Gửi bài:

Hồi 2 - Tiểu Mã phẫn nộ 2

Nghe nói Lang Sơn có rất nhiều chó sói.

Nghe nói thiên hạ tất cả chó sói nhỏ lớn, đực cái, các thứ các dạng, đều lại từ Lang Sơn, đến lúc chúng sắp chết, lại quay trở về Lang Sơn chết.

Đấy dĩ nhiên chỉ là truyền thuyết.

Trên đời này vốn có rất nhiều truyền thuyết thần thoại, có thứ mỹ lệ, có thứ thần bí, có thứ kinh sợ.

Không ai biết được những truyền thuyết ấy có được mấy phần chân thật.

Mọi người chỉ biết được một chuyện... Hiện tại ở trên Lang Sơn, một con chó sói cũng không còn thấy đâu.

Chó sói trên Lang Sơn, đều đã bị người trên Lang Sơn giết sạch.

Vì vậy người trên Lang Sơn còn đáng sợ hơn cả chó sói nhiều. Sự thật là, người trên Lang Sơn còn đáng sợ hơn hết cả rắn độc thú dữ trên đời này.

Bọn họ không những giết chó sói, mà còn giết người.

Bọn họ giết người không chừng còn nhiều hơn là giết chó sói.

Người trong giang hồ đặt cho bọn họ một danh hiệu, gọi là "người sói". Chính bọn họ cũng rát thích cái tên đó.

Bởi vì bọn họ thích người khác sợ mình.

Nghe nói tới hai chữ "Lang Sơn", Tiểu Mã không đi nữa, y quay lại bên giường, nhìn Lam Lan.

Lam Lan nói:

- Anh biết chỗ Lang Sơn sao?

Tiểu Mã hỏi:

- Nhưng tôi không biết tại sao mình lại muốn lên Lang Sơn nạp mạng?

Lam Lan nói:

- Bởi vì anh cần bảo vệ chúng em đi.

Tiểu Mã hỏi:

- Bọn cô?

Lam Lan nói:

- Chúng em chính là em và em trai của em.

Tiểu Mã hỏi:

- Bọn cô tính lên Lang Sơn?

Lam Lan nói:

- Không đi không được.

Tiểu Mã hỏi:

- Chừng nào đi?

Lam Lan nói:

- Sáng dậy là đi.

Tiểu Mã ngồi xuống giường, nhìn cô cả nửa ngày, rồi nói:

- Nghe nói người có tiền nhiều, đều có ít nhiều chứng tật.

Lam Lan nói:

- Tiền của em không ít, nhưng em không có tật gì cả.

Tiểu Mã hỏi:

- Người không có chứng tật gì, tại sao lại nhất định muốn lại chỗ ma quỷ đó?

Lam Lan nói:

- Bởi vì đường qua đó gần nhất.

Tiểu Mã hỏi:

- Gần nhất?

Lam Lan nói:

- Đi qua Lang Sơn đến Tây vực, ít nhất cũng đở được sáu bảy ngày đường.

Tiểu Mã hỏi:

- Bọn cô cần phải đi gấp tới Tây vực?

Lam Lan nói:

- Em của em có bệnh, có thể cả đời không chữa nổi, nếu trong vòng ba ngày không tới được Tây vực, không chừng nhất định sẽ chết thôi.

Tiểu Mã nói:

- Nếu đi qua Lang Sơn, có thể cả đời cũng không tới Tây vực.

Lam Lan nói:

- Em biết.

Tiểu Mã nói:

- Nhưng cô còn muốn thử thời vận?

Lam Lan nói:

- Em nghĩ không ra cách nào hơn.

Tiểu Mã nói:

- Tây vực có người chữa được bệnh cho em cô sao?

Lam Lan nói:

- Chỉ có một mình y.

Tiểu Mã đứng dậy, rồi lại ngồi xuống. Hiển nhiên y cũng không nghĩ ra được cách nào hay hơn.

Lam Lan nói:

- Chúng em vốn đã tính đi mướn những người tiêu khách nổi danh, có điều chuyện này gấp quá, em chỉ mời được một người.

Tiểu Mã hỏi:

- Ai?

Lam Lan nói:

- Chỉ tiếc là người này không còn tính là cả một người nữa.

Tiểu Mã hỏi:

- Tại sao?

Lam Lan nói:

- Bởi vì y đã bị anh đánh cho tơi bời, đứng còn muốn đứng không nổi.

Tiểu Mã hỏi:

- Lôi Lão Hỗ?

Lam Lan cười khổ nói:

- Chúng em cứ ngỡ Ngũ Hỗ Đoạn Môn Đao của y cũng có gì dữ lắm, nào ngờ y gặp phải anh, "lão hổ" đã biến thành "bệnh miêu".

Tiểu Mã hỏi:

- Vì vậy cô bèn nghĩ đến chuyện tìm tôi?

Lam Lan nói:

- Tiếc là em cũng biết cái tính trâu bò ngang bướng trời sinh của anh, nếu mời đàng hoàng, nhất định anh sẽ không làm, huống gì, mấy ngày gần đây anh không được vui vẻ lắm.

Tiểu Mã lại đứng dậy, trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói:

- Tôi chỉ hy vọng cô nhớ cho một điều.

Lam Lan đang nghe.

Tiểu Mã nói:

- Tâm tình tôi ra sao, đó là chuyện của tôi, không quan hệ gì đến cô.

Lam Lan nói:

- Em nhớ rồi.

Tiểu Mã nói:

- Tốt lắm.

Lam Lan nói:

- Lần này anh nói "tốt lắm" nghĩa là sao?

Tiểu Mã nói:

- Nghĩa là hiện giờ cô đã tìm được một người bảo tiêu rồi đó.

Lam Lan nhảy dậy, nhìn y, vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, nói:

- Anh bằng lòng thật sao?

Tiểu Mã nói:

- Tại sao tôi lại không bằng lòng?

Lam Lan hỏi:

- Anh không sợ đám "người sói" đó sao?

Tiểu Mã nói:

- Sợ chút chút.

Lam Lan hỏi:

- Anh không sợ chết sao?

Tiểu Mã nói:

- Ai mà không sợ, chỉ có người khùng si mới không sợ chết.

Lam Lan hỏi:

- Vậy thì sao anh còn đi?

Tiểu Mã nói:

- Bởi vì con người tôi có tật.

Lam Lan nhoẻn miệng cười nói:

- Em biết, anh có tới ba ngàn bảy trăm tám mươi ba cái tật.

Tiểu Mã nói:

- Ba ngàn bảy trăm tám mươi bốn cái.

Lam Lan hỏi:

- Bây giờ lại thêm một cái nữa?

Tiểu Mã nói:

- Thêm một cái chết người nhất nữa.

Lam Lan hỏi:

- Tật gì?

Tiểu Mã bỗng ôm choàng lấy cô, nói:

- Tật này.

Sáng sớm.

Ánh nắng sớm mai dịu dàng chiếu vào song cửa sổ, da thịt của cô mềm mại trơn láng như tơ lụa.

Cô đang nhìn y.

Y đang trầm ngâm. Yên tĩnh, trầm ngâm.

Hạng người như y, chỉ những lúc thống khổ lắm, mới thành ra yên tĩnh trầm ngâm như vậy.

Cô nhịn không được phải hỏi:

- Có phải anh đang nghĩ đến cô ấy không? Đến cái cô bé bị anh làm cho tức giận bỏ đi không?

- Anh chịu làm chuyện này, có phải vì em làm cho anh quên đi được cô ấy trong giây lát?

Tiểu Mã bỗng lăn người lại, đè lên người cô, bóp vào cổ họng cô.

Cô thở không ra hơi, vùng vẫy nói:

- Em có lỡ nói sai, anh làm gì mà tức quá vậy!

Tiểu Mã nhìn cô, nổi thống khổ trong ánh mắt muốn sâu thêm một tầng, bàn tay y đã thả tung ra. Y lớn tiếng nói:

- Nếu cô nói sai, tối đa tôi chỉ cho đó là phóng thí, tại sao tôi phải tức giận?

Y tức giận, là vì cô nói đúng phong phóc tâm sự của y.

Cái nổi thống khổ nhung nhớ tương tư, không làm gì được ấy, vốn đã khó lãng quên lắm, vì vậy, quên được chút nào hay chút đó thôi.

Y cuồng ca khóc lóc, say mèm như chết, cũng chỉ bất quá muốn tìm cách làm tê liệt đi cảm giác, muốn tìm con đường trốn chạy trong phút giây.

Tuy y biết mình không cách nào trốn khỏi, tuy y biết tỉnh dậy lại càng thêm thống khổ, y cũng không còn cách nào hơn.

Cô đang nhìn y, ánh mắt càng lộ vẻ đằm thắm, đầy vẻ đồng tình và trìu mến của một người mẹ.

Cô đã dần dần hiểu được y.

Y quật cường, y kiêu ngạo, lúc nào cũng đầy vẻ chống đối, nhưng y chỉ bất quá là một đứa bé.

Cô nhịn không nổi lại muốn ôm y vào lòng, có điều trời đã sáng, ánh mặt trời đã tràn ngập song cửa.

- Trời sáng rồi chúng ta phải đi.

Cô ngồi dậy, nói:

- Nơi đây có hai ba chục gia nhân, ai nấy đều có luyện qua công phu, anh chọn vài người đem theo.

Tiểu Mã nói:

- Bây giờ tôi đã chọn được một người.

Lam Lan hỏi:

- Ai?

Tiểu Mã nói:

- Hương Hương.

Lam Lan hỏi:

- Tại sao phải đem cô ta theo?

Tiểu Mã nói:

- Bởi vì cô ấy thơm lắm, thật là thơm.

Lam Lan hỏi:

- Thơm thì đưọc gì?

Tiểu Mã nói:

- Thơm thì tốt hơn thúi.

Ánh mặt trời sáng lạn.

Hai mươi bảy gã đại hán đứng dưới ánh mặt trời, trọc đầu, lực lưỡng, lớp da màu đồng đen, bóng loáng như có bôi một lớp mỡ.

- Tôi tên là Tiêu Đồng.

Gã đại hán thứ nhất nói:

- Tôi luyện Đại Hồng quyền.

Đại Hồng Quyền là một thứ quyền pháp phổ thông trong giang hồ. Nhưng y triển khai chiêu thức, đi một đường quyền, xem ra cũng rất oai phong, gió rít ào ào.

Lam Lan hỏi:

- Thế nào?

Tiểu Mã nói:

- Tốt lắm.

Lam Lan nói:

- Lần này anh...

Tiểu Mã ngắt lời cô:

- Lần này, tốt lắm có nghĩa là, y có thể ở nhà dưỡng sức.

Gã đại hán thứ hai tên là Vương Bình, y là đệ tử chùa Thiếu Lâm, y luyện Phục Hổ La Hán Quyền.

Tiểu Mã nói:

- Tốt lắm.

Y không đợi người khác hỏi, tự mình giải thích luôn:

- Lần này, tốt lắm có nghĩa là, hy vọng y đấm cho tôi một quyền.

Vương Bình không phải là người thâm trầm, không những vậy, y còn xem Tiểu Mã không được thuận mắt lắm.

Tiểu Mã quả mà để y đấm mười quyền tám quyền, y sẽ không khách khí tý nào.

Y nói đánh là đánh, một quyền đấm ra, chính là trọng thủ Thiếu Lâm La Hán quyền, "bình" một cái thật mạnh vào giữa ngực Tiểu Mã.

Nắm quyền vừa đánh trúng, một người bỗng thét lớn lên.

Người thét lên không phải là Tiểu Mã, người thét là Vương Bình.

Người bị đấm không la, người đấm ngược lại la om sòm lên, chỉ vì tay quyền của y đấm vào ngực địch thủ như đấm vào tảng đá.

Bất cứ ai đấm tay mình vào một tảng đá, cũng phải đau chịu không thấu.

Trên đời bày, người có nắm tay cứng hơn đá rốt cuộc cũng không nhiều.

Tiểu Mã nhìn Lam Lan hỏi:

- Thế nào?

Lam Lan cười khổ nói:

- Xem ra y cũng nên ở nhà dưỡng sức với Tiêu Đồng.

Tiểu Mã nói:

- Tất cả hai mươi bảy người có thể đều ở nhà dưỡng sức.

Lam Lan hỏi:

- Anh không đem theo ai sao?

Tiểu Mã nói:

- Tôi không muốn đi nạp mạng.

Lam Lan hỏi:

- Anh tính đem ai theo?

Tiểu Mã nói:

- Đem theo hai người không thấy đến bữa nay.

Lam Lan hỏi:

- Ai bữa nay không thấy lại?

Tiểu Mã nói:

- Bữa nay không lại, nhưng bữa trước có lại, một tên còn có tặng cho tôi một nhát kiếm.

Lam Lan nói:

- Anh cũng cho y nếm một quyền, không lẽ anh nghĩ chưa đủ sao? Còn tính tìm y cho hả tức?

Tiểu Mã nói:

- Đúng ra tôi vốn không thích những hạng chuyên môn đi ám toán sau lưng người ta, nhưng muốn đối phó với người sói, hạng người đó lại rất thích hợp.

Lam Lan lại thở ra nói:

- Tại sao anh chọn đi chọn lại, cứ chọn trúng những cô gái?

Tiểu Mã hơi bất ngờ:

- Bọn họ đều là con gái?

Lam Lan nói:

- Không những là con gái, còn rất thơm nữa.

Tiểu Mã cười lớn nói:

- Tốt lắm, tốt quá rồi, lần này tốt lắm có nghĩa là, tốt quá đi thôi.

Lam Lan nói:

- Chỉ có một chỗ không tốt.

Tiểu Mã hỏi:

- Chỗ nào?

Lam Lan nói:

- Hiện giờ gương mặt bọn họ bị anh đánh cho sưng phù lên, người thì còn thơm, nhưng trông thì giống như Trư Bát Giới.

Bọn họ không giống Trư Bát Giới tý nào.

Một cô gái xinh đẹp mười sáu mười bảy tuổi, bất kể là đã bị đánh cho sưng mặt cả lên, nhất định không thể nào giống Trư Bát Giới.

Làm cho người ta bất ngờ nhất là, người xuất thủ hiểm độc như vậy, kiếm pháp siêu việt như vậy, lại là một cô bé mới mười bảy tuổi.

Bọn là là chị em.

Cô chị tên là Tăng Trân, cô em tên là Tăng Châu, cặp mắt của hai cô đều sáng rực như trân châu.

Thấy hai người, Tiểu Mã lập tức cảm thấy rất hối hận, y hối hận mình đấm ra sao mạnh quá.

Tăng Trân thấy y, ánh mắt lộ vẻ rất phẫn nộ hằn học.

Cô em thì chẳng sao cả, gương mặt bị đấm cho sưng cả lên, mà vẫn còn cười hì hì không ngớt, cười thật ngọt ngào.

Đợi bọn họ đi rồi, Tiểu Mã mới hỏi:

- Hai chị em đó, cô kiếm đâu ra vậy?

Lam Lan cười nói:

- Ngay cả anh, em còn tìm ra, huống gì là bọn họ.

Tiểu Mã hỏi:

- Bọn họ là đệ tử môn phái nào vậy?

Lam Lan nói:

- Bọn họ có hỏi anh là đệ tử môn phái nào không?

Tiểu Mã nói:

- Không.

Lam Lan nói:

- Vậy thì anh cần gì phải hỏi bọn họ.

Tiểu Mã nhìn cô, bỗng cảm thấy cô gái này càng lúc càng thần bí, so với những người đàn bà y đã từng gặp còn thần bí hơn nhiều.

Lam Lan lại hỏi:

- Trừ hai chị em đó và Hương Hương, anh còn muốn đem theo ai nữa không?

Tiểu Mã nói:

- Thứ nhất, tôi muốn tìm một người lỗ tai rất thính.

Lam Lan hỏi:

- Đi đâu tìm?

Tiểu Mã nói:

- Tôi biết trong thành có một người, người khác dù có ở xa hai ba chục trượng nói thì thầm, y cũng nghe được.

Lam Lan hỏi:

- Người này là ai?

Tiểu Mã nói:

- Người này tên là Trương Lung Tử, chính là gã Trương Lung Tử làm nghề da thuộc vá giày dép trước cửa thành.

Lam Lan bỗng dưng biến thành một người có tật ở lỗ tai:

- Anh nói người này tên gì?

Tiểu Mã nói:

- Tên là Trương Lung Tử.

Lam Lan hỏi:

- Dĩ nhiên y không phải thật sự điếc.

Tiểu Mã nói:

- Y điếc thật.

Lam Lan hỏi:

- Một người điếc, còn nghe được người ta nói chuyện thì thầm ngoài xa hai mươi trượng sao?

Tiểu Mã nói:

- Tôi bảo đảm y nghe từng chữ một.

Lam Lan lại thở ra, nói:

- Xem ra, con người anh không những có tật, còn có vẻ điên nữa.

Tiểu Mã cười cười, cười rất thần bí:

- Nếu cô không tin, sao cô không kêu y lại đây thử?

Trương Lung Tử còn có cái tên là Trương Bì Đại.

Bì đại thông thường làm nghề da thuộc. Ai cần tìm bì đại vá giày, bì đại thông thường lại ngay.

Trương Lung Tử cũng lại rất nhanh.

Lúc y vào cửa, phía sau cửa có sáu người đang núp, tay người nào người nấy đều có cầm thanh la, đợi y bước vào, sáu người đồng thời cầm côn đập vào thanh la.

Sáu mặt thanh la cùng đánh lên, tiếng động cơ hồ có thể chấn vỡ màn nhĩ của một người bình thường.

Trương Lung Tử ngay cả chớp mắt cũng không.

Y quả thật là một người điếc.

Hoàn toàn điếc rặc.

Đại sảnh rất rộng, rất dài.

Lam Lan ngồi nơi một góc xa xa, cách cửa ra vào ít nhất là hai mươi trượng.

Trương Lung Tử vừa vào đến cửa là đứng lại.

Lam Lan nhìn y hỏi:

- Ngươi làm nghề da thuộc?

Trương Lung Tử lập tức gật đầu.

Lam Lan hỏi:

- Ngươi họ gì? Người ở đâu? Trong nhà còn có ai?

Trương Lung Tử nói:

- Tôi họ Trương. Người Hà Nam, bà vợ đã chết, con gái lấy chồng, hiện giờ chỉ còn một mình tôi.

Lam Lan ngẫn người ra.

Giọng của cô rất nhỏ, vậy mà gã điếc này nghe rõ ràng, từng chữ một.

Tiểu Mã đứng sau cửa hỏi:

- Thế nào?

Lam Lan thở ra, nói:

- Tốt lắm, rất tốt.

Tiểu Mã cười lớn bước ra, nói:

- Lung huynh, mạnh giỏi chứ?

Vừa thấy Tiểu Mã, Trương Lung Tử đã biến sắc mặt, làm như y vừa gặp quỷ không bằng, quay đầu lại chạy ra ngoài.

Y chạy không xong.

Sáu gã đại hán tay cầm thanh la đang đứng chắn trước cửa.

Trương Lung Tử chỉ còn nước nhìn Tiểu Mã thở dài nói:

- Ta không mạnh giỏi. Không mạnh giỏi tý nào.

Tiểu Mã hỏi:

- Tại sao lại không mạnh giỏi?

Trương Lung Tử nói:

- Gặp phải người xui tận mạng như ngươi, sao ta còn khá lên gì được?

Tiểu Mã cười lớn, bước lại ôm lấy vai của y, xem ra bọn họ vốn là bạn cũ, mà lại là bạn thân.

Một kẻ lãng tử như Tiểu Mã, tại sao lại là bạn lâu năm của một người làm nghề da thuộc?

Lai lịch của gã vá giày này, chắc chắn là có chỗ nghi ngờ.

Lam Lan không hề muốn hỏi đến lai lịch của y. Chuyện cô đang nghĩ tới hiện giờ, là làm sao qua được núi, bình an qua được núi.

Núi Lang Sơn.

Cô nhịn không nổi hỏi:

- Tại sao anh không hỏi thử y, có chịu đi theo chúng mình không?

Tiểu Mã nói:

- Nhất định là chịu.

Lam Lan hỏi:

- Sao anh biết?

Tiểu Mã nói:

- Y đã gặp tôi rồi, còn có cách nào khác hơn nữa?

Gương mặt của Trương Lung Tử càng lúc càng khó coi, y hỏi dò:

- Chắc các ngươi không tính bắt ta đi qua núi Lang Sơn đâu phải không?

Tiểu Mã nói:

- Không phải phía sau còn có ba chữ.

Trương Lung Tử hỏi:

- Ba chữ gì?

Tiểu Mã nói:

- Không phải mới là lạ.

Gương mặt của Trương Lung Tử đã biến thành trắng bệch như tờ giấy trắng, y bỗng nhắm mắt lại, ngồi phệch xuống đất.

Thái độ ấy có nghĩa là, không những y không chịu đi, ngay cả nghe cũng không thèm nghe, bất kể Tiểu Mã có nói gì, y cũng không thèm nghe.

Lam Lan nhìn nhìn Tiểu Mã. Tiểu Mã cười cười, kéo tay Trương Lung Tử lại, vạch vài cái trong lòng bàn tay y, như đang vẽ bùa.

Cái đạo bùa chú ấy thật là linh nghiệm.

Trương Lung Tử lập tức nhảy dựng lên, trừng mắt nhìn Tiểu Mã nói:

- Ngươi nhất định phải đi chuyến này?

Tiểu Mã gật gật đầu.

Gương mặt của Trương Lung Tử xanh một trận, trắng một trận, rốt cuộc y thở ra một hơi nói:

- Được, ta đi, nhưng phải có điều kiện!

Tiểu Mã nói:

- Ngươi nói đi.

Trương Lung Tử nói:

- Ngươi đi kêu lão Bì lại đây, muốn xuống bùn thì mọi người cùng xuống một thể.

Tiểu Mã lập tức sáng mắt lên, như được bảo bối không bằng:

Lam Lan nhịn không nổi lại hỏi:

- Lão Bì là ai?

Tiểu Mã nói:

- Lão Bì cũng là thợ làm da thuộc.

Lam Lan hỏi:

- Y có bản lĩnh gì?

Tiểu Mã nói:

- Không có tý bản lĩnh gì cả.

Lam Lan hỏi:

- Chút đỉnh?

Tiểu Mã nói:

- Một nửa chút cũng không có.

Lam Lan hỏi:

- Y hoàn toàn không có tý bản lĩnh gì?

Tiểu Mã gật gật đầu.

Lam Lan hỏi:

- Người không có bản lĩnh, mời lại làm gì?

Tiểu Mã nói:

- Người chân chính không có lấy một tý bản lĩnh, cô đã thấy ai chưa?

Lam Lan nghĩ một lúc nói:

- Hình như chưa từng thấy qua.

Tiểu Mã nói:

- Bởi vậy hạng người như y mới khó tìm.

Lam Lan không hiểu.

Tiểu Mã nói:

- Hoàn toàn không có tý bản lĩnh, chính là bản lĩnh lớn nhất của y, hạng người đó tìm khắp thiên hạ, cũng tìm không ra được mấy người.

Lam Lan hình như đã hiểu một chút, mà hình như cũng không hiểu lắm.

Trước mặt đàn ông, cô vĩnh viễn sẽ không hiểu được một chuyện gì, cứ như một cộng một là hai, hình như cô cũng không hiểu.

Có điều, nếu cho là cô quả thật không hiểu gì cả, sẽ sai lầm rất tai hại.

Tiểu Mã không phạm vào cái lỗi đó, vì vậy y không giải thích thêm lần thứ hai.

Y đang hỏi Trương Lung Tử:

- Trong phòng bếp của ngươi còn bao nhiêu rượu?

Trương Lung Tử nói:

- Ba bốn cân.

Tiểu Mã thở ra nói:

- Nếu vậy hiện tại y đã đi đâu mất, uống hết ba cân rượu rồi, y sẽ không ngồi lê ngồi lết trong phòng bếp của người ta.

Trương Lung Tử đồng ý. Nhưng Lam Lan lại muốn hỏi:

- Uống xong ba cân rượu, y sẽ đi làm gì nữa?

Tiểu Mã cười khổ nói:

- Trời biết y sẽ đi làm gì? Uống xong rượu, y làm chuyện gì ngay cả thần tiên cũng đoán không ra.

Y nhìn Trương Lung Tử, hy vọng Trương Lung Tử chứng thực lời nói của y.

Nhưng Trương Lung Tử chẳng thèm nghe y nói gì, mắt y đang nhìn ra ngoài cửa, gương mặt lộ vẻ kỳ quái.

Đàn ông thông thường chỉ có những lúc gặp cô gái đẹp mà y động lòng mới lộ vẻ kỳ quái như vậy.

Y đang nhìn Hương Hương.

Hương Hương đang đi ngang qua sân, hối hả bước vào, gương mặt mỹ lệ vì hứng phấn mà đỏ hồng lên, cô còn chưa vào tới phòng đã lớn tiếng nói:

- Tôi vừa nghe được một tin vui.

Lam Lan đang chờ cô nói tiếp. Trương Lung Tử cũng đang chờ. Gặp phải Hương Hương, hình như y trẻ lại đi hai mươi tuổi.

Chỉ tiếc là Hương Hương chẳng thèm liếc y nửa con mắt, cô lại nói tiếp:

- Hôm nay trong thành có một người bản lĩnh rất cao cường lại, chúng ta mà mời được người này, chuyện gì cũng giải quyết xong được hết.

Lam Lan hỏi:

- Người bản lĩnh cao cường này là ai?

Hương Hương nói:

- Đặng Định Hầu.

Lam Lan hỏi:

- Thần Quyền Tiểu Gia Cát Đặng Định Hầu?

Hương Hương sáng rực mắt, nói:

- Lúc nãy lão Tôn về lại đây, nói rằng y đang ở Thiên Phúc lâu uống rượu, còn mời rất nhiều người khác uống với y.

Trương Lung Tử rốt cuộc quay đầu lại nhìn Tiểu Mã, Tiểu Mã cũng đang nhìn y.

Hai người hinh như đang muốn cười, mà cười không nổi.

Trương Lung Tử nói:

- Ngươi đi hay là ta đi?

Tiểu Mã nói:

- Ta đi.

Hương Hương giành hỏi:

- Đi kiếm Đặng Định Hầu?

Tiểu Mã nói:

- Đi kiếm Bì hầu tử, một con khỉ mập mặt dày còn hơn là cái tường thành.

Hương Hương không hiểu, nhưng Lam Lan có vẻ hiểu:

- Không lẽ Đặng Định Hầu này lại là lão Bì mạo xưng sao?

Tiểu Mã nói:

- Không phải mới là lạ.

Hương Hương hỏi:

- Đặng Định Hầu là một tay đại hiệp danh vang thiên hạ, ai mà dám mạo xưng y?

Tiểu Mã nói:

- Lão Bì dám. Uống xong ba cân rượu, thiên hạ còn chuyện gì y không dám làm?

Lam Lan nói:

- Nhưng anh mới nói lúc nãy, y chẳng có tý bản lĩnh gì, vậy thì y làm sao làm được như vậy?

Tiểu Mã nói:

- Chính vì chẳng có tý bản lĩnh gì mà chuyện gì cũng làm được. Đấy chính là cái bản lĩnh lớn nhất của y.

Lão Bì không mập lắm, lại càng không giống con khỉ.

Y phục của y đàng hoàng ra dáng một tay anh tài, xem ra còn giống Đặng Định Hầu hơn cả Đặng Định Hầu.

Nhưng lúc y nhìn thấy Tiểu Mã, hình như là con chuột gặp phải con mèo. Tiểu Mã kêu đi qua hướng đông, y không hề dám qua hướng tây.

Tiểu Mã nói:

- Chúng ta lên núi Lang Sơn!

Y lập tức đồng ý ngay:

- Được, chúng ta lên ngay.

Tiểu Mã nói:

- Ngươi không sợ sao?

Lão Bì vỗ vỗ vào ngực:

- Vì bạn bè, gươm giáo đâm xuyên hông cũng còn không sợ, huống gì là đi lên lên Lang Sơn có một chuyến.

Tiểu Mã bật cười nói:

- Hiện tại cô đã hiểu chưa?

Lam Lan cũng đang cười.

Quả thật cô đã hiểu, người này quả thật đúng là con khỉ mập. Cô chỉ có một chỗ không hiểu:

- Tại sao lúc nãy các anh lại kêu y là lão Bì đại?

Tiểu Mã nói:

- Y vốn là vậy.

Lam Lan nói:

- Nhưng y xem không có vẻ như vậy.

Trương Lung Tử nói:

- Đấy chỉ là vì gã vá giày như y có chỗ khác với gã vá giày như ta.

Lam Lan hỏi:

- Khác nhau chỗ nào?

Trương Lung Tử nói:

- Y là thứ lười.

Lão Bì chẳng thấy giận dữ tý nào, y cười hì hì nói:

- Hai đứa vá giày chúng ta họp lại một chỗ, tuy không bằng Gia Cát Lượng, so với Tào Tháo, cũng còn dư ăn.

Do đó Tiểu Mã bèn đem theo hai tên vá giày, ba cô con gái, bảo vệ một cô liễu yếu đào tơ, một người bệnh đang thoi thóp, bắt đầu một cuộc hành trình.

Nếu có ai biết bọn họ đang đi lại nơi đó, núi Lang Sơn hung hiểm còn hơn là long đàm hổ huyệt, bất cứ ai cũng sẽ đổ mồ hôi dầm dề dùm cho họ.

Nhưng Tiểu Mã chẳng hề gì cả.

Người bệnh ngồi trong kiệu, kiệu kín mít không để hở gió. Y đến cả người bệnh mặt mũi ra sao cũng còn chưa thấy, đã đi liều mạng cho người ta.

Người khác sẽ cho y là một tên ngu xuẩn, nhưng chính y chẳng thèm để ý tới.

Chỉ cần y cao hứng, chuyện gì y cũng chịu làm, chẳng có chuyện gì nhằm nhò với y cả.

Ngày đăng: 14/10/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?