Gửi bài:

Hãy mỉm cười

(truyenngan.com.vn) Đã từ quá lâu rồi tôi vẫn thường hay dằn vặt chính bản thân mình. Về những lỗi lầm trong quá khứ, về những tháng ngày đã quá xa, về biết bao điều con chưa làm được hay làm chưa đúng. Sống mãi trong cô đơn, trong tiếc nuối tôi thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi và cô đơn.

***

Nhiều lúc tôi tự hỏi sao người khác lại có nhiều hạnh phúc và vui vẻ đến vậy? Tại sao mà mình lúc nào cũng sống trong u sầu? Không biết vì sao bao tháng ngày đã qua dù đã cố gắng, cố gắng thật nhiều tôi cũng không thể tìm ra cho mình một lối thoát.

Cho đến tận bây giờ tôi mới hiểu được một điều rằng tôi không thể hạnh phúc, không thể vui vẻ như biết bao người khác là vì chính bản thân tôi. Đã từng có lúc tôi coi nỗi buồn là động lực, là sức mạnh để vượt qua khó khăn và rồi tôi cũng đã vượt qua được những khó khăn nhờ nguồn động lực ấy. Vượt lên trên những nỗi đau tôi đã tìm thấy được cho mình cái cảm giác không còn biết sợ hãi hay bận tâm về một việc gì đấy. Trái tim đã trở nên chai đá đến không còn cảm giác yêu thương. Nhưng hằng đêm trước khi đi ngủ thì biết bao tâm trạng về quá khứ, biết bao điều còn dang dở, biết bao nhiêu thứ phải suy nghĩ trong đầu tôi và khi đó thì cô đơn lại trở về bao kín lấy tâm hồn. Đi qua thời gian tôi không hề tìm thấy cho mình một phút giây thật sự hạnh phúc cho dù là chốc lát. Nụ cười dù có xuất hiện cũng không thể thật sự thoải mái và trọn vẹn. Vì tôi hiểu rằng để có được một phút giây hạnh phúc thì phải trải qua quá nhiều những khoảnh khắc buồn đau. Tôi không trốn tránh những nỗi sợ hãi vì tôi biết ai cũng có nỗi sợ hãi, nếu không có thì đó chỉ là trốn tránh. Có người thì sợ hãi, có người chạy trốn, cũng có người gắng vượt qua nó. Nhưng cái gì phải đến thì có muốn tránh cũng không thể nào được!Cảm nhận nó, coi nó là một phần cuộc sống, đối mặt và tìm cách vượt qua đó mới là cách giải quyết.

Ngày hôm qua tôi cứ mong chờ rằng tình yêu một ngày nào đó sẽ đến, sẽ mang cho tôi những phút giây hạnh phúc, hạnh phúc một ngày nào sẽ đến và những buồn đau sẽ đến. Tôi cứ chờ đợi, hi vọng và mơ ước về hạnh phúc như một cái gì đó rất xa xôi. Sự mong chờ thật sự khiến cho tâm hồn có lúc mệt mỏi vì quá lâu. Khi đã quá nhiều nỗi đau chất chứa trong trái tim thì dường như chúng ta không còn cảm giác đớn đau nữa. Không đau vì đã quá đau! Nhiều lúc tôi chỉ muốn buông xuôi tất cả, chạy trốn có lẽ là cách giải quyết trong những lúc đã quá tuyệt vọng. Tôi vẫn thường hay đi lang thang trên những con đường và tìm kiếm cho mình cái cảm giác cô đơn giữa dòng đời tấp nập.Kể cũng lạ, theo thời gian tôi đã yêu những nỗi buồn đau, coi nó như một người bạn và "gặm nhấm" nó như một điều dĩ nhiên. Không tìm cách để vượt qua mà là chấp nhận nó. Đó cũng có thể là một điều thú vị!

hay mim cuoi

Có lẽ trong những từ mà tôi nói đến nhiều nhất trong cuộc đời là "cô đơn" và "đau buồn". Tôi biết mình là một người yếu đuối nhưng vì yếu đuối tôi mới nhận ra mình vẫn còn là một con người. Nhưng từ phút giây này tôi mới chợt nhận ra rằng mình phải "Thay Đổi"!. Cuộc đời thay đổi khi chính bản thân chúng ta muốn thay đổi, không ai có thể thay đổi cuộc đời mà chỉ có thể thay đổi chính bản thân mình sao cho phù hợp với nó mà thôi.

Từ ngày hôm nay tôi sẽ không còn sống trong những nuối tiếc về quá khứ nữa, tôi sẽ gắng để quên đi những lỗi lầm đã khiến cho cuộc đời mình phải tiếc nuối. Một triết lí đơn giản: "Quá khứ sẽ mãi mãi chỉ là quá khứ mà thôi!". Đúng thế chúng ta không có một cách nào để thay đổi điều đó. Có nhiều người đã từng ước muốn thời gian quay trở lại. Để làm gì ư! Để thay đổi! Để sửa chữa những sai lầm đó! Dù rất muốn nhưng điều đó là không thể! Dù cho thời gian có ngược trở lại nhưng chúng ta cũng có nên chăng níu kéo những điều vốn đã khiến cho chúng ta phải nuối tiếc. Khi nhìn những đợt sóng biển xô bờ tôi mới chợt nhận ra nhiều điều. Khi tôi ngồi xây những lâu đài cát, đắp những ngôi nhà thật đẹp thì bỗng một cơn sóng thật mạnh xô bờ khiến cho lâu đài ấy bị tan nát, bị đổ vỡ. Tôi cứ mãi cố gắng, cố gắng sửa chữa, bù đắp trên cái đống đổ nát ấy.

Và rồi lại thêm một đợt sóng cao nữa cuốn phăng đi tất cả. Tôi ngẩn ngơ, tiếc nuối và trách những cơn sóng kia vô tình. Cứ mãi nhìn đống nhà không ra nhà, cửa không ra cửa ấy mà tôi không biết rằng đó mới thật sự là cuộc sống. Tôi nhìn những đứa trẻ vừa mới xây những ngôi nhà cạnh tôi. Chúng đang rất vui vẻ vì đã xây được những ngôi nhà đẹp. Khi những con sóng xô bờ làm cho những thành quả của tôi và những đứa bé bị tan biến mất thì thay vì gắng sửa chữa, rồi tiếc nuối như tôi thì bọn trẻ lại mỉm cười nhìn những đợt sóng xô bờ và rồi đi tìm một chỗ khác và bắt đầu lại từ đầu. Có lẽ chúng hiểu được một điều rằng: "Cát vốn thuộc về nơi dành cho nó!". Chúng xây những tòa lâu đài mới với một niềm hi vọng mới trên một địa điểm mới.

Tôi không hiểu được rằng chỗ mà tôi chọn xây lâu đài cát có quá nhiều con sóng lớn thường hay ghé qua, dù cho lâu đài ấy có kiên cố đến đâu đi chăng nữa thì chúng cũng không thể nào có thể chống đỡ lại với những con sóng quá lớn kia. Người lớn đôi lúc vẫn không thể nào bằng được trẻ con. Khi công trình mà chúng ta đang cố gắng vun đắp bị những khó khăn làm cho vỡ nát thì chúng ta cứ mãi cố gắng đâm đầu vào để sửa chữa, để cứu vớt thành quả của mình với biết bao nuối tiếc mà không thể nhận ra rằng chúng ta cũng có thể đi tìm một nơi khác và tạo dựng một công trình khác cho bản thân mình.

Trẻ con thì lại khác, khi chúng bị mất đi những gì mà chúng cố gắng làm thì thay vì cứ mãi tiếc nuối chúng lại cùng nhau đi tìm một nơi khác tốt hơn, quên đi hoàn toàn những điều đã mất mát kia và làm lại tất cả một cách thoải mái. Và rồi lại mỉm cười khi nhìn những thành quả đó mất đi vì chúng biết rằng khi về đến nhà chúng sẽ có cha mẹ, ngày mai sẽ lại đến với biết bao điều mới lạ. Trong mắt trẻ thơ mỗi ngày mới đang đến với biết bao điều chưa biết, biết bao niềm hạnh phúc chờ mong. Trong khi mỗi ngày của người lớn trở nên dài đằng đẵng trong suy nghĩ bộn bề. Biển cả trong mắt tôi ẩn chứa biết bao điều còn chưa thể khám phá. Có lẽ chính vì thế mà tôi rất thích ra biển và ngồi lặng im một mình. Tôi học được biết bao điều từ trẻ thơ, những điều vốn rất đỗi bình dị.

Trẻ thơ có thể cười khi chúng vui, khóc khi chúng thấy đau buồn đó là điều mà tôi không thể có được. Khi vui tôi chỉ biết rằng đó là một cái gì đó mà tôi đã cố gắng để có được và coi nó vốn rất bình thường. Khi buồn quá tôi vẫn cứ cất giữ thật sâu trong lòng để rồi khiến cho tâm trạng cứ mãi u uất và dường như một quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào, với bất cứ ai bên cạnh. Trẻ con chỉ chơi với những ai mà chúng quý mến, nói lên những gì chúng muốn, những gì mà chúng suy nghĩ. Nó khác hoàn toàn với chúng ta. Dù không muốn chúng ta vẫn phải giao tiếp, đối mặt với những người mà chúng ta không thích. Chúng ta cũng không bao giờ nói ra những gì suy nghĩ, những gì mà chúng ta muốn, chúng ta giấu tất cả trong lòng nhưng điều gì cũng có giới hạn của nó cả. Chúng ta sẽ bùng nổ khi đã vượt quá giới hạn chịu đựng.

Tôi có nhiều mong muốn và ước mơ nhưng tất cả đều có: Nếu...thì..., ngày mai sẽ thế này...., tôi hi vọng rằng..., trong tương lai sẽ... .Quá nhiều những ước mơ nhưng tất cả đều phụ thuộc vào tương lai. Dù chẳng biết cái gọi là ngày mai ấy sẽ thế nào nhưng tất cả những ước mơ hi vọng của tôi đều phải đợi chờ một ngày còn xa. Ai cũng có ước mơ và dường như hạnh phúc của mỗi người đều phụ thuộc vào ước mơ của người đó. Người hạnh phúc là người đã thực hiện được ước mơ của mình, còn kẻ đau buồn là kẻ không thể làm cho ước mơ ấy thành hiện thực. Trẻ thơ luôn nói cho người lớn biết những suy nghĩ của chúng,về những gì mà chúng mong muốn và tôi nhận ra rằng tất cả những mong muốn của chúng đều thuộc về hiện tại, chính ngay những lúc mà chúng noi ra mong muốn của mình. Bởi lẽ chúng biết những gì mà chúng có thể làm, những gì mà chúng mong muốn chỉ có thể làm ngay lúc ấy mà thôi. Đâu có ai biết ngày mai thế nào mà chờ đợi. Ngày mai cũng có thể sẽ không đến với một ai đó vẫn đang còn ấp ủ biết bao ước mơ hoài bão. Thật đáng tiếc khi chúng ta phải ra đi mà vẫn còn biết bao việc chưa thể hoàn thành. Cuộc sống là thế mà! Và tôi hiểu rằng tôi còn phải học nhiều điều từ những tâm hồn trong sáng ấy!

Thay vì một ngày mai, tương lai,một lúc nào đấy, một ai đấy mà không phải là bây giờ, hiện tại và chính bản thân mình chứ không phải là một ai khác mang đến cho mình những niêm vui, những niềm hạnh phúc? Sao cứ phải chờ đợi tương lai phía trước mà không tự mình bước tới tương lai. Chính bản thân tôi cũng cứ chờ mong một ngày không xa sẽ tìm được một tình yêu đích thực, trời sẽ ban ơn cho những ai đó biết chờ mong hi vọng, và người ấy sẽ mang đến cho tôi hạnh phúc thật sự. Thay vì chờ một ai đó sẽ mang đến cho mình hạnh phúc, một ngày nào đó mình sẽ được hạnh phúc thì tại sao chúng ta không thể tự mình xây dựng những niềm hạnh phúc cho riêng mình,tại sao không thể ngay bây giờ chúng ta sẽ được sống trong những niềm vui, những niềm hạnh phúc?

Bạn cũng như tôi đã quá mệt mỏi với những chờ đợi, với những nỗi cô đơn mong mỏi một cái gì đó từ người khác mang tới cho chúng ta thì tại sao lại không thể tự bản thân mình mang tới cho mình! Có biết bao ước mơ không bao giờ còn có thể trở thành hiện thực, có biết bao những niềm hi vọng sẽ mãi mãi không thành và cũng có biết bao điều mãi mãi không thể nói ra cũng chỉ vì chờ đợi một lúc nào đấy, một ngày nào đó. Ai biết trước ngày mai sẽ như thế nào, ngày mai cũng có thể không đến và cũng có thể đến không như những gì mà chúng ta mong ước. Chính vì thế hãy bắt đầu ngày mai ngay từ ngày hôm nay, từ bây giờ. Tất cả những gì mà chúng ta có chỉ có thể là giây phút này mà thôi. Đó là tài sản vô giá mà không một ai có thể thay thế ta sử dụng nó. Hãy biết tận dụng nó để làm những gì mà bạn mong muốn để một lúc nào đó ngày mai không đến bạn cũng thấy vui vì đã làm tất cả những gì có thể.

thời gian là tài sản vô giá

Ngày hôm nay khi tôi thay đổi suy nghĩ về mình, biết mỉm cười nhiều hơn, chăm sóc cho mình nhiều hơn, bớt lo lắng suy nghĩ đi thì tôi thấy dường như trong lòng cũng thanh thản. Đêm nay khi ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời tôi lặng im trước vẻ đẹp kì diệu của tạo hóa,khi tôi thả hồn mình theo những áng mây trên bầu trời tôi nhận thấy biết bao điều kì lạ ẩn chứa trong những áng mây muôn hình vạn trạng đó, khi tôi ngẩng cao đầu giang tay thật rộng và đón những đợt gió mát thì tôi nhận ra cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết... Biết bao điều bình dị mà bấy lâu nay tôi không thể nhận ra, những thứ đã luôn ở bên tôi nhưng tôi không biết rằng hạnh phúc thật sự lại gần đến vậy. Thế nhưng cứ mãi vươn tay với tới những điều quá xa xôi,đuổi theo những giấc mộng phù du khiến cho chúng ta quên rằng cuộc sống của mình phải do chính mình chọn.

Thời gian cứ thế qua đi mà chẳng bao giờ quay lại, chúng ta gắng, gắng để mình không bị lạc lõng với dòng đời, nhưng có ai biết "dòng đời" thì không bao giờ dừng lại, chỉ có những ai tự biết đứng yên giữa cái vòng xoáy ấy thì mới có thể thật sự thấy ý nghĩa của cuộc sống. Tôi đã nhầm khi cứ nghĩ giằng người có nhiều của cải vật chất mới là người giầu có.Cho đến khi gặp gỡ những người rất đỗi bình dị thì tôi mới nhận ra rằng đôi lúc khi đứng giữa những lựa chọn, những quyết định thì những con người vốn rất giản đơn này lại có những lựa chọn vô cùng quyết đoán và cao cả. Họ thật sự giầu có trong tâm hồn với lòng yêu thương cuộc sống này một cách thiết tha bằng cả trái tim mình. Những tâm hồn bình yên đến phẳng lặng giữa bão táp cuộc đời khiến cho tôi thật sự hiểu được rằng họ mới là những người mạnh mẽ và trưởng thành. Và từ đó định nghĩa về sự giầu có của tôi đã thay đổi: "Người giầu có không phải là người có nhiều mà là người cần ít nhất".

Chúng ta đã đánh mất đi hạnh phúc bên mình và chỉ nhận ra khi đã muộn, danh dự hay kiêu hãnh của con người lại không cho phép chúng ta cúi xuống nhặt hạnh phúc muộn màng kia lên và chúng ta đành mất nó trong nuối tiếc không nguôi. Có những thứ phải với tay mới tới được và cũng có những thứ phải cúi xuống mới có thể nhặt nó lên, đừng để cho niềm kiêu hãnh làm mất đi hạnh phúc của mình! Hạnh phúc và niềm vui đơn giản hơn những gì chúng ta nghĩ rất nhiều. Có một phật tử đã nói rằng: "Hạnh phúc không phải là biết bay mà là bước đi trên mặt đất với những bước chân lãng du yên bình trong thanh thản".

Tự bước đi trên con đường mình đã chọn với những niềm hi vọng, những hoài bão ước mơ của riêng mình mới thật sự là niềm hạnh phúc,thế nhưng có mấy ai làm được điều ấy! Nó thật sự không đơn giản như chúng ta nghĩ. Chỉ cần làm được như thế là chúng ta đã hạnh phúc thật sự rồi! Chúng ta mong mỏi, hi vọng vào những người xa lạ, những người khiến cho trái tim chúng ta rung động, rồi cũng vì những thứ đó mà dần mất đi những ước mơ của mình bởi vì chúng ta không thể nào tự quyết định mình sẽ làm gì, làm như thế nào. Đó có phải là hạnh phúc thật sự hay chính chúng ta đang tự lừa dối mình?

Tình yêu không phải là một cái gì đó quý giá mà chúng ta cố gắng cất thật kĩ trong tủ kính để không làm mất nó. Tình yêu sẽ thật sự là chính mình nếu chúng ta để nó tự do, hãy chắp cho nó đôi cánh để nó bay thật xa. Chúng ta lại lo sợ khi chúng bay xa quá tầm với của chúng ta. Nhưng cái gì mà chúng ta đã có rồi cũng sẽ có lúc mất đi, mất đi để lại có, điều đó mới là cuộc sống! Nếu tình yêu đó đi quá xa vụt qua tầm với của ta thì sao lại phải nuối tiếc. Chúng ta không thể giữ được tình yêu khi tình yêu đó vốn không thuộc về chúng ta, nó sẽ ở một nơi nào đó mà nó thấy tốt nhất. Cũng giống như chiếc lông vũ, nó rất đẹp khi được nhuộm mầu và gắn lên những chiếc mũ hay trưng bầy trong tủ kính, nhưng thật sự nó chỉ có giá trị khi nằm trên đôi cánh chim.

Có thể là hơi tiêu cực khi tự nhủ với lòng mình một câu: "Rồi cũng sẽ qua!". Nhưng đó là cuộc sống, chỉ có 4 từ ngắn ngủi nhưng khi chúng ta hiểu được chúng ta nhận ra đó đã là đủ rồi. Nếu nhận ra được giá trị của câu nói đó thì từng giờ, từng phút, từng giây chúng ta sẽ thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, chúng ta sẽ quí trọng và gắng sống sao cho thật trọn vẹn. Thế là ngay từ hôm nay, từ khoảnh khắc quí giá này thì tôi và bạn hãy cũng nhau mỉm cười với chính mình, với những người thân yêu đã luôn bên cạnh mỗi chúng ta. Hãy sống thật vui vẻ với những ước mơ của riêng mình, từng ngày từng ngày gắng thực hiện ước mơ đó thì mỗi một bước đi dù ngắn cũng đang đưa chúng ta đến gần ước mơ của mình hơn, dù cho nó không thể trở thành hiện thực thì chúng ta cũng đã ở gần ước mơ đó phải không! Hãy tin nếu ước mơ đủ lớn thì những thứ còn lại đâu có còn là quá lớn với chúng ta.

Hạnh phúc là sao cho trọn vẹn từng giây từng phút bên nhau.

Yêu thương là sống sao cho có nhau mã mãi!

N.L

Nguyễn Ích Hoàn

12/07/2010

Ngày đăng: 03/09/2013
Người đăng: Nguyễn Ích Hoàn
Đăng bài
Bạn thích truyện này?

Có thể bạn thích

Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín
Notebook
 

 

Truyện mới cùng mục

Fanpage