Gửi bài:

Hồi 9 - Trong mật thất bàn chuyện bí mật 2

Cát Đình Hương sáng rực mắt lên, lão nói:

- Bởi vì nơi đây vốn là trời đất của Song Hoàn Môn, bọn chúng không cách nào mọc rễ được ở đây.

Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu nói:

- Đấy cũng là chỗ đáng sợ nhất của bọn chúng.

Cát Đình Hương nói:

- Sao ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Chỉ vì người của bọn chúng tùy thời lưu động, vì vậy bất kỳ ở đâu, cũng đều rất có thể có người của bọn chúng ẩn núp ở đó.

Cát Đình Hương thay đổi nét mặt hỏi:

- Ngay cả trong Thương Hương Đường này cũng có thể ?

Tiêu Thiếu Anh không thừa nhận, cũng không phủ nhận, y chỉ nói qua chuyện khác:

- Tôi còn thấy được một chuyện khác nữa.

Cát Đình Hương nói:

- Ngươi nói đi.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Ba lá thư này tuy chữ viết rất ngay ngắn, nhưng cũng rất vụng về, không những vậy, mỗi chữ đều có hơi nghiêng qua bên trái một chút, hiển nhiên, người viết quen dùng tay phải, đổi qua viết tay trái.

Cát Đình Hương nói:

- Điểm đó lại nói ra được gì ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Người quen dùng tay phải, đổi qua dùng tay trái, thông thường chỉ có một lý do.

Cát Đình Hương hỏi:

- Lý do gì ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Y không muốn nét chữ của mình bị người khác nhận ra.

Cát Đình Hương thay đổi nét mặt nói:

- Không lẽ nét chữ người này, ta vốn có thể nhận ra được ?

Tiêu Thiếu Anh yên lặng.

Yên lặng có nhiều nghĩa, cái yên lặng của y, hiển nhiên có nghĩa là thừa nhận.

Cát Đình Hương nói:

- Không lẽ người này ta cũng nhận ra được, không lẽ y ở trong Thương Hương Đường ?

Tiêu Thiếu Anh vẫn còn yên lặng.

Những câu hỏi đó, y bất tất phải trả lời, chính Cát Đình Hương trong bụng cũng đã biết rõ rồi.

Bên ngoài song cửa, ánh mặt trời vẫn còn sáng lạn, gương mặt xanh lè của lão thì đượm đầy nét âm u, lão chầm chậm ngồi xuống, nhìn đăm đăm vào nghiên bút trên bàn, rồi bỗng nói:

- Ta cũng dùng Lang Hào và Tống Mặc.

Tiêu Thiếu Anh gật gật đầu.

Hiển nhiên y đã nhìn thấy chuyện đó từ lâu.

Cát Đình Hương nói:

- Lá thư đầu tiên, ta nhận được giữa tuần tháng trước.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Sao ?

Cát Đình Hương nói:

- Lúc đó đại cuộc còn chưa rõ ràng, nơi đây còn rất hỗn loạn, ta cũng không phải như bây giờ, không hay ở trong thư phòng.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Bên ngoài có người phòng vệ hay không ?

Cát Đình Hương nói:

- Có.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Nếu đã có người phòng vệ, chắc không có mấy người vào được nơi đây.

Cát Đình Hương nói:

- Không nhiều.

Gương mặt của lão càng âm trầm, lão bỗng cười lạt:

- Nhiều hay không nhiều cũng thế, chỉ cần một người vào được cũng quá đủ.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Lá thư thứ ba ông nhận được vào lúc nào ?

Cát Đình Hương nói:

- Hai ngày trước.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Lúc đó nơi đây đã an định hẳn hòi, y không dám mạo hiểm ngồi đây viết.

Cát Đình Hương nói:

- Ừm.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Cái thứ bút mực đáng hai đồng tiền đó, nơi nào cũng có, không những vậy, sử dụng cũng rất tiện lợi.

Cát Đình Hương nói:

- Vì vậy y tùy thời tùy chỗ đều có cơ hội viết lá thư đó.

Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:

- Dù có chui trong hang hố, cũng đều viết được, không những vậy, viết xong còn thuận tay ném bút mực vào đó.

Cát Đình Hương nắm chặt hai nắm tay nói:

- Vì vậy ba lá thư này đều bỗng nhiên xuất hiện, mà ta thủy chung vẫn không tra xét ra được người đưa thơ làm sao lén vào được nơi này !

Ánh mắt của Tiêu Thiếu Anh loang loáng, y hỏi:

- Còn nếu người ngoài thì sao ?

Cát Đình Hương trả lời:

- Cái đường ngươi đi vào, tất cả tổng cộng có mười một đạo cơ quan, nhất định không có kẻ nào có thể qua được không một tiếng động, trừ phi ...

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Trừ phi y cũng như tôi, cũng là thuộc hạ thân tín của ông.

Cát Đình Hương cười lạt.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Theo tôi biết, người thân cận với ông không nhiều lắm.

Cát Đình Hương nói:

- Không nhiều.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Bởi vì thuộc hạ của ông, bốn tay phân đường chủ, đến nay đã chết mất ba người.

Gương mặt của Cát Đình Hương lại biến sắc. Lão đã nghe ra được câu nói của Tiêu Thiếu Anh, ắt hẳn có ẩn hàm thâm ý, lão đang đợi Tiêu Thiếu Anh nói hết câu.

Nào ngờ Tiêu Thiếu Anh bỗng lái qua chuyện khác, y nói:

- Phòng vệ Ở nơi đây, có phải buổi tối sơ hốt hơn buổi sáng ?

Cát Đình Hương hỏi:

- Tại sao ngươi lại nghĩ vậy ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Bởi vì hiện tại bên ngoài có tám người phòng vệ, ban đêm chỉ có một mình Cát Tân.

Cát Đình Hương hững hờ nói:

- Đó chỉ là vì một người có lúc còn hữu dụng hơn cả tám, mười người khác.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Cát Tân là người rất hữu dụng ?

Cát Đình Hương hỏi lại:

- Ngươi nhìn không ra ?

Tiêu Thiếu Anh cười khổ nói:

- Thật tình tôi nhìn không ra.

Cát Đình Hương nói:

- Nếu ngay cả ngươi cũng nhìn không ra, điều đó chứng tỏ sau này ta nên càng trọng dụng y hơn.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Bao nhiêu năm nay, không những y giấu kín không ai biết, mà nhất định còn ít khi làm chuyện sai lầm.

Cát Đình Hương nói:

- Đúng là y trước giờ không bao giờ làm chuyện gì lỗi lầm ...

Giọng nói của lão bỗng ngừng bặt lại, gương mặt lão cũng biến sắc.

Nếu một người đã có tâm cơ thâm trầm, âm mưu to lớn, người đó nhất định sẽ không làm chuyện gì sai lầm.

Đấy là lời của chính lão ta vừa nói, dĩ nhiên lão ta không thể quên được.

Tiêu Thiếu Anh đang mỉm cười, nhìn lão nhẫn nha nói:

- Y theo ông chắc cũng đã lâu năm, nếu ngay cả một chuyện sai lầm cũng chưa từng phạm phải thật, chuyện đó quả thật không dễ dàng gì cho lắm.

Cát Đình Hương rắn mặt lại, chầm chậm nói:

- Hai năm, y theo ta cũng chỉ bất quá mới hai năm nay.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Hai năm tuy không dài lắm, nhưng cũng không ngắn.

Cát Đình Hương nói:

- Cái tên của y vốn là Chương Tân.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Cái tên đó trước giờ tôi chưa từng nghe qua.

Cát Đình Hương nói:

- Ta cũng chưa nghe qua.

Hai người nhìn nhau chăm chú, trầm mặc một hồi thật lâu, Cát Đình Hương bỗng nói:

- Y cũng cư trú ở phía sân sau.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Sao ?

Cát Đình Hương nói:

- Cũng ngay phía sau chỗ nhà hôm qua ngươi đã ngủ, trước cửa có trồng cây bạch dương đó.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Sao ?

Cát Đình Hương nói:

- Từ nay trở đi, ngươi cũng sống ở đây thôi, ta có thể kêu Tiểu Hà bầu bạn với ngươi.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Nhưng ...

Cát Đình Hương không để cho y nói tiếp, lại nói:

- Nhưng ta cũng biết ngươi không chịu được gò bó, vì vậy ban ngày ngươi cứ việc tự do đi ra vào, chỉ bất quá, ban đêm ngươi nhất định phải về lại đây.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Tại sao ?

Cát Đình Hương nói:

- Bởi vì ta nói vậy.

Lão rắn mắt lại, nói tiếp:

- Ta muốn ngươi để ý coi chừng nơi đây, chỉ cần phát hiện người nào khả nghi, lập tức đem lại gặp ta ngay.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Lời nói của ông là mệnh lệnh, nhưng còn của tôi ...

Cát Đình Hương nói:

- Ngươi trực tiếp nghe lệnh của ta, ngoài ra, chuyện khác ngươi đều được toàn quyền làm chủ.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Người khác phải nghe theo lệnh tôi ?

Cát Đình Hương nói:

- Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Ngay cả Vương Đồng cũng không ngoại lệ ?

Cát Đình Hương nói:

- Bất kỳ ai cũng không ngoại lệ.

Tiêu Thiếu Anh cười cười nói:

- Thật ra tôi chẳng nghi ngờ gì Vương Đồng, tuy y là anh em với Vương Nhuệ, nhưng giữa anh em họ với nhau, không có gì bí mật cả.

Gương mặt của Cát Đình Hương không lộ vẻ gì, sự liên hệ giữa Vương Đồng và Vương Nhuệ, hiển nhiên lão đã biết từ lâu.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Tôi nghi ngờ đây là chuyện khác nữa.

Cát Đình Hương hỏi:

- Chuyện gì ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Hôm đó ông lại tập kích Song Hoàn Môn, tổng cộng có tất cả là mười ba người.

Cát Đình Hương nói:

- Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Trừ ông và Vương Đồng ra, bốn vị phân đường chủ đều có mặt ?

Cát Đình Hương nói:

- Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Còn bảy người kia là ai ?

Cát Đình Hương nói:

- Là cao thủ ta mời lại từ bên ngoài.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Đều trả tiền mời lại ?

Cát Đình Hương nói:

- Đúng vậy.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Hiện tại bọn họ đang ở đâu ?

Cát Đình Hương nói:

- Ta kêu bọn họ lại, chỉ bất quá là để đối phó với Song Hoàn Môn.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Hiện tại Song Hoàn Môn đã bị tiêu diệt, bọn họ đều đã bỏ đi hết ?

Cát Đình Hương nói:

- Mỗi người đều đem năm vạn lượng bạc đi.

Tiêu Thiếu Anh mỉm cười nói:

- Năm vạn lượng bạc quả thật không ít, chỉ bất quá, cũng không nhiều lắm.

Cát Đình Hương hỏi:

- Còn không nhiều lắm ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Ông có thể bỏ ra năm vạn lượng, Thanh Long hội không chừng có thể bỏ ra mười vạn lượng.

Cát Đình Hương thay đổi sắc mặt nói:

- Ngươi nghi ngờ bọn họ là người của Thanh Long hội ?

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Tôi chỉ bất quá cảm thấy kỳ quái, trận chiến đó, tại sao tất cả bọn họ chẳng ai bị thương tổn gì, người chết đều là thuộc hạ thân tín của ông ?

Cát Đình Hương lại nắm chặt hai nắm tay, trận chiến đó, quả thật, tình huống quá hỗn loạn, trừ chuyện tập trung đối phó với Thịnh Thiên Bá, lão không chú ý được chút gì những chuyện khác.

Bốn vị phân đường chủ của Thương Hương Đường, rốt cuộc đã chết về tay ai ? Đệ tử của Song Hoàn Môn ? Hay là những tay trợ thủ lão đã mời lại ?

Cát Đình Hương cũng không thể xác định rõ ràng.

Tiêu Thiếu Anh hững hờ nói:

- Tôi chỉ bất quá cảm thấy, nếu ông mua được bọn họ, Thanh Long hội cũng có thể mua được bọn họ vậy.

Y chầm chậm nói tiếp:

- Sau trận chiến đó, tuy Song Hoàn Môn đã sụp đổ hoàn toàn, Thương Hương Đường cũng bị hao tổn nguyên khí rất nhiều, người chân chính có lợi nhất, không chừng là Thanh Long hội !

Cát Đình Hương bỗng cười lạt nói:

- Lúc trước ta đã tìm lại bọn họ, hiện tại vẫn có thể tìm lại lần nữa xem.

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Tìm được rồi sao ? Không lẽ bọn họ sẽ thừa nhận mình là người của Thanh Long hội sao ?

Cát Đình Hương nói:

- Bất kể bọn họ là Thanh Long hội hay không cũng vậy !

Tiêu Thiếu Anh hỏi:

- Tại sao lại cũng vậy ?

Cát Đình Hương lạnh lùng nói:

- Đến lúc đó, ta cũng chẳng sợ giết lầm người.

Thà giết lầm một ngàn người, cũng không thể tha lầm một người.

Đây vốn là nguyên tắc làm việc của những tay gian hùng.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Ông tính kêu ai đi tìm ? Vương Đồng ?

Cát Đình Hương đang suy nghĩ.

Tiêu Thiếu Anh nói:

- Lấy sức một người của Vương Đồng, có thể đối phó được bảy người đó không ?

Cát Đình Hương không trả lời câu hỏi đó, lão cũng không cần phải trả lời.

Lão bỗng cất cao giọng hô lên:

- Cát Tân !

Ngoài cửa lập tức có người ứng tiếng:

- Có mặt !

Cát Đình Hương phát ra mệnh lệnh ngắn gọn:

- Kêu Vương Đồng lại đây, nhanh.

Tiêu Thiếu Anh không hỏi gì nữa, y cũng chẳng cần phải hỏi. Y biết Cát Đình Hương kêu Vương Đồng lại, chỉ có một mục đích:

- Giết người !

Y rất hiểu cái thủ đoạn giết người của Vương Đồng, từ lúc Cát Đình Hương phát ra cái mệnh lệnh đó bắt đầu đi, bảy gã trợ thủ kia cũng đã coi như là bảy người đã chết.

Ngày đăng: 20/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?