Gửi bài:

Chương 38

Một ngày u ám và buồn bã trôi qua. Xtefchia gói ghém hành trang. Cuộc nói chuyện vừa rồi giữa nàng với phu nhân Elozonovxka hết sức cương quyết.

- Xin cô hãy cho tôi biết lý do thực sự - nam tước phu nhân chân thành lo lắng thốt lên. Tôi không thể hiểu nổi sự bướng bỉnh của cô. hay cô có điều gì không hài lòng Luxia?

Xtefchia vội đáp:

- Tôi rất tiếc phải xa Luxia. Tôi rất yêu mến em. Tôi cũng rất buồn phải xa gia đình bà, nhưng thưa phu nhân, tôi đành phải làm như vậy, buộc lòng phải làm như vậy.

Phi nhân Idalia nhìn nàng chăm chú.

- Chúng tôi định đi nghỉ ở phương Nam. Tôi cứ hy vọng là cô không rời bỏ Luxia.

- Bà sẽ tìm được nữ gia sư khác.

- Comme vous êtes ridicule ( Cô thật là buồnn cười)! Chúng tôi đâu coi cô là gia sư, mà là bạn thân thiết của em nó. Em nó hết lòng gắn bó với cô. Nó bị thiếu bạn. Cô là người bạn duy nhất. Tôi đã nhận thấy Luxia có biết bao thay đổi, rõ ràng nó chịu ảnh hưởng tốt của cô. Đẩu óc em nó phát triển tốt hơn hẳn những năm trước đây, nhờ sự thông tuệ của cô. Không ! Cô không nên rời bò chúng tôi!

Nam tước phu nhân ôm Xtefchia, mỉm cười dịu dàng và hôn vào trán nàng.

- Xin Xtefchia đừng cưỡng lại thế, cả gia đình tôi đều yêu mến cô. Vắng cô chúng tôi sẽ rất buồn.

Xtefchia cảm thấy sự chân thành chốc lát của bà, nàng muốn nép vào người bà, nhưng không dám. Phu nhân Idalia bao giờ cũng khiến nàng e ngại.

Vì vậy nàng chỉ nói:

- Tôi sẽ không bao giờ quên được gia đình bà, tôi sẽ trao đổi thư từ với Luxia, nhưng ... tôi phải đi! Xin phu nhân thứ lỗi là tôi đã không làm tròn năm, song ... đó là điều không thể khác.

Phu nhân Elzonovxka sa sầm nét mặt.

- Hay cô ngại ngần vì ... câu chuyện lạ lùng giữa thân phụ tôi và người bà vừa quá cố của cô? Xin cô đừng lưu tâm đến điều ấy. Đó là những việc đã bị quên lãng, đã được chôn chặt rồi! Tôi không chối rằng cái chết của bà Rembovxka đã tác động rất mạnh tới thân phụ tôi - mà nguyên do chính là việc cô, cháu của bà, hiện đang sống ở đây. Nhưng bây giờ thân phụ tôi đã bình tĩnh lại rồi, ông sẽ rất phiền lòng nếu cô bỏ đi. Không có lý do gì khiến cô phải tránh chúng tôi chỉ vì câu chuyện cũ xưa như thế.

Xtefchia mỉm cười cay đắng. Một nỗi khổ tâm lớn lao che mờ mọi tình cảm khác trong lòng nàng. Phu nhân Idalia nhận thấy điều đó qua nét mạt nàng, bà nhìn Xtefchia dò hỏi.

Cô gái cụp mi mắt xuống. Màu đỏ trên mặt dần dần tan đi, đôi môi cô run run. Sắc đỏ và cả dáng hình như cô muốn nói :" Chính câu chuyện xưa cũ ấy đã khiến tôi phải ra đi, chính nó là lý do khiến tôi e sợ - tôi sợ câu chuyện ấy sẽ tái sinh!"

Suốt hồi lâu hai người ngồi đối diện với nhau không nói lời nào. Đôi mắt to màu bia của phu nhân Idalia chằm chằm nhìn Xtefchia mỗi lúc một nheo lại, thu hẹp thành hai kẽ hở màu nâu. Một bên lông mày của bà run run giật giật. Bàn tay trắng ngần của nam tước phu nhân nghịch nghịch sợi dây đồng hồ vàng, bà cân nhắc suy ngẫm sâu sắc điều gì đó.

Từ từ và thận trọng, Xtefchia ngước mắt lên nhìn bà, đôi mắt long lanh màng lệ.

Phu nhân Elzonovxka đứng dậy.

- Ngày mai tôi mới có thể trả lời cô một cách dứt khoát. Chứ trả lời ngay thì tôi không thể ... Cô hiểu chứ ?....

Cô gái hiểu rằng bà đã đoán được ý nghĩ của cô. Máu cô như dồn cả lên đầu.

Mẹ Luxia chìa tay cho Xtefchia một cách lạnh nhạt hơn lúc nãy.

Xtefchia bước xuống những bậc thềm rộng rãi bằng những bước chân xiêu vẹo. Đầu cô ong ong. Cô tựa người vào tay vịn bọc nhung.

- Phải đi thôi ... đi thôi ... mãi mãi. Chúa ơi! Chúa ơi! Hãy ban cho con sức lực!...

Thân hình cô phản chiếu trong chiếc gương lớn treo ở chỗ ngoặt cầu thang gác. Xtefchia thấy gương mặt mình thay đổi đến khó nhận ra, với đôi mắt thâm quầng và vẻ đau đón trong đôi tròng mắt thảm thương.

Đúng lúc ấy cô chợt nghe sau lưng cô tiếng bước chân ai đó.

Xtefchia ngoảnh lại. Một người hầu phòng trẻ đang chạy xuống thang, nhảy vài bậc một lúc. Theo sau y là cụ Janxenty.

- Có chuyện gì thế ạ?

- Đại công tử đến.

Cô gái rùng mình. Cô làm một cử chỉ như chạy trốn, nhưng đôi chân cô thốt nhiên nặng như chì.

Người Thụy Sĩ đã mở cửa sảnh dưới nhà.

Xtefchia đang bước xuống những bậc cuối cùng thì Valdemar bước vào. Mặt chàng chợt rạng ngời, chàng nhanh nhẹn bỏ mũ và rút đôi găng tay ra.

Nàng đưa tay cho Valdemar.

Không nói một lời, chàng trai nâng tay nàng lên môi, chàng đưa mắt nhìn vẻ mặt khác lạ của Xtefchia, hàng lông mày chợt nhíu lại.

Xtefchia khuất dạng trong khung cửa gần đấy. Nàng lao vào phòng mình, hai bàn tay ôm ghì lấy thái dương nóng rực, khóc òa nức nở:

- Chúa tôi! Chúa tôi! Hãy cứu con với! ...

Nàng lên con sốt, một điều gì đó khác thường đang diễn ra ở nàng. Nép người vào một góc ghế xôpha bên cửa sổ, nàng ngồi khóc và nghĩ ngợi mông lung, nàng thậy nhẹ người vì Luxia đã bị bà mẹ giữ lại và nàng có thể ở một mình hoàn toàn.

Tiếng gõ cửa phòng khiến nàng tỉnh lại.

- Ai đấy?

- Thưa, tôi, Jaxenty

Người nô bộc bước vào.

- Đại công tử rất muốn gặp tiểu thư . Hiện ngài đang ở trong phòng khách trắng.

Xtefchia thấy cổ họng thắt lại đau nhói.

- Được tôi sẽ tới ngay.

Nàng vẫn ngồi yên hồi lâu. Rồi bước lại gần khung cửa sổ, áp vầng trán nóng bỏng vào mặt kính, nàng lau mắt rồi chạy vội ra cửa.

- Chàng còn muốn gì ở ta nữa?

Nàng chợt lùi lại, đôi má nóng rực như lửa. Nàng đi ngang dọc khắp phòng mấy lần, hai tay vặn vẹo vào nhau:

- Lạy Chúa! Lạy Chúa! Hãy cho con bình tĩnh lại!

Nàng mở cửa phòng rồi không nhìn quanh, không dừng lại, nàng chạy vội một mạch về phía phòng khách màu trắng. Đến ngưỡng cửa, nấp trong bóng râm của chiếc rèm cửa bằng vải ađamát, nàng dừng hồi lâu, thở hổn hển, tim đập dồn dập.

Valdemar tiền lên bên nàng, cầm tay nàng, nồng nàn xiết chặt. Đôi mắt nói muôn ngàn lời dán chặt vào hàng mi nàng vừa hạ xuống. Chàng nói giọng vững vàng:

- Ta hãy sang nhà ấm trồng cam bên cạnh đây. Ở đó yên tĩnh hơn. Tôi có điều muốn hỏi tiểu thư.

Chàng buông một bàn tay nàng, tay kia chàng dịu dàng lồng vào bàn tay mình để nàng vịn rồi âu yếm đặt tay lên tay nàng giữ chặt. Không nói được lời nào, toàn thân run rẩy, Xtefchia để yên cho chàng đưa đi.

Nàng cảm thấy như mê đi. Sự gần gũi với chàng , cái xiết tay của chàng khiến nàng say đến quay cuồng đầu óc. Họ bước vào nhà ấm trồng hoa liền kề ngay bên phòng khách.

Những đóa hoa trà, hoa đỗ nguyên, những cây đào kim nương và trắc bá xinh tươi rũ những mạng lưới lay động xuống những lối đi lát gạch nung. Mặt trời rọi ánh sáng rực rỡ qua khung kính.

Valdemar đóng cánh cửa thông sang phòng khách rồi rẽ vào một lối nhỏ hai bên trồng hoa trà. Họ bước đi trong im lặng, rồi chàng cất tiếng nói, giọng chân thành, âu yếm, cúi xuống mái đầu nàng:

- Có thật tiểu thư muốn ra đi không? Ý định ấy có thật nhất quyết không?

Xtefchia đã nói được thành lời.

- Hoàn toàn nhất quyết.

- Nó được nhất quyết bao giờ vậy?

- Tôi trở về đây đã mang sẵn ý định ấy trong đầu.

- Có nghĩa nó được thành hình ở gia đình tiểu thư, tại Rutraievo?

Chàng càng ép chặt tay nàng hơn.

- Tôi đoán được rằng những chuyện vừa xảy ra có ảnh hưởng không hay đến tiểu thư, nhưng ... chẳng lẽ tiểu thư nghĩ rằng tôi cho phép tiểu thư ra đi hay sao? ... Ra đi như thế này? ...

Xtefchia ngẩn người. Nàng run giọng đáp:

- Phu nhân Elzonovxka có thể có quyền ngăn cản, chứ ông thì ... không.

Valdemar bước chậm lại.

- Cô tôi? Chắc là về phương diện khác. Nhưng tôi, tôi yêu tiểu thư ... Và tiểu thư chỉ có thể rời khỏi nơi đây với tư cách ... Vợ chưa cưới của tôi mà thôi.

Chàng nói rất cương quyết, hơi nóng nảy.

Xtefchia lặng người. Đầu óc nàng như bị lửa bỏng thiêu đốt. Những cây trà đầy hoa bắt đầu quay cuồng traong mắt nàng. Nàng đưa tay lên thái dương.

- Sao kia ... ông .. tôi?

Chàng cúi xuống gần nàng. lần này giọng trầm của chàng vang lên đầy mềm mại và âu yếm.

- Anh yêu em, em duy nhất của anh. Chẳng lẽ em không biết? Anh muốn có em, em hãy là vợ anh ... Em cũng yêu anh, vì vậy mà em trốn chạy ... nhưng em là của anh , của anh ! ...

Đôi khi hạnh phúc quá lớn lao đến nỗi khiến người ta đau đớn. Cảm giác của Xtefchia lúc này gần như là sự đớn đau. Nàng như mê đi. Những lời nói bất ngờ của Valdemar rót vào lòng nàng niềm hạnh phúc vô biên với muôn ngàn ánh sáng khiến cô gái mất tự chủ. Nàng đứng lặng, như pho tượng tạc bằng thạch cao tuyết hoa, vẻ mặt nàng như đông cứng lại. Chỉ có đôi mắt to đầy bóng râm là lấp lánh những tia ấm áp màu tím, nhìn sâu vào đôi đồng tử rực lửa của Valdemar như với lời cầu khẩn, lời van vỉ đau đớn, như thể muốn nói thành lời: " Xin đừng hành hạ em nữa! Xin đừng dụ dỗ em! ...

Ánh mắt rực lửa của Valdemar trùm lên nàng, vuốt ve , hôn hít! Đại công tử xiết mạnh bàn tay nàng, chàng cúi xuống thì thầm bằng đôi môi nóng bỏng:

- Anh điên lên vì em! ... Nghe thấy không? Em phải là của anh và nhất định thế ... Em yêu anh, anh biết! ...

Đột ngột, Xtefchia giật mạnh tay ra khỏi tay chàng.

Làn sóng hạnh phúc to lớn, cơn xoáy lốc điên cuồng của niềm sung sướng như bão cuốn nàng đi. Má nàng rực đỏ như sắc lửa. Nàng đưa tay ôm ghì hai thái dương, đôi môi hé mở hớp hớp không khí, lồng ngực nàng bật ra tiếng kêu mạnh mẽ của trái tim, như khúc tụng ca cảm tạ:

- Chúa tôi! Chúa tôi! Chúa tôi! ...

Valdemar ôm ghì nàng trong vòng tay, mắt chàng rực lửa, như điên cuồng. Nhưng đúng vào giây phút ấy, như một ánh chớp trong mắt Xtefchia chợt hiện ra bóng trắng toát của bà ngoại nàng trong vòng tay chàng lính khinh kỵ trong khu vườn điền trang Snhiagiepxki, mấy năm về trước. Một sức mạnh tuyệt vọng chợt giật nàng ra khỏi lồng ngực Valdemar trước khi nàng kịp áp mái đầu rối bời vì hạnh phúc và niềm vui sướng vô bờ vào đó.

Nàng giằng ra, đột ngột bước lùi, thảnh thốt như mù quáng bởi nỗi sợ sệt bất thần. Nàng đưa cả hai tay ra trước mạt như muốn chống lại chàng.

Kinh ngạc, Valdemar lại nắm chặt tay nàng, xiết chặt như đôi gọng kìm thép.

- Em làm sao thế?

- Em ... không yêu ông... Chưa bao giờ yêu ông cả.. không ! Không ! - Xtefchia kêu lên, giọng lạc đi, khàn đặc.

- Em làm sao thế? ... Bình tĩnh lại nào! ... Em nói gì?

- Tôi không yêu ông! ... Tôi không muốn ! ...

- Nói dối! - Valdemar bùng ra. - Em yêu anh, em sẽ là vợ của anh!

- Không ! Không bao giờ! ...

Phẫn nộ , nàng run bắn cả người , ngực nàng phập phồng hổn hển, mắt nàng phát ra những tia lửa.

Valdemar trông thật khủng khiếp. Chàng bóp chặt đôi tay nàng, bên trên khủy, khiến chúng co lại vì đau. Đôi đồng tử chàng gần như ngả sang màu đen, cháy bỏng như núi lửa, dán chặt vào đôi mắt nàng, chàng nói hổn hển:

- Em phải yêu! Phải lấy ... bởi anh muốn thế!

Tiếng cười nóng nảy bộc phát ra từ miệng Xtefchia như tiếng kêu của kẻ bị khổ hình. Như một người bị trúng thương, nàng nhìn thẳng vào mắt chàng, kêu lên:

- Bây giờ ... thì thế ... nhưng sau này? ....

Trong câu hỏi của nàng chứa đựng cả bi kịch của người bà vừa quá cố.

Xtefchia giằng mạnh, giật cả hai tay ra khỏi tay đại công tử nhảy lùi xa chàng. Nàng đừng lại đó đầy tự tôn, tin chắc ở thắng lợi của bản thân, nhưng bị rung chuyển đến tận đáy tâm hồn. Bằng nỗ lực điên cuồng của ý chí, nàng cố buộc giọng nói và vẻ mặt của mình phải bình tĩnh. Nàng nói chậm rãi, dằn từng tiếng nghiêm nghị không nhìn Valdemar....

- Tôi không yêu ông ... xin ông hãy quên tôi đi.

Rồi quay lưng, nàng bước về phía cửa , mặt hoàn toàn biến đổi, trán đẫm mồ hôi vì nỗi đớn đau mà nàng vừa tự giáng cho mình, song vẫn tự hào ngẩng cao đầu. Mãi khi sang đến phòng khách trắng, nàng mới vặn hai tay tuyệt vọng vô cùng, cắm đầu chạy một mạch về phòng riêng. Đến gần giường , nàng quỳ sụp cả hai gối xuống sàn.

Tiếng khóc kinh hoàng oà ra từ ngực nàng.

- Hết cả rồi ! Hết rồi !.- Nàng rên rỉ trong cơn nức nở. Valdemar đứng sững như trời trồng. Tiếng kêu thét của nàng đã mách bảo chàng tất cả. Nàng vừa nhớ đến bà nàng và ông Machây của chàng. Chàng không tin lời nói vừa rồi của Xtefchia. Ngược lại , cái cách nàng thốt ra lời đó càng khiến chàng tin chắc nàng yêu mình. Nhưng chàng chỉ đưa mắt sững sờ nhìn khi nàng bước đi. Ánh đác thắng như bừng lên trong mắt chàng.

- Nàng thật dũng cảm và tự hào! - Chàng thì thầm tán thưởng.

Chàng đứng đó, nhìn những cành hoa trà còn đang đu đưa vì Xtefchia vừa gạt đi, rồi vẻ mặt chàng dần dần bình tĩnh lại, cơn xao động qua đi.

Một vẻ hiền dịu phủ lên vành môi đầy đặn của chàng, đôi mắt rung rung tràn đầy âu yếm.

- Ta yêu nàng hơn tất cả ... nàng sẽ là của ta ...

Chàng rảo bước đi đi lại lại dọc lối nhỏ vài lần, trong lòng tràn ngập hình ảnh của Xtefchia.

- Còn nếu như?

Một ánh lửa man dại bừng lên trong mắt chàng, hàng lông mày chau lại dữ dội.

- Để rồi xem! - Chàng điên cuồng rít lên.

Ngày đăng: 16/01/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?