Gửi bài:

Chương 12

Cụ cầm tay cô gái, kéo lại gần , và khi nàng kính cẩn ngả đầu vào vai cụ, cụ hôn nhẹ lên mái tóc nàng . Trân trọng hàm ơn biểu hiện nhân hậu ấy , Xtefchia nồng nàn hôn tay cụ . Bây giờ cụ mới vui vẻ kêu ca :

- Nào, đã thấy chưa ! Cô bé này lại khiến một lão già như ta phải lầm , ta cứ ngỡ cái thời xưa mà cháu nói ấy vẫn còn đến tận bây giờ , ông tưởng cháu hiểu người đó hơn và buồn phiền khi thấy hình mẫu lý tưởng phôi pha , tầm thường . Trong khi cháu lại lạnh lùng với người đó . Nhưng tại sao cháu lại thay đổi , lại lo lắng , suýt nữa ông định nói là nom cháu như đang e sợ điều gì vậy .

Bị hỏi dồn một cách thẳng thắn như thế , nàng ngần ngừ, không biết có nên nói về Luxia không . Muốn giúp nàng, cụ già lại nói tiếp :

- Nhất là mấy ngày gần đây, cháu không bình thường . Còn hôm nay thì cháu khóc . Luxia cũng có vẻ thế nào ấy .... Điều đó khiến ông suy nghĩ . Thế cháu không biết nguyên do sao ? Cứ nói thật ông nghe nào .

Xtefchia quyết định nói thật tất cả .

- Vâng, cháu biết chắc điều gì đang khiến Luxia tuyệt vọng . Cháu được nghe chính Luxia nói ra, em nó đã thú thật với cháu ...Nhẽ ra , cháu không nên lộ chuyện này ...

- Với ông thì cháu có thể và cần phải nói thật . Luxia vẫn còn trẻ con , cần phải hiểu rõ nó nghĩ gì , nhất là điều gì đang dày vò nó . Nào ?

- Luxia đang chịu ảnh hưởng của Prônnhixki .

Nói thẳng là nó đang phải lòng gã - cụ Machây chữa lại - ông cũng đoán thế . không tốt , nó còn quá trẻ ... và đối tượng lại quá tầm thường ... Ông nói thế có làm cháu phiền lòng không ? - cụ hỏi khi thấy vẻ nhợt nhạt của Xtefchia .

- Cháu phiền lòng vì lo cho Luxia thôi. Em nó lại gặp điều cháu đã từng gặp phải .

Cụ Machây ngẫm nghĩ hồi lâu .

- Phải , ông cũng hiểu điều đó qua Luxia , khi nó đến gặp ông hôm nay . Tội nghiệp con bé ! Thế hệ bây giờ là thế , lệch lạc ngay từ bé , mười sáu tuổi đầu đã thấy đời đầy cay đắng . Hình như Luxia cũng đoán được nhiều điều . Vẻ dằn vặt của nó quá lộ rõ điều đó . Còn gã kia, cháu không biết điều gì sao ? Hắn theo đuổi con bé quá rõ . Nhưng cháu làm sao thế ?....

Xtefchia nhìn xuống . Một nỗi khó chịu hiện rõ trên mặt nàng , không qua khỏi con mắt cụ Machây.

- Cháu có biết gì không ? - cụ hỏi dồn lần nữa .

- HÌnh như có ạ .

- Vậy, ý định của gã đối với Luxia .

- không có gì khác so với những ý định từng nuôi đối với cháu trước kia .

- Dĩ nhiên rồi ! - cụ già thốt lên, phẩy tay .- Hắn chỉ mơ đến của hồi môn thôi .

Cụ cúi đầu , mắt nhắm nghiền . Trong bộ óc già nua của cụ cố tìm cách che chở cho đứa cháu gái khỏi bị phí hoài mất những tình cảm thanh xuân đầu tiên .

- Cháu xin kể ông nghe câu chuyện giữa cháu và Prônnhixki, Xtefchia nóng nảy thốt lên . - Để ông tự phân tích . Có thể cháu hiểu sai cũng nên .

Cụ Machây ngẩng đầu lên .

- Cháu đã nói chuyện với gã về điều ấy sao ?

- Cũng tình cờ thôi ạ !

Nàng thuật lại toàn bộ câu chuyện với Prônnhixki cho đến khi đại công tử đến . Trong lúc kể , mặt nàng lúc tái lúc đỏ , mắt nhìn lúc nhoà lệ , lúc lại loé lên những tia phẫn nộ . Cụ Machây chăm chú lắng nghe .

" Nó mới giống người ấy làm sao ... - đôi lần cụ thì thầm tự nhủ ". Khi nàng kể hết , cụ nói thành tiếng :

- Cháu hiểu đúng đắn đấy, cháu của ông . Vô tình mà hắn đã để lộ rõ ý định. Nhưng câu chuyện giữa cháu và hắn kết thúc ra sao ? Chắc hắn phải nói thêm điều gì nữa ngoài những điều cháu vừa kể lại. Đúng thế không ?

- Ông ấy đâu phải người tế nhị - nàng đáp qua loa .

- Ông cũng đoán được . Chắc hắn trước khi bước ra đã nói với cháu điều gì đó rất khó chịu , khi trông thấy Valđemar qua cửa sổ . Đúng không ?

Sự im lặng đầy hàm ý của cô gái là lời khẳng định cho ý nghĩ của cụ Machây .

- Đồ láo xược ! - cụ lẩm bẩm vẻ phẩn nộ .

Có tiếng sỏi lạo sạo trong vườn . Valđemar , mặc quần áo đi ngựa , bước vào nhà hóng mát . Hơi ngạc nhiên khi trông thấy ông nội cùng ngồi xuống với Xtefchia , chàng bỏ mũ , vui vẻ kêu lên :

- Hony soit qui mal y pense !

Sau khi nói đôi lời với đại công tử đang vui vẻ , Xtefchia từ biệt hai ông cháu , trở về phòng riêng . Nàng muốn được bình tâm trở lại . Cụ Machây ngồi lại nhà hóng mát cùng với Valđemar .

- Không được tế nhị lắm . Giá như hắn là người làm công , lấy tiền , anh có thể trả lương cả năm cho hắn là xong, chứ thế này ....

- Cháu sẽ đề nghị hắn chuyển sang bên Guenbôvitre , nhưng sẽ nói theo cách để tự ý hắn hiểu cháu muốn gì .

- Thế nếu hắn đồng ý ?

- Chuyện đó thì không lo ! Vả lại cháu thấy không có cách nào khác để khỏi ảnh hưởng đến nàng ... đến Xtefchia ...

Cụ Machây kín đáo nhìn cháu . " Nó gọi con bé mới lạ chứ ! " - cụ thầm nghĩ .

Đặt chân vào lâu đài , Valđemar ra lệnh đánh xe đến , rồi chàng bước xuống phòng khách tầng trệt , cạnh phòng Xtefchia . Bóng chiều buông nhanh , phòng khách chìm trong những màu sắc xam xám của hoàng hôn , đôi chỗ ánh lên màu khung mạ vàng và những chiếc đèn chùm pha lê . Đại công tử nhìn đồng hồ và rung chuông . Một người hầu phòng trẻ chạy vào .

- Bảo Jaxenty vào đây gặp tôi - Valđemar nói .

- Châm đèn và buông rèm cửa ! - chàng ra lệnh ngắn gọn cho viên chưởng bộc .

Jaxenty thực hiện lệnh xong định đi .

- Khoan hẵng ! - công tử bảo - Đến buồng tiểu thư Xtefchia thưa rằng tôi muốn chào tạm biệt tiểu thư .

Lão Jaxenty bước ra .

Đại công tử đi đi lại lại trong phòng khách . Lát sau Xtefchia bước vào . Mặt nàng đỏ bừng .

Valđemar vội bước lại bên nàng .

- Tôi muốn được chào tạm biệt tiểu thư . Tôi phải đi ngay bây giờ .

- Sao lại thế ạ ? Ông không chờ xong bữa tối đã sao ?

- không , thưa cô , tôi vội về bên nhà .

- Ông vừa được tin đi không lành ư ?

- Sao tiểu thư lại hỏi thế ?

- Bởi tôi thấy ông đang có vẻ nóng nảy .

- À ra thế ! Tiểu thư cũng nhận thấy điều đó ? Thậm chí tôi đang rất đỗi bực mình , nhưng không phải vì tin tức từ bên Guenbôvitre . Tôi vừa nói chuyện với ông tôi, cụ đã kể hết cho tôi nghe tất cả ...

Một làn sương che mắt cô gái . Vẻ khổ tâm biểu lộ rất rõ trên khuôn mặt nàng . Một phút bao trùm nỗi im lặng đầy khó xử .

- Thế là ông không ở lại ? vậy thì xin tạm biệt ông - Xtefchia nói, chìa tay ra .

Valđemar cầm lấy tay cô gái trong lòng bàn tay mình , không chịu rời ra , chàng nói diu dàng một cách lạ lùng :

- Xin tiểu thư đừng lo . Tôi đã đoán trước khá nhiều điều , bây giờ thì tôi đã rõ hết mọi chuyện và tôi sẽ hết sức có gắng để tiểu thư không phải chịu dày vò nữa ...

- Cảm ơn ông . Tôi chỉ lo cho em Luxia .

- Đáng lo nhất là tiểu thư kia . Luxia còn bé , rồi sẽ qua , không có hậu quả gì nghiêm trọng . Xin tiểu thư đừng quá bi quan . Tôi sẽ hết sức cố gắng để ở Xuôđkôvxe này có lại sự thoải mái như xưa .

Những lời ấy khiến Xtefchia hoảng sợ .

- Nhưng tôi không muốn vì tôi mà lại có chuyện hiểu lầm ... Tôi không muốn ông ấy ... Tôi không muốn gây hại cho ai cả ...

Xtefchia rất đỗi bối rối , bởi Valđemar vẫn không chịu buông tay nàng . Nàng định rút tay ra nhưng cahngf càng nắm chặt hơn .

- Xin cô cứ tin tưởng ở tôi - chàng đáp vẻ cương quyết - Tôi sẽ hành động theo cách tế nhị nhất . Nhưng việc ông ấy ra đi sẽ khiến cho mọi người vui vẻ , kể cả Luxia đang lầm lạc , không kể bản thân tôi .

Chàng vui vẻ nhìn thẳng vào mắt nàng và nói :

- Đến lúc phải đi rồi ! Xin tiểu thư chớ buồn phiền về bất cứ điều gì , tôi xin tiểu thư đấy !

Chàng cúi chào rồi bước ra .

" Nàng thật cao thượng và thật tuyệt vời ! " - ra đến hành lang càng thì thầm khẽ nói .

Xtefchia trở về phòng riêng . Nàng cầm quyển sách đang nằm trên bàn con mở ra định đọc nhưng đầu óc cứ để đâu đâu , không thể hiểu nổi chữ nào . Tai nàng vẫn vang vang giọng trầm trầm của Valđemar , tay nàng vẫn còn hơi ấm tay chàng . Nàng ngồi yên , sợ làm động đến sự yên tĩnh ngọt ngào ấy .

Có tiếng máy ô tô nổ ròn , tiếng người nói ở trước nhà rồi lại yên lặng .

- Ông ấy đi rồi - Xtefchia khẽ thì thầm - Nhưng hai người thật khác nhau một trời một vực - hắn ta và ông ấy !

Ngày đăng: 16/01/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?