nhau không?"

Thật sự lâu lắm rồi cô không đánh nhau, lần nào đánh với Tăng Tử Ngạo cũng chán chết, đêm nay gặp được mấy tên này tự động dâng mình, máu "lang sói" trong cô đang trỗi dậy hừng hực.

"Cô muốn làm gì?", Thẩm Tiên Phi nhìn cô vẻ không tán đồng, nhưng ánh mắt cô lại đang rực lửa quyết tâm.

Cô gái sau lưng "Kim Mao Sư Vương" và cô gái bên cạnh không biết đang thì thầm nói gì, đột nhiên "Kim Mao Sư Vương" quay lại tát cho cô ta một cái, chửi: "Con đê tiện, mẹ kiếp, thích thằng thư sinh à, cút xuống xe ngay, lát nữa xử cô sau".

Cô gái đó ôm mặt, xuống xe, đứng cạnh Thẩm Tiên Phi, nhìn anh nóng bỏng.

Buông bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt tay Thẩm Tiên Phi ra, Tang Du đẩy cô gái ăn mặc hở hang ra xa Thẩm Tiên Phi, ngẩng đầu lên cao, hếch mũi về phía cô ta.

Dám to gan nhìn trộm người đàn ông của Tang Du này à!

"Kim Mao Sư Vương" cũng xuống xe, đứng trước mặt họ, châm một điếu thuốc rồi tiến lại mấy bước, phà khói vào mặt Thẩm Tiên Phi, anh nhăn mặt theo phản xạ nhưng không nói gì.

Tang Du đưa tay xua khói.

"Kim Mao Sư Vương" thấy tình hình đó thì toét miệng cười, ra hiệu bằng mắt cho các anh em châm điếu nữa, đảo một vòng quanh Tang Du rồi hít một hơi, nói: "Hút điều thuốc này rồi, em là người của anh, anh sẽ để bạn trai em đi, thế nào?"

"Tao không hút thuốc mà người khác đã hút qua", Tang Du hơi nhếch môi.

Sắc mặt "Kim Mao Sư Vương" cứng đờ, trợn mắt, ném điếu thuốc đi rồi quát: "Mẹ kiếp, rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, lão đây hôm nay không vui, đáng đời hai đứa chúng bay xui xẻo. Hai đứa mày muốn đi cũng được, phải cho bạn này ít tiền tiêu vặt".

"Mày cần bao nhiêu?", Thẩm Tiên Phi im lặng hồi lâu rồi lên tiếng.

Tang Du quay sang nhìn anh, kinh ngạc: "Anh điên rồi hả?".

"Kim Mao Sư Vương" nói: "Một ngàn tệ!".

Thẩm Tiên Phi nói: "Tao không có nhiều tiền mặt thế, phải đến ngân hàng rút".

"Thẩm Tiên Phi...", Tang Du không kìm được, kêu lên. Chỉ có mấy tên ăn hại thế này mà muốn cướp của họ một ngàn tệ sao, cô đẩy Thẩm Tiên Phi ra, tiến lên một bước, chỉ vào "Kim Mao Sư Vương" nói: "Muốn lấy tiền thì đòi tao này!".

"Kim Mao Sư Vương" cười quái dị: "Ôi, cô em lớn lối ghê nhỉ. Đừng lo, lấy được tiền thì chúng ta sẽ đi sung sướng!". "Kim Mao Sư Vương" thò tay lên mặt Tang Du nhưng bị cô gạt phắt.

Tang Du quay lại nhìn mấy tên lưu manh đằng sau rồi nhìn "Kim Mao Sư Vương", nói: "Muốn tiền à, được! Chúng ta chơi trò chơi này đi, nếu mấy đứa chúng mày thắng được tao thì tao cho chúng mày hai ngàn tệ, xem như hôm nay chúng mày chịu khó chơi với tao! Còn thua thì chúng mày quỳ xuống dập đầu sáu cái cho tao, gọi tao ba tiếng 'bà ơi', gọi anh ấy ba tiếng 'ông ơi'!"

Vừa nghe Tang Du đề ra "sáng kiến" giải quyết bằng vũ lực, Thẩm Tiên Phi không nhịn được, kêu to: "Tang Du!". Anh vốn không hề nghĩ sẽ cho bọn chúng tiền, chỉ muốn dẫn chúng đến nơi đông người mà thôi, như thế mới dễ báo cảnh sát.

"Kim Mao Sư Vương" ngửa đầu lên trời cười to: "Gái à, thì ra tên em là Tang Ngư 1, biết biệt hiệu của lão đây là gì không? Là Tang Cẩu 2. Đúng là hợp quá!". Mấy thằng đứng sau cũng cười hô hố.

1. Cá chết

2. Chó Chết

"Hợp cái đầu mày. Bà đây đang đói, đánh xong còn phải đi ăn cơm." Thư giãn gân cốt, Tang Du nắm tay lại kêu "răng rắc", quay lại nói với ba tên kia, "Đừng lãng phí thời gian nữa, lên luôn đi".

"Tang Du..." Khóe môi Thẩm Tiên Phi giật giật, gân xanh trên trán cũng giần giật.

Tang Du quay sang nháy mắt với anh, "Chim ngố, em thắng thì anh là người của em, em không thắng thì em là người của anh".

Ba tên kia cũng nhảy hết xuống xe, đứng bên cạnh tên Chó Chết.

Chó Chết sa sầm mặt, nhìn hai người đong đưa qua lại như chốn không người, lại thêm những lời thách thức trước đó của Tang Du, hắn nổi giận, gầm lên: "Con bé chết tiệt, hôm nay cho mày nếm mùi lợi hại của anh em bọn tao. Ya...".

Vừa rú lên, nắm đấm của Chó Chết bay đến, chưa chạm vào người Tang Du thì cô đã xoay người tung một cú đá điệu nghệ, trúng ngay đầu Chó Chết. Chó Chết tru lên thảm thiết, lùi lại một bước dài, đổ nhào vào chiếc xe phía sau.

"Mẹ kiếp!", Chó Chết chửi thề rồi tung nắm đấm liên tục, mấy tên còn lại thấy đại ca bị đánh, cũng lao lên trợ giúp.

Đứng một bên, hàng lông mày nhíu chặt của Thẩm Tiên Phi giãn ra, nhìn Tang Du không chớp mắt.

Bạn gái của Chó Chết dựa vào người Thẩm Tiên Phi, thì thầm hỏi: "Anh đẹp trai, sao anh không lo cho 'con ngựa' của anh?".

Mắt không thèm chớp lấy một cái, Thẩm Tiên Phi lùi ra sau một buớc, tránh xa cô nàng kia, hai tay đút túi quần thưởng thức đòn Taekwondo tuyệt đẹp của Tang Du. Lúc ở trường, chuyện Tang Du là cao thủ Taekwondo đệ tam đẳng, anh đã nghe nhiều đến mòn cả hai tai. Anh bị cô đánh ba lần, lần nào cũng đau đến dời núi nghiêng sông, đặc biệt là lần ở thư viện, anh nhớ rõ nhất, cơn đau nóng bỏng kinh khủng ấy cứ lớn dần, từ bụng lan nhanh ra toàn thân, khiến người ta phải từ bỏ sự chống cự, chỉ muốn co rúm mà thôi.

Đây là lần đầu tiên anh chứng kiến ngón võ của cô. Tuy anh không rành rẽ nhưng tư thế và tốc độ tấn công của Tang Du đều không thể chê vào đâu được. Cô bây giờ, và một Tang Du ngang ngược vô lý, một Tang Du hiền dịu thục nữ, một Tang Du hoang mang ngờ nghệch, hoàn toàn khác nhau, ánh mắt đầy ắp sự tự tin, kiên cường, và chính nghĩa. Anh bất giác nghĩ đến bộ phịm họat hình xem lúc còn nhỏ - công chúa Shera.

Cười khẽ, người lo lắng không phải là anh, mà là bọn Chó Chết mới đúng.

Tay đấm, chân đá, đầu gối thúc lên, chân đạp, một loạt đòn công kích như vũ bão giáng xuống...

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, ba tên vô dụng đã lăn lộn trên đất, ôm bụng kêu cha gọi mẹ. Chó Chết sợ hãi, bắt đầi lùi dần, lùi dần, "rầm" một tiếng ngã nhào lên chiếc xe của mình một cách thảm hại. Ngoài cô nàng của Chó Chết ra, hai cô gái còn lại bất giác cũng dựa gần Thẩm Tiên Phi hơn, để tránh bị Tang Du đang đấm đá hăng say bất cẩn đá trúng bọn họ.

Tang Du vừa bẻ ngón tay vừa cười ranh mãnh: "Vậy một ngàn tệ cần nữa không? Một ngàn tệ đúng là quá ít, bà đây sẵn sàng trả hai ngàn".

"A... một ngàn tệ tôi không cần nữa...", giọng điệu Chó Chết trở nên yếu ớt như một con cừu.

"Thế hả? Mày nói không cần là không cần à? Vậy tao nói không đánh thì phí quá, có được không?", Tang Du một tay túm lấy vai Chó Chết, tay kia co lại đấm mạnh vào bụng hắn.

Đòn này vừa nhanh vừa hiểm, nhanh đến mức Chó Chết không kịp tránh, tiếng kêu thảm thiết đã biến thành tiếng rên đứt quãng.

"Tang Du, đừng đánh nữa." Thẩm Tiên Phi đi nhanh lại gần nắm lấy cổ tay cô, giữ chặt lại, "Tôi đói rồi".

Anh dắt tay cô ra đầu ngõ.

"Sao phải đi, em chưa đánh xong, bọn hắn chưa gọi em là bà, chưa gọi anh là ông mà". Bị Thẩm Tiên Phi lôi đi, Tang Du không quên quay lại chửi rủa Chó Chết, "Không biết tự lượng sức, chả ra gì, mắt mì, không có trình độ, còn dám chạy ra làm chuyện mất mặt. Lần sau còn để tao gặp nữa thì sẽ đánh cho mày đi gặp thiên thần áo trắng cho biết!".

Thẩm Tiên Phi nắm tay cô chặt hơn, kéo cô đi: "Đi nhanh lên, tôi đói thật đấy".

Tuy ấm ức vì không ăn được cay nhưng đánh cho bốn tên khốn khiếp kia một trận miễn phí khỏi phải trả tiền, Tang Du cũng thấy sảng khoái hơn hẳn. Đấm mấy tên kia đúng là sướng hơn đánh Tăng Tử Ngạo nhiều. Vì thế, bất chấp sự phản đối của Thẩm Tiên Phi, cô cố ý mua mấy lon bia, muốn vừa ăn mì vừa uống bia chúc mừng.

Mì chưa đem lên, Tang Du đã mở bia uống trước.

"Sao anh không cho em đánh thằng chó lông vàng kia thêm mấy cái nữa?".

"Cô định đưa hắn đi gặp thiên thần áo trắng thật à? Cô có biết hôm nay kích động như vậy là nguy hiểm lắm không? Nếu bọn chúng cũng biết võ như cô thì cô làm thế nào?", Thẩm Tiên Phi cau mày, giọng bực tức.

"Thế vẫn tốt hơn là anh cho tiền bọn chúng. Trước kia em cũng giống chúng, chuyện gì cũng bất mãn, đối với loại người bắt nạt yếu như sợ mạnh như chúng, chúng ác thì anh phải ác hơn. Anh cho tiền, chúng còn chửi thầm anh là ngu, là ngốc, anh hiểu không?"

"Ai nói với cô là tôi cho chúng tiền? Lẽ nào cô không nghĩ đến chuyện báo cảnh sát? Ngay đầu ngõ đi về phía bắc một chút là đến ngân hàng, cách ngân hàng mấy bước là đồn cảnh sát", Thẩm Tiên Phi cao giọng, trừng mắt nhìn cô, "Đầu óc ngu si, tứ chi phát triển".

"Em chưa bao giờ đi xe bus, ai biết nửa đường là bao xa", Tang Du bực bội vặc lại.

"..."

"Cũng may là thật sự anh không định cho chúng tiền, nếu không thì em thấy mất mặt. Nhưng lâu quá rồi em không đánh đấm ra trò như thế, lần nào đến võ quán cùng Tăng Tử Ngạo đều chỉ đánh với mỗi cậu ta, chẳng có ý nghĩa gì hết. Còn phải bỏ tiền vào đó, xem này, hôm nay không cần tốn tiền, sướng thật!". Đôi gò má đỏ hồng như hai đóa hoa đào, Tang Du hớp một ngụm bia lớn, nhìn bát mì thịt vừa mang lên, cô cầm đũa chà hai cái rồi đột nhiên ngẩng lên nhìn Thẩm Tiên Phi, "Này, tại sao trước khi ăn phải chà đũa hai cái vậy, như thế chẳng phải sẽ làm rơi mạt gỗ khắp nơi hay sao?"

Cau mày, Thẩm Tiên Phi nhìn cô, hỏi một câu không ăn nhập: "Cô thường xuyên đến võ quán Taekwondo với Tăng Tử Ngạo à?"

"Đúng thế. Sao? Anh cũng muốn đăng ký à? OK, không vấn đề gì, ngày mai em sẽ nói với sư phụ ở đó. Vậy anh nói em biết đi, tại sao phải chà đũa?"

"Không biết!", Thẩm Tiên Phi trừng mắt nhìn cô, tức tối đáp lại rồi cúi đầu ăn mì.

Cô ngơ ngác, sau đó đẩy bia đến cho anh: "Uống không?"

"Không uống!"

"..."

Không biết tại sao Thẩm Tiên Phi đang yên đang lành lại trở chứng như phụ nữ có kinh, vui buồn bất chợt. Tang Du cúi xuống nhìn bát mì của mình trên mặt bàn toàn là thịt thì bất giác cau mày, thế là cô lấy đũa gắp hết rồi vứt ra bàn.

Lúc đó Thẩm Tiên Phi cũng vừa ngẩng lên, nhìn thấy thì nhíu mày, ánh mắt nhìn bàn tay đang gắp của cô.

"Anh thích ăn? Vậy thì tốt." Tang Du gắp hết thịt sang cho anh, trong lòng rất khoái trá, thi thoảng còn nhìn trộm anh.

Trước đó khi đến đây, anh luôn nắm tay trái cô, đến khi vào quán mới buông ra, bây giờ lại ăn thịt trong bát của cô, hai người họ như thế có được xem là đang yêu nhau không? Nhưng tại sao chẳng có dự báo gì hết vậy? Với thái độ đó của anh, cô hoàn toàn không cảm nhận được hương vị tình yêu đang hiện diện. Không hề giống như trong các phim thần tượng, nam chính nhìn nữ chính với ánh mắt đầy ắp tình cảm, sau đó nói với nữ chính một cách thâm tình: "XXX, chúng ta yêu nhau nhé".

Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Tang Du ủ rũ quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi, lại mở một lon bia rồi uống một ngụm lớn, cái tên đáng ghét, chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, chỉ biết cúi đầu ăn mải miết.

Cũng như đêm Bình An, hai người đã đói đến mức hoa mắt chóng mặt, món mì thịt với hai người mà nói, có thể gọi là: "Món này chỉ trời cao mới có, nhân gian nào được ăn mấy lần".

Tửu lượng của Tang Du không cao lắm, cũng không quá kém, nhưng nhấp một chút thì sẽ thấy hứng khởi, bắt đầu giống như một cái máy nói, vừa uống vừa kể cho Thẩm Tiên Phi nghe chuyện trước kia cô học Taekwondo.

Vào những năm tám mươi, phim hình sự Hồng Kông rất thịnh hành, gần như chỉ cần là phim kiểu tương tự do Hồng Kông sản xuất thì cô đều xem hết, lúc đó, lý tưởng của cô là làm cảnh sát hình sự quốc tế, bắt kẻ xấu, một nghề chính nghĩa biết bao, quang vinh biết bao, về sau cô quyết tâm đi học Taekwondo. Cô không thích bị gò bó trong lớp, cứ miệt mài học võ, trong trường chẳng bạn nào dám chọc giận, lại thêm gia đình giàu có, đám bạn luôn tỏ ra kính trọng cô. Đến những năm chín mươi, loạt phim về các thanh thiếu niên bất lương trở nên thịnh hành, Hồng Hưng Thập Tam Muội 3 trở thành thần tượng của cô, các bạn trong trường đều phong cô là Lão Đại, dần dà, uy phong khi được làm Lão Đại khiến tâm hồn luôn trống trải của cô được lấp đầy, thỏa mãn.

3. Một bộ phim Hồng Kông nổi tiếng, do Diệp Vệ Dân làm đạo diễn.

Lúc đó cô rất hư hỏng, đập phá phòng thí nghiệm của trường, đánh thầy dạy Hóa, vì thấy mắng cô là phế phẩm thí nghiệm; đập gãy xe đạp của bạn, vì người đó khoe rằng bố mẹ mới mua cho mua cho mình một chiếc xe đạp mới; xé vở của bạn, vì người đó nói vở của cô ta được bán chạy thứ hai trong nhà sách; chặn bạn trong nhà vệ sinh để đánh cho một trận, vì dám giành vào WC trước cô; nửa đêm dùng điện thoại công cộng quấy rối giấc ngủ người khác, gọi người ta dậy đi tè...

Thẩm Tiên Phi mỗi lúc một nhíu mày, bất giác nhớ đến cuộc đối thoại của cô và người phụ nữ trung niên hôm đó.

Dần dần, cuộc sống nhạt nhẽo chỉ biết đánh nhau, gây sự suốt ngày khiến cô càng lúc càng trở nên điên loạn, thậm chí có lúc còn không biết mình đang làm gì, chỉ sau khi đánh ai đó một trận thì mới thấy thoải mái. Lúc đó, không ai dám kháng cự, nếu không kết cuộc sẽ là bị đánh. Chuyện tốt duy nhất mà cô từng làm là khi thấy nữ sinh bị người ta cướp bạn trai, cho dù không quen biết người ta, cô cũng sẽ đập cho đôi gian phu dâm phụ kia một trận tơi bời.

"Lần đó là cô đang bất bình cho người khác?", Thẩm Tiên Phi hỏi

"Lần nào? Ồ, cái lần gặo anh đầu tiên á, đương nhiên không phải. Lúc đó đang thời kỳ thanh xuân, hormone xung động, thấy bạn mình ra vào có đôi có cặp, em cũng chạy đi theo đuổi anh chàng hot boy trường kế bên như một con tâm thần, kết quả là gặp một kẻ khốn nạn. Nếu không đập hắn một trận thì có lỗi với bản thân quá."

"Hình như cô đặc biệt thích theo đuổi nam sinh", giọng Thẩm Tiên Phi hơi cứng nhắc, đột ngột đứng phắt dậy đi tính tiền.

Tang Du hoang mang, nghi ngại tại sao chu kỳ kinh nguyệt của chim ngố này lại ngắn thế.

Đúng là đàn ông nông nổi giếng khơi!

Nói với ông chủ mấy câu, Tang Du chếch choáng đuổi theo anh ra ngoài, như lần trước, cô phải đi như chạy một đọan mới đuổi kịp Thẩm Tiên Phi.

Vẫn là hai người, một trước một sau.

Trời nóng nực, lại uống bia nên Tang Du càng cảm thấy bức bối, cô bỗng dừng chân, hét to với Thẩm Tiên Phi: "Này, chim ngố, thôi thì anh theo em đi. Anh thấy đó, cơ thể nude của anh em đã nhìn rồi, môi và mặt anh thì em cũng hôn rồi, tay anh em cũng nắm rồi, nếu ở thời cổ thì xem như anh đã là người của em. Hôm này thế này rõ ràng là đang hẹn hò, anh nói xem anh còn ngượng ngùng gì chứ?"

Dừng chân, Thẩm Tiên Phi cơ mặt co giật đứng đờ tại chỗ, chưa vội quay lại, gương mặt thoáng vẻ giận dữ, cố nhịn không nổi điên.

Cô bé khờ khạo này.

Quay lại, anh gầm lên với cô: "Giấy cam kết thêm hai điều: Không được đánh nhau, không được uống rượu".

"Này, đang nói chuyện bạn trai, bạn gái với anh, anh lôi giấy cam kết vào làm gì?", Tang Du lườm anh, đúng là cái tên đáng ghét.

Phớt lờ Tang Du, Thẩm Tiên Phi đi thẳng đến bến xe bus.

Tang Du nấc một cái rồi nói với Thẩm Tiên Phi: "Ăn no quá, em phải đi bộ để tiêu hóa. Anh muốn về thì về trước đi. Dù sao em cũng quen ở một mình rồi, từ nhỏ đã một mình, ăn cơm một mình, ngủ một mình, xem ti vi một mình, làm gì cũng chỉ có một mình".

Tang Du đứng lại tại chỗ, ngồi xuống lan can hình bán nguyệt bên cạnh, đờ đẫn nhìn tòa nhà cũ đối diện.

Một mùi hương nhàn nhạt và tiếng bước chân quen thuộc vọng lại, đến khi trước mặt cô xuất hiện một bóng người, cô mới ngước đôi mắt mơ màng lên, nhướn môi cười giảo hoạt, nói: "Trò cá cược hai tháng, em thắng rồi, đúng không?".

Nhìn vào đôi mắt đẹp có vẻ chắc chắn nhưng cũng ẩn giấu sự nghi ngại của cô, Thẩm Tiên Phi mím môi, khàn giọng hỏi: "Không muốn về, vậy em muốn đi đâu?".

"Anh đi đâu thì em theo đó."

Đưa tay ra với Tang Du, lòng bàn tay ngửa lên, Thẩm Tiên Phi nói ngắn gọn: "Thế... đi về chung vậy".

Cảm giác có luồng hơi nóng cứ trào lên, Tang Du lập tức cúi xuống, ra sức chớp mắt cho đến khi đôi mắt như có mây mù dần dần trong trẻo lại, cô mới dám ngước lên nhìn Thẩm Tiên Phi. Dưới ánh đèn mờ, vẻ mặt anh nghiêm túc biết bao, rực rỡ biết bao, khiến người ta như mất đi linh hồn, khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại.

Đặt tay vào lòng bàn tay anh, Tang Du nói: "Tay của em không dễ nắm đâu, nếu giữa đường mà anh để lạc mất thì anh không chỉ bị đánh mấy cú đơn giản như lúc ở thư viện đâu".

Không nói bất kỳ lời nào, Thẩm Tiên Phi trả lời cô bằng hành động, bàn tay anh nắm chặt lấy tay cô, dắt cô đi.

"Nói gì với em đi, lâu quá em không nói gì rồi", ngồi trên chiếc ghế ở quảng trường, Tang Du quay sang nhìn Thẩm Tiên Phi bên cạnh.

Nghiêng đầu, Thẩm Tiên Phi nhíu mày, nhìn vẻ mặt đáng thương củaa cô, anh bĩu môi: "Những lời trước đó đều là không khí à?"

Mở to mắt, Tang Du nhìn Thẩm Tiên Phi vẻ không tin: "Anh chắc chắn là anh ... em đang yêu nhau?!"

"...."

Buồn bực không thể nói ra, Tang Du thầm làu bàu: Bảo mình EQ bằng 0, không ngờ EQ của chim ngố là âm. Bà Thẩm nói nội tâm của chim ngố rất nóng bỏng, giờ đã chắc chắn là quan hệ nam nữ yêu nhau rồi mà cô vẫn chưa nhìn ra anh nóng bỏng cỡ nào.

Đột nhiên, một bàn tay đặt lên vai trái cô, cơ thể nghiêng sang một bên, cả người cô được kép dựa vào một bờ vai nóng hổi.

Nếu là trước kia, Giang Nam dám làm thế với cô thì cô đã huơ nấm đấm lên rồi, nhưng động tác vụng về này hoàn toàn không khiến cô thấy có ác cảm. Cắn môi, trong lòng cảm động khó tả, cô ngoan ngoãn dựa vào vai Thẩm Tiên Phi. Bàn tay phải cũng nhanh chóng được một bàn tay khác nắm lấy, Tang Du lại xòe tay, lồng vào bàn tay, nắm chặt lại.

Mùa hè năm hai mươi tuồi, cô không ngờ rằng mình đã tìm được một bờ vai để nương tựa, lần đầu tiên, cô cảm thấy rất hạnh phúc, cảm giác ấy như tia nắng trong mùa đông, chiếu vào trái tim cô vô cùng ấm áp, tràn đầy, là thứ mà cô không thể tìm thấy ở ngôi biệt thự cô đơn trống trải chỉ toàn mùi tiền bạc kia.

"Thẩm Tiên Phi..."

"A Phi", Thẩm Tiên Phi nhắc lại bằng giọng đầy quyến rũ nam tính của mình, hai chữ thốt lên có vẻ đơn giản nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác.

"Ồ..." Tang Du ngẩng lên nhìn gương mặt chếch nghiêng của Thẩm Tiên Phi. Anh quay sang, trên gương mặt tuấn tú hoàn mỹ xuất hiện nụ cười dịu dàng, đôi mắt sáng như sao đêm giống hồ nước sâu, sâu không thếy đáy, cô mấp máy môi, "Vu Giai đó... có thật là bạn gái của anh không?"

Nhíu mày, Thẩm Tiên Phi mím môi, đáp với vẻ nghiêm túc "Đến nay anh chỉ có một người bạn gái, cô ấy tên Tang Du."

Những ngón tay nắm chắc bất giác siết chặt thêm, Tang Du cúi xuống, dựa vào vai Thẩm Tiên Phi, bỗng thấy một cảm giác thỏa mãn và sung sướng.

Sự ngọt ngào khó tả đầy ắp trong lòng, hai người cứ lặng lẽ dựa vào nhau trên chiếc ghế dài ở quảng trường Thị Dân như thế. Phần lớn thời gian là Tang Du nói, còn Thẩm Tiên Phi lắng nghe.

Cũng như Tang Du từng nói, cô đã cô độc, lạc lõng quá lâu rồi, còn tình khí cao ngạo, khép kín của Thẩm Tiên Phi, và cả thói quen một mình của anh, trên một phương diện nào đó có thể nói họ rất giống nhau.

Đêm ấy là đêm hai người nói chuyện với nhau nhiều nhất.

Dù ở trong nhà hay trường học, vốn dĩ Tang Du không phải người lắm lời, nhưng trước mặt Thẩm Tiên Phi, dường như cô nói mãi cũng không hết chuyện. Cổ họng đã hơi khàn nhưng cô vẫn nói, cánh tay trần bị muỗi đốt sưng tấy lên. Thẩm Tiên Phi không chịu được, bất chấp sự kháng cự của cô, bắt cô không nói nữa rồi lôi cô về nhà.

Mục lục
Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục