Gửi bài:

Chương 5 - Buồm gấm hứng phong ba

Gã lùn ra khỏi rương rồi, mọi người chỉ tưởng là trong ấy chẳng còn gì nữa, bất ngờ một bàn tay ló lên, bàn tay đó trắng như ngọc, năm ngón no tròn như búp măng, bàn tay lên cao, cổ tay bày rõ, tròn trắng như ngọc ngà, nơi cổ tay có xâu lục lạc vàng.

Bàn tay đó, cổ tay đó phải là của một mỹ nhân, đúng như vậy, vì người trong rương đứng lên trước sự kinh ngạc của toàn thể tân khách.

Một tiếng "Ạ" vang lên, sau đó đại sảnh chìm trong im lặng, đến cánh ruồi lướt qua, người ta cũng có thể nghe lọt.

Người trong rương là một thiếu nữ có sắc đẹp mê hồn.

Dùng danh từ mỹ nhân gán cho thiếu nữ cũng chưa diễn tả đúng cái nhan sắc của nàng. Không một bộ phận nào trong người nàng có mang một khuyết điểm nhỏ nhặt, chừng như tạo hóa đã dồn cả tinh hoa của vạn vật hun đúc riêng cho nàng, duy nhất nàng thôi!

Người Trung Nguyên có suối tóc đen huyền, nhưng mỹ nhân ớ đây có suối tóc vàng dài quá gối.

Đừng nói bọn khách nam trông thấy phải bạt vía tiêu hồn, đến cả những khách nữ nhân nhìn nàng cũng phải say mệ..

Phương Bửu Nhi còn nhỏ tuổi chưa biết ái tình là gì, nhìn mỹ nhân đến xuất thần một lúc lâu, hắn lắc đầu nghĩ thầm:

- Dân di dịch lại có người đẹp tuyệt trần như thế thật là lạ!

Thiếu nữ vận y phục bằng lụa mỏng nàng gần như trần truồng, do đó thân hình nàng toa? ra một sức hấp dẫn vô tưởng...

Nàng ra khỏi rương, bước đến gần gã lùn, theo nhịp đàn múa một điệu lạ, tay cử động khua vang lục lạc, tiếng lục lạc hòa với giọng đàn tạo thành một khúc nhạc vừa quái dị vừa tuyệt vời...

Phương Bửu Nhi trố mắt theo dõi từng cử động của thiếu nữ, lắng tai nghe từng cung đàn, hắn suýt buột miệng tán, song tiểu công chúa đã nhanh tay bụm miệng hắn. Còn tay kia nàng chụp tay hắn dùng ngón vẽ vào lòng mấy chữ:

"Không cho ngươi nhìn!" Một lúc lâu nàng lại vẽ tiếp mấy chữ:

"Tiện nữ đó trơ trẽn quá!" Trơ trẽn? Tại sao trơ trẽn chứ? Người ta đến đây cốt để biểu diễn tài nghệ, mong làm vui lòng gia gia nàng, cái nghiệp đã sử nhiên, không làm không được, tại sao lại trơ trẽn? Đã trơ trẽn thì ai bảo nàng nhìn?

Tiếng đàn càng lúc càng du dương, tuy chẳng nhìn được thiếu nữ múa, Phương Bửu Nhi vẫn nghe. Bàn tay của tiểu công chúa đưa lên miệng lên mắt hắn, rồi từ mắt hắn xuống miệng. Nàng thấy hắn mấp môi là hạ tay xuống bụm miệng liền, nếu hắn ngậm miệng lại nàng đưa nhanh tay lên che mắt hắn.

Hắn căm hận, nghĩ nếu chẳng sợ gây náo động thì hắn đã cắn mạnh vào bàn tay nàng.

Rồi tiếng đàn dứt, vũ điệu ngừng, tiếng lục lạc ngừng theo. Qua lớp y phục mỏng, tân khách nhìn rõ từng hạt mồ hôi điểm sáng trên mình thiếu nữ chẳng khác nào ngọc dát vào người.

Nàng ngừng vũ, mà mọi người còn mê mẩn ngây ngất, thần hồn như còn phiêu phưởng tìm dư hưởng êm dịu trong không gian...

Tên Ba Tư điểm một nụ cười:

- Đây là đệ nhất mỹ nữ tại tệ quốc, nhan sắc vô cùng, ngoài ra còn...

Y cười, y không dứt câu tròn ý. Y không nói tiếp, nhưng nam nhân thừa hiểu nếu nói tiếp y sẽ nói như thế nào, và ai ai cũng biểu lộ sự đồng tình với ý nghĩ úp mở của y.

Nữ nhân cũng hiểu như vậy, nhưng khác hơn nam nhân là họ chẳng biểu đồng tình, bởi họ đố kỵ. Có nữ nhân nào thấy kẻ đồng đồng phái đẹp hơn mình, có nhiều điểm hơn mình lại chẳng đố kỵ?

Trong số nữ nhân đố kỵ, chẳng biểu đồng tình hiện tại có Linh Nhi, nàng cười lạnh gằn giọng:

- Có gì đặc biệt đâu?

Phưởng Bửu Nhi thầm nghĩ:

- Ganh rồi! Qúa ganh nên phủ nhận cả những cái diệu của người!

Tên Ba Tư cũng biết vậy, tuy nhiên y không giận, trái lại bật cười khanh khách:

- Cô nương nói cũng có lý, dù có phần nào ganh tài kỵ sắc. Nhưng thiết tưởng nếu hoa khôi của tệ quốc không có giá trị gì thì trên thế gian này, vị tất có một mỹ nhân nào đáng được Quân Hầu ghé mắt?

Tử Y Hầu chưa kịp nói gì, Linh Nhi lạnh giọng tiếp:

- Nếu cho nàng ấy là tuyệt sắc giai nhân thì dưới gầm trời này ai cũng được gọi là mỹ nữ cả. Nếu vậy giai nhân quá nhiều, còn gì trọng giá nữa? Đừng nói đâu xa, bọn chị em ta đây, có ai xấu xí kém nàng ấy chăng? Hà huống chị em ta vừa đọc sách vừa làm được thi từ, ca phú, vừa biết đàn, biết hát, biết vũ, lại tinh luyện võ công, ngoài ra lại thông minh vô tưởng, chỉ nhìn thoáng qua kẻ nào là hiểu rõ tâm ý của kẻ đó.

Chị em ta thừa khéo léo cùng bằng hữu đối ẩm, luận đàm, liệu bọn thiếu nữ di dịch của ngươi có sánh được chăng?

Mộc Lang Quân nghe lòng nở hoa rộ lên, lão nghĩ:

- Hay quá, ta khỏi cần phải xuất thủ rồi! Sở nguyện của tên Ba Tư này chắc chắn là chẳng được Hầu Gia chấp nhận!

Tên Ba Tư cười nhẹ, từ từ thốt:

- Cô nương lại có lý một lần nữa. Người dù đẹp đến đâu mà nếu thiếu vị tâm tình, thì có khác gì một pho tượng vô tri giác?

Linh Nhi bĩu môi:

- Ngươi khá thông minh đó. Hãy dẹp sự khoa trương hoa khôi của ngươi lại đi!

Tên Ba Tư suy nghĩ một chút:

- Nếu tại hạ tìm được một người đủ những đặc điểm như cô nương vừa kê khai đó, thì cô nương nghĩ sao?

Linh Nhi bật cười sằng sặc:

- Làm gì tìm được? Ngươi tưởng dễ lắm sao chứ? Mà chừng nào ngươi mới đi tìm?

Tên Ba Tư điềm nhiên:

- Đi đâu làm chi cho phí công hở cô nương?

Linh Nhi trố mắt:

- Nghĩa là sao? Ngươi phịa?

Tên Ba Tư lắc đầu:

- Có gan to bằng trời cũng chẳng dám phịa trước mặt Hầu Gia! Mỹ nhân đầy đủ đặc điểm như cô nương vừa nói ở ngay đây!

Linh nhi vụt cười lớn:

- Ngay tại đây? Từ thiên cung rơi xuống hẳn? Từ địa phủ vọt lên chăng?

Tên Ba Tư thản nhiên:

- Từ thủy cung đến, và đã đến từ lâu. Y cười nhẹ, từ từ cởi bỏ chiếc áo ngoài, bày ra một bộ y phục màu tuyệt đẹp bên trong, y phục đó cũng mỏng như y phục thiếu nữ đẹp, thành ra thân hình y cũng phô rõ những đường cong như thiếu nữ, những đường cong nảy nở tự nhiên hoàn toàn.

Mọi người đều kinh hãi, suýt nhảy dựng lên, tất cả trố mắt nhìn y, trong khi y thản nhiên đưa tay lên đầu gỡ mớ tóc giả bỏ đi, mớ tóc thật bày ra đen huyền óng ả, rồi bàn tay đó lại vuốt mặt, chiếc nạ da người xấu xí rớt theo Hiện tại tên Ba Tư đã biến thân một trang tuyệt thế giai nhân có phần mặn mà, hấp dẫn hơn thiếu nữ tóc vàng.

Một sự kiện hiện ra, trên chỗ tưởng tượng của mọi người. Trời!

Trên thế gian sao lại có người đẹp lạ lùng như thế?

Người kinh hãi hơn hết chính là Phương Bửu Nhi, hắn nằm mộng cũng không tưởng nổi là tên Ba Tư lại là một nữ nhân đẹp tuyệt trần, và nữ nhân đó lại chính là Thủy Thiên Cơ.

Bất giác hắn rú lên một tiếng khẽ.

May cho hắn, tiếng rú của hắn phát xuất đồng thời với câu nói của Linh Nhi, bởi nàng cũng nhận ra Thủy Thiên Cơ và nàng kinh hãi chẳng kém hắn:

- Ngươi... ngươi là vợ sồn sồn của hắn à?

Mộc Lang Quân thét lên một tiếng lớn, nhún chân nhảy vọt lên không quát:

- Ta chỉ tưởng kẻ nào to gan đến khuấy sự việc của ta, thì ra là ngươi!

Thủy Thiên Cơ hướng mắt sang lão:

- Ngươi mạnh giỏi chứ?

Hỏi xong nàng bật cười.

Mộc Lang Quân hét:

- Mạnh! Mạnh giỏi lắm. Vì mạnh giỏi nên chỉ tưởng phải giết ngươi, thoát bớt nhựa sống ứ dồn trong người ta.

Lão nhoài người tới, hai cánh tay vươn mười ngón tay khô đét chụp vào yết hầu của Thủy Thiên Cơ.

Thủy Thiên Cơ vẫn giữ nụ cười duyên dáng, không hề nhúc nhích thân hình, nhẹ nhàng hỏi:

- Ai dám gây án mạng tại chốn này?

Tử Y Hầu cũng trầm giọng quát:

- Ai dám gây án mạng tại chốn này?

Một người khác cũng buột miệng hỏi:

- Ai dám gây án mạng tại chốn này?

Một câu nói do ba người khác nhau, ba giọng nói khác nhau, một giọng dịu hiền, một giọng gây oai khí còn một giọng thì đầy mỉa mai thách thức!

Ba giọng nói gần như phát ra cùng một lượt nhưng Mộc Lang Quân chỉ chú trọng tới giọng nói của Tử Y Hầu thôi, lão chẳng thể không rút tay về.

Vừa lúc đó, một người đầu trọc, chân không, vận áo gai, da đen như sắt, từ từ tách đám đông bước ra. Đầu trọc, tức nhiên người đó là tăng nhân.

Tử Y Hầu trông thấy người đó hỏi liền:

- Đại sư có phải là Dà Tinh Pháp Vương từ Thiên Trúc đến?

Giọng nói của Hầu Già có phần nào xúc động, chứng tỏ Hầu Gia xem trọng sự có mặt của nhà sư hơn bất cứ sự có mặt của nhân vật nào đây.

Tất cả hào kiệt nam cũng như nữ quy tụ tại đây đều xanh mặt.

Dù chưa diện kiến lần nào, ít nhất cũng có nghe nói đến con người có pháp hiệu Dà Tinh Pháp Vương đang đứng sừng sững trước mắt ho.....

Đại sư tuy ở Thiên Trúc, song võ lâm Trung Nguyên từng truyền thuyết về lão. Lão có nội công cực cao, lão còn luyện được một bí thuật Du Dà trong Phật Môn Mật Tông, xuống nước bảy ngày không chết, chôn sống nửa tháng không chết, chân không đi trên than hồng lửa đỏ không cháy.

Thiên hạ võ lâm Trung Nguyên xem Dà Tinh Pháp Vương như một nhân vật thần thoại, luyện thành một thân Kim Cương Bất Hoại, một con người mà trên thế gian chẳng ai chế ngự nổi.

Hiện tại người đó đã có mặt tại đây, khiến ai cũng kinh hoàng, khủng khiếp dù nhà sư không tìm họ để gây sự.

Dà Tinh Pháp Vương day qua Mộc Lang Quân gằn giọng:

- Đi ra đi!

Sợ Dà Tinh Pháp Vương đành rồi nhưng không thể để cho bất kỳ ai chà đạp tự ái của lão, Mộc Lang Quân ít nhất cũng phải giữ thể diện trước quần hùng, đâu phải ai muốn đuổi lão ra khỏi nơi này cũng được?

Lão trừng mắt nhìn Dà Tinh Pháp Vương:

- Ngươi dựa vào oai lực gì mà dám đuổi ta ra khỏi chốn này?

Thủy Thiên Cơ cười nhẹ chen vào:

- Pháp Vương đã bảo ngươi cút đi, ngươi cãi lịnh sẽ khổ cho thân ngươi chứ chẳng ích gì, hãy đi đi, đi mau đi!

Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng hàm chứa một niềm khiêu khích làm cho Mộc Lang Quân càng sôi giận hơn.

Lão chưa kịp có một phản ứng gì, Dà Tinh Pháp Vương nhanh như chớp vươn tay dùng lưng bàn tay quạt nhẹ vào mặt lão.

Thủ pháp của đại sư nhanh, Mộc Lang Quân cũng đưa tay nhanh đón cái tát đó.

Nhưng cánh tay của Dà Tinh Pháp Vương dường như chẳng có xương, chạm phải cánh tay cửa Mộc Lang Quân uốn lại nửa vòng cung, bàn tay vẫn ngoặc xuống, tát trúng gò má hữu của lão như thường.

Tay chạm vào má, dù tiếng chạm khô khan đến đâu cũng là tiếng da thịt chạm da thịt, nhưng ở đây, tiếng chạm nghe "Cạch", chẳng khác nào tát vào gỗ.

Dĩ nhiên cái tát đó không làm Mộc Lang Quân đau đớn gì, vậy mà lão thấy khổ vô cùng, bởi lão hổ thẹn, bởi danh dự của lão bị tát trước mặt quần hùng.

Kinh hãi vì thủ pháp tuyệt diệu của Dà Tinh đại sư, sôi giận vì mất danh dự, Mộc Lang Quân hét lên một tiếng nhào tới đại sư.

Trong thoáng mắt, lão xuất phát đúng bảy chiêu, toàn là những chiêu tuyệt độc, ảo diệu vô cùng.

Nhưng bảy chiêu qua rồi, một tiếng cạch khác vang lên, lão hứng thêm một cái tát nữa lên má tả.

Trong võ lâm hiện tại có năm ma cung phân theo ngũ hành, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, chủ nhân mỗi cung luyện một môn công kỳ diệu, trong giang hồ không ai dám trêu vào năm ma cung đó.

Đông Phương Thanh Mộc Cung do cha con Mộc Lang Quân điều khiển, chuyên luyện Khô Mộc Công, có đấu pháp vô cùng quái dị, thân thể họ gần như trở thành vô cảm giác, không một loại độc, không một công lực nào gây thương tổn cho họ nổi. Ở đây Dà Tinh Pháp Vương cũng biết vậy, song lão vẫn tát tay chẳng qua cốt ý hạ nhục đối phương thôi, chứ sát hại thì nhà sư chưa có thể làm. Với thân phận là người thừa kế ngôi vị cung chủ Đông Phương Thanh Mộc Cung, bị hạ nhục như vậy, Mộc Lang Quân tức uất người lên được.

Nhưng tức để làm gì, khi tự lượng sức mình biết rõ không làm sao thắng nổi đối phương!

Mộc Lang Quân nhanh như chớp vọt mình ra khỏi cửa gian đại sảnh, chạy thẳng đến mũi thuyền, nhảy ùm xuống nước.

Nghe tiếng nước vang lên, Thủy Thiên Cơ mỉm cười, thốt bâng quơ:

- Đánh nhau không thủ thắng nổi, lại nhảy xuống nước tự tử.

Dà Tinh Pháp Vương trầm giọng:

- Nhất định hắn chẳng khi nào bỏ qua việc hôm nay đâu. Hắn sẽ trù mưu liệu kế, quyết rửa hận. Nữ đàn việt từ đây phải cẩn thận cho lắm.

Thủy Thiên Cơ nghiêng mình:

- Đa tạ Pháp Vương chỉ giáo!

Phương Bửu Nhi bên trong bức màn cười thầm nghĩ:

- Luận về mưu kế thì Mộc Lang Quân còn lâu mới lừa được Thủy Thiên Cơ vào tròng. Hòa thượng khéo dư công lo sợ cho mụ! Rồi hắn lại nghĩ:

- Mụ ta đã theo dõi bọn Ba Tư này từ lâu nên hiểu sự việc của chúng quá rõ ràng, chẳng ai khám phá nổi kế hoạch của nàng cả. Xem đó đủ biết dù ngàn năm sau nữa Mộc Lang Quân cũng chẳng theo kịp nàng. Lão ấy chỉ còn mang tức uất đến suốt đời thôi, mong gì báo hận?

Dà Tinh Pháp vương hướng thẳng về phía Tử Y Hầu, lấy ra xâu chuỗi bằng gỗ đàn hương đưa cao lên:

- Bần tăng ở xa xôi chẳng có vật gì quý giá cung hiến Hầu Gia, phải tạm dụng vật này, mong Hầu Gia không từ khước.

Tử Y Hầu thốt:

- Đa tạ đại sư!

Rồi lão gọi:

- Linh Nhi hãy tiếp nhận tặng vật của đại sư đi!

Linh Nhi vừa đưa tay dón lấy xâu chuỗi đàn hương, vừa cười nhẹ:

- Pháp vương là bậc kỳ nhân trên đời này, có việc gì mà chẳng làm nổi, lại còn đến đây thỉnh Hầu Gia giải quyết hộ?

Dà Tinh đại sư thản nhiên:

- Vậy mà vẫn có việc nhờ đến Hầu Gia!

Tử Y Hầu nói:

- Chẳng hay đại sư có việc chi cần chỉ giáo?

Dà Tinh đại sư tiếp:

- Bình sanh bần tăng giao thiệp với người đời chỉ có thắng chứ không bao giờ bại. Do đó hôm nay đến đây hy vọng được đấu với tay đệ nhất kiếm khách để nếm mùi thất bại như thế nào?

Không ai tưởng là lão quái tăng từ Thiên Trúc đến đây không thỉnh cầu điều gì có lợi cho mình lại xin giao đấu. Phàm giao đấu với Tử Y Hầu là giỡn với tử thần, lợi đã không có, hại lại ở bên cạnh mình, nếu không có sự tự tin vững chắc, hẳn phải ngông cuồng. Người nào cũng trố mắt nhìn lão.

Hồ Bất Sầu cau mày thầm nghĩ:

- Lại có một cuộc đánh nhau! Đánh! Lúc nào cũng đánh, luôn luôn đánh nhau. Cứu cánh của bọn võ lâm là thế!

Tử Y Hầu cười nhẹ:

- Tại hạ đã bỏ phế võ công từ lâu lắm rồi, đâu còn là địch thủ của đại sư nữa mà hòng giao đấu? Nếu đại sư muốn nếm mùi thất bại thì đúng là đại sư chọn lầm người.

Dà Tinh đại sư lạnh lùng:

- Hầu Gia khiêm tốn quá! Ở đây tuy cục diện không rộng lắm, song vẫn vừa cho hai chúng ta so tài, xin Hầu Gia cho bần tăng lãnh giáo mấy chiêu đi!

Tử Y Hầu điềm nhiên điểm một nụ cười:

- Hơn hai mươi năm qua tại hạ không cùng người đời giao thủ. Hơn nữa đại sư là khách từ xa đến tại hạ là chủ, nếu động thủ thì còn đạo lý gì nữa?

Dà Tinh đại sư gằn giọng:

- Bần tăng không quản đường xa vạn dặm tìm đến đây, chẳng lẽ Hầu Gia lại để cho bần tăng thất vọng?

Tử Y Hầu lắc đầu:

- Chịu thôi, đại sư ạ ? Tại hạ không thể vâng theo ý muốn của đại sư được!

Dà Tinh đại sư thoáng biến sắc mặt trầm giọng hỏi:

- Hầu Gia khinh thường bần tăng? Bần tăng là kẻ vô danh bất tài không đủ tư cách cho Hầu Gia động thủ?

Tử Y Hầu lấc đầu:

- Không đâu, không làm gì có việc đó thưa đại sư? Lý do như thế nào lại hạ đã phân trần rồi, đại sư hãy lượng xét cho, đừng bức người phải làm cái việc khó làm.

Dà Tinh đại sư trầm ngâm một lúc lâu, đoạn từ từ thốt:

- Bần tăng nào dám bức bách Hầu Gia.

Đột nhiên lão cởi chiếc áo gai bên ngoài để lộ thân hình gầy đét và lớp đa đen sì, rồi lão vớ chiếc bọc bên mình, mở bọc lấy ra một chiếc búa con và vô số đinh dài độ ba tấc, tay tả cầm đinh, tay hữu cầm búa, đinh ấn lên làn da, búa đập vào đinh, dinh ghim sâu vào thịt, lão vừa nện búa vừa thốt:

- Nếu Hầu Gia từ khước động thủ với bần tăng thì bần tăng phải tự tìm phương giải thoát!

Một chiếc đinh lún vào da thịt, rồi hai chiếc, rồi ba chiếc, trong giây phút lão đóng hơn mười chiếc đinh ba tấc lún sâu hơn hai tấc Thần sắc của Da Tinh đại sư thản nhiên không biểu lộ sự đau đớn nào cả, lạ một điều là chẳng có một giọt máu nào rỉ rạ..

Toàn thể quần hùng kinh hãi thất sắc.

Hồ Bất Sầu xám mặt lè lưỡi, lắc đầu mãi.

Tử Y Hầu cười nhẹ:

- Đại sư tự làm khổ mình chi thế?

Dà Tinh đại sư không ngừng tay nện búa vào đinh:

- Nếu Hầu Gia đáp ứng, bần tăng ngừng tay liền!

Tử Y Hầu khẽ thở dài:

- Đại sư thật sự có ý đó thì tại hạ đành lấy mắt nhìn chứ chẳng còn biết phải làm sao hơn.

Bỗng có tiếng nhạc nhẹ vang lên, rồi có mấy tên hải tặc bước vào, nghiêng mình cung kính thốt:

- Vãn bối đã chuẩn bị yến tiệc sẵn sàng, chẳng hay Hầu Gia định chừng nào mới khai diễn?

Tử Y Hầu mỉm cười:

- Thật làm phiền các ngươi quá!

Mấy tên hải tặc nghiêng mình thấp hơn chút nữa:

- Được Hầu Gia chiếu cố là một vinh dự lớn lao, dù có vào nguy ra hiểm làm mọi điều Hầu Gia sai khiến, bọn vãn bối cũng hân hoan mà, làm sá gì một tiệc mọn?

Tử Y Hầu gật đầu:

- Vậy các ngươi cho thuộc hạ sắp đặt đi. Ta định vào tiệc ngay bây giờ.

Mấy tên hải tặc chào Tử Y Hầu bước ra, lão liền đưa mắt quanh bọn tân khách một lượt đằng hắng một tiếng:

- Sự việc các các vị cầm như giải quyết đã xong, tạm thời cuộc họp hôm nay kết thúc. Nếu ai thấy hứng cứ ở lại dùng mấy chén rượu với tại hạ, còn vị nào gấp ra về xin cứ tự tiện.

Bỗng có tiếng thốt oang oang:

- Hãy thư thả!

Một người đầu to, thân lùn bước ra, người đó có hai cánh tay dài quá gối, vì đầu to nên trán phải rộng mắt lớn mày dài.

Phương Bửu Nhi nhận ra người ấy ngay, hết sức kinh ngạc thầm nghĩ:

- Hồ đại thúc của ta! Làm sao người đến được nơi đây? Người có điều gì thỉnh cầu nơi Tử Y Hầu? Tiền không đủ để mua cơm ăn hàng ngày, lấy đâu sắm sửa lễ vật ra mắt chứ? Mà người sẽ trình hiến những gì đây?

Hồ Bất Sầu không cầm một vật gì nơi tay, y lại chẳng có kẻ tùy hành, dĩ nhiên y chẳng có lễ vật gì rồi. Không lễ vật thì mong chi Hầu Gia chấp nhận thỉnh cầu?

Linh Nhi cau mày sẵng giọng:

- Ngươi có việc thỉnh cầu sao chẳng trình bày sớm?

Hồ Bất Sầu giữ sắc mặt trang nghiêm:

- Vì tại hạ không có thân phận cao quý, nên chẳng dám tranh giành với ai cả.

Hình dáng của y tầm thường quá chẳng có điểm nào đáng cho ai chú ý, song khí độ ung dung, cử chỉ khoan thai trang trọng xem chừng cũng là hạng người biết trọng đạo nghĩa lắm.

Linh Nhi nhìn thoáng qua y rồi hướng vào tấm bình phong:

- Hầu Gia có cho phép hắn nói chăng?

Hồ Bất Sầu vụt thốt ngay:

- Vãn bối hấp tấp đến đây, thành chẳng kịp mang lễ vật...

Linh Nhi "Hừ" một tiếng:

- Ngươi có biết quy củ của Hầu Gia như thế nào chăng lại đến đây với hai bàn tay không?

Hồ Bất Sầu điềm nhiên:

- Tuy tại hạ chẳng có lễ vật, song việc thỉnh cầu này chẳng vì cái lợi riêng cho mình mà có có liên quan đến đồng đạo võ lâm, nếu Hầu Gia từ khước lại hạ e rằng sẽ có rất nhiều cao thủ chết oan và võ lâm phải trải qua một đại họa.

Đến lúc đó quần hùng mới chịu lưu ý, lắng nghe y nói.

Tử Y Hầu lạnh lùng thốt:

- Cao thủ trong võ lâm, sống thì họ nhờ chết thì họ chịu có can hệ gì đến ta đâu? Giả như ta chết đi, họ có tìm đến tận nơi nhỏ lệ thương la chăng?

Hồ Bất Sầu sững sờ một lúc lâu, ấp úng:

- Nhưng... nhưng...

Tử Y Hầu tiếp nối:

- Ba mươi năm trước ta đã phát nguyện là không vì người đời mà xuất thủ, ba mươi năm trước đã vậy thì hôm nay ta lại càng không tưởng là phải xuất thủ, bất cứ trong trường hợp nào. Người còn trẻ quá ta khuyên ngươi đừng chuốc lấy việc người, bởi trường thị phi không đem lại một hào hứng nào đâu!

Hồ Bất Sầu càng sững sờ hơn. Y đưa mắt nhìn láo liên.

Phương Bửu Nhi biết ngay, cái tập quán của y là mỗi khi cần suy nghĩ một mưu mẹo gì, đôi mắt của y nhìn ngang ngó dọc, hắn nghĩ:

- Hồ đại thúc chỉ sợ rồi thất vọng thôi! Đừng hòng tìm được một mưu mẹo gì khích động nổi Tử y hầu.

Nhưng bên ngoài đại sảnh, Hồ Bất Sầu ung dung thốt:

- Tuy nhiên việc này có liên quan đến Hầu Gia!

Tử Y Hầu hỏi:

- Liên quan như thế nào, ngươi thử nói cho ta nghe?

Hồ Bất Sầu bình tĩnh giải thích:

- Cái kiếp vận võ lâm sắp trải qua, đó là do một kiếm khách quái dị, không rõ từ đâu đến, kiếm khách đó tìm tất cả danh thủ trên giang hồ khiêu chiến!

Tử Y Hầu cười nhẹ:

- Vị kiếm khách đó có khẩu khí quá lớn, gần như khoác lác.

Hồ Bất Sầu tiếp:

- Khoác lác hay không điều đó vãn bối chẳng dám nói, có điều y hết sức ngông cuồng, và vãn bối thành thật nhìn nhận là kiếm pháp của y rất cao siêu, có thể bảo là tay kiếm đệ nhất đương thời, dù Hầu Gia cũng...

Y ngưng bặt câu nói, không tiếp cho tròn ý nhưng ai ai cũng đoán ra được y muốn nói gì. Y muốn nói Hầu Gia cũng chẳng thắng nổi tay kiếm đó.

Tử Y Hầu cười lạnh:

- Đệ nhất kiếm khách đương thời? Chỉ sợ vị tất...

Hồ Bất Sầu đã biết lão bị khích động rồi, mừng thầm song ngoài mặt vẫn giữ vẻ lo ngại thở dài:

- Chẳng phải vãn bối khoa trương tài nghệ của người, tự hạ thấp mình xuống, song phải thành thật mà xét, trên thế gian này khó có một người nào khả dĩ gọi là đối thủ của vị kiếm khách đó.

Tử Y Hầu trầm ngâm một lúc lâu đột nhiên bật cười lớn:

- Tên trẻ tuổi kia, ngươi định dùng phương pháp khích tướng đối với ta? Vô ích, dù kẻ đó là tay kiếm đệ nhất trên đời thì sự việc đó đối với ta có liên quan gì?

Hồ Bất Sầu nao núng:

- Nếu vậy, vãn bối xin cáo từ! Nhưng, rất tiếc... hừ!

Y nghiêng mình chào Tử Y Hầu, rồi quay mình bước đi.

Vừa được mấy bước, Tử Y Hầu vụt gọi:

- Trở lại!

Hồ Bất Sầu nhìn lại chứ chưa chịu quay mình:

- Hầu Gia có điều chỉ dậy bảo?

Tử Y Hầu hỏi:

- Rất tiếc là làm sao? Ngươi nói cho ta nghe!

Hồ Bất Sầu thản nhiên:

- Phàm ai học qua cách múa kiếm cũng cần phải xem cho biết đường kiếm của ngươi đó. Không thấy được, là một điều đáng tiếc!

Tử Y Hầu hừ một tiếng:

- Kiếm pháp của kẻ đó có những đặc điểm gì?

Cái lối úp úp mở mở của Hồ Bất Sầu quả có hiệu lực câu nhử Tử Y Hầu vào tròng. Y cười nhẹ thốt:

- Thực sự thì vãn bối chẳng biết hình dung chỗ tuyệt diệu của kiếm pháp không tiền khoáng hậu!

Y dừng lại một chút cho tánh hiếu kỳ của mọi người sôi động hơn đoạn tiếp:

- Vãn bối có mang theo đây một vật xin trình lên Hầu Gia, xem rồi Hầu Gia sẽ phải chịu là vãn bối không nói ngoa.

Tử Y Hầu không dấu được vẻ náo nức môt chút:

- Ngươi đưa ra đây cho ta xem nào!

Mãi cho đến bây giờ, Hồ Bất Sầu mới bằng lòng đưa cành cây ra cho Tử Y Hầu. Y cố giữ vẻ hết sức thản nhiên.

Nhưng y vừa cho tay vào mình, không rõ nghĩ sao, lại lấy tay ra.

Tử Y Hầu lấy làm lạ hỏi:

- Người làm gì thế?

Hồ Bất Sầu cười nhẹ:

- Hầu Gia không có ý xuất thủ thì không nên xem làm gì!

Tử Y Hầu "Hừ" một tiếng:

- Ai nói là ta không xuất thủ? Ngươi cứ đưa vật gì đó cho ta xem đi!

Hồ Bất Sầu chắc ý rồi liền lấy cành cây hai tay trao cho Tử Y Hầu.

Một cành cây ư? Như vậy có nghĩa gì? Một cành cây khô thì làm gì chứng minh được một kiếm pháp không tiền khoáng hậu?

Tất cả mọi người đều lấy làm lạ, chính Tử Y Hầu cũng lấy làm lạ như toàn thể, song nhìn cành cây rồi lão từ từ lấc đầu, lại thở dài mấy lượt, đoạn thốt:

- Kiếm pháp tuyệt diệu! Nhanh chuẩn, tinh ảo phi thường.

Tử Y Hầu là tay kiếm đệ nhất đương thế cũng phải thán phục thì còn ai nói gì được?

Hồ Bất Sầu tỏ vẻ lo ngại:

- Giả sử Tử Y Hầu cũng không phải là địch thủ của kiếm khách áo trắng thì ta biết làm thế nào?.. Linh Nhi không dằn được tính hiếu kỳ, vụt hỏi:

- Không lẽ Hầu Gia chỉ nhìn cành cây khô đó rồi hiểu được kiếm pháp của người ấy cao tuyệt vô tưởng sao?

Tử Y Hầu gật đầu:

- Phải! Chỉ cần nhìn cành cây khô này cũng thừa hiểu kiếm pháp của người đó ra sao rồi!

Linh Nhi trố mắt:

- Bằng một đặc điểm nào của cây khô?

Tử Y Hầu thở dài:

- Khi nào ngươi luyện kiếm pháp đến mức độ của ta, ngươi sẽ có thể nhìn vào lằn kiếm chém vào cành cây mà suy đoán kiếm pháp của người đó. Nếu không thì ta có giảng giải ba ngày ba đêm, vị tất người hiểu nổi!

Linh Nhi giật mình nhếch nụ cười khổ:

- Thế ra hạng người như tiểu bối chẳng thể nào hiểu thấu triệt được!

Câu hỏi vừa rồi của nàng chính là câu hỏi của toàn thể những người hiện diện, trong số đó có cả Hồ Bất Sầu song chẳng ai dám mở miệng hỏi. Nàng nêu lên rất đúng với tâm nguyện của họ. Nghe Tử Y Hầu đáp như thế, tất cả đều thất vọng. Tất cả cùng buột miệng thở dài.

Tử Y Hầu nói:

- Người đó hiện giờ ở đâu?

Hồ Bất Sầu có ý mừng:

- Hầu Gia định xuất thủ?

Tử Y Hầu thản nhiên:

- Ta không có ý định xuất thủ thì y ở đâu mặc y can gì đến ta mà ta hỏi? Hừ! Được cùng người ấy so kiếm, thiết tưởng kiếp sống một con người không đến đỗi quá vô vị.

Không ai nghĩ là Hồ Bất Sầu đến không lễ vật việc thỉnh cầu lại khó khăn mà Tử Y Hầu lại đáp ứng như thường. Tất cả đều hết sức kinh ngạc.

Họ nào có biết được, phàm học võ công càng đạt đến mức cao, càng cảm thấy mình cô độc, bởi chẳng có bao nhiêu người khả dĩ cùng mình giao thủ. Cái danh vô địch càng cô đơn quạnh quẽ, có thể bảo quanh năm suốt tháng mình mang một bóng lẻ đi khắp sông hồ, thiên hạ võ lâm dù có xem minh là thần tượng, chung quy cũng tránh xa mình, đúng như câu "Kính nhi viễn chị.. " Vả lại cuộc đấu võ cũng như đấu cờ, gặp kẻ đồng tài đồng sức, thì cuộc đấu mới gây phần hứng thú, chứ đấu với những kẻ kém cỏi quá thì còn gì chán nhạt bằng, cho nên nghe ở nơi nào đó có một tay siêu việt, khả dĩ cùng mình đọ qua vài đường kiếm vài chiêu quyền tự nhiên mình không bỏ lỡ cơ hội nổi, cái cơ hội giúp mình gặp người kiếm hữu, cũng như làn bút mực tìm biết văn hữu. Họ đạt đến mức độ quá cao, họ chỉ cần chú trọng đến nghệ thuật, mà không cần thắng, không sợ bại như hạng bình thường.

Tuy giao đấu với những chiêu thức tân kỳ, có thể giết người trong đường tơ kẽ tóc, song họ xem nhau như tri kỷ. Cái thú của loại tri kỷ kiếm là thế, bởi kiếm thì bao giờ cũng ác hơn bút, kiếm càng ác hứng thú càng lớn, họ có thể giết nhau bằng một đường kiếm, nhưng chẳng phải vì thù nhau mà tương sát, mà chỉ vì cái hứng của tao ngộ vọt lên cao độ.

Bỗng có tiếng quát vang lên, âm thanh lạ kỳ, mường tượng là tiếng lụa xé:

- Hãy khoan!

Tiếng quát đo do Dà Tinh Pháp Vương phát ra. Nhà sư mang tấm thân chơm chớm những đinh đến trước mặt mọi người.

Ai ai nhìn nhà sư cũng phải rùng mình kinh hãi, mang một thân hình đinh như vậy chắc chắn phải đau đớn lắm.

Tử Y Hầu vẫn điềm nhiên hỏi:

- Đại sư còn điều gì chỉ giáo cho tại hạ nữa đây?

Dà Tinh Pháp Vương hỏi lại:

- Hầu Gia đã chấp thuận cùng người giao thủ, vậy trước hết nên giao thủ với bần tăng đi, chẳng lẽ Hầu Gia khinh khi bần tăng không bằng vị kiếm khách nào đó?

Tử Y Hầu thở dài:

- Đại sư hãy xem nhát kiếm của người đó như thế nào!

Từ phía hậu tấm bình phong, cành cây khô bay lên, uốn cầu vòng ra đến ngoài chúc đầu xuống, đứng trước mặt Dà Tinh Pháp Vương cành cây đi từ từ, chẳng khác nào có bàn tay vô hình nâng nhẹ và đưa ra ngoài.

Cành cây đến trước mặt Dà Tinh Pháp Vương, pháp vương chưa đưa tay ra đón lấy, cành cây vẫn lơ lửng nơi đó, không bay tới xa hơn mà cũng chẳng rơi xuống sàn thuyền.

Phương Bửu Nhi nào có biết cành cây được Hầu Gia dụng nội lực chuyển đi, hắn lấy làm lạ thầm nghĩ:

- Kỳ quái thật! Tại sao nó không rớt xuống mà cứ lơ lửng nơi đó?

Hắn lấy làm lạ, nhưng toàn thể những người hiện diện đều xám mặt, họ kinh hãi đến độ chẳng ai dám thở mạnh. Họ chưa từng mục kích một biểu dương nội lực như Tử Y Hầu vừa làm. Và làm được như vậy, Hầu Gia quả đúng là thần tượng của võ lâm!

Dà Tinh Pháp Vương hươ hươ đưa tay tiếp lấy cành cây khô nhìn vào chỗ đường kiếm phớt qua.

Nhìn một lúc lâu, nhà sư vụt biến sắc mặt, không nói năng gì cả, quẳng cành cây xuống sàn thuyền, quay mình nhảy vọt ra ngoài liền.

Cành cây đã khiến Dà Tinh Pháp Vương khiếp đảm thì còn ai chẳng khiếp đảm chứ?

Hồ Bất Sầu bước tới nhặt lấy cành cây lên thở dài:

- Gia sư sai vãn bối đến đây, gặp Hầu Gia rồi, ngoài cái việc trình báo về người kiếm khách áo trắng còn thỉnh cầu Hầu Gia một việc, nhưng giờ đây... giờ đây...

Tử Y Hầu hỏi:

- Lệnh sư là ai? Ngươi còn thỉnh cầu điều chi nữa?

Hồ Bất Sầu đáp:

- Gia sư là Thanh Bình Kiếm Khách...

Tử Y Hầu chận lời:

Thì ra là Bạch Tam Không! Lúc thiếu thời, ta từng uống với y mấy chén rượu... hừ, trên ba mươi năm rồi!

Hồ Bất Sầu tiếp nối:

- Gia sư mong cầu nơi Hầu Gia một điều thứ hai là... là...

Đột nhiên y quay mình lại đưa tay chỉ Thủy Thiên Cơ tiếp:

- Hầu Gia hãy hạ lệnh bắt nàng ấy trói lại!

Thủy Thiên Cơ điềm nhiên nở một nụ cười duyên dáng hỏi:

- Ta có làm gì nên tội tình đối với ngươi, ngươi lại van xin Hầu Gia bắt ta? Không lẽ một gã to đầu như ngươi lại có một người cha hoa sắc cỡ cha của Mộc Lang Quân, bị ta làm thương tổn rồi cầu thuốc trị?

Nàng không sợ Hồ Bất Sầu tố cáo hành động, trái lại còn kích thích cho sự việc sôi nhộn lên, điều đó không ngoài thủ đoạn thường dùng của nàng, cốt làm sao cho kẻ đối thoại phẫn nộ rồi mất bình tĩnh, khi bình tĩnh đã mất thì dễ bị lệch lạc.

Nhưng Hồ Bất Sầu có cái tâm kiên định như núi Thủy Thiên Cơ dù thừa thủ đoạn cũng chẳng làm sao lung lạc được y.

Y làm như chẳng nghe Thủy Thiên Cơ nói gì bình tĩnh thốt:

- Nàng ấy đã cướp mất đứa cháu ngoại duy nhất của gia sư.

Thủy Thiên Cơ bật cười khanh khách:

- Hầu Gia không nên tin lời hắn. Hắn chịu không nổi tiểu tử đó, bỏ rơi dọc đường rồi đổ triệt cho tôi. Dù hắn có cho tôi tiểu tử đó tôi cũng chẳng ham, nói gì đến cướp mất.

Thật ra Hồ Bất Sầu chỉ nghĩ quyết chính nàng đã cướp Phương Bửu Nhi mang đi chứ chứng cớ thì làm gì mà trưng ra được chứng cứ buộc tội nàng?

Tuy nhiên y cao giọng hỏi:

- Ngươi không cướp đi, thì còn ai cướp chứ?

Thủy Thiên Cơ càng cười lớn:

- Ngươi cứ vu khống cho ta, thử hỏi ngươi có bằng cớ gì không? Có ai trông thấy ta cướp tiểu tử đó không? Hừ! Đã không chăm nom chu đáo tiểu tử để sổng mất rồi muốn đổ tội cho ai thì đổ.

Phương Bửu Nhi bên trong bức màn sôi giận thầm nghĩ:

- Có mặt ta, nàng tỏ vẻ âu âu yếm yếm, vắng mặt ta rồi nàng xem ta như một phế vật! Rõ đáng hận!

Hồ Bất Sầu đuối lý, đứng lặng người.

Linh Nhi quá hiểu sự tình, song chưa tỏ thái độ, đưa mắt nhìn quanh chờ một sự huyên náo diễn ra, xem cho bằng thích, bởi nàng chắc chắn là phải náo nhiệt.

Thủy Thiên Cơ được thể tấn công luôn:

- Hầu Gia thấy đó, trước mặt Hầu Gia mà hắn còn dám ngậm máu phun người, khi phụ đến cả những thiếu nữ đáng thương hại như tôi...

Hồ Bất Sầu gằn giọng:

- Rõ ràng là ngươi...

Thủy Thiên Cơ giậm chân thình thịch xuống thuyền, tru tréo:

- Đó! Đó! Hầu Gia thấy chưa. Hắn vẫn ngoan cố cứ vu oan cho tôi mãi. Hầu Gia bảo hắn trưng bằng cớ ra đi, nếu không thì....thì... hắn phải cúi đầu tạ lỗi với tôi. Như vậy mới công bình.

Nàng càng phút càng làm ra vẻ khổ sở, bi thương, cái khổ sở, bi thương của một nữ nhân bơ vơ côi cút bị người đời lấn hiếp đủ mọi cách.

Ai nhìn vào mà chẳng xúc động tâm tình?

Tử Y Hầu thở dài:

- Đã không có chứng cứ, ngươi không nên đề quyết cho người ta như vậy!

Thủy Thiên Cơ càng được nước:

- Phải đó, Hầu Gia! Tại sao hắn vu cho tôi chứ?

Nàng nhích tới gần Linh Nhi nắm chéo áo Linh Nhi to tiếng van cầu:

- Thơ thơ thương tôi, thơ thơ chủ sự việc này hộ tôi. Tức lắm, tôi chỉ muốn chết thôi thơ thơ!

Nàng dụi đầu vào ngực Linh Nhi rồi nhoi lên vai, thì thầm bên tai:

- Tiểu liễu đầu! Ngươi đã cướp gã trượng phu tí hon của ta mang về đây hay đưa đi đâu?

Linh Nhi đang bật cười khanh khách nghe nàng nói thế thì giật mình nhưng miệng chẳng ngừng cười, vừa cười vừa hỏi:

- Ai bảo với ngươi như vậy?

Thủy Thiên Cơ vẫn khóc để che lấp tiếng rỉ bên tai Linh Nhi:

- Nếu ngươi không cướp đi, tại sao ngươi biết ta là vợ sồn sồn của hắn?

Linh Nhi vỡ lẽ, thì ra vừa rồi nàng nói hớ, thầm nghĩ:

- Nàng này lợi hại thật?

Thủy Thiên Cơ tiếp:

- Nếu ngươi không trợ giúp ta ứng phó với cái tên to đầu có giọng nói âm dương kia, ta sẽ lôi cuốn ngươi vào việc này cho xem!

Linh Nhi cười khổ:

- Trợ giúp ngươi bằng cách nào?

Thủy Thiên Cơ thét:

- Ta nói sao ngươi nói vậy y theo ta, nhất định là cái gã to đầu đó sẽ điên đầu, hắn điên đầu thì còn nhiều điều thú vị lắm!

Mọi người chỉ trông thấy hai nàng quấn quýt ôm nhau, một cười một khóc nhưng chẳng ai nghe họ nói gì với nhau, chẳng ai hiểu gì cả, cũng lấy làm lạ nhìn họ.

Chợt Linh Nhi ngẩng mặt lên hỏi:

- Tên to đầu kia ngươi nói vậy mà có chứng cứ gì chăng?

Hồ Bất Sầu bối rối:

- Việc đó... việc đó...

Linh Nhi chặn lại:

- Đã không có chứng cứ, ngươi chẳng nên vu oan cho người ta như vậy. Không lẽ bọn nữ nhân như chúng ta dễ dàng bị ngươi khi phụ sao?

Ngươi hãy cúi đầu tạ lỗi đi!

Hồ Bất Sầu cố dằn uất hận, vì quá dằn nên mặt mày y đỏ lựng, y quẫn quá kêu lên:

- Nếu Hầu Gia không tin cho cho đòi Mộc Lang Quân trở lại đây, lão ấy hiểu rõ sự việc, lão ấy tường thuật cho Hầu Gia nghe.

Thủy Thiên Cơ lại rỉ bên tai Linh Nhi:

- Hắn hận ta thấu xương tủy, ngươi hãy liệu cách nào ức chế hắn giúp ta!

Có người cho rằng Hồ Bất Sầu bịa chuyện, mượn tay Tử Y Hầu thỏa mãn niềm riêng nên cất tiếng:

- Hắn phải cúi đầu tạ lỗi mới được! Cho hắn biết một lần, sau này không còn dám nói oan cho người khác!

Hồ Bất Sầu nhìn quanh, thấy tất cả đều đổ dồn ánh mắt về mình, những ánh mắt đó chẳng có cảm tình chút nào, y đâm lo, vừa lo vừa hận, hận quá đến run người.

Thủy Thiên Cơ thoáng nhìn y, hết sức khoan khoái trong lòng.

Tử Y Hầu thở dài:

- Nếu không có chứng cứ, chỉ còn cách cúi đầu lạ lỗi mà thôi.

Hồ Bất Sầu chết lặng, chưa biết phải phản ứng làm sao bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên:

- Ai bảo là không có chứng cứ? Chứng cứ đã đến đây này.

Câu nói từ sau bức màn vọng ra, rồi một đồng tử có đôi mắt to, chiếc mũi cao, gương mặt hồng hào, làn da trắng như tuyết từ từ bước ra.

Hồ Bất Sầu vừa kinh hãi vừa mừng rỡ vội kêu to:

- Bửu Nhi? Ngươi ở đây? Tại sao ngươi ở đây?

Phương Bửu Nhi xuất hiện tại đây, đúng là một sự kiện trên chỗ tưởng của y.

Phương Bửu Nhi đáp:

- Việc dài dòng lắm, để thư thả tiểu điệt sẽ thuật lại cho đại thúc nghe, bây giờ thì tiểu diệt phải giải quyết việc này, giải tỏa uất ức cho đại thúc trước!

Hồ Bất Sầu trố mắt:

- Ngươi giải tỏa uất ức cho ta?

Phương Bửu Nhi gật đầu:

- Phải!

Hắn day lại đối diện với Tử Y Hầu. Đến lúc này hắn mới trông thấy rõ dung mạo của Tử Y Hầu... Lão vận chiếc áo gấm màu tía, đầu đội mão hàng vương, gắn ngọc, mặt trắng, toàn thân bốc ra một uy lực đáng khiếp, gan lì như Phương Bửu Nhi nhìn lão cũng phải rợn người.

Chừng như Tử Y Hầu đã biết là có người nấp sau bức màn cho nên hắn xuất hiện rồi Hầu Gia vẫn bình thản như thường, chẳng tỏ vẻ gì kinh ngạc, hơn thế, gương mặt lão còn lạnh lùng hơn.

Phương Bửu Nhi vòng tay vái chào xong, đoạn cất tiếng:

- Tôn Hầu ngao du bốn biển, vui thú trăng nước trời mây, chẳng khác nào một thần tiên, trí thân vật ngoại, chẳng hay Tôn Hầu còn nghĩ đến lễ giáo chốn nhân gian chăng?

Tử Y Hầu thấy hắn còn nhổ tuổi mà ăn nói chững chạc như hạng trưởng thành, lão liền hết sức lấy làm lạ, gương mặt lạnh giờ đây hiện rõ vẻ hiếu kỳ, lão từ từ thốt:

- Tuy quanh năm bổn Hầu lênh đênh mặt biển, dạo khắp đó đây, song chẳng phải là kẻ hóa ngoại ngang tàng, dù sao cũng giữ gìn lễ giáo chứ?

Lời nói của Tử Y Hầu chứng tỏ lão không khinh thường kẻ đối thoại là một đồng tử.

Phương Bửu Nhi lại vòng tay vái chào một lượt nữa:

- Tam cang, ngũ thường, là căn bổn của lễ giáo, nếu có kẻ bất chấp cang thường luân lý thì theo ý Hầu Gia, phải trừng trị kẻ đó như thế nào?

Bây giờ đến lượt quần hùng kinh ngạc, tất cả không ngờ một đồng tử có phong độ chững chạc lão luyện như một nhà đạo đức.

Tiểu công chúa còn núp sau bức màn, chưa dám xuất hiện nghe Phương Bửu Nhi đối đáp với Hầu Gia bên ngoài, nàng nóng nảy quá song còn biết làm sao hơn, chỉ có giậm chân nhè nhẹ cho hả tức.

Hầu Gia điềm nhiên đáp:

- Kẻ nào phạm lễ giáo, kẻ đó phải bị trừng phạt không thể dung tha được.

Phương Bửu Nhi tiếp:

- Lời xưa có ví:

Vua là trời của bầy tôi, chồng là trời của vợ, nếu có người vợ nào không tròn đạo nghĩa đối với chồng, thì ngườivợ đó có phạm lễ giáo không?

Tử Y Hầu nhẹ cười thốt:

- Ngươi còn nhỏ tuổi quá làm gì có vợ mà nói đến đạo nghĩa vợ chồng!

Mọi người phụ họa theo nụ cười của Hầu Gia, cũng nhếch mép cười.

Nhưng thản nhiên như thường, Phương Bửu Nhi buông gọn:

- Tôi có vợ rồi!

Tử Y Hầu cười lớn hơn một chút:

- Vợ ngươi là ai?

Đưa tay chỉ Thủy Thiên Cơ, Phương Bửu Nhi đáp:

- Nàng ấy!

Theo cái chỉ tay của hắn, con thuyền to lớn như thế hầu như dao động dưới áp lực của những tiếng cười vang dội. Mọi người đều cười như quên đi trước mắt mình có bậc lãnh tụ võ lâm đáng kính, đáng sợ, ai ai cũng phải dè dặt từ cử động, tránh xúc phạm đến oai phong, cũng có người không tin được lời nói của hắn, vì không tin họ cho rằng hắn điên khùng mới hồ đồ như vậy.

Hắn buông câu xác nhận ra rồi, Linh Nhi nghe Thủy Thiên Cơ càng bám sát vào mình nàng, véo mạnh vào vai nàng đau điếng.

Nàng đảo mắt nhìn quanh mấy lượt, chẳng hiểu nàng làm thế có ý tứ gì, chợt nàng vỗ tay reo lên:

- Tiểu tử đó nói thế mà đúng với sự thật đấy!

Tử Y Hầu hỏi:

- Sao ngươi biết được?

Linh Nhi mỉm cười:

- Lúc vị Thủy cô nương này và tiểu tử thành thân, tôi cùng Châu Linh tình cờ trông thấy dĩ nhiên phải biết rõ.

Thủy Thiên Cơ mắng khẽ:

- Ngươi....ngươi.. là một quỷ liễu đầu!

Linh Nhi cười nhẹ.

Thủy Thiên Cơ xì một tiếng:

- Thừa nhận thì đã sao chứ?

Rồi nàng cao giọng:

- Lại đây ông chồng tí hon! Lại đây vợ chồng mình thân thiết một chút nào!

Nàng đưa tay định nắm Phương Bửu Nhi lôi hắn về phía nàng.

Phương Bửu Nhi mở tròn đôi mắt trừng nàng:

- Đã là vợ của ta, ngươi xúc phạm đến đại thúc là vô lễ đó , bây giờ thì ngươi thừa nhận nhưng trước đây ngươi lại phủ nhận ăn nói đảo điên, như vậy là vô tín đó... Đã là vợ người lại buông lung tính nết, cốt đạt được mục đích, tự hiến mình làm tặng vật cho người khác, là vô sỉ đó.

Thủy Thiên Cơ cười sằng sặc:

- Ngươi mắng nghe hay quá!

Phương Bửu Nhi thản nhiên không lưu ý đến nàng, day qua Tử Y Hầu hỏi:

- Một người vô lễ, vô tín, vô sỉ như thế xin hỏi Hầu Gia có nên phạt chăng?

Tử Y Hầu cười nhẹ.

Phương Bửu Nhi chớp chớp mắt:

- Trước hêt nàng phải cúi đầu tạ tội trước đại thúc tôi, sau đó...

Bỗng có tiếng thốt vọng ra từ bức màn ra ngoài:

- Sau đó phạt nàng lưu lại ở đây ba năm làm khổ công cho chúng tôi, đọc sách cho chúng tôi nghe, viết chữ thay cho chúng tôi.

Giọng nói nhẹ nhàng ấm dịu quá, đúng là giọng nói của tiểu công chúa.

Nàng được nâng tiu chiều chuộng từ nhỏ, từ lười biếng thành tánh, cho nên mới xem việc đọc sách, viết chữ là khổ công.

Mọi người nghe nàng nói thế đều bật cười vang.

Thủy Thiên Cơ cũng khó nín cười:

- Được, loại khổ công như vậy tôi có thể làm suốt ba năm.

Tử Y Hầu gật đầu:

- Tốt lắm!

Thủy Thiên Cơ giật mình:

- Tốt, tốt làm sao? Việc gì tốt?

Tử Y Hầu điềm nhiên:

- Ngươi nói có thể làm, thì phạt ngươi làm việc đó trong ba năm.

Thủy Thiên Cơ cau mày:

- Nhưng... nhưng tôi vui miệng mà nói...

Tử Y Hầu buồng gọn:

- Trước mặt ta đâu có việc vui miệng mà nói đùa?

Thủy Thiên Cơ tiu nghỉu ấp úng:

- Tôi... tôi...

Linh Nhi chớp chớp mắt, rồi cùng Châu Nhi và hai thiếu nữ nữa áp đến vây quanh Thủy Thiên Cơ cười thốt:

- Ngươi muốn gì? Định trốn phạt phải không?

Thủy Thiên Cơ đảo mắt nhìn quanh, biết có thoát đi cũng chẳng lọt, đột nhiên thay đổi chủ ý, nở nụ cười duyên:

- Được rồi! Tôi bôn tẩu mãi, rày đây mai đó cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, giờ có dừng chân tại đây ba năm, tưởng cũng là một dịp tốt. Nhưng tôi đã có chồng, tôi lưu lại đây thì chồng tôi cũng phải ở lại đây, sớm hôm có bạn với nhau!

Tiểu cô nương vỗ tay cười lớn:

- Tự nhiên! Nhất định là hắn phải ở lại rồi:

Hồ Bất Sầu hân hoan thốt:

- Hiện tại hắn cũng chẳng có việc gì đáng làm, hắn có thể lưu lại đây đọc sách, làm văn, có lợi cho hắn lắm!

Phương Bửu Nhi chận lời:

- Hãy để cho nàng cúi đầu tạ lỗi với thúc thúc, rồi sau đó hẵng tính gì thì tính.

Hồ Bất Sầu khoát tay cười nhẹ:

- Cái cúi đầu của nàng ta chẳng nhận đâu, miễn cho nàng đi!

Tử Y Hầu quát to:

- Ai đấy!

Bên ngoài có hai giọng nói còn vọng vào mỗi giọng một câu nhưng thốt lên đồng thời gian:

- Tôn Hầu có thính giác lợi hại đấy!

- Quái sự thì năm nào cũng gặp, nhưng năm nay lại gặp nhiều! Ghế ngồi đặt trên vách, đá tảng biết trên gò. Tiểu đồng hơn mười tuổi, lấy vợ cỡ sồn sồn. Làm cho Vương lão nhị này cười vỡ bụng.

Một tràng cười tiếp theo câu nói thứ hai.

Hai câu nói có một âm thanh lạnh lùng khô khan, còn một thì hào sảng, phóng túng, hai câu nói với hai giọng khác nhau đồng thời phát xuất nhưng nghe rất phân biệt. Câu nào vào câu ấy, mọi người trong sảnh thuyền phải nghĩ là có hai người cùng phát xuất. Và tất cả đều phải công nhận hai người đó có võ công rất cao, bằng cớ là họ xuất hiện trên sàn thuyền, họ phát âm rất gần, chỉ cách có một vách gỗ, mà không ai phát giác ra được, nếu Tử Y Hầu không lên tiếng hỏi.

Chừng như đã biết người vừa đến là ai, Tử Y Hầu dịu nét mặt ngay, bình tĩnh thốt:

- Thì ra huynh đài...

Giọng nói lạnh lùng khô khan tiếp nối:

- Đúng là tại hạ! Hôm nay bỗng nảy ra cái ý đến đây bái phỏng Hầu Gia!

Liền theo câu nói, một người từ bên ngoài bước vào.

Người đó có thân vóc cao nhưng rất ốm, da mặt xanh, vận chiếc áo vá nhiều mảnh, nhưng giặt giũ rất sạch sẽ, áo màu lam, mầu đã bạc theo thời gian, đôi bàn tay trong như ngọc, ngón giữa bàn tay hữu có đeo một cái khoen hình dáng kỳ dị, bằng ngọc xanh, thần sắc lạnh lùng hết sức, đôi chân di động nhẹ nhàng như áng mây vờn, chẳng gây nên một tiếng động khẽ.

Vừa rồi có hai giọng nói tức nhiên phải do hai người phát ra, nhưng bây giờ chỉ có một người đi vào, quần hùng vô cùng kinh ngạc, tự hỏi người kia là ai, họ muốn biết mặt mày con người có tánh khôi hài đã thốt lên một câu nói đùa ý nhị quá.

Từ Y Hầu cười nhẹ :

- Mười năm cách biệt nhau, gặp lại rồi mới biết huynh đài tiến bộ vô cùng. Thiết tưởng cái danh đệ nhất khinh công trong thiên hạ phải dành cho huynh đài mới đúng!

Người áo lam mỉm cười:

- Mười năm không gặp, gặp rồi mới nhận ra nhĩ lực của Hầu Gia chẳng suy giảm chút nào. Đáng phục! Đáng phục!

Rồi lão tiếp:

- Năm ngoái đây, tại hạ cùng Phong đạo nhân tỉ thí khinh công, suốt một ngày một đêm, thắng lão ấy được nửa dặm đường. Chỉ vì tại hạ không thích thinh danh, nên nhường cho lão ấy cái chức đệ nhất khinh công trong thiên hạ.

Gương mặt lão lạnh lùng, khẩu khí của lão cao ngạo quá, khi lão thốt vẻ tự đắc ngời trong ánh mắt. Có lẽ ngoài Tử Y Hằu ra, tại sảnh thuyền chẳng có nhân vật nào đáng cho lão thoáng nhìn qua.

Tiểu công chúa không chịu nổi vẻ cao ngạo đó, buột miệng thốt:

- Khoác lác quá!

Phương Bửu Nhi lập tức phụ họa:

- Mèo khen mèo dài đuôi!

Đột nhiên người áo lam quay lại nhìn cả hai.

Bây giờ cả hai mới thấy rõ ràng. Gương mặt thì lạnh như giá băng, song đôi mắt sáng rực nhiệt tình.

Lão hỏi:

- Hai bé con kia nói về ta phải không?

Thủy Thiên Cơ bước tới đứng án trước mặt Phương Bửu Nhi điểm nụ cười tươi:

- Người lớn không nên tỏ lộ hung hăng với trẻ con.

Rồi nàng hỏi:

- Còn một người nữa ở đâu? Đã đến đây chưa?

Người áo lam đáp:

- Đến rồi!

Thủy Thiên Cơ lại hói:

- Đến rồi mà ở đâu, sao chẳng thấy?

Bỗng có giọng nói khôi hài như vừa rồi đầy nhiệt tình vang lên.

- Ở đâu? Ở đây chứ còn ở đâu nữa? Ngươi tuy chẳng thấy ta chớ ta thì thấy ngươi rõ ràng!

Câu nói được điểm xuyết bằng mấy tiếng cười ròn rã.

Thủy Thiên Cơ, Phường Bửu Nhi, cùng giật mình đưa mắt nhìn về hướng vừa phát ra câu nói, chẳng thấy ai cả, chỉ thấy người áo lam đang đứng trước mặt, vẫn lạnh lùng, vẻ lạnh lùng đó chứng tỏ không phải chính lão vừa thốt lên câu vừa rồi, và người lạnh lùng như lão hiển nhiên chẳng cười thành tiếng vui tươi như vậy được.

Vậy người vừa nói vừa cười đó là ai? Người đó có thuật ẩn hình chăng?

Phương Bửu Nhi rợn người, nép sát mình vào Thủy Thiên Cơ.

Giọng nói đó, giọng cười đó lại tiếp tục vang lên:

- Đôi bạn đó thân mật với nhau quá trước mặt đông người.

Bỗng Phương Bửu Nhi kêu lên:

- Chính lão! Hai giọng nói cùng do một người? Người đó là lão? Lão có thể phát âm bằng bụng cũng như bằng miệng.

Tiếng cười tuy dứt, ý cười còn ngời trong ánh mắt của người áo lam.

Ánh mắt và sắc diện của lão không hòa hợp chút nào, ánh mắt đầy nhiệt tình, còn sắc diện hết sức lãnh đạm. Ánh mắt và sắc diện đó phải ở hai người, chẳng thể cùng nơi một người được.

Thủy Thiên Cơ nhìn người áo lam một lúc bông vỗ tay cười lớn:

- Vương Bán Hiệp! Ông chính là Vương Bán Hiệp, Ngoài lạnh trong nóng, một hiệp chia làm hai, nửa hiệp nửa cuồng, nên chỉ được xưng bán hiệp chứ không toàn hiệp. Đáng lẽ tôi phải nhận ra sớm.

Người áo lam đúng là Vương Bán Hiệp, thản nhiên thốt:

- Hiện tại cũng chẳng muộn gì.

Thủy Thiên Cơ tiếp:

- Từ lâu nghe đồn Vương Bán Hiệp đã được giang hồ liệt vào danh sách quái nhân võ lâm, một quái nhân tuyệt diệu, không ngờ hôm nay được gặp mặt, thật hân hạnh vô cùng!

Vương Bán Hiệp cười nhẹ:

- Chứ ngươi không được liệt vào danh sách quái nhân võ lâm à?

Phương Bửu Nhi nhìn lại một lúc hỏi:

- Ông... Ông phát âm bằng bụng được à?

Thủy Thiên Cơ mỉm cười, đáp thay Vương Bán Hiệp:

- Được chứ, ông ta luyện được phúc ngữ công phu, rồi ỷ trượng vào công phu đó, làm thành hai người, cho nên mới tự đặt cho mình một ngoại hiệu nữa là Hóa Thân Song Hiệp. Từng gieo hoang mang trên giang hồ, võ lâm phải đau đầu vì ông ta, ai ai cũng tưởng là hai người, chẳng ai biết được chỉ là một người!

Vương Bán Hiệp lạnh lùng:

- Phàm gặp người biết người nhìn chánh nghĩa, thì ta làm Vương Bán Hiệp, còn gặp bọn hung gian ác đạo, thì ta là Vương Bán Cuồng, cũng như ngươi, bỗng có lúc là nam chợt có lúc là nữ. Cái lẽ tương đồng rất đơn giản như vậy đó.

Tử Y Hầu cười nhẹ:

- Vương huynh có tuyệt kỹ thân ngoại, hóa thân du hí phong trần, hôm nay đến đây chẳng rõ trong cái bản thân Bán Hiệp hay Bán Cuồng?

Vương Bán Hiệp đáp:

- Nếu là Bán Cuồng thì không bao giờ tại hạ đến đây. Chỉ vì có một sự việc mà sự việc đó lại chẳng quan hệ gì đến tại hạ, tại hạ phải vượt ngàn dặm đến đây. Nghĩ ra tại hạ cũng hay gánh vác việc người.

Lão đưa mắt nhìn quanh một lượt đoạn hỏi:

- Ai là đồ đệ của Bạch Tam Không?

Hồ Bất Sầu nghiêng mình:

- Chính vãn bôi! Chẳng hay tiền bối có điều chi chỉ giáo?

Vương Bán Hiệp lại hỏi:

- Sư phó ngươi giao cho việc đó, ngươi đã thi hành xong chưa?

Hồ Bất Sầu đáp:

- Hầu Gia vừa chấp thuận.

Vương Bán Hiệp gật đầu:

- Hay lắm! Tôn Hầu đã chấp thuận, tại sao ngươi chưa đi? Ngươi há chẳng biết việc đó chậm trễ một ngày là hào kiệt võ lâm chết thêm mấy mạng.

Tử Y Hầu thốt:

- Thì ra Vương huynh vì việc đó mà đến đấy!

Vương Bán Hiệp gật đầu:

- Đúng vậy! Chính vì việc đó mà tại hạ đến đây. Cho đến hôm nay, có hơn hai mươi hào kiệt anh hùng đã táng mạng trong tay người áo trắng!

Tử Y Hầu cau mày:

- Tên đó có thủ đoạn tàn độc đến thế à?

Vương Bán Hiệp đáp:

- Hắn từ phương Đông đến, đầu tiên hắn hạ sát Phi Hạc Liễu Tòng, kế đó suốt con đường từ Lỗ Đông xuống Tây Nam với thanh trường kiếm kỳ hình quái trạng, lần lượt hắn hạ từng người từng người, trong số có Trung Châu Nhất Kiếm Thiệu Văn Sanh, Thanh Bình Kiếm Khách Bạch Tam Không, phải biết họ Thiệu và họ Bạch là những tay danh kiếm đương thời, mà cũng phải thảm bại trước kiếm pháp tân kỳ của hắn!

Phương Bửu Nhi rú lên một tiếng, lảo đảo thân hình, run run giọng:

- Ngoại công tạ..

Vương Bán Hiệp nhìn hắn:

- Ông ngoại ngươi là ai?

Vương Bửu Nhi nắm chéo áo của Hồ Bất Sầu, không đáp lời Vương Bán Hiệp mà chỉ hỏi họ Hồ:

- Đại thúc, ông ngoại tôi như thế nào, chắc đại thúc biết chứ?

Hồ Bất Sầu trước hết đáp lời Vương Bán Hiệp thay cho Phương Bửu Nhi:

- Tiểu tử đó là cháu ngoại của gia sư.

Rồi y trở lại Phương Bửu Nhi:

- Ông ngoại ngươi....ta chỉ sơ.....

Vương Bán Hiệp chận lời:

-Bạch Tam Không chưa chết!

Phương Bửu Nhi thở phào, mừng trên chỗ tưởng.

Hồ Bất Sầu trố mắt nhìn Vương Bán Hiệp:

- Gia sư còn sống?

Vương Bán Hiệp gật đầu:

- Nhát kiếm của người áo trắng không trúng chỗ nhược, nhờ vậy mà Bạch Tam Không chẳng đến đỗi vong mạng. Lão ấy là người duy nhất thoát chết dưới đường kiếm siêu nhiên của người áo trắng!

Mục lục
Ngày đăng: 21/08/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Địa điểm mua đặc sản Điện Biên uy tín

Mục lục