Gửi bài:

Hạnh phúc chia đôi

Rồi khi con lớn lên, con sẽ hiểu. Mẹ mong con trở thành người đàn ông tốt và sẽ không bao giờ làm rơi một giọt nước mắt nào của người phụ nữ yêu con. Con nhớ nhé, đừng bao giờ làm rơi nước mắt của một người phụ nữ nào.

***

- Títtt…, sao em lại lấy đồ chơi của aaanh?Cu Bin rời bàn học, lao xuống chỗ đứa em trai ba tuổi đang bò lê trên sàn gỗ với đám siêu nhân.

- Đưa đây cho anh! Của anh mà. – Vừa nói, cu Bin vừa giằng lấy mấy chú siêu nhân trong tay em.

- Ứứứứưưư… củaem! Hư hư… của em. – Bé Tít vừa khóc vừa giẫy. Đôi môi mếu xệch đang rướn hơi rướn sức gào toáng lên. Mẹ mà nghe được thì kiểu gì cu Bin cũng bị ăn mắng. Chột dạ, thằng bé dỗ dành em:

- Siêu nhân mẹ mua tặng sinh nhật anh mà. Tít chơi con gấu bông kia kìa. Gấu bông to hơn, chiến thắng siêu nhân. Bùm… bùm… bùm… - Vừa nói, nó vừa hươ tay dứ dứ vào không khí rồi chỉ về phía nóc tủ, nơi con gấu bông màu xám đang chễm chệ trên đó. Thừa lúc bé Tít ngước mắt theo tay anh, cu Bin vơ vội đám siêu nhân vào lòng. Ngay lập tức, bé Tít bỗng quay phắt lại, nó kịp nhận ra mình bị lừa.

- Hư hư…siêu nhân của em, của em. Hư hư, mẹ ơi, anh Hai không cho con chơi siêu nhân. Hư hư hưưư ưưư…

- Lại gì đấy? Tiếng gì mà ồn ào thế nhỉ?

Bé Tít nghe tiếng Mẹ, chỉ thút thít. Cu Bin lao về bàn học, phốc lên ghế, mặt tái mét.

- Hư hư… Mẹ ơi, anh Hai lấy siêu nhân của con. Hức hức hư hưư… hức hứứccc… - Tít chạy đến túm lấy tạp dề của mẹ, vừa khóc nấc, vừa tỉ tê.

Chị lẳng lặng ngồi thụp xuống, âu yếm cầm tay đứa con nhỏ.

- Thế siêu nhân đâu? Siêu nhân đâu rồi?

- Đây ạ. – Cu Bin nhanh nhảu lấy sáu chú siêu nhân vừa giấu vào cặp thả xuống sàn.

- Siêu nhân này là mẹ mua cho ai Tít nhở?

- Mua cho con. Chả hôm sinh nhật mười tám tháng sáu mẹ mua cho con khi đi BigC còn gì. –Giọng cu Bin hùng hồn.

- Mẹ không hỏi con! Con học bài đi! – Chị quay qua đứa con lớn, khẽ nhíu mày.

- Mẹ hỏi Tít cơ. Cái này mẹ mua cho ai ấy nhở? Tít nhở?

Bé Tít túm tóc mẹ, kéo nhè nhẹ, đôi môi hồng thỏ thẻ:

- Anh Hai.

- Mẹ chưa nghe rõ. Con nói lại cơ. – Chị vẫn nhìn con với ánh mắt âu yếm.

- Mẹ mua siêu nhân cho anh Hai ạ.

- Đúng rồi. Mẹ mua cho anh Hai. Sao con lại giành của anh? Như thế là không ngoan đâu.

- Con không có giành của anh Hai. Con chỉ mượn thôi. Mẹ ơi con thích chơi siêu nhân. Mẹ bảo anh Hai đổi siêu nhân gấu bông cho con đi. Đi mẹ…

- Em chả giành của anh còn gì. Mượn đâu mà mượn. – Cu Bin không chịu ngồi yên.

- Thôi được rồi. Bây giờ anh Bin học bài đi. Còn em Tít ra kia úp mặt vào tường. Không nghe lời mẹ dặn, lại giành đồ chơi của anh. Nào, nhanh! Mẹ bảo thì đi không có mẹ lấy roi bây giờ nè.

Cu Bin tròn mắt nhìn mẹ ra chiều khó hiểu. Nó nghĩ như mọi lần mẹ sẽ mắng nó làm anh mà không biết nhường nhịn em, và kiểu gì cũng bảo nó đưa đồ cho em chơi. Hôm nay mẹ làm sao thế nhỉ? Thật không thể tin được. Nhưng dù sao, thế cũng may cho nó. Bé Tít quen với hình phạt của mẹ mọi lần, liền lủi thủi đi tới tường, hai tay giơ lên, đứng quay mặt úp sát vào tường.

Tiếng bước chân chị xa dần khỏi phòng học của Bin, bé Tít len lén quay ra, ngó theo mẹ, rồi nó quay nhìn cu Bin, giọng thỏ thẻ thật khẽ:

- Anh Hai lấy giúp Tít cái ghế Tít ngồi kẻo mỏi chân cái, rồi Tít úp mặt vào tường.
Cu Bin thấy buồn cười trước câu nói của em, nó liền chạy ra phòng khách, mang vào cho em cái ghế.

- Ghế này, mẹ đi rồi, không thấy đâu.

Bé Tít nhìn anh, đôi mắt nó vẫn còn ươn ướt.

- Anh Hai đừng giận Tít nhé. Tít xin lỗi anh Hai.

- Ừ, tí anh cho Tít mượn siêu nhân. Nhưng Tít không được bẻ chân, bẻ cổ siêu nhân cơ.

- Vơng. Em không nghịch đâu.

Có tiếng xe máy ngoài cổng. Bé Tít hất vội cái ghế rồi chạy ào ra.

- Con chào bố!

Cu Bin vẫn ngồi yên bên bàn học, chăm chú vào bài văn đang viết dở.

Anh không dắt xe vào nhà mà để ngay ở sân. Đặt chiếc cặp lên bàn, anh bế thằng bé con hôn hít khắp người nó.

- Tít của bố hôm nay có ngoan không?

- Có ạ. – Thằng bé dõng dạc trả lời rồi như sực nhớ ra cái tội giành đồ chơi ban nãy, nó chữa cháy:

- Con chỉ hơi hơi không ngoan một chút thôi. Bố ơi, hôm nào bố đi bigC bố mua siêu nhân cho con nhé.

Anh xốc bé Tít lên, cắn nhẹ vào má nó rồi nựng con:

- Nào, để bố yêu cái nào. Ừ, hôm nào bố con mình đi BigC mua siêu nhân nhé.

Chị lúi húi dọn cơm, anh lặng lẽ xếp đồ vào vali. Bé Tít quên bẵng hình phạt, ngồi lẩm bẩm trò chuyện với đám siêu nhân trên sàn nhà. Nó đang chơi trò bóng đá. “Sút vào. Không vào. Sút vào. Một không cho đội tuyển em Tít. Anh Hai thua rồi.”

- Bin ơi,Tít ơi, rửa tay ra ăn cơm nào!

- Vâng ạ. –Bin uể oải đứng dậy, nó sà xuống sàn với em.

- Tít ơi mẹ gọi rửa tay ra ăn cơm kìa.

Nó vừa dứt lời đã thấy mẹ đi lên nhà.
- Hai đứa xuống rửa tay đi. – Chị quên mất hình phạt với đứa con nhỏ.

Đợi hai đứa trẻ đi xuống bếp, anh quay qua chị:

- Quần áo và sách vở của thằng Bin, cô xếp vào vali hết chưa?

- Em mới xếp một ít đồng phục đi học và sách vở. Vẫn còn quần áo mùa Đông, hôm nào em mang cho con.

- Tôi đã bảo cô xếp hết rồi kia mà. Còn nay mai gì nữa. Dẹp đi, không có thăm thú gì hết. Không có cô nó cũng ăn cơm với cá!

- Anh… - Giọng chị ngập ngừng. – Thằng bé cũng là con em mà. Anh không có quyền…

- Quyền gì? Tòa đã phân xử rành mạch rồi. Cô còn muốn gì nữa? Hay cô muốn con cô nhớ cô mà không học hành được?

- Em xin anh! Hay anh để thằng bé ở lại đây một tuần với mẹ con em được không?

- Tôi chuyển trường cho nó rồi.

- Nhưng còn anh em nó…

- Một tuần tôi sẽ qua đón thằng Tít đi chơi với anh nó một lần. Trẻ con nhanh quên, cô không phải lo.

- Anh nhớ quan tâm đến con hơn nhé. Mùa Thu, thằng bé rất nhạy cảm với thời tiết…

- Sao cô nói nhiều thế nhỉ? Cô làm như chỉ có cô là biết làm mẹ, biết thương con thôi chắc. Nó ở với người ta, còn sướng hơn ở với cô nhiều.

- Mấy đời bánh đúc có xương… - Bất giác chị buột miệng, thấy lòng mình uất nghẹn.

Anh không nói thêm gì nữa, vội vã xách hai cái vali, một to, một nhỏ ra xe. Chị thảng thốt.

- Anh để cho con ăn cơm đã!

- Bà nội nó nấu rồi. Chiều tôi có cuộc họp. – Rồi anh gọi to – Bin ơi, lên đây bố bảo.

Chị lặng người nhìn anh, ánh mắt đau đớn, tuyệt vọng. Cu Bin nghe tiếng bố gọi, chạy vội lên nhà. Bé Tít cũng lon ton chạy theo.

- Con vào xếp sách vở trên bàn vào cặp rồi đi với bố!

- Đi đâu hở bố? – Thằng bé ngạc nhiên nhìn ánh mắt bố nó là lạ.

- Cứ đi rồi biết.

Bin không dám hỏi gì thêm nữa. Nó tiến lại bên bàn học làm theo lời bố. Chị đã đứng ở đó, đang cắm cúi vuốt lại từng quyển sách rồi để vào cặp cho thằng bé.

- Con đi học nhớ đeo khẩu trang và đội mũ vào nhé! – Chị ôm thằng bé vào lòng, hôn lên trán nó rồi lặng lẽ quay đi để những giọt nước mắt không thấm xuống vai con.

Con trai lớn của chị. Nó vẫn còn bé bỏng lắm. Thằng bé bảy tuổi đêm ngủ mơ ác mộng vẫn còn khóc gọi mẹ. Vẫn chưa biết cách kì cọ cho sạch khi tắm. Ăn cơm vẫn còn vung vãi ra mâm làm mẹ phải nhắc. Và đây, mái tóc nó vẫn còn thơm mùi sữa mẹ, cái mùi trẻ con sao yêu quá, sao thương quá. Con đừng giận mẹ, đừng hờn trách mẹ nghe con…

Rồi khi con lớn lên, con sẽ hiểu. Mẹ mong con trở thành người đàn ông tốt và sẽ không bao giờ làm rơi một giọt nước mắt nào của người phụ nữ yêu con. Con nhớ nhé, đừng bao giờ làm rơi nước mắt của một người phụ nữ nào.

- Binnnn… Sao lâu thế?

Chị khẽ giật mình buông con ra. Thằng Bin không dám ngẩng lên nhìn mẹ nhưng nó biết mẹ đang khóc. Hình như thế. Trái tim nó nhạy cảm lắm. Nó biết mẹ giấu nó không cho nó nhìn thấy mẹ khóc. Nhưng nó lớn rồi, có phải trẻ con như thằng Tít đâu. Hình như bố mẹ cãi nhau nên mẹ muốn bố ra khỏi nhà. Mà không, chắc là bố giận mẹ nên bỏ về nhà nội chứ mẹ nó hiền thế, mẹ sẽ không đuổi bố bao giờ. Nó nghĩ ra rồi. Nó cứ đi với bố, ít bữa nữa, nó sẽ tìm cách khuyên nhủ bố quay về với mẹ. Chắc bố thương nó mà phải nghe lời nó thôi.

- Bin! Đâu rồi?

- Dạ, con ra đây ạ? – Thằng bé xốc lại chiếc cặp sách trên lưng. Chị kéo tay con, ôm con thêm lần nữa rồi để nó đi. Vừa bước ra cửa, Bin đột ngột chạy về phía bàn học, ôm lấy cái hộp đồ chơi Lego, bên trong có mấy hình siêu nhân lại chỗ em.

- Tít ơi, anh cho em siêu nhân này. Em ở nhà ngoan nhé. Anh đi nhé!

- Ơ, anh Hai đi đâu cho Tít đi với! – Bé Tít nãy giờ mải mê với đống đồ chơi, lúc này, nó chạy ra túm áo anh Hai.

- Nào, Tít ngoan, để anh Hai đi học nào! – Chị ôm đứa nhỏ vào lòng, bế xốc nó lên, đi theo sau đứa lớn ra xe.

Như chợt phát hiện ra điều gì, thằng bé líu lo:

- Bố lại đi công tác à? Bố ơi, hôm nào về bố mua siêu nhân cho con nhớ.

- Ừ! – Anh đáp lời con trong khi buộc hành lý lên xe. – Con ngồi phía trước nhé. – Anh bảo đứa con lớn.

- Vâng! – Thằng bé gật đầu.

- Anh Hai cũng đi công tác với bố à? – Bé Tít bi bô trong khi bám vào vai áo mẹ.

- Ừmm.... – Cu Bin đáp lời em rồi leo lên xe khi nghe bố giục.

- Khoan anh Hai. – Tít tụt nhanh khỏi người mẹ, nó mở hộp đồ chơi Lego ra và đếm đếm. Sáu chú siêu nhân. Nó vơ lấy ba con chạy tới chỗ anh nó:

- Anh Hai ơi, anh và em chơi chung nhớ. Anh nhớ đừng bẻ chân, bẻ cổ siêu nhân nhớ.

- Có em bẻ thì có, anh có bẻ đâu. – Cu Bin phì cười.

Chị nén chặt tiếng khóc đang chực bật ra khỏi lồng ngực. Ngẫm nghĩ thế nào, bé Tít lại lấy một con siêu nhân nữa, giúi vào tay anh.

- Cho anh con nữa này. Em chơi hai con. Đâu rồiiii? Ba con của anh đâu rồi?

- Đây. – Cu Bin móc túi lấy đám siêu nhân đưa cho em. Bé Tít lần lượt đặt lại từng con một trong lòng bàn tay anh nó:

- Bố này, mẹ này, anh Hai này, em này. Cho anh cả gia đình siêu nhân này.

Bốn hình người nằm gọn trong tay thằng bé. Chị đứng lặng, quay mặt đi. Chiếc xe nổ máy xa dần. Chỉ còn lại làn khói nhòa mờ trong mắt chị. Tiếng đứa con nhỏ thủ thỉ bên tai khiến chị bừng tỉnh, nghẹn ngào. “Mẹ ơi, con đói!”

Xuân Thi

Ngày đăng: 21/09/2012
Người đăng: Quản Phương Thanh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Gia vị người Thái Tây Bắc
tiredness
 

Đôi khi sự mệt mỏi cũng đáng để tận hưởng, vì điều đó nghĩa là bạn đang sống hết mình.

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage