Gửi bài:

Chương 17 - Ý trời giữ người

"Á..." Tang Du lại đập mạnh lên bắp chân, đánh chết một con muỗi vằn.

Từ khi Thẩm Tiên Phi đóng cửa vào nhà, cô đã đi qua đi lại suốt trong khu nhà này, một là để tránh bọn muỗi đáng ghét, hai là suy nghĩ xem mình có nên gõ cửa không.

Thẩm Tiên Phi không thèm nhìn cô một cái mà đóng cửa luôn, thái độ từ chối người khác như thế khiến cô hụt hẫng vô cùng, trái tim như bị trói bởi một sợi dây, vì sự lạnh nhạt vô tình của anh mà nó thít càng chặt hơn, buồn rầu không tả xiết.

Khi biết cha anh tự sát, cô đã đi hỏi thăm, vì cha anh không chịu nổi cuộc sống đau khổ, dằn vặt trong tù nên đã chọn con đường tự sát.

Thực ra mục đích cô đến đây cũng chỉ muốn xem anh có ổn hay không thôi.

Có lẽ là do ở cạnh Tăng Tử Ngạo, Tư Tư, Sa Sa và Sơ Sơ nhiều quá, nên cô đã bị bọn họ đả kích đến độ không còn lạnh lùng như trước nữa.

Tư Tư thẳng thắn nhất, vì Thẩm Tiên Phi mà nói hiện giờ cô giống như một con hổ giấy vô dụng, thấy là vứt bỏ.

Từ sau khi ở cạnh Tăng Tử Ngạo,anh ta đã trở thành cố vấn hình tượng cho cô, từ cách ăn mặc cho đến chuyện ăn uống, đi đứng, nói năng, đều do anh nghiêm khắc chỉ dạy, vì Tăng Tử Ngạo đã thề sẽ cải tạo cô thành một thục nữ hoàn hảo.

Ban đầu cô rất tò mò, rõ ràng học về máy tính mà sao Tăng Tử Ngạo lại hiểu biết về phụ nữ đến thế, thậm chí có một dạo cô còn tưởng anh là X-man, về sau mới biết thì ra em gái anh từ năm lớp mười đã là người mẫu ảnnh cho một tạp chí. Anh thấy em gái mình đúng là rảnh rỗi đi kiếm chuyện cho mệt người, tạp chí thời trang chất đống trong nhà, nhưng rồi tự nhiên cũng ghi nhớ lại.

Ngoài những lúc tập Taekwondo cô rất mạnh mẽ, dám chửi thề trợn mắt, to tiếng nói chuyện, dám xem Tăng Tử Ngạo rảnh rỗi bám lấy cô suốt ngày là Thẩm Tiên Phi tuyệt tình để đánh một trận, thì những lúc khác cô đúng là một con hổ giấy không hơn không kém.

Cứ nhớ lại lúc Thẩm Tiên Phi nói Vu Giai là bạn gái mình thì cô đã nghiến răng kèn kẹt, nhưng nhớ đến đêm Bình An cô độc, khi cô đói nhất, cô đơn nhất, anh đã mời cô ăn một bát mì, thì đôi mắt cô lại hừng hực như có lửa, phát ra âm thanh như tiếng sói tru.

Tại sao tình yêu của cô chỉ đáng một bát mì? Hại cô suốt ngày chạy đến nơi đó ăn mì, lần nào ông chủ cũng hỏi, bạn trai cô sao không cùng đến, đúng là soi mói chuyện người khác.

Hơn nửa học kỳ này, cô không còn tiếp cận anh, nhưng đôi mắt, tai và trái tim lúc nào cũng không kìm được mà dõi theo từng hành động của anh.

Bây giờ thấy anh không tiều tụy, không nghĩ quẩn thì cô cũng yên tâm hơn rồi.

Cười nhạo mình, cô quyết định về lại thành phố N. Lúc nãy thấy cơ thể trần trụi của anh, cô đã quyết định sẽ chịu trách nhiệm, tuyệt đối không làm hành vi đê tiện là lợi dụng người khác bừa bãi nữa. Đợi khi về thành phố N, cô "dưỡng thương", rồi lại bắt đầu lại "kế hoạch truy bắt chim" của mình.

Vừa đi được một bước thì cửa mở.

Mở cửa nhà, bà Ngô Ngọc Phương thấy một cô gái tóc dài ngang lưng, rất xinh đẹp, mặc một bộ váy màu trắng, trong có vẻ là con cái nhà đàng hoàng, bà mỉm cười hỏi: "Cô bé này, cháu đến tìm A Phi nhà dì à?"

Tang Du há miệng, nhìn người phụ nữ trung niên đó, tuy dấu vết vô tình của thời gian đã để lại trên gương mặt bà, nhưng vẫn có thể thấy thời trẻ chắc chắn bà là một cô gái rất đẹp, chắc bà là mẹ của Thẩm Tiên Phi, vì đôi mắt và khóe môi của anh giống bà như đúc.

Bỗng cảm thấy ngại ngùng, Tang Du khẽ gật đầu.

"Vào đây ngồi đi. Đứng ngoài cho muỗi đốt à, không chịu được đâu. Cháu vẫn chưa ăn phải không, vào ăn bữa cơm nhà nhé", bà Ngô Ngọc Phương vẫy tay.

Cảm nhận được ý tốt của bà Thẩm, ban đầu Tang Du hơi sững sờ, sau đó lắc đầu ngay: "Ồ, không ạ, cháu đang định về, làm phiền dì quá".

Bà Ngô Ngọc Phương nhìn trời, lúc này đã muộn, dù cô gái này nhà ở đâu, nếu ở trong thành phố thì bây giờ có đi cũng phải khuya mới về tới nhà, hơn nữa gần phố Tây rất rối ren, để một cô gái xinh đẹp như vậy về nhà một mình vào buổi tối, bà có phần không yên lòng.

"Khách sáo gì chứ, mau vào đi". Bà Ngô Ngọc Phương đã ra ngoài, định kéo Tang Du vào trong.

Lúc ấy, Thẩm Tiên Phi ngồi trong nhà rất lâu cuối cùng cũng lao ra ngoài: "Mẹ, người ta bảo sắp đi rồi, sao mẹ còn ngăn cản làm gì?"

"Nhóc con xấu tính, ăn nói kiểu gì thế hả?", bà Ngô Ngọc Phương quay lại trừng mắt.

Nghe Thẩm Tiên Phi nói thế, tim Tang Du thít lại đau đớn, nhưng sự ấm ức không chịu thua kìm nén bấy lâu trong lòng cuối cùng đã bùng phát.

Đột nhiên, cô cắn chặt môi, những giọt nước mắt nóng hổi rơi ra khỏi đôi mắt trong veo của cô.

Bà Ngô Ngọc Phương thấy vậy, chỉ vì một câu nói của con trai đã khiến cô gái xinh đẹp như hoa như ngọc này khóc mất rồi, thế là bà đánh cho con trai một cái, rồi tiến lại vỗ về Tang Du: "Chuyện đó, cô bé, cháu đừng khóc, thực ra A Phi nhà dì ...".

"Mẹ, cô ta rất giỏi diễn kịch, con đã bị mắc bẫy cô ta rồi."

Chỉ một câu mà khiến nước mắt Tang Du càng rơi nhiều hơn, cô mím chặt môi nấc nghẹn, thút thít không ngừng như muốn đè nén tâm trạng rối bời của mình.

"Cái thằng này, sao lại nói thế?", bà Ngô Ngọc Phương lại đá con trai một cái rồi nói với Tang Du, "Cô bé à, đừng khóc, có dì đây, cháu yên tâm, thằng nhóc này không bắt nạt được cháu đâu. Thằng nhóc nhà dì tuy lạnh lùng một tí, khờ khạo, ngô nghê một tí nhưng thực ra nội tâm nó rất nóng bỏng, một khi đã bùng phát thì chắc chắn người ta sẽ không kháng cự nổi".

Tang Du nghe bà Thẩm nói xong, thật sự cô rất muốn cười nhưng vì vẫn còn tức vẻ lạnh nhạt của Thẩm Tiên Phi nên cô quyết định cứ giả vờ ra vẻ tội nghiệp để được thương hại đến cùng.

Ai đó đã nói, nắm giữ trái tim đàn ông thì phải nắm giữ trái tim mẹ anh ta trước đã, thế nên mọi việc cứ phải bắt đầu từ mẹ chồng trước!

Thẩm Tiên Phi không nhìn nổi, cũng không nghe nổi nữa, bất chấp mẹ mình lườm nguýt, anh bước đến nắm cổ tay Tang Du, kéo mạnh cô ra khỏi cổng khu nhà.

Tang Du mặc kệ Thẩm Tiên Phi lôi mình đi hơn mười mấy mét, cuối cùng anh dừng lại.

Nét mặt lạnh lùng, anh hất tay cô ra: "Bây giờ chỉ có hai chúng ta, cô cũng không cần giả vờ nữa, chấm dứt những giọt nước mắt cá sấu của cô đi".

Lau sạch nước mắt trên mặt, Tang Du ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt giận dữ của Thẩm Tiên Phi, cô phản bác: "Cái gì mà giả vờ chứ? Nước mắt vốn dĩ là thật, nếu không anh khóc nước mắt giả ra cho em xem".

"Cô..." Tuy Thẩm Tiên Phi rất giận nhưng khi nhìn thấy cô, nơi yếu mềm nhất trong trái tim tích tắt đã bị chạm vào, "Sao đang yên đang lành cô lại chạy đến chỗ tôi làm gì?".

Cho dù trước kia những chuyện cô làm hoang đường đến mấy, nhưng khi cô biết nhà anh có chuyện và chạy đến đây, thì cũng không phải là anh hoàn toàn không có cảm giác gì.

"..." Tang Du cúi xuống, cắn môi nhưng không nói được gì. Thực ra cô chỉ muốn đến xem anh có ổn không mà thôi.

Thẩm Tiên Phi thấy dáng vẻ cô như thế thì bất chợt tai anh cũng đỏ lên.

Anh khẽ ho một tiếng, sau đó hừ mũi nói: "Đi thôi, tôi đưa cô ra bến xe". Hai tay đút túi quần, anh đi thẳng ra đầu ngõ.

Đến bến xe? Tang Du muốn nói là cô sẽ gọi xe đến đón, rồi lại nghĩ Chim Ngố đưa cô ra bến xe sẽ nói được nhiều hơn, thế nên cô đành nuốt lời định nói vào bụng.

"Này, Chim Ngố, em đứng ngoài cửa nhà anh cho bao nhiêu muỗi ăn miễn phí, sao anh nhỏ mọn đến mức cả bữa cơm cũng không mời em ăn ", Tang Du đuổi theo.

"Tôi đã nói đừng gọi tôi là Chim Ngố mà, kinh lắm." Thẩm Tiên Phi quay lại trừng mắt nhìn Tang Du, "Nhà tôi chỉ nấu cơm cho hai người, không thừa đâu".

"Vậy anh nhường em nửa phần của anh đi, anh đói một bữa chắc cũng không sao đâu".

Thẩm Tiên Phi mấp máy môi, không nói gì, chỉ bước thật nhanh.

Tang Du nhún vai, thầm nghĩ: một sự khởi đầu tốt đẹp đã thành công một nữa, ít nhất thì Chim Ngố sẽ đưa mình ra bến xe.

Từ cuối ngõ ra đến đầu ngõ, tuy hầu như mọi người đã về ăn cơm, nhưng vẫn có mấy chú thím bê cơm ra ngoài ăn cho mát. Họ thấy Thẩm Tiên Phi và Tang Du kẻ trước người sau thì chào hỏi nhiệt tình: "A Phi, bạn gái à?".

Thẩm Tiên Phi sa sầm mặt, không nói gì, bước chân càng nhanh hơn.

Tang Du nhìn ra ngoài ngõ, không thấy chiếc Benley của bố đâu, lạ thật, lão Ngô đi đâu rồi? Tang Du nhìn Thẩm Tiên Phi trước mắt, nghĩ bụng: Thôi, tới trạm xe rồi gọi cho lão Ngô cũng không muộn.

Thế là, cô lẳng lặng theo sau anh.

Phố Tây, là một ngõ nhỏ cũ kỹ ở một thị trấn ngoại thành thành phố N, lái xe từ thành phố N đến phố Tây mất ít nhất hai tiếng đồng hồ. Chuyến xe cuối cùng vào thành phố khởi hành lúc bảy giờ, bây giờ là sáu giờ bốn mươi phút.

Tang Du nhìn đồng hồ đeo tay, còn hai mươi phút nữa xe sẽ chạy, cũng tức là, nhiều nhất cô cũng chỉ có thể ở bên cạnh Thẩm Tiên Phi thêm hai mươi phút nữa.

Ra khỏi ngõ, Tang Du theo Thẩm Tiên Phi đi về phía bắc khoảng mười phút nữa. Lúc sắp đến trạm xe gần đó thì trời bỗng đổ mưa.

Thẩm Tiên Phi khẽ rủa một tiếng, quay lại nói với Tang Du: "Chạy nhanh, mưa rồi".

Thấy cơn mưa đổ xuống bất chợt, Tang Du sững người, khựng lại, ngẩng lên nhìn bầu trời xám xịt, ông trời đang dụ dỗ cô ư? Vốn dĩ cô định đi, nhưng tại sao lúc này trời lại trêu ngươi, cứ muốn giữ cô lại? Hại trái tim vốn bé nhỏ không an phận của cô lại bắt đầu "lên cơn" rồi.

"Còn mấy phút nữa thì chuyến xe cuối cùng chạy rồi, cô còn đứng đó thẫn thờ gì thế?" Thẩm Tiên Phi thấy Tang Du không đi theo thì quay lại, thấy cô đang ngẩng đầu lên, đờ đẫn nhìn trời.

"Đang xem mưa này có lớn không, tín toán thử chạy đến trạm xe với vận tốc bao nhiêu để ít bị mắc mưa" Thực ra Tang Du đang nghĩ, phải đi với vận tốc chậm nhất, nhưng có thể ít bị dính mưa nhất.

"Vậy cô cứ đứng đó mà từ từ tính đi". Khóe môi Thẩm Tiên Phi hơi động đậy, lườm cô một cái rồi chạy về phía bến xe.

Người ta đi mất rồi, có nghĩa là đã mất đi thời gian ở bên nhau, nếu cô còn đứng một mình trong mưa thì đúng là ngốc!

Tang Du đuổi theo Thẩm Tiên Phi với vận tốc chạy ngắn một trăm mét.

Đến bến xe, còn hai phút nữa mới tới bảy giờ, Thẩm Tiên Phi thấy trong bến không có ai đợi và cũng không thấy có xe thì cảm thấy rấ kỳ lạ, anh hỏi những nhân viên trong đó.

Nhân viên liền chỉ bảng thông báo ở góc tường nghiêng nghiêng phía đối diện: "" Đến xem thông báo, từ hôm nay, chuyến xe cuối cùng sẽ khởi hành sớm hơn nữa tiếng".

Ngụ ý là, muốn ngồi xe rời khỏi đây, nhanh nhất cũng phải đợi đến sáu giờ sáng mai.

Trước mắt Tang Du như hiện ra từng tràn pháo hoa rực rỡ, "tách, tách, tách" không ngừng, cô thề, cô thực sự định quay về thành phố N!

Thẩm Tiên Phi không tin sự thực đó, anh đội mưa chạy đến ô cửa kính dán thông báo phía đối diện, quả nhiên trên đó có viết, vì đường đến thành phố N đang tu sửa nên xe phải đi đường vòng, để đảm bảo an toàn cho hành khách mới bất đắc dĩ nâng giờ khởi hành chuyến xe cuối cùng lên nửa tiếng.

Đứng cạnh Thẩm Tiên Phi, Tang Du mở to đôi mắt nhìn thông báo, rồi nghiêng đầu nhìn anh đang chau mày nhăn nhó, để chứng minh bản thân không cố ý muốn ở lại, cô lập tức lôi di động ra, gọi điện cho lão Ngô: "Chú Ngô, chú đang ở đâu? Cháu ra rồi đây".

"Hả? Chẳng phải tiểu thư bảo lão Ngô quay về à?", lão Ngô bên kia trả lời.

"Hả? Cháu bảo chú quay về trước á? Đâu có", Tang Du nhíu mày. Cô nói khi nào nhỉ? Sao cô không biết?

"Tiểu thư vừa xuống xe là lão đã hỏi tiểu thư rồi, tiểu thư ừ liền hai tiếng, lão mới lái xe đi mà"

Tang Du nghĩ ngợi, đúng, cô có ừ hai tiếng, nhưng cô hoàn toàn không nghe thấy lão Ngô hỏi mình cái gì.

"Thế, chú đang ở đâu? Có thể đến đón cháu bây giờ không?"

"Sắp đến thành phố A rồi, Tang tiên sinh gọi điện bảo lão đến đón, hình như uống say rồi."

"Thành phố A?" Tang Du vừa nghe nói bố cô đang uống say ở thành phố A thì ý định nhờ lão Ngô quay lại đón cũng bị dập tắt. Nếu bố cô biết cô muốn về thì chắc chắn sẽ bảo lão Ngô đón cô trước. Cô không về nhà cũng không sao, cô sẽ không có quan hệ nam nữ gì rắc rối, nhưng ông bố đến thành phố A uống say thì không được. Nghe mẹ nói dạo gần đây bố dù có việc hay không đều thích chạy đến thành phố A, tám phần là gặp gỡ được ai đó, lấy danh nghĩa là để lien hệ công việc đến để rượu chè thì có.

"Chú Ngô, dù hôm nay có muộn đến mấy cũng phải đón bố cháu về nhà".

Cuộc chiến bảo vệ gia đình, trọn tám năm rồi, có thể xem là tám năm kháng chiến trường kỳ. dù thế nào thì cô cũng không thề để người khác phá hoại gia đình mình.

"Vậy có cần lão liên lạc với xe khác trong công ty đến đón tiểu thư không?"

"Đừng lo cho cháu, tự cháu nghĩ cách được."

Cúp điện thoại, Tang Du thấy ngay một đôi mắt đầy giận dữ, cô bất giác ưỡn ngực, ngước lên hùng hồn nói với Thẩm Tiên Phi: "Không phải em cố ý đến nhà anh lúc chạng vạng này đâu, vì đường cao tốc đang sửa nên xe phải đi vòng, sau đó nhà anh lại khó đi nữa. Em cũng không cố ý bảo tài xế về, lúc đó sau khi xuống xe, em rất sững sờ trước nơi anh ở, nên tài xế nói gì em cũng không nghe rõ, chú ấy tưởng em định ở lại qua đêm nên về trước. Em càng không cố ý không cho chú ấy đến đón, vì bố em ở thành phố A uống sau quá. Hôm qua, hôm nay em cũng không xem dự báo thời tiết, không biết tối nay lại mưa to thế này. Tóm lại là em không nghĩ sẽ qua đêm ở nhà anh".

Trừng mắt với Tang Du, hàng lông mày của Thẩm Tiên Phi chau lại, anh không nói gì mà đội mưa chạy ngược vào bến xe.

Thấy sự lạnh nhạt của anh, Tang Du chỉ có thể kiên trì.

Đứng trong mưa, cô nhìn những hạt mưa to như hạt đậu, bỗng muốn quay về thành phố N. Cô mím môi, chậm rãi đi vào trong bến xe, đứng cạnh Thẩm Tiên Phi để tránh mưa.

Đêm mưa này, không khí bỗng căng thẳng khôn cùng.

Không biết bao lâu sau, cuối cùng mưa cũng tạnh, trời đã tối đen, bốn bề vắng lặng, chỉ có thể thấy ánh đèn vàng vọt, mờ mờ. Không khí sau cơn mưa ẩm ướt và trong vắt, gió mát thổi qua những tán lá mang theo một mùi vị thoải mái khó tả, khiến người ta có cảm giác an tâm và thư thái, bình yên như màn đêm tĩnh lặng này.

Thẩm Tiên Phi rời khỏi bến xe.

Tang Du đứng tại chỗ bất động, Thẩm Tiên Phi vừa đi, cô đã mệt đến độ ngồi bệt xuống, lấy bao thuốc và bật lửa trong túi ra, châm một điếu.

Bỗng cảm thấy chua xót, nỗi đau, sự trống trải, sự ấm ức nặng nề trong lòng muốn đươc xả ra, khi nước mắt lưng tròng, cô cố gắng chớp mắt mấy cái, ép cho nước mắt chảy ngược vào trong.

Cô cũng không biết vì sao khi nghe gia đình Thẩm Tiên Phi xảy ra chuyện, ý nghĩ đầu tiên là gọi cho chú Ngô, nhờ ông đưa tới đây. Cô cũng không muốn đến muộn như vậy, ai ngờ trời lại mưa, ai ngờ lại không có xe, ai ngờ lại bất chợt như thế.

Thả bàn tay nãy giờ vẫn nắm chặt ra, cô dựa vào tường, từ từ đưa tay lên, gạt mái tóc ướt đẫm bên má ra, áp mặt vào giữa hai đầu gối.

"Cô còn ngồi đó làm gì? Định ngồi đây qua đêm à?", trong giọng nói toát lên sự bực bội.

Nghe tiếng nói quen thuộc đó, Tang Du ngẩng phắt đầu lên, thấy một bong người đang đứng trước mặt, tối mờ mờ, nhờ ánh đèn yếu ớt, cô nhìn thấy Thẩm Tiên Phi, nước mắt cố nhẫn nhịn bỗng tuôn trào. Cô quay đi, cay đắng rít một hơi thuốc mới ép được nỗi đau vào lòng.

Thẩm Tiên Phi mím môi, cúi xuống, giật lấy điếu thuốc trong tay cô rồi dập tắt, ném vào thùng rác bên cạnh.

Hút thuốc là cách để Tang Du khống chế áp lực tâm lý, lần này bị Thẩm Tiên Phi cướp mất, cô không còn kiềm chế nỗi nữa, nhảy dựng lên, hét với anh: "Chim Ngố, sao anh cướp thuốc của tôi? Chẳng phải anh đi rồi sao? Tại sao lại quay lại giật thuốc của người ta?", giọng nói như đang nức nở.

"Đã nói cô bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là Chim Ngố."

"Thẩm Chim Ngố, Thẩm Chim Ngố, Thẩm Chim Ngố, Thẩm Chim Ngố, Thẩm Chim Ngố...", Tang Du không biết đã gào bao nhiêu lần cái tên Thẩm Chim Ngố nữa.

Mắt Thẩm Tiên Phi như tóe lửa, anh nhìn chằm chằm Tang Du, lồng ngực phập phồng, cuối cùng quay đi, nghiến răng nói: "Tôi không thích mùi thuốc lá, mẹ tôi cũng không thích".

Tang Du sững người, anh đang nói cái gì, anh không thích, mẹ anh cũng không thích, ý anh là muốn cô ở lại nhà anh đêm nay? Cô đang nằm mơ sao?

"... Là sao?", cô dè dặt ướm hỏi, chỉ sợ bất cẩn thì mọi phỏng đoán đều hóa thành bọt biển.

"Nếu cô muốn ngồi đây suốt đêm thì tôi cũng không có ý kiến", Thẩm Tiên Phi ngắn gọn rồi quay người, đi về hướng nhà mình.

Tang Du ngẩng lên nhìn bầu trời tối đen như mực, khó mà tin được, anh đang mời cô ở lại nhà anh.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, cô từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sau đó lại từ địa ngục bay lên thiên đường.

Khi lại đứng trước cửa nhà Thẩm Tiên Phi, Tang Du cảm khái vô cùng, không nén nổi lại liếc nhìn về chỗ Thẩm Tiên Phi tắm lúc chiều.

"Cô còn đờ đẫn làm gì? Định tối nay làm mồi cho muỗi nhà người khác nữa à?" Thẩm Tiên Phi vào nhà, ngồi xuống bàn định ăn cơm, không nhìn Tang Du, tưởng cô đi rồi thì bước ra, thấy cô vẫn ngản ngơ đứng đó nhìn về phía bể nước.

Tang Du không quay đầu, buộc miệng nói: "Ồ, em đang nghĩ lát nữa em tắm kiểu gì đây".

Đột nhiên, máu như trào lên, cả gương mặt Thẩm Tiên Phi đỏ bừng, cơ thể cứng đờ bất động. Trước đó anh từng nghĩ không biết cô có nhìn trộm mình tắm không, nghe cô nói như thế thì sự việc đã được chứng thực, có!

Do không chú tâm lắm nên khi mới bước lên một bước, Tang Du đã đâm sầm vào người Thẩm Tiên Phi, đau đến nỗi cô chỉ muốn đấm cho anh một cú trước: "Ui da, anh đứng đâu không đứng lại đứng ở cửa, ngực cứng như thế để làm gì hả? Đau chết đi được".

Bị Tang Du đâm sầm vào, Thẩm Tiên Phi hồi phục lại bình thường: "Tại cô không có mắt đấy chứ".

Vẻ mặt lạnh lùng, anh vào nhà, ngồi xuống bàn, nghiến răng, hành hạ đến tận bây giờ, cuối cùng cũng được ăn cơm rồi.

Lườm đến mấy cái, Tang Du vào nhà, tức tối ngồi xuống đối diện.

Bà Ngô Ngọc Phương bê canh đã hâm nóng lại lên bàn, nói với Tang Du: "Ngực cứng mới tốt, nếu ngực mềm thì lúc sờ sẽ chẳng thích đâu".

Vừa đưa cơm vào miệng, suýt nữa bị lời mẹ nói làm cho mắc nghẹn, Thẩm Tiên Phi ngước lên than thở: "Mẹ, con xin mẹ, chưa hiểu rõ tình hình thì đừng phát ngôn lung tung. Ngày mai con sẽ về trường".

"Đừng nói với mẹ, mẹ không tiễn con đâu", bà Ngô Ngọc Phương tuy nói với con trai nhưng đôi mắt lại nhìn Tang Du: "Hai đứa từ từ ăn, mẹ đi giặt quần áo".

Nhìn bà Thẩm bê chậu quần áo ra ngoài, đến khi đèn điện ngoài bể nước sáng lên, Tang Du mới thu ánh nhìn về, quay lại thì thấy Thẩm Tiên Phi đang trừng mắt nhìn cô.

Cô lườm anh một cái, bĩu môi rồi nhìn xung quanh.

Lúc đầu vào nhà, cô cảm thấy kỳ quặc, ngoài khung ảnh đen trắng một người đàn ông trung niên treo trên tường ra, bà Thẩm cùng Thẩm Tiên Phi có đeo băng tang, còn lại thì không thể nhận ra đây là một gia đình vừa có tang.

Nhà Thẩm Tiên Phi rất nhỏ, có hình vuông, căn cứ theo mắt nhìn thì cả ngôi nhà chắc không vượt quá hai mươi mét vuông. Lúc vừa vào cửa thì có một cầu thang gỗ thâm thấp dẫn lên gác nhỏ lầu hai. Trong nhà chỉ có một bộ sofa cũ kỹ, đối diện là một cái tủ, trên tủ đặt một ti vi 21 inch đời cũ, sau đó là một chiếc bàn và hai cái ghế vừa tầm mà cô đang ngồi, dưới cửa sổ là một cái bếp lò đơn giản. Cả ngôi nhà tuy nhỏ nhưng rất ngăn nắp, sạch sẽ.

Không nhìn thấy giường, Tang Du nghĩ chắc trên gác có đặt một chiếc giường chăng.

Tang Du liếc nhìn lên trên, một bức màn đã chắn ngang tầm mắt, nên cũng không nhìn nữa, quay lại thì thấy ngay ánh mắt không lấy gì làm thân thiện lắm của Thẩm Tiên Phi. Cô nhướn mày, bê bát cơm trước mặt lên.

Trên bàn không có thịt cá gì nhiều, chỉ có một món canh, trứng chiên, thịt xào xắt sợi, ớt xanh xào thịt và cả canh cà chua trứng. Rõ ràng món ớt xanh xào thịt được làm thêm sau này.

Không phải Ngô Ngọc Phương suy đoán quá tài, bấm đốt ngón tay cũng biết nhất định con trai sẽ đưa cô bé đó quay lại, mà là bà đã biết từ lâu rằng chuyến xe về thành phố đã xuất phát sớm hơn nửa tiếng. Thế nên, lại thêm một cơn mưa to rất trùng hợp, cái gọi là "thiên thời, địa lợi", làm sao có thể thiếu "nhân hòa', là bà chứ.

Những món ăn già đình rất bình thường, nhưng Tang Du sống đã gần mười chín năm rồi cũng chưa được ăn những món nào ngon đến thế.

Dưới ánh nhìn trừng trừng của Thẩm Tiên Phi, phớt lờ sự kháng nghị thầm lặng của anh, đũa của Tang Du như dính chặt vào ba món mặn và món canh, không gỡ ra nổi.

Sa sầm mặt, Thẩm Tiên Phi đành đứng lên đến bên nồi cơm điện xới thêm một bát nữa.

Khi anh về lại bàn thì trong đĩa chỉ còn lại vài cọng hẹ và ớt xanh, chẳng thấy miếng thịt nào, canh cũng chỉ còn hai, ba miếng cà chua.

Chỉ trong thời gian xới một bát cơm mà thức ăn đã bị Tang Du càn quét hơn một nữ.

Bàn tay cầm đũa của anh nổi đầy gân xanh.

"A, no quá. Lâu lắm rồi mới ăn một bữa ngon thế này, tài nấu ăn của mẹ anh đúng là siêu đẳng. Anh nhìn mình kìa, bát thứ ba rồi đó", ăn no rồi, thỏa mãn rồi, Tang Du hài lòng ợ một cái, vừa xoa xoa cái bụng tròn vo của mình, vừa nói với Thẩm Tiên Phi.

Khi cô ngước mắt lên nhìn thì thấy Thẩm Tiên Phi bê bát cơm, vẻ mặt u ám trừng trừng nhìn cô. Cô cau mày vẻ thắc mắc, nghi ngại: "Tại sao lại nhìn em, em nói sai gì à?".

Đối diện với vẻ rất vô tội của Tang Du, Thẩm Tiên Phi nghiến răng, gạt hết thức ăn thừa còn lại trong đĩa vào bát, hùng hổ ăn hết.

"Có phải là thiên tai gì đâu, anh có cần ăn thế không?", Tang Du chăm chú nhìn Thẩm Tiên Phi.

"Khụ khụ khụ ..." Thẩm Tiên Phi thường ngày ăn cơm rất tao nhã nhưng từ sau khi gặp Tang Du, chỉ cần lúc đang ăn mà thấy cô hoặc nhớ đến cô, thì chắc chắn sẽ bất cẩn mà bị nghẹn. Anh cố thở bình thường lại, gầm lên với Tang Du: "Cô có thể ngậm miệng lại không? Khụ khụ khụ ...".

Lúc đó, bà Ngô Ngọc Phương phơi xong quần áo và vào nhà, thấy con trai ăn cơm mà cũng bị sặc, còn nổi cáu với con gái nhà người ta thì nói: "Ôi trời, nhóc con lớn tướng rồi, ăn cơm vội thế làm gì, có ai giành giật đâu".

Bữa ăn này, dù thế nào đi nữa thì Thẩm Tiên Phi cũng không thể ăn nổi nữa, anh đặt bát xuống, thu gom hết tất cả bát dĩa trên bàn lại.

Tang Du thấy thế, nói ngay: "Để em rửa cho".

"Cô tránh xa tôi ra", Thẩm Tiên Phi cáu.

"Cái thằng này, con hung dữ thế làm gì? Coi chừng sau này không cưới được vợ cho xem", bà Ngô Ngọc Phương bước lên cầu thang để lên gác.

Thẩm Tiên Phi bê bát đũa ra ngoài.

Tang Du thấy ăn miễn phí một bữa cơm nhà người ta thì ít nhất cũng phải làm việc gì đó, thế là cũng theo ra ngoài.

"Để em rửa cho." Cô chen vào cạnh Thẩm Tiên Phi, nằng nặc đòi giúp anh rửa bát, đôi móng vuốt sói túm lấy tay phải đang cầm giẻ rửa bát của anh.

Thẩm Tiên Phi chưa ăn no, tâm trạng rất xấu, thấy Tang Du đòi rửa bát thì hừ lạnh lùng một tiếng. Anh chưa từng thấy cô gái nào ăn nhiều như cô, hệt như heo ăn vậy, ăn nhiều vậy thì mài mòn tí sức lực làm việc cũng tốt. Anh nghĩ thế nên đưa giẻ rửa bát cho cô, còn mình thì đi vào nhà.

Ngồi trên sofa, Thẩm Tiên Phi xem tivi nhưng trên đó chiếu gì, anh cũng không quan tâm, chỉ biết là có một cô gái mặc trang phục đời Thanh đang nhảy nhót trên đó, tâm trí không biết đang bay đến tận đẩu đâu.

Đột nhiên, "xoảng" một tiếng.

Anh bật dậy, mới ra đến cửa đã nghe liên tiếp hai tiếng nữa. Bước ra ngoài, nhờ ánh sáng ngoài kia, anh thấy trên mặt đất gần bể nước đầy mảnh bát vỡ trắng xóa.

"Tóm lại là cô rửa bát hay đập bát hả?", anh lao đến, giật miếng giẻ trên tay Tang Du, "Không cần cô rửa nữa, vào nhà đi".

Nhìn đám bọt xà bông trong chậu, không nhịn được, trán anh lại nổi gân xanh. Cô nàng chết tiệt, rốt cuộc đã bỏ bao nhiêu nước rửa bát vào vậy, cả chậu nước ngoài bọt xà phòng ra thì chẳng nhìn thấy gì hết.

Tang Du vẩy bọt xà phòng trên tay, gương mặt tỏ ra vô tội: "À, ừ, tay trơn quá, vừa không để ý một cái là nói bay đi luôn".

Tổng cộng ba cái đĩa, hai bát ăn cơm, một bát canh thì bị cô đập vỡ chỉ còn lại hai đĩa, một bát ăn cơm.

Sau khi gặp phải Tang Du, Thẩm Tiên Phi cảm thấy vận xấu luôn theo đuổi, không, mà ác quỷ ám người. Anh vội vàng rửa xong hai cái đĩa và cái bát đó rồi nhanh nhẹn thu dọn đống đổ nát trên đất, vào nhà.

Tang Du theo vào, thấy anh đằng đằng sát khí ngồi trên sofa thì đành đứng ở cửa.

"Ủa, lại cãi nhau à?", bà Ngô Ngọc Phương đi xuống, tay cầm một bộ quần áo, đưa cho Tang Du: "Quần áo cũ, tối nay cháu dùng tạm vậy".

Tang Du ngẩn ngơ nhận lấy, đầu óc quay cuồng, một nơi chật chội thế này, phải tắm rửa thay quần áo ở đâu đây.

Bà Ngô Ngọc Phương bước đến, nói với con trai: "Đừng xem nữa, Hoàn Châu Cách Cách có gì hay ho đâu, năm nào cũng chiếu, tháng nào cũng phát, con không chán thì mẹ cũng phát ốm lên đây. Đứng dậy mau, dẫn cô bé đi tắm đi."

"Á, anh ấy dẫn cháu đi tắm?!" Tang Du ôm chặt quần áo, nghi ngại nhìn bà Ngô Ngọc Phương, sao lại có bà mẹ cởi mở đến thế, lại còn ra lệnh cho con trai đi tắm hồ uyên ương với con gái nữa chứ.

"Gần đây thôi, đối diện kia kìa", bà Ngô Ngọc Phương cười, chỉ gian nhà ở phía chếch bên kia.

Tang Du quay đầu, thấy gian nhà tối om om thì bất giác nuốt nước bọt, chẳng lẽ đúng là trời tối dễ làm việc? Cô thích Chim Ngố thật, nhưng cô muốn yêu đương đàng hoàng với anh, sau đó tình yêu hai người tiến triển theo trình tự, chứ không phải một bước là "xong việc".

Thẩm Tiên Phi đứng dậy, liếc nhìn Tang Du rồi ra ngoài.

Tang Du do dự nhích một bước.

Bà Ngô Ngọc Phương cười nói: "Nước nóng gì đó thì cháu bảo A Phi làm cho. Mau đi tắm đi, tắm rửa xong rồi về nghỉ ngơi".

Mỗi câu bà nói đều giống những quả bom đang nổ "đùng đùng" ngay trước mặt Tang Du.

Đến gian nhà chếch phía đối diện, Tang Du mới hiểu, thì ra đây là gian nhà tắm công cộng giản dị, tức là nơi tắm rửa chung của mọi người trong khu nhà. Mùa hè, người đến tắm khá đông, nơi đây trở thành nơi tắm rửa chuyên dụng của phụ nữ, đàn ông đều đến bể nước để giải quyết, giống như Thẩm Tiên Phi lúc chiều.

Còn sở dĩ Thẩm Tiên Phi "dẫn" đi tắm, là vì cửa đã bị hỏng, vẫn chưa sửa lại, Thẩm Tiên Phi chỉ đứng bên ngoài để tránh kẻ khác không biết mà xông vào.

Đó là lần tắm rửa buồn phiền nhất trong gần mười chín năm cuộc đời của Tang Du. Không có bồn tắm cũng chẳng có vòi hoa sen, chỉ có thùng nước nóng và một chậu rửa, không có dầu tắm, càng không thể tắm cho tung bọt xà phòng lên được, chỉ có xà bông, tắm mệt rồi thì chỉ còn nước quỳ xuống, không thể nằm, cũng chẳng thể ngồi,còn phải dè chừng sự tấn công bất ngờ của muỗi.

Cô lại thầm gào thét trong lòng, mình nên kiên trì đòi lão Ngô tìm xe đưa mình về mới phải...

"Rốt cuộc cô còn muốn tắm bao lâu?" Bên ngoài Thẩm Tiên Phi đã đứng ít nhất nữa tiếng đồng hồ, cứ mười phút anh lại gọi một lần, người bên trong mệt mỏi đáp lại.

"... Ra đây." Tang Du mặc bộ váy liền áo màu hồng mà bà Ngô Ngọc Phương đưa, đứng ở cửa, tuy hơi cũ nhưng rất vừa người Tang Du.

Cuối cùng cô cũng tắm xong, mông còn bị muỗi đốt cho mấy cái xưng vù, nếu không ra nữa thì cô suy sụp mất thôi.

Thẩm Tiên Phi bước vào dọn dẹp sạch sẽ, xách thùng nước rồi quay về nhà.

Tang Du ngồi trên sofa, mắt nhìn ti vi nhưng trong đầu lại nghĩ đến một cái đĩa, hai cái bát mà mình đập vỡ lúc nãy, ngày mai về lại thành phố, nhất định cô sẽ mua một bộ nhờ người ta đưa đến mới được.

Đột nhiên, một bóng người cao lớn chắn trước mặt cô, ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Thẩm Tiên Phi thì nhỏ giọng hỏi: "Sao, em làm vướng bận anh à?".

Căn nhà này nhỏ như vậy, ngoài sofa ra còn có ghế, cho dù anh muốn ngồi sofa thì cô ngồi đầu bên kia của sofa là được. Vị trí cạnh hai người cô cũng đâu chiếm dụng.

Thẩm Tiên Phi nói ngắn gọn: "Cô ngồi trên giường tôi, làm sao tôi ngủ?"

Tang Du kinh ngạc nhìn sofa mình đang ngồi, chật như vậy làm sao là giường của anh được. Vội vã đứng dậy, cô thấy Thẩm Tiên Phi khẽ đẩy mặt trên của sofa ra, lập tức biến thành một chiếc giường đôi nho nhỏ.

Cô chỉ chiếc giường, hỏi: "Tối nay em ngủ với anh trên chiếc giường này?"

Giường sofa cứng như vậy làm sao ngủ được, còn nhỏ nữa, trong nhà, giường của mình cô đã gấp hai lần cái giường sofa này rồi.

Thẩm Tiên Phi lườm cô, lạnh lùng nhếch môi như đang cười giễu, sau đó nằm lên giường, xoay lưng lại.

Ngô Ngọc Phương thò đầu ra khỏi căn gác nhỏ, cười bảo: "Tiểu Du, cháu lên đây ngủ với dì".

Gương mặt Tang Du đỏ hồng, chẳng trách lúc nãy Thẩm Tiên Phi nhìn cô như vậy, đúng là mất mặt quá.

Sáng hôm sau chưa tới năm giờ, Tang Du đã bị lôi ra khỏi giường.

Vì Thẩm Tiên Phi nói muốn đi cho kịp chuyến xe về thành phố N lúc sáu giờ.

Tối qua ngủ trên chiếc giường ở căn gác nhỏ, tấm phản cứng ngắc khiến cả đêm Tang Du ngủ không ngon nổi, chuyên này làm Tang Du nhớ đến đêm đầu ngủ ở trường cũng lăn lộn thế này, hôm sau liền nhờ người đặt chiếc giường thoải mái hơn căn cứ theo kích thước giường ở ký túc.

Gắng gượng đến ba bốn giờ sang, nàng công chúa hạt đậu trong truyền thuyết là cô, thực sự buồn ngủ đến độ không gượng nổi nữa nên mới chợp mắt được một tí.

Thẩm Tiên Phi đứng dưới gọi mãi, không thấy cô dậy mà chỉ thấy hai cái gối liên tiếp bay xuống.

Sa sầm mặt, anh quyết định lên trên gọi cô dậy.

Tang Du chỉ cần chưa ngủ đủ thì tính tình rất thô lỗ, thường thì sẽ đấm cho người đánh thức cô dậy một trận. Anh lên gọi cô dậy, tất nhiên không thể không hứng vài cú đấm của cô rồi.

Lúc cô bị cưỡng chế xuống dưới, đôi mắt như sụp xuống, lờ mờ nhìn thấy gương mặt anh như thể Bao Công ban phúc vậy.

Khi hai người lại xuất hiện ở con ngõ nhỏ, những người hàng xóm xung quanh đều ngạc nhiên.

"A Phi à, bạn gái cậu hôm qua không về nhà hả?"

"Ôi già nên lẩm cẩm mất rồi, hôm qua lúc hai người đi, tôi quên nói là xe đã chạy sớm hơn giờ đã định."

"Hai người có vẻ không có tinh thần mấy nhỉ, đêm qua mệt quá nên không ngủ được chăng?"

"A Phi, hình như mặt cậu hơi sưng?"

"..."

Trong tiếng xì xầm bàn tán tò mò, hai người cuối cùng cũng rời khỏi con ngõ nhỏ chật hẹp và hỗn loạn ấy.

Tang Du gọi điện cho lão Ngô, hôm qua Tang Chấn Dương uống nhiều quá nên chưa đi khỏi thành phố A, nôn một trận dữ dội, lão Ngô đành ở lại đó chăm sóc ông nên Tang Du chỉ còn cách chen lên xe với Thẩm Tiên Phi.

Từ lúc Thẩm Tiên Phi bị Tang Du đánh cho đến khi lên xe, anh không hề nói với cô câu nào.

Tang Du vừa lên xe lại tiếp tục hẹn hò với Chu Công (*)

(*) Đây là một điển cổ từ sách Luận Ngữ thiên "Thuật nhi". Chu Công là chính trị gia lập ra nhà Tây Chu, lập rất nhiều công lao cho nhà Chu, sau hậu thế tôn ông là bậc tiên thánh. Khổng Tử thời Xuân Thu rất tôn sùng Chu Công, từ nhỏ ông đã học lục nghệ, nắm vững điển chương chế độ lưu truyền từ thời Tây Chu, ông mơ ước xác lập được chế độ chính trị như thời ấy bởi cho rằng xã hội thời Tây Chu là xã hội hoàn mỹ cực độ, chính vì thế ông thường nằm mơ thấy Chu Công. Ngày nay điển cố này thường được ùng để biểu đạt lòng kính trọng với các bậc tiên hiền. Còn trong ngôn ngữ mạng các bạn trẻ Trung Quốc hay dùng để chỉ giấc ngủ.

Hai người ngồi cạnh nhau trong chỗ ngồi chật chội, chiếc xe đi ngang qua một hố đất, nảy lên, cơ thể hai người đều chạm vào nhau. Đầu Tang Du rất tự nhiên ngả vào vai Thẩm Tiên Phi, còn Thẩm Tiên Phi đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc nào cũng đẩy đầu cô ra một cách không hề thương xót.

Xe xóc như thế,lần nào đầu cô cũng ngả vào vai Thẩm Tiên Phi, lần nào cũng bị anh đẩy ra, cuối cùng Tang Du không kìm nổi nữa: "Tay anh bị chuột rút à? Cứ đẩy đầu em ra mãi vậy? Dựa một chút có chết không? Anh còn dám đẩy đầu em ra lần nữa xem, em sẽ cho nửa mặt bên phải của anh hệt như nửa mặt bên trái!".

Trừng mắt một cái, cô ngang ngược dựa cả người vào Thẩm Tiên Phi, tiếp tục ngủ say.

Dù sắc mặt Thẩm Tiên Phi đang sa sầm, sát khí nặng đến mấy, để không làm trò cười cho mọi người trên xe được anh đành nín nhịn.

Và cứ thế, Tang Du đã dựa vào Thẩm Tiên Phi thành công, ngủ một mạch cho tới khi đến bến xe thành phố N.

Xuống khỏi xe, Tang Du vặn người một cách thỏa mãn, còn Thẩm Tiên Phi một mình lên xe bus, cô đuổi theo, nhưng chiếc xe lăn bánh mất rồi. Bất lực, cô đành gọi taxi về trường trước.

Về đến ký túc xá, Tang Du không hề nhắc một chữ về chuyện gia đình Thẩm Tiên Phi, cũng không đi tìm anh như trước kia mà bắt tay vào làm một chuyện khác khá là quan trọng.

Đập vỡ bát nhà Thẩm Tiên Phi, chiều hôm đó Tang Du phái người mang đến đó hai bộ, còn dặn dò nếu bà Thẩm từ chối nhận thì người đó không cần quay về thành phố N nữa.

Chuyện tối đó ở Phố Tây, như thể giữa hai người chưa bao giờ xảy ra vậy.

Mục lục
Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Beoni
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Chè Tuyết San Tủa Chùa Điện Biên

Mục lục